Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 539

Hồ Ngư Lạt Tiêu

14/10/2023

Phòng xử án 23.

Đây là phiên tòa xét xử phù thủy đầu tiên ngày hôm nay.

Phù thủy số 1 bị đem ra xét xử và bị trói vào cây cột trung tâm là một cô gái trẻ chỉ khoảng độ 16, 17 tuổi. Từ đầu đến giờ cô gái cứ mở miệng a a như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra vài âm thanh đứt đoạn không thành tiếng.

Cứ như vậy, cô gái trẻ bị thủ vệ bên cạnh quát lớn: "Trong phiên tòa cấm làm ồn! Câm miệng!"

"Cô ta không nghe được." Giám mục ngồi phía trên thản nhiên nói: "Cô ta bị câm điếc, bịt miệng cô ta lại đi."

Thủ vệ liền lấy một miếng vải bông bịt chặt miệng cô gái trẻ đang run lẩy bẩy, cô gái nhìn những người xung quanh với vẻ mặt bối rối và sợ hãi —— dường như cô cũng không hiểu mình đang trải qua chuyện gì, và cũng không ai giải thích với cô chuyện gì đang xảy ra.

"Mẹ của cô đã chạy trốn vào ngày mụ ta bị kết án là phù thủy, vì vậy tiếp theo chúng tôi phải phán xử cô, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện ra cô vừa sinh ra đã không nghe, không nói được." Giám mục lạnh lùng nói, không quan tâm đến việc cô gái trẻ không nghe thấy, "Có rất nhiều đứa trẻ được sinh ra trên đời này, tại sao chỉ có mình cô bị câm điếc bẩm sinh?!"

"Chúa không bao giờ chỉ trích những người lương thiện, nếu cô bị tước đoạt thính giác và khả năng ngôn ngữ thì chắc chắn là do cô đã làm điều gì đó khiến Chúa tức giận, vì vậy ngài mới trừng phạt cô."

"—— Ví dụ như cô là một phù thủy độc ác được sinh ra trên cõi đời này!"

Mặc dù không nghe được, nhưng vẻ mặt chán ghét và buộc tội rõ ràng của giám mục khiến cô gái trẻ theo bản năng lắc đầu kinh hãi, nước mắt giàn giụa, tay không ngừng run rẩy, cố gắng dùng ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc để giải thích, nhưng đôi tay đã bị khóa chặt lại rồi.

Bên cạnh có người không nhịn được thấp giọng bênh vực cô gái: "Thưa đức giám mục, đứa nhỏ này bị câm điếc bẩm sinh nên từ đó đến nay vẫn cứ ru rú trong nhà, không ra ngoài nhiều, cũng chưa bao giờ làm điều gì xấu, đâu thể nào là phù thủy ạ?"

"Trong thánh điện không được phép ồn ào." Giám mục lạnh lùng nhìn người vừa mới lên tiếng, "Ông biện hộ cho ả phù thủy sắp bị xét xử này, là bởi vì ông đã bị mê hoặc, muốn bị phán xử chung với ả hay sao?"

Người đàn ông rụt cổ, nhịn nhục ngậm miệng lại.

Anh ta là hàng xóm của gia đình đứa trẻ này, đã quan sát đứa trẻ lớn lên từ khi còn nhỏ. Sau khi mẹ đứa trẻ bị tố cáo và phán xử là một phù thủy, đứa trẻ và cha nó đều bị kéo đến những tòa thẩm giáo khác để xét xử, thế nên không còn ai biện hộ giúp nó, vì vậy sau khi có tư cách bồi thẩm đoàn, anh ta cân nhắc một thời gian và quyết định đến đây —— ít nhất thì có thể nói đỡ giúp đứa trẻ này vài câu.

Nhưng hóa ra trước Tòa thánh, câm hay không câm không có gì khác biệt —— bất kể bạn biện minh thế nào, bạn đều sẽ bị kết tội.

"Nhưng thượng đế không tàn nhẫn như vậy." Giám mục đổi chủ đề, "Vốn dĩ phải dùng lửa thánh để khảo nghiệm phù thủy như cô, nhưng bây giờ chiến sự cấp bách, trong nước không đủ phụ nữ để tiêu hóa cá chình, Tòa thánh cũng không đến nỗi vô lý như vậy."

"Vì vậy, chúng tôi đã thay đổi phương pháp kiểm tra."

Giám mục thản nhiên xua tay: "Đem thùng cá chình lên đây."

Một thùng cá chình lúc nhúc đầy ắp được thủ vệ đẩy đến trước mặt cô gái, cô gái kinh hãi nhìn thùng cá chình, dường như đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra, vùng vẫy dữ dội.

Giám mục không chút động lòng: "Nếu cô có thể tiêu hóa thùng cá chình này mà vẫn giữ được sự tỉnh táo trước tòa, không bị ma quỷ mê hoặc trở thành phù thủy, thề trung thành với Tòa thánh mãi mãi, tẩy sạch và tiêu hóa cá chình cho cả nhân loại mãi mãi, và mỗi tháng phải đến Tòa thánh để nhận một số cá chình —— khoảng gần bằng với số lượng cá chình trước mặt cô, thì chúng tôi có thể xét cô vô tội và phóng thích cô."

Giám mục phất tay ra hiệu, tên thủ vệ liền thả cô gái trẻ ra khỏi cột, bắt cô quỳ trước thùng cá chình, ấn cái đầu không ngừng giãy giụa của cô xuống trước thùng rồi xé miếng vải bịt miệng ra, kinh tởm ra lệnh: "Để chứng minh mày không phải là phù thủy, bắt đầu nuốt đi."

"Nuốt nhanh đi! Hôm nay còn phải xét xử rất nhiều phù thủy, đừng lãng phí thời gian của bọn tao."

Cô gái trẻ cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe, đôi vai gầy run cầm cập không muốn mở miệng.

Thủ vệ thầm mắng một tiếng, chuẩn bị duỗi tay muốn bóp miệng, buộc cô phải nuốt nó.

Mục Tứ Thành núp trong đám người bồi thẩm đoàn mà điên tiết, cậu siết chặt nắm đấm, khuôn mặt của Đường Nhị Đả thì u ám đến mức muốn chảy nước, súng trong tay cũng sẵn sàng lên đạn.

"Đm." Mục Tứ Thành thầm mắng, "Lũ chó má cầm thú này!"

Cô gái trẻ này khiến họ nhớ đến Giai Nghi.

"Quất luôn không?" Mục Tứ Thành quay đầu nhìn Đường Nhị Đả.

Đường Nhị Đả bình tĩnh lắc đầu: "Ra tay bây giờ rất dễ làm cô ấy bị thương, lính canh đứng gần cô ấy quá."

"Nhưng cứ không thể ngồi nhìn mãi..." Đường Nhị Đả dừng lại, "Đợi thêm 30 giây nữa, nếu không ổn thì chúng ta tấn công cứu người."

Mục Tứ Thành hít một hơi thật sâu, làm động tác OK.

"Chờ đã, giám mục đại nhân, tôi muốn cầu nguyện thanh tẩy cho chị ấy trước khi bắt đầu được không?" Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, cắt ngang hành động bắt cô gái nuốt cá chình của thủ vệ.

Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả nghe thấy giọng nói đó thì lập tức căng thẳng, hai người quay phắt đầu nhìn sang.

Cô gái nhỏ mắt xanh với mái tóc xoăn dài vàng óng ả mặc bộ đồ Nữ Tu hai màu trắng tinh, khẽ siết chặt tay trước người như thể đang cầu nguyện, thành khẩn thỉnh cầu: "Trước khi thẩm vấn, tôi có thể cầu nguyện cho chị ấy không? Đây là công việc của một Nữ Tu như tôi, xin đừng từ chối tôi."

Nhìn thấy vẻ mặt của Phoebe, giám mục không khỏi thót mình tim đập loạn xạ, hắn khó khăn rời mắt khỏi mảnh da thịt trắng nõn nho nhỏ trên ngực Phoebe, làm động tác mời chào, lắp bắp nói: "Nếu sơ không chê cô ta bẩn thỉu thì đương nhiên là được rồi!"

Phoebe nở nụ cười ngọt ngào, hơi hơi khom người: "Cám ơn giám mục đã đồng ý lời thỉnh cầu tùy hứng của tôi."

Giám mục bị Nữ Tu được đồn đại là xinh đẹp nhất này mê hoặc đến mụ mị cả người, hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt mờ mịt đáp lại lời Phoebe, như thể đã quên mất nữ phù thủy đang chờ bị xét xử trên khán đài: "Nhưng sao sơ đến đây sớm vậy? Đáng lẽ sơ đang ở tòa thẩm giáo số 1 kia mà, tòa án bên đó vẫn chưa bắt đầu."

"Vậy sao?" Phoebe tinh nghịch chớp chớp mắt, "Có lẽ là bởi vì có tôi trợ giúp nên phiên tòa hôm nay kết thúc cực kỳ nhanh chóng. Tất cả phiên tòa xét xử phù thủy đều đã kết thúc rồi, thưa giám mục."

"Hãy tin tôi, phiên tòa của ông ở đây hôm nay cũng sẽ kết thúc sớm thôi."

Phoebe nhếch khóe miệng, đi tới gần cô gái trẻ đang run rẩy, nụ cười trên mặt vừa thánh thiện vừa tàn nhẫn, dùng một âm thanh vô cùng mềm mại nói: "—— sẽ nhanh thôi, đức giám mục, rồi ngài cũng sẽ giống như các giám mục của những tòa thẩm giáo khác, hoàn thành công việc của mình với sự giúp đỡ của tôi và được nghỉ ngơi...."

"Mãi mãi~"

Giám mục không nghe rõ Phoebe nói gì, bối rối hỏi lại, Phoebe cũng không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng nhảy hai cái, từ bậc thang đi tới trước mặt cô gái trẻ.



Phoebe giơ tay lên, cô bé chậm rãi dùng thủ ngữ ra dấu, "Chị là phù thủy à?"

Cô gái trẻ rưng rưng nước mắt, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi cùng một tia mong đợi nhìn Phoebe đi tới trước mặt mình —— đây là người đầu tiên chịu nói chuyện với cô sau khi cô bị bắt đến đây. Cô gái trẻ muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng không biết vì sao, cái lắc đầu của cô đột nhiên dừng lại, ngón tay động đậy như thể muốn nói điều gì đó bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Phoebe ngẩng đầu nhìn thủ vệ bên cạnh: "Cởi trói cho chị ấy."

Tên thủ vệ do dự một lúc, nhưng hắn ta vẫn cởi trói cho cô gái, cô gái run rẩy ra thủ ngữ bằng đôi tay đầy những vết sẹo đỏ trên cổ tay: "Chị không biết phù thủy là gì".

"Chị chỉ biết mẹ chị bị phán xét là một phù thủy."

"Nếu bà ấy là phù thủy thì chắc là chị cũng vậy."

Phoebe thú vị ngồi xổm xuống, dùng thủ ngữ nói: "Phù thủy sẽ bị Tòa Thánh xét xử và tra tấn, chị dám thừa nhận mình là phù thủy trước mặt tôi sao?"

Cô gái trẻ bật khóc, lo lắng và bối rối hỏi bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Nhưng họ nói mẹ chị là phù thủy!"

"Mẹ chị là người tốt, vậy chắc phù thủy cũng là người tốt! Tại sao người ta lại muốn xét xử phù thủy chứ!"

"Chị nói đúng." Phoebe mi mắt cong cong cười rộ lên, cô bé dùng ngôn ngữ ký hiệu ra dấu, "Tôi nghĩ cũng chúng ta không nên phán xử phù thủy."

Trao đổi với cô gái trẻ kia xong, Phoebe quay đầu, có chút áy náy ngẩng đầu nhìn về phía giám mục, "Giám mục đại nhân, cô ta vừa mới thừa nhận mình là phù thủy."

Giám mục sửng sốt: "Thừa... thừa nhận rồi à?"

"Nếu cô ta đã thừa nhận mình là phù thủy thì theo lệ thường phải dùng lửa thánh thiêu chết... à không phải, thử thách cô ta phải không?" Phoebe bình thản hỏi.

"Nếu đã thừa nhận rồi." Giám mục do dự một lúc, "...vậy chúng ta dùng lửa thánh vậy."

Những ngọn đuốc được chất đống dưới cây cột, cô gái trẻ bối rối bị khiêng trở về, người hàng xóm không đành lòng quay đi, không muốn nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đó, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành nhìn nhau, sẵn sàng ra tay.

"Cô ta không thể nói, không thể nghe, đây là khuyết tật về thể chất, là sự trừng phạt mà Thượng đế dành cho cô ta. Cô ta bị kết án là phù thủy và bị thiêu đốt xuống địa ngục. Sau khi chết, linh hồn của cô ta sẽ bị thiêu cháy thành tro, không được lên thiên đường." Gám mục tỏ vẻ thương hại lẩm bẩm cầu nguyện, cuối cùng cúi đầu hành lễ, thì thầm: "Xin Chúa tha thứ cho tội ác của cô ta."

Đáng lẽ khi mọi người cầm đuốc tiến đến, cô gái trẻ phải kinh hoàng lắm, nhưng lúc nhìn Phoebe đứng ngay trước mặt mình, không biết tại sao cô chỉ cảm thấy choáng váng và bình tĩnh.

Cô gái trẻ nhìn Nữ Tu tóc vàng đang khẽ mỉm cười với mình, dùng ngôn ngữ ký hiệu ra dấu như đang trò chuyện:

"Chị biết gì không? Tôi rất thích việc bọn chúng sử dụng dị tật cơ thể của chị để tuyên bố chị là phù thủy."

"Chị làm tôi nhớ đến một phù thủy khác."

"Đã lâu không thành tâm cầu nguyện, hôm nay tôi sẽ phá lệ cầu nguyện cho chị."

Nữ Tu khép đôi mi thanh mảnh cong vút, che đi đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt thuần khiết khẽ cầu nguyện: "Cầu Chúa phù hộ cho chị được lên thiên đường".

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Phoebe sử dụng kỹ năng (cầu nguyện · phúc âm) 】

【 kỹ năng này có thể mê hoặc tất cả NPC và người chơi trong một phạm vi nhất định, khiến đối phương mở lòng tin tưởng người chơi, sinh ra cảm giác thân thiết với người chơi và vô thức tiếp cận với người chơi. 】

Một đôi cánh chim trắng thật lớn bung xòe ra sau lưng Phoebe, thánh quang bao phủ toàn bộ giáo đường khiến người ta hoa mắt mơ màng, phảng phất như đang đắm chìm trong một giấc mộng thiên đường.

Khoảnh khắc đôi cánh nhô ra từ phía sau Phoebe, Đường Nhị Đả, một người chơi lão luyện sắc sảo, đã tóm lấy Mục Tứ Thành, một người mới còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng lùi lại. Anh nhảy thoắt lên bức tường bên của nhà thờ, trèo ra khỏi khe hở phía trên, nằm xuống nhìn cảnh tượng bên trong, ngàn cân treo sợi tóc tránh thoát được phạm vi Phúc âm của Phoebe.

Thấy giám mục trong nhà thờ lăn xuống khỏi ghế phủ phục dưới chân Phoebe, thủ vệ đột ngột đặt đuốc xuống, quỳ xuống sám hối tội lỗi của mình, còn những người đàn ông khác thì quỳ trên mặt đất, đờ đẫn bò về phía Phoebe, bày tỏ sự sùng kính với cô bé, Mục Tứ Thành vỗ ngực sợ hãi: "Trời đậu má, kỹ năng đỉnh quá, phạm vi rộng thật đấy."

Nhưng sắc mặt Đường Nhị Đả lại chẳng đẹp đẽ gì mấy: "Cô bé này mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi."

...Rõ ràng chỉ là một tuyển thủ chơi vị trí khống chế, nhưng sức tấn công và khí thế mạnh quá.

Bình thường người chơi khống chế và lang thang như Mộc Kha sẽ cố tình che giấu cảm giác tồn tại của mình, nhưng cảm giác tồn tại của Phoebe từ đầu đến cuối đều lộ rõ ra ngoài, đây không phải là đặc điểm của người chơi khống chế và lang thang.

Phoebe đang kiểm soát tình hình, đó là đặc điểm của chủ công và Chiến Thuật Gia thì đúng hơn.

"Tôi nghi cô bé không chỉ đảm nhận vị trí khống chế và lang thang thôi đâu." Đường Nhị Đả trầm giọng nghiêm túc, "Có thể cô bé còn đảm đương vai trò chủ công và Chiến Thuật Gia nữa."

"Chủ công kiêm Chiến Thuật Gia?!" Mục Tứ Thành có chút không thể tin được, "Khống chế, lang thang, Chiến Thuật Gia, lại còn chủ công, trời đậu mé, này là ôm hết rồi còn gì, tính làm chiến sĩ lục giác hay sao?!"

(*) Nguyên văn 六边形战士 ( lục biên hình chiến sĩ): ngôn ngữ mạng của TQ, đại khái là gamers chơi đủ tất cả vị trí

"Cô bé và Bạch Liễu, Nghịch Thần là người chơi cùng cấp độ với nhau, đợi một thời gian nữa trưởng thành là một kẻ địch khó nuốt đấy, mà đây chỉ là năm đầu tiên cô bé tham gia giải đấu." Giọng điệu của Đường Nhị Đả càng ngày càng trầm, "Thảo nào Giai Nghi phân công tôi đến tòa thẩm giáo, hẳn là con bé đã đoán được Phoebe là chủ công chính và sẽ đích thân đến tòa án. Với khả năng tấn công của Phoebe thì chắc chỉ có cậu và tôi, hai người có lực phòng thủ cao mới chống chọi được."

"Trận này khó nhằn rồi đây."

Tại tòa thẩm giáo, Phoebe thong thả bước đến bên cô gái trẻ, cởi bỏ sợi dây trói: "Chị đi đi."

"Phiên tòa hôm nay không liên quan gì đến chị nữa."

Cô gái sững sờ nhìn mặt Phoebe, dùng thủ ngữ ra dấu: "Không phải phán xét tôi sao? Tại sao không liên quan gì đến tôi?"

"Vì sao lại phán xét chị chứ?" Phoebe nhún vai, cô bé mỉm cười."Tất cả mọi người đều bị phán xét ngoại trừ chị, tôi không thích phán xét phù thủy."

Cô gái khó hiểu nhìn Phoebe, nhưng ngay sau đó, dưới sự dẫn dụ của Phúc âm, cô ngoan ngoãn rời đi với giúp đỡ của người hàng xóm đang mơ mơ màng màng của mình. Trước khi rời đi, cô gái còn nhìn lại Phoebe, giữa sự tỉnh táo và mơ hồ rối rắm trộn lẫn vào nhau, dường như cô thấy Phoebe đang vẫy tay với mình, mỉm cười và dùng thủ ngữ:

"Tạm biệt, tiểu thư phù thủy."



Phoebe cụp mắt xuống, nhìn đám đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, nhẹ giọng ra lệnh: "Để tôi nghĩ xem, kết thúc các người như thế nào mới tốt nhỉ?"

"Thiêu chết đã dùng rồi, hay là ——"

Đôi cánh trắng sau lưng Phoebe nhẹ nhàng phe phẩy từ phía dưới hướng lên trên biến thành một đôi cánh dơi màu đen, đôi mắt vốn màu xanh táo nhạt trở nên đen đậm, tản ra ánh huỳnh quang quỷ dị, khóe miệng mọc ra hai răng nanh nhọn hoắc, trên trán cũng mọc ra hai chiếc sừng nhỏ màu đỏ dài khoảng một ngón tay.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Phoebe trang bị thân phận Sách Quái Vật 《 Ác Quỷ Địa Ngục 》】

Phoebe mang vẻ mặt tiểu quỷ ngây thơ kia cười phá lên, ngữ khí giễu cợt đầy ác độc: "Cứ mở mồm ra là phán xét người khác xuống địa ngục, chưa thấy qua địa ngục thì sao biết địa ngục là như thế nào?"

"Không bằng hôm nay tôi nguyện cầu cho các người xuống địa ngục! Đây cũng là một phần công việc của Nữ Tu đấy."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Phoebe sử dụng kỹ năng ( Bài hát cầu nguyện địa ngục) 】

【Kỹ năng này tăng 400% sát thương cho tất cả người chơi trong đội (bao gồm cả chính mình), thời gian duy trì là 15 phút và thời gian hồi chiêu là 2 giờ. 】

Toàn bộ thánh điện trong nháy mắt bị hắc ám bao phủ, mặt đất tựa hồ tràn ngập vô số oán linh, khí lạnh thấu xương, vô số thi ma và hài cốt nhớp nháp vô hình bò ra khỏi mặt đất. Chúng cầm lấy tay chân của đám người đang nằm mê man trên mặt đất hút lấy sinh khí của đối phương, chẳng mấy chốc đã biến bọn họ thành những bộ xương khô quắt queo.

Cảnh tượng như địa ngục khiến Mục Tứ Thành hoàn toàn chết lặng: "...Cái gì vậy?! Theo tin tình báo của Vương Thuấn thì Phoebe đâu có kỹ năng này! Kỹ năng chính của con bé này không phải là tấn công hút máu mục tiêu đơn sao?! "

Đường Nhị Đả nhíu mày: "Quả nhiên con bé là chủ công chuyên tấn công phạm vi, lá bài này Hiệp Hội Quốc Vương giấu kín quá, từ trước đến nay Phoebe chưa từng sử dụng kỹ năng này nên Vương Thuấn cũng không nắm được thông tin bên trong, hẳn con bé là át chủ bài của Hiệp Hội Quốc Vương cho vòng loại trực tiếp."

Sau khi phúc âm kết thúc, giám mục vừa mới thanh tỉnh trong chốc lát lại bị 17, 18 bộ xương khô nhào vào hút sinh khí, vẻ mặt nhanh chóng khô quắt teo tóp lại, hắn kinh hãi nhìn Phoebe đứng ở giữa sân, khó nhọc hỏi một câu: "Tại sao...?!"

"Cô không phải là Nữ Tu sao?!"

"Tòa thánh tốn nhiều tâm huyết để bồi dưỡng cô như vậy, vì sao cô lại đứng về phía phù thủy?!"

Phoebe ngồi trên chiếc bàn phán xét cao hơn mình, lắc lắc cẳng chân, nghiêng đầu lặp lại lời giám mục với giọng khó hiểu: "Tại sao?"

"Đúng là dùng thân phận Nữ Tu cũng có thể chiến thắng trò chơi, mà còn thắng rất dễ nữa kìa."

"Nhưng mà theo phe phù thủy thì tôi cũng thắng thôi, tôi chọn phe phù thủy ——" Phoebe vô tội xòe hai tay ra, trên mặt mang theo nụ cười đáng yêu, "Đó là bởi vì tôi rất thích phù thủy nhaaa~"

"Tuy rằng họ không phải là cùng một loại phù thủy, nhưng mà nghe tên gọi giống nhau cũng thích mà."

Phoebe nhảy xuống khỏi bục phán xét, mỉm cười dẫm lên cái đầu teo tóp của giám mục:

"Hơn nữa, muốn giết một tên hèn hạ bẩn thỉu như ông quá đơn giản, tôi cũng không tốn bao nhiêu công sức, chỉ là thuận tay mà thôi, tôi thích làm gì thì làm."

Giám mục trừng trừng nhìn Phoebe chết không nhắm mắt, hắn không cam lòng vùng vẫy vài cái, cuối cùng cũng biến thành một bộ xương khô.

"Hai người đang nhìn trộm kia." Phoebe tùy ý dẫm lên đầu lâu, ngẩng đầu nhìn lỗ trống trên đỉnh tòa thẩm giáo, cười hiền lành vô hại nói: "Các anh nghĩ là tôi dùng kỹ năng chính chỉ để giết đám NPC râu ria này thôi sao?"

Đường Nhị Đả đảo mắt, nhanh chóng nắm lấy vai Mục Tứ Thành nhảy khỏi đỉnh Thánh điện.

Trong khoảnh khắc Mục Tứ Thành vừa nhảy xuống, sau lưng cả hai vang lên tiếng búa lớn. Mục Tứ Thành ngẩng đầu nhìn về phía cái lỗ trống mà bọn họ vừa trốn, đứng đó là một người đang bốc cháy hừng hực, trong tay đang cầm một khúc xương to cao bằng nửa người, cả khúc xương cũng đang bốc cháy ngùn ngụt.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Tập trang bị thân phận Sách Quái Vật 《 Quái nhân bùng cháy 》】

【: Người chơi Lưu Tập đã sử dụng kỹ năng (Búa xương rực lửa) 】

【Kỹ năng này đốt cháy 40 điểm máu của người chơi, tăng gấp ba lần sát thương cấp S ban đầu và đạt đến cấp độ SS. 】

【Do người chơi Lưu Tập đang trong phạm vi buff của (Bài hát cầu nguyện địa ngục) nên sát thương được gia tăng gấp 4 lần, tăng tổng sát thương lên gấp 12 lần so với ban đầu, một đòn tấn công có thể xuyên thủng lớp phòng ngự của người chơi Top 1 hiện tại, gây ra 20% đến 25% tổn thương giá trị sinh mệnh. 】

Mái vòm bọn họ vừa đứng đã bị đập tang hoác, phía trên tòa thánh xuất hiện một cái lỗ thủng thật lớn giống như bị tên lửa đánh bom, nhưng khu vực Tòa thánh trong phạm vi kỹ năng của Phoebe vẫn âm u tối đen như cũ, không một tia sáng nào có thể lọt vào.

Lưu Tập toàn thân rực lửa nhảy xuống từ hốc vòm, chiếc chùy xương trên tay cậu đập mạnh xuống đất tạo thành một vết lõm sâu, chấn động lớn đến nỗi Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành đang đứng vững vàng cũng bị lảo đảo một chút.

Đây là lần đầu tiên Mục Tứ Thành cảm nhận được cảm giác bị công kích và áp bức lớn như vậy, da đầu ngứa ran nhìn quái nhân đang bốc cháy đối diện —— chẳng lẽ cậu bị ảo giác rồi sao? Sức tấn công của tên này cao quá! Cảm giác như ăn một búa chắc phải mất nửa thanh máu!

Lần trước gặp Lưu Tập trong Nhà máy hoa hồng đâu có cảm giác thế này! Chuyện gì đã khiến anh bạn này lợi hại quá vậy!?

Cơ lưng của Đường Nhị Đả Đạt căng lên như dây đàn, anh rút súng ra, nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ Phoebe đang đứng trước mặt mình: "Thảo nào năm nay Hiệp Hội Quốc Vương không chiêu mộ chủ công, không phải các người không chuẩn bị chủ công mà là chơi chiến thuật xem ngựa chết thành ngựa sống, để Lưu Tập làm chủ công, sau đó hai người cùng nhau phối hợp mới là hình thức tấn công chính hoàn chỉnh, đúng không?"

Đôi cánh sau lưng Phoebe vui vẻ lắc lư qua lại, cô bé chắp tay sau lưng, cười hì hì nói: "Không phải đâu nha."

"Mà chính xác là chỉ cần có tôi ở đây, bất kỳ ai trong hiệp hội chúng tôi cũng đều có thể là chủ công. Cho dù đám người đó có vô dụng đến đâu đi nữa, có sự hỗ trợ của tôi thì vẫn đánh đẹp như thường."

Lưu Tập đang đốt cháy sinh mệnh của mình:...

Tuy..tuy là nói đúng đấy, nhưng... đau lòng quá tiểu thư Phoebe ạ QAQ.

"Tin là bây giờ hai anh cũng biết điểm mấu chốt của hai bên chúng ta rồi." Phoebe đi về phía hai người Đường Nhị Đả, nụ cười trên khuôn mặt cô bé trông rất thân thiện, nhưng Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành lại liên tục lùi về phía sau, "Chúng ta đều đảm nhận nhiệm vụ tấn công chủ lực, chúng ta cũng là chủ công quan trọng trong đội."

"——Điều đó có nghĩa là bên nào giải quyết trước đối thủ của mình thì sẽ có thể quay về Cung điện Giáo Hoàng để hợp lực và dùng lợi thế nhân số trấn áp đối phương. Bên nào dẫn đầu trước sẽ cướp được chìa khóa thang trời."

"Có nghĩa là ——" Đôi cánh của Phoebe rung lên, cô bé biến mất tại chỗ, trong giây tiếp theo thoắt cái xuất hiện trước mặt Mục Tứ Thành, bóp chặt cổ Mục Tứ Thành, lạnh lùng nói, "Bên nào giảm quân số trước thì bên đó thua."

"—— Vậy thì hãy loại bỏ kẻ mới yếu ớt trong đội tấn công chính của hai người trước đi."

Đồng tử của Mục Tứ Thành co rút lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook