Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 250
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Bạch Liễu tìm thấy một con dao cắt từ ngăn kéo trong ký túc xá, hắn ủ trong lòng bàn tay một chút để rút lưỡi dao ra dễ hơn, rồi cắt xuyên qua lớp bọc hồ sơ, thứ cất giữ bên trong hiện ra.
Đó là một chồng các báo cáo thí nghiệm được đóng gói gọn gàng.
Những tờ báo cáo thí nghiệm này đều được viết bằng tiếng Anh chuyên ngành, có một số dữ liệu đo lường biểu đồ, và một số hình ảnh lát cắt màu đen trắng hoặc màu kỳ lạ. Tóm lại đây là loại tài liệu rất khó đọc, nếu không có người có kiến thức chuyên môn tương ứng thì khả năng là xem không hiểu.
Bạch Liễu khẽ lật từng trang, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Tứ Thành: “Cậu tìm thấy thứ này ở đâu?”
Mục Tứ Thành hít một hơi thật sâu nói: “Tầng hầm, lúc nãy khi tôi ra ngoài kiểm tra nhà chứa máy bay trực thăng, tôi phát hiện có một cánh cửa hầm bằng nút kéo ẩn dưới bảng điều khiển, bên dưới là một tầng hầm hai tầng với nhiều loại dụng cụ thí nghiệm, còn có một số bắp cải muối và củ cải nữa. “
“Có tìm thấy nhật ký thí nghiệm và các luận văn hoàn thành liên quan trong tầng hầm này không?” Bạch Liễu hỏi.
Các báo cáo thí nghiệm chỉ là tài liệu ch3t, Bạch Liễu cần một số kiến thức cơ bản chuyển đổi để hiểu dữ liệu trên các báo cáo này có ý nghĩa gì.
Mục Tứ Thành lắc đầu: “Tôi chưa tìm kỹ, cái túi này ở trên bàn, cảm giác nó rất quan trọng nên tôi lấy trước cho anh xem.”
Bạch Liễu: “Gọi Mộc Kha đến đây. Cậu đi theo Lưu Giai Nghi kiểm kê đồ ăn ở tầng một, chuẩn bị số lượng cần thiết để chúng ta ra ngoài. Tôi và Mộc Kha sẽ xuống tầng hầm xem thử.”
Mục Tứ Thành quay đầu tìm Mộc Kha, Bạch Liễu liếc nhìn Đường Nhị Đả, đưa văn kiện trong tay cho gã: “Anh nhìn xem có thể hiểu được không?”
“Tôi có thể hiểu một chút.” Đường Nhị Đả chỉ cần lật vài trang rồi nhanh chóng trả lời, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên một biểu đồ nào đó, “Biểu đồ này… Đây là sử dụng tiếng vọng của radar tần số kép để dò xét độ dày mặt băng. Sau khi thu được dữ liệu dò tìm, có thể thấy được địa hình dưới mặt băng, thuận tiện cho việc khoan xuyên qua lớp băng mà không gặp phải chướng ngại vật như đá.”
Bạch Liễu nhận thấy biểu hiện khác lạ trên khuôn mặt Đường Nhị Đả và hỏi: “Biểu đồ này có gì không đúng à?”
Đường Nhị Đả do dự một chút, sau đó chỉ vào mô tả sau trên biểu đồ: “Biểu đồ này là biểu đồ phát hiện băng rất phổ biến ở các vùng địa cực, nhưng vị trí nó phát hiện là mái vòm A, cũng chính là băng khung A.”
“Gần Mái vòm A chỉ có trạm quan sát nghiên cứu trong nước đóng quân ở đó. Tuy rằng bầu không khí giữa các trạm quan sát của các quốc gia khác nhau ở phía Nam Cực tương đối ôn hòa, nhưng sự phân chia các khu vực nghiên cứu giữa họ cũng rất tương đối rõ ràng. Trạm quan sát Edmund không có khả năng và trình độ để thăm dò băng khung A, có nghĩa là, trạm quan sát Edmund không thể có bất kỳ dữ liệu thí nghiệm nào về băng khung A.”
Đường Nhị Đả nghi hoặc lật lại một vài trang dữ liệu báo cáo thí nghiệm: “Nhưng ở đây họ lại có rất nhiều phát hiện và báo cáo nghiên cứu lõi băng ở băng khung A, điều này không bình thường chút nào.”
“Một trạm quan sát có tài liệu nghiên cứu bí mật từ trạm quan sát khác.” Bạch Liễu liếc nhìn tài liệu trong tay Đường Nhị Đả, “thông thường, chỉ có hai khả năng.”
Đường Nhị Đả nhìn qua, Bạch Liễu tiếp tục chậm rãi nói: “Một là khả năng tốt. Trạm quan sát trong nước, tức là trạm Thái Sơn trong trò chơi, đã chủ động chia sẻ dữ liệu thí nghiệm với trạm quan sát Edmund.”
Đường Nhị Đả cau mày phủ nhận: “Điều này là không thể, đây là một vụ rò rỉ dữ liệu nghiên cứu khoa học rất nghiêm trọng.”
Bạch Liễu nhướng mắt cười: “Có vẻ như đội trưởng Đường cũng như tôi, thiên về khả năng xấu —— Trạm quan sát Edmund đã dùng phương thức nào đó để cưỡng chế lấy dữ liệu nghiên cứu băng khung A.”
“Hoặc tệ hơn, những kẻ từ Trạm quan sát Edmund đã trực tiếp giết những người ở Thái Sơn, sau đó chiếm trạm quan sát Thái Sơn để tiến hành nghiên cứu khoa học đo lường băng khung A.” Lưu Giai Nghi xuất hiện trước cửa.
Cô bé chống tay vào thành cửa, nhướng mày nhìn Bạch Liễu: “—— Em đã tìm thấy cabin của Edmund, em cảm thấy người này không phải là một nhà khoa học bình thường, từ những thứ còn sót lại trong đó thì người này có tính công kích rất cao.”
“Đưa bọn anh lên xem.” Bạch Liễu tiến lên một bước nắm lấy tay Lưu Giai Nghi, thuần thục đổi đôi găng tay ấm áp của hắn với đôi găng tay rộng thùng thình của Lưu Giai Nghi rồi đeo cho cô bé.
Nhân viên nghiên cứu ở trạm Edmund đều cao lớn, lại không có trẻ con nên quần áo nào cũng to bự rộng rãi, bình thường Bạch Liễu mặc vào đã dài từ đầu gối đến mắt cá chân, huống chi là Lưu Giai Nghi thấp bé.
Tuy rằng Lưu Giai Nghi đã sớm quấn mình trong nhiều lớp quần áo, trông cũng rất gọn gàng, nhưng chắc chắn quần áo cũng sẽ có khe hở lọt gió, chẳng hạn như găng tay.
Nhưng Lưu Giai Nghi rất mạnh mẽ không quen được chăm sóc, bây giờ tay lạnh đến mức đóng băng cũng không rên một tiếng, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, thoạt nhìn trông còn trưởng thành hơn một người hơn hai mươi tuổi như Mục Tứ Thành.
Hành động đổi găng tay của Bạch Liễu quá tự nhiên, cứ như mặc định chuyện đó là điều đương nhiên vậy, người khác thậm chí còn không nhận ra hắn đã làm gì.
Lưu Giai Nghi chỉ dừng lại một chút rồi nắm tay Bạch Liễu: “Cabin của Edmund ở tầng bốn.”
Cô bé không thích loại đàn ông có tính công kích cao như thế này, luôn khiến cô bé nghĩ đến những chuyện không hay, mỗi khi nhớ lại, trong tiềm thức cô bé không khỏi lo lắng và chán ghét. Bạch Liễu cũng là một kẻ có tính công kích đến thái quá, chỉ là nhìn không giống mà thôi …
Lưu Giai Nghi cầm chiếc găng tay rộng và ấm Bạch Liễu mới thay, che mặt thở ra một ngụm hơi nước, mím môi vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy rằng Bạch Liễu cũng rất phiền, nhưng không biết vì sao, cô bé chỉ tiếp được nhận được người này mà thôi.
Lưu Giai Nghi đưa Bạch Liễu đi hết đường tới một chỗ ngoặt, nơi có một căn phòng rộng hơn những cabin khác khoảng một mét vuông. Bạch Liễu bước tới đây, ngẩng đầu là có thể thấy gió không ngừng thổi qua khe nứt trên cửa sổ, gào thét cuốn đi toàn bộ độ ấm trong căn phòng.
Giấy niêm phong xung quanh có những gờ băng dày bằng đầu bút bi nhỏ giọt ngưng tụ, phát sáng trong ánh đèn mờ ảo.
Lưu Giai Nghi nhét găng tay vào túi: “Ban đầu em không phát hiện cabin này là của ngài lớn Edmund, bởi vì nó nằm ở lỗ thông gió, hễ có bão tuyết thì bị thổi bay đầu tiên, quá nguy hiểm cho người nào sống ở đây, nằm ngủ cũng có thể bị đông ch3t nữa.”
“Nhưng em tìm thấy thứ này sau cánh cửa.” Lưu Giai Nghi đá vào cánh cửa đóng băng.
Cánh cửa ố vàng phát ra âm thanh giòn giã, đóng sầm lại dưới sức gió thổi, trên cửa là một hàng súng trường đã cải tiến dài khoảng 70cm được treo ngay ngắn trên các móc sắt, họng súng bằng đồng đều đã bị kết băng.
“Các phòng khác không có bất kỳ dấu vết nào của súng đạn, chỉ có sách, máy tính, thuốc men, v.v. chỉ có phòng này là có súng, còn có rất nhiều đạn dự trữ.”
Lưu Giai Nghi dùng ngón chân móc một chiếc hộp dưới đáy giường, dùng eo kéo ra ngoài, cô bé thở ra một hơi dài, dùng mũi chân giẫm lên những viên đạn 7,62mm được sắp xếp gọn gàng trong hộp, mỉa mai nói:
“Lúc đầu, em nghĩ là của quân nhân trong trạm quan sát, nhưng em tìm được hóa đơn mua hàng dưới hộp đạn được mua bằng tên cá nhân của Edmund, nơi này chắc chắn là cabin của ông ta.”
Đường Nhị Đả cau mày nói: “Công ước Nam Cực quy định người ở trạm quan sát cấm sử dụng súng ống và vũ khí quân dụng, đồng thời cũng nghiêm cấm cất giữ những vật phẩm tương tự ở đây.”
Lưu Giai Nghi nhún vai: “Nhưng ông ta sử dụng rồi đấy thôi. Em đã xem ngày mua và ghi chú trên hóa đơn. Sau khi đến Nam Cực, ông ta lấy lý do tự vệ để nhờ đội vận tải trực thăng ở Nam Cực mua và vận chuyển lại đây “
“Ngoài ra có vẻ ông ta sống ở đây một mình thì phải. Em không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của khác sống ở đây, có thể là không ai biết ông ta có súng.”
Bạch Liễu đưa mắt lướt qua đống súng trường, rồi đứng ở cửa phòng mô phỏng tư thế giương súng lên không trung, liếc mắt nhìn xuống sàn qua lỗ bắn tỉa không tồn tại:
“Vì vậy người tên Edmund này đã mua đạn và súng trường với danh nghĩa tự vệ, giấu chúng trong phòng của mình, tình nguyện chấp nhận nguy cơ ch3t cóng để sống một mình trong cabin gió lùa, ôm súng trong giá lạnh mỗi ngày, điểm nhắm duy nhất là những người trong các cabin khác trên hành lang này —— “
Bạch Liễu đặt “khẩu súng” trong tay xuống, hắn có chút hứng thú nói: “Có vẻ như vị tiến sĩ Edmund này sợ những nhân viên khác trong trạm quan sát sẽ tấn công mình, thậm chí sợ đến mức muốn mua súng để phòng thân.”
Mộc Kha từ tầng ba đến chỗ ngoặt tầng bốn bước ra, theo sau là Mục Tứ Thành.
Hai người nhìn thấy Bạch Liễu ở cuối hành lang, Mộc Kha vẻ mặt ngưng trọng bước tới, lấy ra một xấp danh sách lớn đưa cho hai người, giải thích: “Lúc tôi và Mục Tứ Thành chuẩn bị đồ ăn cho mọi người thì phát hiện ra một lượng lớn thực phẩm tươi sống trong kho đã thối rữa, còn một lượng lớn đồ hộp để nguyên trong kho chưa mở niêm phong bên ngoài. “
“Tôi và Mục Tứ Thành đều cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã đến kiểm tra danh sách ghi chép lượng thức ăn và thuốc men tiêu thụ. Lúc đầu nhìn sơ qua thì chưa phát hiện được gì, sau đó mới nhận ra, lượng thức ăn tiêu thụ trên mục 【phải được tiêu thụ】 trên bảng lưu lượng không khớp với lượng thức ăn còn lại.”
“Sau đó tôi kiểm tra cẩn thận việc tiêu thụ thực phẩm và thuốc, phát hiện ra mặc dù tên thực phẩm được ghi【phải được tiêu thụ】đều là tên thực phẩm, nhưng thực tế chúng lại là những loại thuốc men, ví dụ như bánh mì thì là 【 Lithium carbonate 】. ”
Mộc Kha chăm chú nhìn Bạch Liễu: “Những người trong khu quan sát này lấy thuốc làm bữa ăn, cung cấp ba bữa/ngày, còn có người thì cưỡng ép họ dùng thuốc.”
Bạch Liễu hỏi: “Cậu có biết đó là loại thuốc gì không?”
“Lorazepam, Dioxetine, Chlorpromazine, Olanzapine …” Mộc Kha đọc một loạt danh sách dài các tên thuốc, sau đó kết luận, “Hầu hết chúng đều là thuốc chống trầm cảm nặng, thuốc trị lo âu trầm trọng, và chứng hưng cảm”.
“Người ở trạm quan sát Edmund mỗi ngày đều uống rất nhiều loại thuốc này, thậm chí còn không buồn ăn thức ăn.” Mộc Kha hít sâu một hơi, “Nếu là như vậy, thì nơi này cũng giống như bệnh viện tâm thần, những người này bình thường có tố chất thân thể rất tốt, nhưng khi mắc bệnh thì lại rất hung hãn.”
Bạch Liễu di chuyển ánh mắt của mình xuống hộp đạn lạnh lẽo trên sàn nhà Edmund.
“Tôi đại khái có thể hiểu tại sao tiến sĩ Edmund lại muốn mua súng và đạn.” Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, “Ông ấy đang cố gắng giam giữ những bệnh nhân nguy hiểm này”.
*Mái vòm A ( băng khung A): Dome A hay Dome Argus là mái vòm băng cao nhất trên Cao nguyên Nam Cực , nằm trong đất liền 1.200 km (750 mi). Nó được cho là nơi tự nhiên lạnh nhất trên Trái đất ; với nhiệt độ được cho là đạt từ −90 ° C (−130 ° F) đến −98 ° C (−144 ° F). [2] Đây là đặc điểm băng cao nhất ở Nam Cực , bao gồm một mái vòm băng hoặc độ cao 4.093 mét ‘(13.428 ft) trên mực nước biển. Nó nằm gần trung tâm của Đông Nam Cực , khoảng giữa đầu khổng lồ của Sông băng Lambert và Cực Nam địa lý , trong tuyên bố của Úc . ( theo google)
- -----oOo------
Đó là một chồng các báo cáo thí nghiệm được đóng gói gọn gàng.
Những tờ báo cáo thí nghiệm này đều được viết bằng tiếng Anh chuyên ngành, có một số dữ liệu đo lường biểu đồ, và một số hình ảnh lát cắt màu đen trắng hoặc màu kỳ lạ. Tóm lại đây là loại tài liệu rất khó đọc, nếu không có người có kiến thức chuyên môn tương ứng thì khả năng là xem không hiểu.
Bạch Liễu khẽ lật từng trang, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Tứ Thành: “Cậu tìm thấy thứ này ở đâu?”
Mục Tứ Thành hít một hơi thật sâu nói: “Tầng hầm, lúc nãy khi tôi ra ngoài kiểm tra nhà chứa máy bay trực thăng, tôi phát hiện có một cánh cửa hầm bằng nút kéo ẩn dưới bảng điều khiển, bên dưới là một tầng hầm hai tầng với nhiều loại dụng cụ thí nghiệm, còn có một số bắp cải muối và củ cải nữa. “
“Có tìm thấy nhật ký thí nghiệm và các luận văn hoàn thành liên quan trong tầng hầm này không?” Bạch Liễu hỏi.
Các báo cáo thí nghiệm chỉ là tài liệu ch3t, Bạch Liễu cần một số kiến thức cơ bản chuyển đổi để hiểu dữ liệu trên các báo cáo này có ý nghĩa gì.
Mục Tứ Thành lắc đầu: “Tôi chưa tìm kỹ, cái túi này ở trên bàn, cảm giác nó rất quan trọng nên tôi lấy trước cho anh xem.”
Bạch Liễu: “Gọi Mộc Kha đến đây. Cậu đi theo Lưu Giai Nghi kiểm kê đồ ăn ở tầng một, chuẩn bị số lượng cần thiết để chúng ta ra ngoài. Tôi và Mộc Kha sẽ xuống tầng hầm xem thử.”
Mục Tứ Thành quay đầu tìm Mộc Kha, Bạch Liễu liếc nhìn Đường Nhị Đả, đưa văn kiện trong tay cho gã: “Anh nhìn xem có thể hiểu được không?”
“Tôi có thể hiểu một chút.” Đường Nhị Đả chỉ cần lật vài trang rồi nhanh chóng trả lời, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên một biểu đồ nào đó, “Biểu đồ này… Đây là sử dụng tiếng vọng của radar tần số kép để dò xét độ dày mặt băng. Sau khi thu được dữ liệu dò tìm, có thể thấy được địa hình dưới mặt băng, thuận tiện cho việc khoan xuyên qua lớp băng mà không gặp phải chướng ngại vật như đá.”
Bạch Liễu nhận thấy biểu hiện khác lạ trên khuôn mặt Đường Nhị Đả và hỏi: “Biểu đồ này có gì không đúng à?”
Đường Nhị Đả do dự một chút, sau đó chỉ vào mô tả sau trên biểu đồ: “Biểu đồ này là biểu đồ phát hiện băng rất phổ biến ở các vùng địa cực, nhưng vị trí nó phát hiện là mái vòm A, cũng chính là băng khung A.”
“Gần Mái vòm A chỉ có trạm quan sát nghiên cứu trong nước đóng quân ở đó. Tuy rằng bầu không khí giữa các trạm quan sát của các quốc gia khác nhau ở phía Nam Cực tương đối ôn hòa, nhưng sự phân chia các khu vực nghiên cứu giữa họ cũng rất tương đối rõ ràng. Trạm quan sát Edmund không có khả năng và trình độ để thăm dò băng khung A, có nghĩa là, trạm quan sát Edmund không thể có bất kỳ dữ liệu thí nghiệm nào về băng khung A.”
Đường Nhị Đả nghi hoặc lật lại một vài trang dữ liệu báo cáo thí nghiệm: “Nhưng ở đây họ lại có rất nhiều phát hiện và báo cáo nghiên cứu lõi băng ở băng khung A, điều này không bình thường chút nào.”
“Một trạm quan sát có tài liệu nghiên cứu bí mật từ trạm quan sát khác.” Bạch Liễu liếc nhìn tài liệu trong tay Đường Nhị Đả, “thông thường, chỉ có hai khả năng.”
Đường Nhị Đả nhìn qua, Bạch Liễu tiếp tục chậm rãi nói: “Một là khả năng tốt. Trạm quan sát trong nước, tức là trạm Thái Sơn trong trò chơi, đã chủ động chia sẻ dữ liệu thí nghiệm với trạm quan sát Edmund.”
Đường Nhị Đả cau mày phủ nhận: “Điều này là không thể, đây là một vụ rò rỉ dữ liệu nghiên cứu khoa học rất nghiêm trọng.”
Bạch Liễu nhướng mắt cười: “Có vẻ như đội trưởng Đường cũng như tôi, thiên về khả năng xấu —— Trạm quan sát Edmund đã dùng phương thức nào đó để cưỡng chế lấy dữ liệu nghiên cứu băng khung A.”
“Hoặc tệ hơn, những kẻ từ Trạm quan sát Edmund đã trực tiếp giết những người ở Thái Sơn, sau đó chiếm trạm quan sát Thái Sơn để tiến hành nghiên cứu khoa học đo lường băng khung A.” Lưu Giai Nghi xuất hiện trước cửa.
Cô bé chống tay vào thành cửa, nhướng mày nhìn Bạch Liễu: “—— Em đã tìm thấy cabin của Edmund, em cảm thấy người này không phải là một nhà khoa học bình thường, từ những thứ còn sót lại trong đó thì người này có tính công kích rất cao.”
“Đưa bọn anh lên xem.” Bạch Liễu tiến lên một bước nắm lấy tay Lưu Giai Nghi, thuần thục đổi đôi găng tay ấm áp của hắn với đôi găng tay rộng thùng thình của Lưu Giai Nghi rồi đeo cho cô bé.
Nhân viên nghiên cứu ở trạm Edmund đều cao lớn, lại không có trẻ con nên quần áo nào cũng to bự rộng rãi, bình thường Bạch Liễu mặc vào đã dài từ đầu gối đến mắt cá chân, huống chi là Lưu Giai Nghi thấp bé.
Tuy rằng Lưu Giai Nghi đã sớm quấn mình trong nhiều lớp quần áo, trông cũng rất gọn gàng, nhưng chắc chắn quần áo cũng sẽ có khe hở lọt gió, chẳng hạn như găng tay.
Nhưng Lưu Giai Nghi rất mạnh mẽ không quen được chăm sóc, bây giờ tay lạnh đến mức đóng băng cũng không rên một tiếng, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, thoạt nhìn trông còn trưởng thành hơn một người hơn hai mươi tuổi như Mục Tứ Thành.
Hành động đổi găng tay của Bạch Liễu quá tự nhiên, cứ như mặc định chuyện đó là điều đương nhiên vậy, người khác thậm chí còn không nhận ra hắn đã làm gì.
Lưu Giai Nghi chỉ dừng lại một chút rồi nắm tay Bạch Liễu: “Cabin của Edmund ở tầng bốn.”
Cô bé không thích loại đàn ông có tính công kích cao như thế này, luôn khiến cô bé nghĩ đến những chuyện không hay, mỗi khi nhớ lại, trong tiềm thức cô bé không khỏi lo lắng và chán ghét. Bạch Liễu cũng là một kẻ có tính công kích đến thái quá, chỉ là nhìn không giống mà thôi …
Lưu Giai Nghi cầm chiếc găng tay rộng và ấm Bạch Liễu mới thay, che mặt thở ra một ngụm hơi nước, mím môi vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy rằng Bạch Liễu cũng rất phiền, nhưng không biết vì sao, cô bé chỉ tiếp được nhận được người này mà thôi.
Lưu Giai Nghi đưa Bạch Liễu đi hết đường tới một chỗ ngoặt, nơi có một căn phòng rộng hơn những cabin khác khoảng một mét vuông. Bạch Liễu bước tới đây, ngẩng đầu là có thể thấy gió không ngừng thổi qua khe nứt trên cửa sổ, gào thét cuốn đi toàn bộ độ ấm trong căn phòng.
Giấy niêm phong xung quanh có những gờ băng dày bằng đầu bút bi nhỏ giọt ngưng tụ, phát sáng trong ánh đèn mờ ảo.
Lưu Giai Nghi nhét găng tay vào túi: “Ban đầu em không phát hiện cabin này là của ngài lớn Edmund, bởi vì nó nằm ở lỗ thông gió, hễ có bão tuyết thì bị thổi bay đầu tiên, quá nguy hiểm cho người nào sống ở đây, nằm ngủ cũng có thể bị đông ch3t nữa.”
“Nhưng em tìm thấy thứ này sau cánh cửa.” Lưu Giai Nghi đá vào cánh cửa đóng băng.
Cánh cửa ố vàng phát ra âm thanh giòn giã, đóng sầm lại dưới sức gió thổi, trên cửa là một hàng súng trường đã cải tiến dài khoảng 70cm được treo ngay ngắn trên các móc sắt, họng súng bằng đồng đều đã bị kết băng.
“Các phòng khác không có bất kỳ dấu vết nào của súng đạn, chỉ có sách, máy tính, thuốc men, v.v. chỉ có phòng này là có súng, còn có rất nhiều đạn dự trữ.”
Lưu Giai Nghi dùng ngón chân móc một chiếc hộp dưới đáy giường, dùng eo kéo ra ngoài, cô bé thở ra một hơi dài, dùng mũi chân giẫm lên những viên đạn 7,62mm được sắp xếp gọn gàng trong hộp, mỉa mai nói:
“Lúc đầu, em nghĩ là của quân nhân trong trạm quan sát, nhưng em tìm được hóa đơn mua hàng dưới hộp đạn được mua bằng tên cá nhân của Edmund, nơi này chắc chắn là cabin của ông ta.”
Đường Nhị Đả cau mày nói: “Công ước Nam Cực quy định người ở trạm quan sát cấm sử dụng súng ống và vũ khí quân dụng, đồng thời cũng nghiêm cấm cất giữ những vật phẩm tương tự ở đây.”
Lưu Giai Nghi nhún vai: “Nhưng ông ta sử dụng rồi đấy thôi. Em đã xem ngày mua và ghi chú trên hóa đơn. Sau khi đến Nam Cực, ông ta lấy lý do tự vệ để nhờ đội vận tải trực thăng ở Nam Cực mua và vận chuyển lại đây “
“Ngoài ra có vẻ ông ta sống ở đây một mình thì phải. Em không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của khác sống ở đây, có thể là không ai biết ông ta có súng.”
Bạch Liễu đưa mắt lướt qua đống súng trường, rồi đứng ở cửa phòng mô phỏng tư thế giương súng lên không trung, liếc mắt nhìn xuống sàn qua lỗ bắn tỉa không tồn tại:
“Vì vậy người tên Edmund này đã mua đạn và súng trường với danh nghĩa tự vệ, giấu chúng trong phòng của mình, tình nguyện chấp nhận nguy cơ ch3t cóng để sống một mình trong cabin gió lùa, ôm súng trong giá lạnh mỗi ngày, điểm nhắm duy nhất là những người trong các cabin khác trên hành lang này —— “
Bạch Liễu đặt “khẩu súng” trong tay xuống, hắn có chút hứng thú nói: “Có vẻ như vị tiến sĩ Edmund này sợ những nhân viên khác trong trạm quan sát sẽ tấn công mình, thậm chí sợ đến mức muốn mua súng để phòng thân.”
Mộc Kha từ tầng ba đến chỗ ngoặt tầng bốn bước ra, theo sau là Mục Tứ Thành.
Hai người nhìn thấy Bạch Liễu ở cuối hành lang, Mộc Kha vẻ mặt ngưng trọng bước tới, lấy ra một xấp danh sách lớn đưa cho hai người, giải thích: “Lúc tôi và Mục Tứ Thành chuẩn bị đồ ăn cho mọi người thì phát hiện ra một lượng lớn thực phẩm tươi sống trong kho đã thối rữa, còn một lượng lớn đồ hộp để nguyên trong kho chưa mở niêm phong bên ngoài. “
“Tôi và Mục Tứ Thành đều cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã đến kiểm tra danh sách ghi chép lượng thức ăn và thuốc men tiêu thụ. Lúc đầu nhìn sơ qua thì chưa phát hiện được gì, sau đó mới nhận ra, lượng thức ăn tiêu thụ trên mục 【phải được tiêu thụ】 trên bảng lưu lượng không khớp với lượng thức ăn còn lại.”
“Sau đó tôi kiểm tra cẩn thận việc tiêu thụ thực phẩm và thuốc, phát hiện ra mặc dù tên thực phẩm được ghi【phải được tiêu thụ】đều là tên thực phẩm, nhưng thực tế chúng lại là những loại thuốc men, ví dụ như bánh mì thì là 【 Lithium carbonate 】. ”
Mộc Kha chăm chú nhìn Bạch Liễu: “Những người trong khu quan sát này lấy thuốc làm bữa ăn, cung cấp ba bữa/ngày, còn có người thì cưỡng ép họ dùng thuốc.”
Bạch Liễu hỏi: “Cậu có biết đó là loại thuốc gì không?”
“Lorazepam, Dioxetine, Chlorpromazine, Olanzapine …” Mộc Kha đọc một loạt danh sách dài các tên thuốc, sau đó kết luận, “Hầu hết chúng đều là thuốc chống trầm cảm nặng, thuốc trị lo âu trầm trọng, và chứng hưng cảm”.
“Người ở trạm quan sát Edmund mỗi ngày đều uống rất nhiều loại thuốc này, thậm chí còn không buồn ăn thức ăn.” Mộc Kha hít sâu một hơi, “Nếu là như vậy, thì nơi này cũng giống như bệnh viện tâm thần, những người này bình thường có tố chất thân thể rất tốt, nhưng khi mắc bệnh thì lại rất hung hãn.”
Bạch Liễu di chuyển ánh mắt của mình xuống hộp đạn lạnh lẽo trên sàn nhà Edmund.
“Tôi đại khái có thể hiểu tại sao tiến sĩ Edmund lại muốn mua súng và đạn.” Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, “Ông ấy đang cố gắng giam giữ những bệnh nhân nguy hiểm này”.
*Mái vòm A ( băng khung A): Dome A hay Dome Argus là mái vòm băng cao nhất trên Cao nguyên Nam Cực , nằm trong đất liền 1.200 km (750 mi). Nó được cho là nơi tự nhiên lạnh nhất trên Trái đất ; với nhiệt độ được cho là đạt từ −90 ° C (−130 ° F) đến −98 ° C (−144 ° F). [2] Đây là đặc điểm băng cao nhất ở Nam Cực , bao gồm một mái vòm băng hoặc độ cao 4.093 mét ‘(13.428 ft) trên mực nước biển. Nó nằm gần trung tâm của Đông Nam Cực , khoảng giữa đầu khổng lồ của Sông băng Lambert và Cực Nam địa lý , trong tuyên bố của Úc . ( theo google)
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.