Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 517
Hồ Ngư Lạt Tiêu
14/10/2023
Thùng hàng có hơi bẩn, lớp gỉ trên thùng đã bị nước biển xói mòn lộ rõ dưới ánh sáng yếu ớt. Trong thùng không chỉ có Bạch Liễu mà còn ba người khác đang thu mình ở ba góc còn lại của thùng hàng. Thoạt nhìn đó là những cô gái trẻ 16, 17 tuổi với những khuôn mặt khác nhau, đều trông rất sợ hãi, ôm gối khóc thút thít.
Bạch Liễu nhìn xung quanh, hắn lui vào góc tường bình tĩnh quan sát cẩn thận.
Trong thùng hàng của hắn hẳn là không có phù thủy, những cô gái kia trông rất chật vật, không giống như người có khả năng và tâm lý sẵn sàng giết chóc.
Bạch Liễu click mở giao diện điều khiển hệ thống, hắn phát hiện giao diện chỉnh sửa trang phục và âm thanh đã bị khóa —— quả nhiên là vậy, hệ thống không cho phép sử dụng tính năng cải trang ngoại hình để đánh lừa NPC trong phó bản phù thủy này.
Nhưng cũng may hiện giờ trong này khá tối tăm, âm thanh bên ngoài lại rất ồn ào, không dễ nhận ra giới tính của hắn, Bạch Liễu cố ý hạ giọng thỏ thẻ hỏi: "Các cô có biết chúng ta đang đi đâu không?"
Hắn vừa hỏi câu này xong thì ba cô gái kia còn hoảng sợ gào khóc to hơn nữa.
"Chúng ta sẽ đến vùng đất của phù thủy," một cô gái run rẩy nói, "nơi đó đáng sợ lắm."
Bạch Liễu lại nhẹ giọng hỏi lại: "Vùng đất của phù thủy?"
"Chị không biết sao?" Một cô gái ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Liễu, cô cười khổ, "Vậy chắc là chị đến từ quốc gia đó rồi, chỉ có phụ nữ đến từ quốc gia đó mới không biết gì về vùng đất phù thủy."
"Quốc gia đó?" Bạch Liễu chớp lấy điểm mấu chốt, "Các cô đều nói được tiếng Trung à?"
Nhìn khuôn mặt của mấy cô gái thì dễ nhận ra được họ đến từ khắp nơi trên thế giới nhưng lại đều có thể nói thông thạo tiếng Trung Quốc, bởi thế nên cho dù Bạch Liễu nói tiếng Anh lõm bà lõm bõm cũng có thể giao tiếp trôi chảy với các NPC trong phó bản này từ nãy đến giờ.
"Bởi vì cá chình biển (*) biến dị ở vùng đất phù thủy thông qua đại dương đã làm ô nhiễm toàn thế giới, thế nên phụ nữ ở các quốc gia đều phải ăn thứ sinh vật đó, từ đó sinh ra phù thủy." Cô gái rùng mình run rẩy hít sâu một hơi, "Tòa thẩm giáo cũng bởi vì sự xuất hiện của phù thủy mà vươn thế lực của mình ra khắp thế giới trong quá trình phán xử phù thủy."
"Ngoại trừ đất nước của chị."
Cô gái nhìn Bạch Liễu với ánh mắt ghen tị: "Đất nước của chị không công nhận phù thủy là người xấu, không cho phép Tòa thẩm giáo ra vào tự do, không cho phép lén lút xét xử phù thủy, lại càng nghiêm cấm dùng phụ nữ nuốt cá chình để giải quyết vấn nạn quốc gia, là nơi tốt nhất cho phụ nữ chúng ta hiện giờ."
Một cô gái bên cạnh thì thào: "Thế nên từ khi sinh ra chúng tôi đã bắt đầu học nói tiếng Trung, bởi vì chỉ cần có đủ tư cách chạy trốn đến đất nước chị, chúng tôi sẽ không bị bắt lại và xét xử phù thủy."
Cô gái vừa nói lúc nãy rất cảm thông với Bạch Liễu: "Tội chị quá, thế mà lại bị lừa bán tới đây."
"Vùng đất của phù thủy là nơi tồi tệ nhất dành cho phụ nữ trên toàn thế giới."
Cả bọn đang nói chuyện thì thùng hàng lắc lư đung đưa, hình như là ai đó đang khuân vác thùng mang ra khỏi thuyền. Các cô gái tức khắc hoảng hốt, rúc lại thành một cụm tập trung xung quanh Bạch Liễu, ánh mắt sợ hãi run lẩy bẩy nhìn vào cửa thùng hàng từ từ mở ra.
Khoảnh khắc cửa vừa được mở ra, ánh sáng chói mắt tràn vào, một gã đàn ông cao to lực lưỡng khệnh khạng bước tới, khinh thường quét ánh mắt dâm đãng nhìn qua thân thể của các cô gái như nhìn đống nguyên liệu ngon lành sắp được chế biến rồi bày biện lên bàn của mình.
"Ra đi." Gã kia cười khằng khặc, "Các phù thủy nhỏ đáng yêu sắp nuốt cá chình."
Nhóm cô gái xúm lại bên cạnh Bạch Liễu run rẩy bước ra. Cô gái gầy gò đi cuối cùng bị gã đàn ông nhéo một cái vào mông, lập tức hét ầm lên lấy tay che lại mông, rơm rơm nước mắt: "Anh làm gì vậy?!"
Gã kia đắc ý liếc nhìn ngực cô tỏ vẻ khinh thường: "Sờ có tí thôi mà, la cái gì mà la, mày mà la nữa thì tao sẽ nói mày là phù thủy, đem mày ra tòa thẩm giáo tra tấn, xem mày có dám la nữa hay không!"
Cô gái nghe vậy thì sợ tới mức mặt mũi tái mét, kìm nước mắt đi theo phía sau Bạch Liễu, quả nhiên không dám kêu la gì nữa.
Bạch Liễu liếc mắt nhìn gã, thấy gã vẫn còn thèm thuồng nhìn vào mông cô gái.
Quần cô gái đã bị nước biển thấm ướt, dính sát vào da thịt nửa trong nửa lộ, nhưng vì lời đe dọa vừa rồi, cô thậm chí không dám vươn tay ra để chặn ánh mắt của gã đàn ông đang nhìn vào mông mình, chỉ biết cố nén khóc, nắm chặt tay nhục nhã tiến về phía trước.
Bạch Liễu thong thả thả chậm bước chân, hắn đi cuối cùng, tiến sát sau lưng cô gái đang run lẩy bẩy kia, chặn lại ánh mắt của gã đàn ông.
Cô gái quay lại nhìn Bạch Liễu với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó lau nước mắt, thì thầm nói cảm ơn.
Gã cao to mất hứng đang định sỉ nhục Bạch Liễu, nhưng ngay sau đó ánh mắt gã lại dừng trên eo Bạch Liễu, hehe xoa xoa tay cười: "Này cũng không tệ."
Bạch Liễu: "..."
Chịu thôi, không còn sự lựa chọn nào khác.
Chẳng mấy chốc bọn họ được đưa đến một nhà kho khổng lồ trống trải, phía trước nhà kho đặt một cái màn hình cực to, ở trên treo một biểu ngữ được viết bằng ba thứ tiếng ——【 Buổi huấn luyện đào tạo phù thủy dự bị. 】
Bạch Liễu liếc nhìn xung quanh một vòng, trong nhà kho có khoảng hơn một nghìn phụ nữ đang đứng chờ sẵn, dựa vào khuôn mặt của họ thì có thể đoán tuổi tác từ 15 đến 30 tuổi, tất cả đều còn trẻ.
"Các vị phù thủy dự bị." Một người đàn ông khoảng 30, 40 tuổi mặc trang phục linh mục đen đứng ở phía trước, bên cạnh là 3 người phiên dịch đồng thời phiên dịch lời nói của hắn bằng 3, 4 thứ tiếng khác nhau, "Tôi là Quyền Chấn Đông, người dẫn độ tối nay của các cô, các cô có thể gọi tôi là thầy Quyền."
Quyền Chấn Đông nở nụ cười: "Hẳn là mọi người rất tò mò, rõ ràng phù thủy đều sẽ bị tòa thẩm giáo giết chết, nhưng vì sao chúng tôi lại còn gọi các cô ——"
Hắn từ ái vẫy vẫy tay, chỉ vào nhóm phụ nữ bên dưới: "—— một nhóm phụ nữ vĩ đại sắp hy sinh bản thân để chuộc lại tội lỗi của chúng ta, là phù thủy dự bị chứ?!"
"Danh hiệu này là một hồi chuông cảnh tỉnh!" Quyền Chấn Đông đột ngột cất cao giọng, hai mắt sáng rực liếc nhìn các cô gái phía dưới, "Danh hiệu "Phù thủy dự bị" để nhắc các cô nhớ rằng, mỗi khi các cô khổ sở đau đớn nuốt sống cá chình cứu vớt tất cả chúng ta, ma quỷ trong lòng các cô sẽ ngo ngoe rục rịch, nó sẽ mê hoặc các cô, dụ dỗ các cô, và nói với các cô rằng chúng tôi làm những điều này là vì muốn hãm hại các cô!"
"Nhưng sai rồi, chính ma quỷ dụ dỗ các cô phản bội chúng ta!"
"Mọi người sinh ra đều mang trong mình tội lỗi, và những nỗi đau đó chỉ là sự cứu chuộc của các cô mà thôi. Thượng đế đã gửi cá chình biển xuống đây và nói với chúng tôi rằng, chỉ có các cô mới có thể giải quyết chúng nó. Tất cả đây là số mệnh, các cô phải chịu loại đau đớn này, nếu không thì tại sao đàn ông không thể tiêu hóa cá chình biển chứ?"
"Chỉ có Tòa thẩm giáo mới có thể tha thứ tội lỗi và dẫn dắt các cô chiến đấu chống lại sự tồn tại của ma quỷ trong nội tâm của mình." Quyền Chấn Đông tỏ ra thương hại, "Danh hiệu phù thủy dự bị là một lời cảnh báo cho các cô, khi các cô đang đau đớn chuộc tội, các cô chỉ còn cách phù thủy một lằn ranh mỏng manh, mỗi người trong số các cô đều là một kẻ dự bị cho phù thủy!"
"Bất cứ khi nào các cô nhìn vào danh hiệu này, nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, đừng để bị ma quỷ lừa dối ——"
"—— Hãy quỳ xuống và nuốt chửng cá chình mà thượng đế đã ban cho các cô với lòng biết ơn."
Phía dưới im lặng như tờ, hầu hết mọi người đều thẫn thờ nhìn Quyền Chấn Đông đang phát biểu hùng hồn dõng dạc bên trên, còn một số ít người thì chăm chú theo dõi hắn và cầu nguyện điên cuồng —— rõ ràng là tin những gì Quyền Chấn Đông nói.
"Được rồi, kế tiếp tôi sẽ giải thích cho các cô cách nhanh chóng tiêu diệt cá chình và lựa chọn công việc trong tương lai của." Quyền Chấn Đông lấy ra một cây gậy dạy học gõ lên màn hình lớn, màn hình lập tức sáng lên, hắn nở nụ cười thân thiện, "Đầu tiên là quá trình nuốt chửng cá chình."
"Chất nhầy do đường tiêu hóa của các cô, đặc biệt là chất dịch do thực quản và khoang miệng tiết ra chính là thứ hữu hiệu nhất để tiêu diệt cá chình, những chất dịch này có thể làm tan lớp vỏ và bên trong cá chình nhanh chóng, biến chúng thành một vũng máu."
"Chiều dài từ khoang miệng đến thực quản của một người bình thường là khoảng 40cm, còn chiều dài của cá chình đột biến nói chung cũng khoảng 40cm. Khi các cô nuốt cá chình, hãy cố gắng nuốt trọn cả con để chúng trượt đến cuối thực quản của các cô. Lúc này, cá chình vẫn còn sống, chúng sẽ vùng vẫy giãy giụa trong thực quản của các cô, các cô phải ngậm chặt răng lại, không được nôn mửa để chúng trào ra ngoài thực quản, giữ chúng trong trong cơ thể các cô độ khoảng mười giây sau đó chúng sẽ bị hòa tan hoàn toàn."
"Tôi nói suông như thế này thì khó mà hình dung được lắm, bây giờ tôi sẽ cho các cô xem một đoạn video."
Quyền Chấn Đông dùng gậy dạy học gõ vào màn hình, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ.
Chất lượng video không được tốt lắm, có lẽ đã rất cũ rồi, nhưng vẫn không ngăn mọi người nhận ra cô gái trên màn hình cực kỳ xinh đẹp, thậm chí là rất thánh thiện. Cô mặc một bộ đồng phục hiệp sĩ chỉnh chu, đôi mắt phơn phớt ánh tím, mái tóc xoăn nâu nhạt được búi tròn phía sau đầu, thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, ngồi thẳng lưng trên ghế nhìn vào máy ảnh với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Xin chào mọi người." Cô dùng thứ tiếng Anh hơi cứng nhắc chào ống kính, giọng điệu nghiêm túc, "Tôi là hiệp sĩ số 1 của Đội tuần tra Thánh Nữ, tôi tên là Toàn Bảo Lạp, 19 tuổi, sau đây tôi sẽ hướng dẫn cho mọi người cách làm thế nào để nuốt chửng một con cá chình biển dài khoảng 41cm và nặng 450g."
Màn hình rung lên mấy cái, có người bưng một cái chậu nhựa chứa một con cá chình biển ra, thái độ có vẻ rất qua loa tùy tiện, không được tôn trọng cho lắm, cứ ném phịch xuống bàn, nước bắn tung tóe vào người Toàn Bảo Lạp. Toàn Bảo Lạp dường như cũng đã quen, cô thản nhiên lau qua ;rồi nghiêm túc vớt con cá chình biển trong chậu ra.
"Đây là cá chình biển đột biến, là sinh vật rất nguy hiểm." Con cá chình vặn vẹo trong tay Toàn Bảo Lạp, lộ ra miệng đầy răng nanh, thậm chí còn chuẩn bị cắn Toàn Bảo Lạp, nhưng cô thành thục kẹp chặt đầu của nó, bình thản tiếp tục giải thích bằng giọng điệu phổ cập khoa học rất dễ hiểu, "Chất nhầy biểu bì do loài cá chình này tiết ra có tính hòa tan rất mạnh, đa số những nơi nó bơi qua đều sẽ bị mềm hóa và ăn mòn từ từ."
"Nó gây nguy hiểm cho sự sống còn của mọi người, vì vậy đội Thánh Nữ tuần tra của chúng tôi đã ra đời."
Toàn Bảo Lạp ngẩng đầu lên, đôi mắt tim tím nhìn vào camera: "Chỉ cần có đội Thánh Nữ tuần tra ở đây, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nuốt hết loài cá chình biển này, sẽ không để bất kỳ cô gái nào bị ép nuốt chúng và trở thành phù thủy."
"Xin hãy tin tưởng chúng tôi."
Máy ảnh lắc lư qua lại, tựa hồ như đang sốt ruột thúc giục Toàn Bảo Lạp đừng nói nhảm nữa mà nuốt nhanh xuống đi, Toàn Bảo Lạp dừng một chút, bàn tay vốn rất bình tĩnh đặt trên bàn khẽ run lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, cô chậm rãi há miệng nuốt chửng con cá chình.
"Chờ một chút." Toàn Bảo Lạp nuốt được nửa chừng thì tên quay phim đang quay phim đột nhiên kêu tạm dừng, "Bảo Lạp, chúng tôi sẽ dùng máy x-quang để chụp một bức ảnh ngang lúc cô đang nuốt cá chình để làm tư liệu giảng giải, cô cứ giữ nguyên tư thế này đừng nhúc nhích."
Nói xong nam quay phim rời đi, một lúc sau hình ảnh chuyển sang dạng xuyên thấu.
Ở góc độ xuyên thấu, có thể thấy rõ con cá chình đang xoắn lại, dần dần hòa tan biến và biến thành máu loãng trong thực quản của Toàn Bảo Lạp. Lúc con cá chình vặn vẹo, cổ họng Toàn Bảo Lạp lại mấp máy nhấp nhô, nhưng đám đàn ông đang theo dõi cảnh tượng này lại lén lút liếc nhìn nhau cười hô hố.
Âm thanh bàn tán của bọn họ không hề nhỏ, mang theo ý tứ đùa cợt ngả ngớn:
"Nuốt hăng thế, Bảo Lạp."
"Thánh nữ thì không được tùy tiện chạm vào đàn ông đâu, nghe nói sẽ ảnh hưởng đến sự tiêu hóa của cá chình quỷ ( biệt hiệu của cá chình biển) đấy, mà đã chạm rồi thì chắc chắn nghiện luôn, nuốt hăng thế là phải rồi."
"Sao lại như thế chứ? Ôi Bảo Lạp thật đáng thương, khi nào không làm Thánh Nữ nữa thì tôi sẵn sàng dâng hiến con cá chình của tôi cho cô ta nuốt vậy, haha."
"Nhìn đến mê muội đầu óc rồi à? Bảo Lạp còn là Thánh Nữ nữa đâu."
Ngay sau đó, góc nhìn xuyên thấu biến mất, khuôn mặt tái nhợt của Toàn Bảo Lạp lại hiện ra sau máy quay, trong miệng cô vẫn còn một nửa con cá chình chưa hòa tan xong. Vừa nãy cô đã chịu đựng ít nhất 10 phút quay phim.
Tên quay phim trêu chọc: "Bảo Lạp, không phải cô muốn tiêu diệt hết số cá chình à? Nuốt hết nửa con còn lại đi chứ."
Toàn Bảo Lạp im lặng một lúc lâu, sau đó cô từ từ nhai nát nửa con lươn còn lại, đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào máy quay, nuốt chửng con lươn.
"Tôi sẽ," cô nói chắc nịch.
Hình ảnh trên màn hình lớn tạm dừng ở đây, Quyền Chấn Đông nhìn mọi người xung quanh, hắn đột nhiên trầm giọng: "Có phải các cô nhìn thấy một hiệp sĩ Thánh Nữ dũng cảm và trung thành trên màn hình không?"
"Nhưng thật vô cùng tiếc nuối khi phải thông báo cho các cô biết, Bảo Lạp đã phản bội, từ một Thánh Nữ giờ đây cô ta đã trở thành phù thủy."
Quyền Chấn Đông chắp tay trước ngực, buồn bã nói: "Để các cô thêm cảnh giác, tôi sẽ kể cho các cô nghe câu chuyện về một hiệp sĩ thánh khiết đã sa đọa thành phù thủy như thế nào."
"Trong những năm đầu khi cá chình biển xâm nhập vào đất nước chúng tôi, mọi người đều đề xuất để phụ nữ giải quyết quốc nạn này, nhưng Bảo Lạp lại cảm thấy điều này không công bằng cho phụ nữ, vì thế để đại đa số phụ nữ không cần tiếp xúc cá chình biển, cô ta bắt đầu thành lập đội tuần tra Thánh Nữ."
"Người trong đội tuần tra Thánh Nữ đều là những phụ nữ tự nguyện tham gia giải quyết cá chình biển, họ dũng cảm, thánh thiện và mạnh mẽ. Hơn nữa để đảm bảo rằng mình luôn có thể chống lại lũ cá chình quỷ đó, họ thề với thượng đế rằng cả đời mình sẽ không bao giờ kết hôn và cống hiến trọn cuộc đời của mình để chuộc tội cho mọi người, họ sẽ không quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào. Mọi người biết rồi đấy, một khi phụ nữ phát sinh quan hệ tình dục với đàn ông và sau khi bị dục vọng ăn mòn, họ sẽ dễ sa đọa thành phù thủy, đây vốn là lẽ thường."
"Bảo Lạp là đội trưởng của một thế hệ tuần tra."
Quyền Chấn Đông phẫn nộ chỉ vào Toàn Bảo Lạp trên màn hình, lớn tiếng chỉ trích cô: "Ấy vậy mà Bảo Lạp lại sa đọa thành một phù thủy. Một linh mục đáng thương đã đứng lên tố cáo Toàn Bảo Lạp, nói rằng vào một đêm nọ sau khi cô ta đã ăn rất nhiều cá chình, cô ta đã sử dụng sức mạnh tà ác của phù thủy để quyến rũ anh ta, lả lơi trong nhà thờ trước mặt anh ta..."
"Trái tim của cô ta đã bị ma quỷ ăn mòn rồi!"
Quyền Chấn Đông nói xong tức giận nắm chặt tay, nhất thời không nói tiếp được, nhưng mấy người đàn ông bên dưới lại phá ra cười hô hố, còn có người khác huýt sáo nói: "Đúng vậy, tôi chính là linh mục đáng thương đó đây!"
(*): Tên con này là nguyên văn là 七星鳗( trong QT dịch là Thất tinh man – dịch ra là Cá chình bảy sao). Mình tìm trên google, wiki..thì thấy đây là loại Cá chình conger ( Conger Eel – nó đc phân loại là Cá chình biển. Mình tạm dịch là Cá chình biển cho đúng với phân loại khoa học nhé, mn có thông tin nào khác
- -----oOo------
Bạch Liễu nhìn xung quanh, hắn lui vào góc tường bình tĩnh quan sát cẩn thận.
Trong thùng hàng của hắn hẳn là không có phù thủy, những cô gái kia trông rất chật vật, không giống như người có khả năng và tâm lý sẵn sàng giết chóc.
Bạch Liễu click mở giao diện điều khiển hệ thống, hắn phát hiện giao diện chỉnh sửa trang phục và âm thanh đã bị khóa —— quả nhiên là vậy, hệ thống không cho phép sử dụng tính năng cải trang ngoại hình để đánh lừa NPC trong phó bản phù thủy này.
Nhưng cũng may hiện giờ trong này khá tối tăm, âm thanh bên ngoài lại rất ồn ào, không dễ nhận ra giới tính của hắn, Bạch Liễu cố ý hạ giọng thỏ thẻ hỏi: "Các cô có biết chúng ta đang đi đâu không?"
Hắn vừa hỏi câu này xong thì ba cô gái kia còn hoảng sợ gào khóc to hơn nữa.
"Chúng ta sẽ đến vùng đất của phù thủy," một cô gái run rẩy nói, "nơi đó đáng sợ lắm."
Bạch Liễu lại nhẹ giọng hỏi lại: "Vùng đất của phù thủy?"
"Chị không biết sao?" Một cô gái ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Liễu, cô cười khổ, "Vậy chắc là chị đến từ quốc gia đó rồi, chỉ có phụ nữ đến từ quốc gia đó mới không biết gì về vùng đất phù thủy."
"Quốc gia đó?" Bạch Liễu chớp lấy điểm mấu chốt, "Các cô đều nói được tiếng Trung à?"
Nhìn khuôn mặt của mấy cô gái thì dễ nhận ra được họ đến từ khắp nơi trên thế giới nhưng lại đều có thể nói thông thạo tiếng Trung Quốc, bởi thế nên cho dù Bạch Liễu nói tiếng Anh lõm bà lõm bõm cũng có thể giao tiếp trôi chảy với các NPC trong phó bản này từ nãy đến giờ.
"Bởi vì cá chình biển (*) biến dị ở vùng đất phù thủy thông qua đại dương đã làm ô nhiễm toàn thế giới, thế nên phụ nữ ở các quốc gia đều phải ăn thứ sinh vật đó, từ đó sinh ra phù thủy." Cô gái rùng mình run rẩy hít sâu một hơi, "Tòa thẩm giáo cũng bởi vì sự xuất hiện của phù thủy mà vươn thế lực của mình ra khắp thế giới trong quá trình phán xử phù thủy."
"Ngoại trừ đất nước của chị."
Cô gái nhìn Bạch Liễu với ánh mắt ghen tị: "Đất nước của chị không công nhận phù thủy là người xấu, không cho phép Tòa thẩm giáo ra vào tự do, không cho phép lén lút xét xử phù thủy, lại càng nghiêm cấm dùng phụ nữ nuốt cá chình để giải quyết vấn nạn quốc gia, là nơi tốt nhất cho phụ nữ chúng ta hiện giờ."
Một cô gái bên cạnh thì thào: "Thế nên từ khi sinh ra chúng tôi đã bắt đầu học nói tiếng Trung, bởi vì chỉ cần có đủ tư cách chạy trốn đến đất nước chị, chúng tôi sẽ không bị bắt lại và xét xử phù thủy."
Cô gái vừa nói lúc nãy rất cảm thông với Bạch Liễu: "Tội chị quá, thế mà lại bị lừa bán tới đây."
"Vùng đất của phù thủy là nơi tồi tệ nhất dành cho phụ nữ trên toàn thế giới."
Cả bọn đang nói chuyện thì thùng hàng lắc lư đung đưa, hình như là ai đó đang khuân vác thùng mang ra khỏi thuyền. Các cô gái tức khắc hoảng hốt, rúc lại thành một cụm tập trung xung quanh Bạch Liễu, ánh mắt sợ hãi run lẩy bẩy nhìn vào cửa thùng hàng từ từ mở ra.
Khoảnh khắc cửa vừa được mở ra, ánh sáng chói mắt tràn vào, một gã đàn ông cao to lực lưỡng khệnh khạng bước tới, khinh thường quét ánh mắt dâm đãng nhìn qua thân thể của các cô gái như nhìn đống nguyên liệu ngon lành sắp được chế biến rồi bày biện lên bàn của mình.
"Ra đi." Gã kia cười khằng khặc, "Các phù thủy nhỏ đáng yêu sắp nuốt cá chình."
Nhóm cô gái xúm lại bên cạnh Bạch Liễu run rẩy bước ra. Cô gái gầy gò đi cuối cùng bị gã đàn ông nhéo một cái vào mông, lập tức hét ầm lên lấy tay che lại mông, rơm rơm nước mắt: "Anh làm gì vậy?!"
Gã kia đắc ý liếc nhìn ngực cô tỏ vẻ khinh thường: "Sờ có tí thôi mà, la cái gì mà la, mày mà la nữa thì tao sẽ nói mày là phù thủy, đem mày ra tòa thẩm giáo tra tấn, xem mày có dám la nữa hay không!"
Cô gái nghe vậy thì sợ tới mức mặt mũi tái mét, kìm nước mắt đi theo phía sau Bạch Liễu, quả nhiên không dám kêu la gì nữa.
Bạch Liễu liếc mắt nhìn gã, thấy gã vẫn còn thèm thuồng nhìn vào mông cô gái.
Quần cô gái đã bị nước biển thấm ướt, dính sát vào da thịt nửa trong nửa lộ, nhưng vì lời đe dọa vừa rồi, cô thậm chí không dám vươn tay ra để chặn ánh mắt của gã đàn ông đang nhìn vào mông mình, chỉ biết cố nén khóc, nắm chặt tay nhục nhã tiến về phía trước.
Bạch Liễu thong thả thả chậm bước chân, hắn đi cuối cùng, tiến sát sau lưng cô gái đang run lẩy bẩy kia, chặn lại ánh mắt của gã đàn ông.
Cô gái quay lại nhìn Bạch Liễu với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó lau nước mắt, thì thầm nói cảm ơn.
Gã cao to mất hứng đang định sỉ nhục Bạch Liễu, nhưng ngay sau đó ánh mắt gã lại dừng trên eo Bạch Liễu, hehe xoa xoa tay cười: "Này cũng không tệ."
Bạch Liễu: "..."
Chịu thôi, không còn sự lựa chọn nào khác.
Chẳng mấy chốc bọn họ được đưa đến một nhà kho khổng lồ trống trải, phía trước nhà kho đặt một cái màn hình cực to, ở trên treo một biểu ngữ được viết bằng ba thứ tiếng ——【 Buổi huấn luyện đào tạo phù thủy dự bị. 】
Bạch Liễu liếc nhìn xung quanh một vòng, trong nhà kho có khoảng hơn một nghìn phụ nữ đang đứng chờ sẵn, dựa vào khuôn mặt của họ thì có thể đoán tuổi tác từ 15 đến 30 tuổi, tất cả đều còn trẻ.
"Các vị phù thủy dự bị." Một người đàn ông khoảng 30, 40 tuổi mặc trang phục linh mục đen đứng ở phía trước, bên cạnh là 3 người phiên dịch đồng thời phiên dịch lời nói của hắn bằng 3, 4 thứ tiếng khác nhau, "Tôi là Quyền Chấn Đông, người dẫn độ tối nay của các cô, các cô có thể gọi tôi là thầy Quyền."
Quyền Chấn Đông nở nụ cười: "Hẳn là mọi người rất tò mò, rõ ràng phù thủy đều sẽ bị tòa thẩm giáo giết chết, nhưng vì sao chúng tôi lại còn gọi các cô ——"
Hắn từ ái vẫy vẫy tay, chỉ vào nhóm phụ nữ bên dưới: "—— một nhóm phụ nữ vĩ đại sắp hy sinh bản thân để chuộc lại tội lỗi của chúng ta, là phù thủy dự bị chứ?!"
"Danh hiệu này là một hồi chuông cảnh tỉnh!" Quyền Chấn Đông đột ngột cất cao giọng, hai mắt sáng rực liếc nhìn các cô gái phía dưới, "Danh hiệu "Phù thủy dự bị" để nhắc các cô nhớ rằng, mỗi khi các cô khổ sở đau đớn nuốt sống cá chình cứu vớt tất cả chúng ta, ma quỷ trong lòng các cô sẽ ngo ngoe rục rịch, nó sẽ mê hoặc các cô, dụ dỗ các cô, và nói với các cô rằng chúng tôi làm những điều này là vì muốn hãm hại các cô!"
"Nhưng sai rồi, chính ma quỷ dụ dỗ các cô phản bội chúng ta!"
"Mọi người sinh ra đều mang trong mình tội lỗi, và những nỗi đau đó chỉ là sự cứu chuộc của các cô mà thôi. Thượng đế đã gửi cá chình biển xuống đây và nói với chúng tôi rằng, chỉ có các cô mới có thể giải quyết chúng nó. Tất cả đây là số mệnh, các cô phải chịu loại đau đớn này, nếu không thì tại sao đàn ông không thể tiêu hóa cá chình biển chứ?"
"Chỉ có Tòa thẩm giáo mới có thể tha thứ tội lỗi và dẫn dắt các cô chiến đấu chống lại sự tồn tại của ma quỷ trong nội tâm của mình." Quyền Chấn Đông tỏ ra thương hại, "Danh hiệu phù thủy dự bị là một lời cảnh báo cho các cô, khi các cô đang đau đớn chuộc tội, các cô chỉ còn cách phù thủy một lằn ranh mỏng manh, mỗi người trong số các cô đều là một kẻ dự bị cho phù thủy!"
"Bất cứ khi nào các cô nhìn vào danh hiệu này, nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, đừng để bị ma quỷ lừa dối ——"
"—— Hãy quỳ xuống và nuốt chửng cá chình mà thượng đế đã ban cho các cô với lòng biết ơn."
Phía dưới im lặng như tờ, hầu hết mọi người đều thẫn thờ nhìn Quyền Chấn Đông đang phát biểu hùng hồn dõng dạc bên trên, còn một số ít người thì chăm chú theo dõi hắn và cầu nguyện điên cuồng —— rõ ràng là tin những gì Quyền Chấn Đông nói.
"Được rồi, kế tiếp tôi sẽ giải thích cho các cô cách nhanh chóng tiêu diệt cá chình và lựa chọn công việc trong tương lai của." Quyền Chấn Đông lấy ra một cây gậy dạy học gõ lên màn hình lớn, màn hình lập tức sáng lên, hắn nở nụ cười thân thiện, "Đầu tiên là quá trình nuốt chửng cá chình."
"Chất nhầy do đường tiêu hóa của các cô, đặc biệt là chất dịch do thực quản và khoang miệng tiết ra chính là thứ hữu hiệu nhất để tiêu diệt cá chình, những chất dịch này có thể làm tan lớp vỏ và bên trong cá chình nhanh chóng, biến chúng thành một vũng máu."
"Chiều dài từ khoang miệng đến thực quản của một người bình thường là khoảng 40cm, còn chiều dài của cá chình đột biến nói chung cũng khoảng 40cm. Khi các cô nuốt cá chình, hãy cố gắng nuốt trọn cả con để chúng trượt đến cuối thực quản của các cô. Lúc này, cá chình vẫn còn sống, chúng sẽ vùng vẫy giãy giụa trong thực quản của các cô, các cô phải ngậm chặt răng lại, không được nôn mửa để chúng trào ra ngoài thực quản, giữ chúng trong trong cơ thể các cô độ khoảng mười giây sau đó chúng sẽ bị hòa tan hoàn toàn."
"Tôi nói suông như thế này thì khó mà hình dung được lắm, bây giờ tôi sẽ cho các cô xem một đoạn video."
Quyền Chấn Đông dùng gậy dạy học gõ vào màn hình, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ.
Chất lượng video không được tốt lắm, có lẽ đã rất cũ rồi, nhưng vẫn không ngăn mọi người nhận ra cô gái trên màn hình cực kỳ xinh đẹp, thậm chí là rất thánh thiện. Cô mặc một bộ đồng phục hiệp sĩ chỉnh chu, đôi mắt phơn phớt ánh tím, mái tóc xoăn nâu nhạt được búi tròn phía sau đầu, thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, ngồi thẳng lưng trên ghế nhìn vào máy ảnh với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Xin chào mọi người." Cô dùng thứ tiếng Anh hơi cứng nhắc chào ống kính, giọng điệu nghiêm túc, "Tôi là hiệp sĩ số 1 của Đội tuần tra Thánh Nữ, tôi tên là Toàn Bảo Lạp, 19 tuổi, sau đây tôi sẽ hướng dẫn cho mọi người cách làm thế nào để nuốt chửng một con cá chình biển dài khoảng 41cm và nặng 450g."
Màn hình rung lên mấy cái, có người bưng một cái chậu nhựa chứa một con cá chình biển ra, thái độ có vẻ rất qua loa tùy tiện, không được tôn trọng cho lắm, cứ ném phịch xuống bàn, nước bắn tung tóe vào người Toàn Bảo Lạp. Toàn Bảo Lạp dường như cũng đã quen, cô thản nhiên lau qua ;rồi nghiêm túc vớt con cá chình biển trong chậu ra.
"Đây là cá chình biển đột biến, là sinh vật rất nguy hiểm." Con cá chình vặn vẹo trong tay Toàn Bảo Lạp, lộ ra miệng đầy răng nanh, thậm chí còn chuẩn bị cắn Toàn Bảo Lạp, nhưng cô thành thục kẹp chặt đầu của nó, bình thản tiếp tục giải thích bằng giọng điệu phổ cập khoa học rất dễ hiểu, "Chất nhầy biểu bì do loài cá chình này tiết ra có tính hòa tan rất mạnh, đa số những nơi nó bơi qua đều sẽ bị mềm hóa và ăn mòn từ từ."
"Nó gây nguy hiểm cho sự sống còn của mọi người, vì vậy đội Thánh Nữ tuần tra của chúng tôi đã ra đời."
Toàn Bảo Lạp ngẩng đầu lên, đôi mắt tim tím nhìn vào camera: "Chỉ cần có đội Thánh Nữ tuần tra ở đây, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nuốt hết loài cá chình biển này, sẽ không để bất kỳ cô gái nào bị ép nuốt chúng và trở thành phù thủy."
"Xin hãy tin tưởng chúng tôi."
Máy ảnh lắc lư qua lại, tựa hồ như đang sốt ruột thúc giục Toàn Bảo Lạp đừng nói nhảm nữa mà nuốt nhanh xuống đi, Toàn Bảo Lạp dừng một chút, bàn tay vốn rất bình tĩnh đặt trên bàn khẽ run lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, cô chậm rãi há miệng nuốt chửng con cá chình.
"Chờ một chút." Toàn Bảo Lạp nuốt được nửa chừng thì tên quay phim đang quay phim đột nhiên kêu tạm dừng, "Bảo Lạp, chúng tôi sẽ dùng máy x-quang để chụp một bức ảnh ngang lúc cô đang nuốt cá chình để làm tư liệu giảng giải, cô cứ giữ nguyên tư thế này đừng nhúc nhích."
Nói xong nam quay phim rời đi, một lúc sau hình ảnh chuyển sang dạng xuyên thấu.
Ở góc độ xuyên thấu, có thể thấy rõ con cá chình đang xoắn lại, dần dần hòa tan biến và biến thành máu loãng trong thực quản của Toàn Bảo Lạp. Lúc con cá chình vặn vẹo, cổ họng Toàn Bảo Lạp lại mấp máy nhấp nhô, nhưng đám đàn ông đang theo dõi cảnh tượng này lại lén lút liếc nhìn nhau cười hô hố.
Âm thanh bàn tán của bọn họ không hề nhỏ, mang theo ý tứ đùa cợt ngả ngớn:
"Nuốt hăng thế, Bảo Lạp."
"Thánh nữ thì không được tùy tiện chạm vào đàn ông đâu, nghe nói sẽ ảnh hưởng đến sự tiêu hóa của cá chình quỷ ( biệt hiệu của cá chình biển) đấy, mà đã chạm rồi thì chắc chắn nghiện luôn, nuốt hăng thế là phải rồi."
"Sao lại như thế chứ? Ôi Bảo Lạp thật đáng thương, khi nào không làm Thánh Nữ nữa thì tôi sẵn sàng dâng hiến con cá chình của tôi cho cô ta nuốt vậy, haha."
"Nhìn đến mê muội đầu óc rồi à? Bảo Lạp còn là Thánh Nữ nữa đâu."
Ngay sau đó, góc nhìn xuyên thấu biến mất, khuôn mặt tái nhợt của Toàn Bảo Lạp lại hiện ra sau máy quay, trong miệng cô vẫn còn một nửa con cá chình chưa hòa tan xong. Vừa nãy cô đã chịu đựng ít nhất 10 phút quay phim.
Tên quay phim trêu chọc: "Bảo Lạp, không phải cô muốn tiêu diệt hết số cá chình à? Nuốt hết nửa con còn lại đi chứ."
Toàn Bảo Lạp im lặng một lúc lâu, sau đó cô từ từ nhai nát nửa con lươn còn lại, đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào máy quay, nuốt chửng con lươn.
"Tôi sẽ," cô nói chắc nịch.
Hình ảnh trên màn hình lớn tạm dừng ở đây, Quyền Chấn Đông nhìn mọi người xung quanh, hắn đột nhiên trầm giọng: "Có phải các cô nhìn thấy một hiệp sĩ Thánh Nữ dũng cảm và trung thành trên màn hình không?"
"Nhưng thật vô cùng tiếc nuối khi phải thông báo cho các cô biết, Bảo Lạp đã phản bội, từ một Thánh Nữ giờ đây cô ta đã trở thành phù thủy."
Quyền Chấn Đông chắp tay trước ngực, buồn bã nói: "Để các cô thêm cảnh giác, tôi sẽ kể cho các cô nghe câu chuyện về một hiệp sĩ thánh khiết đã sa đọa thành phù thủy như thế nào."
"Trong những năm đầu khi cá chình biển xâm nhập vào đất nước chúng tôi, mọi người đều đề xuất để phụ nữ giải quyết quốc nạn này, nhưng Bảo Lạp lại cảm thấy điều này không công bằng cho phụ nữ, vì thế để đại đa số phụ nữ không cần tiếp xúc cá chình biển, cô ta bắt đầu thành lập đội tuần tra Thánh Nữ."
"Người trong đội tuần tra Thánh Nữ đều là những phụ nữ tự nguyện tham gia giải quyết cá chình biển, họ dũng cảm, thánh thiện và mạnh mẽ. Hơn nữa để đảm bảo rằng mình luôn có thể chống lại lũ cá chình quỷ đó, họ thề với thượng đế rằng cả đời mình sẽ không bao giờ kết hôn và cống hiến trọn cuộc đời của mình để chuộc tội cho mọi người, họ sẽ không quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào. Mọi người biết rồi đấy, một khi phụ nữ phát sinh quan hệ tình dục với đàn ông và sau khi bị dục vọng ăn mòn, họ sẽ dễ sa đọa thành phù thủy, đây vốn là lẽ thường."
"Bảo Lạp là đội trưởng của một thế hệ tuần tra."
Quyền Chấn Đông phẫn nộ chỉ vào Toàn Bảo Lạp trên màn hình, lớn tiếng chỉ trích cô: "Ấy vậy mà Bảo Lạp lại sa đọa thành một phù thủy. Một linh mục đáng thương đã đứng lên tố cáo Toàn Bảo Lạp, nói rằng vào một đêm nọ sau khi cô ta đã ăn rất nhiều cá chình, cô ta đã sử dụng sức mạnh tà ác của phù thủy để quyến rũ anh ta, lả lơi trong nhà thờ trước mặt anh ta..."
"Trái tim của cô ta đã bị ma quỷ ăn mòn rồi!"
Quyền Chấn Đông nói xong tức giận nắm chặt tay, nhất thời không nói tiếp được, nhưng mấy người đàn ông bên dưới lại phá ra cười hô hố, còn có người khác huýt sáo nói: "Đúng vậy, tôi chính là linh mục đáng thương đó đây!"
(*): Tên con này là nguyên văn là 七星鳗( trong QT dịch là Thất tinh man – dịch ra là Cá chình bảy sao). Mình tìm trên google, wiki..thì thấy đây là loại Cá chình conger ( Conger Eel – nó đc phân loại là Cá chình biển. Mình tạm dịch là Cá chình biển cho đúng với phân loại khoa học nhé, mn có thông tin nào khác
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.