Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 400

Hồ Ngư Lạt Tiêu

02/10/2023

Khu B.

Lưu Giai Nghi bò ra khỏi tòa nhà nghĩa trang, hai tay bám chặt tr3n mặt đất dùng sức xoay người nhảy lên, thuận tay vứt luôn một lọ thuốc độc chính x4c đập thẳng vào mấy cái xúc tu đang vươn theo cuốn lấy mắt cá chân mình.

Xúc tu bị trúng thuốc độc rớt thẳng xuống vào tòa nhà nghĩa trang.

Tay phải Lưu Giai Nghi nắm chặt một mảnh giấy chứng minh quyền sở hữu đất, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vài vệt máu sau trận chiến vừa rồi, cô bé mím môi nhìn chằm chằm lối ra của nghĩa trang, đợi một hồi lâu x4c định không còn thứ gì bò ra nữa thì mới thả lỏng thân thể, chống tay ngả người ra sau nghỉ ngơi th0 dốc.

Nghĩa trang phía sau lặng lẽ phát ra sương mù độc màu đen, bên trong mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào thét chói tai của thi thể quái vật bị ăn mòn.

Lưu Giai Nghi là đội viên đầu tiên nhận được giấy chứng nhận đất.

Bởi vì vừa vào trận là cô bé đã sử dụng luôn chiêu cuối Đài phun thuốc độc để giết hết đám quái vật nhà phát triển bên dưới, đáng lẽ Lưu Giai Nghi cũng không muốn bị hạn chế CD quá sớm như thế, nhưng thời gian đã lâu lắm rồi mà Bạch Liễu vẫn chưa liên lạc lại, chắc chắn bên kia đã xảy ra chuyện gì đó!

Lưu Giai Nghi hít vài hơi rồi lập tức cúi đầu xuống trang bị đạo cụ giày trượt băng, chuẩn bị vận hết tốc lực lao đến khu C.

Nghĩa trang trong đêm tối đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ đang vung tay trượt băng tốc độ, hiển nhiên là một cảnh tượng rất kỳ lạ, nhưng điều kỳ quái hơn nữa là không biết từ bao giờ, một làn sương đen bắt đầu lặng lẽ bao phủ sau lưng cô bé, như thể Tử Thần khoác chiếc áo choàng đuổi giết con mồi của mình, âm thầm lặng lẽ dán vào lưng kẻ xấu số.

Lưu Giai Nghi đột nhiên dừng lại, đưa tay ra phía sau lấy ra hai lọ thuốc độc rồi lui về phía sau qua trái qua phải né tránh làn sương đen đó, quay đầu nhìn về một nơi nào đó trong nghĩa trang, lạnh giọng quát lớn: "Ai?!"

"Chờ mãi cuối cùng cưng cũng dùng chiêu cuối." Một giọng nói trống rỗng vang lên từ trong màn sương đen, thấp thoáng bóng dáng của một người phụ nữ trong màn sương mờ ảo.

Âm thanh có chút mơ hồ, như thể đang nhai thứ gì đó, trong giọng điệu mang theo ý cười hài hước và lười biếng: "Mặc dù không cần chờ cũng có thể dễ dàng giết em, nhưng dùng thương tổn tối thiểu tạo thành sát thương tối đa thì vẫn thích hơn."

"Đây là châm ngôn cơ bản của phù thủy, phải không nè?"

Lưu Giai Nghi không chút do dự quăng một lọ thuốc độc vào nơi phát ra âm thanh, hai màn sương đen có kết cấu gần như giống nhau va chạm nổ tung ở trung tâm, rồi từ đó xuất hiện một giới tuyến rõ ràng, gió ào ạt thổi ngược chiều từ giới tuyến đó sang hai bên, ở những nơi gió quét qua, thảm thực vật và cây cối đều có triệu chứng bị ăn mòn và khô héo ở các mức độ khác nhau

Sương mù độc đen kịt phía đối diện bị gió thổi tan đi, bóng người bên trong rốt cục hoàn toàn hiện ra trước mắt Lưu Giai Nghi, cô bé hít một hơi, trong nháy mắt vừa nhìn thấy liền xoay người giẫm lên giày trượt, muốn thoát khỏi nơi đây.

