Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 430
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu nhận được thân phận (người thừa kế của Tà Thần) trong phó bản trò chơi. 】
【Người chơi Bạch Liễu kích hoạt nhiệm vụ chính. 】
【Nhiệm vụ chính: Yêu cầu người thừa kế của Tà Thần tìm được hai mỏ neo mang linh hồn và x4c thịt của Tà Thần cũ trong vòng bảy ngày, sau đó hiến tế đối phương tr3n nhà thuyền vào ngày tế Tà Thần để hoàn thành buổi lễ. 】
Bạch Liễu chậm rãi mở mắt ra.
Hắn đang đứng ở mép một bờ biển, trước mặt chỉ thấy một vùng biển tối đen như mực, những con sóng nhấp nhô đập vào bờ cảng rồi cuốn lăn tăn ra xa tạo thành tiếng nước vỡ kỳ lạ. Trong bóng tối, một tiếng trống nặng nề đột nhiên vang lên sau lưng Bạch Liễu.
"Tùng ——!"
Bạch Liễu liếc mắt về bên trái, một chiếc đèn lồng bụng tròn dẹt có chữ trắng tr3n nền đỏ từ từ sáng lên.
Ánh nến trong lồng đèn nhấp nháy lay động, tiếng trống thùng thùng liên hồi đằng sau bỗng trở nên náo nhiệt, trong không khí loáng thoáng giọng nam ngân nga một giai điệu thần bí không biết tên là gì, rồi theo từng nhịp trống, những chiếc đèn lồng tròn tr3n đầu Bạch Liễu lần lượt sáng lên, thắp sáng cả bầu trời đêm đen.
Khung cảnh đột nhiên bừng sáng, những thứ trước đây ẩn trong bóng tối lần lượt hiện ra dưới ánh nến vàng cam ấm áp.
Bạch Liễu nhìn bốn phía xung quanh, tr3n đầu hắn là những sợi dây thừng treo đèn lồng mỏng manh đan xen chằng chịt, những chiếc đèn lồng treo theo những khoảng nhất định tạo thành một lưới đèn khổng lồ.
Những món đồ trang trí bằng giấy màu được cắt khéo léo rủ xuống bên cạnh những chiếc đèn lồng, đung đưa theo gió biển, tạo ra những âm thanh như tiếng chuông vỡ, ánh nến mờ mờ ảo ảo khiến khung cảnh náo nhiệt xung quanh Bạch Liễu càng thêm lãng mạn.
Hai bên trái phải Bạch Liễu có mấy chục tay trống nam ở độ tuổi trung niên trông rất khỏe mạnh cường tráng, cơ bắp tr3n người cuồn cuộn, bọn họ đều đeo một sợi dây vải dày màu trắng vòng qua cổ đến bả vai phía trước, trước eo là một cái trống màu đỏ lớn độ bằng cái cối xay, hai bên trống gắn chặt mấy cái vòng mạ vàng.
Nhóm người đánh trống đang cùng nhau ngân nga một bài hát có giai điệu khá cổ quái bằng âm thanh trầm khàn trong lồng nguc, bọn họ đập mạnh gậy đánh trống tr3n tay, nhịp trống dồn dập hơn.
Cuối cùng tất cả đèn lồng đều sáng lên, chiếu rọi bờ biển vào ban đêm sáng như ban ngày.
Theo ánh đèn thắp sáng, bờ vịnh vốn đang yên tĩnh trở nên đông đúc người đến người đi, tr3n phố xuất hiện đủ loại quầy hàng, từ những quầy hàng bán những chiếc chuông nhỏ buộc bằng những sợi chỉ đỏ, quầy hàng bán những chiếc bùa hộ mệnh có tác dụng khác nhau, quầy hàng bán nến hương, kẹo táo, đến quầy hàng bán các loại mặt nạ thần với hình thù kỳ dị, trong đó bán chạy nhất là mặt nạ của Tà Thần trẻ trung, vẻ mặt từ bi có mái tóc trắng và đôi mắt xanh.
Những người bán hàng gào thét mời chào những món đồ tế lễ mới lạ và thú vị, đâu đâu cũng thấy khách du lịch mặc trang phục lễ hội long trọng cười nói trao đổi với nhau:
"Lễ hội Tà Thần năm nay náo nhiệt thật đấy."
"Tất nhiên rồi, lễ hội Tà Thần hàng năm là sự kiện lớn nhất trong thị trấn mà, nhờ có Tà Thần đại nhân phù hộ mà người dân trấn chúng ta mới có thể thực hiện được nguyện vọng của mình."
"... Từ lúc Tà Thần đại nhân giáng xuống trấn nhỏ của chúng ta, đến nay cũng đã mười năm rồi nhỉ."
"Năm nay vừa vặn chính là năm thứ mười tế Tà Thần thế nên tổ chức hoành tráng lắm, vị chủ trì tế điện được mọi người công nhận kia rất có thể là người thừa kế của Tà Thần..."
"Vị kia trước đây chỉ là một tế phẩm bị bán tới đây, bây giờ có thể chủ trì tế Tà Thần cũng xem như một bước lên trời rồi, nghe nói lúc đầu còn chạy trốn nữa, cũng chả biết là trốn làm cái quái gì, thần linh ban phước lành và chiếu cố như thế còn không biết quý trọng, ngược lại còn muốn trốn, thật đúng là..."
"Thôi đừng nhắc đến hắn nữa, không biết mấy đứa trẻ đến đền thờ biển năm nay như thế nào, tôi muốn đi nhìn thử vận may xem sao, biết đâu chừng may mắn lại chọn được một tế phẩm, tôi có nhiều nguyện vọng muốn Tà Thần đại nhân thực hiện lắm."
"Ông thật là tham lam, năm ngoái ông vừa thực hiện được một nguyện vọng còn gì?"
"Đã gọi là nguyện vọng thì càng nhiều càng tốt chứ sao, năm ngoái là năm ngoái, năm nay là năm nay, dù sao thì tôi có phải trả giá đâu haha.."
Bạch Liễu đứng một mình tr3n một bục cao bằng gỗ gần biển, đây hẳn là sân khấu dùng để biểu diễn tế thần. Hắn mặc bộ quần áo tế lễ hai màu đen trắng, kiểu dáng có chút giống trang phục Kariginu nhưng tinh tế và phức tạp hơn rất nhiều.
Tr3n tay hắn cầm một chiếc chuông Kagura treo đầy những chiếc chuông tròn bằng vàng, gió biển xuyên qua hai ống tay áo vừa rộng vừa dài của Bạch Liễu thổi phồng toàn bộ quần áo và mái tóc lòa xòa tr3n trán hắn, tiếng chuông rung lên.
Gió lạnh nước lạnh, chuông vàng leng keng.
Phía dưới đài cao là người đi đường đang cười nói mắng mỏ nói chuyện ồn ào, trước mặt là biển đen vô tận, có thể thấy lờ mờ một chút ánh sáng màu cam đung đưa phía chân trời như có một con tàu đang đậu tr3n biển.
"Tùng tùng tùng ——!"
Sau khi kết thúc hồi trống, phía sau bệ gỗ cao nơi Bạch Liễu đang đứng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập vội vã, hắn vừa quay đầu lại liền thấy một người đang hung hăng giơ tay muốn tát cho hắn một bạt tai.
Bạch Liễu nhanh chóng né sang một bên, nhưng vừa di chuyển cơ thể thì hệ thống nhắc nhở:
【 hệ thống cảnh cáo: Hành động phản kháng đi ngược lại thiết lập thân phận (người thừa kế của Tà Thần) của người chơi, vui lòng không kháng cự! 】
Bạch Liễu cảm thấy thân thể mình bị đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích thế là liền bị gã đàn ông kia tát một cái bốp vào mặt, bên trái mặt đau rát, khóe môi nứt ra máu nhỏ tí tách xuống mặt đất.
"Tên vô dụng!" Gã đàn ông kia lạnh giọng mắng Bạch Liễu, "Sao mày dám ngưng diễn tập thần tế chứ! Thật là bất kính với Tà Thần đại nhân!"
Bạch Liễu cúi đầu rũ mắt xuống, cứ để mặc vết máu tr3n miệng, trầm mặc không nói.
Thấy Bạch Liễu không lên tiếng gã đàn ông lại càng nổi điên lên định nhấc chân đá vào eo Bạch Liễu, thế nhưng vừa nhìn đến bộ trang phục tế thần xa xỉ tr3n người Bạch Liễu thì dừng lại, kiềm chế cơn tức giận của mình chỉ vào mũi hắn chất vấn:
"Bảy ngày sau phải biểu diễn nhạc kịch hiến tế Tà Thần rồi mà bây giờ mày vẫn không nhớ nổi màn múa mở đầu, nếu lễ tế Tà Thần mười năm mà xảy ra sự cố gì, cho dù mày có trở thành người thừa kế Tà Thần đi nữa thì tao cũng xích mày lại vùi sâu dưới biển, để mày làm 【 mỏ neo 】của điện thờ!"
Gã đàn ông cười lạnh: "Tao biết mày sợ nước nhất, chắc là mày không muốn bị tra tấn vậy đâu nhỉ, liệu hồn chăm chỉ luyện tập đi!"
Nói xong, người nọ khoát tay áo rời đi, gã nhìn hai người hầu nhỏ đứng kế bên đang cúi đầu lộ rõ vẻ sợ hãi, lạnh giọng nói: "Dìu nó xuống thay quần áo rồi chữa vết thương tr3n mặt cho nó đi."
"Đêm nay không cho nó ngủ, bắt nó phải luyện tập điệu nhảy tế thần thêm một nghìn lần cho tao, trước khi lên sân khấu vào ngày mai phải nhảy được đàng hoàng cho tao xem."
Một người hầu nhỏ run bần bật ngẩng đầu: "Nhưng thưa đại nhân Mifune, đã ba ngày rồi Bạch Lục vẫn không được nghỉ ngơi, ngày hôm qua anh ấy bị ngài trách phạt, đến hôm nay cũng chưa uống một ngụm nước, nếu lại bắt anh ấy..."
Mifune âm trầm liếc mắt nhìn người hầu nhỏ một cái.
Đôi vai của người hầu nhỏ chợt run lên, cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu xuống: "Dạ con biết rồi, con sẽ trông chừng Bạch Lục nhảy cả đêm cho đến khi anh ấy có thể đáp ứng yêu cầu của ngài."
Mifune bực bội quét mắt nhìn Bạch Liễu, ừ một tiếng sau đó sải bước bước xuống đài cao, hai người hầu bước tới đỡ Bạch Liễu.
Một trong những người hầu vừa lên tiếng bênh vực Bạch Liễu thận trọng nhìn quanh quất thăm dò, sau khi chắc chắn Mifune đã đi thẳng về phía thị trấn thì cậu ta mới th0 phào một hơi, lo lắng quay đầu nhìn Bạch Liễu sắc mặt tái nhợt: "Anh có sao không? Có đứng được không?"
Bạch Liễu chậm rãi lắc đầu: "Không sao."
Mãi đến khi Mifune rời đi thì hắn mới lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình, trước đó hắn chẳng động đậy được một chút nào.
Có vẻ như phó bản này yêu cầu người chơi phải nhập vai nhân vật khắt khe hơn so với phó bản thôn Âm Sơn trước đó, không thể làm bất kỳ mọi hành vi không phù hợp với thân phận nhân vật, nếu cố tình vi phạm thì sẽ bị hệ thống cưỡng chế tiếp quản thân thể.
... Bắt buộc hắn phải đi theo con đường của người thừa kế Tà Thần cùng với chủ đề ( Tế Tà Thần) kiểu này, xem ra Bạch Lục đã nôn nóng lắm rồi.
"Sao lại không sao chứ?" Cậu nhóc người hầu nhỏ thấy Mifune rời đi thì bắt đầu lải nhải, tr3n mặt không giấu được vẻ lo lắng, "Hôm qua anh đạp nhầm nhịp, đại nhân Mifune bắt anh nhảy cả ngày không cho ăn uống gì, hôm nay chẳng ngủ được bao nhiêu đã bắt anh tập từ chiều đến giờ, mới nãy anh lảo đảo mấy lần em cứ tưởng anh sẽ rơi xuống đài luôn rồi đấy."
Theo lời giải thích của người hầu nhỏ, Bạch Liễu liền cảm nhận được cơ thể này suy nhược do không uống nước và đường trong một thời gian dài, đầu hắn bắt đầu có chút choáng váng, hắn chống vào tay người hầu nhỏ nhắm mắt lại th0 hào hển một lúc mới thích ứng được.
Người hầu nhỏ thấy Bạch Liễu nhắm mắt thì hoảng sợ, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo: "Đây là kẹo đường em mới mua ở lễ hội, em giấu trong tay áo mang vào đây đấy, anh ăn mấy viên đi đã!"
Bạch Liễu khẽ mở mắt, cầm lấy rồi nuốt vài viên.
Vị ngọt dính nhớp của kẹo và cảm giác cào xé của viên kẹo cứng trôi qua cổ họng khô khốc khiến hắn ho sặc sụa, người hầu nhỏ càng thêm đau lòng nhìn Bạch Liễu: "Chờ chút nữa chúng ta lẻn về nhà thuyền, bên đó không có ai giám sát, anh có thể ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút cũng được."
"Nhà thuyền?" Bạch Liễu đảo mắt qua, trầm giọng hỏi: "Ở đâu?
Người hầu nhỏ đưa tay sờ trán Bạch Liễu, lo lắng hỏi: "Bạch Lục, anh sốt rồi hả, sao lại không nhớ gì vậy?"
"Sao anh lại không nhớ nhà thuyền ở đâu?"
"Nhà thuyền là nơi những tế phẩm bị mua về như chúng ta sống khi còn nhỏ đấy."
Người hầu nhỏ th0 dài: "Nhưng anh không nhớ cũng là chuyện bình thường, 5 năm trước từ lúc anh bị đại nhân Mifune bắt đi vẫn chưa quay trở lại nhà thuyền bao giờ, cứ sống ở đền thờ tr3n thị trấn với tư cách là người thừa kế của Tà Thần."
Bạch Liễu thản nhiên nói dối: "Tôi nhớ rồi, nhưng loại nhà thuyền này là nơi tế phẩm sống, đáng lẽ gần đến lễ tế thì sẽ càng bảo vệ chặt chẽ chứ? Sao lại không có ai giám sát?"
"Thì lúc nào nhà thuyền chẳng được canh phòng nghiêm ngặt." Người hầu th0 dài, "Bạch Lục, anh tập nhảy đến mụ mị đầu óc luôn rồi à, anh quên rồi sao? Ngày mai là ngày đầu tiên của bảy ngày tế Tà Thần."
"Đêm nay không ai giám sát nhà thuyền cả."
Người hầu nhỏ lãnh đạm ngẩng đầu: "Bởi vì người trong trấn sẽ đi nhà thuyền đoạt lấy tế phẩm."
"—— Đó là mở đầu của lễ tế Tà Thần, đêm hội nhà thuyền."
- -----oOo------
【Người chơi Bạch Liễu kích hoạt nhiệm vụ chính. 】
【Nhiệm vụ chính: Yêu cầu người thừa kế của Tà Thần tìm được hai mỏ neo mang linh hồn và x4c thịt của Tà Thần cũ trong vòng bảy ngày, sau đó hiến tế đối phương tr3n nhà thuyền vào ngày tế Tà Thần để hoàn thành buổi lễ. 】
Bạch Liễu chậm rãi mở mắt ra.
Hắn đang đứng ở mép một bờ biển, trước mặt chỉ thấy một vùng biển tối đen như mực, những con sóng nhấp nhô đập vào bờ cảng rồi cuốn lăn tăn ra xa tạo thành tiếng nước vỡ kỳ lạ. Trong bóng tối, một tiếng trống nặng nề đột nhiên vang lên sau lưng Bạch Liễu.
"Tùng ——!"
Bạch Liễu liếc mắt về bên trái, một chiếc đèn lồng bụng tròn dẹt có chữ trắng tr3n nền đỏ từ từ sáng lên.
Ánh nến trong lồng đèn nhấp nháy lay động, tiếng trống thùng thùng liên hồi đằng sau bỗng trở nên náo nhiệt, trong không khí loáng thoáng giọng nam ngân nga một giai điệu thần bí không biết tên là gì, rồi theo từng nhịp trống, những chiếc đèn lồng tròn tr3n đầu Bạch Liễu lần lượt sáng lên, thắp sáng cả bầu trời đêm đen.
Khung cảnh đột nhiên bừng sáng, những thứ trước đây ẩn trong bóng tối lần lượt hiện ra dưới ánh nến vàng cam ấm áp.
Bạch Liễu nhìn bốn phía xung quanh, tr3n đầu hắn là những sợi dây thừng treo đèn lồng mỏng manh đan xen chằng chịt, những chiếc đèn lồng treo theo những khoảng nhất định tạo thành một lưới đèn khổng lồ.
Những món đồ trang trí bằng giấy màu được cắt khéo léo rủ xuống bên cạnh những chiếc đèn lồng, đung đưa theo gió biển, tạo ra những âm thanh như tiếng chuông vỡ, ánh nến mờ mờ ảo ảo khiến khung cảnh náo nhiệt xung quanh Bạch Liễu càng thêm lãng mạn.
Hai bên trái phải Bạch Liễu có mấy chục tay trống nam ở độ tuổi trung niên trông rất khỏe mạnh cường tráng, cơ bắp tr3n người cuồn cuộn, bọn họ đều đeo một sợi dây vải dày màu trắng vòng qua cổ đến bả vai phía trước, trước eo là một cái trống màu đỏ lớn độ bằng cái cối xay, hai bên trống gắn chặt mấy cái vòng mạ vàng.
Nhóm người đánh trống đang cùng nhau ngân nga một bài hát có giai điệu khá cổ quái bằng âm thanh trầm khàn trong lồng nguc, bọn họ đập mạnh gậy đánh trống tr3n tay, nhịp trống dồn dập hơn.
Cuối cùng tất cả đèn lồng đều sáng lên, chiếu rọi bờ biển vào ban đêm sáng như ban ngày.
Theo ánh đèn thắp sáng, bờ vịnh vốn đang yên tĩnh trở nên đông đúc người đến người đi, tr3n phố xuất hiện đủ loại quầy hàng, từ những quầy hàng bán những chiếc chuông nhỏ buộc bằng những sợi chỉ đỏ, quầy hàng bán những chiếc bùa hộ mệnh có tác dụng khác nhau, quầy hàng bán nến hương, kẹo táo, đến quầy hàng bán các loại mặt nạ thần với hình thù kỳ dị, trong đó bán chạy nhất là mặt nạ của Tà Thần trẻ trung, vẻ mặt từ bi có mái tóc trắng và đôi mắt xanh.
Những người bán hàng gào thét mời chào những món đồ tế lễ mới lạ và thú vị, đâu đâu cũng thấy khách du lịch mặc trang phục lễ hội long trọng cười nói trao đổi với nhau:
"Lễ hội Tà Thần năm nay náo nhiệt thật đấy."
"Tất nhiên rồi, lễ hội Tà Thần hàng năm là sự kiện lớn nhất trong thị trấn mà, nhờ có Tà Thần đại nhân phù hộ mà người dân trấn chúng ta mới có thể thực hiện được nguyện vọng của mình."
"... Từ lúc Tà Thần đại nhân giáng xuống trấn nhỏ của chúng ta, đến nay cũng đã mười năm rồi nhỉ."
"Năm nay vừa vặn chính là năm thứ mười tế Tà Thần thế nên tổ chức hoành tráng lắm, vị chủ trì tế điện được mọi người công nhận kia rất có thể là người thừa kế của Tà Thần..."
"Vị kia trước đây chỉ là một tế phẩm bị bán tới đây, bây giờ có thể chủ trì tế Tà Thần cũng xem như một bước lên trời rồi, nghe nói lúc đầu còn chạy trốn nữa, cũng chả biết là trốn làm cái quái gì, thần linh ban phước lành và chiếu cố như thế còn không biết quý trọng, ngược lại còn muốn trốn, thật đúng là..."
"Thôi đừng nhắc đến hắn nữa, không biết mấy đứa trẻ đến đền thờ biển năm nay như thế nào, tôi muốn đi nhìn thử vận may xem sao, biết đâu chừng may mắn lại chọn được một tế phẩm, tôi có nhiều nguyện vọng muốn Tà Thần đại nhân thực hiện lắm."
"Ông thật là tham lam, năm ngoái ông vừa thực hiện được một nguyện vọng còn gì?"
"Đã gọi là nguyện vọng thì càng nhiều càng tốt chứ sao, năm ngoái là năm ngoái, năm nay là năm nay, dù sao thì tôi có phải trả giá đâu haha.."
Bạch Liễu đứng một mình tr3n một bục cao bằng gỗ gần biển, đây hẳn là sân khấu dùng để biểu diễn tế thần. Hắn mặc bộ quần áo tế lễ hai màu đen trắng, kiểu dáng có chút giống trang phục Kariginu nhưng tinh tế và phức tạp hơn rất nhiều.
Tr3n tay hắn cầm một chiếc chuông Kagura treo đầy những chiếc chuông tròn bằng vàng, gió biển xuyên qua hai ống tay áo vừa rộng vừa dài của Bạch Liễu thổi phồng toàn bộ quần áo và mái tóc lòa xòa tr3n trán hắn, tiếng chuông rung lên.
Gió lạnh nước lạnh, chuông vàng leng keng.
Phía dưới đài cao là người đi đường đang cười nói mắng mỏ nói chuyện ồn ào, trước mặt là biển đen vô tận, có thể thấy lờ mờ một chút ánh sáng màu cam đung đưa phía chân trời như có một con tàu đang đậu tr3n biển.
"Tùng tùng tùng ——!"
Sau khi kết thúc hồi trống, phía sau bệ gỗ cao nơi Bạch Liễu đang đứng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập vội vã, hắn vừa quay đầu lại liền thấy một người đang hung hăng giơ tay muốn tát cho hắn một bạt tai.
Bạch Liễu nhanh chóng né sang một bên, nhưng vừa di chuyển cơ thể thì hệ thống nhắc nhở:
【 hệ thống cảnh cáo: Hành động phản kháng đi ngược lại thiết lập thân phận (người thừa kế của Tà Thần) của người chơi, vui lòng không kháng cự! 】
Bạch Liễu cảm thấy thân thể mình bị đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích thế là liền bị gã đàn ông kia tát một cái bốp vào mặt, bên trái mặt đau rát, khóe môi nứt ra máu nhỏ tí tách xuống mặt đất.
"Tên vô dụng!" Gã đàn ông kia lạnh giọng mắng Bạch Liễu, "Sao mày dám ngưng diễn tập thần tế chứ! Thật là bất kính với Tà Thần đại nhân!"
Bạch Liễu cúi đầu rũ mắt xuống, cứ để mặc vết máu tr3n miệng, trầm mặc không nói.
Thấy Bạch Liễu không lên tiếng gã đàn ông lại càng nổi điên lên định nhấc chân đá vào eo Bạch Liễu, thế nhưng vừa nhìn đến bộ trang phục tế thần xa xỉ tr3n người Bạch Liễu thì dừng lại, kiềm chế cơn tức giận của mình chỉ vào mũi hắn chất vấn:
"Bảy ngày sau phải biểu diễn nhạc kịch hiến tế Tà Thần rồi mà bây giờ mày vẫn không nhớ nổi màn múa mở đầu, nếu lễ tế Tà Thần mười năm mà xảy ra sự cố gì, cho dù mày có trở thành người thừa kế Tà Thần đi nữa thì tao cũng xích mày lại vùi sâu dưới biển, để mày làm 【 mỏ neo 】của điện thờ!"
Gã đàn ông cười lạnh: "Tao biết mày sợ nước nhất, chắc là mày không muốn bị tra tấn vậy đâu nhỉ, liệu hồn chăm chỉ luyện tập đi!"
Nói xong, người nọ khoát tay áo rời đi, gã nhìn hai người hầu nhỏ đứng kế bên đang cúi đầu lộ rõ vẻ sợ hãi, lạnh giọng nói: "Dìu nó xuống thay quần áo rồi chữa vết thương tr3n mặt cho nó đi."
"Đêm nay không cho nó ngủ, bắt nó phải luyện tập điệu nhảy tế thần thêm một nghìn lần cho tao, trước khi lên sân khấu vào ngày mai phải nhảy được đàng hoàng cho tao xem."
Một người hầu nhỏ run bần bật ngẩng đầu: "Nhưng thưa đại nhân Mifune, đã ba ngày rồi Bạch Lục vẫn không được nghỉ ngơi, ngày hôm qua anh ấy bị ngài trách phạt, đến hôm nay cũng chưa uống một ngụm nước, nếu lại bắt anh ấy..."
Mifune âm trầm liếc mắt nhìn người hầu nhỏ một cái.
Đôi vai của người hầu nhỏ chợt run lên, cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu xuống: "Dạ con biết rồi, con sẽ trông chừng Bạch Lục nhảy cả đêm cho đến khi anh ấy có thể đáp ứng yêu cầu của ngài."
Mifune bực bội quét mắt nhìn Bạch Liễu, ừ một tiếng sau đó sải bước bước xuống đài cao, hai người hầu bước tới đỡ Bạch Liễu.
Một trong những người hầu vừa lên tiếng bênh vực Bạch Liễu thận trọng nhìn quanh quất thăm dò, sau khi chắc chắn Mifune đã đi thẳng về phía thị trấn thì cậu ta mới th0 phào một hơi, lo lắng quay đầu nhìn Bạch Liễu sắc mặt tái nhợt: "Anh có sao không? Có đứng được không?"
Bạch Liễu chậm rãi lắc đầu: "Không sao."
Mãi đến khi Mifune rời đi thì hắn mới lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình, trước đó hắn chẳng động đậy được một chút nào.
Có vẻ như phó bản này yêu cầu người chơi phải nhập vai nhân vật khắt khe hơn so với phó bản thôn Âm Sơn trước đó, không thể làm bất kỳ mọi hành vi không phù hợp với thân phận nhân vật, nếu cố tình vi phạm thì sẽ bị hệ thống cưỡng chế tiếp quản thân thể.
... Bắt buộc hắn phải đi theo con đường của người thừa kế Tà Thần cùng với chủ đề ( Tế Tà Thần) kiểu này, xem ra Bạch Lục đã nôn nóng lắm rồi.
"Sao lại không sao chứ?" Cậu nhóc người hầu nhỏ thấy Mifune rời đi thì bắt đầu lải nhải, tr3n mặt không giấu được vẻ lo lắng, "Hôm qua anh đạp nhầm nhịp, đại nhân Mifune bắt anh nhảy cả ngày không cho ăn uống gì, hôm nay chẳng ngủ được bao nhiêu đã bắt anh tập từ chiều đến giờ, mới nãy anh lảo đảo mấy lần em cứ tưởng anh sẽ rơi xuống đài luôn rồi đấy."
Theo lời giải thích của người hầu nhỏ, Bạch Liễu liền cảm nhận được cơ thể này suy nhược do không uống nước và đường trong một thời gian dài, đầu hắn bắt đầu có chút choáng váng, hắn chống vào tay người hầu nhỏ nhắm mắt lại th0 hào hển một lúc mới thích ứng được.
Người hầu nhỏ thấy Bạch Liễu nhắm mắt thì hoảng sợ, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo: "Đây là kẹo đường em mới mua ở lễ hội, em giấu trong tay áo mang vào đây đấy, anh ăn mấy viên đi đã!"
Bạch Liễu khẽ mở mắt, cầm lấy rồi nuốt vài viên.
Vị ngọt dính nhớp của kẹo và cảm giác cào xé của viên kẹo cứng trôi qua cổ họng khô khốc khiến hắn ho sặc sụa, người hầu nhỏ càng thêm đau lòng nhìn Bạch Liễu: "Chờ chút nữa chúng ta lẻn về nhà thuyền, bên đó không có ai giám sát, anh có thể ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút cũng được."
"Nhà thuyền?" Bạch Liễu đảo mắt qua, trầm giọng hỏi: "Ở đâu?
Người hầu nhỏ đưa tay sờ trán Bạch Liễu, lo lắng hỏi: "Bạch Lục, anh sốt rồi hả, sao lại không nhớ gì vậy?"
"Sao anh lại không nhớ nhà thuyền ở đâu?"
"Nhà thuyền là nơi những tế phẩm bị mua về như chúng ta sống khi còn nhỏ đấy."
Người hầu nhỏ th0 dài: "Nhưng anh không nhớ cũng là chuyện bình thường, 5 năm trước từ lúc anh bị đại nhân Mifune bắt đi vẫn chưa quay trở lại nhà thuyền bao giờ, cứ sống ở đền thờ tr3n thị trấn với tư cách là người thừa kế của Tà Thần."
Bạch Liễu thản nhiên nói dối: "Tôi nhớ rồi, nhưng loại nhà thuyền này là nơi tế phẩm sống, đáng lẽ gần đến lễ tế thì sẽ càng bảo vệ chặt chẽ chứ? Sao lại không có ai giám sát?"
"Thì lúc nào nhà thuyền chẳng được canh phòng nghiêm ngặt." Người hầu th0 dài, "Bạch Lục, anh tập nhảy đến mụ mị đầu óc luôn rồi à, anh quên rồi sao? Ngày mai là ngày đầu tiên của bảy ngày tế Tà Thần."
"Đêm nay không ai giám sát nhà thuyền cả."
Người hầu nhỏ lãnh đạm ngẩng đầu: "Bởi vì người trong trấn sẽ đi nhà thuyền đoạt lấy tế phẩm."
"—— Đó là mở đầu của lễ tế Tà Thần, đêm hội nhà thuyền."
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.