Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 128
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Lưu Hoài đã ch3t, nhưng cậu ta đã khống chế được con quái vật bạo tẩu Miêu Cao Cương, tuy rằng chỉ trong một phút.
Nhìn thi thể của Lưu Hoài, Bạch Liễu sững sờ một lúc, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, túm lấy Lưu Giai Nghi đang bất động lôi vào giáo đường.
Miêu Phi Xỉ cũng muốn chạy, nhưng điều khiến gã suy sụp hơn nữa là máu của trẻ em mình vẫn còn trên người của Lưu Giai Nghi, mà Lưu Giai Nghi lại đang nằm bên cạnh con quái vật cương thi Miêu Cao Cương, gã không dám chạy đến lấy máu, Miêu Phi Xỉ do dự một hồi, nghiến răng chạy vào giáo đường bắt lấy tiểu Miêu Cao Cương.
Thằng nhóc đó cũng có quan hệ huyết thống với gã, máu nó sử dụng được! Thế nhưng gã vẫn còn thiếu máu của một đứa trẻ, Miêu Phi Xỉ nhìn Mộc Kha lớn nhỏ đang núp phía sau bể rửa tội, con ngươi đỏ tươi khẽ đảo.
Bạch Liễu lôi kéo Lưu Giai Nghi đang đờ đẫn chẳng còn phản ứng gì, cô gái nhỏ ôm lấy thân thể Lưu Hoài, tuyệt vọng quỳ tại chỗ, cương thi bên cạnh trừng lớn hai mắt nhìn Lưu Gia Nghi, bắt đầu yếu ớt cử động, Lưu Giai Nghi dường như không buồn để ý tới, ôm đầu Lưu Hoài ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm một mình: "Đúng rồi, mình có thể phục sinh anh hai, mình có thể, chỉ cần đủ điểm, mình có thể......"
"Em không thể phục sinh lại Lưu Hoài." Bạch Liễu nhẹ ngắt lời lẩm bẩm của Lưu Giai Nghi, "Linh hồn cậu ta ở chỗ tôi."
Lưu Giai Nghi khựng người, sau đó thoắt cái nhảy chồm lên tóm lấy cổ Bạch Liễu, hung ác đẩy mạnh Bạch Liễu xuống đất.
Người chơi đệ nhất tân tinh này cuối cùng cũng để lộ ra sự nguy hiểm của mình, Lưu Giai Nghi dùng cả tay lẫn chân thít lấy cổ Bạch Liễu, trên mặt đẫm đầy nước mắt, khàn giọng uy hiếp hắn: "Đưa linh hồn của Lưu Hoài cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết anh!"
Bạch Liễu bị b0p cổ ho khan, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, giọng nói có chút ấm ách bò dậy: "... Bây giờ cho dù em làm cậu ta sống lại, có chắc cậu ta thật sự muốn sống không? Chính cậu ta muốn ch3t để cứu em, kế hoạch của tôi vốn đã có thể giúp cậu ta sống sót."
Nhớ lại giọng điệu mệt mỏi và mãn nguyện của Lưu Hoài trước khi ch3t, hơi thở của Lưu Giai Nghi như nghẹn lại, cô bé không khỏi buông bàn tay đang thít cổ Bạch Liễu ra, Bạch Liễu nhanh chóng n4mlấy cổ tay cô bé kéo nhanh về phía giáo đường.
Lưu Giai Nghi ngớ người bị Bạch Liễu kéo đến giáo đường, kỹ năng hao hết thể lực làm cô bé kiệt sức, không còn chút sức lực nào, mới chạy được hai bước đã khuỵu xuống mặt đất, Bạch Liễu vội quay người lại ôm cô bé trên vai.
Bạch Liễu vừa chạy vừa ho sặc sụa, hắn liếc xéo về phía Lưu Giai Nghi đã không buồn phản ứng với mọi thứ, nhàn nhạt nói, "Lưu Hoài nhờ tôi cứu em ra khỏi trò chơi này."
"Không chỉ riêng viện mồ côi, mà là cả một trò chơi, có lẽ chờ đến khi thời điểm đó đến, cậu ta sẽ nguyện ý sống lại vì em."
Đôi mắt Lưu Giai Nghi đau xót, nhưng cô bé nhanh chóng phản bác lại lời của Bạch Liễu: "Tôi không có khả năng sống sót, Miêu Cao Cương đã dị hóa thành quái vật cấp S phó bản 3 phòng thủ hơn 10.000, khi tôi còn đoàn chiến ở Hiệp Hội Quốc Vương, loại quái vật này phải cần đến mười mấy người chơi cấp A+ phối hợp với nhau, thêm cả trị liệu của tôi mới có thể nuốt trôi, bây giờ thì đánh kiểu gì chứ?"
Bạch Liễu giọng điệu bình tĩnh: "Tôi có cách."
Bạch Liễu vừa dứt lời, con cương thi bị choáng cứng trong một phút mười lăm giây trước đòn tấn công tự sát của Lưu Hoài cuối cùng cũng động đậy trở lại.
Nó hé mở hai chiếc môi đen với những chiếc răng nanh dài, nhảy về phía Lưu Giai Nghi.
Nó nhảy không nhanh nhưng biên độ cực cao, mới nhảy vài cú đã đáp xuống giáo đường, nhưng lại không tấn công Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đang chạy trước mặt nó, thay vào đó, nó trực tiếp nhảy qua đầu hai người, đi đến cửa hông.
Nó bám vào cửa hông của giáo đường, định từ phía sau lao vào tấn công bọn Mộc Kha, nhìn thấy cương thi nhảy qua đây, Miêu Phi Xỉ không nhịn được chửi thề một tiếng, vội vàng vung đao để tránh. Hai thanh đao chém vào lớp da dày cộm bên ngoài của cương thi cứ như chém sắt thép, không hề để lại chút dấu vết nào, Miêu Phi Xỉ mở di tốc muốn chạy thoát thân.
Không ngờ Miêu Cao Cương hóa cương thi lại dường như đã rất quen thuộc với cách thức tấn công và thói quen chạy trốn của Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ chạy vài lần không thoát, ngược lại còn bị cương thi vây chặt mắc kẹt trước giáo đường.
Miêu Phi Xỉ trán đổ đầy mồ hôi, không ngừng múa may song đao, cuối cùng gã buộc phải sử dụng trực tiếp kỹ năng bùng nổ 【song đao oan hồn 】, tuy nhiên do hạn chế về thể chất, Miêu Phi Xỉ chỉ có thể sử dụng kỹ năng này trong một phút.
Những oan hồn phẫn uất bay ra khỏi song đao của Miêu Phi Xỉ, mùi máu tươi ngập ngụa lấp đầy không gian trước giáo đường, song đao của Miêu Phi Xỉ không ngừng múa may chém ngang bổ dọc, trong bóng đêm ánh đao như một mảnh tuyết trắng, chém liên hồi vào Miêu Cao Cương, nhưng ngược lại sắc mặt Miêu Phi Xỉ cũng càng ngày càng trắng, bởi lẽ Miêu Cao Cương cũng đả thương lại gã.
【 hệ thống nhắc nhở: Cương thi thịt thối c4n vào vai người chơi Miêu Phi Xỉ, HP của người chơi Miêu Phi Xỉ -2】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Miêu Phi Xỉ sử dụng kỹ năng cá nhân (song đao oan hồn) để đánh chí mạng một lần, tấn công cương thi thịt thối 3 điểm máu】
【hệ thống nhắc nhở:......】
Miêu Phi Xỉ muốn đột phá vòng vây, nhưng kỹ năng tấn công chí mạng sắp hết thời gian sử dụng, gã bất chấp tất cả dùng một đòn chí mạng cuối cùng, nhưng thanh đao chỉ mới giơ lên được nửa chừng thì bỗng nhiên một con quái vật trẻ em nhảy lên lưng gã.
Con quái vật nhỏ này từ đâu lao ra, ôm cổ Miêu Phi Xỉ từ phía sau, ê ê a a nói lảm nhảm gì đó, Miêu Phi Xỉ tức giận mắng nó, muốn quay đầu lại đâm ch3t tiểu quái vật, nhưng lúc nhìn lại vừa thấy tiểu quái vật này, con ngươi của Miêu Phi Xỉ co rút lại.
Gã biết khuôn mặt này, chính là đứa trẻ bị gã bắt cóc trước khi vào trò chơi, đứa trẻ bị gã chặt ngón tay và ăn thịt, nếu Mộc Kha có ở đây thì chắc cậu sẽ rất ngạc nhiên, bởi lẽ nó chính là đứa trẻ dị dạng đã nhắc nhở cậu không được đi lên trong thang máy
Tiểu quái vật cười hì hì, ôm cổ Miêu Phi Xỉ vỗ tay: "Ngón tay! Ngón tay! Chú thích ăn ngón tay của ta!"
Bàn tay nó chẳng còn ngón tay nào cả.
【 ngón tay 】hai từ này làm đình trệ cuộc tấn công của cương thi Miêu Cao Cương, đây chính là ám hiệu để Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nhận dạng lẫn nhau trong trò chơi khi người chơi và người đầu tư giống hệt nhau, nó đảo tròn tròng mắt vẩn đục nhìn sát vào Miêu Phi Xỉ, nghẹn ngào nói: ""...... Phi Xỉ thích ăn...... Ngón tay."
Dường như nó đã nhận ra người trước mặt mình là Miêu Phi Xỉ, ngay lúc Miêu Phi Xỉ định thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng Miêu Cao Cương đã tỉnh táo lại, Miêu Cao Cương đã b0p lấy cổ Miêu Phi Xỉ, mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm Miêu Phi Xỉ đang bị nhấc lên không trung: "... một ngày nào đó nó cũng sẽ ăn ngón tay của ta."
Miêu Phi nghiến răng, chân vùng vẫy giữa không trung như một con cóc, gã liều mạng dùng song đao trong tay chém một nhát về phía Miêu Cao Cương, nhưng Miêu Cao Cương chẳng phản ứng gì cả, ông ta b0p chặt ngón tay cái xuống, đôi mắt Miêu Phi Xỉ đã sớm đỏ lên, không thở được nữa, gã nhìn đôi mắt vô thần của Miêu Cao Cương đã hóa cương thi, chợt hiểu nỗi sợ hãi trong tiềm thức của cha mình là gì ——
——Miêu Cao Cương sợ gã ăn thịt mình cho nên trạng thái kỹ năng của ông ta là bất tử, một cương thi thịt thối.
Lòng bàn tay Miêu Cao Cương n4mchặt, thân thể Miêu Phi Xỉ co quắp, hai thanh đao từ từ buông xuống rơi xuống đất, biến mất thành một điểm sáng dữ liệu, đồng tử khuếch tán, miệng mở ra, đầu dựa vào tay Miêu Cao Cương, giống như một đứa trẻ đang làm nũng với cha của mình.
【 hệ thống nhắc nhở (dành cho tất cả người chơi): Giá trị sinh mệnh của người chơi Miêu Phi Xỉ bị giảm về 0, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi】
"Xong rồi!" Mộc Kha nhìn Miêu Phi Xỉ đại danh đỉnh đỉnh, trong phó bản chém người chơi như chém rau chặt dưa vậy mà chưa đầy một phút đã bị Miêu Cao Cương làm thịt thì không khỏi lạnh cả xương sống, cậu đẩy lối vào đường hầm, mồ hôi chảy ra như suối, "Sao không mở được lối vào đường hầm!"
Bạch Liễu liếc nhìn khe cửa: "Bên trong bị chặn rồi."
Tiểu Miêu Cao Cương mồ hôi nhễ nhại, dùng hết toàn lực để đến đường hầm, cậu ta còn lấy một khối gỗ to sụ từ giáo đường ghim chặt lối vào đường hầm, làm mọi cách để ngăn người ngoài tiến vào, cậu ta lo lắng nuốt nước bọt —— người đầu tư đó quả nhiên đã biến thành một con quái vật!
Trước đó cậu ta cũng sử dụng bồn rửa tội và một đống ghế để chặn lối ra của lối đi của đám trẻ quái vật dưới tượng thần, vì thế Mộc Kha chỉ mới vừa đẩy được bồn rửa tội, không ngờ còn một đống vật dụng chặn thêm một tầng bên trong.
Miêu Cao Cương giết Miêu Phi Xỉ xong thì quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Mộc Kha và Bạch Liễu, da đầu của Mộc Kha tê dại chắn trước Bạch Liễu, tiểu Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, cậu liếc nhìn giao diện hệ thống của mình, hít sâu một hơi nhìn về phía cương thi thịt thối quái vật cấp S này.
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Mộc Kha đã đạt được thân phận kỹ năng (Sát thủ sáng láng và dũng cảm), bạn có vũ khí diễn sinh kỹ năng (Dao găm ánh sáng và bóng tối) 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha có sử dụng vũ khí diễn sinh kỹ năng không? 】
Mộc Kha thở ra một hơi: 【 Đồng ý 】
Lưu Giai Nghi mặt đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Liễu còn đang giãy dụa: "Từ bỏ đi, không còn cách nào đâu, chúng ta đều sẽ ch3t..."
Cô bé chưa kịp nói hết lời thì Mộc Kha đột nhiên bước tới, đứng trước mặt Lưu Giai Nghi, cậu vung tay xuống, trên tay xuất hiện một đôi dao găm.
Đây là một hành động rất quen thuộc trong mắt Lưu Giai Nghi, cô bé nghẹn thở, quên bẵng những điều mình muốn nói.
"Lưu Hoài đã giao kỹ năng của mình cho người khác để bảo vệ em, không phải để em chịu ch3t như vậy, Lưu Giai Nghi." Bạch Liễu vẫn đang đẩy cửa phân cao thấp với tiểu Miêu Cao Cương ở bên trong, hắn không quay đầu lại, âm thanh có chút hụt hơi vì quá dùng sức, "Em muốn đạp đổ tâm ý anh trai của em vậy sao?"
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha có kích hoạt kỹ năng tấn công chí mạng (tấn công chớp nhoáng) không? Vì người chơi Mộc Kha chưa từng sử dụng kỹ năng này nên kỹ năng này sẽ tiêu hao nghiêm trọng chỉ số thể lực của bạn, sau khi sử dụng sẽ xảy ra các hiện tượng không thể thoát ra, bạn có đồng ý sử dụng không? 】
Mộc Kha quay lại nhìn Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi đang ngẩn người và tiểu Mộc Kha sau lưng mình, cậu siết chặt cặp dao găm, một cảm xúc chưa từng có khiến tim cậu đập nhanh hơn và đôi mắt đẫm lệ, cậu sợ hãi c4n chặt khớp hàm, một cảm xúc và dục v0ng mãnh liệt khiến cậu bước từng bước, từng bước tiến lên.
【sử dụng! 】
Mộc Kha nhảy dựng lên trên mặt đất, thân ảnh nhiệt trong mắt Lưu Giai Nghi như ánh lửa bừng cháy.
Kẻ sát thủ đã ch3t kia dường như sống lại vào chính lúc này.
Lần này cậu không hề nhát gan, cậu là một sát thủ dũng cảm.
Trong nháy mắt Mộc Kha vút ra ngoài, Lưu Giai Nghi đột ngột quay lại nhìn Bạch Liễu, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, giọng điệu lãnh đạm: "Tránh ra."