"Quy tắc hành động của phù thủy, khi không thể đối đầu trực tiếp với đối thủ mạnh, điều đầu tiên cần làm là đảm bảo tỷ lệ sống sót." Lưu Giai Nghi sau lưng cười khúc khích tán thưởng, "Một lựa chọn khá thông minh."

"Nhưng nếu đối thủ này cũng rất thông minh, đoán được em sẽ làm như vậy, không muốn để em chạy thoát thì làm sao bây giờ?" Giọng nữ lười biếng vừa dứt, một tiếng búng tay giòn giã vang lên, "Ví dụ như thế này."

Theo tiếng búng tay, các tòa nhà nghĩa trang xung quanh Lưu Giai Nghi bắt đầu bùng nổ sương độc, sương độc không ngừng tràn vào bên trong chặn hết đường thoát của cô bé, cuối cùng chỉ chừa ra một vòng tròn an toàn trống rỗng ở giữa là chưa bị sương độc bao phủ.

Lưu Giai Nghi cố gắng vượt qua vòng vây hai lần, nhưng lần nào cũng bị buộc phải nghiến răng rút lui, cuối cùng cô bé đưa lưng về phía sương độc, nhìn cô gái đang chậm rãi đi về phía mình.

Ngũ quan của cô gái này có phần giống với Lưu Giai Nghi hiện tại nhưng lại trưởng thành hơn rất nhiều, tóc ngắn cắt hai lớp ngang cổ, một lớp quanh tai và một lớp sau gáy, phần tóc gãy được kẹp ngẫu nhiên sau tai.

Cô mặc một chiếc áo crop top thể thao đỏ xanh tương phản và quần short, bên ngoài khoác bộ quần áo thể duc rộng thùng thình dài đến eo màu sáng, mang giày thể thao kiểu graffiti cùng tất trắng cao hơn cổ giày.

Vòng eo thon thả và cặp đùi săn chắc lộ ra dưới lớp quần áo, những đường cong cơ bắp uyển chuyển duyên dáng hiện rõ tr3n bụng và đùi, vừa nhìn liền biết dáng người đã trải qua tập luyện cường độ cao.

Tr3n đùi phải là một chiếc vòng chân màu đen, ngang eo đeo thắt lưng giống như đai đạn đều giắt đầy ống nghiệm chứa thuốc độc màu đen, vùng da bên dưới vòng chân có xâm một chữ thập ngược lớn bằng lòng bàn tay.

Cô gái bước ra ngoài đang nhai một miếng kẹo cao su màu hồng nhạt, thỉnh thoảng thổi ra một cái bong bóng thật to rồi nổ bụp xẹp xuống, rồi lại c4n nuốt nhai tiếp lớp keo quanh miệng ấy, tay phải cô đang túm lấy cơ thể của một người phụ nữ lắc lư rũ rượi kéo sát vào hông mình, đầu người kia gục xuống có vẻ đã hôn mê.

Lưu Giai Nghi nhận ra người phụ nữ bất tỉnh là Thi Thiến.

Cô cười hì hì nhìn Lưu Giai Nghi, giơ tay chào hỏi: "Xin chào nhóc mù, trốn không thoát đâu cưng ơi."

"Đoán được chị là ai rồi phải không nào?"

Lưu Giai Nghi giấu lọ thuốc độc sau lưng, bình tĩnh trả lời: "Đối phó với chính mình 8 tuổi không thấy hèn à?"

"Không có nha." Lưu Giai Nghi đối diện thản nhiên ném Thi Thiến đang bất tỉnh sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống nhìn Lưu Giai Nghi, cười tủm tỉm vươn tay trái ra nựng khuôn mặt cô bé, ý cười tr3n mặt lại có chút ngọt ngào, "Chị gái bắt nạt em gái nhỏ là chuyện bình thường mà."

Lưu Giai Nghi hơi ngả người về phía sau, tránh né tiếp xúc với đối phương, khóe mắt liếc nhìn năm ống nghiệm thuốc độc đối phương đang giấu sau lưng, thờ ơ hỏi: "Chị gái, định nghĩa của chị về việc bắt nạt có hơi quá không vậy? Chị dùng đến năm ống thuốc độc bắt nạt em thì em ch3t chắc."

"Í cha í cha, vậy sao?" Lưu Giai Nghi trưởng thành nghiêng đầu cười, mi mắt cong cong, "Nhưng lúc trước chị và anh trai trước khi ch3t cũng chơi trò này mà."

"Anh ấy chơi rất vui vẻ, trước khi ch3t còn móc mắt của mình ra, khóc lóc bảo chị dùng nữa."

Cô mở to đôi mắt trong sáng, vui vẻ cười: "Thế nào, đôi mắt của chị chính là anh ấy cho chị đấy, em thấy có đẹp không?"

Lưu Giai Nghi nghẹn th0, theo bản năng siết chặt con búp bê vải cũ kỹ bên mình, nhưng chỉ trong chớp mắt lại buông tay ra.

Lưu Giai Nghi ở đối diện quét mắt xuống, phát hiện con búp bê bằng vải vụn đang treo bên cạnh Lưu Giai Nghi, nụ cười thân thiện và đáng yêu tr3n khuôn mặt vụt tắt ngay lập tức.

"Em còn giữ cái thứ bẩn thỉu kinh tởm này." Lưu Giai Nghi trưởng thành chậm rãi ngước mắt, nụ cười tr3n mặt trở nên nguy hiểm. "Em để cho Lưu Hoài sống à? Bạch Lục không giúp em giết anh ta?"

"Anh ấy ch3t rồi." Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi, "Bạch Liễu chưa từng giúp em giết anh trai mà vẫn luôn cứu anh ấy."

"Bánh ít trao đi bánh quy đổi lại." Lưu Giai Nghi ở đối diện chế nhạo, "Bạch Lục giúp em cứu người cũng chỉ lừa em, hướng dẫn em giết người thôi."

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu lên, dường như cô bé đã nhận ra điều gì đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên cười xấu xa với Lưu Giai Nghi ở đối diện, làm mặt quỷ: "Bởi vì anh trai em một lòng muốn ch3t vì em."

"Anh trai của em khác với anh trai của chị, anh ấy giết tên cha khốn khiếp kia cho em rồi mới ch3t."

Lưu Giai Nghi đối diện nhìn chằm chằm vẻ mặt căng thẳng của Lưu Giai Nghi nhỏ trong vài giây, có vẻ như sau khi chắc chắn rằng cô bé không nói dối thì biểu cảm tr3n khuôn mặt biến mất hoàn toàn, giây tiếp theo, cô trở tay đập vỡ năm ống nghiệm thuốc độc tr3n mặt đất.

Màn sương độc màu đen khổng lồ nổ tung thành một đám mây hình nấm. Lưu Giai Nghi nhanh chóng đeo mặt nạ vào, sau đó lấy bình xịt thuốc giải độc ra kết nối với giao diện mặt nạ, nhanh chóng ấn xịt mấy cái rồi hít sâu thuốc giải.

Thao tác nhanh đến thế mà Lưu Giai Nghi vẫn thấy giá trị sinh mệnh của mình sụt hết một đoạn, sau đó mới chậm rãi tăng lên.

Mới ngửi có một chút thôi mà đã vậy, thuốc độc của cô gái này quá mạnh!

Trong màn sương mù độc, giọng nói thanh tao kỳ ảo vang lên từ bốn phương tám hướng, như thể phù thủy đang niệm chú:

"Em cũng giống như chị, có một người cha và anh trai ngu ngốc, trước khi ch3t còn lừa dối là rất yêu thương em, còn có Bạch Lục không ngừng lợi dụng giá trị thặng dư của em, k1ch thích cảm xúc và phẫn nộ của em để giúp gã làm việc giết người, bởi thế là một sinh vật có cùng số phận với em, chị rất đồng cảm với em, có thể cho em ch3t nhẹ nhàng hơn một chút."

Quần áo của Lưu Giai Nghi và con búp bê quanh eo cô bé bắt đầu bị sương độc xung quanh ăn mòn, cô bé nhìn quanh bốn phía, lạnh giọng phản bác:

"Cám ơn chị gái đồng cảm, nhưng tốt nhất là chị nên thương hại chính mình đi."

"Trước khi ch3t anh trai em đã giao dịch linh hồn với Bạch Liễu, đảm bảo Bạch Liễu sẽ đối xử với em như gia đình của anh ấy."

"Bạch Liễu đã làm được rồi."

