Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 140

Hồ Ngư Lạt Tiêu

02/10/2023

Bạch Liễu còn cảm thấy kỳ lạ ở chỗ —— hắn không thể tùy ý dùng vật phẩm trong thế giới thực do sự hạn chế của hệ thống.

Ngoại trừ những vật phẩm đặc biệt có liên quan đến việc thực hiện dục v0ng mà người chơi đổi được sau này không bị hạn chế, có thể trực tiếp sử dụng trong hiện thực, thì hầu hết các vật phẩm khác đều bị hệ thống hạn chế, giống như lần Bạch Liễu sử dụng đạo cụ ở bệnh viện.

Thông thường vật phẩm và kỹ năng cấp bậc càng cao thì người chơi phải chịu hạn chế càng nhiều.

Lần đó Bạch Liễu sử dụng Huyết Linh Chi trong hiện thực.

Huyết Linh Chi đó cũng không thể sử dụng trực tiếp, hệ thống đã cảnh cáo hắn, thế nhưng Bạch Liễu cảm giác sau khi chữ thập ngược rung động hai lần thì hắn lại dùng được. Tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là vị Tà Thần Tawil bí ẩn kia đã giúp đỡ hắn, Bạch Liễu mới có thể sử dụng Huyết Linh Chi.

Nhưng cho dù là Tà Thần che chở đi nữa thì rất nhiều vật phẩm của Bạch Liễu cũng không thể sử dụng được.

Nhưng nghe giọng điệu của Đường Nhị Đả thì dường như lại có thể tự do sử dụng vật phẩm, vượt qua cả sự hạn chế của hệ thống.

Đối với tình huống này, Bạch Liễu cảm thấy có hai khả năng:

Một là thân phận đặc biệt của Đường Nhị Đả có thể cho phép anh ta du hành trong thời gian, thoát khỏi sự kiểm soát và kiềm chế của hệ thống.

Nhưng Bạch Liễu cảm thấy khả năng này không lớn lắm, bởi vì nếu đã thoát khỏi sự hạn chế của hệ thống rồi thì tại sao vẫn còn là người chơi? Đường Nhị Đả rõ ràng đã xem qua TV nhỏ của hắn, chứng minh là gã ta vẫn còn ở trong trò chơi.

Khả năng thứ  hai chính là, vật phẩm mà Đường Nhị Đả lấy được không phải từ hệ thống.

Người này rất có khả năng là đã thấy rõ hoàn toàn bản chất của trò chơi, vật phẩm, tà vật và hiện thực.

Có thể là gã ta đã lợi dụng ưu thế nghề nghiệp của mình —— là một đội trưởng chi đội 3 Cục Xử lý Dị đoan, để đến những nơi cất giữ tà vật xuất hiện trong phó bản, sau đó lấy nó để sử dụng như vật phẩm của riêng mình.

Sau 3 lần vào phó bản thì Bạch Liễu phát hiện, sau khi người chơi qua phó bản nào thì được khen thưởng những vật phẩm có liên quan đến quái vật trong phó bản đó, thậm chí có khi chính là bản thân quái vật đó.

Ví dụ trong phó bản 《 Thị trấn Siren》 vật phẩm khen thưởng là vẩy cá, bùa hộ mệnh và xương cá ; trong 《 Trạm cuối bốc lửa 》thì khen thưởng chiếc gương gây ra vụ nổ, còn phó bản gần nhất  《 Viện mồ côi Ái Tâm 》thì vật phẩm khen thưởng chính là Huyết Linh Chi.

Có vẻ như trò chơi cố ý đem tất cả những vật phẩm tà ác gây hại biến chúng thành phần thưởng cho người chơi, để người chơi mang về sử dụng trong hiện thực.

Trên thị trường đột nhiên xuất hiện một chiếc gương vô giá, đột nhiên những người đầu tư ở viện mồ côi phát hiện phương thuốc Huyết Linh Chi —— tựa như đang tồn tại một thứ gì đó khuấy động sự ác độc và dục v0ng tham lam điên cuồng của con người, dựa vào người chơi đang bị lóa mắt bởi h4m muốn mà chuyển nó vào hiện thực  —— đây rất có thể là cách thức trò chơi thực hiện các bản sao của phụ bản trong thế giới hiện thực.

Kẻ chuyển tiếp những thứ xấu xa —— đây là lời Đường Nhị Đả hình dung để nói về Bạch Liễu.

Không thể không nói, loại hình dung này rất chính xác. Loại người chơi không ngừng di chuyển giữa trò chơi và hiện thực, sử dụng tà vật trong game để thực hiện dục v0ng của mình trong hiện thực, loại người chơi phụ trách tái hiện lại những tà vật trong phó bản game vào hiện thực, đúng thật là một kẻ chuyển tiếp.

Mà nếu người này lại còn là tín đồ của Tà Thần thì hắn nhất định là một kẻ chuyển tiếp hiệu suất cao —— bởi vì thông qua tuần suất và tốc độ tái nhập tà vật quá nhanh của hắn vào hiện thực thì không ai có thể bì kịp.

Bởi vì dưới sự phù hộ của Tà Thần, Bạch Liễu sẽ ít chịu hạn chế trong hiện thực hơn so với người khác, hắn đã thấy rõ được điều này.

Nếu có thể kiếm tiền từ đây … Ánh mắt Bạch Liễu thâm trầm trong chớp mắt.

“Thật là một tương lai tươi sáng đầy hứa hẹn.” Hắn vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, “Này gọi là buôn lậu trái phép vật phẩm bị cấm hay sao nhỉ? Có vi phạm luật pháp không đây?”

Thế nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ tính chất sản xuất ngành nghề thì Bạch Liễu không khỏi tiếc nuối thừa nhận —— phạm pháp cmnr, nếu như bị Lục Dịch Trạm phát hiện thì hắn sẽ bị anh lải nhải đến ch3t, vẫn là tìm cách khác thì hơn.

Nếu trong dòng thời gian khác không tồn tại một Lục Dịch Trạm luôn canh chừng bạn bè, lúc nào cũng lảm nhảm điều hay lẽ phải thì Bạch Liễu cảm thấy rất có khả năng mình sẽ chọn lựa con đường phạm pháp buôn lậu  ——hắn sẽ không trực tiếp kiếm tiền từ tà vật, hiệu quả quá thấp.

Mà sẽ nhanh chóng buôn lậu mấy thứ tà vật đó vào thế giới hiện thực, sau đó tính phí độc quyền và phí buôn lậu của những người trong các ngành liên quan, hắn có thể lập ra nhiều kênh kinh doanh vật phẩm tà ác để kiếm lợi nhuận.. Chỉ là mới suy nghĩ tới đó Bạch Liễu đã cảm thấy tự tiếc nuối cho chính mình trong hiện tại, —— quả thật là một con đường làm giàu tiềm năng.

Đáng tiếc là không hợp pháp —— từ thái độ của Đường Nhị Đả thì có thể nhìn ra bọn họ cuối cùng rồi cũng truy được đến hắn, hẳn là sau đó hắn ch3t thê thảm lắm.

Bạch Liễu xoay xoay giao diện hệ thống, phát hiện mất đi vẩy cá và sự che chở của giá chữ thập thì tất cả các vật phẩm của hắn đã không sử dụng được nữa, kể cả kỹ năng cá nhân —— lợi dụng kỹ năng để giao dịch với người khác bây giờ cũng không được.

Ngồi ch3t trong phòng tối không biết đã qua bao nhiêu lâu, trong lòng Bạch Liễu không khỏi cảm thán một câu, Đường Nhị Đả không hổ là đối thủ truyền kiếp của hắn, chỉ một lần đối mặt mà đã chặn hết đường sống của hắn.

Có thể thấy là gã bị đám thủ hạ của mình cho ăn hành không ít, thật sự rất căm hận hắn.

Không phải là Bạch Liễu không nghĩ đến chuyện xin người khác giúp đỡ, nhưng loại người như Đường Nhị Đả không chừa cho hắn cơ hội đào thoát nào.

Nếu hắn đoán không sai, Đường Nhị Đả sẽ nhanh chóng bắt luôn những người còn lại —— giọng điệu gã khi nhắc đến 【Đoàn Xiếc Thú Thang Lang 】có vẻ rất căm ghét.

Hy vọng đám người bọn họ sẽ hiểu được ý nghĩa đằng sau tin nhắn mà hắn đã kịp nhắn cho bọn họ trước khi bị bắt. Bạch Liễu thật sự không muốn nhìn thấy tài sản của mình cũng bị hốt chung vào đây với hắn đâu.

Bạch Liễu dựa vào vách tường, thong thả nhắm mắt lại.

————————

Đại học C, ký túc xá 2 lầu 3.

Mục Tứ Thành vẻ mặt đờ đẫn nhìn chiếc giường đối diện đã bị phủ vải bố trắng —— đó là giường của Lưu Hoài. Sau khi đăng xuất lại chứng kiến Lưu Hoài xảy ra tai nạn, cậu bị cảnh sát mang đi để lấy lời khai, vừa mới trở về.

Ngay cả Bạch Liễu chuyên lột da người cũng suy xét đến khả năng Mục Tứ Thành bị k1ch thích tinh thần mà buông tha cậu, không gọi cậu vào trò chơi, chỉ nhắn cho Mục Tứ Thành một tin nhắn nói đêm nay hắn sẽ tiến vào game trước, còn cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, chứ không nói chi tiết khi nào thì gọi đến cậu.

Nhưng Mục Tứ Thành không thể nào nghỉ ngơi nỗi, cứ mỗi lần cậu nhắm mắt là cảnh tượng Lưu Hoài bị xe buýt đụng ngã trên mặt đất, máu chảy lai láng lại xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu nhìn đăm đăm vào tin nhắn lúc 9:16 phút của Bạch Liễu, cậu đọc rõ từng chữ thế nhưng ráp lại thành câu thì chẳng hiểu gì, cứ như bị chứng khó đọc hiểu.

【 cẩn thận ho4hồng và thợ săn, có lẽ tôi sẽ ch3t trong tay thợ săn, không cần chờ tôi, rời khỏi đây đi 】

— Này là ý gì??



Trong lúc Mục Tứ Thành còn đang thất thần mờ mịt thì có người đến gõ cửa phòng cậu.

Mục Tứ Thành có chút hoảng hốt đứng lên trực tiếp mở cửa: “Lão tam, cậu không mang chìa khóa ký túc xá à……”

Nói xong thì ngưng bặt, Mục Tứ Thành và người cảnh sát mặc chế phục đặc thù màu xám đậm đang đứng ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau.

Một bàn tay người cảnh sát đặt sau thắt lưng như cầm sẵn cái gì, ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng Mục Tứ Thành: “Bạn học Mục Tứ Thành này, chúng tôi có chút việc muốn hỏi cậu, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”

Mục Tứ Thành khựng lại một chút, sau đó nói: “Tôi vừa mới cung cấp lời khai xong, vừa trở về thôi, những gì các anh muốn hỏi đã hỏi hết rồi còn gì? Ngày mai có thể hỏi được không? Tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Cậu nói chính là vụ án của Lưu Hoài.

“Chúng tôi không phải cảnh sát giao thông.” Người cảnh sát kia đưa cậu xem giấy tờ tùy thân của mình, “Cậu có liên quan đến một sự cố xã hội rất nghiêm trọng, mời cậu phối hợp điều tra với chúng tôi.”

Ánh mắt có chút rời rạc của Mục Tứ Thành đảo từ sau thắt lưng người cảnh sát đến giấy tờ tùy thân anh ta đang cầm trên tay.

Cậu lẩm bẩm đọc: “Nhân viên hiện trường chính thức điều tra dị đoan nguy hiểm chi đội 3 …”

Mục Tứ Thành đọc xong thì im lặng một lúc lâu.

“Mặc dù tôi không rõ anh là người ở bộ phận nào, hay tại sao tôi lại đột nhiên dính vào sự cố xã hội nghiêm trọng gì đó, nhưng tôi sẽ hợp tác điều tra với anh.” Mục Tứ Thành hít một hơi thật sâu, cậu vuốt mặt một cách mệt mỏi, “Nhưng tôi có thể đi vệ sinh trước khi rời đi không. Tôi đã ở đồn cảnh sát một ngày để ghi lời khai rồi, bên đó cứ rót nước liên tục cho tôi mà tôi chưa đi vệ sinh nữa, mới trở về đây thôi. “

Người cảnh sát có chút chần chờ nhìn Mục Tứ Thành trong chốc lát.

Vẻ mặt cậu sinh viên trước mặt ủ rũ mệt mỏi, tinh thần có vẻ cạn kiệt, cảm giác nhắm mắt lại là có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Tựa như cái ch3t đột ngột sáng nay của bạn cùng phòng đã gây nên cú shock tinh thần khá lớn cho cậu sinh viên trẻ tuổi tên Mục Tứ Thành này.

Mục Tứ Thành thoạt nhìn một chút cũng không giống như dị đoan hình người, cậu giống như một người bình thường vô tình bị liên lụy bởi một kẻ phát điên vì dị đoan thì đúng hơn.

Nghĩ đến vị đội trưởng nhà mình lúc bắt dị đoan cũng có lúc này lúc kia, đêm nay gã lại uống nhiều rượu như vậy..

“Được rồi.” Người cảnh sát do dự hai giây, cuối cùng cũng chấp thuận: “Cho cậu một phút, hơn nữa cậu không được đóng cửa toilet.”

“Tôi là công nhân của đất nước, bây giờ đi toilet cũng phải canh chừng nữa à, ít nhất các anh cũng chừa chút quyền riêng tư cho tôi chứ?” Mục Tứ Thành có chút cạn lời nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc muốn kiên trì của người cảnh sát thì đành phải nhún vai đồng ý, “Được rồi, nếu anh không thấy tự ti thì cứ nhìn đi.”

Mục Tứ Thành liền mở cửa toilet ký túc xá, cậu k30 khoá qu4n jean xuống chuẩn bị hành sự, người cảnh sát ở ngoài có chút không được tự nhiên vì câu nói giỡn lúc nãy, lúng túng dời ánh mắt sang một bên, trong nháy mắt này, ánh mắt mệt mỏi rời rạc của Mục Tứ Thành chuyển thành sắc bén, cậu bay nhanh nghiêng người đá cửa phòng toilet rồi khóa trái lại, nhốt người cảnh sát còn chưa kịp phản ứng ở ngoài.

Trong tiếng la to đập cửa rầm rầm của người cảnh sát, Mục Tứ Thành n4mchặt hai tay đu lơ lửng trên vòi ho4sen, sau đó khép chặt hai chân đá văng vào lỗ thông gió, rồi thuận theo lực độ của cơ thể nước chảy mây trôi chui  nhanh ra ngoài theo lỗ hổng.

Cảnh sát bên ngoài đá văng cửa phòng vệ sinh trong nháy mắt, nhìn lỗ thông gió bị đá thủng một lỗ to, sắc mặt nghiêm trọng thăm dò nhìn ra ngoài, cầm bộ đàm lên trao đổi: “Báo cáo, hình người dị đoan mã số 004 vừa mới chạy trốn từ lỗ thông gió phòng vệ sinh lầu 6, không thấy đâu nữa, các anh dưới đó có thấy dị đoan hình người 004 không?”

“Không thấy!” Trong bộ đàm nói, “Chúng tôi đã mai phục 4 hướng của ký túc xá rồi, chỉ thấy lỗ thông gió lầu 6 bị nổ tung 1 phút 17 giây trước thôi, nhưng không có thứ gì chạy ra từ lỗ thông gió cả.”

Lỗ thông gió thủng một lỗ to nhưng không thấy ai thoát ra từ bên trong, chứng tỏ Mục Tứ Thành biến mất ngay trong phòng vệ sinh.

Thật là tà đạo!

Cảnh sát hít sâu một hơi: “Báo cáo, có thông tin mã số 004 rất thành thạo kỹ năng trộm cắp, do tôi sơ suất để hắn chạy trốn, trở về tôi sẽ lãnh phạt, thông báo các tiểu đội khác nhất định phải cẩn thận bắt giữ những dị đoan mà Đường đội đã liệt kê đêm nay!”

“Chúng nó đều rất gian xảo!”

————————

Trên hành lang bệnh viện.

Hai viên cảnh sát phụ trách trông coi ngoài phòng bệnh của Lưu Giai Nghi đang đứng trao đổi với nhóm người đội viên của bộ phận đặc biệt vừa đến.

“Các anh là..?” Cảnh sát trông coi Lưu Giai Nghi nhìn đám người võ trang tận răng được huấn luyện chuyên nghiệp trước mặt có chút kinh ngạc.

Người đội viên mặc bộ chế phục xám đậm xuất trình giấy tờ tùy thân: “Chúng tôi ở Cục Xử lý Dị đoan nguy hiểm, vừa tiếp nhận vụ án Huyết Linh Chi, đây là vụ án rất quan trọng gây ảnh hưởng không nhỏ đến xã hội, Lưu Giai Nghi là nhân chứng quan trọng trong vụ án này, vì để đảm bảo an toàn cho cô bé  nên chúng tôi muốn bí mật chuyển cô bé đến căn cứ đặc biệt trong đêm nay, tin tức cụ thể không tiện tiết lộ thêm, các anh có thể gọi điện cho thượng cấp xác nhận thân phận của chúng tôi.”

Hai người cảnh sát trông coi Lưu Giai Nghi ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn đám đội viên đang mang đầy vũ khí bên người.

Cả đám người tới ai cũng cầm theo súng, còng tay và khóa cổ tay, nếu hai người không nhìn lầm thì bọn họ còn mang theo súng gây mê và lồng thép nữa, chưa kể còn 2 chiếc xe thiết giáp màu xanh lục của quân đội đang đậu bên ngoài bệnh viện.

Đây không giống như kiểu đi bảo vệ nhân chứng quan trọng mà giống bắt nghi phạm quan trọng hơn.

Sau khi hai người cảnh sát gọi điện cho cấp trên của mình xác nhận thông tin chính xác thì họ mới tin người tới thuộc bộ phận chính quy.

Đoàn người nhanh chóng đeo mặt nạ bảo hộ phòng độc lên chỉnh tề khiến cho hai vị cảnh sát kia hết hồn.

Không những vậy, họ còn phát cho hai người hai cái mặt nạ bảo họ mang lên, rồi dặn dò: “Đồng chí, sau khi chúng tôi phá cửa đi vào, nếu thấy trong phòng bệnh tràn ra sương mù đen thì phải chạy ra xa nhé, đừng hít vào, cũng đừng đụng chạm đến, cứ kiếm chỗ nào gió lớn lưu thông thì núp ở đó, loại sương này độc tính rất mạnh.”

“Trong bệnh viện rò rỉ khí độc chỗ nào à đồng chí ơi? Hai người cảnh sát không hiểu gì dò hỏi.

“Không, đáng sợ hơn nhiều.” Đám đội viên chi đội 3 dựa vào cửa, thủ thế ra hiệu với nhau —— một, hai, ba!

Cửa phòng bị mở ra mạnh mẽ, bọn họ nhanh chóng tản ra đứng thành hình quạt, giơ súng gây mê vây quanh một khối nho nhỏ trên giường bệnh.

Đội viên dẫn đầu đang chuẩn bị bắn nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng, anh ta giơ tay ra hiệu tạm dừng: “Từ từ.”



Anh ta tiến lên từng bước từng bước, chĩa súng vào khối nhỏ trên giường, sau đó trong ánh mắt khẩn trương của các đội viên còn lại đột nhiên xốc chăn lên —— dưới chăn là một con búp bê xấu xí có kích cỡ tương tự Lưu Giai Nghi lưỡi lè ra cười quái dị, tựa như cười nhạo cả đám người bận rộn cả đêm mà vẫn không bắt được cô bé.

“Lưu Giai Nghi đâu rồi?” Đội viên dẫn đầu nhìn về hai người cảnh sát canh giữ phòng bệnh.

Hai người kia cũng ngốc: “Nhìn camera theo dõi thì cô bé vẫn luôn ngủ trên giường bệnh mà! Cửa và cửa sổ đều đóng, cô bé có thể đi đâu được chứ?”

Lưu Giai Nghi ở trong phòng bệnh kín mít hoàn toàn biến mất không dấu vết.

Đội viên dẫn đầu thất bại thở dài một hơi, báo cáo trong bộ đàm: “Báo cáo, truy bắt dị đoan dùng khí độc mã số 601 thất bại.”

——————

Khu biệt thự Mộc gia.

Đội viên chi đội 3 đang ngồi trên sô pha đau đầu nhìn Mộc Kha đang ôm nguc đối diện.

Mộc Kha nhíu mày c4n môi dưới, sắc mặt trắng như tờ giấy, tay ôm chặt tim, ngồi cạnh là cha mẹ cậu đang khẩn trương vây quanh. Ba ba Mộc Kha còn gấp rút gọi điện cho hai đội bác sĩ đến thăm khám cho quý tử của mình. Hai vị cha mẹ ánh mắt căm thù nhìn khách đang ngồi trên sô pha không mời mà đến.

Ba ba Mộc nâng tách trà lên, đây là lần thứ ba trong đêm nay ông bưng trà tiễn khách, ngữ khí lạnh lẽo đầy uy hiếp: “Tôi không hiểu con trai tôi bị dính líu vào việc gì, nó bị bệnh tim bẩm sinh, ngày thường cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, chạy hai bước thôi cũng đã dọa sợ chúng tôi rồi, làm sao có thể liên quan đến sự cố xã hội quan trọng gì gì của mấy người chứ?”

“Bây giờ muốn dẫn nó đi, chưa nói đến việc các người có tư cách hay không, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì các người có trả nổi trách nhiệm này không?”

Nói xong ba ba Mộc dằn mạnh tách trà đổ ngã ra bàn, thổi râu trừng mắt: “Mộc Kinh Võ tôi không dễ bị mấy người tùy tiện nắn b0p đâu nhé, mấy người tưởng là xông vào nhà tôi nói nhảm hai ba câu thì có thể đem con trai tôi đi sao, tôi nói với mấy người, chuyện đó không có khả năng, muốn mang con tôi đi thì phải đưa ra chứng cứ chứng minh cụ thể đây. Một bộ phận ất ơ nào đó không biết ở đâu lại muốn đến bắt người, mấy người khinh thường tôi không đọc sách vở hả?!”

Mộc Kha nằm trên sô pha nhắm mắt giả vờ ôm nguc híp híp mắt nhìn qua đám đội viên sắc mặt khó coi ngồi trên sô pha đối diện, khóe miệng nhoẻn lên một độ cong rất nhỏ.

Nhưng rất mau cậu cố nén lại chính mình, nhíu mày tựa lưng trên sô pha, sắc mặt trắng đến trong suốt, nhìn như thể nếu đội viên nào dám chạm vào thì cậu lăn ra ch3t luôn cũng được.

Đám đội viên cũng quá nhức đầu, nhưng bọn họ quả thật là không có biện pháp nào để đối phó với Mộc Kha.

Vị Đường đội trưởng không đáng tin cậy kia nói rằng Mộc Kha không phải hoàn toàn là dị đoan, nhưng nhất định phải bắt được cậu về.

Bởi vì Mộc Kha ở các dòng thời gian khác không có kỹ năng công kích người khác, cậu chỉ đảm nhiệm vị trí người phát ngôn đối ngoại của Bạch Liễu, dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình mà điều hành các loại kinh doanh từ tay Bạch Liễu.

Tuy rằng Mộc Kha không có kỹ năng nhưng cậu lại có vai trò vô cùng quan trọng. Cậu là đầu mối trung gian và là điểm trung chuyển của mạng lưới nuốt vàng của Bạch Liễu được xây dựng bởi những thứ xấu xa, và cậu cũng chính là quản lý đội tội phạm ngầm của Bạch Liễu.

Nhiều năm như vậy, Bạch Liễu đều dựa vào Mộc Kha để liên lạc với những thuộc hạ dưới tay và truyền tin cho những kẻ khác. Bạch Liễu che giấu bản thân rất tốt. Trong nhiều năm, Cục Xử lý Dị đoan đã coi Mộc Kha như một kẻ điên, chuyên dựa vào những điều xấu xa để chiếm đoạt sự giàu có. Nhưng cuối cùng họ phát hiện ra rằng Mộc Kha chỉ là một con bài sáng giá của Bạch Liễu. Mà hắn ta, quỷ bài vương chân chính thì vẫn đang lặn sâu ở đâu đó không hề để lộ tung tích.

Mộc Kha dựa vào bệnh tật quanh năm suốt tháng mà chuyên chọc gậy bánh xe Cục Xử lý Dị đoan, một khi xảy ra chuyện thì trợn trắng mắt thở phì phò giả ch3t để bọn họ không thể không đem cậu vào bệnh viện để tiến hành trị liệu, mỗi lần như vậy đều chọc Tô Dạng điên tiết đến độ tóc dựng thẳng lên trời.

Lần này cũng giống như vậy.

Mộc Kha không giống những người khác, cậu có một người cha thân phận hiển hách và một ô dù bệnh tật bẩm sinh của mình.

Đường Nhị Đả khăng khăng muốn bắt Mộc Kha thật sự không phù hợp với luật của bộ phận, phải là dị đoan gây ảnh hưởng xấu đến nhân loại, hơn nữa bộ phận cũng không thể gánh vác trách nhiệm nếu bắt giữ cậu, vì cậu bị bệnh tim là sự thật, thân phận cũng không đơn giản, nếu bị ch3t ở Cục Xử lý thì sẽ là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết.

Mộc Kha là một bệnh nhân bệnh tim không có kỹ năng, thoạt nhìn như một chú mèo thủy tinh mỏng manh yếu ớt, nhưng trong mắt các đội viên ở dòng thời khác thì người bệnh Mộc Kha này không ác không làm, tội ác tày trời, âm hiểm xảo trá.

Nhưng thật sự cũng không hẳn như vậy, giống như Đường Nhị Đả nói, Đường Nhị Đả bảo vệ những người xung quanh của hắn rất cẩn thận, bao gồm cả Mộc Kha.

Bất kể là trong trò chơi hay ngoài hiện thực, Mộc Kha từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ ra mặt trực tiếp giết người hay làm hại người khác, hai tay của cậu không dính máu, cậu chỉ phụ trách việc kinh doanh, đàm phán, buôn bán và quản lý việc kinh doanh của hiệp hội, thậm chí xuất phát từ việc đồng cảm với người chơi khác có hoàn cảnh giống như mình, cậu còn cứu không ít người không có kỹ năng, lang thang tuyệt vọng trong trò chơi.

Đây cũng là một dòng thời gian khác, vì vậy Cục Xử lý Dị đoan rất khó giải quyết vấn đề Mộc Kha —— xét về tình hay lý thì Mộc Kha vẫn chưa gây ảnh hưởng thiệt hại nào cho nhân loại, cậu chỉ là một người bình thường.

Mộc Kha chỉ đầu tư một số các hạng mục mà cậu cảm thấy nó sẽ sinh ra lời, cậu có thể biện minh là cậu cũng không biết đầu tư vào những thứ này sẽ gây ra hậu quả gì. Cơ bản là Mộc Kha đã đầu tư quá nhiều đi, rất nhiều cái cậu cũng không kiểm tra đối chiếu cẩn thận, vì vậy tất nhiên là có thể nói cậu không biết những thứ này là tà vật.

Bởi vì đúng là nhìn bên ngoài thì chúng cũng giống như những vật phẩm thông thường.

Tựa như một loại nấm bình thường, tựa như một chiếc gương cổ không có gì đặc biệt, hay chỉ là một bức tượng mỹ nhân ngư được điêu khắc tinh xảo mà thôi.

Mộc Kha cảm thấy hạng mục này không tồi liền đầu tư, cậu thậm chí còn không tham gia quá trình cụ thể để chế tạo, cho nên muốn phán định cậu là dị đoan thì không thể nào, trừ khi chính cậu thừa nhận.

Giống như hiện tại.

Đối với Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành và Bạch Liễu, Đường Nhị Đả có thể khẳng định họ có tội vì gã có chứng cứ phạm tội, bên cạnh đó họ cũng đã gây hại cho nhân loại, là dị đoan phạm tội chủ động, có thể trực tiếp bắt giữ theo đúng quy định.

Nhưng Mộc Kha thì không thể nói như vậy được.

Đường Nhị Đả vẫn chưa rõ ràng Mộc Kha rốt cuộc là bị lừa hay là chủ động cấu kết với Bạch Liễu để làm việc xấu.

Ở các dòng thời gian kia cũng không tìm thấy chứng cứ chứng minh Mộc Kha tự nguyện giúp đỡ  Bạch Liễu hay là bị Bạch Liễu ép buộc làm việc cho mình, giới hạn thiện ác trên người Mộc Kha rất mỏng manh lại rất mơ hồ.

Đội viên chi đội 3 năn nỉ ỉ ôi, trước binh sau lễ, áp dụng đủ mọi cách để đem Mộc Kha về căn cứ để điều tra, thế nhưng ba ba Mộc ch3t sống cũng không đồng ý, thậm chí còn muốn gọi cảnh sát báo nguy, lợi dụng một số quan hệ đặc thù của  mình để can thiệp, cuối cùng cả đám đội viên đành phải thất tha thất thểu kéo nhau ra về.

Nhìn đến đám đội viên sắc mặt đen thui ra về, Mộc Kha giả vờ bệnh tật đầy mình đang nằm trên sô pha lập tức ngồi dậu, cậu hít thở dồn dập mở di động của mình ra, trong đó là tin nhắn của Bạch Liễu gửi cho cậu vào lúc 9:16 phút.

【 cẩn thận ho4hồng và thợ săn, có lẽ tôi sẽ ch3t trong tay thợ săn, không cần chờ tôi, rời khỏi đây đi 】

Mộc Kha sắc mặt khó coi n4mchặt di động.

Ch3t ở trong tay thợ săn? Nhóm người tối nay đến bắt bọn họ chính là 【 thợ săn 】 sao? Bạch Liễu đã bị bắt rồi ư?

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook