Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 328

Hồ Ngư Lạt Tiêu

02/10/2023

Khổng Húc Dương bừng tỉnh sau cơn ác mộng, gã ngồi dậy cả người toát mồ hôi lạnh, tay chân run lẩy bẩy.

Trong giấc mộng là trận khiêu chiến của đội gã với Thợ Săn Hươu.

Đó là thời điểm xuân phong đắc ý nhất của gã, lúc ấy gã là top 1 trong giai đoạn tiền mùa giải, mà Chiến Thuật Gia lợi hại nhất trong lời đồn đãi của thuộc hạ gã lại đang liên tục bại lui, chật vật khổ sổ cố gắng bảo vệ những người xung quanh mình.

Nhưng dù trong thực tế hay trong game, thứ rác rưởi gọi là Nghịch Thần đó chẳng bảo vệ được gì cả, chỉ là một thứ phế vật hèn nhát, cũng không biết làm cách nào để để được ca tụng là Chiến Thuật Gia lợi hại nhất.

Chiến Thuật Gia ôn hòa? Trong trò chơi này mà nói chuyện ôn hòa á, đúng là thằng ngu.

Khổng Húc Dương khinh thường cười nhạo một tiếng.

Mãi cho đến giây phút cuối cùng, Chiến Thuật Gia tên Nghịch Thần kia dường như đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó, nụ cười tr3n mặt rút đi, lớp áo ngoài dịu dàng được cởi bỏ, lộ ra bên trong đẫm máu và tàn bạo.

Nghịch Thần chỉ dùng tay đấm chân đá đánh Khổng Húc Dương bò rạp dưới đất, cuối cùng nôn ra máu, bị động vô hiệu hóa kỹ năng của mình.

Sau khi giải trừ kỹ năng, Nghịch Thần giơ thanh trọng kiếm hung hăng đâm thẳng vào tim gã, khuôn mặt tươi cười của anh bê bết máu, lạnh lùng tiên đoán bên tai Khổng Húc Dương:

"Sẽ có một ngày, bất kể mi giãy giụa ti tiện như thế nào, mi cũng sẽ chết dưới tay của một Chiến Thuật Gia tàn nhẫn và giỏi nhất tr3n thế giới này."

Kể từ lúc đó cơn ác mộng của Khổng Húc Dương kéo dài cho đến hôm nay.

Từ đó về sau, gã luôn ẩn dấu một nỗi sợ hãi đố kỵ và thù địch đối với tất cả các Chiến Thuật Gia xuất sắc, hận không thể để từng người bọn họ dưới chân, bao gồm cả tên Nghịch Thần kia, rồi đạp chết tất cả.

Khổng Húc Dương vuốt mặt, đứng dậy rời chiếc giường có ba bốn người phụ nữ tr4n truồng đang nằm, khoác bộ áo ngủ vào rồi trực tiếp đi ra ban công.

Dưới ánh bình minh le lói, gã nheo mắt nhìn ra khu biệt thự điền viên mà gã vừa dọn vào không lâu.

Người ta bảo rằng những người sống ở đây không giàu thì sang, hoàn toàn không phải là nơi mà một gã sinh viên tốt nghiệp đại học thất nghiệp ở nhà 6, 7 năm, đi làm chỗ nào cũng không quá 3 tháng như Khổng Húc Dương có thể vào ở.

Khổng Húc Dương, nam, 31 tuổi, hiện có hai đỉnh cao trong cuộc đời, một là đậu vào trường đại học cách đây 12 năm, và một là vào game ba năm trước.

Mười hai năm trước, Khổng Húc Dương là một trong số ít sinh viên đại học của địa phương, tuy chỉ đậu vào trường đại học bình thường, nhưng với tư cách là sinh viên đại học đầu tiên làm rạng danh gia đình tổ tông, Khổng Húc Dương đã được cha mẹ và họ hàng hết mực khen ngợi và ưu đãi, mọi người đều nói với gã, chỉ cần con vào được đại học thì cái gì con cũng có.

Phụ nữ xinh đẹp, địa vị cao và tiền bạc phủ phê đang chờ đợi con trong tương lai.

Nhưng khi vừa vào đại học, Khổng Húc Dương đã ngay lập tức bị đánh trở lại nguyên hình.

Trường đại học của Khổng Húc Dương mặc dù chỉ là trường bình thường nhưng lại có thông tin sắp tới sẽ được thăng cấp, vì vậy thời điểm gã nhập học, toàn bộ bạn học của gã đều có một điểm chung nổi bật đều là con ông cháu cha.

Đám con ông cháu cha này được cha mẹ họ nhồi nhét vào trường khi có thông tin thăng cấp, văn hóa sống và mức tiêu dùng giải trí vung tiền như rác của bọn họ và Khổng Húc Dương xuất thân từ một thị trấn nhỏ có một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Khổng Húc Dương nhanh chóng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, địa vị cao và tiền nhiều như nước.

Nhưng chẳng có thứ nào liên quan đến gã cả.

Lúc bạn cùng phòng của gã chất một đống giày dưới gầm giường mà đôi nào cũng có giá trị tr3n 2.000, Khổng Húc Dương thậm chí không dám xỏ đôi giày cũ nát chỉ hơn 100 của mình vào chân.



Khổng Húc Dương phải đợi những người này rời khỏi ký túc xá rồi mới đè nén sự xấu hổ lấy đôi giày giấu trong tủ ra mang, còn xé bỏ logo của nó.

Gã bắt đầu vòi vĩnh bố mẹ rất nhiều tiền vì nhiều lý do khác nhau, mua thắt lưng hàng hiệu, giày hàng hiệu, quà tặng xa xỉ phẩm, giá cả của chúng tăng dần từ hơn 100 đến hơn 1.000.

Khổng Húc Dương cố gắng làm mọi cách để hòa vào vòng tròn của đám người này, nhưng đối phương vẫn dùng ánh mắt khinh thường và nụ cười nửa miệng đánh giá những thứ đồ vật tr3n tay gã.

Gã đào mòn cha mẹ mình, nhưng cuối cùng khi gã tốt nghiệp, không bạn học nào đồng ý để Khổng Húc Dương ghi chép vào sổ lưu niệm của mình.

Sinh viên chăm chỉ hiếu học thì cảm thấy gã quá ham danh lợi, không muốn kết giao với gã, còn đa số những người được Khổng Húc Dương săn đón thì đều coi gã như một trò hề.

Sau khi tốt nghiệp, Khổng Húc Dương bắt đầu đi tìm việc làm, rất nhiều lần cha mẹ gã tìm được công việc có điều kiện tốt, phải xin xỏ, năn nỉ người khác để họ cho gã thử việc.

Nhưng chỉ cần Khổng Húc Dương nghĩ đến việc những công việc này thấp kém trong mắt bạn học như thế nào, và tiền lương tích cóp mấy tháng cũng không đủ trang trải chi phí tiệc tùng một buổi cho bọn họ, gã lại chìm trong nỗi uất hận khôn tả.

Tại sao những người này có thể hưởng thụ những thứ này mà gã lại không thể?!

Rõ ràng gã mới phải là người có tương lai tươi sáng sau khi thi vào đại học chứ!

Khổng Húc Dương liên tục thay đổi công việc, yêu cầu ngày càng cao, chi phí tiêu xài ngày càng nhiều, cũng ngày càng có nhiều công ty từ chối gã.

Cuối cùng, gã không thể tìm được việc làm, thà ở nhà còn hơn ra ngoài làm những công việc mà gã cảm thấy kém cỏi, tồi tệ và chỉ để kiếm sống.

Khổng Húc Dương ở nhà, hàng ngày theo dõi cuộc sống của những người giàu có tr3n mạng, gã vừa oán hận nguyền rủa họ bằng những lời lẽ ác độc nhất, vừa điên cuồng theo dõi tất cả những chi tiết sinh hoạt đối phương đăng tr3n Internet rồi tưởng tượng đó là chính mình.

Thấy nữ sinh xinh đẹp nào đó, gã hằn học bình luận đối phương chắc chắn đã bị ch*ch nhiều lần rồi, bị giang mai lâu rồi, thấy nam nhân nào thành đạt, gã sẽ mắng chửi đối phương nhất định là dựa hơi gia đình, nhờ luồn cúi chạy chọt mới được thăng chức.

Khổng Húc Dương căm hận khoảng cách quá lớn giữa 【 kẻ bề  tr3n 】và gã.

Gã thậm chí còn bắt đầu oán hận tại sao cha mẹ gã không có quyền lực như những người khác, tại sao gã lại sinh ra trong một gia đình như vậy, một đôi giày chỉ có 10.000 cũng không mua nổi, chưa bao giờ ngồi được hàng ghế đầu để xem giải NBA, cũng không có khả năng tùy tiện vứt ra một chiếc nhẫn ngọc bích Sri Lanka mấy vạn để tán gái.

Sự mâu thuẫn này lên đến đỉnh điểm sau khi cha của Khổng Húc Dương tát gã đến đỏ cả mặt, quát gã cút đi mà tìm việc làm.

Rõ ràng là lỗi của cha mẹ gã, nhưng lại trách gã không có tiền đồ.

Khổng Húc Dương hằn học bảo rằng đừng bao giờ mong chờ gã quay trở về nữa.

Một ngày nào đó, một ngày nào đó... gã nhất định sẽ trở thành 【 kẻ bề tr3n 】.

Tuy rằng loại chấp niệm của Khổng Húc Dương hoàn toàn chỉ là ảo tưởng, gã chỉ là một người bình thường, thành tích đáng khen ngợi nhất trong cuộc đời là thi đậu vào trường đại học thứ hai, nhưng gã lại rất có lòng tự tin —— tôi là một người cao quý, chỉ cần tôi từ bỏ một điều gì đó, thành công sẽ tự nhiên đến, tất cả các người sẽ đều phủ phục dưới chân tôi.

Tôi không thành công chỉ vì sự bất công của xã hội này, tôi không thành công chỉ vì bố mẹ tôi không có xuất thân cao quý, tôi không thành công chỉ vì...

Tóm lại tất cả đều không phải là vấn đề của gã.

Ducv0ng mãnh liệt này khiến Khổng Húc Dương đăng nhập vào trò chơi, gã mừng như điên như dại ——  nhìn đi, gã biết ngày này sẽ đến!

Quả nhiên gã không phải là người tầm thường!

Nhưng ngay sau đó gã nhìn thấy những tuyển thủ ngôi sao được săn đón, các công hội hùng mạnh, những thứ tốt hơn và mạnh hơn gã, Khổng Húc Dương ngay lập tức rơi vào một vòng oán giận mới ——  tại sao ở bất cứ đâu mọi thứ đều không công bằng với gã.



Bậc thang 【 kẻ bề tr3n 】đã ở trước mặt gã, nhưng những tuyển thủ ngôi sao này đã áp bức gã, công hội lớn áp bức gã, mọi thứ áp bức gã, Khổng Húc Dương quyết tâm dùng mọi thủ đoạn lật ngược nó.

Nhưng quả thực có một khoảng cách quá lớn giữa gã và những thứ này.

Khổng Húc Dương nhanh chóng tìm ra điểm vào cuộc, gã quyết định xuống tay từ hiện thực của những người này.

Khổng Húc Dương tìm thấy một người chơi có kỹ năng là 【 đội paparazzi 】, sau đó gã đầy oán hận thâm nhập vào hiện thực của những tuyển thủ ngôi sao này ——

——Xe hạng sang BMW, gái đẹp nhiều như lá mùa thu, muốn cái gì có cái đó.

Bọn họ cũng áp bức gã giống như đám bạn học trước đây, khiến gã sống ở chết dở uất ức lâu như vậy, đều chết hết đi!

Khổng Húc Dương cấu kết với một số bọn du thủ du thực, đua xe lạng lách chuyên sống ngoài vòng pháp luật để tấn công đội đối thủ.

Cách làm của gã quả thật có hiệu quả, Khổng Húc Dương đã đạp lên những tiếng gào thét và xác chết của những kẻ đã áp bức gã, hạnh phúc trở thành top 1 của tiền mùa giải.

Ngay khi Khổng Húc Dương cảm thấy mình là trung tâm của thế giới, là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết, mọi thứ đều mở đường cho chiến thắng của gã, thì gã đụng độ Hồng Đào.

Lần thứ hai, trước trận đấu mấu chốt vs với Hồng Đào quyết định chiến đội của gã có bị loại khỏi trận đấu giữa mùa giải hay không thì gã quyết định bổn cũ soạn lại, muốn tìm người phụ nữ này trong hiện thực, sau đó để băng đua xe thay phiên nhau hãm hiếp cô, ảnh hưởng tâm lý Hồng Đào trước khi thi đấu.

Tất nhiên gã cũng biết cách làm này vô đạo đức, cho nên Khổng Húc Dương đã cho Hồng Đào một cơ hội, vào đêm trước thi đấu, Khổng Húc Dương đến Hiệp Hội Quốc Vương để gặp Hồng Đào, mở lòng từ bi nói rằng, Hoàng Hậu, nếu cô nguyện ý làm người yêu của tôi thì tôi không dùng chiến thuật nữa, mà sẽ tôn trọng cô, quang minh chính đại đánh với cô một lần.

Tôi rất tôn trọng người phụ nữ của mình, Khổng Húc Dương ái muội cường điệu —— Hồng Đào, nếu cô theo tôi thì chẳng có hại gì cả, trong hiện thực cha mẹ tôi đều cầu xin tôi trở về, làm mai rất nhiều phụ nữ cho tôi, nhưng tất cả bọn họ đều không xứng, cho nên tôi chỉ lên giường với họ, bọn họ lại tưởng thật cứ bám dính lấy không tha.

Khổng Húc Dương tự mãn xua xua tay, lũ phiền phức đó, không biết mình không xứng tới tôi hay sao?

Sau đó gã đổi giọng, nhìn Hồng Đào, lịch sự nói —— nhưng nếu là cô, Hồng Đào, tôi có thể chấp nhận đi đến giai đoạn kết hôn với cô.

Hồng Đào cười như không cười nói, được đó, vậy để xem anh có thể tìm được tôi trong hiện thực không.

Khổng Húc Dương đã mắc sai lầm.

Không biết vì sao kỹ năng 【 đội paparazzi 】 này lại không có tác dụng với Hồng Đào, bọn họ không thể tìm thấy tọa độ của 【 Hồng Đào 】trong hiện thực!

Thi đấu ngày hôm sau Khổng Húc Dương thất bại thảm hại, bị Hồng Đào đá văng khỏi giữa mùa giải.

Cả hai lần Khổng Húc Dương đều bị Chiến Thuật Gia hạ nhục, cùng với lời tiên đoán trước đó của Nghịch Thần, sự chán ghét và ghen tị của Khổng Húc Dương đối với Bạch Liễu, một Chiến Thuật Gia tân binh nổi tiếng, đã lên đến đỉnh điểm.

Rõ ràng gã mới là Chiến Thuật Gia đẳng cấp đứng tr3n đỉnh cao người người ngưỡng mộ.

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, thì một Chiến Thuật Gia chất lượng cao lần đầu tiên tham gia đã giành được top 1 trong giải đấu như gã mới là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết, cả thế giới phải xoay quanh gã.

Bạch Liễu là cái chó gì chứ? Chỉ là một tên hề nhảy nhót từ tầng dưới cùng cũng xứng đáng cướp đi ánh đèn sân khấu, so sánh với gã hay sao?

Khổng Húc Dương hai mắt tối sầm, gã phải tìm tọa độ của người thân cận nhất Bạch Liễu trong hiện thực, sau đó tra tấn đối phương tàn nhẫn mới được.

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook