Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 35: Hiện thực (2)
Hồ Ngư Lạt Tiêu
27/02/2022
Quả nhiên,【Trò chơi】thật sự có quyền hạn cao hơn 【Thế giới hiện thực】, có thể sửa đổi【Sự thật】của thế giới hiện thực.
Đây là một thế giới sau khi bị sửa đổi, mà bọn họ - những【Người chơi】 bị chọn trúng phát hiện được những 【Sự thật】này, nhưng lại bị 【Cấm ngôn】, không có cách nào đem những sự thật này tiết lộ ra bên ngoài.
Chỉ là không biết cái 【Cấm ngôn】 này có thể đạt đến trình độ cỡ nào, vật dụng tồn tại khách quan có thể ghi lại rất dễ bị bóp méo và tẩy xóa, như việc loại bỏ các chữ viết trên giấy ghi hay tin nhắn gửi cho vòng bạn bè trên Weibo, loại trình độ 【Tẩy xóa】ở mức này thì con người ở thế giới hiện thực cũng có thể làm được.
Bạch Liễu lấy ra chiếc điện thoại di động có màn hình vỡ nát mà mãi chưa thay từ trong ngăn kéo, tìm số điện thoại của một người bạn ở trong danh bạ rồi gọi đi, trước khi đối phương kịp phản ứng thì cậu nhanh chóng nói hết những chuyện đã xảy ra vào điện thoại, sau khi bạn cậu nghe được liền chửi thề một tiếng, tay Bạch Liễu gõ nhẹ lên bàn, thờ ơ thấp giọng đếm ngược theo nhịp gõ: "7, 6, 5..."
"Ông đếm ngược làm gì thế? Nhanh nói tiếp đi! Con bà nó chuyện ông vừa nói là thật hả, không phải ông tự soạn ra đấy chứ, quá là kíƈɦ ŧɦíƈɦ luôn rồi——"
Bạch Liễu rủ mắt xuống: "——3 —2 —1."
Giọng nói của bạn cậu bên kia bỗng im bặt, sau đó thì trở nên bối rối: "Hả, Bạch Liễu? Ông gọi cho tôi có chuyện gì thế? Alo?! Tôi nhận cuộc gọi của ông từ lúc nào vậy! Sao tôi không có chút ấn tượng nào vậy nhỉ!"
"Không có gì." Bạch Liễu thuận miệng bịa qua loa, "Chỉ là nhớ ông nên gọi điện hỏi thăm chút thôi."
Bảy giây là khoảng thời gian Bạch Liễu mới vừa đăng tin nhắn lên Weibo cho đến khi chữ cuối cùng trên đó hoàn toàn biến mất, cậu cẩn thận nhớ kĩ lại, thật không ngờ cái 【Trò chơi】 này ngay cả thứ không phải tồn tại khách quan như trí nhớ của con người cũng có thể dễ dàng sửa đổi, hơn nữa chỉ tốn có bảy giây là sửa xong, không tốn thêm chút giây nào nữa.
Xem ra đối với 【Trò chơi】mà nói thì việc sửa đối trí nhớ của con người cũng như sửa đổi một đoạn số liệu vậy, không tốn quá nhiều thời gian.
"Ọe ọe, Bạch Liễu à ông là cái loại người chỉ có nhớ đến tiền mà thôi, đừng có làm tôi mắc ói nữa." Người bạn kia hiển nhiên là rất hiểu Bạch Liễu, vừa đùa giỡn lại hỏi tiếp, "Nói thật đi, sao mà lại gọi điện cho tôi? Có chuyện gì sao?"
"Tôi đang suy nghĩ một vấn đề, Lục Dịch Trạm, ông nói thử xem có phải trí nhớ con người chỉ có bảy giây hay không?" Tay Bạch Liễu gõ gõ xuống bàn, dùng bút ghi chép lại những chuyện đã xảy ra trong trò chơi, sau đó lại nhìn những chữ viết này từ từ biến mất.
Âm thanh của Lục Dịch Trạm ngừng một lát, hơi ngơ ngẩn hỏi: "Sao tự nhiên ông lại suy nghĩ về vấn đề mang tính triết học như này vậy? Hơn nữa cái vấn đề này của ông cũng hơi sai rồi á? Không phải nguyên bản câu này là trí nhớ của loài cá chỉ có bảy giây sao?"
"Vậy tôi nhớ lộn rồi hả?" Bạch Liễu miễn cưỡng vươn người một cái, "Chắc vậy rồi, dù sao thì trí nhớ chỉ có bảy giây, nhớ lầm cũng là chuyện thường thôi. À, ông nói xem có lẽ nào nguyên văn của câu này chính là 【Trí nhớ của loài người chỉ có bảy giây】, sau đó bị thứ gì đó sửa lại thành 【Trí nhớ của loài cá chỉ có bảy giây】để lừa bịp những người chỉ có bảy giây trí nhớ là chúng ta không nhỉ?"
Lục Dịch Trạm đã quen việc Bạch Liễu sau khi thất nghiệp thường hay nói một số lời kì lạ, hắn dở khóc dở cười: "Sau khi thất nghiệp ông toàn nghĩ chuyện gì đâu, hôm nay tôi có lương rồi, mời ông ăn cơm, đừng có suy nghĩ cái gì mà bảy giây trí nhớ của người hay cá nữa, nếu như mà mọi người cũng chỉ có bảy giây trí nhớ, vậy ông cho là thời gian mà chúng ta mỗi ngày đều phải học thuộc lòng điều khoản Pháp văn phải làm sao đây hả?"
"Ông đã mời ăn cơm thì tất nhiên tôi sẽ đi." Bạch Liễu tiện tay ném đồng xu vào trong cổ áo, cảm giác lạnh như băng khi chạm phải ngoài đồng xu còn có một thứ, đó chính là miếng vảy cá của Siren King đặt ở trước ngực cậu, Bạch Liễu cũng chưa cúp máy, cậu như bị xui khiến mà hỏi thêm một câu nữa, "Nếu như trí nhớ con người chỉ có bảy giây, của cá cũng chỉ có bảy giây —— vậy trí nhớ của người cá sẽ là bao nhiêu giây đây?"
"Sao mà ông còn quấn quít cái vấn đề này mãi thế, còn kéo thêm người cá ra nữa." Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ cười nói, "Dựa theo giả thiết của ông, trí nhớ của người và cá đều chỉ có bảy giây, vậy chắc là trí nhớ của người cá sẽ ngắn hơn chút, không phẩy mấy giây?"
"Chắc vậy."
Mặc dù đã nói rằng gặp lại sau với Tawil, nhưng cũng có thể ngay lúc Bạch Liễu vừa rời đi, đối phương liền quên mất cậu rồi.
Bạch Liễu rất hiếm khi cảm thấy thất vọng vì bị một người quên mất, bản thân cậu là người không chạy theo sự công nhận của mọi người, vì cậu chỉ cần có tiền để tự tiêu khiển là đã thấy tốt rồi, nhưng Siren King lại là một đoạn dữ liệu đẹp đẽ mà từ trước tới giờ cậu chưa từng nhận được, ngay cả một người thiếu thốn tình người như Bạch Liễu cũng cảm thấy có chút tiếc nuối khi bị đối phương quên sạch trong vài giây.
Tuy vậy cũng chỉ một chút mà thôi, ít ỏi tựa như một miếng vảy cá vậy.
Lục Dịch Trạm có thể thân cùng với Bạch Liễu, chủ yếu là bởi vì hai người đều bủn xỉn y như nhau, hai con người này thông qua việc chia sẻ các loại thông tin xổ số chiết khấu mà trở thành bạn tốt. Tất nhiên cũng có người cảm thấy hai người này chơi thân với nhau chỉ là bởi hai người đều không có cha mẹ, cùng là cô nhi đáng thương cho nên có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Bạch Liễu vừa mới ngồi xuống quầy bán thịt nướng, Lục Dịch Trạm ở bên cạnh liền vui vẻ nói: "Bạch Liễu, tôi sắp kết hôn rồi."
"Chúc mừng chúc mừng." Bạch Liễu ngược lại không chút kinh ngạc nào, Lục Dịch Trạm đã quen bạn gái được mấy năm rồi, kết hôn là chuyện đương nhiên, "Vậy bữa hôm nay tôi mời nhé, đợi chút nữa gửi thêm hai ngàn tiền quà mừng tặng ông."
Lục Dịch Trạm thiếu chút nữa đã phun luôn hớp bia vừa mới uống lên mặt Bạch Liễu, anh ngạc nhiên trừng hai mắt: "Ông điên rồi à? ! Vừa mời khách vừa gửi tiền mừng cho tôi? ! Lại còn những hai ngàn! ! Chẳng phải ông đã từng nói cả đời này sẽ không gửi tiền quà mừng cho người kết hôn, bởi đây là loại chuyện lấy bánh bao thịt đánh chó có đi không có về* sao? !"
(* Có hai nghĩa: 1, Nói về việc đầu tư mà không có lợi nhuận gì. 2, Nói về người vô lương tâm.)
Đúng vậy, đây là lời mà Bạch Liễu đã nói vào lúc đồng nghiệp cậu kết hôn.
Vị đồng nghiệp này bình thường không hòa thuận với những người như Bạch Liễu, còn hay nói này nói kia về Bạch Liễu, nhưng đến lúc kết hôn thì khăng khăng sáp lại, muốn Bạch Liễu phải móc tiền mừng ra, còn nói những đồng nghiệp khác toàn mừng tới một hai ngàn, Bạch Liễu cậu cũng nên làm theo thông lệ đi, một hai ngàn là được.
Lúc này Bạch Liễu mới mặt mày tỉnh bơ nói rằng 【Tôi không có ý định kết hôn, cho nên tôi cũng sẽ không đưa tiền mừng kết hôn cho người xa lạ, đây là đang đầu tư cái chuyện đánh chó bằng bánh bao thịt đấy】, lời vừa nói ra khiến ai cũng ngạc nhiên.
Người đồng nghiệp nghe vậy thì đen mặt, gã bị Bạch Liễu trực tiếp mắng thành chó, ý này của Bạch Liễu có phải là muốn nói gã cùng vợ gã đều là chó đúng không! Gã tức giận mắng chửi điên cuồng, rủa Bạch Liễu cả đời này không có con cháu.
Nhưng Bạch Liễu sau khi nghe cũng chẳng có phản ứng gì, thành thật mà nói cậu cũng không có ý định nuôi dưỡng đời sau, cho nên những lời mắng chửi này đối với Bạch Liễu mà nói chẳng qua chỉ là lời tự thuật khách quan về cuộc sống tương lai của cậu, không cần thiết phải tức giận.
"Cũng không phải là không thể tặng, chỉ là tôi sẽ không tặng tiền mừng cho người lạ mà thôi." Bạch Liễu uống một hớp bia, "Nhưng mà ông không phải người xa lạ, chúng ta có qua có lại, tôi cho ông tiền mừng thì không tính là đầu tư không lợi nhuận ha."
Lục Dịch Trạm vừa thấy uất ức vừa thấy buồn cười: "Sao nào, ông còn định kiếm lời từ việc đầu tư tiền mừng cho tôi nữa hả? Mà nói thật này Bạch Liễu, tôi không cần ông đưa tiền mừng, chỉ là tôi kết hôn nên rất vui, muốn mời ông đến ăn một bữa, bạn của tôi chẳng có mấy, ông chính là một trong đó, ông mà tới thì tôi sẽ càng vui hơn, hơn nữa tình hình của ông hiện nay cũng không tốt mà đúng không? Cứ bỏ qua chuyện tiền mừng đi."
"Đợi ông có tiền thì chúng mình lại nói tiếp chuyện này." Lục Dịch Trạm vừa nói vừa phất tay, tỏ ý từ chối.
Nếu như nói Bạch Liễu tính toán chi li là do tự nhiên, thì cái keo kiệt của Lục Dịch Trạm lại là do cuộc sống bức bách mà ra.
Lục Dịch Trạm là một tên cảnh sát nghèo, chỉ là cuộc sống gần đây có khá giả hơn chút, nhưng so với Bạch Liễu đang thất nghiệp thì vẫn tốt hơn nhiều, anh thật sự không muôn Bạch Liễu bỏ ra số tiền đó.
Bạch Liễu ăn xong một xiên thịt nướng rồi lau lau miệng, chợt mở miệng: "Tuần này tôi kiếm được một trăm ngàn."
"Phụt ——! ! !" Lần này thì Lục Dịch Trạm phun thật, "Ông làm cái gì đấy? !"
Anh biết Bạch Liễu sẽ không gạt anh, nói tự kiếm được một trăm ngàn thì thật sự là một trăm ngàn, cho nên Lục Dịch Trạm mới kinh ngạc: "Đừng có nói là ông đi làm mấy chuyện phạm pháp đấy nhé? ! Tôi sẽ vì nghĩa quên thân mà đích thân bắt ông đấy!"
Lục Dịch Trạm cũng biết được đầu óc Bạch Liễu rất thông minh, nhưng cái thông minh đó chỉ dùng vào những lĩnh vực kì quái, như là thiết kế trò chơi kinh dị hay thiết kế các loại tình tiết phạm tội không dấu vết, cho nên khi nghe được việc Bạch Liễu bất ngờ phất lên nhanh chóng như vậy, phản ứng đầu tiên của anh không phải ghen ghét, mà là hoảng sợ rợn tóc gáy lấy điện thoại ra, cảnh giác chuẩn bị gọi báo cho đồng nghiệp.
Lục Dịch Trạm biết rõ Bạch Liễu có điểm mấu chốt về đạo đức rất thấp, thêm cả vấn đề tâm lí gì mà 【 Chứng rối loạn tích trữ tiền tệ】nữa, lại còn đang thất nghiệp, thật sự khó mà nói trước được Bạch Liễu có ý định làm gì .
"Tôi đổi việc làm mà thôi, ông đừng có căng thẳng vậy chứ, tôi hỏi rồi, hợp pháp mà." Bạch Liễu vừa bóc đậu phộng vừa ăn chóp chép, "Công việc này có thu nhập rất cao, chỉ là hơi nguy hiểm thôi, nhưng mà lại rất thích hợp với tôi."
"Công việc gì mà lại có thu nhập cao đến vậy?" Lục Dịch Trạm nửa tin nửa ngờ, "Một tuần một trăm ngàn?"
"Hmmm, nói chung chính là đem linh hồn của mình bán cho một tổ chức dưới đất siêu lớn, tôi không thể tiết lộ sự tồn tại của tổ chức này." Bạch Liễu miết cằm suy nghĩ, cậu định dùng một cách thức mà không bị cấm ngôn để nói về những việc đã trải qua trong 【Trò chơi】.
"Sau đó tôi sẽ lên sân khấu rồi biểu diễn, hoặc là phát trực tiếp, làm những việc buôn bán thân xác cùng linh hồn của bản thân ở trên sân khấu như thế, sẽ có vài vật có hình dạng kỳ quái tới làm nhục bắt nạt tôi, sau đó cho khán giả xem, khán giả xem tôi diễn xuất thì có thể thưởng rất nhiều tiền, sau đó tôi kiếm được một trăm ngàn."
"..." Mặt Lục Dịch Trạm bắt đầu hơi mê man, khiếp sợ, sợ hãi, phức tạp rồi vô số biểu cảm khác, cuối cùng là thương hại, Lục Dịch Trạm đau thương mà nhìn Bạch Liễu, "Ông là ở hộp đêm làm vịt* hả, Bạch Liễu?"
(* Làm đũy ớ :))))))) )
Bạch Liễu: "..."
Sau khi Bạch Liễu giải thích, Lục Dịch Trạm miễn cưỡng tin rằng Bạch Liễu không phải đang làm cái gì gì đó, nhưng vẫn kiên quyết không lấy tiền mừng của cậu, anh cảm thấy đây là tiền bán thân của Bạch Liễu! Anh không thế lấy!
Bạch Liễu: "..."
Nếu Lục Dịch Trạm đã không muốn hiểu theo cách này, dường như cũng không phải là không thể.
Sau cuộc tụ họp ngắn ngủi, Bạch Liễu về nhà nghỉ ngơi hai ngày, nộp nửa năm tiền thuê cho chủ nhà, quét nhà qua loa một chút rồi chuẩn bị tiến vào 【Trò chơi】.
Mặc dù yêu cầu của【Trò chơi】là bảy ngày tiến vào một lần, nhưng Bạch Liễu cảm thấy cậu cần vào trước thời hạn để tìm hiểu thêm những chuyện khác nữa.
Chẳng qua trước khi đi có thể ăn một bữa ngon, cho dù có chết ở trong trò chơi thì cũng giống với việc ăn một bữa trước khi bị chém đầu vậy, Bạch Liễu nghĩ nghĩ, lại đi xuống dưới ăn một bát mì có thêm trứng ốp la.
Tay nghề của ông chủ quán mì ở dưới lầu khá tốt, trong quán mì nhỏ có một chiếc tivi đặt trên kệ, phía trên dính đầy dầu nhớt, lúc Bạch Liễu đang ăn mì thì cùng lúc tivi cũng chiếu một bản tin tức xã hội:
Trong bản tin, giọng của nữ phát thanh viên rất rành mạch rõ ràng: "Luật sư của Lí Cẩu, nghi phạm chính trong vụ cưỡиɠ ɠiαи, gϊếŧ chết rồi chặt xác một nữ sinh lớp 12, đã đệ đơn tố tụng, tuyên bố chứng cứ để tuyên án xử tử Lý Cẩu không đủ,hiện nay đang chuẩn bị cho phiên tòa thứ hai —— "
Trên ti vi, tấm hình nghi phạm với khuôn mặt hung tợn đặt cạnh tấm hình một cô gái mặc đồng phục đang mỉm cười đã bị làm mờ phần mắt, nhìn rất không hòa hợp.
Ông chủ quán mì cũng nhìn thấy được tin tức này, ông lau tay lên tạp dề, xúc động mà lắc đầu: "Tội nghiệp thật chứ, cô bé tốt như thế mà lại bị sát hại, nếu tôi mà là cha mẹ của cô bé ấy thì chắc bây giờ phát điên mất thôi, vốn là phải xử tử rồi, giờ lại bất ngờ nói rằng không đủ chứng cứ, nói chứng cứ bỗng nhiên biến mất, bây giờ trên internet nháo nhào ngất trời."
Nữ phát thanh viên trên ti vi vẫn duy trì giọng nói không chút biến độngi: "Hiện nay thân nhân của người bị hại có cảm xúc không ổn định, đang tụ tập gây rối trước cửa tòa án, nhân viên có liên quan đã tham gia điều tra để kịp thời ổn định lại."
Trong video phát phía sau lưng cô là một người phụ nữ trung niên quần áo xốc xếch bị một đám người chặn lại, dáng vẻ hốc hác gần như mất đi hình người, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy nếp nhăn do năm tháng chảy dài một hàng nước mắt, dù cho có lấy tay miễn cưỡng lau sạch đi, nhưng vào lần hít thở tiếp theo, nước mắt bà vừa vất vả lau sạch lại lần nữa chảy xuống.
Người đàn bà này mắc kẹt giữa một đám người ngăn cản, nhưng bà như phát điên mà chạy đến cửa tòa án, gần như nửa quỳ trên đất gào khóc, thương tâm như một con thú mẹ mất con mà kêu gào: "Con bé mới 18 tuổi! ! ! ! Tại sao lại không có chứng cứ chứ! ! Tại sao tất cả chứng cứ ghi chép việc mà tên cầm thú đó đã làm lại biến mất! ! ! Các người đang muốn bao che cho hắn đúng không! !"
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang bị một người mặc đồng phục an ninh đè trên mặt đất, ông la hét giãy dụa, quần áo đều bị cào rách do cơn vùng vẫy.
Người đàn ông chảy nước mắt gào khóc: "Buông tôi ra! ! ! Trả công bằng lại cho con gái tôi! ! ! Trong sạch của con gái tôi! ! ! Mau gọi tên súc vật Lý Cẩu ra đây! ! Tôi đã thề ở trước mộ con gái rằng tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết tên xấu xa đó để báo thù cho con bé."
Video lại chuyển tiếp, xuất hiện ở trong video là tên Lý Cẩu được làm mờ phần mắt, gã như đang nhẫn nhịn đè xuống khóe miệng mình, thế nhưng dáng vẻ đắc ý khi thành công phạm tội lại lộ ra từ trong khóe mắt: "Không làm thì chính là không làm, chứng cứ trước đó đều là do hai người đó giả tạo để giá họa cho tôi."
"Tôi chính là một người tốt." Lý Cẩu nhếch khóe miệng, khóe miệng nhếch lên cùng với ánh mắt đang bị làm mờ khiến cho dáng vẻ của gã giống như một con quỷ dữ tợn hung tàn, gã khàn khàn nói nhỏ: "—— Ông trời cũng sẽ giúp tôi, cái loại người xấu tùy tiện tung tin đồn hại tôi mới nên bị đốt chết."
"Quá thảm rồi." Ông chủ quán mì là một người đàn ông có gương mặt mập mạp mũm ma mũm mĩm, vừa xem tin tức vừa lấy tạp dề lau nước mắt, "Tôi có biết hai người này, lúc trước cũng ở khu với chúng tôi, con gái họ gọi là Quả Quả, thành tích còn rất tốt, không nghĩ tới... vì sao lại xảy ra loại chuyện thế này cơ chứ?"
"Chứng cứ đột nhiên biến mất?" Bạch Liễu ăn xong một ngụm cuối, cậu nhìn bản tin trên màn hình mà nhăn mày.
Loại phương pháp sửa đổi vật tồn tại khách quan như này, lại có chút giống với phương pháp【Cấm ngôn】trong 【Trò chơi】nhỉ...
"Mộ của cô bé này đang ở đâu thế?" Bạch Liễu hỏi ông chủ quán mì, "Hoặc là chú có biết số điện thoại của cha mẹ cô bé không?"
Ông chủ quán mì hơi sửng sốt: "Có, tất nhiên là có, cậu muốn làm gì thế Bạch Liễu?"
"Có lẽ tôi có thể giúp bọn họ." Bạch Liễu lau miệng, đặt mười đồng tiền lẻ dưới chén mì rồi đứng lên.
Ông chủ quán mì lại sững sờ: "Giúp bọn họ? Cậu định giúp như nào?"
"Sử dụng một thủ đoạn vô cùng độc lại hợp pháp." Bạch Liễu bình tĩnh đánh giá.
Bạch Liễu đã phát hiện, cái trò chơi này hoàn toàn chính là phương pháp quảng bá MLM*, người chơi cùng người chơi sẽ giống như quân cờ domino đặt liên tiếp một người rồi lại một người vậy, nhìn thì thật giống như không có mối liên hệ nào, nhưng thật ra bên trong nhất định có một mối liên hệ mà chỉ cần đụng phải liền ngã chồng lên nhau, việc rơi vào những bẫy rập được thiết lập sẵn của 【Trò chơi 】 rồi nảy sinh ra tuyệt vọng đã khơi dậy ham muốn dữ dội, từ đó bị thu nạp vào 【Trò chơi 】, trở thành 【Người chơi】buôn bán linh hồn cho 【Trò chơi 】để thỏa mãn những ham muốn không kiểm soát được bên trọng con người họ.
(* Kinh doanh đa cấp/Tiếp thị đa cấp/Bán hàng đa cấp trong tiếng Anh gọi là Multi-Level Marketing (viết tắt: MLM) hay còn được biết đến là Kinh doanh theo mạng lưới (Network Marketing).)
Điều kiện tiến vào trò chơi là những người có du͙ƈ vọиɠ mạnh mẽ đến không màng sống chết, giống như Bạch Liễu chỉ cần tiền chứ không cần mạng.
Nếu như Bạch Liễu đoán không sai, có thể【Trò chơi 】 sẽ nhanh chóng có thêm một đôi cha mẹ thương tâm đến tuyệt vọng trở thành 【Người chơi】.
Cái tên Lý Cẩu đó chắc cũng là một người chơi, hẳn là gã đã sử dụng một đạo cụ dùng để xóa bỏ tội lỗi của mình, mà cái hành động này của gã đã buộc đôi cha mẹ vừa mất đi con gái này phải tìm sự giúp đỡ và rơi vào mong muốn báo thù cực đoan, từ đó đạt được tiêu chuẩn của người chơi mà trò chơi yêu cầu.
Giống với Mộc Kha bởi vì yếu tim mà mong muốn trải nghiệm cuộc sống, sau đó chiếm mất chức vụ ban đầu của Bạch Liễu, khiến Bạch Liễu vì mất đi thu nhập mà càng khát vọng tiền bạc hơn, từ đó tiến vào trò chơi.
Mỗi một người trên thế giới này giống như con cờ hoặc là người chơi cờ của 【Trò chơi 】, còn 【Trò chơi 】 giống như thần linh tùy ý đùa bỡn cuộc đời của bọn họ, như đang tiến hành một cuộc chơi đầy thú vị.
Thật sự là một 【Trò chơi 】 vừa tàn nhẫn lại vừa gian trá biết bao.
Đây là một thế giới sau khi bị sửa đổi, mà bọn họ - những【Người chơi】 bị chọn trúng phát hiện được những 【Sự thật】này, nhưng lại bị 【Cấm ngôn】, không có cách nào đem những sự thật này tiết lộ ra bên ngoài.
Chỉ là không biết cái 【Cấm ngôn】 này có thể đạt đến trình độ cỡ nào, vật dụng tồn tại khách quan có thể ghi lại rất dễ bị bóp méo và tẩy xóa, như việc loại bỏ các chữ viết trên giấy ghi hay tin nhắn gửi cho vòng bạn bè trên Weibo, loại trình độ 【Tẩy xóa】ở mức này thì con người ở thế giới hiện thực cũng có thể làm được.
Bạch Liễu lấy ra chiếc điện thoại di động có màn hình vỡ nát mà mãi chưa thay từ trong ngăn kéo, tìm số điện thoại của một người bạn ở trong danh bạ rồi gọi đi, trước khi đối phương kịp phản ứng thì cậu nhanh chóng nói hết những chuyện đã xảy ra vào điện thoại, sau khi bạn cậu nghe được liền chửi thề một tiếng, tay Bạch Liễu gõ nhẹ lên bàn, thờ ơ thấp giọng đếm ngược theo nhịp gõ: "7, 6, 5..."
"Ông đếm ngược làm gì thế? Nhanh nói tiếp đi! Con bà nó chuyện ông vừa nói là thật hả, không phải ông tự soạn ra đấy chứ, quá là kíƈɦ ŧɦíƈɦ luôn rồi——"
Bạch Liễu rủ mắt xuống: "——3 —2 —1."
Giọng nói của bạn cậu bên kia bỗng im bặt, sau đó thì trở nên bối rối: "Hả, Bạch Liễu? Ông gọi cho tôi có chuyện gì thế? Alo?! Tôi nhận cuộc gọi của ông từ lúc nào vậy! Sao tôi không có chút ấn tượng nào vậy nhỉ!"
"Không có gì." Bạch Liễu thuận miệng bịa qua loa, "Chỉ là nhớ ông nên gọi điện hỏi thăm chút thôi."
Bảy giây là khoảng thời gian Bạch Liễu mới vừa đăng tin nhắn lên Weibo cho đến khi chữ cuối cùng trên đó hoàn toàn biến mất, cậu cẩn thận nhớ kĩ lại, thật không ngờ cái 【Trò chơi】 này ngay cả thứ không phải tồn tại khách quan như trí nhớ của con người cũng có thể dễ dàng sửa đổi, hơn nữa chỉ tốn có bảy giây là sửa xong, không tốn thêm chút giây nào nữa.
Xem ra đối với 【Trò chơi】mà nói thì việc sửa đối trí nhớ của con người cũng như sửa đổi một đoạn số liệu vậy, không tốn quá nhiều thời gian.
"Ọe ọe, Bạch Liễu à ông là cái loại người chỉ có nhớ đến tiền mà thôi, đừng có làm tôi mắc ói nữa." Người bạn kia hiển nhiên là rất hiểu Bạch Liễu, vừa đùa giỡn lại hỏi tiếp, "Nói thật đi, sao mà lại gọi điện cho tôi? Có chuyện gì sao?"
"Tôi đang suy nghĩ một vấn đề, Lục Dịch Trạm, ông nói thử xem có phải trí nhớ con người chỉ có bảy giây hay không?" Tay Bạch Liễu gõ gõ xuống bàn, dùng bút ghi chép lại những chuyện đã xảy ra trong trò chơi, sau đó lại nhìn những chữ viết này từ từ biến mất.
Âm thanh của Lục Dịch Trạm ngừng một lát, hơi ngơ ngẩn hỏi: "Sao tự nhiên ông lại suy nghĩ về vấn đề mang tính triết học như này vậy? Hơn nữa cái vấn đề này của ông cũng hơi sai rồi á? Không phải nguyên bản câu này là trí nhớ của loài cá chỉ có bảy giây sao?"
"Vậy tôi nhớ lộn rồi hả?" Bạch Liễu miễn cưỡng vươn người một cái, "Chắc vậy rồi, dù sao thì trí nhớ chỉ có bảy giây, nhớ lầm cũng là chuyện thường thôi. À, ông nói xem có lẽ nào nguyên văn của câu này chính là 【Trí nhớ của loài người chỉ có bảy giây】, sau đó bị thứ gì đó sửa lại thành 【Trí nhớ của loài cá chỉ có bảy giây】để lừa bịp những người chỉ có bảy giây trí nhớ là chúng ta không nhỉ?"
Lục Dịch Trạm đã quen việc Bạch Liễu sau khi thất nghiệp thường hay nói một số lời kì lạ, hắn dở khóc dở cười: "Sau khi thất nghiệp ông toàn nghĩ chuyện gì đâu, hôm nay tôi có lương rồi, mời ông ăn cơm, đừng có suy nghĩ cái gì mà bảy giây trí nhớ của người hay cá nữa, nếu như mà mọi người cũng chỉ có bảy giây trí nhớ, vậy ông cho là thời gian mà chúng ta mỗi ngày đều phải học thuộc lòng điều khoản Pháp văn phải làm sao đây hả?"
"Ông đã mời ăn cơm thì tất nhiên tôi sẽ đi." Bạch Liễu tiện tay ném đồng xu vào trong cổ áo, cảm giác lạnh như băng khi chạm phải ngoài đồng xu còn có một thứ, đó chính là miếng vảy cá của Siren King đặt ở trước ngực cậu, Bạch Liễu cũng chưa cúp máy, cậu như bị xui khiến mà hỏi thêm một câu nữa, "Nếu như trí nhớ con người chỉ có bảy giây, của cá cũng chỉ có bảy giây —— vậy trí nhớ của người cá sẽ là bao nhiêu giây đây?"
"Sao mà ông còn quấn quít cái vấn đề này mãi thế, còn kéo thêm người cá ra nữa." Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ cười nói, "Dựa theo giả thiết của ông, trí nhớ của người và cá đều chỉ có bảy giây, vậy chắc là trí nhớ của người cá sẽ ngắn hơn chút, không phẩy mấy giây?"
"Chắc vậy."
Mặc dù đã nói rằng gặp lại sau với Tawil, nhưng cũng có thể ngay lúc Bạch Liễu vừa rời đi, đối phương liền quên mất cậu rồi.
Bạch Liễu rất hiếm khi cảm thấy thất vọng vì bị một người quên mất, bản thân cậu là người không chạy theo sự công nhận của mọi người, vì cậu chỉ cần có tiền để tự tiêu khiển là đã thấy tốt rồi, nhưng Siren King lại là một đoạn dữ liệu đẹp đẽ mà từ trước tới giờ cậu chưa từng nhận được, ngay cả một người thiếu thốn tình người như Bạch Liễu cũng cảm thấy có chút tiếc nuối khi bị đối phương quên sạch trong vài giây.
Tuy vậy cũng chỉ một chút mà thôi, ít ỏi tựa như một miếng vảy cá vậy.
Lục Dịch Trạm có thể thân cùng với Bạch Liễu, chủ yếu là bởi vì hai người đều bủn xỉn y như nhau, hai con người này thông qua việc chia sẻ các loại thông tin xổ số chiết khấu mà trở thành bạn tốt. Tất nhiên cũng có người cảm thấy hai người này chơi thân với nhau chỉ là bởi hai người đều không có cha mẹ, cùng là cô nhi đáng thương cho nên có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Bạch Liễu vừa mới ngồi xuống quầy bán thịt nướng, Lục Dịch Trạm ở bên cạnh liền vui vẻ nói: "Bạch Liễu, tôi sắp kết hôn rồi."
"Chúc mừng chúc mừng." Bạch Liễu ngược lại không chút kinh ngạc nào, Lục Dịch Trạm đã quen bạn gái được mấy năm rồi, kết hôn là chuyện đương nhiên, "Vậy bữa hôm nay tôi mời nhé, đợi chút nữa gửi thêm hai ngàn tiền quà mừng tặng ông."
Lục Dịch Trạm thiếu chút nữa đã phun luôn hớp bia vừa mới uống lên mặt Bạch Liễu, anh ngạc nhiên trừng hai mắt: "Ông điên rồi à? ! Vừa mời khách vừa gửi tiền mừng cho tôi? ! Lại còn những hai ngàn! ! Chẳng phải ông đã từng nói cả đời này sẽ không gửi tiền quà mừng cho người kết hôn, bởi đây là loại chuyện lấy bánh bao thịt đánh chó có đi không có về* sao? !"
(* Có hai nghĩa: 1, Nói về việc đầu tư mà không có lợi nhuận gì. 2, Nói về người vô lương tâm.)
Đúng vậy, đây là lời mà Bạch Liễu đã nói vào lúc đồng nghiệp cậu kết hôn.
Vị đồng nghiệp này bình thường không hòa thuận với những người như Bạch Liễu, còn hay nói này nói kia về Bạch Liễu, nhưng đến lúc kết hôn thì khăng khăng sáp lại, muốn Bạch Liễu phải móc tiền mừng ra, còn nói những đồng nghiệp khác toàn mừng tới một hai ngàn, Bạch Liễu cậu cũng nên làm theo thông lệ đi, một hai ngàn là được.
Lúc này Bạch Liễu mới mặt mày tỉnh bơ nói rằng 【Tôi không có ý định kết hôn, cho nên tôi cũng sẽ không đưa tiền mừng kết hôn cho người xa lạ, đây là đang đầu tư cái chuyện đánh chó bằng bánh bao thịt đấy】, lời vừa nói ra khiến ai cũng ngạc nhiên.
Người đồng nghiệp nghe vậy thì đen mặt, gã bị Bạch Liễu trực tiếp mắng thành chó, ý này của Bạch Liễu có phải là muốn nói gã cùng vợ gã đều là chó đúng không! Gã tức giận mắng chửi điên cuồng, rủa Bạch Liễu cả đời này không có con cháu.
Nhưng Bạch Liễu sau khi nghe cũng chẳng có phản ứng gì, thành thật mà nói cậu cũng không có ý định nuôi dưỡng đời sau, cho nên những lời mắng chửi này đối với Bạch Liễu mà nói chẳng qua chỉ là lời tự thuật khách quan về cuộc sống tương lai của cậu, không cần thiết phải tức giận.
"Cũng không phải là không thể tặng, chỉ là tôi sẽ không tặng tiền mừng cho người lạ mà thôi." Bạch Liễu uống một hớp bia, "Nhưng mà ông không phải người xa lạ, chúng ta có qua có lại, tôi cho ông tiền mừng thì không tính là đầu tư không lợi nhuận ha."
Lục Dịch Trạm vừa thấy uất ức vừa thấy buồn cười: "Sao nào, ông còn định kiếm lời từ việc đầu tư tiền mừng cho tôi nữa hả? Mà nói thật này Bạch Liễu, tôi không cần ông đưa tiền mừng, chỉ là tôi kết hôn nên rất vui, muốn mời ông đến ăn một bữa, bạn của tôi chẳng có mấy, ông chính là một trong đó, ông mà tới thì tôi sẽ càng vui hơn, hơn nữa tình hình của ông hiện nay cũng không tốt mà đúng không? Cứ bỏ qua chuyện tiền mừng đi."
"Đợi ông có tiền thì chúng mình lại nói tiếp chuyện này." Lục Dịch Trạm vừa nói vừa phất tay, tỏ ý từ chối.
Nếu như nói Bạch Liễu tính toán chi li là do tự nhiên, thì cái keo kiệt của Lục Dịch Trạm lại là do cuộc sống bức bách mà ra.
Lục Dịch Trạm là một tên cảnh sát nghèo, chỉ là cuộc sống gần đây có khá giả hơn chút, nhưng so với Bạch Liễu đang thất nghiệp thì vẫn tốt hơn nhiều, anh thật sự không muôn Bạch Liễu bỏ ra số tiền đó.
Bạch Liễu ăn xong một xiên thịt nướng rồi lau lau miệng, chợt mở miệng: "Tuần này tôi kiếm được một trăm ngàn."
"Phụt ——! ! !" Lần này thì Lục Dịch Trạm phun thật, "Ông làm cái gì đấy? !"
Anh biết Bạch Liễu sẽ không gạt anh, nói tự kiếm được một trăm ngàn thì thật sự là một trăm ngàn, cho nên Lục Dịch Trạm mới kinh ngạc: "Đừng có nói là ông đi làm mấy chuyện phạm pháp đấy nhé? ! Tôi sẽ vì nghĩa quên thân mà đích thân bắt ông đấy!"
Lục Dịch Trạm cũng biết được đầu óc Bạch Liễu rất thông minh, nhưng cái thông minh đó chỉ dùng vào những lĩnh vực kì quái, như là thiết kế trò chơi kinh dị hay thiết kế các loại tình tiết phạm tội không dấu vết, cho nên khi nghe được việc Bạch Liễu bất ngờ phất lên nhanh chóng như vậy, phản ứng đầu tiên của anh không phải ghen ghét, mà là hoảng sợ rợn tóc gáy lấy điện thoại ra, cảnh giác chuẩn bị gọi báo cho đồng nghiệp.
Lục Dịch Trạm biết rõ Bạch Liễu có điểm mấu chốt về đạo đức rất thấp, thêm cả vấn đề tâm lí gì mà 【 Chứng rối loạn tích trữ tiền tệ】nữa, lại còn đang thất nghiệp, thật sự khó mà nói trước được Bạch Liễu có ý định làm gì .
"Tôi đổi việc làm mà thôi, ông đừng có căng thẳng vậy chứ, tôi hỏi rồi, hợp pháp mà." Bạch Liễu vừa bóc đậu phộng vừa ăn chóp chép, "Công việc này có thu nhập rất cao, chỉ là hơi nguy hiểm thôi, nhưng mà lại rất thích hợp với tôi."
"Công việc gì mà lại có thu nhập cao đến vậy?" Lục Dịch Trạm nửa tin nửa ngờ, "Một tuần một trăm ngàn?"
"Hmmm, nói chung chính là đem linh hồn của mình bán cho một tổ chức dưới đất siêu lớn, tôi không thể tiết lộ sự tồn tại của tổ chức này." Bạch Liễu miết cằm suy nghĩ, cậu định dùng một cách thức mà không bị cấm ngôn để nói về những việc đã trải qua trong 【Trò chơi】.
"Sau đó tôi sẽ lên sân khấu rồi biểu diễn, hoặc là phát trực tiếp, làm những việc buôn bán thân xác cùng linh hồn của bản thân ở trên sân khấu như thế, sẽ có vài vật có hình dạng kỳ quái tới làm nhục bắt nạt tôi, sau đó cho khán giả xem, khán giả xem tôi diễn xuất thì có thể thưởng rất nhiều tiền, sau đó tôi kiếm được một trăm ngàn."
"..." Mặt Lục Dịch Trạm bắt đầu hơi mê man, khiếp sợ, sợ hãi, phức tạp rồi vô số biểu cảm khác, cuối cùng là thương hại, Lục Dịch Trạm đau thương mà nhìn Bạch Liễu, "Ông là ở hộp đêm làm vịt* hả, Bạch Liễu?"
(* Làm đũy ớ :))))))) )
Bạch Liễu: "..."
Sau khi Bạch Liễu giải thích, Lục Dịch Trạm miễn cưỡng tin rằng Bạch Liễu không phải đang làm cái gì gì đó, nhưng vẫn kiên quyết không lấy tiền mừng của cậu, anh cảm thấy đây là tiền bán thân của Bạch Liễu! Anh không thế lấy!
Bạch Liễu: "..."
Nếu Lục Dịch Trạm đã không muốn hiểu theo cách này, dường như cũng không phải là không thể.
Sau cuộc tụ họp ngắn ngủi, Bạch Liễu về nhà nghỉ ngơi hai ngày, nộp nửa năm tiền thuê cho chủ nhà, quét nhà qua loa một chút rồi chuẩn bị tiến vào 【Trò chơi】.
Mặc dù yêu cầu của【Trò chơi】là bảy ngày tiến vào một lần, nhưng Bạch Liễu cảm thấy cậu cần vào trước thời hạn để tìm hiểu thêm những chuyện khác nữa.
Chẳng qua trước khi đi có thể ăn một bữa ngon, cho dù có chết ở trong trò chơi thì cũng giống với việc ăn một bữa trước khi bị chém đầu vậy, Bạch Liễu nghĩ nghĩ, lại đi xuống dưới ăn một bát mì có thêm trứng ốp la.
Tay nghề của ông chủ quán mì ở dưới lầu khá tốt, trong quán mì nhỏ có một chiếc tivi đặt trên kệ, phía trên dính đầy dầu nhớt, lúc Bạch Liễu đang ăn mì thì cùng lúc tivi cũng chiếu một bản tin tức xã hội:
Trong bản tin, giọng của nữ phát thanh viên rất rành mạch rõ ràng: "Luật sư của Lí Cẩu, nghi phạm chính trong vụ cưỡиɠ ɠiαи, gϊếŧ chết rồi chặt xác một nữ sinh lớp 12, đã đệ đơn tố tụng, tuyên bố chứng cứ để tuyên án xử tử Lý Cẩu không đủ,hiện nay đang chuẩn bị cho phiên tòa thứ hai —— "
Trên ti vi, tấm hình nghi phạm với khuôn mặt hung tợn đặt cạnh tấm hình một cô gái mặc đồng phục đang mỉm cười đã bị làm mờ phần mắt, nhìn rất không hòa hợp.
Ông chủ quán mì cũng nhìn thấy được tin tức này, ông lau tay lên tạp dề, xúc động mà lắc đầu: "Tội nghiệp thật chứ, cô bé tốt như thế mà lại bị sát hại, nếu tôi mà là cha mẹ của cô bé ấy thì chắc bây giờ phát điên mất thôi, vốn là phải xử tử rồi, giờ lại bất ngờ nói rằng không đủ chứng cứ, nói chứng cứ bỗng nhiên biến mất, bây giờ trên internet nháo nhào ngất trời."
Nữ phát thanh viên trên ti vi vẫn duy trì giọng nói không chút biến độngi: "Hiện nay thân nhân của người bị hại có cảm xúc không ổn định, đang tụ tập gây rối trước cửa tòa án, nhân viên có liên quan đã tham gia điều tra để kịp thời ổn định lại."
Trong video phát phía sau lưng cô là một người phụ nữ trung niên quần áo xốc xếch bị một đám người chặn lại, dáng vẻ hốc hác gần như mất đi hình người, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy nếp nhăn do năm tháng chảy dài một hàng nước mắt, dù cho có lấy tay miễn cưỡng lau sạch đi, nhưng vào lần hít thở tiếp theo, nước mắt bà vừa vất vả lau sạch lại lần nữa chảy xuống.
Người đàn bà này mắc kẹt giữa một đám người ngăn cản, nhưng bà như phát điên mà chạy đến cửa tòa án, gần như nửa quỳ trên đất gào khóc, thương tâm như một con thú mẹ mất con mà kêu gào: "Con bé mới 18 tuổi! ! ! ! Tại sao lại không có chứng cứ chứ! ! Tại sao tất cả chứng cứ ghi chép việc mà tên cầm thú đó đã làm lại biến mất! ! ! Các người đang muốn bao che cho hắn đúng không! !"
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang bị một người mặc đồng phục an ninh đè trên mặt đất, ông la hét giãy dụa, quần áo đều bị cào rách do cơn vùng vẫy.
Người đàn ông chảy nước mắt gào khóc: "Buông tôi ra! ! ! Trả công bằng lại cho con gái tôi! ! ! Trong sạch của con gái tôi! ! ! Mau gọi tên súc vật Lý Cẩu ra đây! ! Tôi đã thề ở trước mộ con gái rằng tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết tên xấu xa đó để báo thù cho con bé."
Video lại chuyển tiếp, xuất hiện ở trong video là tên Lý Cẩu được làm mờ phần mắt, gã như đang nhẫn nhịn đè xuống khóe miệng mình, thế nhưng dáng vẻ đắc ý khi thành công phạm tội lại lộ ra từ trong khóe mắt: "Không làm thì chính là không làm, chứng cứ trước đó đều là do hai người đó giả tạo để giá họa cho tôi."
"Tôi chính là một người tốt." Lý Cẩu nhếch khóe miệng, khóe miệng nhếch lên cùng với ánh mắt đang bị làm mờ khiến cho dáng vẻ của gã giống như một con quỷ dữ tợn hung tàn, gã khàn khàn nói nhỏ: "—— Ông trời cũng sẽ giúp tôi, cái loại người xấu tùy tiện tung tin đồn hại tôi mới nên bị đốt chết."
"Quá thảm rồi." Ông chủ quán mì là một người đàn ông có gương mặt mập mạp mũm ma mũm mĩm, vừa xem tin tức vừa lấy tạp dề lau nước mắt, "Tôi có biết hai người này, lúc trước cũng ở khu với chúng tôi, con gái họ gọi là Quả Quả, thành tích còn rất tốt, không nghĩ tới... vì sao lại xảy ra loại chuyện thế này cơ chứ?"
"Chứng cứ đột nhiên biến mất?" Bạch Liễu ăn xong một ngụm cuối, cậu nhìn bản tin trên màn hình mà nhăn mày.
Loại phương pháp sửa đổi vật tồn tại khách quan như này, lại có chút giống với phương pháp【Cấm ngôn】trong 【Trò chơi】nhỉ...
"Mộ của cô bé này đang ở đâu thế?" Bạch Liễu hỏi ông chủ quán mì, "Hoặc là chú có biết số điện thoại của cha mẹ cô bé không?"
Ông chủ quán mì hơi sửng sốt: "Có, tất nhiên là có, cậu muốn làm gì thế Bạch Liễu?"
"Có lẽ tôi có thể giúp bọn họ." Bạch Liễu lau miệng, đặt mười đồng tiền lẻ dưới chén mì rồi đứng lên.
Ông chủ quán mì lại sững sờ: "Giúp bọn họ? Cậu định giúp như nào?"
"Sử dụng một thủ đoạn vô cùng độc lại hợp pháp." Bạch Liễu bình tĩnh đánh giá.
Bạch Liễu đã phát hiện, cái trò chơi này hoàn toàn chính là phương pháp quảng bá MLM*, người chơi cùng người chơi sẽ giống như quân cờ domino đặt liên tiếp một người rồi lại một người vậy, nhìn thì thật giống như không có mối liên hệ nào, nhưng thật ra bên trong nhất định có một mối liên hệ mà chỉ cần đụng phải liền ngã chồng lên nhau, việc rơi vào những bẫy rập được thiết lập sẵn của 【Trò chơi 】 rồi nảy sinh ra tuyệt vọng đã khơi dậy ham muốn dữ dội, từ đó bị thu nạp vào 【Trò chơi 】, trở thành 【Người chơi】buôn bán linh hồn cho 【Trò chơi 】để thỏa mãn những ham muốn không kiểm soát được bên trọng con người họ.
(* Kinh doanh đa cấp/Tiếp thị đa cấp/Bán hàng đa cấp trong tiếng Anh gọi là Multi-Level Marketing (viết tắt: MLM) hay còn được biết đến là Kinh doanh theo mạng lưới (Network Marketing).)
Điều kiện tiến vào trò chơi là những người có du͙ƈ vọиɠ mạnh mẽ đến không màng sống chết, giống như Bạch Liễu chỉ cần tiền chứ không cần mạng.
Nếu như Bạch Liễu đoán không sai, có thể【Trò chơi 】 sẽ nhanh chóng có thêm một đôi cha mẹ thương tâm đến tuyệt vọng trở thành 【Người chơi】.
Cái tên Lý Cẩu đó chắc cũng là một người chơi, hẳn là gã đã sử dụng một đạo cụ dùng để xóa bỏ tội lỗi của mình, mà cái hành động này của gã đã buộc đôi cha mẹ vừa mất đi con gái này phải tìm sự giúp đỡ và rơi vào mong muốn báo thù cực đoan, từ đó đạt được tiêu chuẩn của người chơi mà trò chơi yêu cầu.
Giống với Mộc Kha bởi vì yếu tim mà mong muốn trải nghiệm cuộc sống, sau đó chiếm mất chức vụ ban đầu của Bạch Liễu, khiến Bạch Liễu vì mất đi thu nhập mà càng khát vọng tiền bạc hơn, từ đó tiến vào trò chơi.
Mỗi một người trên thế giới này giống như con cờ hoặc là người chơi cờ của 【Trò chơi 】, còn 【Trò chơi 】 giống như thần linh tùy ý đùa bỡn cuộc đời của bọn họ, như đang tiến hành một cuộc chơi đầy thú vị.
Thật sự là một 【Trò chơi 】 vừa tàn nhẫn lại vừa gian trá biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.