Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 289
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Nghịch Thần im lặng một lúc, anh ta đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Bạch Liễu tiên sinh, cậu đang nói đùa…”
Bạch Liễu cắt ngang lời của Nghịch Thần: “Anh có cân Thiên Bình phát hiện nói dối phải không? Có thể lấy ra thử xem.”
Nghịch Thần: “…”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Bạch Liễu, nhóm thành viên Danh Sách Sát Thủ ban đầu không tin cũng bắt đầu dao động, họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Bách Gia Mộc lấy cân Thiên Bình ra.
Bách Gia Mộc yên lặng nhìn Bạch Liễu: “Hôm qua anh kết hôn với Hắc Đào đúng không?”
Bạch Liễu mặt không đổi sắc, cười: “Đúng vậy.”
Cân thiên bình chậm rãi nghiêng về phía 【True】.
Cả đám im thin thít, vẻ mặt Bách Gia Mộc đang cầm cân như muốn nứt ra.
Nghịch Thần từ từ ôm tay che mặt, hít một hơi thật sâu rồi lại đặt tay xuống.
Anh ta như già đi mười tuổi trong nháy mắt, rầu rĩ hỏi tiếp: “Hắc Đào cưỡng ép cậu phải không?”
Bạch Liễu quỷ dị im lặng một hồi, sau đó mới đáp: “Có thể nói là như vậy.”
Cân thiên bình lại chậm rãi nghiêng về phía 【True】.
Nghịch Thần lại đưa tay lên che mặt, anh ta cúi đầu lúng túng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, chủ công chính Hắc Đào của đội chúng tôi đã gây rắc rối cho cậu rồi, Bạch Liễu tiên sinh.”
“Cậu ấy, có lẽ cậu ấy không hiểu biết nhiều về hôn nhân, nghĩ đó có thể là một trò chơi hay gì đó, và cậu ấy không có ý định ép buộc cậu đâu …” Nghịch Thần ngẩng đầu lên, cố gắng giải thích.
Bạch Liễu hiền lành cắt ngang lời của Nghịch Thần: “Y đã dùng hết mười tám hộp bao cao su, còn yêu cầu tôi phải quý trọng bảy hộp trong số đó nữa.”
Cân thiên bình lại nghiêng về 【True】.
Khuôn mặt Bách Gia Mộc hoàn toàn vô hồn, cậu ta thẫn thờ cầm cân Thiên Bình.
Một thành viên phía sau Bách Gia Mộc che miệng lại để đừng lên tiếng, cuối cùng không nhịn được hít một hơi khí lạnh: “Mười tám hộp! Nhiều như vậy!”
Nghịch Thần quay người lại gõ vào đầu cậu ta, sau đó hít thở sâu, điều chỉnh nét mặt méo mó của mình, thì thầm bàn bạc với những thành viên khác:
“Làm sao bây giờ, trước đó chúng ta chưa dạy cho Hắc Đào kiến thức vệ sinh t1nh dục, bây giờ chuyện đã phát triển đến mức này rồi, cậu ta cưỡng ép người chơi khác!”
“Lúc ấy tôi đã bảo là dạy cho y đi! Cái gì y cũng không biết, rất dễ bị phụ nữ lừa gạt!”
“Nhưng lúc tôi nhìn Hắc Đào đối xử với Hồng Đào thì có cảm thấy anh ta bị lừa quái đâu! Anh ta gặp Hồng Đào hơn cả chục lần, lần nào cũng đơ như khúc gỗ ấy!”
“Do Bách Gia Mộc không cho tôi bảo hộ Hắc Đào đấy! Tất cả đều là lỗi của Bách Gia Mộc!”
“Anh bảo hộ cũng vô dụng thôi, người này là nam nhân, kỹ năng bảo hộ của anh chỉ dành cho người khác phái, có tác dụng quái gì với Hắc Đào đâu.”
“Việc quan trọng bây giờ là làm sao đây? Hắc Đào cưỡng gian người ta, người ta tìm đến cửa rồi này!”
“Chúng ta phải chịu trách nhiệm sao? Người nhà của mình làm chuyện bậy bạ bên ngoài, bây giờ người ta tìm đến cửa, muốn giải quyết đối phương thì phải làm theo trình tự như thế nào nhỉ?”
“Này này này! Tôi biết nè!”
Nghịch Thần nghiêm nghị quay đầu lại, hai tay bắt chéo trên đầu gối, nhìn thẳng Bạch Liễu với ánh mắt thâm sâu: “Bạch Liễu tiên sinh, tôi sẽ cho cậu năm triệu điểm, cậu rời khỏi Hắc Đào đi.”
Bạch Liễu: “…”
Sau một hồi im lặng, Bạch Liễu nhanh chóng trả lời: “Bây giờ chuyển năm triệu điểm cho tôi, tôi hứa sẽ không quấy rối Hắc Đào, cũng không so đo đến cuộc hôn nhân này nữa.”
Nghịch Thần và Bách Gia Mộc hai mặt nhìn nhau khựng lại —— hình như không giống với họ tưởng tượng thì phải.
——Đáng lẽ phải tức giận mắng chửi vì sao anh có thể dùng tiền để xúc phạm nhân cách của tôi hay linh tinh gì đó chứ nhở?
Bạch Liễu không hề cảm thấy mình bị năm triệu điểm sỉ nhục, cười rất vui vẻ: “Nhưng mà lần này tôi đến gặp anh vì chuyện quan trọng hơn, muốn hợp tác với anh để dạy cho Hắc Đào một bài học thất bại đau đớn, tôi tin đây cũng là những gì anh muốn.”
Bạch Liễu nói xong, Nghịch Thần cuối cùng nghiêm mặt nói: “Cậu định làm gì?”
Một nơi khác.
Alex lặng thinh ngồi trên chiếc xe lăn của mình, hai chân đã được băng bó, lúc này cậu ta đang lặng lẽ ngồi bên cạnh giường của Rudy, nhìn người đang hôn mê, hơi thở yếu ớt không nói một lời.
Một y tá nhắc nhở cậu ta: “Anh ta bị thương nặng, vừa mới gắp ra mười ba mảnh đạn trong người, tác dụng gây mê còn chưa hết, vẫn còn hôn mê, nếu muốn nói chuyện với anh ta thì phải chờ một lúc nữa nhé.”
Alex nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần anh ấy tỉnh lại.”
“Tôi có thể ở một mình với anh ấy một lúc không?” Alex ngước nhìn y tá.
Cô y tá mỉm cười thấu hiểu: “Tất nhiên là được, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại thay thuốc, có đủ thời gian không?”
Alex gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô y tá xua tay ra hiệu không cần cảm ơn rồi vén rèm quay người rời đi.
Trong lều chỉ còn lại Alex và Rudy, Alex lặng lẽ ngồi bên cạnh giường một hồi lâu, sau đó di chuyển xe lăn đến đầu giường.
Cậu ta đưa tay vén chiếc chăn màu trắng lên, nhìn thấy tay trái của Rudy đang đặt bên cạnh, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của anh sáng bóng, không một vết bẩn ố vàng.
Alex duỗi tay trái đang đeo nhẫn ra, như muốn nắm lấy tay trái của Rudy, nhưng cuối cùng chỉ run rẩy trong không trung, mãi thật lâu cũng không đặt xuống.
Có điều gì đó vô hình ngăn cản Alex nắm chặt tay Rudy, mặc dù cậu ta đã làm điều đó cả nghìn lần.
Alex hít sâu một hơi, quay mặt đi thu tay lại, tự nhủ: “… Rudy, em biết anh chưa bao giờ đứng về phía em, trái tim của anh đã thuộc về một một nơi khác.”
“—— Đó là nơi có công lý, có những người bản xứ yếu đuối, từ lâu anh đã nói với em rằng anh chỉ muốn làm quân tình nguyện.” Alex cười buồn, lắc đầu, “Mặc dù người anh yêu nhất bị người bản xứ gi3t ch3t, nhưng anh vẫn không hề thay đổi ước muốn của mình.”
“Người yêu của anh, các anh đều là quý tộc, đều những người tốt bụng, các anh ở đây để giúp những người bản xứ lạc hậu này thoát khỏi sự kiểm soát của các quý tộc.”
“Lý tưởng, mục tiêu theo đuổi, xuất thân, và thậm chí cả sự cao thượng của hai người đều rất giống nhau.”
Alex lẩm bẩm: “Nếu anh ấy chưa chết, hai người hẳn là đã đến với nhau.”
“Không đến lượt em, một cậu bé nghèo khổ tội nghiệp lần đầu tiên ra chiến trường.”
Alex cúi đầu, đặt tay lên chăn, nhẹ nhàng nắm tay Rudy dưới chăn: “Nhưng em cũng yêu anh như anh ấy vậy, Rudy.”
Đôi mắt cậu ta dần ngấn lệ: “… Em biết anh ấy đã cầu hôn anh trước khi xảy ra chuyện, anh chưa bao giờ nói với em, nhưng em biết, Rudy, kẻ say luôn nói lời thật lòng, là anh đã nói tất cả cho em biết.”
“Nhưng lúc đó anh đã không đồng ý, bởi vì anh nghĩ rằng anh ấy xứng đáng với một người tốt hơn anh.”
Nước mắt Alex chậm rãi trượt dài trên sống mũi, giọng cậu ta nghẹn ngào: “—— vì vậy ngày hôm đó, sau khi cầu hôn không thành, anh ấy không muốn quay lại, mang theo tâm trạng nặng nề đi kiểm tra thiết bị an toàn của nhà máy, tiếp theo đó tình cờ gặp những người bản xứ đang tranh cãi trước cửa nhà máy.”
“Anh ấy đã chết trong cuộc tranh cãi đó, trên tay còn nắm chặt chiếc nhẫn cầu hôn anh.”
“Cha mẹ và em trai của anh ấy nổi điên, lao vào đánh đập nhục mạ anh vì đã đưa con trai và anh trai của họ xuống địa ngục, thậm chí còn nhốt anh và những người bản xứ trong nhà máy đó để thiêu chết các người.”
“Anh đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của những người bản xứ đang bị giam cầm, họ biết anh là người yêu của giám đốc nhà máy nên đã cố gắng hết sức để giúp anh chạy thoát trước, nhưng khi anh muốn quay lại để giúp đỡ họ thì lại bị cảnh sát tuần tra phát hiện.”
“Anh bị cảnh sát tuần tra kéo đi, chỉ biết trơ mắt nhìn những người bản xứ đã giúp mình bị chết cháy.”
Alex cúi đầu vào thành giường bệnh, nức nở: “Em biết tại sao anh lại phản bội, Rudy, anh bị ngọn lửa thiêu đốt ấy giày vò suốt thời gian qua, anh đang tự trách bản thân mình hèn nhát, anh đang tự trách mình tại sao lại trốn thoát, vì vậy anh đã chọn kết hôn với em trước khi chiến tranh —— vì không muốn để lại cho em một kết thúc buồn.”
“Nhưng Rudy, không nên như thế này … Anh không đáng phải chết, họ cũng như vậy.”
Giọng nói trầm thấp thê lương của Alex vang vọng trong căn lều nhỏ, một đám người bản xứ mang vẻ mặt nham hiểm và đầy căm hận đang ghé sát vào lều để nghe trộm, dùng loại giọng mũi nặng nề quê mùa thì thầm nói chuyện với nhau.
“Gã tên Rudy vừa đến cậy nhờ chúng ta hôm nay chính là thủ phạm gi3t ch3t bạn bè của mình trong nhà máy!”
“Gã trơ mắt đứng nhìn bạn bè của mình bị thiêu chết!”
“Gã ta và tên giám đốc nhà máy kia là loại quan hệ đấy đấy! Bọn chúng đều bị thần linh vứt bỏ! Đều đáng chết cả!”
“Gã ta cũng đạo đức giả giống như tên giám đốc nhà máy kia vậy, giả vờ giúp đỡ chúng ta nhưng thật ra chỉ muốn bắt chúng ta làm nô lệ mà thôi!”
“Nếu bọn chúng không tồn tại thì chúng ta cũng không bị xâm chiếm đất đai như thế này.”
“Giết hắn đi, giết kẻ đã bị thần ruồng bỏ, có như thế thì thần mới phù hộ cho chúng ta lần nữa!”
Một xung động điên cuồng và bạo lực nhanh chóng lan truyền trong đám người bản xứ truyền thống, bọn họ chuẩn bị vén màn xông vào giết Rudy thì Bạch Liễu đã nhanh chân đi đến bên cạnh lều.
Phía sau Bạch Liễu là Nghịch Thần, bên phải hắn là Lưu Giai Nghi vẻ mặt căng thẳng.
Bạch Liễu hứng thú nhìn đám người bản xứ nghe trộm, thân thiện hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhóm người bản xứ truyền thống này dường như rất sợ Bạch Liễu, vừa thấy Bạch Liễu xuất hiện, bọn họ đã cúi đầu lùi lại, nhưng vừa lùi lại vừa dùng ánh mắt hằn học liếc về phía trong lều.
Bạch Liễu lướt mắt qua những người bản xứ này, sau đó quay sang mỉm cười, gật đầu tạm biệt Nghịch Thần, dẫn Lưu Giai Nghi vào lều Alex đang ở.
Khóc lóc thảm thiết hồi lâu, Alex gục đầu vào giường Rudy ngủ thiếp đi, Rudy mơ mơ tỉnh tỉnh, ngủ không ngon lắm, cau mày lẩm bẩm trong giấc ngủ: “… Alex.”
Bạch Liễu giới thiệu mối quan hệ của NPC với Lưu Giai Nghi: “Alex là bạn đời của Rudy, cũng là một NPC chính.”
Lưu Giai Nghi ôm nguc, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Bây giờ em chỉ tò mò chuyện anh và bạn đời của anh thôi, mười tám hộp bao cao su luôn à?”
Bạch Liễu: “…”
Bạch Liễu bình tĩnh ho khan một tiếng, “Bao cao su là một loại bong bóng đặc biệt, dùng mười tám hộp tức là y đã thổi cho anh mười tám hộp bong bóng.”
“Vậy á.” Lưu Giai Nghi chậm rãi nhảy đến bên giường ngồi xuống, bắp chân đung đưa, “Anh nghĩ em chưa học qua kiến thức khoa học về s1nh lý học à?”
Lưu Giai Nghi cười rất ngoan ngoãn dễ thương: “Bài học đầu tiên Hồng Đào dạy em là kiến thức giới tính sinh học của con người, chủ yếu là để em cảnh giác với đám người chơi có sở thích cầm thú.”
“Ờmm, những kiến thức t1nh dục này thỉnh thoảng cũng bao gồm cả quái vật có khả năng t1nh dục mạnh mẽ.” Lưu Giai Nghi cười ngọt ngào nói thêm, “Mỗi người có đam mê khác nhau mà, chẳng hạn như sử dụng mười tám hộp bao cao su một đêm, anh nói đúng không, Bạch Liễu?”
Bạch Liễu: “…”
Hồng Đào, cô dạy con bé kiểu gì thế này?
- -----oOo------
Bạch Liễu cắt ngang lời của Nghịch Thần: “Anh có cân Thiên Bình phát hiện nói dối phải không? Có thể lấy ra thử xem.”
Nghịch Thần: “…”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Bạch Liễu, nhóm thành viên Danh Sách Sát Thủ ban đầu không tin cũng bắt đầu dao động, họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Bách Gia Mộc lấy cân Thiên Bình ra.
Bách Gia Mộc yên lặng nhìn Bạch Liễu: “Hôm qua anh kết hôn với Hắc Đào đúng không?”
Bạch Liễu mặt không đổi sắc, cười: “Đúng vậy.”
Cân thiên bình chậm rãi nghiêng về phía 【True】.
Cả đám im thin thít, vẻ mặt Bách Gia Mộc đang cầm cân như muốn nứt ra.
Nghịch Thần từ từ ôm tay che mặt, hít một hơi thật sâu rồi lại đặt tay xuống.
Anh ta như già đi mười tuổi trong nháy mắt, rầu rĩ hỏi tiếp: “Hắc Đào cưỡng ép cậu phải không?”
Bạch Liễu quỷ dị im lặng một hồi, sau đó mới đáp: “Có thể nói là như vậy.”
Cân thiên bình lại chậm rãi nghiêng về phía 【True】.
Nghịch Thần lại đưa tay lên che mặt, anh ta cúi đầu lúng túng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, chủ công chính Hắc Đào của đội chúng tôi đã gây rắc rối cho cậu rồi, Bạch Liễu tiên sinh.”
“Cậu ấy, có lẽ cậu ấy không hiểu biết nhiều về hôn nhân, nghĩ đó có thể là một trò chơi hay gì đó, và cậu ấy không có ý định ép buộc cậu đâu …” Nghịch Thần ngẩng đầu lên, cố gắng giải thích.
Bạch Liễu hiền lành cắt ngang lời của Nghịch Thần: “Y đã dùng hết mười tám hộp bao cao su, còn yêu cầu tôi phải quý trọng bảy hộp trong số đó nữa.”
Cân thiên bình lại nghiêng về 【True】.
Khuôn mặt Bách Gia Mộc hoàn toàn vô hồn, cậu ta thẫn thờ cầm cân Thiên Bình.
Một thành viên phía sau Bách Gia Mộc che miệng lại để đừng lên tiếng, cuối cùng không nhịn được hít một hơi khí lạnh: “Mười tám hộp! Nhiều như vậy!”
Nghịch Thần quay người lại gõ vào đầu cậu ta, sau đó hít thở sâu, điều chỉnh nét mặt méo mó của mình, thì thầm bàn bạc với những thành viên khác:
“Làm sao bây giờ, trước đó chúng ta chưa dạy cho Hắc Đào kiến thức vệ sinh t1nh dục, bây giờ chuyện đã phát triển đến mức này rồi, cậu ta cưỡng ép người chơi khác!”
“Lúc ấy tôi đã bảo là dạy cho y đi! Cái gì y cũng không biết, rất dễ bị phụ nữ lừa gạt!”
“Nhưng lúc tôi nhìn Hắc Đào đối xử với Hồng Đào thì có cảm thấy anh ta bị lừa quái đâu! Anh ta gặp Hồng Đào hơn cả chục lần, lần nào cũng đơ như khúc gỗ ấy!”
“Do Bách Gia Mộc không cho tôi bảo hộ Hắc Đào đấy! Tất cả đều là lỗi của Bách Gia Mộc!”
“Anh bảo hộ cũng vô dụng thôi, người này là nam nhân, kỹ năng bảo hộ của anh chỉ dành cho người khác phái, có tác dụng quái gì với Hắc Đào đâu.”
“Việc quan trọng bây giờ là làm sao đây? Hắc Đào cưỡng gian người ta, người ta tìm đến cửa rồi này!”
“Chúng ta phải chịu trách nhiệm sao? Người nhà của mình làm chuyện bậy bạ bên ngoài, bây giờ người ta tìm đến cửa, muốn giải quyết đối phương thì phải làm theo trình tự như thế nào nhỉ?”
“Này này này! Tôi biết nè!”
Nghịch Thần nghiêm nghị quay đầu lại, hai tay bắt chéo trên đầu gối, nhìn thẳng Bạch Liễu với ánh mắt thâm sâu: “Bạch Liễu tiên sinh, tôi sẽ cho cậu năm triệu điểm, cậu rời khỏi Hắc Đào đi.”
Bạch Liễu: “…”
Sau một hồi im lặng, Bạch Liễu nhanh chóng trả lời: “Bây giờ chuyển năm triệu điểm cho tôi, tôi hứa sẽ không quấy rối Hắc Đào, cũng không so đo đến cuộc hôn nhân này nữa.”
Nghịch Thần và Bách Gia Mộc hai mặt nhìn nhau khựng lại —— hình như không giống với họ tưởng tượng thì phải.
——Đáng lẽ phải tức giận mắng chửi vì sao anh có thể dùng tiền để xúc phạm nhân cách của tôi hay linh tinh gì đó chứ nhở?
Bạch Liễu không hề cảm thấy mình bị năm triệu điểm sỉ nhục, cười rất vui vẻ: “Nhưng mà lần này tôi đến gặp anh vì chuyện quan trọng hơn, muốn hợp tác với anh để dạy cho Hắc Đào một bài học thất bại đau đớn, tôi tin đây cũng là những gì anh muốn.”
Bạch Liễu nói xong, Nghịch Thần cuối cùng nghiêm mặt nói: “Cậu định làm gì?”
Một nơi khác.
Alex lặng thinh ngồi trên chiếc xe lăn của mình, hai chân đã được băng bó, lúc này cậu ta đang lặng lẽ ngồi bên cạnh giường của Rudy, nhìn người đang hôn mê, hơi thở yếu ớt không nói một lời.
Một y tá nhắc nhở cậu ta: “Anh ta bị thương nặng, vừa mới gắp ra mười ba mảnh đạn trong người, tác dụng gây mê còn chưa hết, vẫn còn hôn mê, nếu muốn nói chuyện với anh ta thì phải chờ một lúc nữa nhé.”
Alex nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần anh ấy tỉnh lại.”
“Tôi có thể ở một mình với anh ấy một lúc không?” Alex ngước nhìn y tá.
Cô y tá mỉm cười thấu hiểu: “Tất nhiên là được, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại thay thuốc, có đủ thời gian không?”
Alex gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô y tá xua tay ra hiệu không cần cảm ơn rồi vén rèm quay người rời đi.
Trong lều chỉ còn lại Alex và Rudy, Alex lặng lẽ ngồi bên cạnh giường một hồi lâu, sau đó di chuyển xe lăn đến đầu giường.
Cậu ta đưa tay vén chiếc chăn màu trắng lên, nhìn thấy tay trái của Rudy đang đặt bên cạnh, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của anh sáng bóng, không một vết bẩn ố vàng.
Alex duỗi tay trái đang đeo nhẫn ra, như muốn nắm lấy tay trái của Rudy, nhưng cuối cùng chỉ run rẩy trong không trung, mãi thật lâu cũng không đặt xuống.
Có điều gì đó vô hình ngăn cản Alex nắm chặt tay Rudy, mặc dù cậu ta đã làm điều đó cả nghìn lần.
Alex hít sâu một hơi, quay mặt đi thu tay lại, tự nhủ: “… Rudy, em biết anh chưa bao giờ đứng về phía em, trái tim của anh đã thuộc về một một nơi khác.”
“—— Đó là nơi có công lý, có những người bản xứ yếu đuối, từ lâu anh đã nói với em rằng anh chỉ muốn làm quân tình nguyện.” Alex cười buồn, lắc đầu, “Mặc dù người anh yêu nhất bị người bản xứ gi3t ch3t, nhưng anh vẫn không hề thay đổi ước muốn của mình.”
“Người yêu của anh, các anh đều là quý tộc, đều những người tốt bụng, các anh ở đây để giúp những người bản xứ lạc hậu này thoát khỏi sự kiểm soát của các quý tộc.”
“Lý tưởng, mục tiêu theo đuổi, xuất thân, và thậm chí cả sự cao thượng của hai người đều rất giống nhau.”
Alex lẩm bẩm: “Nếu anh ấy chưa chết, hai người hẳn là đã đến với nhau.”
“Không đến lượt em, một cậu bé nghèo khổ tội nghiệp lần đầu tiên ra chiến trường.”
Alex cúi đầu, đặt tay lên chăn, nhẹ nhàng nắm tay Rudy dưới chăn: “Nhưng em cũng yêu anh như anh ấy vậy, Rudy.”
Đôi mắt cậu ta dần ngấn lệ: “… Em biết anh ấy đã cầu hôn anh trước khi xảy ra chuyện, anh chưa bao giờ nói với em, nhưng em biết, Rudy, kẻ say luôn nói lời thật lòng, là anh đã nói tất cả cho em biết.”
“Nhưng lúc đó anh đã không đồng ý, bởi vì anh nghĩ rằng anh ấy xứng đáng với một người tốt hơn anh.”
Nước mắt Alex chậm rãi trượt dài trên sống mũi, giọng cậu ta nghẹn ngào: “—— vì vậy ngày hôm đó, sau khi cầu hôn không thành, anh ấy không muốn quay lại, mang theo tâm trạng nặng nề đi kiểm tra thiết bị an toàn của nhà máy, tiếp theo đó tình cờ gặp những người bản xứ đang tranh cãi trước cửa nhà máy.”
“Anh ấy đã chết trong cuộc tranh cãi đó, trên tay còn nắm chặt chiếc nhẫn cầu hôn anh.”
“Cha mẹ và em trai của anh ấy nổi điên, lao vào đánh đập nhục mạ anh vì đã đưa con trai và anh trai của họ xuống địa ngục, thậm chí còn nhốt anh và những người bản xứ trong nhà máy đó để thiêu chết các người.”
“Anh đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của những người bản xứ đang bị giam cầm, họ biết anh là người yêu của giám đốc nhà máy nên đã cố gắng hết sức để giúp anh chạy thoát trước, nhưng khi anh muốn quay lại để giúp đỡ họ thì lại bị cảnh sát tuần tra phát hiện.”
“Anh bị cảnh sát tuần tra kéo đi, chỉ biết trơ mắt nhìn những người bản xứ đã giúp mình bị chết cháy.”
Alex cúi đầu vào thành giường bệnh, nức nở: “Em biết tại sao anh lại phản bội, Rudy, anh bị ngọn lửa thiêu đốt ấy giày vò suốt thời gian qua, anh đang tự trách bản thân mình hèn nhát, anh đang tự trách mình tại sao lại trốn thoát, vì vậy anh đã chọn kết hôn với em trước khi chiến tranh —— vì không muốn để lại cho em một kết thúc buồn.”
“Nhưng Rudy, không nên như thế này … Anh không đáng phải chết, họ cũng như vậy.”
Giọng nói trầm thấp thê lương của Alex vang vọng trong căn lều nhỏ, một đám người bản xứ mang vẻ mặt nham hiểm và đầy căm hận đang ghé sát vào lều để nghe trộm, dùng loại giọng mũi nặng nề quê mùa thì thầm nói chuyện với nhau.
“Gã tên Rudy vừa đến cậy nhờ chúng ta hôm nay chính là thủ phạm gi3t ch3t bạn bè của mình trong nhà máy!”
“Gã trơ mắt đứng nhìn bạn bè của mình bị thiêu chết!”
“Gã ta và tên giám đốc nhà máy kia là loại quan hệ đấy đấy! Bọn chúng đều bị thần linh vứt bỏ! Đều đáng chết cả!”
“Gã ta cũng đạo đức giả giống như tên giám đốc nhà máy kia vậy, giả vờ giúp đỡ chúng ta nhưng thật ra chỉ muốn bắt chúng ta làm nô lệ mà thôi!”
“Nếu bọn chúng không tồn tại thì chúng ta cũng không bị xâm chiếm đất đai như thế này.”
“Giết hắn đi, giết kẻ đã bị thần ruồng bỏ, có như thế thì thần mới phù hộ cho chúng ta lần nữa!”
Một xung động điên cuồng và bạo lực nhanh chóng lan truyền trong đám người bản xứ truyền thống, bọn họ chuẩn bị vén màn xông vào giết Rudy thì Bạch Liễu đã nhanh chân đi đến bên cạnh lều.
Phía sau Bạch Liễu là Nghịch Thần, bên phải hắn là Lưu Giai Nghi vẻ mặt căng thẳng.
Bạch Liễu hứng thú nhìn đám người bản xứ nghe trộm, thân thiện hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhóm người bản xứ truyền thống này dường như rất sợ Bạch Liễu, vừa thấy Bạch Liễu xuất hiện, bọn họ đã cúi đầu lùi lại, nhưng vừa lùi lại vừa dùng ánh mắt hằn học liếc về phía trong lều.
Bạch Liễu lướt mắt qua những người bản xứ này, sau đó quay sang mỉm cười, gật đầu tạm biệt Nghịch Thần, dẫn Lưu Giai Nghi vào lều Alex đang ở.
Khóc lóc thảm thiết hồi lâu, Alex gục đầu vào giường Rudy ngủ thiếp đi, Rudy mơ mơ tỉnh tỉnh, ngủ không ngon lắm, cau mày lẩm bẩm trong giấc ngủ: “… Alex.”
Bạch Liễu giới thiệu mối quan hệ của NPC với Lưu Giai Nghi: “Alex là bạn đời của Rudy, cũng là một NPC chính.”
Lưu Giai Nghi ôm nguc, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Bây giờ em chỉ tò mò chuyện anh và bạn đời của anh thôi, mười tám hộp bao cao su luôn à?”
Bạch Liễu: “…”
Bạch Liễu bình tĩnh ho khan một tiếng, “Bao cao su là một loại bong bóng đặc biệt, dùng mười tám hộp tức là y đã thổi cho anh mười tám hộp bong bóng.”
“Vậy á.” Lưu Giai Nghi chậm rãi nhảy đến bên giường ngồi xuống, bắp chân đung đưa, “Anh nghĩ em chưa học qua kiến thức khoa học về s1nh lý học à?”
Lưu Giai Nghi cười rất ngoan ngoãn dễ thương: “Bài học đầu tiên Hồng Đào dạy em là kiến thức giới tính sinh học của con người, chủ yếu là để em cảnh giác với đám người chơi có sở thích cầm thú.”
“Ờmm, những kiến thức t1nh dục này thỉnh thoảng cũng bao gồm cả quái vật có khả năng t1nh dục mạnh mẽ.” Lưu Giai Nghi cười ngọt ngào nói thêm, “Mỗi người có đam mê khác nhau mà, chẳng hạn như sử dụng mười tám hộp bao cao su một đêm, anh nói đúng không, Bạch Liễu?”
Bạch Liễu: “…”
Hồng Đào, cô dạy con bé kiểu gì thế này?
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.