Bạch Liễu nhướng mày dời đi, Lưu Giai Nghi chống tay lên cửa hầm ngẩng đầu lên, tuy rằng hai mắt đỏ bừng, nhưng mặt không hề cảm xúc: 【 hệ thống, sử dụng đạo cụ ( móc xích), vị trí sử dụng là Miêu Cao Cương trong đường hầm. 】
【 hệ thống nhắc nhở: (móc xích) đang được sắp đặt... Đã sắp đặt xong, người chơi Miêu Cao Cương đã bị khóa bên trong】
Tiểu Miêu Cao Cương hoảng sợ nhìn móc xích không biết từ đâu xuất hiện, khóa cứng lấy cổ tay và mắt cá chân của cậu ta, vũng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Mộc Kha bị Miêu Cao Cương ném ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất mấy lần, ho ra một ngụm máu, đau đến mức không gượng dậy nổi, cố gắng thế nào cũng không thể đâm thủng được cơ thể cương thi Miêu Cao Cương để gây hiệu ứng choáng cứng, dao găm trong tay cậu cứ như bị mài cùn vậy, chẳng phát huy được chút tác dụng nào.
【 hệ thống cảnh báo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mộc Kha giảm từ 5 điểm xuống 1! Cảnh báo! Hãy nhanh chóng thoát khỏi cảnh nguy hiểm! 】
Mộc Kha quỳ rạp trên mặt đất cố gượng dậy, thế giới trước mặt như đang rung chuyển, cậu nhìn thấy cương thi bị cậu ngăn lại chưa đến mười giây nhảy về hướng Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi.
Tiêu rồi! Không được! Lưu Giai Nghi vào giáo đường thì an toàn, nhưng Bạch Liễu thì không!!
Chỉ cần cương thi chạm nhẹ một nhát thôi hắn cũng đi đời nhà ma!
Có cách nào không, có cách nào để khiến con cương này đứng yên được không! Giết nó! Đừng để nó hại ai nữa!
Mộc Kha nhe răng trợn mắt giãy giụa bò dậy, ánh mắt nhìn vào thi thể Lưu Hoài đầy vết thương bên ngoài giáo đường, chợt sững người một lúc —— Lưu Hoài tự đâm chính mình để bùng nổ giá trị tinh thần...
Bạch Liễu xoay người rút roi ra bình tĩnh đối mặt với cương thi nhảy tới, nhưng trước sự ngỡ ngàng của Bạch Liễu, nó lại nhảy qua người hắn tấn công Lưu Giai Nghi phía sau.
Lúc này Lưu Giai Nghi đang dùng lực n4mlấy móc xích kéo nó ra, tiểu Miêu Cao Cương thì vẫn đang liều mạng đẩy mạnh để ngăn mình bị kéo ra ngoài, Lưu Giai Nghi còn chưa kịp chui vào thì đã nghe được âm thanh cương thi đang nhảy tới, móng tay đen sì của nó sắp chạm vào trán của cô bé, tưởng như chỉ cần duỗi về trước thêm chút nữa là có thể đâm thủng trán của Lưu Giai Nghi.
Thấy vậy đồng tử của Bạch Liễu co rút lại, giáo đường không cho phép giết trẻ em, giết trẻ em sẽ bị trừng phạt, nhưng không có nghĩa là trẻ em sẽ không ch3t —— Lưu Giai Nghi là hy vọng duy nhất của họ để vượt cửa, tuyệt đối không thể ch3t!
Bạch Liễu ném roi ra, quấn quanh eo Lưu Giai Nghi, kéo cô bé vào vòng tay của mình.
Lưu Giai Nghi bị Bạch Liễu ôm trong tay chưa kịp phản ứng, Miêu Cao Cương lại nhảy về phía Bạch Liễu, móng vuốt của cương thi cực nhanh, vừa nhảy lên không trung thì móng vuốt đã duỗi ra tới, Bạch Liễu dùng roi để đỡ, nhưng bị cương thi một tay tóm được, tay còn lại sắc bén hung hãn tấn công Lưu Gia trong vòng tay của Bạch Liễu.
Lưu Giai Nghi có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên móng vuốt của cương thi, trong đó có mùi máu của Lưu Hoài, cũng có dấu hiệu cái ch3t đang đến gần.
Cô bé đột ngột nhắm mắt lại, chờ đợi cái ch3t giống như anh trai mình.
... Em thực sự đã cố gắng hết sức để tồn tại, anh hai, nếu anh thấy em tìm đến anh, xin đừng trách em.
Bạch Liễu xoay người, không chút do dự áp đầu Lưu Giai Nghi vào lòng nguc mình, buông lỏng roi biến thành móng khỉ, vẻ mặt nghiêm túc đối mặt với móng vuốt của cương thi, bảo vệ Lưu Giai Nghi chặt chẽ trong vòng tay của mình, cương thi gầm lên vồ lấy Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi choáng váng nằm gọn trong lòng nguc đầy bùn đất và máu tươi của Bạch Liễu.
Lồng nguc Bạch Liễu rất gầy, nhịp tim rất chậm, lại có một cỗ sức lực cùng nhiệt độ làm cho người ta yên tâm, khiến cho Lưu Giai Nghi không tự chủ được mở mắt ra.
Cô bé nhớ lại những gì Lưu Hoài đã nói với hắn.
Em gái tôi xứng đáng có một người anh tốt hơn tôi gấp vạn lần. Lưu Hoài cười nói với Lưu Giai Nghi, em sẽ có một người anh trai tốt hơn anh, Giai Nghi.
Vì vậy, đừng từ bỏ bản thân, tương lai tươi sáng hơn đang chờ đợi em, Psyche đã phải trải qua muôn vàn khó khăn để đưa thần Cupid trở lại thế gian đấy thôi.
Bạch Liễu dùng móng khí đỡ lấy cương thi, bị móng vuốt của nó chộp xuống phải khuỵu chân lùi lại một đoạn dài, máu trào ra khóe miệng, con cương thi gầm lên dữ dội tấn công Bạch Liễu lần nữa, Bạch Liễu vươn một tay che lại khuôn mặt của Lưu Giai Nghi, ánh mắt tập trung, dùng tay còn lại để đỡ cương thi.
Cương thi ngẩng đầu nổi giận gầm lên, móng vuốt hung hăng tát xuống, Bạch Liễu nghiêm túc đánh giá đối thủ —— nếu móng vuốt này tát trúng hắn, hắn nhất định sẽ ch3t.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha tự đâm mình bằng (dao găm ánh sáng và bóng tối), giá trị tinh thần đang giảm xuống... giá trị tinh thần đã giảm xuống còn 11, kích hoạt giao diện cuồng bạo! 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng tấn công chí mạng (tấn công chớp nhoáng)! 】
Mộc Kha lao đến từ xa như một tia chớp, dao găm cầm trong tay tỏa ra ánh sáng chói lọi, soi sáng đêm dài tưởng như không bao giờ sáng này. Mộc Kha quỳ gối trước mặt Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu, trên người đầy vết thương do chính mình đâm một cách vụng về bằng con dao găm, đôi mắt của cậu mờ đục và tan rã.
Nhưng hai tay lại dùng sức n4mchặt lấy dao găm, gắt gao chặn lấy móng vuốt của cương thi.
Cậu giống như một chiếc ô che chở vững chắc, khuôn mặt hung ác cầm dao găm đứng trước Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi, vị thiếu gia này ban đầu nghe nhắc tới cao thủ cấp S thì rùng mình sợ sệt, nhưng lúc này đây lại kiên cố chống đỡ trước một con quái vật cấp S.
Mộc Kha cầm dao găm, tim đập loạn xạ cho đến khi nhói đau, cậu giật bắn người, toàn thân tê dại, như sắp ch3t, đầu gối run và tay cũng run, Mộc Kha cảm thấy như thể mình sẽ ch3t trong giây phút tiếp theo, hoặc không thể chịu đựng được mà quỳ xuống trong giây tiếp theo, nhưng cậu lại không làm vậy.
Mộc Kha quay đầu lại liếc nhìn Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu phía sau, một điều chưa từng có đã kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi vì đau, chống đỡ đầu gối đang run rẩy muốn quỳ xuống —— đau quá, Mộc Kha luôn nghĩ mỗi khi lên cơn đau tim đã rất đau rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có thể đau đến như vậy.
Vị thiếu gia cả đời kim kiều ngọc quý này, vừa sợ đau, vừa thích khóc, trong cơn đau nhức căng cứng muốn vỡ tim, cậu cuồng loạn ngẩng đầu rống to, nước mắt đầy mặt:
"Cút đi!!! Không được phép chạm vào bọn họ!!!!"
Dao găm lóe sáng bị Mộc Kha hung dữ đâm vào lớp da kiên cố có một không hai của cương thi.
Cương thi ngẩng đầu gầm lên một tiếng, móng vuốt đè lên Mộc Kha càng thêm mạnh mẽ.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng (tấn công chớp nhoáng) để gây choáng cứng cương thi thịt thối trong một phút, giá trị sinh mệnh của cương thi thịt thối giảm xuống còn 5! 】
Mộc Kha bị móng vuốt nặng nề của cương thi đập xuống đất, sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất đã nát vụn vì lực chấn của cú đánh.
Lực đè của cương thi cuối cùng cũng dừng lại, Mộc Kha từ từ chớp mắt, sau khi xác định cương thi không nhúc nhích, cậu nhếch mép lẩm bẩm một câu thành công.
Sau đó máu bắt đầu tràn ra từ miệng, mắt và mũi của Mộc Kha.
Mộc Kha buông dao găm, từ từ ngã xuống đất, máu không ngừng ọc ra từ miệng văng tung tóe khắp nơi, ánh mắt tan rã vẫn nhìn Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu đang được cậu bảo vệ —— đó là ánh mắt mà Bạch Liễu rất quen thuộc.
Giống như vẻ tự hào của một đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận đang tỏ vẻ kiêu ngạo với cha mẹ của mình, cho dù ánh mắt lạc thần lại yếu ớt như sắp khép lại bất cứ lúc nào, cậu cũng rất vui vẻ.
Bởi vì lần này, giống như Lưu Hoài và Mục Tứ Thành, cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tấn công mà Bạch Liễu giao cho mình một cách hoàn hảo.
"... Làm tốt lắm, Mộc Kha." Bạch Liễu nói với Mộc Kha.
Khóe miệng Mộc Kha đầy máu, được Bạch Liễu khen ngợi nên nở nụ cười vui vẻ, khóe miệng nhếch lên có chút tự đắc, nhưng mi mắt vẫn không ngừng rũ xuống.
Cậu cố gắng nói chuyện, giọng điệu cẩn thận, yếu ớt hỏi: "... Lần này chắc tôi không được rồi... lần này tôi... thật sự đã cố gắng hết sức, nỗ lực hết sức rồi, khụ khụ... có làm gián đoạn kế hoạch của anh không... Bạch Liễu?"
"Tôi biết, Mộc Kha." Bạch Liễu nhướng mắt, "Cậu làm tuyệt lắm, lần này tôi cho phép cậu ch3t."
Mộc Kha dường như thở dài nhẹ nhõm, nở nụ cười, ho sặc sụa ra máu và bọt máu. Mộc Kha từ từ buông con dao găm đang n4mchặt trong tay, ho4văn trên dao không biết từ lúc nào đã chuyển từ 【máu】thành 【tim】, bởi vì n4mquá chặt nên dòng chữ hằn sâu cả vào lòng bàn tay.
Ánh sáng trên dao găm mờ đi, biến thành một điểm dữ liệu rồi biến mất trên mặt đất.
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh thân phận chính của người chơi Mộc Kha giảm về 0, xác nhận tử vong】
Hệ thống vừa xác nhận Mộc Kha tử vong chưa đầy một giây, Bạch Liễu nhanh chóng bế Lưu Giai Nghi đi về phía lối vào đường hầm, Lưu Giai Nghi bị Bạch Liễu vác trên vai, nửa tỉnh nửa mê, trên mặt là biểu cảm kỳ quái mơ hồ.
Cô bé thất thần nhìn ánh lửa lao tới trước mặt mình rồi lại tắt lịm trên nền đất —— đó chính là Mộc Kha, người chơi mới được kế thừa kỹ năng của Lưu Hoài.
Ánh lửa và vũ khí của anh ta cũng giống như anh trai cô bé vậy, vì cô bé mà tử vong lụi tàn trên mặt đất.
Ngón tay gầy guộc của Lưu Giai Nghi ch4m rãi siết chặt lấy vai Bạch Liễu, hai mắt ch4m rãi đẫm lệ: "Tại sao..."
Cô bé chỉ là một đứa con hoang không ai muốn, ông trời muốn cô bé sinh ra chỉ để xác minh hết lần này đến lần khác rằng cô bé là một đứa con hoang trong cuộc đời dài đăng đẳng và xám xịt của mình.
Sự tồn tại của cô bé là vô nghĩa, cô bé chỉ đang vùng vẫy trong bùn, một con cá nhỏ không biết vì sao lại muốn sống sót, sống lay lắt trong cái ao nơi mẹ và chị gái mình bị ch3t đuối, nơi duy nhất có thể thở được chính là lòng bàn tay mà Lưu Hoài đưa cho cô bé.
Lưu Giai Nghi không xứng đáng được cứu thoát, cũng không ai cứu cô bé cả.
Mộc Kha bảo vệ Lưu Giai Nghi giờ đây im lặng nằm trên mặt đất, mắt còn chưa kịp nhắm lại, Bạch Liễu ôm chặt cô bé chạy như bay về phía cửa đường hầm, cô bé n4mvai Bạch Liễu, cả người lung lay, mở to đôi mắt trợn tròn mờ mịt, cảm giác như thể mình cũng muốn bay lên.
Thời gian trôi qua trở nên rất kỳ quái, cô bé ngây người nhìn con quái vật cương thi đã hết choáng cứng nhảy vụt lên không trung tới chỗ mình, khuôn mặt xấu xí và cử động chậm chạp của nó hiển thị dưới ảnh nhiệt biến ảo thành những khuôn mặt người trong đôi mắt Lưu Giai Nghi.
Trên mặt cương thi xuất hiện khuôn mặt dữ tợn hung ác và say khướt của người đàn ông sinh thành cô bé, ông ta rống lên với Lưu Giai Nghi: "Con đ* này! Đẻ mày ra làm con c* gì chứ!"
Sau đó lại biến thành khuôn mặt đầy nước mắt của Lưu Hoài, cậu ta gào khóc: "Thực xin lỗi Giai Nghi, anh không cố ý làm vậy, vì anh hai, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thôi được không?"
Bạch Liễu áp chặt khuôn mặt của Lưu Giai Nghi vào vòng nguc của mình, những khuôn mặt gớm ghiếc và méo mó đó nháy mắt cách ra xa cô bé.
Lưu Giai Nghi gầy gò co rúm trong nguc hắn như một con mèo non, cô bé nhẹ nhàng n4mlấy hai bên cổ áo Bạch Liễu, hơi thở của Bạch Liễu gấp gáp, nhưng giọng nói lại không nhanh không chậm: "Nếu em vừa hỏi tại sao tôi muốn cứu em."
"Bởi vì tôi đã thỏa thuận một giao dịch, có người đã bán linh hồn cho tôi, bảo rằng chỉ cần tôi còn sống thì phải đem em ra khỏi đây."
"Tôi vẫn còn sống." Bạch Liễu nói, "vậy nên tôi cứu em".
Lưu Giai Nghi mở to đôi mắt không nhìn thấy của mình, nước mắt đờ đẫn nóng bỏng rơi xuống, làm ướt quần áo của Bạch Liễu.
Hai kẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng tin vào thần linh, giờ đây nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng đi vào vùng an toàn được thần che chở.
Con quái vật há to miệng tấn công từ phía sau, Bạch Liễu hung hăng xé toạc móc xích bên ngoài lối vào đường hầm, kéo tiểu Miêu Cao Cương ra khỏi đường hầm mặc cho cậu ta la hét giãy giụa, ném cậu ta cho con quái vật cương thi đang đuổi theo hắn. Liền sau đó lông mày Bạch Liễu nhíu lại, máu ch4m rãi chảy ra từ khóe miệng đang mím chặt của hắn, Bạch Liễu ho khan một tiếng, quỳ trên mặt đất, đặt Lưu Giai Nghi trên vai xuống.
【 hệ thống cảnh báo: Đạo cụ bảo vệ của người chơi Bạch Liễu (bao cổ tay yếm thế) sẽ hết hạn sau mười lăm phút! Trong quá trình này, sát thương mà người chơi nhận được sẽ lần lượt chồng lên người chơi Bạch Liễu! Giá trị sinh mệnh thân phận chính của người chơi Bạch Liễu sắp bị giảm về 0! 】
Lưu Giai Nghi hoảng sợ nhìn ánh lửa sắp tắt, nước mắt cô bé rơi lã chã: "Bạch Liễu! Này! Bạch Liễu!"
Bạch Liễu ch4m rãi ngã xuống đất.
Hắn buông tay đang cầm roi, máu miệng càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, như thể tất cả vết thương lúc trước đều nuốt sạch đến giờ phút này, Bạch Liễu gằn từng chữ từng chữ với Lưu Giai Nghi, khó khăn nói: "Chạy đi...."
"Đừng ch3t!" Lưu Giai Nghi sờ sờ khuôn mặt Bạch Liễu giống như một cô bé tám tuổi bình thường đang hoảng loạn, hoảng sợ khom người áp mặt vào đầu Bạch Liễu, cảm giác được tiếng hít thở của hắn dần dần yếu ớt mà khóc bất lực, "Làm ơn đừng ch3t! Không phải anh muốn cứu tôi sao? Không phải đã hứa sẽ đưa tôi ra khỏi trò chơi này sao?! Đừng ch3t như vậy chứ!"
"Đừng nói dối tôi, đừng để tôi..." Cô gái nhỏ bẩn thỉu ngẩng đầu, mở to đôi mắt xám xịt mờ mịt, quỳ gối trước tượng thần thuần khiết, thảm thiết gào khóc, máu tươi chảy từ khóe miệng và mũi, "Đừng để tôi lại trốn một mình ở đó!"
Vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối, cô bé giống như một con cá dưới đáy biển sâu không thể nhìn thấy ánh sáng, mang trong mình dòng máu và ngoại hình kỳ lạ cùng một đôi mắt không thể nhìn thấy ánh sáng, sống lạnh lùng dưới lòng đất, lớn lên trong sự phản bội, tồn tại trong sự nghi ngờ, dựa dẫm khả năng nguyền rủa để sống trong một trò chơi mà không thể nói với ai.
Ai sẽ ở bên cạnh cô bé, cá nhỏ vô hình thủ thỉ nói, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể hạ độc ngươi, nhưng nếu như ngươi tiếp cận ta bằng tình yêu chân thành, ta sẽ phơi bày chiếc bụng ấm áp nhất cho ngươi.
Chỉ cần ngươi mãi mãi ở bên ta, đừng vớt ta lên rồi lại sợ hãi vẻ ngoài giống như quái vật của ta mà lại hèn nhát ném ta xuống bùn.
Tiểu Miêu Cao Cương bị cái người đã biến thành quái vật kia chụp lấy tay thì gào thét khóc lóc ầm ĩ, ngay lúc cương thi chuẩn bị c4n vào cổ tiểu Miêu Cao Cương thì mí mắt của vị thần trên cây thánh giá động đậy.
【 hệ thống cảnh báo: Phát hiện quái vật tấn công trẻ em trong khu vực an toàn! 】
【 hệ thống cảnh báo: Thần linh giáng xuống trừng phạt! 】
Những chiếc gai dày đặc trải ra từ chân tượng thần, quấn lấy cương thi thịt thối bước vào giáo đường, quái vật cương thi bị gai đen quấn chặt không chút kẽ hỡ, bao vây tấn công từ khắp nơi, những chiếc gai dễ dàng đâm xuyên vào lớp da xanh tím rắn chắc, vòng quanh bọc lấy chiếc cổ thô cứng, cương thi gầm lên từng hồi, cố gắng xuyên thủng bụi gai để thoát ra ngoài.
Bụi gai quấn quanh cương thi càng lúc càng nhiều, một tầng rồi lại một tầng, tạo thành một cái kén gai bọc lấy cương thi vào trong.
Bụi gai càng lúc càng nhấn sâu, tiếng gầm rú ồn ào của cương thi nhỏ dần theo chuyển động vặn vẹo khi những chiếc gai thu nhỏ lại, tựa như cũng bị nuốt chửng như con quái vật bên trong, dần dần trở nên yếu ớt và câm lặng không còn nghe thấy nữa.
Tiểu Miêu Cao Cương nhìn đống bụi gai um tùm, bao bọc cả giáo đường cao như ngọn đồi nhỏ vẫn đang di chuyển, cậu ta sợ hãi lùi lại hai bước, phát hiện đám bụi gai không ngừng lan tràn ra trên sàn nhà, tụ lại cái kén gai nằm ở giữa.
Những bụi gai từ từ khép lại trong đôi mắt tê dại của tiểu Miêu Cao Cương, chúng tĩnh lặng chảy ra chất lỏng màu đen mang theo mùi máu tanh hôi thối nồng nặc.
【 hệ thống cảnh báo: NPC thần cấp tấn công cương thi thịt thối (người chơi bị dị hóa)... Giá trị sinh mệnh của cương thi thịt thối bị giảm về 0】
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh thân phận chính của người chơi Miêu Cao Cương bị giảm về 0, xác nhận tử vong】
Lưu Giai Nghi ngửi thấy mùi xác ch3t nồng nặc, cô bé nghe thấy tiếng bụi gai rào rào rút trên mặt đất, tiếp theo là tiếng rơi nặng nề của một vật gì đó và tiếng thở gấp gáp của chính cô bé, nhưng những âm thanh này chẳng hề thu hút sự chú ý của cô bé bằng những mảng màu nhạt dần trên cơ thể Bạch Liễu.
Cô bé chẳng buồn quan tâm đến Miêu Cao Cương đã ch3t, nhanh chóng lật giao diện hệ thống:
【 hệ thống nhắc nhở: Thật tiếc quá! Kỹ năng cá nhân (thuốc giải) của ngài vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới hết thời gian cooldown, hiện tại không thể sử dụng】
Lưu Giai Nghi nhắm mắt lại, cô bé thở ra một hơi —— bình tĩnh, Lưu Giai Nghi bình tĩnh nào, nhất định có cách nào đó để cứu Bạch Liễu.
Kỹ năng trị liệu không thể sử dụng được, nhưng cô bé vẫn có một thứ có thể trực tiếp cứu Bạch Liễu —— đó là máu của cô bé, máu của cô bé có thể trực tiếp tưới vào Huyết Linh Chi của bất kỳ ai, có thể chữa khỏi cho Bạch Liễu người đầu tư bị bệnh nan y, nhưng hiện tại cô bé cần một chiếc giường rơm để trồng Huyết Linh Chi.
Bạch Liễu không còn thời gian để quay lại bệnh viện sử dụng giường rơm, chưa kể phải đoạt lấy từ bọn quái vật nhà đầu tư ở đó nữa, mà cho dù Lưu Giai Nghi có khả năng giành lấy thì Bạch Liễu cũng không kịp chờ được.
Ánh mắt Lưu Giai Nghi ch4m rãi dời đến đến nơi phát ra âm thanh vụn vặt của đám bụi gai dày đặc —— đó là một bức tượng thần quấn đầy gai quanh người, vị thần đang mở to mắt nhìn Lưu Giai Nghi, nhưng nhiệt độ cơ thể của y quá lạnh, đó là một khối vật thể đã ch3t.
Tawil chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy cô nhóc mù nhỏ xíu lảo đảo đi về phía tượng thần của mình, hung hăng nhổ từng đám gai trên người y như vặt lông dê.
Tawil mới vừa tỉnh dậy có chút mê mang: "...?"
Nhân loại nhìn thấy y thức tỉnh sẽ phát điên, Bạch Liễu là một ngoại lệ, không ngờ cô gái nhỏ này cũng có thể bảo trì lý trí để vặt gai trên người y, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Giai Nghi, Tawil đã hiểu tại sao Lưu Giai Nghi vẫn không có việc gì.
Bởi vì cô gái nhỏ này không thể nhìn thấy.
Khoảnh khắc Lưu Giai Nghi chạm vào Tawil cô bé đã kích hoạt NPC thần cấp, nhưng đây là vùng an toàn của cô bé, cô bé không hề sợ hãi, cứ điên cuồng vừa bứt vừa vặt, khí thế bừng bừng nhổ hết gai Tawil.
Tawil lặng lẽ nhìn Lưu Giai Nghi lột s4ch gai trên người mình: "..."
Y thoáng nhìn Bạch Liễu nằm bất động trên mặt đất, ch4m rãi nhẹ nhàng dùng bụi gai mềm nhẹ quấn lấy Bạch Liễu, những bụi gai vừa mới dễ dàng đập nát phòng ngự trên 10.000 của con quái vật giờ đây lại hết sức nâng niu, một chút thương tổn đều không có, ôm Bạch Liễu đặt vào bể rửa tội phía sau.
Lưu Giai Nghi nghe thấy tiếng động thì hoảng hồn nhìn Tawil, vừa định giành lại Bạch Liễu từ đám bụi gai thì Tawil đã âm thầm đặt bụi gai của mình vào tay Lưu Giai Nghi.
Lưu Giai Nghi ngẩn người.
"Mi định dùng bụi gai của ta để xây dựng nơi nuôi dưỡng Huyết Linh Chi sao?" Tawil thản nhiên nói, "Để ta làm cho mi."
Những chiếc gai ngoan ngoãn thong thả xếp chồng lên nhau một cách khéo léo và đan dưới đáy bể rửa tội, biến thành một chiếc giường bằng mây gai đen trông rất chắc chắn, trên đó Bạch Liễu mặt trắng nhợt không còn chút máu đang nhắm nghiền mắt.
Lưu Giai Nghi đứng trước bể rửa tội, nhìn xuống người chơi mà cô bé vốn rất căm ghét, không biết vì sao từ lúc trò chơi bắt đầu vẫn luôn muốn cứu sống mình.
"Làm sao mi biết dùng gai của ta có thể nuôi dưỡng Huyết Linh Chi?" Tawil rũ mắt nhìn Lưu Giai Nghi, "Hoặc có thể nói, Huyết Linh Chi là sản phẩm từ gai của ta?"
Lưu Giai Nghi cúi đầu, dường như vẫn đang nhìn Bạch Liễu, sau đó không chút do dự dùng dao cắt vào cổ tay mình, máu tươi ào ạt chảy ra nhỏ vào nước trong bể rửa tội, nhỏ giọt lên cả bụi gai. Dòng máu bẩn thỉu chảy từ cơ thể cấm kỵ của cô bé lan ra thành những đường nét như ho4trong bể nước rửa sạch tội lỗi của tất cả những đứa trẻ.
Những bụi gai ngập trong nước bắt đầu vươn cành, lá, những chấm đỏ như đom đóm lóe lên tại nơi giao nhau giữa cành và lá, cứ như những bào tử nấm mọc lên từ những bụi gai.
Cổ tay trắng như tuyết và mảnh mai của Lưu Giai Nghi nhỏ giọt máu tươi, lông mi run rẩy rơi xuống, trong giọng nói không có một tia cảm xúc: "Tất cả quái vật trong phó bản này đều hút máu người chơi, mi cũng là quái vật, sao lại không hút máu?"
"Từ việc thiết lập vùng an toàn, có vẻ như mi là một vị thần bảo vệ trẻ em." Lưu Giai Nghi nói, "Nhưng nếu mi thực sự tốt với trẻ em, tại sao những người đầu tư đó lại cuồng tín tôn thờ mi, cứ phải rửa tội cho chúng tôi trước mặt mi? Mỗi phó bản đều có tà vật trung tâm, những thứ xấu xa ác độc đã tràn xuống thế giới, trộn lẫn với những dục v0ng ghê tởm của nhân loại để tạo thành những phó bản trong trò chơi, mà tà vật trung tâm của phó bản này chính là Huyết Linh Chi, mọi thứ bắt đầu từ sự xuất hiện của Huyết Linh Chi."
"Mi là quái vật quan trọng nhất trong Sách quái vật của phó bản này, sự tồn tại của mi chắc chắn có liên quan đến tà vật trung tâm."
Lưu Giai Nghi nhướng đôi mắt xám, máu chảy ra từ tay cô bé: "Mi chẳng phải là vị thần tốt đẹp gì cả, mi là một ác thần, các người đầu tư cung phụng mi vì công thức bí mật và sự ra đời của Huyết Linh Chi, bắt đầu từ mi, đúng không? Chính vị thần như mi đã ban cho họ những thứ này, đó là lý do tại sao bọn họ lại sùng bái mi một cách cuồng nhiệt như vậy."
Tawil cả người bị trói ở giá chữ thập, ch4m rãi chớp chớp mắt, y nhìn xuống Lưu Giai Nghi đang ngẩng đầu nhìn mình, không chút xao động: "Mi nói không hoàn toàn chính xác, nhưng đúng là Huyết Linh Chi thật sự bắt đầu từ ta."
"Nhưng ta cũng chỉ là một ác ma bất tử đã sụp đổ, ta không còn là một vị thần." Những chiếc gai bò nhanh trên người Tawil, y nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Huyết Linh Chi mà thôi."
"Ta là đứa trẻ đầu tiên mà các người đầu tư phát hiện ra rằng máu có thể được sử dụng để nuôi dưỡng Huyết Linh Chi. Sau khi biết ta sẽ không ch3t, họ dùng gai trói ta vào thánh giá, sau đó cầu nguyện mọi đứa trẻ mà họ rửa tội cũng trở nên giống ta, máu có thể dùng để nuôi dưỡng Huyết Linh Chi —— nếu như lời cầu nguyện này cũng có thể khiến ta trở thành thần, thì quả thực ta là Tà Thần."
Lưu Giai Nghi nhìn Tawil, hơi thở cô bé như nghẹn lại —— những chiếc gai vô hồn trong mắt cô bé đột nhiên trở nên đỏ rực và nóng bỏng, leo lên bề mặt bức tượng như những mạch máu đang rung động, ngoằn ngoèo, xoay chuyển.
Những chiếc gai khoan vào từng mạch máu của tượng thần, dùng những chiếc gai nhọn đâm vào thành mạch máu của Tawil, tham lam hút máu và chất dinh dưỡng trong cơ thể của y. Cành gai vặn xoắn uốn lượn trong trái tim, giống như một sinh vật sống, không ngừng tiêu thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể của y, sau đó lại tiết ra những thứ giống như bào tử ở giao điểm của dây leo.
Những cây dây leo màu đỏ như máu này là những sợi nấm hút máu, bên trên gai nhọn được bao bọc bởi lớp bào tử chưa phát triển.
Tawil rũ mi xuống: "Ta là chất dinh dưỡng vĩnh viễn cho Huyết Linh Chi mẹ, mỗi tế bào con trên giường rơm trong bệnh viện của người đầu tư đều mọc ra từ những chiếc gai hút máu của ta, lớn lên trên cơ thể của ta."
"Ta là vật cộng sinh của Huyết Linh Chi."
Sau khi điều khiển dây leo để treo cổ quái vật, những dây leo hay còn gọi là sợi nấm này ngày càng phình ra hút máu trong cơ thể Tawil, quấn quanh ngày càng chặt, quấn kéo vào mạch máu và trái tim của Tawil, khuôn mặt của Tawil trở nên mệt mỏi rõ rệt —— đây là lý do tại sao y lại trở nên buồn ngủ mỗi khi dùng dây leo để cứu Bạch Liễu.
Sau khi y điều khiển những sợi nấm trên cơ thể để cứu Bạch Liễu, chúng nó sẽ tăng cường nỗ lực hút máu và chất dinh dưỡng từ y.
Tawil từ từ hạ mi mắt xuống, y chăm chú nhìn Bạch Liễu đang bất tỉnh nằm trong bể rửa tội trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liễu, y là một người cá thối rữa được con người đánh bắt từ dưới nước và đặt vào tủ kính trưng bày để thu hút khách du lịch đến tàn sát, cuối cùng biến cả thị trấn thành một đám quái vật người cá ma quái.
Lần thứ hai nhìn thấy Bạch Liễu, y nằm trong chiếc Gương Quỷ bị kẻ trộm đánh cắp từ nhà sưu tập, y ẩn chứa nỗi sợ hãi mà cả loài người trên thế gian này không ai dám đối mặt, bọn trộm ngày đêm sợ y sẽ bể nát, sẽ có người ăn trộm, vì vậy gài bom trên người y, cuối cùng chôn cả một đoàn xe vào biển lửa.
Lần thứ ba nhìn thấy Bạch Liễu ——Tawil rũ mắt xuống.
Y lại là một chất dinh dưỡng để cung cấp cho cơ thể mẹ Huyết Linh Chi, y sẽ không ch3t, không ngừng tiết ra máu, chỉ ngủ thiếp đi. Dòng máu đặc biệt của y khiến tất cả những người đầu tư mắc bệnh nan y phát điên, và cuối cùng biến bệnh viện và viện mồ côi, hai nơi được cho là làm việc thiện, thành một trang trại chăn nuôi địa ngục trần gian.
Vì vậy y đã bị các thần phán quyết lưu đày.
【Tawil, mi là một tà vật trời sinh, mi chỉ có thể ngủ say dưới đáy biển, ở trung tâm trái đất, trong tấm gương vỡ vụn mà con người sợ hãi và không thể chạm vào, trong bóng tối vũ trụ cách nơi đây 13,7 tỷ năm ánh sáng 】
【Khi nhân loại đầy dục v0ng sở hữu được mi, nó sẽ dẫn đến trái đắng vô bờ bến và địa ngục. Mi là một vị thần, mi được hưởng tín ngưỡng của nhân loại, và mi phải chịu trách nhiệm cho những bi kịch của nhân loại bắt nguồn từ cái ác của chính mình】
Các vị thần cao cao tại thượng lạnh lùng tuyên án, họ nói, Tawil, không có nhân loại nào có thể nhìn thấy khuôn mặt mi mà có thể bảo trì lý trí và không phát điên, bởi vì mi quá tà ác, từ bề ngoài cho đến tâm hồn đều tràn ngập sự mê hoặc dụ dỗ con người đi đến vực sâu và cùng cực của cái ác, mi có thể làm hư hỏng những đứa trẻ trong sáng và vô tội nhất trong tất cả các vĩ độ bị cắt đứt bởi thời gian và không gian
Nếu một người vẫn có thể tỉnh táo khi nhìn thấy mi, hắn ta sẽ trở thành ——
——một ác ma tiếp theo.
Ác ma tiếp theo ngủ trong bể rửa tội trắng như tuyết nhuốm máu của Phù Thủy Cấm Kỵ, bị thần linh đánh thức khỏi giấc mơ đầy những con đom đóm màu máu, đôi mắt Bạch Liễu ch4m rãi mở ra.
Bạch Liễu mặt tái mét, ngóc đầu dậy, những bộ phận mỏng manh nhất của bàn tay và bàn chân bị dây leo đỏ thắm quấn chặt, nhích dần lên phía trên, cành và lá của cây cứu chữa căn bệnh người thực vật duỗi ra trên bề mặt cơ thể của người bệnh nan y —— Đây là một tư thế rất mong manh, giống như hiến tế.
Những khuôn mặt của vật hiến tế, ác ma và những bệnh nhân đã ch3t ẩn dưới những dây leo, ẩn dưới những bông ho4ác quỷ do dục v0ng của nhân loại trút xuống, bình tĩnh nhìn Tà Thần sụp đổ cũng bị trói buộc bởi những hợp chất diễn sinh từ dục v0ng con người, mà Tà Thần thức tỉnh cũng trầm tĩnh nhìn lại hắn.
"Em có phát điên lên vì nhìn thấy tôi không?" Giọng y ngân nga, vang vọng khắp mọi hướng trong giáo đường bị dây leo nuốt chửng, như thể cả ngàn người đang phán xét những tín đồ đã tự ném mình vào lưới cùng một lúc.
"Không bao giờ." Tín đồ ác ma cười trả lời y.
Những chiếc gai gọn trên đống dây leo mọc ra từ bức tượng đều nổ tung, những bào tử màu đỏ như máu bay lơ lửng trong giáo đường như những mảnh hành tinh phát sáng bị vỡ, những ngọn nến đỏ rực lơ lửng trên không trung, nhảy múa điên cuồng, trên đỉnh những chiếc gai nổ tung giống như một viên minh châu đỏ rực có màu sắc kỳ lạ bung nở thành bốn cánh hoa, quấn chặt lấy gò má Tawil, chỉ để lộ ra một đôi mắt như điêu khắc mà không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Không khí tràn ngập mùi máu thơm kỳ lạ của những bào tử nấm linh chi, trong lúc đó, Lưu Giai Nghi vẫn hôn mê gục trên thành bể rửa tội vì tinh thần giảm sút và mất máu quá nhiều.
Cô bé đưa cổ tay lên trên thành bể, máu không ngừng uốn éo vặn vẹo chảy tràn vào trong nước, trên da thịt chằng chịt vết dao mới và một vết dao cũ đã đông máu.
"Rút cạn máu cô bé cũng không đủ nuôi một cây Huyết Linh Chi." Khuôn mặt Tawil ẩn dưới lớp gai, nhẹ nhàng nói, "Cơ thể mẹ của Huyết Linh Chi cần thêm máu."
Đây cũng là lý do tại sao những người đầu tư đó không cần cơ thể mẹ để trực tiếp nuôi dưỡng Huyết Linh Chi —— cơ thể mẹ cần rất nhiều máu để nuôi dưỡng Huyết Linh Chi trưởng thành, mà tốc độ tái tạo máu của Tawil chỉ đủ để duy trì việc cung cấp các tế bào con, vì vậy bọn họ đã chọn các tế bào con từ Tawil để nuôi cấy chúng hiệu quả và độc quyền hơn.
"Còn cần thêm bao nhiêu nữa?" Một âm thanh yếu ớt vang lên từ cửa giáo đường, tiểu Mộc Kha một tay giữ cửa giáo đường, n4mchặt bàn tay đang buông thõng bên hông, căng thẳng hỏi tượng thần, "Thêm máu của Tiểu Bạch Lục và tôi, còn có túi máu của Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi trên người Lưu Hoài nữa, có đủ dưỡng một cây Huyết Linh Chi để cứu anh ấy không?"
"Có lẽ vẫn chưa đủ." Tawil bình tĩnh nhìn tiểu Miêu Cao Cương đang bất tỉnh trên mặt đất, "Thêm đứa trẻ đó và máu của tôi nữa là được."
Tiểu Mộc Kha quỳ gối bên cạnh bể nước, xắn tay áo dùng con dao mà Lưu Giai Nghi thả trên đất cứa vài nhát vào cánh tay mảnh khảnh của mình, sau đó lấy túi máu của Tiểu Bạch Lục ra —— máu đã đông lại một chút, cũng có chút lạnh lẽo, tiểu Mộc Kha vừa nhìn thấy túi máu thì mắt đỏ hoe, cậu xé ba túi máu ra đổ vào bể rửa tội dưới chỗ Bạch Liễu đang suy yếu đến nỗi không thể cử động được, sau đó cậu cũng cắt một vết trên cánh tay còn lại, ngâm cả hai tay vào nước.
Tiểu Miêu Cao Cương bị dây leo của Tawil kéo qua, Tiểu Mộc Kha nghiến răng tức tối dứt khoát nhanh lẹ cắt một nhát lấy máu —— nếu không phải vì con chó con này thì bọn họ đã không ch3t nhiều người như vậy!
"Khụ khụ." Bạch Liễu ho khan hai tiếng, nhìn nghiêng về phía Mộc Kha hai tay đều ngâm ngâm nước, đột nhiên cười cười, hắn không quan tâm lắm đến tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của mình lắm, còn thuận miệng trêu chọc Mộc Kha. "Không phải em ghét anh lắm à? Sao còn muốn cứu anh chứ?"
Tiểu Mộc Kha cúi đầu, thấp giọng nói: "... Tiểu Bạch Lục muốn cứu anh, với lại anh đã cứu em, vậy em cũng sẽ cứu anh."
Lưu Giai Nghi một tay nhúng qua khe hở giữa những dây leo ngâm mình trong nước lạnh của bể rửa tội, khuôn mặt mệt mỏi tựa vào thành bể, tay kia nhẹ nhàng n4mchặt góc áo của Bạch Liễu.
Cơ thể mỏng manh đầy nước mắt, cánh tay mảnh khảnh đầy những vết dao dọa người —— chính cô bé tự tay cắt những vết dao đó vì sợ giá trị tinh thần mình không chịu được lâu, sợ mình ngất xỉu, vì vậy đã cắt rất sâu để ngừa máu đông lại.
Bạch Liễu quay đầu lại, hắn nhìn lên trần giáo đường, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ cứ như đang trả lời lại đáp án của tiểu Mộc Kha: "Đúng là logic của trẻ con."
Logic của một đứa trẻ đơn giản như vậy đấy, vừa đơn giản vừa dễ lừa dối, nếu anh cứu em thì em cũng sẽ cứu anh, anh trả giá vì em vậy em cũng trả giá vì anh.
Lưu Giai Nghi là như vậy, Mộc Kha cũng là như vậy.
Tiểu Bạch Lục cũng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Bạch Liễu phải nói là từ nhỏ đến giờ hắn cũng chẳng có tiến bộ bao nhiêu, hiện tại logic của hắn cũng như vậy —— logic này là một giao dịch rất thuần túy.
"Vậy thì tại sao anh lại cứu tôi, Tawil?" Bạch Liễu nhẹ nhàng hỏi, "Chúng ta đâu có giao dịch nào khiến anh phải trả giá bằng máu của mình?"
Khuôn mặt của Tawil hoàn toàn chìm khuất trong bụi gai, nhưng giọng nói của y vẫn vang vọng rõ ràng: "Chỉ riêng sự tồn tại của em cũng đã xứng đáng với cái giá mà tôi phải trả rồi."
"Bạch Liễu." Giọng Tawil bằng phẳng, lãnh đạm và trang trọng như khi y tuyên bố một điều gì đó thiêng liêng trong giáo đường, một lời thề duy nhất trong đời, "Em là tín đồ duy nhất của tôi."
【Tawil, nếu có một người như vậy, mi sẽ lại có tín đồ của mình một lần nữa】
【Một kẻ ác ma, tín đồ của Tà Thần】
Tawil nói: "Thần linh đáp ứng vô điều kiện mọi yêu cầu của tín đồ."
Tiểu Mộc Kha mất quá nhiều máu, nhìn vào khuôn mặt tượng thần, cậu cảm thấy sợ hãi và choáng váng hết cả người, lăn đùng ra té xỉu.
Sợi mây trên người y uốn éo bay lượn, đâm xuyên vun vút qua cơ thể với tốc độ chỉ cần nhìn vào thôi cũng đã cảm thấy đau thấu da thịt, nhanh chóng bao phủ tất cả các phần của giáo đường giống như máu nhòe nhoẹt lan ra trong bể nước.
Giáo đường thánh khiết trong nháy mắt bị biến thành tổ của đám dây mây đỏ sẫm, phía trên đầy gai nhọn, những bào tử màu đỏ giống như nhụy ho4nhỏ, hoặc có thể nói những thể bào tử hình như có nhịp tim, chúng đập đều đặn thình thịch theo một quy luật nào đó, như thể c4n nuốt được chất dinh dưỡng no nê ngon lành rồi nhanh chóng phát triển, rồi lập tức mọc ra trái tim nấm.
Trái tim Tawil cũng đập cùng nhịp với chúng.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, cứ như thể nhịp tim của Tawil được khuếch đại gấp trăm lần qua những dây leo này, vang vọng trong giáo đường.
Bạch Liễu nhìn dây leo phủ chằng chịt khe khuất cả bầu trời và 【 trái tim 】đang đập, cuối cùng ánh mắt ch4m rãi rơi vào pho tượng ẩn sau đống dây leo màu đỏ sậm quanh quẩn không thấy mặt.
"Nếu tôi thực sự là tín đồ duy nhất của anh." Bạch Liễu nói với giọng điệu buông thả, đùa cợt, "Vậy thì xin hãy cứu tôi, Tawil, thần của tôi."
Hàng ngàn 【 trái tim 】đang nhảy nhót ngừng lại một lúc.
Rồi lại bắt đầu nhảy loạn xạ dữ dội hơn.
Những dây leo bắt đầu thu nhỏ lại, trên thân khô héo đen đúa bắt đầu mọc ra hàng ngàn cây Huyết Linh Chi đỏ rực tươi roi rói, lấp lánh, nhảy nhót, có kích thước như trái tim, giống như một cánh đồng ho4hồng nở rộ huyền ảo vào đêm trước khi lụi tàn ập đến.
Dây leo trên bức tượng héo rũ, khô đen và chảy thõng xuống. Tawil bước xuống khỏi bức tượng, chống hai tay bên hồ rửa tội, vị thần lạnh lùng rũ mắt xuống, làn môi ấm áp như máu, khẽ hôn lên trán Bạch Liễu, thì thầm:
"Thần linh rửa tội cho em, tín đồ duy nhất của tôi."
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đạt được danh tính ẩn (tín đồ duy nhất của tà thần) 】
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã lấy được đạo cụ vượt cửa (Huyết Linh Chi), hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thành công chữa khỏi bệnh nan y và vượt cấp, có thể ra khỏi trò chơi】
【 hệ thống cảnh báo: Bệnh nan y của người chơi Bạch Liễu đã được chữa khỏi, giá trị sinh mệnh khôi phục lên 3, giá trị sinh mệnh khá thấp, bạn có chọn ở lại trò chơi sau khi hoàn thành trò chơi không? 】
【 hệ thống cảnh báo: Người chơi Bạch Liễu chọn ở lại trò chơi. Trong thời gian ở lại, người chơi Bạch Liễu sẽ chịu hậu quả của mọi hành động và hệ thống sẽ không đưa ra bất kỳ cảnh báo nhắc nhở nào】
Nhìn thi thể của Lưu Hoài, Bạch Liễu sững sờ một lúc, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, túm lấy Lưu Giai Nghi đang bất động lôi vào giáo đường.
Miêu Phi Xỉ cũng muốn chạy, nhưng điều khiến gã suy sụp hơn nữa là máu của trẻ em mình vẫn còn trên người của Lưu Giai Nghi, mà Lưu Giai Nghi lại đang nằm bên cạnh con quái vật cương thi Miêu Cao Cương, gã không dám chạy đến lấy máu, Miêu Phi Xỉ do dự một hồi, nghiến răng chạy vào giáo đường bắt lấy tiểu Miêu Cao Cương.
Thằng nhóc đó cũng có quan hệ huyết thống với gã, máu nó sử dụng được! Thế nhưng gã vẫn còn thiếu máu của một đứa trẻ, Miêu Phi Xỉ nhìn Mộc Kha lớn nhỏ đang núp phía sau bể rửa tội, con ngươi đỏ tươi khẽ đảo.
Bạch Liễu lôi kéo Lưu Giai Nghi đang đờ đẫn chẳng còn phản ứng gì, cô gái nhỏ ôm lấy thân thể Lưu Hoài, tuyệt vọng quỳ tại chỗ, cương thi bên cạnh trừng lớn hai mắt nhìn Lưu Gia Nghi, bắt đầu yếu ớt cử động, Lưu Giai Nghi dường như không buồn để ý tới, ôm đầu Lưu Hoài ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm một mình: "Đúng rồi, mình có thể phục sinh anh hai, mình có thể, chỉ cần đủ điểm, mình có thể......"
"Em không thể phục sinh lại Lưu Hoài." Bạch Liễu nhẹ ngắt lời lẩm bẩm của Lưu Giai Nghi, "Linh hồn cậu ta ở chỗ tôi."
Lưu Giai Nghi khựng người, sau đó thoắt cái nhảy chồm lên tóm lấy cổ Bạch Liễu, hung ác đẩy mạnh Bạch Liễu xuống đất.
Người chơi đệ nhất tân tinh này cuối cùng cũng để lộ ra sự nguy hiểm của mình, Lưu Giai Nghi dùng cả tay lẫn chân thít lấy cổ Bạch Liễu, trên mặt đẫm đầy nước mắt, khàn giọng uy hiếp hắn: "Đưa linh hồn của Lưu Hoài cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết anh!"
Bạch Liễu bị b0p cổ ho khan, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, giọng nói có chút ấm ách bò dậy: "... Bây giờ cho dù em làm cậu ta sống lại, có chắc cậu ta thật sự muốn sống không? Chính cậu ta muốn ch3t để cứu em, kế hoạch của tôi vốn đã có thể giúp cậu ta sống sót."
Nhớ lại giọng điệu mệt mỏi và mãn nguyện của Lưu Hoài trước khi ch3t, hơi thở của Lưu Giai Nghi như nghẹn lại, cô bé không khỏi buông bàn tay đang thít cổ Bạch Liễu ra, Bạch Liễu nhanh chóng n4mlấy cổ tay cô bé kéo nhanh về phía giáo đường.
Lưu Giai Nghi ngớ người bị Bạch Liễu kéo đến giáo đường, kỹ năng hao hết thể lực làm cô bé kiệt sức, không còn chút sức lực nào, mới chạy được hai bước đã khuỵu xuống mặt đất, Bạch Liễu vội quay người lại ôm cô bé trên vai.
Bạch Liễu vừa chạy vừa ho sặc sụa, hắn liếc xéo về phía Lưu Giai Nghi đã không buồn phản ứng với mọi thứ, nhàn nhạt nói, "Lưu Hoài nhờ tôi cứu em ra khỏi trò chơi này."
"Không chỉ riêng viện mồ côi, mà là cả một trò chơi, có lẽ chờ đến khi thời điểm đó đến, cậu ta sẽ nguyện ý sống lại vì em."
Đôi mắt Lưu Giai Nghi đau xót, nhưng cô bé nhanh chóng phản bác lại lời của Bạch Liễu: "Tôi không có khả năng sống sót, Miêu Cao Cương đã dị hóa thành quái vật cấp S phó bản 3 phòng thủ hơn 10.000, khi tôi còn đoàn chiến ở Hiệp Hội Quốc Vương, loại quái vật này phải cần đến mười mấy người chơi cấp A+ phối hợp với nhau, thêm cả trị liệu của tôi mới có thể nuốt trôi, bây giờ thì đánh kiểu gì chứ?"
Bạch Liễu giọng điệu bình tĩnh: "Tôi có cách."
Bạch Liễu vừa dứt lời, con cương thi bị choáng cứng trong một phút mười lăm giây trước đòn tấn công tự sát của Lưu Hoài cuối cùng cũng động đậy trở lại.
Nó hé mở hai chiếc môi đen với những chiếc răng nanh dài, nhảy về phía Lưu Giai Nghi.
Nó nhảy không nhanh nhưng biên độ cực cao, mới nhảy vài cú đã đáp xuống giáo đường, nhưng lại không tấn công Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đang chạy trước mặt nó, thay vào đó, nó trực tiếp nhảy qua đầu hai người, đi đến cửa hông.
Nó bám vào cửa hông của giáo đường, định từ phía sau lao vào tấn công bọn Mộc Kha, nhìn thấy cương thi nhảy qua đây, Miêu Phi Xỉ không nhịn được chửi thề một tiếng, vội vàng vung đao để tránh. Hai thanh đao chém vào lớp da dày cộm bên ngoài của cương thi cứ như chém sắt thép, không hề để lại chút dấu vết nào, Miêu Phi Xỉ mở di tốc muốn chạy thoát thân.
Không ngờ Miêu Cao Cương hóa cương thi lại dường như đã rất quen thuộc với cách thức tấn công và thói quen chạy trốn của Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ chạy vài lần không thoát, ngược lại còn bị cương thi vây chặt mắc kẹt trước giáo đường.
Miêu Phi Xỉ trán đổ đầy mồ hôi, không ngừng múa may song đao, cuối cùng gã buộc phải sử dụng trực tiếp kỹ năng bùng nổ 【song đao oan hồn 】, tuy nhiên do hạn chế về thể chất, Miêu Phi Xỉ chỉ có thể sử dụng kỹ năng này trong một phút.
Những oan hồn phẫn uất bay ra khỏi song đao của Miêu Phi Xỉ, mùi máu tươi ngập ngụa lấp đầy không gian trước giáo đường, song đao của Miêu Phi Xỉ không ngừng múa may chém ngang bổ dọc, trong bóng đêm ánh đao như một mảnh tuyết trắng, chém liên hồi vào Miêu Cao Cương, nhưng ngược lại sắc mặt Miêu Phi Xỉ cũng càng ngày càng trắng, bởi lẽ Miêu Cao Cương cũng đả thương lại gã.
【 hệ thống nhắc nhở: Cương thi thịt thối c4n vào vai người chơi Miêu Phi Xỉ, HP của người chơi Miêu Phi Xỉ -2】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Miêu Phi Xỉ sử dụng kỹ năng cá nhân (song đao oan hồn) để đánh chí mạng một lần, tấn công cương thi thịt thối 3 điểm máu】
【hệ thống nhắc nhở:......】
Miêu Phi Xỉ muốn đột phá vòng vây, nhưng kỹ năng tấn công chí mạng sắp hết thời gian sử dụng, gã bất chấp tất cả dùng một đòn chí mạng cuối cùng, nhưng thanh đao chỉ mới giơ lên được nửa chừng thì bỗng nhiên một con quái vật trẻ em nhảy lên lưng gã.
Con quái vật nhỏ này từ đâu lao ra, ôm cổ Miêu Phi Xỉ từ phía sau, ê ê a a nói lảm nhảm gì đó, Miêu Phi Xỉ tức giận mắng nó, muốn quay đầu lại đâm ch3t tiểu quái vật, nhưng lúc nhìn lại vừa thấy tiểu quái vật này, con ngươi của Miêu Phi Xỉ co rút lại.
Gã biết khuôn mặt này, chính là đứa trẻ bị gã bắt cóc trước khi vào trò chơi, đứa trẻ bị gã chặt ngón tay và ăn thịt, nếu Mộc Kha có ở đây thì chắc cậu sẽ rất ngạc nhiên, bởi lẽ nó chính là đứa trẻ dị dạng đã nhắc nhở cậu không được đi lên trong thang máy
Tiểu quái vật cười hì hì, ôm cổ Miêu Phi Xỉ vỗ tay: "Ngón tay! Ngón tay! Chú thích ăn ngón tay của ta!"
Bàn tay nó chẳng còn ngón tay nào cả.
【 ngón tay 】hai từ này làm đình trệ cuộc tấn công của cương thi Miêu Cao Cương, đây chính là ám hiệu để Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nhận dạng lẫn nhau trong trò chơi khi người chơi và người đầu tư giống hệt nhau, nó đảo tròn tròng mắt vẩn đục nhìn sát vào Miêu Phi Xỉ, nghẹn ngào nói: ""...... Phi Xỉ thích ăn...... Ngón tay."
Dường như nó đã nhận ra người trước mặt mình là Miêu Phi Xỉ, ngay lúc Miêu Phi Xỉ định thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng Miêu Cao Cương đã tỉnh táo lại, Miêu Cao Cương đã b0p lấy cổ Miêu Phi Xỉ, mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm Miêu Phi Xỉ đang bị nhấc lên không trung: "... một ngày nào đó nó cũng sẽ ăn ngón tay của ta."
Miêu Phi nghiến răng, chân vùng vẫy giữa không trung như một con cóc, gã liều mạng dùng song đao trong tay chém một nhát về phía Miêu Cao Cương, nhưng Miêu Cao Cương chẳng phản ứng gì cả, ông ta b0p chặt ngón tay cái xuống, đôi mắt Miêu Phi Xỉ đã sớm đỏ lên, không thở được nữa, gã nhìn đôi mắt vô thần của Miêu Cao Cương đã hóa cương thi, chợt hiểu nỗi sợ hãi trong tiềm thức của cha mình là gì ——
——Miêu Cao Cương sợ gã ăn thịt mình cho nên trạng thái kỹ năng của ông ta là bất tử, một cương thi thịt thối.
Lòng bàn tay Miêu Cao Cương n4mchặt, thân thể Miêu Phi Xỉ co quắp, hai thanh đao từ từ buông xuống rơi xuống đất, biến mất thành một điểm sáng dữ liệu, đồng tử khuếch tán, miệng mở ra, đầu dựa vào tay Miêu Cao Cương, giống như một đứa trẻ đang làm nũng với cha của mình.
【 hệ thống nhắc nhở (dành cho tất cả người chơi): Giá trị sinh mệnh của người chơi Miêu Phi Xỉ bị giảm về 0, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi】
"Xong rồi!" Mộc Kha nhìn Miêu Phi Xỉ đại danh đỉnh đỉnh, trong phó bản chém người chơi như chém rau chặt dưa vậy mà chưa đầy một phút đã bị Miêu Cao Cương làm thịt thì không khỏi lạnh cả xương sống, cậu đẩy lối vào đường hầm, mồ hôi chảy ra như suối, "Sao không mở được lối vào đường hầm!"
Bạch Liễu liếc nhìn khe cửa: "Bên trong bị chặn rồi."
Tiểu Miêu Cao Cương mồ hôi nhễ nhại, dùng hết toàn lực để đến đường hầm, cậu ta còn lấy một khối gỗ to sụ từ giáo đường ghim chặt lối vào đường hầm, làm mọi cách để ngăn người ngoài tiến vào, cậu ta lo lắng nuốt nước bọt —— người đầu tư đó quả nhiên đã biến thành một con quái vật!
Trước đó cậu ta cũng sử dụng bồn rửa tội và một đống ghế để chặn lối ra của lối đi của đám trẻ quái vật dưới tượng thần, vì thế Mộc Kha chỉ mới vừa đẩy được bồn rửa tội, không ngờ còn một đống vật dụng chặn thêm một tầng bên trong.
Miêu Cao Cương giết Miêu Phi Xỉ xong thì quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Mộc Kha và Bạch Liễu, da đầu của Mộc Kha tê dại chắn trước Bạch Liễu, tiểu Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, cậu liếc nhìn giao diện hệ thống của mình, hít sâu một hơi nhìn về phía cương thi thịt thối quái vật cấp S này.
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Mộc Kha đã đạt được thân phận kỹ năng (Sát thủ sáng láng và dũng cảm), bạn có vũ khí diễn sinh kỹ năng (Dao găm ánh sáng và bóng tối) 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha có sử dụng vũ khí diễn sinh kỹ năng không? 】
Mộc Kha thở ra một hơi: 【 Đồng ý 】
Lưu Giai Nghi mặt đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Liễu còn đang giãy dụa: "Từ bỏ đi, không còn cách nào đâu, chúng ta đều sẽ ch3t..."
Cô bé chưa kịp nói hết lời thì Mộc Kha đột nhiên bước tới, đứng trước mặt Lưu Giai Nghi, cậu vung tay xuống, trên tay xuất hiện một đôi dao găm.
Đây là một hành động rất quen thuộc trong mắt Lưu Giai Nghi, cô bé nghẹn thở, quên bẵng những điều mình muốn nói.
"Lưu Hoài đã giao kỹ năng của mình cho người khác để bảo vệ em, không phải để em chịu ch3t như vậy, Lưu Giai Nghi." Bạch Liễu vẫn đang đẩy cửa phân cao thấp với tiểu Miêu Cao Cương ở bên trong, hắn không quay đầu lại, âm thanh có chút hụt hơi vì quá dùng sức, "Em muốn đạp đổ tâm ý anh trai của em vậy sao?"
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha có kích hoạt kỹ năng tấn công chí mạng (tấn công chớp nhoáng) không? Vì người chơi Mộc Kha chưa từng sử dụng kỹ năng này nên kỹ năng này sẽ tiêu hao nghiêm trọng chỉ số thể lực của bạn, sau khi sử dụng sẽ xảy ra các hiện tượng không thể thoát ra, bạn có đồng ý sử dụng không? 】
Mộc Kha quay lại nhìn Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi đang ngẩn người và tiểu Mộc Kha sau lưng mình, cậu siết chặt cặp dao găm, một cảm xúc chưa từng có khiến tim cậu đập nhanh hơn và đôi mắt đẫm lệ, cậu sợ hãi c4n chặt khớp hàm, một cảm xúc và dục v0ng mãnh liệt khiến cậu bước từng bước, từng bước tiến lên.
【sử dụng! 】
Mộc Kha nhảy dựng lên trên mặt đất, thân ảnh nhiệt trong mắt Lưu Giai Nghi như ánh lửa bừng cháy.
Kẻ sát thủ đã ch3t kia dường như sống lại vào chính lúc này.
Lần này cậu không hề nhát gan, cậu là một sát thủ dũng cảm.
Trong nháy mắt Mộc Kha vút ra ngoài, Lưu Giai Nghi đột ngột quay lại nhìn Bạch Liễu, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, giọng điệu lãnh đạm: "Tránh ra."
Bạch Liễu nhướng mày dời đi, Lưu Giai Nghi chống tay lên cửa hầm ngẩng đầu lên, tuy rằng hai mắt đỏ bừng, nhưng mặt không hề cảm xúc: 【 hệ thống, sử dụng đạo cụ ( móc xích), vị trí sử dụng là Miêu Cao Cương trong đường hầm. 】
【 hệ thống nhắc nhở: (móc xích) đang được sắp đặt... Đã sắp đặt xong, người chơi Miêu Cao Cương đã bị khóa bên trong】
Tiểu Miêu Cao Cương hoảng sợ nhìn móc xích không biết từ đâu xuất hiện, khóa cứng lấy cổ tay và mắt cá chân của cậu ta, vũng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Mộc Kha bị Miêu Cao Cương ném ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất mấy lần, ho ra một ngụm máu, đau đến mức không gượng dậy nổi, cố gắng thế nào cũng không thể đâm thủng được cơ thể cương thi Miêu Cao Cương để gây hiệu ứng choáng cứng, dao găm trong tay cậu cứ như bị mài cùn vậy, chẳng phát huy được chút tác dụng nào.
【 hệ thống cảnh báo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mộc Kha giảm từ 5 điểm xuống 1! Cảnh báo! Hãy nhanh chóng thoát khỏi cảnh nguy hiểm! 】
Mộc Kha quỳ rạp trên mặt đất cố gượng dậy, thế giới trước mặt như đang rung chuyển, cậu nhìn thấy cương thi bị cậu ngăn lại chưa đến mười giây nhảy về hướng Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi.
Tiêu rồi! Không được! Lưu Giai Nghi vào giáo đường thì an toàn, nhưng Bạch Liễu thì không!!
Chỉ cần cương thi chạm nhẹ một nhát thôi hắn cũng đi đời nhà ma!
Có cách nào không, có cách nào để khiến con cương này đứng yên được không! Giết nó! Đừng để nó hại ai nữa!
Mộc Kha nhe răng trợn mắt giãy giụa bò dậy, ánh mắt nhìn vào thi thể Lưu Hoài đầy vết thương bên ngoài giáo đường, chợt sững người một lúc —— Lưu Hoài tự đâm chính mình để bùng nổ giá trị tinh thần...
Bạch Liễu xoay người rút roi ra bình tĩnh đối mặt với cương thi nhảy tới, nhưng trước sự ngỡ ngàng của Bạch Liễu, nó lại nhảy qua người hắn tấn công Lưu Giai Nghi phía sau.
Lúc này Lưu Giai Nghi đang dùng lực n4mlấy móc xích kéo nó ra, tiểu Miêu Cao Cương thì vẫn đang liều mạng đẩy mạnh để ngăn mình bị kéo ra ngoài, Lưu Giai Nghi còn chưa kịp chui vào thì đã nghe được âm thanh cương thi đang nhảy tới, móng tay đen sì của nó sắp chạm vào trán của cô bé, tưởng như chỉ cần duỗi về trước thêm chút nữa là có thể đâm thủng trán của Lưu Giai Nghi.
Thấy vậy đồng tử của Bạch Liễu co rút lại, giáo đường không cho phép giết trẻ em, giết trẻ em sẽ bị trừng phạt, nhưng không có nghĩa là trẻ em sẽ không ch3t —— Lưu Giai Nghi là hy vọng duy nhất của họ để vượt cửa, tuyệt đối không thể ch3t!
Bạch Liễu ném roi ra, quấn quanh eo Lưu Giai Nghi, kéo cô bé vào vòng tay của mình.
Lưu Giai Nghi bị Bạch Liễu ôm trong tay chưa kịp phản ứng, Miêu Cao Cương lại nhảy về phía Bạch Liễu, móng vuốt của cương thi cực nhanh, vừa nhảy lên không trung thì móng vuốt đã duỗi ra tới, Bạch Liễu dùng roi để đỡ, nhưng bị cương thi một tay tóm được, tay còn lại sắc bén hung hãn tấn công Lưu Gia trong vòng tay của Bạch Liễu.
Lưu Giai Nghi có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên móng vuốt của cương thi, trong đó có mùi máu của Lưu Hoài, cũng có dấu hiệu cái ch3t đang đến gần.
Cô bé đột ngột nhắm mắt lại, chờ đợi cái ch3t giống như anh trai mình.
... Em thực sự đã cố gắng hết sức để tồn tại, anh hai, nếu anh thấy em tìm đến anh, xin đừng trách em.
Bạch Liễu xoay người, không chút do dự áp đầu Lưu Giai Nghi vào lòng nguc mình, buông lỏng roi biến thành móng khỉ, vẻ mặt nghiêm túc đối mặt với móng vuốt của cương thi, bảo vệ Lưu Giai Nghi chặt chẽ trong vòng tay của mình, cương thi gầm lên vồ lấy Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi choáng váng nằm gọn trong lòng nguc đầy bùn đất và máu tươi của Bạch Liễu.
Lồng nguc Bạch Liễu rất gầy, nhịp tim rất chậm, lại có một cỗ sức lực cùng nhiệt độ làm cho người ta yên tâm, khiến cho Lưu Giai Nghi không tự chủ được mở mắt ra.
Cô bé nhớ lại những gì Lưu Hoài đã nói với hắn.
Em gái tôi xứng đáng có một người anh tốt hơn tôi gấp vạn lần. Lưu Hoài cười nói với Lưu Giai Nghi, em sẽ có một người anh trai tốt hơn anh, Giai Nghi.
Vì vậy, đừng từ bỏ bản thân, tương lai tươi sáng hơn đang chờ đợi em, Psyche đã phải trải qua muôn vàn khó khăn để đưa thần Cupid trở lại thế gian đấy thôi.
Bạch Liễu dùng móng khí đỡ lấy cương thi, bị móng vuốt của nó chộp xuống phải khuỵu chân lùi lại một đoạn dài, máu trào ra khóe miệng, con cương thi gầm lên dữ dội tấn công Bạch Liễu lần nữa, Bạch Liễu vươn một tay che lại khuôn mặt của Lưu Giai Nghi, ánh mắt tập trung, dùng tay còn lại để đỡ cương thi.
Cương thi ngẩng đầu nổi giận gầm lên, móng vuốt hung hăng tát xuống, Bạch Liễu nghiêm túc đánh giá đối thủ —— nếu móng vuốt này tát trúng hắn, hắn nhất định sẽ ch3t.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha tự đâm mình bằng (dao găm ánh sáng và bóng tối), giá trị tinh thần đang giảm xuống... giá trị tinh thần đã giảm xuống còn 11, kích hoạt giao diện cuồng bạo! 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng tấn công chí mạng (tấn công chớp nhoáng)! 】
Mộc Kha lao đến từ xa như một tia chớp, dao găm cầm trong tay tỏa ra ánh sáng chói lọi, soi sáng đêm dài tưởng như không bao giờ sáng này. Mộc Kha quỳ gối trước mặt Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu, trên người đầy vết thương do chính mình đâm một cách vụng về bằng con dao găm, đôi mắt của cậu mờ đục và tan rã.
Nhưng hai tay lại dùng sức n4mchặt lấy dao găm, gắt gao chặn lấy móng vuốt của cương thi.
Cậu giống như một chiếc ô che chở vững chắc, khuôn mặt hung ác cầm dao găm đứng trước Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi, vị thiếu gia này ban đầu nghe nhắc tới cao thủ cấp S thì rùng mình sợ sệt, nhưng lúc này đây lại kiên cố chống đỡ trước một con quái vật cấp S.
Mộc Kha cầm dao găm, tim đập loạn xạ cho đến khi nhói đau, cậu giật bắn người, toàn thân tê dại, như sắp ch3t, đầu gối run và tay cũng run, Mộc Kha cảm thấy như thể mình sẽ ch3t trong giây phút tiếp theo, hoặc không thể chịu đựng được mà quỳ xuống trong giây tiếp theo, nhưng cậu lại không làm vậy.
Mộc Kha quay đầu lại liếc nhìn Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu phía sau, một điều chưa từng có đã kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi vì đau, chống đỡ đầu gối đang run rẩy muốn quỳ xuống —— đau quá, Mộc Kha luôn nghĩ mỗi khi lên cơn đau tim đã rất đau rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có thể đau đến như vậy.
Vị thiếu gia cả đời kim kiều ngọc quý này, vừa sợ đau, vừa thích khóc, trong cơn đau nhức căng cứng muốn vỡ tim, cậu cuồng loạn ngẩng đầu rống to, nước mắt đầy mặt:
"Cút đi!!! Không được phép chạm vào bọn họ!!!!"
Dao găm lóe sáng bị Mộc Kha hung dữ đâm vào lớp da kiên cố có một không hai của cương thi.
Cương thi ngẩng đầu gầm lên một tiếng, móng vuốt đè lên Mộc Kha càng thêm mạnh mẽ.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng (tấn công chớp nhoáng) để gây choáng cứng cương thi thịt thối trong một phút, giá trị sinh mệnh của cương thi thịt thối giảm xuống còn 5! 】
Mộc Kha bị móng vuốt nặng nề của cương thi đập xuống đất, sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất đã nát vụn vì lực chấn của cú đánh.
Lực đè của cương thi cuối cùng cũng dừng lại, Mộc Kha từ từ chớp mắt, sau khi xác định cương thi không nhúc nhích, cậu nhếch mép lẩm bẩm một câu thành công.
Sau đó máu bắt đầu tràn ra từ miệng, mắt và mũi của Mộc Kha.
Mộc Kha buông dao găm, từ từ ngã xuống đất, máu không ngừng ọc ra từ miệng văng tung tóe khắp nơi, ánh mắt tan rã vẫn nhìn Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu đang được cậu bảo vệ —— đó là ánh mắt mà Bạch Liễu rất quen thuộc.
Giống như vẻ tự hào của một đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận đang tỏ vẻ kiêu ngạo với cha mẹ của mình, cho dù ánh mắt lạc thần lại yếu ớt như sắp khép lại bất cứ lúc nào, cậu cũng rất vui vẻ.
Bởi vì lần này, giống như Lưu Hoài và Mục Tứ Thành, cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tấn công mà Bạch Liễu giao cho mình một cách hoàn hảo.
"... Làm tốt lắm, Mộc Kha." Bạch Liễu nói với Mộc Kha.
Khóe miệng Mộc Kha đầy máu, được Bạch Liễu khen ngợi nên nở nụ cười vui vẻ, khóe miệng nhếch lên có chút tự đắc, nhưng mi mắt vẫn không ngừng rũ xuống.
Cậu cố gắng nói chuyện, giọng điệu cẩn thận, yếu ớt hỏi: "... Lần này chắc tôi không được rồi... lần này tôi... thật sự đã cố gắng hết sức, nỗ lực hết sức rồi, khụ khụ... có làm gián đoạn kế hoạch của anh không... Bạch Liễu?"
"Tôi biết, Mộc Kha." Bạch Liễu nhướng mắt, "Cậu làm tuyệt lắm, lần này tôi cho phép cậu ch3t."
Mộc Kha dường như thở dài nhẹ nhõm, nở nụ cười, ho sặc sụa ra máu và bọt máu. Mộc Kha từ từ buông con dao găm đang n4mchặt trong tay, ho4văn trên dao không biết từ lúc nào đã chuyển từ 【máu】thành 【tim】, bởi vì n4mquá chặt nên dòng chữ hằn sâu cả vào lòng bàn tay.
Ánh sáng trên dao găm mờ đi, biến thành một điểm dữ liệu rồi biến mất trên mặt đất.
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh thân phận chính của người chơi Mộc Kha giảm về 0, xác nhận tử vong】
Hệ thống vừa xác nhận Mộc Kha tử vong chưa đầy một giây, Bạch Liễu nhanh chóng bế Lưu Giai Nghi đi về phía lối vào đường hầm, Lưu Giai Nghi bị Bạch Liễu vác trên vai, nửa tỉnh nửa mê, trên mặt là biểu cảm kỳ quái mơ hồ.
Cô bé thất thần nhìn ánh lửa lao tới trước mặt mình rồi lại tắt lịm trên nền đất —— đó chính là Mộc Kha, người chơi mới được kế thừa kỹ năng của Lưu Hoài.
Ánh lửa và vũ khí của anh ta cũng giống như anh trai cô bé vậy, vì cô bé mà tử vong lụi tàn trên mặt đất.
Ngón tay gầy guộc của Lưu Giai Nghi ch4m rãi siết chặt lấy vai Bạch Liễu, hai mắt ch4m rãi đẫm lệ: "Tại sao..."
Cô bé chỉ là một đứa con hoang không ai muốn, ông trời muốn cô bé sinh ra chỉ để xác minh hết lần này đến lần khác rằng cô bé là một đứa con hoang trong cuộc đời dài đăng đẳng và xám xịt của mình.
Sự tồn tại của cô bé là vô nghĩa, cô bé chỉ đang vùng vẫy trong bùn, một con cá nhỏ không biết vì sao lại muốn sống sót, sống lay lắt trong cái ao nơi mẹ và chị gái mình bị ch3t đuối, nơi duy nhất có thể thở được chính là lòng bàn tay mà Lưu Hoài đưa cho cô bé.
Lưu Giai Nghi không xứng đáng được cứu thoát, cũng không ai cứu cô bé cả.
Mộc Kha bảo vệ Lưu Giai Nghi giờ đây im lặng nằm trên mặt đất, mắt còn chưa kịp nhắm lại, Bạch Liễu ôm chặt cô bé chạy như bay về phía cửa đường hầm, cô bé n4mvai Bạch Liễu, cả người lung lay, mở to đôi mắt trợn tròn mờ mịt, cảm giác như thể mình cũng muốn bay lên.
Thời gian trôi qua trở nên rất kỳ quái, cô bé ngây người nhìn con quái vật cương thi đã hết choáng cứng nhảy vụt lên không trung tới chỗ mình, khuôn mặt xấu xí và cử động chậm chạp của nó hiển thị dưới ảnh nhiệt biến ảo thành những khuôn mặt người trong đôi mắt Lưu Giai Nghi.
Trên mặt cương thi xuất hiện khuôn mặt dữ tợn hung ác và say khướt của người đàn ông sinh thành cô bé, ông ta rống lên với Lưu Giai Nghi: "Con đ* này! Đẻ mày ra làm con c* gì chứ!"
Sau đó lại biến thành khuôn mặt đầy nước mắt của Lưu Hoài, cậu ta gào khóc: "Thực xin lỗi Giai Nghi, anh không cố ý làm vậy, vì anh hai, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thôi được không?"
Bạch Liễu áp chặt khuôn mặt của Lưu Giai Nghi vào vòng nguc của mình, những khuôn mặt gớm ghiếc và méo mó đó nháy mắt cách ra xa cô bé.
Lưu Giai Nghi gầy gò co rúm trong nguc hắn như một con mèo non, cô bé nhẹ nhàng n4mlấy hai bên cổ áo Bạch Liễu, hơi thở của Bạch Liễu gấp gáp, nhưng giọng nói lại không nhanh không chậm: "Nếu em vừa hỏi tại sao tôi muốn cứu em."
"Bởi vì tôi đã thỏa thuận một giao dịch, có người đã bán linh hồn cho tôi, bảo rằng chỉ cần tôi còn sống thì phải đem em ra khỏi đây."
"Tôi vẫn còn sống." Bạch Liễu nói, "vậy nên tôi cứu em".
Lưu Giai Nghi mở to đôi mắt không nhìn thấy của mình, nước mắt đờ đẫn nóng bỏng rơi xuống, làm ướt quần áo của Bạch Liễu.
Hai kẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng tin vào thần linh, giờ đây nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng đi vào vùng an toàn được thần che chở.
Con quái vật há to miệng tấn công từ phía sau, Bạch Liễu hung hăng xé toạc móc xích bên ngoài lối vào đường hầm, kéo tiểu Miêu Cao Cương ra khỏi đường hầm mặc cho cậu ta la hét giãy giụa, ném cậu ta cho con quái vật cương thi đang đuổi theo hắn. Liền sau đó lông mày Bạch Liễu nhíu lại, máu ch4m rãi chảy ra từ khóe miệng đang mím chặt của hắn, Bạch Liễu ho khan một tiếng, quỳ trên mặt đất, đặt Lưu Giai Nghi trên vai xuống.
【 hệ thống cảnh báo: Đạo cụ bảo vệ của người chơi Bạch Liễu (bao cổ tay yếm thế) sẽ hết hạn sau mười lăm phút! Trong quá trình này, sát thương mà người chơi nhận được sẽ lần lượt chồng lên người chơi Bạch Liễu! Giá trị sinh mệnh thân phận chính của người chơi Bạch Liễu sắp bị giảm về 0! 】
Lưu Giai Nghi hoảng sợ nhìn ánh lửa sắp tắt, nước mắt cô bé rơi lã chã: "Bạch Liễu! Này! Bạch Liễu!"
Bạch Liễu ch4m rãi ngã xuống đất.
Hắn buông tay đang cầm roi, máu miệng càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, như thể tất cả vết thương lúc trước đều nuốt sạch đến giờ phút này, Bạch Liễu gằn từng chữ từng chữ với Lưu Giai Nghi, khó khăn nói: "Chạy đi...."
"Đừng ch3t!" Lưu Giai Nghi sờ sờ khuôn mặt Bạch Liễu giống như một cô bé tám tuổi bình thường đang hoảng loạn, hoảng sợ khom người áp mặt vào đầu Bạch Liễu, cảm giác được tiếng hít thở của hắn dần dần yếu ớt mà khóc bất lực, "Làm ơn đừng ch3t! Không phải anh muốn cứu tôi sao? Không phải đã hứa sẽ đưa tôi ra khỏi trò chơi này sao?! Đừng ch3t như vậy chứ!"
"Đừng nói dối tôi, đừng để tôi..." Cô gái nhỏ bẩn thỉu ngẩng đầu, mở to đôi mắt xám xịt mờ mịt, quỳ gối trước tượng thần thuần khiết, thảm thiết gào khóc, máu tươi chảy từ khóe miệng và mũi, "Đừng để tôi lại trốn một mình ở đó!"
Vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối, cô bé giống như một con cá dưới đáy biển sâu không thể nhìn thấy ánh sáng, mang trong mình dòng máu và ngoại hình kỳ lạ cùng một đôi mắt không thể nhìn thấy ánh sáng, sống lạnh lùng dưới lòng đất, lớn lên trong sự phản bội, tồn tại trong sự nghi ngờ, dựa dẫm khả năng nguyền rủa để sống trong một trò chơi mà không thể nói với ai.
Ai sẽ ở bên cạnh cô bé, cá nhỏ vô hình thủ thỉ nói, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể hạ độc ngươi, nhưng nếu như ngươi tiếp cận ta bằng tình yêu chân thành, ta sẽ phơi bày chiếc bụng ấm áp nhất cho ngươi.
Chỉ cần ngươi mãi mãi ở bên ta, đừng vớt ta lên rồi lại sợ hãi vẻ ngoài giống như quái vật của ta mà lại hèn nhát ném ta xuống bùn.
Tiểu Miêu Cao Cương bị cái người đã biến thành quái vật kia chụp lấy tay thì gào thét khóc lóc ầm ĩ, ngay lúc cương thi chuẩn bị c4n vào cổ tiểu Miêu Cao Cương thì mí mắt của vị thần trên cây thánh giá động đậy.
【 hệ thống cảnh báo: Phát hiện quái vật tấn công trẻ em trong khu vực an toàn! 】
【 hệ thống cảnh báo: Thần linh giáng xuống trừng phạt! 】
Những chiếc gai dày đặc trải ra từ chân tượng thần, quấn lấy cương thi thịt thối bước vào giáo đường, quái vật cương thi bị gai đen quấn chặt không chút kẽ hỡ, bao vây tấn công từ khắp nơi, những chiếc gai dễ dàng đâm xuyên vào lớp da xanh tím rắn chắc, vòng quanh bọc lấy chiếc cổ thô cứng, cương thi gầm lên từng hồi, cố gắng xuyên thủng bụi gai để thoát ra ngoài.
Bụi gai quấn quanh cương thi càng lúc càng nhiều, một tầng rồi lại một tầng, tạo thành một cái kén gai bọc lấy cương thi vào trong.
Bụi gai càng lúc càng nhấn sâu, tiếng gầm rú ồn ào của cương thi nhỏ dần theo chuyển động vặn vẹo khi những chiếc gai thu nhỏ lại, tựa như cũng bị nuốt chửng như con quái vật bên trong, dần dần trở nên yếu ớt và câm lặng không còn nghe thấy nữa.
Tiểu Miêu Cao Cương nhìn đống bụi gai um tùm, bao bọc cả giáo đường cao như ngọn đồi nhỏ vẫn đang di chuyển, cậu ta sợ hãi lùi lại hai bước, phát hiện đám bụi gai không ngừng lan tràn ra trên sàn nhà, tụ lại cái kén gai nằm ở giữa.
Những bụi gai từ từ khép lại trong đôi mắt tê dại của tiểu Miêu Cao Cương, chúng tĩnh lặng chảy ra chất lỏng màu đen mang theo mùi máu tanh hôi thối nồng nặc.
【 hệ thống cảnh báo: NPC thần cấp tấn công cương thi thịt thối (người chơi bị dị hóa)... Giá trị sinh mệnh của cương thi thịt thối bị giảm về 0】
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh thân phận chính của người chơi Miêu Cao Cương bị giảm về 0, xác nhận tử vong】
Lưu Giai Nghi ngửi thấy mùi xác ch3t nồng nặc, cô bé nghe thấy tiếng bụi gai rào rào rút trên mặt đất, tiếp theo là tiếng rơi nặng nề của một vật gì đó và tiếng thở gấp gáp của chính cô bé, nhưng những âm thanh này chẳng hề thu hút sự chú ý của cô bé bằng những mảng màu nhạt dần trên cơ thể Bạch Liễu.
Cô bé chẳng buồn quan tâm đến Miêu Cao Cương đã ch3t, nhanh chóng lật giao diện hệ thống:
【 hệ thống nhắc nhở: Thật tiếc quá! Kỹ năng cá nhân (thuốc giải) của ngài vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới hết thời gian cooldown, hiện tại không thể sử dụng】
Lưu Giai Nghi nhắm mắt lại, cô bé thở ra một hơi —— bình tĩnh, Lưu Giai Nghi bình tĩnh nào, nhất định có cách nào đó để cứu Bạch Liễu.
Kỹ năng trị liệu không thể sử dụng được, nhưng cô bé vẫn có một thứ có thể trực tiếp cứu Bạch Liễu —— đó là máu của cô bé, máu của cô bé có thể trực tiếp tưới vào Huyết Linh Chi của bất kỳ ai, có thể chữa khỏi cho Bạch Liễu người đầu tư bị bệnh nan y, nhưng hiện tại cô bé cần một chiếc giường rơm để trồng Huyết Linh Chi.
Bạch Liễu không còn thời gian để quay lại bệnh viện sử dụng giường rơm, chưa kể phải đoạt lấy từ bọn quái vật nhà đầu tư ở đó nữa, mà cho dù Lưu Giai Nghi có khả năng giành lấy thì Bạch Liễu cũng không kịp chờ được.
Ánh mắt Lưu Giai Nghi ch4m rãi dời đến đến nơi phát ra âm thanh vụn vặt của đám bụi gai dày đặc —— đó là một bức tượng thần quấn đầy gai quanh người, vị thần đang mở to mắt nhìn Lưu Giai Nghi, nhưng nhiệt độ cơ thể của y quá lạnh, đó là một khối vật thể đã ch3t.
Tawil chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy cô nhóc mù nhỏ xíu lảo đảo đi về phía tượng thần của mình, hung hăng nhổ từng đám gai trên người y như vặt lông dê.
Tawil mới vừa tỉnh dậy có chút mê mang: "...?"
Nhân loại nhìn thấy y thức tỉnh sẽ phát điên, Bạch Liễu là một ngoại lệ, không ngờ cô gái nhỏ này cũng có thể bảo trì lý trí để vặt gai trên người y, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Giai Nghi, Tawil đã hiểu tại sao Lưu Giai Nghi vẫn không có việc gì.
Bởi vì cô gái nhỏ này không thể nhìn thấy.
Khoảnh khắc Lưu Giai Nghi chạm vào Tawil cô bé đã kích hoạt NPC thần cấp, nhưng đây là vùng an toàn của cô bé, cô bé không hề sợ hãi, cứ điên cuồng vừa bứt vừa vặt, khí thế bừng bừng nhổ hết gai Tawil.
Tawil lặng lẽ nhìn Lưu Giai Nghi lột s4ch gai trên người mình: "..."
Y thoáng nhìn Bạch Liễu nằm bất động trên mặt đất, ch4m rãi nhẹ nhàng dùng bụi gai mềm nhẹ quấn lấy Bạch Liễu, những bụi gai vừa mới dễ dàng đập nát phòng ngự trên 10.000 của con quái vật giờ đây lại hết sức nâng niu, một chút thương tổn đều không có, ôm Bạch Liễu đặt vào bể rửa tội phía sau.
Lưu Giai Nghi nghe thấy tiếng động thì hoảng hồn nhìn Tawil, vừa định giành lại Bạch Liễu từ đám bụi gai thì Tawil đã âm thầm đặt bụi gai của mình vào tay Lưu Giai Nghi.
Lưu Giai Nghi ngẩn người.
"Mi định dùng bụi gai của ta để xây dựng nơi nuôi dưỡng Huyết Linh Chi sao?" Tawil thản nhiên nói, "Để ta làm cho mi."
Những chiếc gai ngoan ngoãn thong thả xếp chồng lên nhau một cách khéo léo và đan dưới đáy bể rửa tội, biến thành một chiếc giường bằng mây gai đen trông rất chắc chắn, trên đó Bạch Liễu mặt trắng nhợt không còn chút máu đang nhắm nghiền mắt.
Lưu Giai Nghi đứng trước bể rửa tội, nhìn xuống người chơi mà cô bé vốn rất căm ghét, không biết vì sao từ lúc trò chơi bắt đầu vẫn luôn muốn cứu sống mình.
"Làm sao mi biết dùng gai của ta có thể nuôi dưỡng Huyết Linh Chi?" Tawil rũ mắt nhìn Lưu Giai Nghi, "Hoặc có thể nói, Huyết Linh Chi là sản phẩm từ gai của ta?"
Lưu Giai Nghi cúi đầu, dường như vẫn đang nhìn Bạch Liễu, sau đó không chút do dự dùng dao cắt vào cổ tay mình, máu tươi ào ạt chảy ra nhỏ vào nước trong bể rửa tội, nhỏ giọt lên cả bụi gai. Dòng máu bẩn thỉu chảy từ cơ thể cấm kỵ của cô bé lan ra thành những đường nét như ho4trong bể nước rửa sạch tội lỗi của tất cả những đứa trẻ.
Những bụi gai ngập trong nước bắt đầu vươn cành, lá, những chấm đỏ như đom đóm lóe lên tại nơi giao nhau giữa cành và lá, cứ như những bào tử nấm mọc lên từ những bụi gai.
Cổ tay trắng như tuyết và mảnh mai của Lưu Giai Nghi nhỏ giọt máu tươi, lông mi run rẩy rơi xuống, trong giọng nói không có một tia cảm xúc: "Tất cả quái vật trong phó bản này đều hút máu người chơi, mi cũng là quái vật, sao lại không hút máu?"
"Từ việc thiết lập vùng an toàn, có vẻ như mi là một vị thần bảo vệ trẻ em." Lưu Giai Nghi nói, "Nhưng nếu mi thực sự tốt với trẻ em, tại sao những người đầu tư đó lại cuồng tín tôn thờ mi, cứ phải rửa tội cho chúng tôi trước mặt mi? Mỗi phó bản đều có tà vật trung tâm, những thứ xấu xa ác độc đã tràn xuống thế giới, trộn lẫn với những dục v0ng ghê tởm của nhân loại để tạo thành những phó bản trong trò chơi, mà tà vật trung tâm của phó bản này chính là Huyết Linh Chi, mọi thứ bắt đầu từ sự xuất hiện của Huyết Linh Chi."
"Mi là quái vật quan trọng nhất trong Sách quái vật của phó bản này, sự tồn tại của mi chắc chắn có liên quan đến tà vật trung tâm."
Lưu Giai Nghi nhướng đôi mắt xám, máu chảy ra từ tay cô bé: "Mi chẳng phải là vị thần tốt đẹp gì cả, mi là một ác thần, các người đầu tư cung phụng mi vì công thức bí mật và sự ra đời của Huyết Linh Chi, bắt đầu từ mi, đúng không? Chính vị thần như mi đã ban cho họ những thứ này, đó là lý do tại sao bọn họ lại sùng bái mi một cách cuồng nhiệt như vậy."
Tawil cả người bị trói ở giá chữ thập, ch4m rãi chớp chớp mắt, y nhìn xuống Lưu Giai Nghi đang ngẩng đầu nhìn mình, không chút xao động: "Mi nói không hoàn toàn chính xác, nhưng đúng là Huyết Linh Chi thật sự bắt đầu từ ta."
"Nhưng ta cũng chỉ là một ác ma bất tử đã sụp đổ, ta không còn là một vị thần." Những chiếc gai bò nhanh trên người Tawil, y nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Huyết Linh Chi mà thôi."
"Ta là đứa trẻ đầu tiên mà các người đầu tư phát hiện ra rằng máu có thể được sử dụng để nuôi dưỡng Huyết Linh Chi. Sau khi biết ta sẽ không ch3t, họ dùng gai trói ta vào thánh giá, sau đó cầu nguyện mọi đứa trẻ mà họ rửa tội cũng trở nên giống ta, máu có thể dùng để nuôi dưỡng Huyết Linh Chi —— nếu như lời cầu nguyện này cũng có thể khiến ta trở thành thần, thì quả thực ta là Tà Thần."
Lưu Giai Nghi nhìn Tawil, hơi thở cô bé như nghẹn lại —— những chiếc gai vô hồn trong mắt cô bé đột nhiên trở nên đỏ rực và nóng bỏng, leo lên bề mặt bức tượng như những mạch máu đang rung động, ngoằn ngoèo, xoay chuyển.
Những chiếc gai khoan vào từng mạch máu của tượng thần, dùng những chiếc gai nhọn đâm vào thành mạch máu của Tawil, tham lam hút máu và chất dinh dưỡng trong cơ thể của y. Cành gai vặn xoắn uốn lượn trong trái tim, giống như một sinh vật sống, không ngừng tiêu thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể của y, sau đó lại tiết ra những thứ giống như bào tử ở giao điểm của dây leo.
Những cây dây leo màu đỏ như máu này là những sợi nấm hút máu, bên trên gai nhọn được bao bọc bởi lớp bào tử chưa phát triển.
Tawil rũ mi xuống: "Ta là chất dinh dưỡng vĩnh viễn cho Huyết Linh Chi mẹ, mỗi tế bào con trên giường rơm trong bệnh viện của người đầu tư đều mọc ra từ những chiếc gai hút máu của ta, lớn lên trên cơ thể của ta."
"Ta là vật cộng sinh của Huyết Linh Chi."
Sau khi điều khiển dây leo để treo cổ quái vật, những dây leo hay còn gọi là sợi nấm này ngày càng phình ra hút máu trong cơ thể Tawil, quấn quanh ngày càng chặt, quấn kéo vào mạch máu và trái tim của Tawil, khuôn mặt của Tawil trở nên mệt mỏi rõ rệt —— đây là lý do tại sao y lại trở nên buồn ngủ mỗi khi dùng dây leo để cứu Bạch Liễu.
Sau khi y điều khiển những sợi nấm trên cơ thể để cứu Bạch Liễu, chúng nó sẽ tăng cường nỗ lực hút máu và chất dinh dưỡng từ y.
Tawil từ từ hạ mi mắt xuống, y chăm chú nhìn Bạch Liễu đang bất tỉnh nằm trong bể rửa tội trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liễu, y là một người cá thối rữa được con người đánh bắt từ dưới nước và đặt vào tủ kính trưng bày để thu hút khách du lịch đến tàn sát, cuối cùng biến cả thị trấn thành một đám quái vật người cá ma quái.
Lần thứ hai nhìn thấy Bạch Liễu, y nằm trong chiếc Gương Quỷ bị kẻ trộm đánh cắp từ nhà sưu tập, y ẩn chứa nỗi sợ hãi mà cả loài người trên thế gian này không ai dám đối mặt, bọn trộm ngày đêm sợ y sẽ bể nát, sẽ có người ăn trộm, vì vậy gài bom trên người y, cuối cùng chôn cả một đoàn xe vào biển lửa.
Lần thứ ba nhìn thấy Bạch Liễu ——Tawil rũ mắt xuống.
Y lại là một chất dinh dưỡng để cung cấp cho cơ thể mẹ Huyết Linh Chi, y sẽ không ch3t, không ngừng tiết ra máu, chỉ ngủ thiếp đi. Dòng máu đặc biệt của y khiến tất cả những người đầu tư mắc bệnh nan y phát điên, và cuối cùng biến bệnh viện và viện mồ côi, hai nơi được cho là làm việc thiện, thành một trang trại chăn nuôi địa ngục trần gian.
Vì vậy y đã bị các thần phán quyết lưu đày.
【Tawil, mi là một tà vật trời sinh, mi chỉ có thể ngủ say dưới đáy biển, ở trung tâm trái đất, trong tấm gương vỡ vụn mà con người sợ hãi và không thể chạm vào, trong bóng tối vũ trụ cách nơi đây 13,7 tỷ năm ánh sáng 】
【Khi nhân loại đầy dục v0ng sở hữu được mi, nó sẽ dẫn đến trái đắng vô bờ bến và địa ngục. Mi là một vị thần, mi được hưởng tín ngưỡng của nhân loại, và mi phải chịu trách nhiệm cho những bi kịch của nhân loại bắt nguồn từ cái ác của chính mình】
Các vị thần cao cao tại thượng lạnh lùng tuyên án, họ nói, Tawil, không có nhân loại nào có thể nhìn thấy khuôn mặt mi mà có thể bảo trì lý trí và không phát điên, bởi vì mi quá tà ác, từ bề ngoài cho đến tâm hồn đều tràn ngập sự mê hoặc dụ dỗ con người đi đến vực sâu và cùng cực của cái ác, mi có thể làm hư hỏng những đứa trẻ trong sáng và vô tội nhất trong tất cả các vĩ độ bị cắt đứt bởi thời gian và không gian
Nếu một người vẫn có thể tỉnh táo khi nhìn thấy mi, hắn ta sẽ trở thành ——
——một ác ma tiếp theo.
Ác ma tiếp theo ngủ trong bể rửa tội trắng như tuyết nhuốm máu của Phù Thủy Cấm Kỵ, bị thần linh đánh thức khỏi giấc mơ đầy những con đom đóm màu máu, đôi mắt Bạch Liễu ch4m rãi mở ra.
Bạch Liễu mặt tái mét, ngóc đầu dậy, những bộ phận mỏng manh nhất của bàn tay và bàn chân bị dây leo đỏ thắm quấn chặt, nhích dần lên phía trên, cành và lá của cây cứu chữa căn bệnh người thực vật duỗi ra trên bề mặt cơ thể của người bệnh nan y —— Đây là một tư thế rất mong manh, giống như hiến tế.
Những khuôn mặt của vật hiến tế, ác ma và những bệnh nhân đã ch3t ẩn dưới những dây leo, ẩn dưới những bông ho4ác quỷ do dục v0ng của nhân loại trút xuống, bình tĩnh nhìn Tà Thần sụp đổ cũng bị trói buộc bởi những hợp chất diễn sinh từ dục v0ng con người, mà Tà Thần thức tỉnh cũng trầm tĩnh nhìn lại hắn.
"Em có phát điên lên vì nhìn thấy tôi không?" Giọng y ngân nga, vang vọng khắp mọi hướng trong giáo đường bị dây leo nuốt chửng, như thể cả ngàn người đang phán xét những tín đồ đã tự ném mình vào lưới cùng một lúc.
"Không bao giờ." Tín đồ ác ma cười trả lời y.
Những chiếc gai gọn trên đống dây leo mọc ra từ bức tượng đều nổ tung, những bào tử màu đỏ như máu bay lơ lửng trong giáo đường như những mảnh hành tinh phát sáng bị vỡ, những ngọn nến đỏ rực lơ lửng trên không trung, nhảy múa điên cuồng, trên đỉnh những chiếc gai nổ tung giống như một viên minh châu đỏ rực có màu sắc kỳ lạ bung nở thành bốn cánh hoa, quấn chặt lấy gò má Tawil, chỉ để lộ ra một đôi mắt như điêu khắc mà không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Không khí tràn ngập mùi máu thơm kỳ lạ của những bào tử nấm linh chi, trong lúc đó, Lưu Giai Nghi vẫn hôn mê gục trên thành bể rửa tội vì tinh thần giảm sút và mất máu quá nhiều.
Cô bé đưa cổ tay lên trên thành bể, máu không ngừng uốn éo vặn vẹo chảy tràn vào trong nước, trên da thịt chằng chịt vết dao mới và một vết dao cũ đã đông máu.
"Rút cạn máu cô bé cũng không đủ nuôi một cây Huyết Linh Chi." Khuôn mặt Tawil ẩn dưới lớp gai, nhẹ nhàng nói, "Cơ thể mẹ của Huyết Linh Chi cần thêm máu."
Đây cũng là lý do tại sao những người đầu tư đó không cần cơ thể mẹ để trực tiếp nuôi dưỡng Huyết Linh Chi —— cơ thể mẹ cần rất nhiều máu để nuôi dưỡng Huyết Linh Chi trưởng thành, mà tốc độ tái tạo máu của Tawil chỉ đủ để duy trì việc cung cấp các tế bào con, vì vậy bọn họ đã chọn các tế bào con từ Tawil để nuôi cấy chúng hiệu quả và độc quyền hơn.
"Còn cần thêm bao nhiêu nữa?" Một âm thanh yếu ớt vang lên từ cửa giáo đường, tiểu Mộc Kha một tay giữ cửa giáo đường, n4mchặt bàn tay đang buông thõng bên hông, căng thẳng hỏi tượng thần, "Thêm máu của Tiểu Bạch Lục và tôi, còn có túi máu của Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi trên người Lưu Hoài nữa, có đủ dưỡng một cây Huyết Linh Chi để cứu anh ấy không?"
"Có lẽ vẫn chưa đủ." Tawil bình tĩnh nhìn tiểu Miêu Cao Cương đang bất tỉnh trên mặt đất, "Thêm đứa trẻ đó và máu của tôi nữa là được."
Tiểu Mộc Kha quỳ gối bên cạnh bể nước, xắn tay áo dùng con dao mà Lưu Giai Nghi thả trên đất cứa vài nhát vào cánh tay mảnh khảnh của mình, sau đó lấy túi máu của Tiểu Bạch Lục ra —— máu đã đông lại một chút, cũng có chút lạnh lẽo, tiểu Mộc Kha vừa nhìn thấy túi máu thì mắt đỏ hoe, cậu xé ba túi máu ra đổ vào bể rửa tội dưới chỗ Bạch Liễu đang suy yếu đến nỗi không thể cử động được, sau đó cậu cũng cắt một vết trên cánh tay còn lại, ngâm cả hai tay vào nước.
Tiểu Miêu Cao Cương bị dây leo của Tawil kéo qua, Tiểu Mộc Kha nghiến răng tức tối dứt khoát nhanh lẹ cắt một nhát lấy máu —— nếu không phải vì con chó con này thì bọn họ đã không ch3t nhiều người như vậy!
"Khụ khụ." Bạch Liễu ho khan hai tiếng, nhìn nghiêng về phía Mộc Kha hai tay đều ngâm ngâm nước, đột nhiên cười cười, hắn không quan tâm lắm đến tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của mình lắm, còn thuận miệng trêu chọc Mộc Kha. "Không phải em ghét anh lắm à? Sao còn muốn cứu anh chứ?"
Tiểu Mộc Kha cúi đầu, thấp giọng nói: "... Tiểu Bạch Lục muốn cứu anh, với lại anh đã cứu em, vậy em cũng sẽ cứu anh."
Lưu Giai Nghi một tay nhúng qua khe hở giữa những dây leo ngâm mình trong nước lạnh của bể rửa tội, khuôn mặt mệt mỏi tựa vào thành bể, tay kia nhẹ nhàng n4mchặt góc áo của Bạch Liễu.
Cơ thể mỏng manh đầy nước mắt, cánh tay mảnh khảnh đầy những vết dao dọa người —— chính cô bé tự tay cắt những vết dao đó vì sợ giá trị tinh thần mình không chịu được lâu, sợ mình ngất xỉu, vì vậy đã cắt rất sâu để ngừa máu đông lại.
Bạch Liễu quay đầu lại, hắn nhìn lên trần giáo đường, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ cứ như đang trả lời lại đáp án của tiểu Mộc Kha: "Đúng là logic của trẻ con."
Logic của một đứa trẻ đơn giản như vậy đấy, vừa đơn giản vừa dễ lừa dối, nếu anh cứu em thì em cũng sẽ cứu anh, anh trả giá vì em vậy em cũng trả giá vì anh.
Lưu Giai Nghi là như vậy, Mộc Kha cũng là như vậy.
Tiểu Bạch Lục cũng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Bạch Liễu phải nói là từ nhỏ đến giờ hắn cũng chẳng có tiến bộ bao nhiêu, hiện tại logic của hắn cũng như vậy —— logic này là một giao dịch rất thuần túy.
"Vậy thì tại sao anh lại cứu tôi, Tawil?" Bạch Liễu nhẹ nhàng hỏi, "Chúng ta đâu có giao dịch nào khiến anh phải trả giá bằng máu của mình?"
Khuôn mặt của Tawil hoàn toàn chìm khuất trong bụi gai, nhưng giọng nói của y vẫn vang vọng rõ ràng: "Chỉ riêng sự tồn tại của em cũng đã xứng đáng với cái giá mà tôi phải trả rồi."
"Bạch Liễu." Giọng Tawil bằng phẳng, lãnh đạm và trang trọng như khi y tuyên bố một điều gì đó thiêng liêng trong giáo đường, một lời thề duy nhất trong đời, "Em là tín đồ duy nhất của tôi."
【Tawil, nếu có một người như vậy, mi sẽ lại có tín đồ của mình một lần nữa】
【Một kẻ ác ma, tín đồ của Tà Thần】
Tawil nói: "Thần linh đáp ứng vô điều kiện mọi yêu cầu của tín đồ."
Tiểu Mộc Kha mất quá nhiều máu, nhìn vào khuôn mặt tượng thần, cậu cảm thấy sợ hãi và choáng váng hết cả người, lăn đùng ra té xỉu.
Sợi mây trên người y uốn éo bay lượn, đâm xuyên vun vút qua cơ thể với tốc độ chỉ cần nhìn vào thôi cũng đã cảm thấy đau thấu da thịt, nhanh chóng bao phủ tất cả các phần của giáo đường giống như máu nhòe nhoẹt lan ra trong bể nước.
Giáo đường thánh khiết trong nháy mắt bị biến thành tổ của đám dây mây đỏ sẫm, phía trên đầy gai nhọn, những bào tử màu đỏ giống như nhụy ho4nhỏ, hoặc có thể nói những thể bào tử hình như có nhịp tim, chúng đập đều đặn thình thịch theo một quy luật nào đó, như thể c4n nuốt được chất dinh dưỡng no nê ngon lành rồi nhanh chóng phát triển, rồi lập tức mọc ra trái tim nấm.
Trái tim Tawil cũng đập cùng nhịp với chúng.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, cứ như thể nhịp tim của Tawil được khuếch đại gấp trăm lần qua những dây leo này, vang vọng trong giáo đường.
Bạch Liễu nhìn dây leo phủ chằng chịt khe khuất cả bầu trời và 【 trái tim 】đang đập, cuối cùng ánh mắt ch4m rãi rơi vào pho tượng ẩn sau đống dây leo màu đỏ sậm quanh quẩn không thấy mặt.
"Nếu tôi thực sự là tín đồ duy nhất của anh." Bạch Liễu nói với giọng điệu buông thả, đùa cợt, "Vậy thì xin hãy cứu tôi, Tawil, thần của tôi."
Hàng ngàn 【 trái tim 】đang nhảy nhót ngừng lại một lúc.
Rồi lại bắt đầu nhảy loạn xạ dữ dội hơn.
Những dây leo bắt đầu thu nhỏ lại, trên thân khô héo đen đúa bắt đầu mọc ra hàng ngàn cây Huyết Linh Chi đỏ rực tươi roi rói, lấp lánh, nhảy nhót, có kích thước như trái tim, giống như một cánh đồng ho4hồng nở rộ huyền ảo vào đêm trước khi lụi tàn ập đến.
Dây leo trên bức tượng héo rũ, khô đen và chảy thõng xuống. Tawil bước xuống khỏi bức tượng, chống hai tay bên hồ rửa tội, vị thần lạnh lùng rũ mắt xuống, làn môi ấm áp như máu, khẽ hôn lên trán Bạch Liễu, thì thầm:
"Thần linh rửa tội cho em, tín đồ duy nhất của tôi."
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đạt được danh tính ẩn (tín đồ duy nhất của tà thần) 】
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã lấy được đạo cụ vượt cửa (Huyết Linh Chi), hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thành công chữa khỏi bệnh nan y và vượt cấp, có thể ra khỏi trò chơi】
【 hệ thống cảnh báo: Bệnh nan y của người chơi Bạch Liễu đã được chữa khỏi, giá trị sinh mệnh khôi phục lên 3, giá trị sinh mệnh khá thấp, bạn có chọn ở lại trò chơi sau khi hoàn thành trò chơi không? 】
【 hệ thống cảnh báo: Người chơi Bạch Liễu chọn ở lại trò chơi. Trong thời gian ở lại, người chơi Bạch Liễu sẽ chịu hậu quả của mọi hành động và hệ thống sẽ không đưa ra bất kỳ cảnh báo nhắc nhở nào】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.