Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 530
Hồ Ngư Lạt Tiêu
14/10/2023
Đặc biệt là Đường Nhị Đả, ẵm nhóc con hai tuổi cực kỳ thành thục.
"Mấy cậu đội viên xung quanh tôi lên chức cha nhiều lắm, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán mày mò mấy kinh nghiệm nuôi trẻ, tôi nhìn quen nên cũng học hỏi được chút ít thôi." Đường Nhị Đả hơi dừng lại,"Đại khái cũng biết ẵm bồng dỗ dành."
Nhóc nhỏ bên Mục Tứ Thành rốt cuộc cũng mệt mỏi, bé co ro bên cạnh Mục Tứ Thành, túm lấy góc quần áo của cậu ngủ thiếp đi, Mục Tứ Thành cuối cùng cũng thở phào được một tiếng —— ngày thường mà gặp mấy nhóc gấu con kiểu này thì cậu đã sớm phát điên.
Nhưng hiện giờ......
Mục Tứ Thành nhìn vết bỏng trên cánh tay của cậu bé, nhớ đến cậu bé khóc lóc mắng nhiếc giám mục trên tòa, nói rằng ông có bản lĩnh thiêu chết mẹ tôi thì thiêu chết tôi luôn đi, cậu lại tặc lưỡi, cởi áo khoác che cho bé con.
Ít ra cũng có chí khí.
"Tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Mục Tứ Thành vừa tưởng tượng ra cảnh ngày nào cũng phải ôm nựng dỗ dành cả đống trẻ con thì đầu óc bắt đầu quay cuồng trong cơn mê, "Tôi ôm một đứa thôi đã mệt bở hơi tai, tiếp theo phải làm sao?"
"Để những người chúng ta cứu về chăm sóc chúng, trong đó còn có người thân của mấy đứa trẻ nữa." Bạch Liễu bình thản, "Chúng ta để một người ở lại canh gác là được, những người còn lại vẫn ra ngoài tấn công như cũ, ngày nào tòa thẩm giáo cũng có phiên tòa mới."
Mục Tứ Thành dựa vào đống lửa: "Ngày mai có phiên tòa xét xử à?! Tòa án xét xử kiểu gì, lại thiêu người ta nữa hay sao?"
"Tất nhiên là có thiêu rồi." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Hẳn là khu phù thủy bên kia đang chuẩn bị cho trận chiến, chúng ta chờ tiếp ứng là được."
"Nói đến đây..." Mộc Kha cau mày, "Có chút kỳ lạ, chúng ta đăng nhập vào phó bản gây ầm ĩ như thế này rồi, tại sao Hiệp Hội Quốc Vương vẫn không đến tìm chúng ta, chúng ta cũng không nghe tin tức gì về họ?"
"Họ đang làm gì vậy chứ?"
"Đội chúng ta đăng nhập ở phe phù thủy, vì vậy chắc chắn bọn họ sẽ đăng nhập ở phe đối địch với chúng ta, tức là phía Tòa thánh." Bạch Liễu trầm ngâm, "Tin tức mà tôi nghe được cũng giống như thế, vị trí đăng nhập của Hồng Đào Hoàng Hậu là trên hòn đảo trên không, tức là vị trí trung tâm của Tòa thánh."
"Về phần tại sao vẫn chưa có động tĩnh..."
Bạch Liễu hơi nheo lại mắt: "Tôi cảm thấy không phải không có động tĩnh gì, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi."
Mộc Kha trầm ngâm: "Ý của anh là?"
"Theo tin tức nhận được trước mắt, có hai người đã bị xét xử trong phiên tòa 【 Trái tim phù thủy 】, một người là Bảo Lạp và người kia là con trai của cô ấy, cũng chính là Con của Thánh Nữ." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Hai nhân vật này vừa vặn là thân phận của Hồng Đào đăng nhập vào phe đối thủ, và người còn lại là thủ lĩnh của phe chúng ta, mỗi bên một người."
"Nếu đây là một thiết kế trò chơi đối đầu công bằng, thì rất có thể hai người thuộc hai phe này sẽ có cái gọi là 【 Trái tim phù thủy】, mà chúng ta thuộc phe phù thủy nên chúng ta phải đoạt được 【 Trái tim phù thủy】 của đối phương và đặt lên tháp cao."
"【 Trái tim phù thủy】 của đối phương?" Mục Tứ Thành bối rối thò đầu qua, "Theo cách nói của anh thì phe chúng ta cũng có người có 【 Trái tim phù thủy】 kia mà? Chúng ta không lấy 【 Trái tim phù thủy】bên phe chúng ta rồi đặt lên tháp được à?"
Bạch Liễu nhẹ liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Từ góc độ nhiệm vụ chính, ý tưởng của cậu cũng có thể chấp nhận được."
"Nhưng tiền đề là chúng ta phải lấy được 【 Trái tim phù thủy】 của Bảo Lạp rồi đặt lên Thành phố trên không mà không bị nhóm phù thủy nổi loạn giết chết ấy."
"Chờ tí..." Mục Tứ Thành giờ mới hiểu ra, cậu kinh hãi hỏi lại, "【 Trái tim phù thủy】không phải là vũ khí ma thuật hay đạo cụ gì à? Nó là trái tim của phù thủy thiệt luôn á?!"
"Có lẽ còn tệ hơn thế." Bạch Liễu chậm rãi nâng máy truyền tin lên, là tin nhắn vừa rồi của Lưu Giai Nghi, hắn ngước mắt lên thì thào nói: 【 Trái tim phù thủy】là linh hồn phù thủy ngưng tụ thành trái tim sau khi chết."
Cùng lúc đó, Cung điện của Giáo hoàng.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Trong sảnh Nữ Tu vắng tanh, vị giám mục nhìn Phoebe đang ngồi đối diện với ánh mắt thương cảm và thèm muốn, trong lòng thầm tán thưởng bé gái xinh đẹp và duyên dáng trước mặt mình đã lớn đến độ tuổi có thể hưởng dụng được rồi đây.
"Năm nay sơ tròn mười sáu tuổi à?" Vị giám mục nắm lấy tay Phoebe, hắn đặt tay mình lên tay cô bé nhẹ nhàng ve vuốt như một người anh cả dịu dàng, "Có nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?"
Phoebe thản nhiên thu tay lại, nhìn về phía giám mục làm động tác cầu nguyện: "Không phải ngài tới để nói cho tôi biết về việc Giáo hoàng bị ám sát sao?"
"Hai chuyện này có quan hệ với nhau mà." Vị giám mục tỏ vẻ nghiêm túc, rút tay tạo thành nắm đấm, giả vờ ho khụ khụ, "Phoebe, cô là Nữ Tu tốt nhất trong thế hệ chúng ta ở Cung điện của Giáo hoàng, quan tâm đến tương lai cô cũng quan trọng như quan tâm Giáo hoàng có bị ám sát hay không."
"Thật sao?" Phoebe không tỏ ý kiến, cô bé cười cười, "Vậy xem ra Giáo hoàng không bị gì nghiêm trọng."
Giám mục nắm cây thánh giá trên ngực với vẻ mặt thương cảm: "Đức Giáo hoàng được thần phù hộ. Dù cho ngài bị nhiều kẻ ác tấn công, thần cũng sẽ bảo vệ ngài khỏi mọi tổn hại vì chiến công của ngài."
"Nhưng những người khác thì không may mắn thế."
Giám mục thở dài: "Đức Giáo hoàng và các giám mục tháp tùng đã bị một cư dân thường trú trên hòn đảo trên không tấn công, nhưng ngay sau đó dưới sự phù hộ của thần, sau thời gian sợ hãi ngắn ngủi, họ đã khống chế được kẻ đó và chuẩn bị giam giữ y rồi."
"Đáng lẽ ra ban đầu không có thương vong, nhưng khi thẩm vấn kẻ thường trú đó thì sự cố đã xảy ra...."
"Kẻ đó là thường trú nhân lớn lên trên đảo thuần khiết như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc với cá chình, vậy mà không ngờ y biết dùng vu thuật!"
Giám mục cau mày buồn bã: "Mỗi khi nhìn thẳng vào mắt ai đó, y sẽ biến thành người mà đối phương sợ nhất và muốn nhìn thấy nhất. Tất cả mọi người đều bị vu thuật của y mê hoặc. Cứ mỗi lần mê hoặc được một người, y lại tàn nhẫn ra lệnh cho người đó tự làm hại bản thân mình một cách ác độc và đau đớn nhất. "
"21 vị Hồng Y giáo chủ đã chết dưới vu thuật của y."
Đôi mắt của Phoebe hơi nheo lại —— đây là kỹ năng cá nhân của Hồng Đào. Quả nhiên kẻ ám sát Giáo hoàng chính là Hồng Đào.
Nhưng bình thường anh trai này rất ít khi sử dụng kỹ năng cá nhân của mình vào NPC và người chơi. Người này làm việc rất lười biếng, kén chọn, thích sai sử người khác hơn là tự mình động tay, đa số toàn là núp sau phòng ngự của Titan hoặc là dùng thẻ A để từ từ tra tấn đối thủ đến chết, chứ tuyệt đối sẽ không tùy tiện để đối thủ của mình chết một cách nhẹ nhàng nhanh gọn lẹ, có thể nói đây là một thú vui rất kỳ quái của anh.
Thẻ A chủ bài của Hồng Đào cũng đủ để giết đám NPC của Tòa thánh trong phó bản này, vì sao lần tấn công đầu tiên không thành công, phải đến lần thứ hai tấn công mới gây ra thiệt hại?
——Và... chỉ giết chết 21 Hồng Y giáo chủ?
Theo phong cách hành động thông thường của Hồng Đào, nếu rơi vào tình huống nào đó mà anh sẵn sàng sử dụng kỹ năng át chủ bài của mình một cách không giới hạn như thế,thì người trên đảo lẽ ra phải bị tàn sát sạch sẽ hết rồi.
"Rồi sau đó?" Phoebe nhẹ nhàng hỏi, "Sau khi anh ấy giết 21 Hồng Y giáo chủ thì chuyện gì đã xảy ra?"
"Y lại dùng vu thuật đó mê hoặc Giáo hoàng!" Giám mục đau khổ lắc đầu, "Giáo hoàng bị y giẫm dưới chân rồi chế giễu, người này đùa bỡn đối với Giáo hoàng như một con sâu cái kiến vậy, y bắt Giáo hoàng quỳ trên mặt đất giả tiếng chó sủa, còn kêu ngài ấy liếm hết máu của những người đã chết khác, còn Giáo hoàng thì bị y mê hoặc, cứ thẫn thờ làm theo không chút phản kháng."
"Cuối cùng, y ra lệnh cho Giáo hoàng nuốt thanh kiếm trang trí trong phòng rồi tự sát. Nhưng lúc nhìn thấy Giáo hoàng sắp bị mình mê hoặc giết chết, y đột nhiên dừng mệnh lệnh lại."
Phoebe hơi nhướng mày: "Dừng lại? Tại sao?"
Cô bé chưa bao giờ thấy Hồng Đào dừng lại giữa chừng khi đang thi triển kỹ năng của mình, hơn nữa lại là trong hoàn cảnh đang chơi hăng máu như thế. Thành thật mà nói, trong trường hợp đó, Phoebe cảm thấy bọn họ chỉ cần rung đùi ngồi yên chờ chiến thắng là được, bởi vì Hồng Đào sẽ tàn sát từ hòn đảo trên không xuống tận mặt đất, và rồi anh sẽ chậm rãi bước xuống chiếc thang đẫm máu để đến gặp bọn họ.
Giám mục ngẫm nghĩ: "Đức Giáo hoàng nói là ngài được thần phù hộ, cho nên trong khoảnh khắc phù thủy kia muốn giết ngài, thần đã khống chế y dừng tay."
"Nhưng thật ra..." Giám mục hơi dừng lại, "Chúng tôi cũng không biết tại sao y lại đột nhiên dừng lại."
"Chúng tôi chỉ biết y nhìn lên tấm gương đối diện căn phòng, sau đó tự dưng dừng hết mọi hành động của mình, để mặc cho chúng tôi trói lại rồi đưa tới ngục giam trong Thành phố trên không. Từ đầu đến cuối cứ như tên phù thủy ác độc tàn sát hết tất cả mọi người không tồn tại vậy, giống như y đã bị rút lấy linh hồn, biến thành một con rối gỗ không còn sức chống đối."
Phoebe cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vừa nhìn thấy gương đã ngừng chống cự?"
Đúng là điều hiếm thấy, Hồng Đào không phải là kiểu người mềm lòng sẵn sàng hạ vũ khí để tha cho đối thủ một con đường sống. Người này rất thù dai, có thù sẽ báo thù, có ân sẽ báo ân, yêu và ghét rõ ràng đến mức không thể dung thứ cho sự tồn tại của cảm xúc thứ ba ở giữa, người có thể khiến anh bỏ quân bài trên tay xuống trong cơn hận thù tột độ Phoebe chỉ biết có hai người ——
——Một người là mẹ của anh, bà đã qua đời mười năm.
——Hai là vị khách kỳ lạ đã đáp xuống hòn đảo trên không, người này hẳn là cũng sắp chết rồi.
Nói cách khác, nếu Hồng Đào Hoàng Hậu không phải là người chơi mà là một con quái vật, thì tùy chọn 【 nhược điểm 】trên sách quái vật 【 Hồng Đào Hoàng Hậu 】 này sẽ có tên của mẹ anh và người khách.
Cho dù vị khách đó hay mẹ của Hồng Đào xuất hiện trong phó bản này có vô lý đến mức nào đi chăng nữa.
"Đúng vậy, vừa nhìn thấy tấm gương đã ngừng kháng cự." Giám mục gật đầu, "Thế nên lúc Đức Giáo hoàng từ Thành phố trên không xuống dưới, ngài cũng đem theo tấm gương để bảo vệ mình."
"Hiện giờ tôi đến tìm cô là bởi vì lúc này Giáo hoàng đang sợ hãi, có khả năng là ngài ấy đã bị vu thuật tà ác ăn mòn ở một mức độ nào đó và cần được thanh tẩy. Hiện giờ ngài ấy đang nghỉ ngơi trong cung, cực kỳ yếu ớt, cô là Nữ Tu tốt nhất của chúng tôi, bởi thế tôi muốn nhờ cô thanh tẩy vu thuật còn sót lại cho Giáo Hoàng."
"Ngoàira." Vẻ mặt của giám mục cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, "Thế lực của phù thủyở khắp mọi nơi, thậm chí đã bắt đầu xâm nhập vào Thành phố trên không. Trận chiếngiữa chúng ta và phù thủy sắp xảy ra, cô là Nữ Tu, là lực lượng chính để chúngtôi thanh tẩy phù thủy, lần này Giáo hoàng tìm cô cũng có thể là để thảo luận vềchuyện tấn công phù thủy."
"Mấy cậu đội viên xung quanh tôi lên chức cha nhiều lắm, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán mày mò mấy kinh nghiệm nuôi trẻ, tôi nhìn quen nên cũng học hỏi được chút ít thôi." Đường Nhị Đả hơi dừng lại,"Đại khái cũng biết ẵm bồng dỗ dành."
Nhóc nhỏ bên Mục Tứ Thành rốt cuộc cũng mệt mỏi, bé co ro bên cạnh Mục Tứ Thành, túm lấy góc quần áo của cậu ngủ thiếp đi, Mục Tứ Thành cuối cùng cũng thở phào được một tiếng —— ngày thường mà gặp mấy nhóc gấu con kiểu này thì cậu đã sớm phát điên.
Nhưng hiện giờ......
Mục Tứ Thành nhìn vết bỏng trên cánh tay của cậu bé, nhớ đến cậu bé khóc lóc mắng nhiếc giám mục trên tòa, nói rằng ông có bản lĩnh thiêu chết mẹ tôi thì thiêu chết tôi luôn đi, cậu lại tặc lưỡi, cởi áo khoác che cho bé con.
Ít ra cũng có chí khí.
"Tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Mục Tứ Thành vừa tưởng tượng ra cảnh ngày nào cũng phải ôm nựng dỗ dành cả đống trẻ con thì đầu óc bắt đầu quay cuồng trong cơn mê, "Tôi ôm một đứa thôi đã mệt bở hơi tai, tiếp theo phải làm sao?"
"Để những người chúng ta cứu về chăm sóc chúng, trong đó còn có người thân của mấy đứa trẻ nữa." Bạch Liễu bình thản, "Chúng ta để một người ở lại canh gác là được, những người còn lại vẫn ra ngoài tấn công như cũ, ngày nào tòa thẩm giáo cũng có phiên tòa mới."
Mục Tứ Thành dựa vào đống lửa: "Ngày mai có phiên tòa xét xử à?! Tòa án xét xử kiểu gì, lại thiêu người ta nữa hay sao?"
"Tất nhiên là có thiêu rồi." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Hẳn là khu phù thủy bên kia đang chuẩn bị cho trận chiến, chúng ta chờ tiếp ứng là được."
"Nói đến đây..." Mộc Kha cau mày, "Có chút kỳ lạ, chúng ta đăng nhập vào phó bản gây ầm ĩ như thế này rồi, tại sao Hiệp Hội Quốc Vương vẫn không đến tìm chúng ta, chúng ta cũng không nghe tin tức gì về họ?"
"Họ đang làm gì vậy chứ?"
"Đội chúng ta đăng nhập ở phe phù thủy, vì vậy chắc chắn bọn họ sẽ đăng nhập ở phe đối địch với chúng ta, tức là phía Tòa thánh." Bạch Liễu trầm ngâm, "Tin tức mà tôi nghe được cũng giống như thế, vị trí đăng nhập của Hồng Đào Hoàng Hậu là trên hòn đảo trên không, tức là vị trí trung tâm của Tòa thánh."
"Về phần tại sao vẫn chưa có động tĩnh..."
Bạch Liễu hơi nheo lại mắt: "Tôi cảm thấy không phải không có động tĩnh gì, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi."
Mộc Kha trầm ngâm: "Ý của anh là?"
"Theo tin tức nhận được trước mắt, có hai người đã bị xét xử trong phiên tòa 【 Trái tim phù thủy 】, một người là Bảo Lạp và người kia là con trai của cô ấy, cũng chính là Con của Thánh Nữ." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Hai nhân vật này vừa vặn là thân phận của Hồng Đào đăng nhập vào phe đối thủ, và người còn lại là thủ lĩnh của phe chúng ta, mỗi bên một người."
"Nếu đây là một thiết kế trò chơi đối đầu công bằng, thì rất có thể hai người thuộc hai phe này sẽ có cái gọi là 【 Trái tim phù thủy】, mà chúng ta thuộc phe phù thủy nên chúng ta phải đoạt được 【 Trái tim phù thủy】 của đối phương và đặt lên tháp cao."
"【 Trái tim phù thủy】 của đối phương?" Mục Tứ Thành bối rối thò đầu qua, "Theo cách nói của anh thì phe chúng ta cũng có người có 【 Trái tim phù thủy】 kia mà? Chúng ta không lấy 【 Trái tim phù thủy】bên phe chúng ta rồi đặt lên tháp được à?"
Bạch Liễu nhẹ liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Từ góc độ nhiệm vụ chính, ý tưởng của cậu cũng có thể chấp nhận được."
"Nhưng tiền đề là chúng ta phải lấy được 【 Trái tim phù thủy】 của Bảo Lạp rồi đặt lên Thành phố trên không mà không bị nhóm phù thủy nổi loạn giết chết ấy."
"Chờ tí..." Mục Tứ Thành giờ mới hiểu ra, cậu kinh hãi hỏi lại, "【 Trái tim phù thủy】không phải là vũ khí ma thuật hay đạo cụ gì à? Nó là trái tim của phù thủy thiệt luôn á?!"
"Có lẽ còn tệ hơn thế." Bạch Liễu chậm rãi nâng máy truyền tin lên, là tin nhắn vừa rồi của Lưu Giai Nghi, hắn ngước mắt lên thì thào nói: 【 Trái tim phù thủy】là linh hồn phù thủy ngưng tụ thành trái tim sau khi chết."
Cùng lúc đó, Cung điện của Giáo hoàng.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Trong sảnh Nữ Tu vắng tanh, vị giám mục nhìn Phoebe đang ngồi đối diện với ánh mắt thương cảm và thèm muốn, trong lòng thầm tán thưởng bé gái xinh đẹp và duyên dáng trước mặt mình đã lớn đến độ tuổi có thể hưởng dụng được rồi đây.
"Năm nay sơ tròn mười sáu tuổi à?" Vị giám mục nắm lấy tay Phoebe, hắn đặt tay mình lên tay cô bé nhẹ nhàng ve vuốt như một người anh cả dịu dàng, "Có nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?"
Phoebe thản nhiên thu tay lại, nhìn về phía giám mục làm động tác cầu nguyện: "Không phải ngài tới để nói cho tôi biết về việc Giáo hoàng bị ám sát sao?"
"Hai chuyện này có quan hệ với nhau mà." Vị giám mục tỏ vẻ nghiêm túc, rút tay tạo thành nắm đấm, giả vờ ho khụ khụ, "Phoebe, cô là Nữ Tu tốt nhất trong thế hệ chúng ta ở Cung điện của Giáo hoàng, quan tâm đến tương lai cô cũng quan trọng như quan tâm Giáo hoàng có bị ám sát hay không."
"Thật sao?" Phoebe không tỏ ý kiến, cô bé cười cười, "Vậy xem ra Giáo hoàng không bị gì nghiêm trọng."
Giám mục nắm cây thánh giá trên ngực với vẻ mặt thương cảm: "Đức Giáo hoàng được thần phù hộ. Dù cho ngài bị nhiều kẻ ác tấn công, thần cũng sẽ bảo vệ ngài khỏi mọi tổn hại vì chiến công của ngài."
"Nhưng những người khác thì không may mắn thế."
Giám mục thở dài: "Đức Giáo hoàng và các giám mục tháp tùng đã bị một cư dân thường trú trên hòn đảo trên không tấn công, nhưng ngay sau đó dưới sự phù hộ của thần, sau thời gian sợ hãi ngắn ngủi, họ đã khống chế được kẻ đó và chuẩn bị giam giữ y rồi."
"Đáng lẽ ra ban đầu không có thương vong, nhưng khi thẩm vấn kẻ thường trú đó thì sự cố đã xảy ra...."
"Kẻ đó là thường trú nhân lớn lên trên đảo thuần khiết như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc với cá chình, vậy mà không ngờ y biết dùng vu thuật!"
Giám mục cau mày buồn bã: "Mỗi khi nhìn thẳng vào mắt ai đó, y sẽ biến thành người mà đối phương sợ nhất và muốn nhìn thấy nhất. Tất cả mọi người đều bị vu thuật của y mê hoặc. Cứ mỗi lần mê hoặc được một người, y lại tàn nhẫn ra lệnh cho người đó tự làm hại bản thân mình một cách ác độc và đau đớn nhất. "
"21 vị Hồng Y giáo chủ đã chết dưới vu thuật của y."
Đôi mắt của Phoebe hơi nheo lại —— đây là kỹ năng cá nhân của Hồng Đào. Quả nhiên kẻ ám sát Giáo hoàng chính là Hồng Đào.
Nhưng bình thường anh trai này rất ít khi sử dụng kỹ năng cá nhân của mình vào NPC và người chơi. Người này làm việc rất lười biếng, kén chọn, thích sai sử người khác hơn là tự mình động tay, đa số toàn là núp sau phòng ngự của Titan hoặc là dùng thẻ A để từ từ tra tấn đối thủ đến chết, chứ tuyệt đối sẽ không tùy tiện để đối thủ của mình chết một cách nhẹ nhàng nhanh gọn lẹ, có thể nói đây là một thú vui rất kỳ quái của anh.
Thẻ A chủ bài của Hồng Đào cũng đủ để giết đám NPC của Tòa thánh trong phó bản này, vì sao lần tấn công đầu tiên không thành công, phải đến lần thứ hai tấn công mới gây ra thiệt hại?
——Và... chỉ giết chết 21 Hồng Y giáo chủ?
Theo phong cách hành động thông thường của Hồng Đào, nếu rơi vào tình huống nào đó mà anh sẵn sàng sử dụng kỹ năng át chủ bài của mình một cách không giới hạn như thế,thì người trên đảo lẽ ra phải bị tàn sát sạch sẽ hết rồi.
"Rồi sau đó?" Phoebe nhẹ nhàng hỏi, "Sau khi anh ấy giết 21 Hồng Y giáo chủ thì chuyện gì đã xảy ra?"
"Y lại dùng vu thuật đó mê hoặc Giáo hoàng!" Giám mục đau khổ lắc đầu, "Giáo hoàng bị y giẫm dưới chân rồi chế giễu, người này đùa bỡn đối với Giáo hoàng như một con sâu cái kiến vậy, y bắt Giáo hoàng quỳ trên mặt đất giả tiếng chó sủa, còn kêu ngài ấy liếm hết máu của những người đã chết khác, còn Giáo hoàng thì bị y mê hoặc, cứ thẫn thờ làm theo không chút phản kháng."
"Cuối cùng, y ra lệnh cho Giáo hoàng nuốt thanh kiếm trang trí trong phòng rồi tự sát. Nhưng lúc nhìn thấy Giáo hoàng sắp bị mình mê hoặc giết chết, y đột nhiên dừng mệnh lệnh lại."
Phoebe hơi nhướng mày: "Dừng lại? Tại sao?"
Cô bé chưa bao giờ thấy Hồng Đào dừng lại giữa chừng khi đang thi triển kỹ năng của mình, hơn nữa lại là trong hoàn cảnh đang chơi hăng máu như thế. Thành thật mà nói, trong trường hợp đó, Phoebe cảm thấy bọn họ chỉ cần rung đùi ngồi yên chờ chiến thắng là được, bởi vì Hồng Đào sẽ tàn sát từ hòn đảo trên không xuống tận mặt đất, và rồi anh sẽ chậm rãi bước xuống chiếc thang đẫm máu để đến gặp bọn họ.
Giám mục ngẫm nghĩ: "Đức Giáo hoàng nói là ngài được thần phù hộ, cho nên trong khoảnh khắc phù thủy kia muốn giết ngài, thần đã khống chế y dừng tay."
"Nhưng thật ra..." Giám mục hơi dừng lại, "Chúng tôi cũng không biết tại sao y lại đột nhiên dừng lại."
"Chúng tôi chỉ biết y nhìn lên tấm gương đối diện căn phòng, sau đó tự dưng dừng hết mọi hành động của mình, để mặc cho chúng tôi trói lại rồi đưa tới ngục giam trong Thành phố trên không. Từ đầu đến cuối cứ như tên phù thủy ác độc tàn sát hết tất cả mọi người không tồn tại vậy, giống như y đã bị rút lấy linh hồn, biến thành một con rối gỗ không còn sức chống đối."
Phoebe cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vừa nhìn thấy gương đã ngừng chống cự?"
Đúng là điều hiếm thấy, Hồng Đào không phải là kiểu người mềm lòng sẵn sàng hạ vũ khí để tha cho đối thủ một con đường sống. Người này rất thù dai, có thù sẽ báo thù, có ân sẽ báo ân, yêu và ghét rõ ràng đến mức không thể dung thứ cho sự tồn tại của cảm xúc thứ ba ở giữa, người có thể khiến anh bỏ quân bài trên tay xuống trong cơn hận thù tột độ Phoebe chỉ biết có hai người ——
——Một người là mẹ của anh, bà đã qua đời mười năm.
——Hai là vị khách kỳ lạ đã đáp xuống hòn đảo trên không, người này hẳn là cũng sắp chết rồi.
Nói cách khác, nếu Hồng Đào Hoàng Hậu không phải là người chơi mà là một con quái vật, thì tùy chọn 【 nhược điểm 】trên sách quái vật 【 Hồng Đào Hoàng Hậu 】 này sẽ có tên của mẹ anh và người khách.
Cho dù vị khách đó hay mẹ của Hồng Đào xuất hiện trong phó bản này có vô lý đến mức nào đi chăng nữa.
"Đúng vậy, vừa nhìn thấy tấm gương đã ngừng kháng cự." Giám mục gật đầu, "Thế nên lúc Đức Giáo hoàng từ Thành phố trên không xuống dưới, ngài cũng đem theo tấm gương để bảo vệ mình."
"Hiện giờ tôi đến tìm cô là bởi vì lúc này Giáo hoàng đang sợ hãi, có khả năng là ngài ấy đã bị vu thuật tà ác ăn mòn ở một mức độ nào đó và cần được thanh tẩy. Hiện giờ ngài ấy đang nghỉ ngơi trong cung, cực kỳ yếu ớt, cô là Nữ Tu tốt nhất của chúng tôi, bởi thế tôi muốn nhờ cô thanh tẩy vu thuật còn sót lại cho Giáo Hoàng."
"Ngoàira." Vẻ mặt của giám mục cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, "Thế lực của phù thủyở khắp mọi nơi, thậm chí đã bắt đầu xâm nhập vào Thành phố trên không. Trận chiếngiữa chúng ta và phù thủy sắp xảy ra, cô là Nữ Tu, là lực lượng chính để chúngtôi thanh tẩy phù thủy, lần này Giáo hoàng tìm cô cũng có thể là để thảo luận vềchuyện tấn công phù thủy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.