Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 393
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Viên Quang trang bị thân phận《 Sách Quái Vật: Họa sĩ căm ghét chính mình》 】
Sương mù lan ra từ lòng bàn chân Viên Quang theo bước chạy của anh, anh vừa gào thét vừa khóc lóc, dao đa năng trong tay biến thành một cây bút lông ở trạng thái pixel, vẽ mạnh về hướng những người đang rơi xuống.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Viên Quang sử dụng kỹ năng thân phận (vẽ theo lớp) 】
(*) 图层绘制 : Layer drawing là vẽ theo lớp, một tính năng khi vẽ đồ họa, PTS này nọ nhé mn.
"Sống sót!!!"
"Chỉ có sống sót thì mới có hy vọng!!"
Sương mù quét qua toàn bộ không gian giống như một vụ nổ lớn, một lớp màu xám giống như pixel nhanh chóng bắt lấy tất cả những người đang rơi xuống với vận tốc chớp nhoáng, bọn họ rơi vào lớp màu xám đó, nảy lên nảy xuống như rơi vào lớp bông gòn rồi tiếp đất an toàn.
Không ai bị thương.
Nhận ra điều đó, Viên Quang thất thần ngồi phịch xuống đất, một giây tiếp theo, anh lao tới nắm lấy cổ áo một người trong số họ, không do dự đấm luôn một phát vào mặt.
Nước mắt anh ràn rụa, vừa đánh NPC còn sống vừa rống lên: "Tại sao lại muốn ch3t! AAAA!"
"Ch3t rồi thì chẳng còn gì cả!"
Viên Quang bật khóc, anh nghẹn ngào: "Chú ch3t rồi nhưng chúng tôi vẫn còn sống, chúng tôi sẽ rất buồn."
"Bởi vì mọi người không còn nữa..."
Liên tục hy sinh những người đã ch3t năm này qua năm khác nhưng Viên Quang chưa bao giờ tuyệt vọng, bởi vì anh biết mọi người đều đã cố gắng kiên trì đến lúc không thể kiên trì được nữa, sau đó nói lời xin lỗi anh, tiểu Viên, tôi không chịu được nữa.
Không phải bọn họ đi tìm cái ch3t, chỉ là bọn họ không thể chịu đựng được nữa và cần phải nghỉ ngơi, họ đều ch3t trong hy vọng.
【 tiểu Viên, chú nghỉ ngơi một lát, chờ con thắng thì chúng ta sẽ trở về! 】
【aiz, dì cũng đuối sức rồi, mệt mỏi quá, các con cố gắng thi đấu rồi phục sinh dì nhé! 】
【 Viên hội trưởng, kế tiếp giao cho anh! 】
Chú Vương quỳ ở trước mặt anh, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt hiện lên nụ cười, vỗ vỗ vai Viên Quang: "Sao lại cảm giác như con muốn khóc vậy? Khóc cái gì chứ, đừng khóc."
"Chú chỉ đến nghĩa trang của chúng ta nghỉ ngơi một lát, chú biết nếu có tiểu Viên thì một ngày nào đó..."
"Mọi người sẽ được ra khỏi nghĩa trang."
"Đám người chúng ta chỉ là quá mệt mỏi tạm thời gửi gắm tử vong ở nơi đó, đợi đến ngày hôm sau, khi mặt trời mọc chiếu ánh nắng vào tòa nhà của chúng ta, thì đám người bất tử chúng ta sẽ tỉnh lại!"
Tất cả mọi người ch3t trong trò chơi bị lôi kéo nhảy lầu trong hiện thực đều quay đầu lại nhìn Viên Quang phía xa, tr3n mặt không có nước mắt, không có khóc nức nở, không có tuyệt vọng, chỉ có nụ cười tràn ngập sự tin tưởng vẫy chào Viên Quang:
"Hẹn gặp lại, tiểu Viên."
【Chúng ta tin rằng một ngày nào đó tiểu Viên sẽ chiến thắng cùng chúng ta. 】
【 vất vả cho con rồi tiểu Viên, tạm thời bảo quản tử vong của chúng ta nhé. 】
Không ngừng có người nhảy xuống tòa nhà, Viên Quang ngửa đầu nhìn, chạy vội về phía trước cùng với Thi Thiến, nghiến răng vung bút vẽ ra, nước mắt nóng hổi tuôn trào.
"Đừng ch3t!!!" anh khàn giọng run rẩy gào thét, "Đừng ch3t trong tuyệt vọng!!"
"Kiên trì thêm một lúc nữa đi mà!!"
Mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi.
Viên Quang vẫn nhớ lần đầu tiên họ tham gia giải đấu, khi đó mọi người vẫn còn sống, lướt tới lướt lui giao diện đăng ký của hệ thống, suy nghĩ kỹ càng về tên đội tham gia.
Có người nói đùa, hiệp hội chúng ta đen đủi như thế này, hay là gọi là nghĩa trang đi?
Mọi người đều phá ra cười haha đồng tình nhất trí, có người hỏi vậy nghĩa trang gì bây giờ.
Vương thúc gãi gãi đầu quay đầu nhìn về phía anh: "Tiểu Viên, gọi là nghĩa trang công cộng ánh mặt trời nhé, con thấy thế nào?"
"... Tên gì phèn quá, chú ơi." Viên Quang chưa kịp trả lời thì đã có người phàn nàn rồi.
"Ánh nắng đúng là có hơi tầm thường, không hợp thời thượng gì mấy." Chú Vương suy nghĩ một hai giây rồi nghiêm túc hỏi: "Hay là đặt tên chiến đội kiêu kiêu một tí nhỉ..."
Chú Vương nhìn Viên Quang: "Tiểu Nguyên, con có biết loại ánh sáng nào còn mạnh mẽ hơn cả ánh mặt trời không?"
Viên Quang giật mình: "... kích quang?"
"Nghĩa trang kích quang có chút kỳ quái..." Chú Vương lại rơi vào vòng xoáy tự hỏi.
Có người bên cạnh gợi ý: "Kích quang tiếng Anh gọi là gì?"
Viên Quang chậm rãi nhớ lại rồi nói: "Laser."
"La-Se-er?" Chú Vương mang theo khẩu âm chậm rãi lặp lại lời của Viên Quang, cười thành tiếng, "Cái này được đấy, rất phong cách nước ngoài! Dùng cái này đi!"
Viên Quang đang chạy trong đêm ngã xuống, tầng tầng lớp lớp tràn ra tr3n đầu, hàm răng nghiến chặt chịu sức nặng của mọi người rơi xuống, tĩnh mạch tr3n cổ vì dùng sức mà nhảy dựng lên, nhưng anh vẫn không lùi bước.
Đôi mắt anh nhìn vào một điểm nào đó trong không khí, thét lên tê tâm liệt phế, như thể tiếng thét phát ra từ khoang nguc và linh hồn của Viên Quang:
"Laser là dạng ánh sáng mạnh mẽ nhất!"
"Chúng ta, chỉ cần chúng ta sống, chỉ cần chúng ta tồn tại, chúng ta sẽ không bao giờ chịu thua ánh mặt trời!!!"
Hồ quan sát.
Những người ở Nghĩa trang công cộng Laser nhìn chằm chằm Viên Quang đang đổ mồ hôi và nước mắt tr3n màn hình lớn, họ biết những điều Viên Quang nói vừa rồi chính là để họ nghe.
Bọn họ chậm rãi đứng lên, có người hít sâu một hơi, giương loa hét lớn với Viên Quang tr3n màn hình lớn:
"Nghĩa trang công cộng Laser, nhất định phải thắng!"
"Nghĩa trang công cộng Laser, số một!"
" Hội trưởng cố lên!"
"Chúng tôi tin tưởng hội trưởng!!"
"Chúng tôi sẽ nỗ lực kiên trì đến giây cuối cùng!"
Bọn họ gào rống đến nỗi các cơ mặt đều run rẩy, như thể hy vọng âm thanh có thể vượt qua rào cản của màn hình để đến bên Viên Quang, chia sẻ nâng đỡ các lớp nặng nề đó với anh.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chiến Thuật Gia trong game cổ vũ cho đội viên của mình ngoài game." Charles ngồi bên cạnh chống cằm, quan sát tình huống tr3n màn hình lớn một cách thích thú, "Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy đội viên ngoài hồ quan sát cổ vũ cho Chiến Thuật Gia trong game luôn đấy."
"Nghĩa trang công cộng Laser, một hiệp hội thần kỳ."
Vương Thuấn trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn cảnh tượng tất cả các thành viên ở phía đối diện đứng lên cổ vũ Viên Quang, sau đó liếc nhìn dữ liệu báo cáo tr3n giao diện hệ thống.
... Tốc độ tăng trưởng Hồ Đánh Cuộc của Laser đang tăng lên, nhưng hiện vẫn còn khá thấp.
Khán giả rất thực tế, nếu bạn đang trong tình huống xấu tức là tình huống xấu, cũng chẳng có bao nhiêu người có khả năng lật ngược thế cờ, khán giả không bao giờ đồng tình với kẻ yếu thế.
Nhưng... Vương Thuấn đã có cái nhìn khác về các thành viên của Nghĩa trang công cộng Laser, những người đang cố sức gào thét kích động.
Họ cố gắng không phải để giành được thiện cảm từ người khác.
Cho dù họ suy sụp trong thực tế, cho dù trò chơi không có lợi cho họ, họ cũng không vất vả để lấy lòng người khác để trở thành ngôi sao, họ chỉ là những người bình thường đang cố gắng tồn tại.
——Họ đã vật lộn thống khổ tồn tại vì những "người" sống trong nghĩa trang đã đặt hy vọng vào họ.
Thi Thiến bước tới, dùng bả vai giúp Viên Quang chống đỡ các lớp vẽ, chân Viên Quang mềm nhũn suýt chút nữa là quỳ luôn tr3n mặt đất, nhờ Thi Thiến đỡ lấy một phần mới c4n răng gượng dậy, đỡ lấy từng người rơi xuống đó, ôm chặt lấy bọn họ.
"Sẽ ổn thôi."
"Mọi thứ rồi sẽ qua."
" Một ngày nào đó..." Tr3n mặt Viên Quang dính đầy bùn, hai tay chi chít vết cắt, ôm lấy người đàn ông nhảy xuống sau khi nhìn thấy mặt trăng, ngẩng đầu, hít sâu một hơi chậm rãi rồi th0 ra, "Cho dù sống trong nghĩa trang đi nữa, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn sống để nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng. "
Người đàn ông dựa vào vai Viên Quang, từ từ ôm lại Viên Quang, nước mắt bất giác chảy dài: "Thật sao?"
Viên Quang nhắm mắt lại, ôm chặt ông ta: "Thật."
"Tôi và tất cả bạn bè của tôi đều tin vào lời tiên tri đó."
- -----oOo------
Sương mù lan ra từ lòng bàn chân Viên Quang theo bước chạy của anh, anh vừa gào thét vừa khóc lóc, dao đa năng trong tay biến thành một cây bút lông ở trạng thái pixel, vẽ mạnh về hướng những người đang rơi xuống.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Viên Quang sử dụng kỹ năng thân phận (vẽ theo lớp) 】
(*) 图层绘制 : Layer drawing là vẽ theo lớp, một tính năng khi vẽ đồ họa, PTS này nọ nhé mn.
"Sống sót!!!"
"Chỉ có sống sót thì mới có hy vọng!!"
Sương mù quét qua toàn bộ không gian giống như một vụ nổ lớn, một lớp màu xám giống như pixel nhanh chóng bắt lấy tất cả những người đang rơi xuống với vận tốc chớp nhoáng, bọn họ rơi vào lớp màu xám đó, nảy lên nảy xuống như rơi vào lớp bông gòn rồi tiếp đất an toàn.
Không ai bị thương.
Nhận ra điều đó, Viên Quang thất thần ngồi phịch xuống đất, một giây tiếp theo, anh lao tới nắm lấy cổ áo một người trong số họ, không do dự đấm luôn một phát vào mặt.
Nước mắt anh ràn rụa, vừa đánh NPC còn sống vừa rống lên: "Tại sao lại muốn ch3t! AAAA!"
"Ch3t rồi thì chẳng còn gì cả!"
Viên Quang bật khóc, anh nghẹn ngào: "Chú ch3t rồi nhưng chúng tôi vẫn còn sống, chúng tôi sẽ rất buồn."
"Bởi vì mọi người không còn nữa..."
Liên tục hy sinh những người đã ch3t năm này qua năm khác nhưng Viên Quang chưa bao giờ tuyệt vọng, bởi vì anh biết mọi người đều đã cố gắng kiên trì đến lúc không thể kiên trì được nữa, sau đó nói lời xin lỗi anh, tiểu Viên, tôi không chịu được nữa.
Không phải bọn họ đi tìm cái ch3t, chỉ là bọn họ không thể chịu đựng được nữa và cần phải nghỉ ngơi, họ đều ch3t trong hy vọng.
【 tiểu Viên, chú nghỉ ngơi một lát, chờ con thắng thì chúng ta sẽ trở về! 】
【aiz, dì cũng đuối sức rồi, mệt mỏi quá, các con cố gắng thi đấu rồi phục sinh dì nhé! 】
【 Viên hội trưởng, kế tiếp giao cho anh! 】
Chú Vương quỳ ở trước mặt anh, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt hiện lên nụ cười, vỗ vỗ vai Viên Quang: "Sao lại cảm giác như con muốn khóc vậy? Khóc cái gì chứ, đừng khóc."
"Chú chỉ đến nghĩa trang của chúng ta nghỉ ngơi một lát, chú biết nếu có tiểu Viên thì một ngày nào đó..."
"Mọi người sẽ được ra khỏi nghĩa trang."
"Đám người chúng ta chỉ là quá mệt mỏi tạm thời gửi gắm tử vong ở nơi đó, đợi đến ngày hôm sau, khi mặt trời mọc chiếu ánh nắng vào tòa nhà của chúng ta, thì đám người bất tử chúng ta sẽ tỉnh lại!"
Tất cả mọi người ch3t trong trò chơi bị lôi kéo nhảy lầu trong hiện thực đều quay đầu lại nhìn Viên Quang phía xa, tr3n mặt không có nước mắt, không có khóc nức nở, không có tuyệt vọng, chỉ có nụ cười tràn ngập sự tin tưởng vẫy chào Viên Quang:
"Hẹn gặp lại, tiểu Viên."
【Chúng ta tin rằng một ngày nào đó tiểu Viên sẽ chiến thắng cùng chúng ta. 】
【 vất vả cho con rồi tiểu Viên, tạm thời bảo quản tử vong của chúng ta nhé. 】
Không ngừng có người nhảy xuống tòa nhà, Viên Quang ngửa đầu nhìn, chạy vội về phía trước cùng với Thi Thiến, nghiến răng vung bút vẽ ra, nước mắt nóng hổi tuôn trào.
"Đừng ch3t!!!" anh khàn giọng run rẩy gào thét, "Đừng ch3t trong tuyệt vọng!!"
"Kiên trì thêm một lúc nữa đi mà!!"
Mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi.
Viên Quang vẫn nhớ lần đầu tiên họ tham gia giải đấu, khi đó mọi người vẫn còn sống, lướt tới lướt lui giao diện đăng ký của hệ thống, suy nghĩ kỹ càng về tên đội tham gia.
Có người nói đùa, hiệp hội chúng ta đen đủi như thế này, hay là gọi là nghĩa trang đi?
Mọi người đều phá ra cười haha đồng tình nhất trí, có người hỏi vậy nghĩa trang gì bây giờ.
Vương thúc gãi gãi đầu quay đầu nhìn về phía anh: "Tiểu Viên, gọi là nghĩa trang công cộng ánh mặt trời nhé, con thấy thế nào?"
"... Tên gì phèn quá, chú ơi." Viên Quang chưa kịp trả lời thì đã có người phàn nàn rồi.
"Ánh nắng đúng là có hơi tầm thường, không hợp thời thượng gì mấy." Chú Vương suy nghĩ một hai giây rồi nghiêm túc hỏi: "Hay là đặt tên chiến đội kiêu kiêu một tí nhỉ..."
Chú Vương nhìn Viên Quang: "Tiểu Nguyên, con có biết loại ánh sáng nào còn mạnh mẽ hơn cả ánh mặt trời không?"
Viên Quang giật mình: "... kích quang?"
"Nghĩa trang kích quang có chút kỳ quái..." Chú Vương lại rơi vào vòng xoáy tự hỏi.
Có người bên cạnh gợi ý: "Kích quang tiếng Anh gọi là gì?"
Viên Quang chậm rãi nhớ lại rồi nói: "Laser."
"La-Se-er?" Chú Vương mang theo khẩu âm chậm rãi lặp lại lời của Viên Quang, cười thành tiếng, "Cái này được đấy, rất phong cách nước ngoài! Dùng cái này đi!"
Viên Quang đang chạy trong đêm ngã xuống, tầng tầng lớp lớp tràn ra tr3n đầu, hàm răng nghiến chặt chịu sức nặng của mọi người rơi xuống, tĩnh mạch tr3n cổ vì dùng sức mà nhảy dựng lên, nhưng anh vẫn không lùi bước.
Đôi mắt anh nhìn vào một điểm nào đó trong không khí, thét lên tê tâm liệt phế, như thể tiếng thét phát ra từ khoang nguc và linh hồn của Viên Quang:
"Laser là dạng ánh sáng mạnh mẽ nhất!"
"Chúng ta, chỉ cần chúng ta sống, chỉ cần chúng ta tồn tại, chúng ta sẽ không bao giờ chịu thua ánh mặt trời!!!"
Hồ quan sát.
Những người ở Nghĩa trang công cộng Laser nhìn chằm chằm Viên Quang đang đổ mồ hôi và nước mắt tr3n màn hình lớn, họ biết những điều Viên Quang nói vừa rồi chính là để họ nghe.
Bọn họ chậm rãi đứng lên, có người hít sâu một hơi, giương loa hét lớn với Viên Quang tr3n màn hình lớn:
"Nghĩa trang công cộng Laser, nhất định phải thắng!"
"Nghĩa trang công cộng Laser, số một!"
" Hội trưởng cố lên!"
"Chúng tôi tin tưởng hội trưởng!!"
"Chúng tôi sẽ nỗ lực kiên trì đến giây cuối cùng!"
Bọn họ gào rống đến nỗi các cơ mặt đều run rẩy, như thể hy vọng âm thanh có thể vượt qua rào cản của màn hình để đến bên Viên Quang, chia sẻ nâng đỡ các lớp nặng nề đó với anh.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chiến Thuật Gia trong game cổ vũ cho đội viên của mình ngoài game." Charles ngồi bên cạnh chống cằm, quan sát tình huống tr3n màn hình lớn một cách thích thú, "Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy đội viên ngoài hồ quan sát cổ vũ cho Chiến Thuật Gia trong game luôn đấy."
"Nghĩa trang công cộng Laser, một hiệp hội thần kỳ."
Vương Thuấn trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn cảnh tượng tất cả các thành viên ở phía đối diện đứng lên cổ vũ Viên Quang, sau đó liếc nhìn dữ liệu báo cáo tr3n giao diện hệ thống.
... Tốc độ tăng trưởng Hồ Đánh Cuộc của Laser đang tăng lên, nhưng hiện vẫn còn khá thấp.
Khán giả rất thực tế, nếu bạn đang trong tình huống xấu tức là tình huống xấu, cũng chẳng có bao nhiêu người có khả năng lật ngược thế cờ, khán giả không bao giờ đồng tình với kẻ yếu thế.
Nhưng... Vương Thuấn đã có cái nhìn khác về các thành viên của Nghĩa trang công cộng Laser, những người đang cố sức gào thét kích động.
Họ cố gắng không phải để giành được thiện cảm từ người khác.
Cho dù họ suy sụp trong thực tế, cho dù trò chơi không có lợi cho họ, họ cũng không vất vả để lấy lòng người khác để trở thành ngôi sao, họ chỉ là những người bình thường đang cố gắng tồn tại.
——Họ đã vật lộn thống khổ tồn tại vì những "người" sống trong nghĩa trang đã đặt hy vọng vào họ.
Thi Thiến bước tới, dùng bả vai giúp Viên Quang chống đỡ các lớp vẽ, chân Viên Quang mềm nhũn suýt chút nữa là quỳ luôn tr3n mặt đất, nhờ Thi Thiến đỡ lấy một phần mới c4n răng gượng dậy, đỡ lấy từng người rơi xuống đó, ôm chặt lấy bọn họ.
"Sẽ ổn thôi."
"Mọi thứ rồi sẽ qua."
" Một ngày nào đó..." Tr3n mặt Viên Quang dính đầy bùn, hai tay chi chít vết cắt, ôm lấy người đàn ông nhảy xuống sau khi nhìn thấy mặt trăng, ngẩng đầu, hít sâu một hơi chậm rãi rồi th0 ra, "Cho dù sống trong nghĩa trang đi nữa, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn sống để nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng. "
Người đàn ông dựa vào vai Viên Quang, từ từ ôm lại Viên Quang, nước mắt bất giác chảy dài: "Thật sao?"
Viên Quang nhắm mắt lại, ôm chặt ông ta: "Thật."
"Tôi và tất cả bạn bè của tôi đều tin vào lời tiên tri đó."
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.