Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 314
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Bách Dật nhìn Hắc Đào dò hỏi, anh ta mở miệng, muốn trả lời câu hỏi của Hắc Đào, nhưng trong nháy mắt lại chẳng thể nói được gì.
Định nghĩa về bạn bè, người thân và người yêu thực ra khá đơn giản, nhưng không hiểu sao Bách Dật lại cảm thấy.... Đáp án cho câu hỏi này thật tàn nhẫn đối với Hắc Đào.
Mặc dù Hắc Đào cũng chẳng quan tâm.
Thấy Bách Dật không trả lời mình, Hắc Đào lại đưa mắt nhìn qua: "Cậu cũng không thể nói được sự quan trọng của【Bạn bè, người thân, người yêu】 cũng giống như 【 hiện thực 】."
"Vậy thì không cần trả lời tôi làm gì." Hắc Đào dùng đầu gối hất roi treo tr3n chân, cụp mắt xuống, "Toàn mấy thứ vặt vãnh."
Bách Dật im lặng một lúc lâu rồi mới ngượng ngùng cười, ừ một tiếng: "... Ừ, quả thật đối với cậu, những thứ này không quan trọng."
"Bởi vì mấy thứ này cũng giống như 【 hiện thực 】, chỉ là những nơi để những kẻ yếu đuối như chúng tôi lẩn tránh."
Bách Dật thẫn thờ lẩm bẩm một mình.
Kể từ đó, Hắc Đào không bao giờ hỏi bất cứ ai câu hỏi về hiện thực nữa, y giống như trước đó, độc lai độc vãng khắp nơi trong trò chơi.
Người trong Danh Sách Sát Thủ cũng ngầm ăn ý với nhau, không nói với Hắc Đào bất cứ điều gì liên quan đến hiện thực.
Hắc Đào không thích sống sảnh trung tâm, y chỉ thích ngủ trong trò chơi, nếu tìm được phó bản mình thích thì sẽ thường đến nơi này để ngủ hoặc nghỉ ngơi.
Chẳng hạn như trong một thời gian dài trước đó, Hắc Đào chỉ thích ngủ trong 《 Kỷ Băng Hà 》.
Lúc ấy Bách Dật khiếp sợ hỏi, cái chỗ quái quỷ lạnh lẽo như vậy mà cậu cũng thích ngủ, cậu không thấy lạnh à?
Hắc Đào thản nhiên bảo không.
Bách Dật kinh hãi hỏi, tại sao?! Muốn ngủ thì chọn nơi nào ấm áp thì tốt hơn chứ?!
Hắc Đào liếc nhìn anh ta rồi bảo, thân nhiệt của tôi rất lạnh, ngủ ở đâu cũng không cảm thấy ấm, chỗ nào cũng giống nhau thôi.
Vì vậy Bách Dật câm nín, ngơ ngác nhìn Hắc Đào vác roi vào 《 Kỷ Băng Hà 》 ngủ.
Thực ra trong lòng Bách Dật hiểu rõ, Hắc Đào không cần những thứ cảm xúc như đồng tình hay thương cảm từ những người khác.
Hắc Đào không quan tâm đến cái nhìn của những người chơi bình thường, y và họ không cùng giống loài sống trong một môi trường, tiêu chuẩn đánh giá thế giới và tương lai hoàn toàn khác nhau.
Nếu phải nhận xét thì Hắc Đào giống như một con quái vật vô tình thoát khỏi trò chơi, rồi nhầm lẫn gia nhập vào hàng ngũ người chơi vậy.
Dùng ánh mắt nhân loại thường tình để đánh giá Hắc Đào là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng thỉnh thoảng... khi Bách Dật tìm thấy dấu vết nhỏ nào đó gần gũi với con người tr3n Hắc Đào, anh ta lại cảm thấy khó chịu.
——Tên Hắc Đào đó đôi khi cũng ra hình ra vẻ phết, tại sao lại không thể bước vào hiện thực chứ?
Nhưng trong thâm tâm Bách Dật biết, loại buồn bực này hoàn toàn không cần thiết.
Trước đó Bách Dật không hiểu tại sao Nghịch Thần lại nghiêm cấm tất cả mọi người không được đưa mã hóa cho Hắc Đào, nhưng sau đó anh ta đã hiểu.
Một lần, khi Bách Dật định vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi, cửa phòng khép hờ một nửa, lúc anh ta định đưa tay đẩy ra thì nghe tiếng Hắc Đào bên trong.
"Nghịch Thần, anh cấm mọi người đưa tôi mã vào hiện thực sao?" Hắc Đào lãnh đạm hỏi.
Bách Dật đang muốn mở cửa thì kịp dừng tay.
Một lúc sau mới nghe tiếng Nghịch Thần trả lời: "Ừ, là tôi cấm, làm sao, cậu muốn vào hiện thực à?"
"Không." Hắc Đào dừng một chút, "nhưng tại sao tôi không thể vào?"
Nghịch Thần mỉm cười, từ khe cửa Bách Dật có thể nhìn thấy anh đang dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà như đang suy nghĩ: "Hắc Đào, cậu hoàn toàn có thể vào hiện thực."
"chỉ là không phải bây giờ."
Hắc Đào hỏi: "Tại sao?"
Nghịch Thần nói: "Bởi vì khi 【 hiện thực 】không có ý nghĩa gì đối với cậu, chỉ là một phó bản trò chơi, thì cậu sẽ nhìn 【 hiện thực 】như nhìn một trò chơi mà thôi."
"Nếu một ngày, 【 hiện thực 】mất đi ý nghĩa của trò chơi đối với cậu, hoặc có thể nói nếu【 hiện thực 】khiến cậu cảm thấy không vui thì cậu sẽ không ngần ngại phá hủy nó, cậu hoàn toàn có năng lực đó."
"Tóm lại lý do quan trọng nhất là bởi vì 【 hiện thực 】không quan trọng đối với cậu."
"Do đó cậu sẽ trở thành một con quái vật của phó bản 【 hiện thực 】." Nghịch Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hắc Đào, "Cậu sẽ phá hủy 【 hiện thực 】mà những người khác đang cố gắng bảo vệ."
Hắc Đào nhướng mắt: "【 hiện thực 】không phải là phó bản trò chơi sao?"
Nghịch Thần sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi: "Cũng có thể xem là vậy."
Hắc Đào tiếp tục hỏi: "Việc 【 người chơi 】thường làm không phải là phá hủy phó bản trò chơi sao?"
"Tôi gặp rất nhiều người chơi chán ghét tất cả các phó bản của trò chơi, bọn họ sợ hãi chúng, lúc nào cũng gào thét muốn phá hủy chúng."
"Vậy thì tại sao những người chơi đó lại muốn bảo vệ phó bản 【 hiện thực 】?"
Hắc Đào nhìn Nghịch Thần: "Là bởi vì những người chơi này thích phó bản 【 hiện thực 】 sao?"
"Không phải." Nghịch Thần suy nghĩ một hồi, anh có vẻ cảm thấy thú vị cười cười, nhìn về phía Hắc Đào, "Ngược lại rất nhiều người chơi vào hệ thống đều chán ghét【 hiện thực 】."
"Trong 【 hiện thực 】có điều gì đó làm họ không thỏa mãn, điều này k1ch thích mạnh mẽ ducv0ng của họ để họ bước vào trò chơi. Đối với đa số người chơi, mức độ đáng sợ của 【 hiện thực 】 cũng chẳng thua gì mức độ đáng sợ của trò chơi khủng b0 cấp thấp."
Hắc Đào nhìn thẳng vào Nghịch Thần: "Vậy thì tại sao họ lại bảo vệ hiện thực? Không phải nên dùng mọi cách để phá hủy nó sao?"
Nghịch Thần cười: "Khó hiểu lắm phải không?"
Hắc Đào dừng lại, ừ một tiếng.
"Thứ họ muốn bảo vệ không phải là bản thân phó bản 【 hiện thực 】." Nghịch Thần nhìn Hắc Đào, "Mà là một số người cụ thể trong phó bản này."
"Vì vậy, cho dù phó bản 【 hiện thực 】ghê tởm và đáng sợ, buộc họ phải chịu đựng thống khổ, hành hạ họ để tồn tại, họ cũng sẽ bảo vệ 【 hiện thực 】vì những người đó."
"Nhân loại, hoặc người chơi mà Hắc Đào cậu nhìn thấy là một sinh vật như vậy đó."
"Con người theo đuổi sự tồn tại, cảm xúc và giá trị của bản thân ở những người khác theo bản năng, những h4m muốn được tạo ra bởi sự theo đuổi này thường dai dẳng hơn những mong muốn được tạo ra từ bản thân họ."
"Nếu chỉ quan tâm kiếm lợi cho bản thân, con người sẽ trở thành đối tượng chính của ducv0ng và nhu cầu tinh thần, trò chơi sẽ sớm khiến những người như vậy phát điên, đó cũng là chuyện bình thường, bởi vì con người là sản phẩm của quần thể, rất khó dựa vào bản thân để thỏa mãn nhu cầu của chính họ, nhu cầu tình cảm và tinh thần phải ký thác vào người khác."
"Hẳn là cậu cũng gặp qua nhiều người chơi vào game chỉ vì bản thân mình, sau đó nhanh chóng chết trong trò chơi."
"Vì vậy hầu hết những người chơi cấp cao trong trò chơi này không phải vì bản thân họ, mà là vì một người nào đó rất quan trọng trong 【 hiện thực 】."
Nghịch Thần chống cằm, mỉm cười nhìn về Hắc Đào: "Nhưng đối với Hắc Đào hiện tại mà nói thì những thứ này quá khó hiểu, cậu cứ nghe để đó thôi."
"Nếu Hắc Đào muốn đi vào hiện thực, thì hiện thực phải có ý nghĩa không thể thay thế đối với cậu." Nghịch Thần vỗ vai Hắc Đào.
"Khi hiện thực có điều gì đó, hoặc người nào đó rất quan trọng với cậu, bạn nguyện ý vì người ấy, cho dù 【 hiện thực 】 hành hạ cậu như thế nào, cậu cũng không phá hủy nó, lúc đó cậu có thể tiến vào hiện thực."
Hắc Đào im lặng hồi lâu, ngay lúc Nghịch Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hắc Đào lại đột ngột lên tiếng: "Những người vô cùng quan trọng đó có phải là bạn bè, người thân, người yêu không?"
Cả Bách Dật đang đứng ngoài cửa và Nghịch Thần đều đồng thời giật mình.
Nghịch Thần có chút buồn cười ngồi trở về: "Bách Dật nói với cậu à?"
Hắc Đào ừ một tiếng, y cúi đầu: "Nhưng cậu ta không nói với tôi những thứ này là gì."
"Theo cách hiểu thông thường, người thân là người có quan hệ huyết thống với cậu, bạn bè là người có quan hệ tốt với cậu, sẵn sàng giúp đỡ cậu mọi lúc, đồng hành cùng cậu, người yêu là ——"
Nói đến 【 người yêu 】, Nghịch Thần nắm chặt tay ho khan, mặt ửng đỏ, buồn rầu nói: "Người yêu... tuy là tôi đã có vợ rồi, nhưng khó mà giải thích rõ ràng cho cậu hiểu."
Hắc Đào liếc mắt nhìn Nghịch Thần: "Người yêu, rất phức tạp sao?"
"Nói phức tạp cũng không phức tạp." Nghịch Thần gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, "Tôi đối với vợ tôi là nhất kiến chung tình.
"Nhưng nếu nói không phức tạp thì lại rất phức tạp." Nghịch Thần bất đắc dĩ thở dài, "Trước khi quen tôi vợ tôi có rất nhiều bạn trai, bạn trai nào cô ấy cũng đối xử rất tốt, mấy người bạn trai kia thì ai cũng có điều kiện ngon lành, nhưng không hiểu tại sao, chắc là thiếu chút may mắn, bọn họ đều không thể đi được đến cuối cùng."
"Trước khi kết hôn, tôi lo lắng đến mức mấy ngày liền không ngủ." Nghịch Thần chắp tay thành tâm cầu nguyện, "Cảm ơn trời đã cho cô ấy kết hôn với tôi một cách suôn sẻ."
Bách Dật đang núp ngoài cửa nghe lén đột nhiên hóng hớt được chuyện hay thì hít hà một hơi —— úi trời, người có chỉ số IQ cao như Nghịch Thần cũng lo lắng cho hôn nhân của mình.
Bách Dật cứ nghĩ chỉ có kẻ ngốc như anh ta mới lo lắng thôi chứ.
"Điểm thông minh của anh là 96, anh cũng có thể tiên đoán." Hắc Đào nhìn Nghịch Thần, "Nếu anh thực sự muốn biết tương lai của cuộc hôn nhân của anh với cô ấy thì luôn có biện pháp."
Nghịch Thần chậm rãi ngồi thẳng người, hai tay đặt ở tr3n đầu gối ôm chặt, thật lâu mới cúi đầu mở miệng: "... Tôi không thể tiên đoán cho cô ấy."
Hắc Đào nhìn Nghịch Thần: "Kỹ năng của anh không bị hạn chế, tại sao không thể?"
"Bởi vì tôi sợ." Nghịch Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hắc Đào, "Tôi có thể đoán được tương lai của bạn bè, tương lai của người thân, nhưng tôi không thể tiên đoán được cô ấy."
Hắc Đào nhìn chằm chằm Nghịch Thần: "Anh sợ cái gì?"
Nghịch Thần suy ngẫm: "Trong tất cả các mối quan hệ mà con người cần theo lẽ thường, quan hệ tình yêu là đặc biệt nhất, cậu có thể đặt kỳ vọng vào quan hệ bạn bè, quan hệ gia đình thì đa số đã có sẵn, chỉ có tình yêu là khó có thể xác định."
"Trước khi tôi gặp cô ấy, cho dù giá trị trí thông minh của tôi có cao đến đâu, tôi cũng khó mà suy đoán được mình sẽ có mối quan hệ yêu đương kiểu gì và nó sẽ tiến triển như thế nào."
"Quan hệ yêu đương nào cũng tràn đầy ẩn số."
"Cậu không biết cậu sẽ yêu ai, cậu cũng không biết liệu có ai sẽ yêu cậu hay không, yêu trong bao lâu." Nghịch Thần khép hờ mắt, "Tôi không biết mình có thể đi được bao xa với cô ấy, vì vậy lúc yêu cô ấy, tôi sợ hãi không dám nhìn tương lai của cô ấy."
"Tôi sẽ không bao giờ tiên đoán gì về người yêu của mình."
"Đối với tôi..." Nghịch Thần dựa lưng vào ghế sô pha, nhẹ nhàng nói: "Người yêu của tôi có lẽ là người có thể khiến tôi sợ hãi về một tương lai không có cô ấy."
Hắc Đào im lặng một lúc, như có điều suy nghĩ, rồi nghiêm túc đánh giá: "Không thể hiểu nổi."
Nghịch Thần gối tay sau đầu, nhìn nghiêng về phía Hắc Đào rồi cười: "Chính xác, đối với Hắc Đào thì cho dù là bạn bè, người thân hay người yêu đều khó hiểu."
"Cậu sinh ra không giống nhân loại bình thường. cậu không có người thân có quan hệ huyết thống tự nhiên, nhưng nếu là bạn bè..."
"Những người chơi xung quanh Hắc Đào đều sợ cậu, chứ đừng nói là bạn bè." Nghịch Thần thở dài, "Mặc dù đồng đội của chúng ta biết bối cảnh xuất thân của cậu, nhưng không có cách nào đồng cảm với cậu, cũng không thể nào không sợ cậu."
"Chúng tôi, những người bình thường sống trong 【 hiện thực 】 khó có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, mà cậu cũng khó có thể hiểu được suy nghĩ của chúng tôi."
"Nếu bạn bè không thể hiểu nhau, mối quan hệ là vô nghĩa."
Nghịch Thần liếc nhìn Bách Dật đang núp ngoài cửa: "Chỉ dựa vào đồng tình hời hợt để làm bạn với người khác là rất không tôn trọng, đối phương cũng không cần."
Ngón tay Bách Dật bám tr3n cửa co lại, anh ta từ từ buông thõng nó xuống.
"Người yêu..." Nghịch Thần thở dài, "Ngay cả tôi cũng đang gặp rắc rối với mối quan hệ này, vì vậy không thể giải thích nhiều cho cậu."
Hắc Đào im lặng một lúc: "Nếu tôi có 【người thân, bạn bè, người yêu】, anh có cho tôi mã để vào hiện thực không?"
"Tôi không cho cậu." Nghịch Thần nhìn Hắc Đào mỉm cười, "Nhưng lúc đó, 【người thân, bạn bè, người yêu】 của cậu sẽ cho cậu."
Hắc Đào à một tiếng, gật đầu như thể đã có câu trả lời, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắc Đào mở cửa ra thì nhìn thấy Bách Dật đang đứng bên ngoài, anh ta tươi cười chào Hắc Đào, Hắc Đào gật đầu ra hiệu đã thấy, cũng không chào hỏi gì mà rời đi luôn.
Bách Dật yên lặng, bước vào phòng nghỉ.
Anh ta bước vào ngồi tr3n sô pha, nụ cười tr3n mặt nhanh chóng biến mất, ngồi im lặng một lúc, sau đó lấy ra một bao thuốc, trong miệng ngậm một điếu, đưa bao thuốc Nghịch Thần đối diện.
"Xin lỗi." Bách Dật dừng lại và nói, "Nghịch Thần, tôi sai rồi, là tôi không suy nghĩ thấu đáo, sau này tôi không nghĩ đến chuyện bí mật đưa mã cho Hắc Đào vào hiện thực nữa."
Nghịch Thần nhướng mi, duỗi ngón trỏ và ngón giữa, kẹp điếu thuốc trong hộp, lấy ra châm lửa.
Sau đó Nghịch Thần chậm rãi nói: "Đừng giúp người mà cậu vô cùng sợ hãi chỉ vì thương cảm nhất thời, còn ngây thơ muốn làm bạn với cậu ta nữa."
Anh phun ra một hơi khói, tr3n mặt tản ra khói trắng mờ mịt.
Nghịch Thần quay đầu lại cười nhẹ, "Báo ứng đến nhanh lắm, Bách Dật."
Từ lúc đó Bách Dật tạm hiểu tại sao Nghịch Thần nghiêm cấm mọi người cho Hắc Đào mã hóa.
Nhưng Bách Gia Mộc lại không hiểu, cậu ta nhiều lần hỏi Nghịch Thần tại sao không thể cung cấp mã cho Hắc Đào.
【Hắc Đào ngốc đần ra! Anh ta sẽ không làm mấy chuyện phá hủy hiện thực đâu! Đưa mã cho anh ta thì có sao! Ít nhất cũng để cho anh ta ngủ tr3n chăn êm nệm ấm một lần chứ! 】 Bách Gia Mộc ầm ĩ.
Nghịch Thần rất thích trêu chọc cậu nhóc Bách Gia Mộc, anh cười nói, 【 Cho cậu ta cũng được, nhưng không phải bây giờ, mà cũng không phải là cậu đưa đâu. 】
【wrong time! 】 Nghịch Thần luôn dùng giọng điệu cợt nhả nói với Bách Gia Mộc.
Mãi cho đến giờ phút này khi nhìn thấy Nghịch Thần toàn thân đẫm máu và Hắc Đào mình đầy thương tích nằm tr3n mặt đất, Bách Dật mới chợt nhận ra.
Một con quái vật có sức mạnh phá hủy 【 hiện thực 】 tuyệt đối không được phép bước vào phó bản 【 hiện thực 】,cho đến khi nào con quái vật đó có điểm yếu.
Mặc dù rất bất công với con quái vật đó.
Bách Dật liếc nhìn thoáng qua Hắc Đào đang nằm úp mặt trong vũng máu, sau đó thu hồi ánh mắt, bị Bách Gia Mộc kéo ra khỏi phòng họp.
Nghịch Thần nằm ngửa tr3n ghế sô pha, bất động, một lúc sau, cửa phòng họp lần nữa được mở ra, Liêu Khoa mang theo một bộ y tế hình chữ thập bước vào.
Liêu Khoa là một người chơi không có cảm giác tồn tại. Ngoại hình của anh hoàn toàn không hợp với tên Danh Sách Sát Thủ chút nào, anh có khuôn mặt thon dài hiền lành, mắt đeo một chiếc kính lão đơn giản, khóe mắt có một ít nếp nhăn nhưng tổng thể thì nhìn chỉ khoảng 27-28, chưa đến 30 tuổi.
Tr3n thực tế thì con thứ hai của anh đang học cấp ba rồi.
Tướng mạo Liêu Khoa rất trẻ, không hề có dấu vết tuổi già, nhưng thật ra năm nay anh đã 48, con trai lớn đã tốt nghiệp đại học hơn một năm.
"Ah, Liêu Khoa, anh đến rồi." Nghịch Thần xoa xoa bả vai, thuận miệng nói chuyện phiếm, "Con gái nhỏ của anh năm sau vào cấp ba phải không?
"Chuyện này mà cậu cũng nhớ à, cũng không dễ dàng nhỉ." Liêu Khoa cười trêu chọc, sau đó nửa quỳ bên cạnh Hắc Đào, lật người y rồi trói lại.
Nghịch Thần ngồi xổm xuống hỗ trợ.
Liêu Khoa buộc chặt tay chân Hắc Đào vào tường bằng dây đai an toàn, sau đó dùng băng quấn vết thương của Hắc Đào lại, ngước nhìn Nghịch Thần mỉm cười: "Con gái tôi học bù đầu bù cổ, bất quá nó muốn tự mình làm chuyện mình thích, vất vả một chút cũng tốt."
Nghịch Thần cũng cười: "Thật tốt, tuổi còn trẻ như vậy đã tìm được thứ mình muốn làm."
Liêu Khoa liếc nhìn Nghịch Thần: "Không phải cậu cũng vậy à? Còn trẻ đã tiến vào trò chơi để làm những chuyện mình muốn."
Nghịch Thần trầm mặc vài giây, lại dường như không có việc gì thản nhiên cười: "Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay tìm anh đến đây là để tư vấn tâm lý cho Hắc Đào."
"Kỹ năng của tôi quả thật vô hại, có thể trực tiếp sử dụng ở đại sảnh trung tâm." Liêu Khoa nửa quỳ trước Hắc Đào bị kiềm giữ bằng dây đai, vẻ mặt kỳ quái, "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi sử dụng kỹ năng này tr3n người Hắc Đào, cậu có chắc là thằng nhóc này không thức dậy nửa chừng rồi đánh tôi đó chứ?"
Nghịch Thần ngồi xếp bằng bên cạnh anh: "Không đánh được anh đâu, roi của cậu ta bị tôi chém nát rồi."
Liêu Khoa bật cười: "Vậy thì tôi yên tâm."
Ánh mắt Liêu Khoa chìm xuống, anh nhìn thẳng vào Hắc Đào đang rũ đầu trước mặt mình, lấy ra một ống nghe, một cây bút và một tập giấy.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Liêu Khoa sử dụng kỹ năng cá nhân (khám bệnh) và (viết hồ sơ bệnh án) tr3n người chơi Hắc Đào 】
Ống nghe căng ra, phía đầu chuẩn đoán dán sát vào tim Hắc Đào, móc tai lơ lửng trong không khí, tựa như nhịp tim đều đặn được khuếch đại âm thanh.
Liêu Khoa lấy ra một cây bút, cúi đầu viết tr3n giấy, "Bệnh nhân Hắc Đào, triệu chứng tâm lý của cậu là gì? Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"
"Dùng trái tim của cậu nói cho tôi nghe."
Nhịp tim trong ống nghe trở nên hỗn loạn, từ một âm thanh đập đều đặn dần dần đảo ngược âm thanh, cuối cùng biến thành âm thanh của Hắc Đào.
Giọng nói Hắc Đào lãnh đạm phát ra từ móc tai: "Trong một phó bản, tôi vừa thấy hạnh phúc, lại vừa thấy buồn bã."
Liêu Khoa gật gật đầu: "Tại sao cậu lại hạnh phúc, tại sao cậu lại buồn bã?"
"Bởi vì gặp được Bạch Liễu nên tôi hạnh phúc, bởi vì gặp được Bạch Liễu nên tôi buồn bã." Ống nghe nói.
"Niềm vui và nỗi buồn của cậu luôn tồn tại cùng nhau, hay có lúc vui, có lúc buồn?" Liêu Khoa hỏi.
Ống nghe lặng đi một lúc: "Có khi vui, có khi buồn, có khi là cả hai."
Liêu Khoa viết vào sổ tay, đầu bút sột soạt tr3n giấy: "Cậu có thể liệt kê một vài cảnh vui, buồn của cậu cho tôi nghe được không?"
"Ngủ với Bạch Liễu rất hạnh phúc, cơ thể em ấy rất ấm áp, uống rượu với Bạch Liễu cũng hạnh phúc, trước đây tôi chưa bao giờ uống rượu, kết hôn với Bạch Liễu cũng hạnh phúc, em ấy ôm tôi..." Ống nghe bỗng im bặt," Còn những khi buồn, khó mà liệt kê ra."
Liêu Khoa đang viết ngừng lại: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi không thực sự buồn, nhưng tôi rất buồn." Ống nghe nói.
Liêu Khoa hỏi: "Nếu như không thấy buồn mà thực sự buồn, thì nỗi buồn ấy có thể đến từ người khác. Người này là ai?"
"Bạch Liễu." Ống nghe lần này trôi chảy trả lời, "Em ấy buồn, nhưng tôi không hiểu tại sao."
Liêu Khoa nhẹ giọng hỏi: "Trong tình huống nào Bạch Liễu buồn bã cũng làm cậu cảm thấy buồn bã?"
"Lúc em ấy ôm tôi," ống nghe nói, "lúc đào tim tôi ra, lúc kết hôn với tôi, lúc nói lời chia tay với tôi, lúc em ấy tổ chức nghi lễ của Tà Thần rồi đánh nhau với tôi..."
Ống nghe im lặng hồi lâu: "Hình như em ấy lúc nào cũng buồn."
- -----oOo------
Định nghĩa về bạn bè, người thân và người yêu thực ra khá đơn giản, nhưng không hiểu sao Bách Dật lại cảm thấy.... Đáp án cho câu hỏi này thật tàn nhẫn đối với Hắc Đào.
Mặc dù Hắc Đào cũng chẳng quan tâm.
Thấy Bách Dật không trả lời mình, Hắc Đào lại đưa mắt nhìn qua: "Cậu cũng không thể nói được sự quan trọng của【Bạn bè, người thân, người yêu】 cũng giống như 【 hiện thực 】."
"Vậy thì không cần trả lời tôi làm gì." Hắc Đào dùng đầu gối hất roi treo tr3n chân, cụp mắt xuống, "Toàn mấy thứ vặt vãnh."
Bách Dật im lặng một lúc lâu rồi mới ngượng ngùng cười, ừ một tiếng: "... Ừ, quả thật đối với cậu, những thứ này không quan trọng."
"Bởi vì mấy thứ này cũng giống như 【 hiện thực 】, chỉ là những nơi để những kẻ yếu đuối như chúng tôi lẩn tránh."
Bách Dật thẫn thờ lẩm bẩm một mình.
Kể từ đó, Hắc Đào không bao giờ hỏi bất cứ ai câu hỏi về hiện thực nữa, y giống như trước đó, độc lai độc vãng khắp nơi trong trò chơi.
Người trong Danh Sách Sát Thủ cũng ngầm ăn ý với nhau, không nói với Hắc Đào bất cứ điều gì liên quan đến hiện thực.
Hắc Đào không thích sống sảnh trung tâm, y chỉ thích ngủ trong trò chơi, nếu tìm được phó bản mình thích thì sẽ thường đến nơi này để ngủ hoặc nghỉ ngơi.
Chẳng hạn như trong một thời gian dài trước đó, Hắc Đào chỉ thích ngủ trong 《 Kỷ Băng Hà 》.
Lúc ấy Bách Dật khiếp sợ hỏi, cái chỗ quái quỷ lạnh lẽo như vậy mà cậu cũng thích ngủ, cậu không thấy lạnh à?
Hắc Đào thản nhiên bảo không.
Bách Dật kinh hãi hỏi, tại sao?! Muốn ngủ thì chọn nơi nào ấm áp thì tốt hơn chứ?!
Hắc Đào liếc nhìn anh ta rồi bảo, thân nhiệt của tôi rất lạnh, ngủ ở đâu cũng không cảm thấy ấm, chỗ nào cũng giống nhau thôi.
Vì vậy Bách Dật câm nín, ngơ ngác nhìn Hắc Đào vác roi vào 《 Kỷ Băng Hà 》 ngủ.
Thực ra trong lòng Bách Dật hiểu rõ, Hắc Đào không cần những thứ cảm xúc như đồng tình hay thương cảm từ những người khác.
Hắc Đào không quan tâm đến cái nhìn của những người chơi bình thường, y và họ không cùng giống loài sống trong một môi trường, tiêu chuẩn đánh giá thế giới và tương lai hoàn toàn khác nhau.
Nếu phải nhận xét thì Hắc Đào giống như một con quái vật vô tình thoát khỏi trò chơi, rồi nhầm lẫn gia nhập vào hàng ngũ người chơi vậy.
Dùng ánh mắt nhân loại thường tình để đánh giá Hắc Đào là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng thỉnh thoảng... khi Bách Dật tìm thấy dấu vết nhỏ nào đó gần gũi với con người tr3n Hắc Đào, anh ta lại cảm thấy khó chịu.
——Tên Hắc Đào đó đôi khi cũng ra hình ra vẻ phết, tại sao lại không thể bước vào hiện thực chứ?
Nhưng trong thâm tâm Bách Dật biết, loại buồn bực này hoàn toàn không cần thiết.
Trước đó Bách Dật không hiểu tại sao Nghịch Thần lại nghiêm cấm tất cả mọi người không được đưa mã hóa cho Hắc Đào, nhưng sau đó anh ta đã hiểu.
Một lần, khi Bách Dật định vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi, cửa phòng khép hờ một nửa, lúc anh ta định đưa tay đẩy ra thì nghe tiếng Hắc Đào bên trong.
"Nghịch Thần, anh cấm mọi người đưa tôi mã vào hiện thực sao?" Hắc Đào lãnh đạm hỏi.
Bách Dật đang muốn mở cửa thì kịp dừng tay.
Một lúc sau mới nghe tiếng Nghịch Thần trả lời: "Ừ, là tôi cấm, làm sao, cậu muốn vào hiện thực à?"
"Không." Hắc Đào dừng một chút, "nhưng tại sao tôi không thể vào?"
Nghịch Thần mỉm cười, từ khe cửa Bách Dật có thể nhìn thấy anh đang dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà như đang suy nghĩ: "Hắc Đào, cậu hoàn toàn có thể vào hiện thực."
"chỉ là không phải bây giờ."
Hắc Đào hỏi: "Tại sao?"
Nghịch Thần nói: "Bởi vì khi 【 hiện thực 】không có ý nghĩa gì đối với cậu, chỉ là một phó bản trò chơi, thì cậu sẽ nhìn 【 hiện thực 】như nhìn một trò chơi mà thôi."
"Nếu một ngày, 【 hiện thực 】mất đi ý nghĩa của trò chơi đối với cậu, hoặc có thể nói nếu【 hiện thực 】khiến cậu cảm thấy không vui thì cậu sẽ không ngần ngại phá hủy nó, cậu hoàn toàn có năng lực đó."
"Tóm lại lý do quan trọng nhất là bởi vì 【 hiện thực 】không quan trọng đối với cậu."
"Do đó cậu sẽ trở thành một con quái vật của phó bản 【 hiện thực 】." Nghịch Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hắc Đào, "Cậu sẽ phá hủy 【 hiện thực 】mà những người khác đang cố gắng bảo vệ."
Hắc Đào nhướng mắt: "【 hiện thực 】không phải là phó bản trò chơi sao?"
Nghịch Thần sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi: "Cũng có thể xem là vậy."
Hắc Đào tiếp tục hỏi: "Việc 【 người chơi 】thường làm không phải là phá hủy phó bản trò chơi sao?"
"Tôi gặp rất nhiều người chơi chán ghét tất cả các phó bản của trò chơi, bọn họ sợ hãi chúng, lúc nào cũng gào thét muốn phá hủy chúng."
"Vậy thì tại sao những người chơi đó lại muốn bảo vệ phó bản 【 hiện thực 】?"
Hắc Đào nhìn Nghịch Thần: "Là bởi vì những người chơi này thích phó bản 【 hiện thực 】 sao?"
"Không phải." Nghịch Thần suy nghĩ một hồi, anh có vẻ cảm thấy thú vị cười cười, nhìn về phía Hắc Đào, "Ngược lại rất nhiều người chơi vào hệ thống đều chán ghét【 hiện thực 】."
"Trong 【 hiện thực 】có điều gì đó làm họ không thỏa mãn, điều này k1ch thích mạnh mẽ ducv0ng của họ để họ bước vào trò chơi. Đối với đa số người chơi, mức độ đáng sợ của 【 hiện thực 】 cũng chẳng thua gì mức độ đáng sợ của trò chơi khủng b0 cấp thấp."
Hắc Đào nhìn thẳng vào Nghịch Thần: "Vậy thì tại sao họ lại bảo vệ hiện thực? Không phải nên dùng mọi cách để phá hủy nó sao?"
Nghịch Thần cười: "Khó hiểu lắm phải không?"
Hắc Đào dừng lại, ừ một tiếng.
"Thứ họ muốn bảo vệ không phải là bản thân phó bản 【 hiện thực 】." Nghịch Thần nhìn Hắc Đào, "Mà là một số người cụ thể trong phó bản này."
"Vì vậy, cho dù phó bản 【 hiện thực 】ghê tởm và đáng sợ, buộc họ phải chịu đựng thống khổ, hành hạ họ để tồn tại, họ cũng sẽ bảo vệ 【 hiện thực 】vì những người đó."
"Nhân loại, hoặc người chơi mà Hắc Đào cậu nhìn thấy là một sinh vật như vậy đó."
"Con người theo đuổi sự tồn tại, cảm xúc và giá trị của bản thân ở những người khác theo bản năng, những h4m muốn được tạo ra bởi sự theo đuổi này thường dai dẳng hơn những mong muốn được tạo ra từ bản thân họ."
"Nếu chỉ quan tâm kiếm lợi cho bản thân, con người sẽ trở thành đối tượng chính của ducv0ng và nhu cầu tinh thần, trò chơi sẽ sớm khiến những người như vậy phát điên, đó cũng là chuyện bình thường, bởi vì con người là sản phẩm của quần thể, rất khó dựa vào bản thân để thỏa mãn nhu cầu của chính họ, nhu cầu tình cảm và tinh thần phải ký thác vào người khác."
"Hẳn là cậu cũng gặp qua nhiều người chơi vào game chỉ vì bản thân mình, sau đó nhanh chóng chết trong trò chơi."
"Vì vậy hầu hết những người chơi cấp cao trong trò chơi này không phải vì bản thân họ, mà là vì một người nào đó rất quan trọng trong 【 hiện thực 】."
Nghịch Thần chống cằm, mỉm cười nhìn về Hắc Đào: "Nhưng đối với Hắc Đào hiện tại mà nói thì những thứ này quá khó hiểu, cậu cứ nghe để đó thôi."
"Nếu Hắc Đào muốn đi vào hiện thực, thì hiện thực phải có ý nghĩa không thể thay thế đối với cậu." Nghịch Thần vỗ vai Hắc Đào.
"Khi hiện thực có điều gì đó, hoặc người nào đó rất quan trọng với cậu, bạn nguyện ý vì người ấy, cho dù 【 hiện thực 】 hành hạ cậu như thế nào, cậu cũng không phá hủy nó, lúc đó cậu có thể tiến vào hiện thực."
Hắc Đào im lặng hồi lâu, ngay lúc Nghịch Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hắc Đào lại đột ngột lên tiếng: "Những người vô cùng quan trọng đó có phải là bạn bè, người thân, người yêu không?"
Cả Bách Dật đang đứng ngoài cửa và Nghịch Thần đều đồng thời giật mình.
Nghịch Thần có chút buồn cười ngồi trở về: "Bách Dật nói với cậu à?"
Hắc Đào ừ một tiếng, y cúi đầu: "Nhưng cậu ta không nói với tôi những thứ này là gì."
"Theo cách hiểu thông thường, người thân là người có quan hệ huyết thống với cậu, bạn bè là người có quan hệ tốt với cậu, sẵn sàng giúp đỡ cậu mọi lúc, đồng hành cùng cậu, người yêu là ——"
Nói đến 【 người yêu 】, Nghịch Thần nắm chặt tay ho khan, mặt ửng đỏ, buồn rầu nói: "Người yêu... tuy là tôi đã có vợ rồi, nhưng khó mà giải thích rõ ràng cho cậu hiểu."
Hắc Đào liếc mắt nhìn Nghịch Thần: "Người yêu, rất phức tạp sao?"
"Nói phức tạp cũng không phức tạp." Nghịch Thần gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, "Tôi đối với vợ tôi là nhất kiến chung tình.
"Nhưng nếu nói không phức tạp thì lại rất phức tạp." Nghịch Thần bất đắc dĩ thở dài, "Trước khi quen tôi vợ tôi có rất nhiều bạn trai, bạn trai nào cô ấy cũng đối xử rất tốt, mấy người bạn trai kia thì ai cũng có điều kiện ngon lành, nhưng không hiểu tại sao, chắc là thiếu chút may mắn, bọn họ đều không thể đi được đến cuối cùng."
"Trước khi kết hôn, tôi lo lắng đến mức mấy ngày liền không ngủ." Nghịch Thần chắp tay thành tâm cầu nguyện, "Cảm ơn trời đã cho cô ấy kết hôn với tôi một cách suôn sẻ."
Bách Dật đang núp ngoài cửa nghe lén đột nhiên hóng hớt được chuyện hay thì hít hà một hơi —— úi trời, người có chỉ số IQ cao như Nghịch Thần cũng lo lắng cho hôn nhân của mình.
Bách Dật cứ nghĩ chỉ có kẻ ngốc như anh ta mới lo lắng thôi chứ.
"Điểm thông minh của anh là 96, anh cũng có thể tiên đoán." Hắc Đào nhìn Nghịch Thần, "Nếu anh thực sự muốn biết tương lai của cuộc hôn nhân của anh với cô ấy thì luôn có biện pháp."
Nghịch Thần chậm rãi ngồi thẳng người, hai tay đặt ở tr3n đầu gối ôm chặt, thật lâu mới cúi đầu mở miệng: "... Tôi không thể tiên đoán cho cô ấy."
Hắc Đào nhìn Nghịch Thần: "Kỹ năng của anh không bị hạn chế, tại sao không thể?"
"Bởi vì tôi sợ." Nghịch Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hắc Đào, "Tôi có thể đoán được tương lai của bạn bè, tương lai của người thân, nhưng tôi không thể tiên đoán được cô ấy."
Hắc Đào nhìn chằm chằm Nghịch Thần: "Anh sợ cái gì?"
Nghịch Thần suy ngẫm: "Trong tất cả các mối quan hệ mà con người cần theo lẽ thường, quan hệ tình yêu là đặc biệt nhất, cậu có thể đặt kỳ vọng vào quan hệ bạn bè, quan hệ gia đình thì đa số đã có sẵn, chỉ có tình yêu là khó có thể xác định."
"Trước khi tôi gặp cô ấy, cho dù giá trị trí thông minh của tôi có cao đến đâu, tôi cũng khó mà suy đoán được mình sẽ có mối quan hệ yêu đương kiểu gì và nó sẽ tiến triển như thế nào."
"Quan hệ yêu đương nào cũng tràn đầy ẩn số."
"Cậu không biết cậu sẽ yêu ai, cậu cũng không biết liệu có ai sẽ yêu cậu hay không, yêu trong bao lâu." Nghịch Thần khép hờ mắt, "Tôi không biết mình có thể đi được bao xa với cô ấy, vì vậy lúc yêu cô ấy, tôi sợ hãi không dám nhìn tương lai của cô ấy."
"Tôi sẽ không bao giờ tiên đoán gì về người yêu của mình."
"Đối với tôi..." Nghịch Thần dựa lưng vào ghế sô pha, nhẹ nhàng nói: "Người yêu của tôi có lẽ là người có thể khiến tôi sợ hãi về một tương lai không có cô ấy."
Hắc Đào im lặng một lúc, như có điều suy nghĩ, rồi nghiêm túc đánh giá: "Không thể hiểu nổi."
Nghịch Thần gối tay sau đầu, nhìn nghiêng về phía Hắc Đào rồi cười: "Chính xác, đối với Hắc Đào thì cho dù là bạn bè, người thân hay người yêu đều khó hiểu."
"Cậu sinh ra không giống nhân loại bình thường. cậu không có người thân có quan hệ huyết thống tự nhiên, nhưng nếu là bạn bè..."
"Những người chơi xung quanh Hắc Đào đều sợ cậu, chứ đừng nói là bạn bè." Nghịch Thần thở dài, "Mặc dù đồng đội của chúng ta biết bối cảnh xuất thân của cậu, nhưng không có cách nào đồng cảm với cậu, cũng không thể nào không sợ cậu."
"Chúng tôi, những người bình thường sống trong 【 hiện thực 】 khó có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, mà cậu cũng khó có thể hiểu được suy nghĩ của chúng tôi."
"Nếu bạn bè không thể hiểu nhau, mối quan hệ là vô nghĩa."
Nghịch Thần liếc nhìn Bách Dật đang núp ngoài cửa: "Chỉ dựa vào đồng tình hời hợt để làm bạn với người khác là rất không tôn trọng, đối phương cũng không cần."
Ngón tay Bách Dật bám tr3n cửa co lại, anh ta từ từ buông thõng nó xuống.
"Người yêu..." Nghịch Thần thở dài, "Ngay cả tôi cũng đang gặp rắc rối với mối quan hệ này, vì vậy không thể giải thích nhiều cho cậu."
Hắc Đào im lặng một lúc: "Nếu tôi có 【người thân, bạn bè, người yêu】, anh có cho tôi mã để vào hiện thực không?"
"Tôi không cho cậu." Nghịch Thần nhìn Hắc Đào mỉm cười, "Nhưng lúc đó, 【người thân, bạn bè, người yêu】 của cậu sẽ cho cậu."
Hắc Đào à một tiếng, gật đầu như thể đã có câu trả lời, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắc Đào mở cửa ra thì nhìn thấy Bách Dật đang đứng bên ngoài, anh ta tươi cười chào Hắc Đào, Hắc Đào gật đầu ra hiệu đã thấy, cũng không chào hỏi gì mà rời đi luôn.
Bách Dật yên lặng, bước vào phòng nghỉ.
Anh ta bước vào ngồi tr3n sô pha, nụ cười tr3n mặt nhanh chóng biến mất, ngồi im lặng một lúc, sau đó lấy ra một bao thuốc, trong miệng ngậm một điếu, đưa bao thuốc Nghịch Thần đối diện.
"Xin lỗi." Bách Dật dừng lại và nói, "Nghịch Thần, tôi sai rồi, là tôi không suy nghĩ thấu đáo, sau này tôi không nghĩ đến chuyện bí mật đưa mã cho Hắc Đào vào hiện thực nữa."
Nghịch Thần nhướng mi, duỗi ngón trỏ và ngón giữa, kẹp điếu thuốc trong hộp, lấy ra châm lửa.
Sau đó Nghịch Thần chậm rãi nói: "Đừng giúp người mà cậu vô cùng sợ hãi chỉ vì thương cảm nhất thời, còn ngây thơ muốn làm bạn với cậu ta nữa."
Anh phun ra một hơi khói, tr3n mặt tản ra khói trắng mờ mịt.
Nghịch Thần quay đầu lại cười nhẹ, "Báo ứng đến nhanh lắm, Bách Dật."
Từ lúc đó Bách Dật tạm hiểu tại sao Nghịch Thần nghiêm cấm mọi người cho Hắc Đào mã hóa.
Nhưng Bách Gia Mộc lại không hiểu, cậu ta nhiều lần hỏi Nghịch Thần tại sao không thể cung cấp mã cho Hắc Đào.
【Hắc Đào ngốc đần ra! Anh ta sẽ không làm mấy chuyện phá hủy hiện thực đâu! Đưa mã cho anh ta thì có sao! Ít nhất cũng để cho anh ta ngủ tr3n chăn êm nệm ấm một lần chứ! 】 Bách Gia Mộc ầm ĩ.
Nghịch Thần rất thích trêu chọc cậu nhóc Bách Gia Mộc, anh cười nói, 【 Cho cậu ta cũng được, nhưng không phải bây giờ, mà cũng không phải là cậu đưa đâu. 】
【wrong time! 】 Nghịch Thần luôn dùng giọng điệu cợt nhả nói với Bách Gia Mộc.
Mãi cho đến giờ phút này khi nhìn thấy Nghịch Thần toàn thân đẫm máu và Hắc Đào mình đầy thương tích nằm tr3n mặt đất, Bách Dật mới chợt nhận ra.
Một con quái vật có sức mạnh phá hủy 【 hiện thực 】 tuyệt đối không được phép bước vào phó bản 【 hiện thực 】,cho đến khi nào con quái vật đó có điểm yếu.
Mặc dù rất bất công với con quái vật đó.
Bách Dật liếc nhìn thoáng qua Hắc Đào đang nằm úp mặt trong vũng máu, sau đó thu hồi ánh mắt, bị Bách Gia Mộc kéo ra khỏi phòng họp.
Nghịch Thần nằm ngửa tr3n ghế sô pha, bất động, một lúc sau, cửa phòng họp lần nữa được mở ra, Liêu Khoa mang theo một bộ y tế hình chữ thập bước vào.
Liêu Khoa là một người chơi không có cảm giác tồn tại. Ngoại hình của anh hoàn toàn không hợp với tên Danh Sách Sát Thủ chút nào, anh có khuôn mặt thon dài hiền lành, mắt đeo một chiếc kính lão đơn giản, khóe mắt có một ít nếp nhăn nhưng tổng thể thì nhìn chỉ khoảng 27-28, chưa đến 30 tuổi.
Tr3n thực tế thì con thứ hai của anh đang học cấp ba rồi.
Tướng mạo Liêu Khoa rất trẻ, không hề có dấu vết tuổi già, nhưng thật ra năm nay anh đã 48, con trai lớn đã tốt nghiệp đại học hơn một năm.
"Ah, Liêu Khoa, anh đến rồi." Nghịch Thần xoa xoa bả vai, thuận miệng nói chuyện phiếm, "Con gái nhỏ của anh năm sau vào cấp ba phải không?
"Chuyện này mà cậu cũng nhớ à, cũng không dễ dàng nhỉ." Liêu Khoa cười trêu chọc, sau đó nửa quỳ bên cạnh Hắc Đào, lật người y rồi trói lại.
Nghịch Thần ngồi xổm xuống hỗ trợ.
Liêu Khoa buộc chặt tay chân Hắc Đào vào tường bằng dây đai an toàn, sau đó dùng băng quấn vết thương của Hắc Đào lại, ngước nhìn Nghịch Thần mỉm cười: "Con gái tôi học bù đầu bù cổ, bất quá nó muốn tự mình làm chuyện mình thích, vất vả một chút cũng tốt."
Nghịch Thần cũng cười: "Thật tốt, tuổi còn trẻ như vậy đã tìm được thứ mình muốn làm."
Liêu Khoa liếc nhìn Nghịch Thần: "Không phải cậu cũng vậy à? Còn trẻ đã tiến vào trò chơi để làm những chuyện mình muốn."
Nghịch Thần trầm mặc vài giây, lại dường như không có việc gì thản nhiên cười: "Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay tìm anh đến đây là để tư vấn tâm lý cho Hắc Đào."
"Kỹ năng của tôi quả thật vô hại, có thể trực tiếp sử dụng ở đại sảnh trung tâm." Liêu Khoa nửa quỳ trước Hắc Đào bị kiềm giữ bằng dây đai, vẻ mặt kỳ quái, "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi sử dụng kỹ năng này tr3n người Hắc Đào, cậu có chắc là thằng nhóc này không thức dậy nửa chừng rồi đánh tôi đó chứ?"
Nghịch Thần ngồi xếp bằng bên cạnh anh: "Không đánh được anh đâu, roi của cậu ta bị tôi chém nát rồi."
Liêu Khoa bật cười: "Vậy thì tôi yên tâm."
Ánh mắt Liêu Khoa chìm xuống, anh nhìn thẳng vào Hắc Đào đang rũ đầu trước mặt mình, lấy ra một ống nghe, một cây bút và một tập giấy.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Liêu Khoa sử dụng kỹ năng cá nhân (khám bệnh) và (viết hồ sơ bệnh án) tr3n người chơi Hắc Đào 】
Ống nghe căng ra, phía đầu chuẩn đoán dán sát vào tim Hắc Đào, móc tai lơ lửng trong không khí, tựa như nhịp tim đều đặn được khuếch đại âm thanh.
Liêu Khoa lấy ra một cây bút, cúi đầu viết tr3n giấy, "Bệnh nhân Hắc Đào, triệu chứng tâm lý của cậu là gì? Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"
"Dùng trái tim của cậu nói cho tôi nghe."
Nhịp tim trong ống nghe trở nên hỗn loạn, từ một âm thanh đập đều đặn dần dần đảo ngược âm thanh, cuối cùng biến thành âm thanh của Hắc Đào.
Giọng nói Hắc Đào lãnh đạm phát ra từ móc tai: "Trong một phó bản, tôi vừa thấy hạnh phúc, lại vừa thấy buồn bã."
Liêu Khoa gật gật đầu: "Tại sao cậu lại hạnh phúc, tại sao cậu lại buồn bã?"
"Bởi vì gặp được Bạch Liễu nên tôi hạnh phúc, bởi vì gặp được Bạch Liễu nên tôi buồn bã." Ống nghe nói.
"Niềm vui và nỗi buồn của cậu luôn tồn tại cùng nhau, hay có lúc vui, có lúc buồn?" Liêu Khoa hỏi.
Ống nghe lặng đi một lúc: "Có khi vui, có khi buồn, có khi là cả hai."
Liêu Khoa viết vào sổ tay, đầu bút sột soạt tr3n giấy: "Cậu có thể liệt kê một vài cảnh vui, buồn của cậu cho tôi nghe được không?"
"Ngủ với Bạch Liễu rất hạnh phúc, cơ thể em ấy rất ấm áp, uống rượu với Bạch Liễu cũng hạnh phúc, trước đây tôi chưa bao giờ uống rượu, kết hôn với Bạch Liễu cũng hạnh phúc, em ấy ôm tôi..." Ống nghe bỗng im bặt," Còn những khi buồn, khó mà liệt kê ra."
Liêu Khoa đang viết ngừng lại: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi không thực sự buồn, nhưng tôi rất buồn." Ống nghe nói.
Liêu Khoa hỏi: "Nếu như không thấy buồn mà thực sự buồn, thì nỗi buồn ấy có thể đến từ người khác. Người này là ai?"
"Bạch Liễu." Ống nghe lần này trôi chảy trả lời, "Em ấy buồn, nhưng tôi không hiểu tại sao."
Liêu Khoa nhẹ giọng hỏi: "Trong tình huống nào Bạch Liễu buồn bã cũng làm cậu cảm thấy buồn bã?"
"Lúc em ấy ôm tôi," ống nghe nói, "lúc đào tim tôi ra, lúc kết hôn với tôi, lúc nói lời chia tay với tôi, lúc em ấy tổ chức nghi lễ của Tà Thần rồi đánh nhau với tôi..."
Ống nghe im lặng hồi lâu: "Hình như em ấy lúc nào cũng buồn."
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.