"Anh ấy đưa em ra khỏi viện trẻ mồ côi, tìm cho em cha mẹ nuôi, và đưa em đến gặp bạn bè của anh ấy."

Lưu Giai Nghi bình tĩnh nói: "Bất kể là hoàn cảnh nào, Bạch Liễu chưa bao giờ để em giết bất cứ ai."

"Thông thường mà nói, cảm thông là cảm giác mà một người hạnh phúc có được khi nhìn một người bất hạnh, từ góc độ này, chị gái, hình như em mới nên thông cảm cho chị thì phải?"



Sương độc lưu chuyển xung quanh Lưu Giai Nghi nhất thời đông lại, giây tiếp theo, sương độc tản ra, Lưu Giai Nghi trưởng thành đứng ở trung tâm nhìn Lưu Giai Nghi đối diện không chút cảm xúc, cô chậm rãi mở tay ra sau đó khép lại:

"Đài phun thuốc độc."

Màn sương độc màu đen lập tức đông đặc như chất lỏng, từ mặt đất tuôn ra bao phủ lấy Lưu Giai Nghi!

Khu A.

Mục Tứ Thành phun phì phì bò lên khỏi đất, miệng vẫn không quên lầm bầm oán giận, "Đù má nó, nghĩa trang gì mà giàu vãi cớt thế này! Toàn là mấy căn hộ lớn."

"Chẳng lẽ bọn nhà giàu toàn thích sắp xếp gia đình từ sống đến ch3t hay sao vậy?! Cả đống cả mớ quái vật thế này thì đíu biết khi nào mới tìm được nghĩa trang chưa hoàn thành mà Bạch Liễu nói..."

Vừa nói cậu vừa dùng một tay chống bên cạnh búng người lên tr3n, chuẩn bị rơi xuống vững vàng tr3n mặt đất.

Một tiếng huýt sáo lanh lảnh chọc ghẹo truyền đến từ phía sau lưng cậu: "Hey, muốn tìm cái này hả nhóc?"

Lúc Mục Tứ Thành vừa giẫm một chên lên mặt đất, hai tay lập tức hóa thành móng vuốt sắc bén, xoay người lui về phía sau hơn mười mét cách xa giọng nói, nhe răng ra hung dữ: "Ai ở đâu? Lăn ra đây coi!"

"Tính cảnh giác không tồi, cứ tưởng lão đại nhỏ thơm ngon mềm mại trong thế giới này sẽ dưỡng phế nhóc chứ." Thanh âm đó tiếp tục cười nói.

Mục Tứ Thành nhìn chằm chằm vào bóng dáng bất cần của người đàn ông đang ngồi chồm hổm tr3n bia mộ.

Ánh trăng sáng rọi từ phía sau lưng hắn, chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt đang toét miệng cười và một đôi mắt đỏ hoe dưới ánh trăng.

Gương mặt này khiến Mục Tứ Thành cảm thấy vừa quen vừa lạ.

Người đàn ông ngồi xổm tr3n bia mộ nhảy xuống nhẹ nhàng, một tay đút túi đi về phía Mục Tứ Thành, một tay quơ quơ tờ giấy: "Nhóc đang tìm giấy chứng nhận đất sao? Ở chỗ của anh này."

Người đàn ông từng bước tiến vào trong tầm mắt của Mục Tứ Thành, tiếp đó Mục Tứ Thành kinh ngạc chửi thề một tiếng, lập tức đứng thẳng người lên: "Anh mẹ nó là ai vậy?!"

Người đàn ông mặc bộ quần áo lông tơ màu nâu nổi bật và chiếc áo khoác len màu vàng sẫm dài đến đầu gối, áo khoác không cài cúc bị gió thổi tung các góc áo, bên trong phối với một chiếc áo kiểu thể thao đơn giản nhìn khá kỳ quái, cảm giác như người còn ngái ngủ vớ đại hai món đồ trong tủ quần áo mặc đại vào người rồi đi ra ngoài.

Chiếc quần vải thô của hắn buộc chặt vào đôi bốt cao đến bắp chân, tr3n tay đeo 7, 8 chiếc nhẫn bạc có hình thù kỳ lạ, chính giữa mặt nhẫn là một cây thánh giá ngược xoay theo các góc khác nhau.

"Anh là ai á?" Người bên kia dường như vừa nghe thấy một câu chuyện cười rất vui vẻ, không nhịn được cười, "Nhóc ngốc thật đấy, đã nhìn thấy mặt anh rồi mà còn hỏi, anh còn có thể là ai nữa chứ??"

Người đối diện chậm rãi đến gần Mục Tứ Thành.

Gió đêm thổi tung lông tơ tr3n áo khoác của người đàn ông này, hắn bước đi một cách lười biếng, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng vòng cung của cơ bắp qua mỗi bước đi, nhìn như đang đi dạo trong sân nhưng thực chất là một con sư tử đang vươn mình, sẵn sàng tấn công con mồi bất cứ lúc nào.

Dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ của người đàn ông sáng lên một cách kinh ngạc: "Đương nhiên ông đây là nhóc rồi, Mục Tứ Thành."

Cảm giác áp bức cực lớn từ người đối diện khiến Mục Tứ Thành thận trọng lùi lại hai bước, ánh mắt láo liên đảo hết bên này đến bên kia.

Bạch Liễu đã dặn dò cậu, trong trường hợp không thể chiến đấu,bảo toàn sức chiến đấu là yếu tố đầu tiên, chính là chạy!

Với tốc độ của cậu, muốn chạy trốn chắc vẫn còn được đi.

Nhìn thấy ánh mắt đảo tới đảo lui của cậu, người đối diện lười biếng giơ tay: "Chạy trốn chán lắm, anh sẽ không đánh nhóc."

Mục Tứ Thành chuẩn bị tốc biến thì dừng lại, cậu ngập ngừng nhìn sang.

Người đối diện chậm rãi giơ giấy chứng nhận đất lên thả rơi xuống đất, ánh mắt Mục Tứ Thành lia theo tờ giấy, đột nhiên thấy người kia nhấc chân giẫm giày lên.

Mục Tứ Thành cảm giác cứ như ánh mắt của mình đã bị hắn giẫm lên vậy.

"Lâu lắm rồi anh không chơi chung phó bản với lão đại." Người đối diện nở nụ cười cợt nhả đề nghị, hắn ngáp một cái, "Ngày nào cũng chỉ có họp họp họp, ngủ đến nỗi xương cốt cũng sắp rụng đến nơi, chúng ta chơi một trò chơi đi, thế nào?"

Mục Tứ Thành thận trọng hỏi: "Trò chơi gì?"

Nụ cười tr3n mặt của người đối diện càng sâu: "Trò chơi mà anh và nhóc đều thích."

"Trò chơi ăn trộm."

Hô hấp Mục Tứ Thành nhất thời thay đổi, sau đó con ngươi tối sầm lại, hoàn toàn xoay người đối mặt bên kia: "Chơi như thế nào?"

"Để chơi với nhóc lâu hơn." Mục Tứ Thành đối diện sờ sờ gáy, sau đó buông lỏng cánh tay, th0 ra một hơi thoải mái, "Anh đứng ở đây, không dùng bất kỳ kỹ năng gì, không trang bị hình thái Sách Quái Vật, cũng không di chuyển chân, chỉ dùng tay đối phó với nhóc."

"Còn nhóc ——" Mục Tứ Thành đối diện chỉ chỉ vào chân mình, nhướng mày mỉm cười, "Nhóc có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể cướp được giấy chứng nhận đất từ anh, anh sẽ thả nhóc đi, thế nào?"

Mục Tứ Thành sững lại một giây, sau đó cậu lưu loát xắn tay áo lên, cười lạnh một tiếng, ý chí chiến đấu trong mắt sục sôi: "Vậy thì chơi thôi."

Khu C.

Hai roi một đen một trắng va vào nhau trong không khí rồi bật mạnh ra hai bên, đánh vào sườn của tòa nhà, đập thành hai chỗ trũng to đùng, tòa nhà bị roi đen quất trúng lập tức vỡ tan tành, giống như một miếng đậu phụ bị dao trong không gian cắt ra làm đôi từ từ đổ xuống.

Nơi nào cũng có bụi, bụi tung tóe khắp nơi, các tòa nhà ở bốn phía không ngừng sụp đổ về phía bãi đất trống ở giữa.

Tr3n bãi đất trống hai người nhanh chóng tiến lại gần nhau, họ lắc lư roi trong làn khói bụi dày đặc, vẽ ra một khoảng không gian lộ rõ xung quanh, và rồi giây tiếp theo, hai người chạm mặt nhau tr3n mặt đất, roi lại quất vào nhau, một vết nứt đen kịt xuất hiện trong không gian dưới lực va chạm cực lớn rồi nhanh chóng khép lại.

Bạch Liễu và Bạch Lục đều đeo găng tay da, một tay cầm roi, tay kia cầm đầu roi để đỡ đòn roi của đối phương.

Hai màu roi đen trắng đón đỡ va chạm vào nhau cọ xát ra ánh lửa, trong ánh lửa nhỏ nhoi Bạch Lục nhướng mi mắt, gã nhìn sắc mặt thờ ơ của Bạch Liễu, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Hay là chúng ta đánh cuộc nhé?"

"Đánh cuộc đội viên nào của ta sẽ giết đội viên nào của cậu trước tiên được không?"

Vừa nói những lời này, Bạch Lục liền hướng lên tr3n rút roi, sau đó nhanh chóng đè người xuống quất Bạch Liễu từ dưới lên tr3n.

Roi tr3n tay Bạch Lục biến mất, đôi bàn tay đeo găng biến thành một đôi vuốt khỉ sắc bén, năm ngón tay đan vào nhau tạo thành một con dao sắc bén xẹt qua vai Bạch Liễu.

Móng khỉ của Bạch Lục quất một nhát rồi thu hồi lại, gã rũ mắt cười khẽ "Ta đoán người đầu tiên là Mục Tứ Thành."

Tốc độ né tránh của Bạch Liễu kém xa tốc độ tấn công của Bạch Lục, hắn không kịp né tránh, bả vai bị đâm vào, giây tiếp theo Bạch Liễu vung roi mở ra khoảng cách rồi đóng đinh vào móng khỉ tr3n bả vai hắn.

Móng khỉ theo máu thịt hướng ra ngoài từ bả vai Bạch Liễu, máu nháy mắt nhuộm đỏ áo sơ mi Bạch Liễu.

Bạch Lục bị roi của Bạch Liễu mở ra một khoảng cách, gã không cam lòng rút lại móng khỉ vẫn còn đang chảy máu tí tách, tiếp tục đi về hướng Bạch Liễu, lễ phép hỏi: "Cậu nghĩ ai sẽ là người ch3t đầu tiên?"

Bạch Liễu không trả lời, trong sương mù mịt mù, chỉ có thể nghe thấy tiếng máu của mình nhỏ xuống đất dọc theo đầu ngón tay.

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mục Tứ Thành liên tục giảm xuống còn 27!! 】

Mục Tứ Thành bị ném bay thẳng vào 4, 5 tấm bia mộ, che nguc nôn ra từng ngụm máu tươi tr3n mặt đất, loạng choạng chống đỡ bia mộ cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối mềm đến mức không đứng nổi nữa, chỉ biết vô lực nửa quỳ tr3n mặt đất yếu ớt, ánh mắt đỏ máu nhìn chằm chằm bản thân đang thản nhiên giẫm lên giấy chứng nhận đất xa xa đằng kia.

...... quá kinh khủng.

Hóa ra tay của cậu có thể mạnh đến mức này?



Mục Tứ Thành đối diện dùng chân trái giẫm lên giấy chứng nhận đất, dấu chân tr3n mặt đất vẫn y nguyên không xê dịch, nhếch miệng ngáp dài một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt: "Đã thử 71 lần rồi, tiếp nữa không?"

Mục Tứ Thành nuốt một ngụm máu trào lên cổ họng, cậu loạng choạng đứng dậy, cúi đầu nắm chặt tay.

...... Làm sao bây giờ.

Nếu Bạch Liễu ở đây, hắn sẽ chọn tiếp tục hay rút lui khi đã mất 40 HP?

Sự lựa chọn của cậu vừa rồi là đúng hay sai? Cậu có nên tiếp tục không?

"Hey, cuối cùng có chơi nữa hay không?" Mục Tứ Thành ở đối diện lớn tiếng vẫy tay, "Nhóc mà không đến thì anh sẽ ngủ mất."

Mục Tứ Thành nghiến răng, cậu hít một hơi thật sâu, vừa định quay người lại.

"Muốn chạy trốn sao?" Mục Tứ Thành kia lười biếng đưa hai tay ra sau đầu, "Cũng không ngốc lắm, biết tự bảo vệ mình, nếu là anh thì anh cũng đíu thèm làm nhiệm vụ cho Bạch Lục."

"Tên đó là một kẻ vô nhân đạo, giống như Lưu Hoài vậy, không đáng để nhóc phải cố gắng thế đâu."

"Đừng dư hơi quan tâm đến sống ch3t của mấy tên thối nát đó."

Mục Tứ Thành xoay người đến nửa chừng thì dừng lại, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, giơ nắm đấm đỏ bừng xông tới: "Anh không được phép nói bạn tôi như vậy!!"

"Bọn họ không thối nát!!"

【Sát thủ và kẻ trộm, tên gì nghe tởm thế! 】

【Hả? Tởm lắm hả? Tôi thấy cũng được mà! 】

Lưu Hoài gãi đầu cười xấu hổ nhìn Mục Tứ Thành: "Tôi cảm thấy tên kẻ trộm Tứ ca rất cool ngầu mà."

【Kẻ lang thang và con khỉ, cái tên kinh tởm gì thế này, Bạch Liễu anh ch3t đi! 】

【Chúng ta thật sự có thể thắng đến cùng sao? 】

Bạch Liễu quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh: "Đây không phải là chuyện mà cậu nên nghĩ tới."

"Hãy làm những gì cậu cần làm, phần còn lại để tôi."

"Chúng ta sẽ thắng."

Ông đây đíu quan tâm nữa! Đánh cuộc một lần đi! Ch3t thì ch3t!!

Bạch Liễu sẽ luôn có cách để cứu vãn tình hình!!

Mục Tứ Thành nước mắt lưng tròng, cậu giơ nắm đấm hung hăng đánh vào mặt Mục Tứ Thành kia, khàn khàn gào lên: " —— lần thứ bảy mươi hai!!!"

Mục Tứ Thành trưởng thành dễ dàng trốn thoát chỉ bằng cách lắc vai, khoảnh khắc nắm tay hạ xuống của Mục Tứ Thành rơi xuống quần áo của người đàn ông này, nó đã biến thành móng khỉ, đôi mắt của cậu nhắm vào giấy chứng nhận đất dưới chân hắn ta.

Cậu chỉ vừa giả vờ mà thôi, mục đích thực sự của cậu là ăn cắp giấy chứng nhận đất đai.

Mục Tứ Thành thành thục hơi nhướng mày, ngồi xổm xuống rồi di chuyển đầu gối sang một bên để chặn móng khỉ của Mục Tứ Thành, dùng hai tay nắm lấy móng khỉ của Mục Tứ Thành bẻ vào trong dễ dàng như bẻ đũa thành ba khúc.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mục Tứ Thành đã giảm xuống còn 20!! 】

Mục Tứ Thành đau đến đồng tử tan rã, nghiến răng kìm lại máu sắp trào ra khỏi cổ họng, xoay người lại muốn thử lần nữa, Mục Tứ Thành đối diện dễ dàng bắt lấy móng khỉ của cậu sau đó nắm lấy bả vai, xoay eo từ bên này sang bên kia, ý đồ muốn ném Mục Tứ Thành ra ngoài như mấy lần trước đó.

Bị ném thêm một lần nữa không chừng ch3t thật luôn đấy!!

Ngay lúc sắp bị ném ra ngoài, Mục Tứ Thành lật người, dưới cơn đau không thể tưởng tượng nổi, cậu dùng móng khỉ đã bị bẻ làm ba đoạn nắm chặt quần áo của Mục Tứ Thành trưởng thành, thế là không bị ném đi nữa.

Mục Tứ Thành kia nhướng mày, sau đó nắm lấy hai đầu vai Mục Tứ Thành, giống như muốn gấp Mục Tứ Thành làm đôi, xương cốt bị biến dạng trầm trọng khiến Mục Tứ Thành cuối cùng cũng yếu ớt buông móng khỉ ra.

"Tay bị bẻ gãy thế rồi mà vẫn không rút ra được kinh nghiệm nào à." Vẻ mặt Mục Tứ Thành trưởng thành vô cùng lạnh lùng, "Lần này anh sẽ dạy cho nhóc một bài học nhớ đời."

Mục Tứ Thành nghiến răng nghiến lợi gào rống ra tiếng, cậu rụt vai lại chống lại lực bẻ của đối phương, khớp vai trực tiếp bị tháo dỡ dưới áp lực của cả hai bên, trong nháy mắt đó, con ngươi của Mục Tứ Thành nhắm chặt lại giãn rộng ra, rơi thẳng xuống mặt đất.

"Bị cái đứa gọi là bạn bè ấy chém đứt móng khỉ mấy lần rồi vậy mà vẫn không nhớ, bây giờ thì nhóc không còn móng khỉ nữa đâu." Mục Tứ Thành lớn ngồi xổm tr3n mặt đất, chọc chọc Mục Tứ Thành mấy cái, "Trò chơi đến đây kết thúc."

Bả vai Mục Tứ Thành cọ xát trái phải tr3n mặt đất, cố gắng tiến lại gần phiên bản thành thục của Mục Tứ Thành, tựa như muốn làm lại lần nữa.

Tr3n khuôn mặt của Mục Tứ Thành thành thục cuối cùng cũng xuất hiện một chút phiền chán: "Anh ghê tởm cái thứ bạn bè của nhóc thật đấy, bò qua đây thì ông giết nhóc luôn."

Mục Tứ Thành mặt mày vết thương chồng chất ngẩng lên, tr3n khuôn mặt bầm tím nở nụ cười đắc ý, trong miệng ngậm tờ giấy chứng nhận đất, lúng búng nói trong miệng: "Tôi trộm được giấy chứng nhận đất rồi, tôi thắng!"

Đồng tử Mục Tứ Thành phiên bản trưởng thành co rút lại.

Thì ra thằng nhóc này cố ý làm như vậy.

Mục Tứ Thành biết bị gãy tay là điểm yếu tâm lý chung giữa hai người họ, vì vậy khi Mục Tứ Thành chịu tra tấn bị bẻ gãy tay, không chỉ riêng cậu đau đớn mà người tra tấn cụng sẽ sơ suất tâm lý ở một mức độ nào đó.

Thế rồi lợi dụng khe hở đó, tên nhóc này ngã xuống đất giả ch3t, không chút tôn nghiêm dùng miệng gặm đất dưới chân hắn để lấy giấy chứng nhận đất ra.

Mục Tứ Thành biết mình là người rất sĩ diện, dù ở thế giới nào cũng không vì Bạch Lục mà nằm dưới chân người khác để lấy một tờ giấy chứng nhận đất mà hắn giẫm lên.

Tại sao Mục Tứ Thành trong thế giới này lại có thể làm được điều đó vì Bạch Liễu?

Mục Tứ Thành thành thục suy tư một hồi lâu.

Thấy hắn không nói tiếng nào, Mục Tứ Thành đang nằm dưới đất có chút thấp thỏm và tức giận, vừa c4n chặt lấy giấy chứng nhận đất để khỏi bị cướp lại, vừa lúng búng trong miệng hỏi: "Này! Anh đừng có nuốt lời đó!"

Mục Tứ Thành đối diện hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn Mục Tứ Thành nằm tr3n mặt đất vài giây, sau đó đột nhiên cười khinh thường: "Tuy rằng anh hơi ngốc, nhưng nhóc thắng rồi đó."

Hai mắt Mục Tứ Thành sáng lên, sau đó liền thấy Mục Tứ Thành phiên bản trưởng thành này đứng dậy vò vò đầu cậu, xoay người rời đi, một tay đút túi vẫy tay với cậu:

"Nhiệm vụ của anh thất bại rồi, đi tìm lão đại lãnh phạt đây, hơn phân nữa là bị gã đánh ch3t luôn quá!"

"Lão đại của nhóc không tồi đâu."

Mục Tứ Thành này dừng lại một lúc: "Tuy rằng nhóc vẫn còn ngốc nhưng hắn dạy nhóc ngầu lòi phết."

Mục Tứ Thành nằm tr3n mặt đất đầu đầy dấu chấm hỏi: "???"

Này mẹ nó rốt cuộc là đang khen tôi hay đang mắng tôi vậy??

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook