Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 74: Hiện thực

Hồ Ngư Lạt Tiêu

02/10/2023

Edit: Liễu 13 + Beta: Phương

Sau khi nói ra ba phỏng đoán của mình, Bạch Liễu đặt bút xuống, bút lăn hai vòng trên bàn rồi rơi vào tay Mục Tứ Thành mặt không cảm xúc.

Thái độ Bạch Liễu vẫn bình thản như cũ, dường như không cảm thấy chuyện mình nói có gì ghê gớm. Cuối cùng cậu nhìn về phía Mục Tứ Thành đang dần chết lặng, chân thành nói thêm một câu: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi, cũng có thể không phải như vậy đâu.”

Căn phòng thuê chật hẹp trở nên yên tĩnh hồi lâu, chỉ có cơn gió thỉnh thoảng lướt qua đầu ngón tay Bạch Liễu, thổi tung tờ giấy viết về sự thật của thế giới này.

Bấy giờ đương lúc giữa hè, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ phía sau Bạch Liễu, tầm ban trưa có thể nghe thấy tiếng ve râm ran, còi xe ô tô inh ỏi bên ngoài cửa sổ.

Nhưng những cảm nhận từ thị giác và thính giác dường như khiến không khí náo nhiệt của hiện thực đột ngột biến thành hai màu đen trắng trong thế giới của Mục Tứ Thành. Cũng giống như Bạch Liễu đang ngồi trước bàn làm việc ngược sáng yên lặng chăm chú mà nhìn hắn, tựa đường cong của dòng dữ liệu đa chiều lùi dần, biến mất giữa khoảng trống khi hắn nhắm nghiền đôi mắt.

Khoảnh khắc Bạch Liễu đặt bút xuống, Mục Tứ Thành cảm thấy tai mình ù đi vài giây, dường như cả hơi thở cũng trở nên hư ảo trong chớp mắt.

Hiện thực là trò chơi?

Hắn liều mình làm tất cả mọi thứ, cốt chỉ để giữ lấy một nơi có thể chấp nhận được những du͙ƈ vọиɠ ti tiện của mình, nhưng hoá ra nơi ấy cũng chỉ là một trò chơi.

Mục Tứ Thành suy sụp dựa lưng vào ghế, một tay đưa lên che mắt, tay kia buông thõng xuống, hắn giữ nguyên tư thế này im lặng rất lâu.

Bạch Liễu không quấy rầy hắn.

Không biết sau bao lâu, Mục Tứ Thành mới khó nhọc mở miệng cười nhạo: “Bạch Liễu, tôi đang nghĩ không biết có phải chỉ vì muốn dụ dỗ tôi cùng tham gia league nên anh mới bịa ra chuyện kinh khủng như vậy để lừa gạt tôi? Hẳn là giả nhỉ? Không phải sự thật đúng chứ?”

“Hầu hết sự thật trên thế giới này đều rất khủng khϊếp, nếu không chúng tôi lấy đâu ra tư liệu thực tế để thiết kế trò chơi?” Bạch Liễu đứng dậy, gấp tờ giấy có viết mấy dòng chữ nọ bỏ vào trong một quyển sách, quay đầu lại nhìn về phía Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành lặng lẽ nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu nhún vai: “Chẳng qua nhìn cậu có vẻ không muốn hiểu điều này cho lắm, xét về mặt tình cảm, hẳn là tôi nên cho cậu một không gian đệm để trốn tránh và dần chấp nhận nó nhỉ. Cho nên mấy chuyện tôi nói cũng chưa hẳn là vậy đâu, không chừng là trường hợp thứ nhất hoặc thứ hai thôi đó.”

Mục Tứ Thành: “…”

ĐM anh, thế thì có gì khác so với việc anh nói thẳng ra nó là tình huống thứ ba hả!

Mục Tứ Thành ngồi im trên ghế một hồi lâu, mới hơi mờ mịt nhìn về phía Bạch Liễu, hỏi: “Bạch Liễu, nếu như hiện thực của chúng ta là trò chơi, vậy hiện thực chân chính đang ở đâu? Nó có tồn tại không? Đối với chúng ta điều gì mới thật sự có ý nghĩa? Hiện thực giống như trò chơi, vậy tại sao anh lại không sợ hãi chút nào chứ?”

Bị Mục Tứ Thành hỏi như bắn súng liên thanh, Bạch Liễu cũng chẳng thấy bối rối gì cả, cậu suy nghĩ một lát.

“Từ khi mười mấy tuổi, tôi đã bắt đầu tự hỏi hiện thực rốt cuộc là gì và điều gì có ý nghĩa nhất với tôi.” Bạch Liễu buông tay, “Nhưng ngoại trừ một người bạn thân thì phần lớn bạn bè cùng trang lứa đều không thể hiểu được tôi. Sau đó tôi cũng phát hiện rằng chắc cả đời này họ cũng sẽ không bao giờ suy nghĩ về vấn đề đó, dù đây có là một hiện thực vô căn cứ, họ vẫn có thể sống rất tốt thôi.”

“Bất kể trò chơi hay hiện thực này mới là thực tế, tin tôi đi, đối với đại đa số mọi người, nó sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đâu. Nếu phải giải thích điều này theo quan điểm chủ nghĩa duy tâm, thì nhận thức khách quan của con người về bản thể và thế giới sẽ cấu thành chuỗi giá trị logic. Miễn là ‘tôi’ có thật và những điều ‘tôi’ theo đuổi có thật, thì thế giới đó đối với ‘tôi’ chính là thật.”

Bạch Liễu rất bình tĩnh nói: “Để mà nói thì thế giới này là trò chơi hay thứ gì khác đối với tôi cũng chẳng quan trọng.”

“Chỉ cần đồng tiền của con người còn tồn tại một ngày, du͙ƈ vọиɠ với tiền bạc của tôi sẽ không biến mất, đây mới là thực tế có ý nghĩa với tôi.”

“Nếu như tạm thời cậu chưa tìm thấy ý nghĩa của bản thân, vậy có muốn thử lợi dụng tôi không?” Bạch Liễu cầm chiếc chìa khóa treo phía sau cửa lên, quay đầu lại nhìn Mục Tứ Thành đang sững sờ, “Cậu có thể cố gắng theo đuổi tiền tệ hữu hình, ví dụ như 500 triệu điểm dành cho đội vô địch chẳng hạn?”

“Đến lúc đó biết đâu cậu có thể dùng tiền mua được hiện thực mình muốn.” Bạch Liễu đẩy cửa ra, “Với 500 triệu điểm, tôi nghĩ cậu có thể mua một địa cầu, dùng nó để tạo ra【thế giới chân thật】mình muốn đấy.”

Mục Tứ Thành nhăn nhó im lặng một lát.

“Bạch Liễu, mồm mép anh thế này chắc từng bán hàng đa cấp đúng không?”

Một lần nữa hắn lại bị logic kỳ quái của cái tên bệnh thần kinh này thuyết phục!

“Vậy đáp án của cậu là?” Bạch Liễu nhướng mày hỏi, “Tham gia league sao?”

Mục Tứ Thành cắn răng: “Tôi tham gia!” Sau đó hắn nhanh chóng hỏi, “Nhưng ít nhất anh cũng phải tìm tạm năm người chơi chứ? Nếu không nhóm chúng ta làm sao tham gia được?”

“Cái này cậu không cần lo, tôi sẽ giải quyết, cậu cứ chờ tôi thông báo là được.” Bạch Liễu quay đầu hỏi Mục Tứ Thành, “Tôi ra ngoài đi ăn lẩu với bạn, cậu muốn đi cùng không?”

Mục Tứ Thành: “…”

Giờ là lúc nào mà anh còn có tâm trạng đi ăn lẩu hả?!

Có lẽ biểu cảm dữ tợn của Mục Tứ Thành đã để lộ điều hắn muốn hỏi, Bạch Liễu lấy hai cái phiếu giảm giá từ trong túi ra vẩy vẩy, giải thích ngắn gọn: “Vì tôi có hai tấm phiếu giảm giá của tiệm lẩu, hôm nay không ăn thì quá hạn mất.”

Mục Tứ Thành: “…”

Mục Tứ Thành sao bì nổi với Bạch Liễu, cái tên có tố chất tâm lý mạnh đến mức biếи ŧɦái này. Bị Bạch Liễu đánh một đòn đau vào thế giới quan, sinh viên đại học hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn lại. Sau khi từ chối lời mời đi ăn lẩu của Bạch Liễu, hai bên trao đổi phương thức liên lạc và địa chỉ trường học, Mục Tứ Thành một mình trở về ký túc xá, tự suy ngẫm về cuộc đời.

Bạch Liễu cầm theo hai tấm phiếu giảm giá đi ra ngoài, trông rất vui vẻ, không hề giống một người vừa thoát chết và rời khỏi trò chơi, cũng không giống như cậu vừa tiết lộ một sự thật khó tin về thế giới này cho Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành không thể tin nổi, chỉ đành cảm thán một câu: “Hình như tâm trạng anh không tệ nhỉ?”

“Đúng.” Bạch Liễu gật đầu thừa nhận, cậu liếc mắt cười cười, “Bây giờ cũng có thể coi như thời gian tan tầm của tôi, tâm trạng đương nhiên thoải mái rồi.”

Mục Tứ Thành: “…”

Hắn lại nghĩ tới cách mà Bạch Liễu nhìn nhận trò chơi kinh dị này.

Đệt!! Cái tên này thật sự cảm thấy bản thân vừa tan làm!!

Ôi cái tố chất tâm lý trâu bò ấy —— Môi trường kiểu gì mới nuôi dưỡng ra một quái vật như vậy hả?!

Bạch Liễu tạm biệt Mục Tứ Thành – người vẫn chưa dứt được cơn bàng hoàng sau đó đi tìm Lục Dịch Trạm.

Bởi vì Bạch Liễu ngủ dậy thì thấy Lục Dịch Trạm có gọi cho cậu hai lần, nhưng do lúc đó còn ở trong trò chơi nên không nhận được. Bạch Liễu nhắn cho Lục Dịch Trạm một tin hỏi có chuyện gì, Lục Dịch Trạm bảo gặp mặt rồi nói trực tiếp.

Nhắc tới nói chuyện trực tiếp, Bạch Liễu nghĩ đến việc rất có thể cậu sẽ mất liên lạc trong hai tháng tới. Nếu cậu lặng lẽ biến mất như vậy, Lục Dịch Trạm là cảnh sát, không tìm được thì nhất định sẽ báo án. Bạch Liễu cảm thấy mình cần phải gặp mặt Lục Dịch Trạm thông báo một chút, vì thế liền nhắn hẹn anh đến quán lẩu, chuẩn bị gặp mặt tâm sự với Lục Dịch Trạm.

Lúc Bạch Liễu đến tiệm lẩu vẫn còn tương đối sớm, trong cửa hàng không có người nào. Cậu gọi nước dùng và một vài món ăn, xác nhận với ông chủ phiếu giảm giá vẫn còn dùng được sau đó nghiêm túc ngồi chờ.



Trước khi đi xuống, ông chủ bật TV trong cửa hàng cho Bạch Liễu. Lúc này TV đang phát chương trình thời sự buổi trưa, Bạch Liễu vừa nhìn lên thì thấy ảnh chụp Lý Cẩu đã được làm mờ phần mắt.

Trên TV, người dẫn chương trình nam mặc vest đi giày da khoanh tay trước bàn, dùng giọng phát thanh rất chuẩn mực, dễ nghe đưa tin:

“Chào mừng mọi người đến với chuyên mục《tin tức buổi trưa》. Mới đây, những chứng cứ gây án quan trọng của ông Lý – nghi phạm chính trong vụ án chặt xác một nữ sinh trung học lớp 12 cuối cùng đã được tìm thấy… Nếu hành vi phạm tội của ông Lý là thật, mức án cao nhất có thể là tử hình. Nhưng trước khi xét xử, vào ngày hôm qua ở trong tù, ông Lý đột nhiên bị bạn tù họ Vương, kẻ cũng phạm tội gϊếŧ người chặt cơ thể thành nhiều phần…”

Nam MC cúi đầu lật bản thảo trên bàn một chút, sau đó ngẩng đầu tiếp tục đưa tin:

“Gần đây, tại một trại trẻ mồ côi do tư nhân quyên góp ở thành phố chúng ta bất ngờ xảy ra vụ ngộ độc thực phẩm tập thể quy mô nhỏ. Rất nhiều trẻ em trong trại trẻ đã phải nhập viện khẩn cấp. Sau khi cảnh sát tham gia điều tra, phát hiện trại mồ côi này đang trên đà đóng cửa do hoạt động không tốt. Vì vậy, họ đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rẻ tiền. Những nguyên liệu nấu ăn này nhiều thứ đã thối rữa và biến chất, dẫn đến việc trẻ ăn vào bị tiêu chảy, nôn mửa, nghiêm trọng hơn còn có tình trạng sốc mất nước…Về vấn đề này, chúng tôi kêu gọi mọi nhà hảo tâm trong xã hội quyên góp ủng hộ tiền cho trại trẻ mồ côi…”

Bạch Liễu đang xem say sưa thì Lục Dịch Trạm bước tới với khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi.

Bạch Liễu vừa thấy khuôn mặt đúng chuẩn người làm công ăn lương của anh thì biết ngay dạo gần đây người này thức đêm không ít.

Lục Dịch Trạm ngồi xuống, đầu tiên là tự rót trà cho mình rồi uống ừng ực, sau đó nhìn Bạch Liễu và bắt đầu lải nhải đầy oán giận, đau khổ: “Bỏ đi! Ông không biết mấy ngày gần đây tôi bận thế thế nào đâu! Bận sắp chết đến nơi rồi! Đến cả thời gian nhấp hớp trà buổi sáng còn chẳng có!”

“Lần trước tôi ăn cơm với ông mới cách có vài ngày thôi mà?” Đuôi lông mày Bạch Liễu hơi nhướng lên, “Chuẩn bị kết hôn kinh khủng vậy cơ à?”

Lục Dịch Trạm mệt mỏi vẫy tay mấy cái. Anh vừa ngẩng đầu lên thấy tin tức trên TV thì sắc mặt lập tức thay đổi, gọi người phục vụ đến rồi hạ giọng nói: “Không riêng gì chuyện kết hôn đâu. À phục vụ, cậu có thể đổi qua phòng riêng giúp chúng tôi được không?”

Bây giờ cũng không đông lắm, vậy nên người phục vụ cũng sẵn lòng đổi một phòng riêng nhỏ cho Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm.

Ngay khi vừa bước vào phòng, sắc mặt Lục Dịch liền trở nên nghiêm nghị, anh lấy một điếu thuốc ra hút.

Đã lâu lắm rồi Bạch Liễu không thấy Lục Dịch Trạm hút thuốc lá. Sau khi có bạn gái, cái tên này bị quản thúc trở thành bạn trai nhị thập tứ hiếu (*), mấy thói quen không tốt như hút thuốc chơi game đánh bài đều bỏ hết. Muốn ra ngoài uống lon coca còn phải lén lút, vì bạn gái anh, à không đúng, giờ gọi là vợ sắp cưới mới phải.

(*): Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.

Vợ sắp cưới của Lục Dịch Trạm tin rằng coca diệt tϊиɦ ŧяùиɠ, còn có hại với cơ thể, cấm Lục Dịch Trạm không được uống bất kỳ loại đồ uống có ga nào.

Đối với chuyện này, Bạch Liễu thấy rằng may là vợ sắp cưới của Lục Dịch Trạm không biết rằng bia cũng được coi như một loại đồ uống có ga, nếu không niềm vui duy nhất vừa nhậu nhẹt vừa ăn đồ nướng của Lục Dịch Trạm có khi cũng chẳng còn.

Bạch Liễu rất ung dung cười hỏi Lục Dịch Trạm đang hút thuốc với vẻ mặt trăm cay ngàn đắng: “Bây giờ có phải tôi nên cực kì lo lắng hỏi có chuyện gì vậy Lục Dịch Trạm, sao ông lại hút thuốc lá? Chẳng phải năm đó ông đã thề sẽ không bao giờ đụng vào thuốc lá – thứ được coi như chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhẹ, trừ khi thế giới sụp đổ sao? Thế nào, tôi vừa rời đi có vài ngày mà thế giới của ông đã sụp đổ rồi à?”

“Khụ khụ khụ!” Nghe Bạch Liễu đùa mấy câu mà Lục Dịch Trạm sặc thuốc, anh không nhịn được bật cười. Lục Dịch Trạm có vẻ ngoài đẹp trai kiểu ngay thẳng, chính trực, là kiểu hay được lòng những người lớn tuổi, lúc cười lên trông rất thật thà, “Bạch Liễu, ông chỉ cần hỏi là được mà! Sao còn phải nhắc đến mấy cái lịch sử đen tối của tôi hả!”

“Nói đi.” Bạch Liễu rót một chén trà rồi đẩy qua cho Lục Dịch Trạm, “Bây giờ tôi tan làm rồi, có thể lãng phí chút thời gian quý báu để nghe mấy chuyện phiền não đời người khiến thế giới của ông sụp đổ đấy.”

“Kết hôn đúng là có rất nhiều chuyện rắc rối.” Lục Dịch Trạm nhận lấy chén trà Bạch Liễu đưa rồi im lặng vài giây, “Nhưng chuyện khiến tôi phiền lòng nhất không phải kết hôn, chắc ông cũng vừa nhìn thấy tin tức về trại trẻ mồ côi mới chiếu trên TV chứ?”

Bạch Liễu gật đầu: “Đã thấy rồi, sao thế?”

“Một đồng nghiệp của tôi đang xử lý chuyện này, anh ấy nói có vẻ đây không giống vụ ngộ độc thực phẩm thông thường, hiện tại rất nhiều trẻ em được cấp cứu khẩn cấp, nhưng vẫn chưa có kết quả điều tra cụ thể.” Lục Dịch Trạm nhíu mày, “Nếu là ngộ độc nấm, tôi và ông đều từng trải qua ở trại trẻ. Thành phố Kính không phải vùng sản xuất nấm, dẫn đến giá nấm hơi cao, trại trẻ nơi này sẽ ít khi chọn mua loại thức ăn chay tương đối đắt đỏ và dễ xảy ra chuyện như vậy. Đây lại còn là một trại trẻ tư nhân quyên góp đang trên đà đóng cửa…”

“Nói ngắn gọn tôi cảm thấy chuyện này không hợp lý. Nhưng phương án giải quyết trước mắt có chiều hướng nghiêng về việc giữ lại trại mồ côi. Chỉ là dưới tình huống chưa điều tra rõ ràng, mấy đứa nhỏ ở trong trại trẻ sẽ không được bảo đảm an toàn tốt…”

“Nghe có vẻ rất phức tạp.” Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại, “Nhưng việc này thì liên quan gì tới ông đâu Lục Dịch Trạm, mặc dù ông là cảnh sát, nhưng cái này không thuộc công việc của ông mà đúng không?”

Lục Dịch Trạm trầm mặc một lát, nói: “Tôi chủ động tham gia tổ điều tra.”

Bạch Liễu nhìn Lục Dịch Trạm một cái, không lên tiếng.

“Ông cũng biết là tôi sắp kết hôn. Cơ thể chị Điểm (vợ sắp cưới của Lục Dịch Trạm) hơi không ổn… Bác sĩ nói cô ấy có thể không mang thai được. Chúng tôi đang thảo luận xem có nên nhận nuôi một đứa trẻ trước khi mang thai hay không…” Ngón tay Lục Dịch Trạm siết chặt cái ly, anh cười khổ một chút, “Bạch Liễu, tôi biết ông nhất định sẽ cảm thấy tôi quá bốc đồng, bây giờ tình hình tài chính của tôi cũng không quá tốt…”

Lục Dịch Trạm hít một hơi: “Nhưng sau khi tôi thảo luận với chị Điểm xong, chuẩn bị đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa bé, dù sao bớt đi được một đứa trẻ rơi vào tình cảnh rắc rối này cũng tốt mà. Tôi cũng xuất thân từ trại mồ côi, có thể xem như là báo đáp xã hội.”

“Khi ông nói với tôi chuyện này hẳn đã biết tôi sẽ không quá đồng tình cách làm của ông rồi, mục đích là gì đây?” Bạch Liễu giọng điệu bình tĩnh dò hỏi, “Ông muốn tôi giúp ông làm gì?”

Lục Dịch Trạm cúi đầu gảy điếu thuốc lá trên đầu ngón tay, không lên tiếng.

Người phục vụ đến đặt nồi lẩu nóng hổi sôi sùng sục xuống giữa hai con người đang chìm trong bầu không khí im lặng.

Sau đó Lục Dịch Trạm lẩm bẩm như đang độc thoại: “Bạch Liễu, thật sự là tôi không muốn để ông dính vào chuyện này, nhưng đầu óc ông xử lý mấy việc này quá tốt luôn ấy.”

“Nếu là một vấn đề liên quan rất lớn đến lợi ích của tội phạm, ông gần như có thể lập tức đoán ra được bên kia sẽ làm gì tiếp theo, trên phương diện này ông đúng là thiên tài.”

Bạch Liễu không có cảm xúc gì uống một hớp trà: “Tôi sẽ coi như một lời khen. Đây cũng chẳng phải lần đầu ông quản việc không đâu rồi tới tìm tôi, có gì cứ nói thẳng đi.”

“Ông có thể xem thử chuyện lần này giúp tôi được không?” Lục Dịch Trạm ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, “Đồng nghiệp tôi đang bí phương hướng điều tra. Trước đây mỗi khi tìm đến ông, ông đều gợi ra cho tôi suy nghĩ đúng đắn để phá án, vậy nên…”

Lục Dịch Trạm có vẻ hơi khó nói nhưng vẫn giải thích: “Tôi biết mình đang quản việc không đâu, nhưng đã thấy chuyện này rồi thì tôi không thể nào mặc kệ nó được, đều là mấy đứa nhỏ cả…”

Bạch Liễu lấy tay tách đôi đũa dùng một lần phát ra tiếng “bộp”, ngắt lời Lục Dịch Trạm còn đang nói dở: “Tôi có thể xem qua giúp ông một chút, nhưng không làm không công, quy tắc cũ —— Bữa này ông mời.”

Lục Dịch Trạm gật đầu, hiển nhiên đã rất quen thuộc đối với thù lao mà Bạch Liễu yêu cầu. “Hơn nữa tôi chỉ có thời gian một ngày để giúp ông quản việc không đâu này thôi.” Bạch Liễu nói, “Ngày mai tôi đi công tác một chuyến, 2 tháng tới không về.”

Lục Dịch Trạm sửng sốt: “Hai tháng? Lâu vậy ư? Công việc này của ông rốt cuộc là làm cái gì vậy hả? Nếu như là biểu diễn mà ông nói lần trước thì cũng đâu mất tận hai tháng cơ chứ?”

Bạch Liễu dừng một chút, nhớ đến cơ chế che chắn của trò chơi, cậu liền thay đổi cách nói: “Lần này tôi với thiếu gia nhỏ, một con khỉ và vài người nữa sẽ lập thành một đội, chơi game trên sân khấu cho khán giả xem, phải biểu diễn hai tháng mới xong.”

“…” Biểu cảm của Lục Dịch Trạm hết sức phức tạp, “Công việc này của ông hợp pháp thật à?”

Bạch Liễu nói: “Hợp pháp.”

“Lại khỉ rồi thiếu gia, rồi chơi game cho khán giả xem, hợp pháp nữa này, biểu diễn tận hai tháng…” Lục Dịch Trạm suy tư trong chốc lát, như hiểu ra mà vỗ đùi một cái, nhìn Bạch Liễu phán chắc như đinh đóng cột, “Tụi ông là một đoàn diễn xiếc thú đúng không? Hai tháng tới bắt đầu lưu diễn chứ gì?”

“…” Bạch Liễu im lặng vài giây, “Đúng vậy.”

——————

Sau khi về nhà, Bạch Liễu xem qua một số tài liệu và thông tin liên quan về trại trẻ mồ cô tư nhân mà Lục Dịch Trạm đưa.



Đại đa số trại trẻ ở thế giới bọn họ đều là trại trẻ công lập do chính phủ chủ trì xây dựng, Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm cũng lớn lên ở trại trẻ mồ côi công lập kiểu này.

Lục Dịch Trạm được giáo dục thành một thanh niên năm tốt có tâm địa thiện lương lòng vô cùng biết ơn xã hội, từ nhỏ đã quyết tâm muốn làm cảnh sát để sau này đền đáp xã hội.

Mà Bạch Liễu thì lại là một tên quái gở, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi tiền. Nếu như không phải Lục Dịch Trạm vẫn luôn cảnh giác cao độ kéo Bạch Liễu đi trên con đường tuân thủ pháp luật, thật sự khó mà nói trước tên bệnh thần kinh Bạch Liễu có thể vì tiền làm ra chuyện gì.

Nhưng lần này vụ việc xảy ra không phải ở trại trẻ mồ côi công lập, mà là một trại trẻ mồ côi tư nhân được một nhóm lớn các nhà doanh nghiệp hảo tâm quyên góp thành lập từ mười năm trước.

Nhiều doanh nhân trong nhóm này nghe nói là mắc bệnh nan y, dựa theo phong tục 【người sắp chết làm việc thiện được lưu truyền 】, những người này đã quyên một số tiền lớn để xây dựng trại mồ côi tư nhân, nói là bản thân trước khi chết muốn làm việc tốt nào đó để tích đức, thời điểm đó được rất nhiều người khen ngợi, đến cả Lục Dịch Trạm còn luôn ủng hộ hành động này.

Cũng thật khéo, không lâu sau khi trại mồ côi này xây dựng xong, bệnh tình của những doanh nhân đó cũng chuyển biến tốt hơn một chút, cứ như 【ở hiền gặp lành 】.

Nhưng 【người sắp chết làm việc thiện 】, người chưa đến lúc sắp chết dĩ nhiên sẽ không muốn phí tiền ra làm việc thiện mong được đền đáp nữa. Sau đó những doanh nhân dần ít quan tâm tới trại mồ côi, bởi vậy mười năm qua trại mồ côi tư nhân này cũng từ từ sa sút.

Đọc xong tài liệu mà Lục Dịch Trạm đưa, Bạch Liễu liền hiểu tại sao anh lại cảm thấy chuyện này không bình thường.

Trại mồ côi tư lập hoạt động không tốt từng xảy ra nhiều vụ tai nạn khác nhau, hầu hết đều là ngộ độc nấm, chỉ là vụ việc lần này ồn ào nhất mà thôi.

Lục Dịch Trạm nói những vụ ngộ độc thực phẩm ngoài ý muốn chồng chất lên nhau, xem xét kỹ thì thấy không đơn giản chỉ là tai nạn. Nhưng khi điều tra lại không phát hiện ra bằng chứng phạm tội nào, không phải cố ý đầu độc. Đây chỉ đơn thuần là ngộ độc thực phẩm ngoài ý muốn, giống như vụ việc lần này.

Như thể có một sự tồn tại cấp cao hơn đã xóa hết manh mối về vụ “Ngộ độc thực phẩm ngoài ý muốn”.

Lục Dịch Trạm thậm chí còn nghi ngờ rằng nội bộ bên họ có vấn đề, dấu vết phạm tội đã bị ai đó cố tình xóa đi.

Còn Bạch Liễu đứng xem xét ở góc độ của một nhà thiết kế trò chơi vô nhân tính thì đây thực sự là một tài liệu thực tế tốt dùng để thiết kế trò chơi kinh dị—— Một trại mồ côi đang gặp rắc rối, một vụ ngộ độc thực phẩm kỳ lạ và những đứa trẻ chết thảm vì ngộ độc.

So với việc Lục Dịch Trạm nghi ngờ bên trong có người xóa dấu vết phạm tội, thì Bạch Liễu càng nghi ngờ rằng kẻ xóa dấu vết này không phải người, nếu suy đoán trước đó của cậu là đúng ——

—— Cậu cảm thấy trại trẻ mồ côi này rất có thể là một【phó bản trò chơi kinh dị】đang được đưa vào 【thế giới hiện thực】.

——————

Lúc rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Liễu bị những cuộc gọi liên hoàn như muốn đòi mạng của Lục Dịch Trạm gọi dậy. Cậu vừa nhận điện thoại đã nghe thấy Lục Dịch Trạm bên kia nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Bạch Liễu, ông đến bệnh viên nhân dân số một của thành phố Kính một chuyến đi. Đêm qua mấy đứa nhỏ được đưa đến bệnh viện—— “

“Chết rất nhiều đúng không?” Bạch Liễu bình tĩnh mà nói nốt phần còn lại.

Lục Dịch Trạm ở bên kia hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, anh mở miệng nói: “Ông tra ra được cái gì rồi à?”

“Vẫn chưa.” Bạch Liễu thẳng thắn trả lời, “Nhưng tôi xem tư liệu mà ông đưa, nếu có người cố ý đầu độc, đối phương còn lặp lại nhiều lần như vậy, mục đích hẳn là gϊếŧ người. Hơn nữa tình huống lần này rất nghiêm trọng, cho nên tôi nghĩ mấy đứa nhóc ngộ độc nấm nhập viện có thể sẽ tử vong.”

“…Ừm, rất nhiều đứa trẻ đã qua đời, không thể cứu được.” Giọng Lục Dịch Trạm khàn khàn nghẹn lại, “Nhưng vẫn có đứa trẻ còn sống.”

“Còn một đứa trẻ?” Bạch Liễu nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Nếu trại trẻ mồ côi này là【phó bản trò chơi kinh dị】mà【hệ thống】đang đưa vào thế giới hiện thực, vậy mấy đứa nhỏ này khả năng đều bị xóa sổ hết để làm bối cảnh cho trò chơi mới đúng, giống như những hành khách trên xe trong《Chuyến tàu cuối nổ tung》.

Bạch Liễu nhẹ giọng dò hỏi, “Tôi có thể tới đó không?”

Lục Dịch Trạm: “Có thể, ông qua đây đi.”

Bạch Liễu thay xong quần áo rồi đi đến đó, lúc này con đường trước cửa bệnh viện đã chật kín phóng viên của các phương tiện truyền thông.

Bạch Liễu được Lục Dịch Trạm dẫn lên từ thang máy phòng phẫu thuật. Khi đi qua phòng phẫu thuật, cậu nhìn thấy những thi thể nhỏ được vải trắng che kín đầu trên hành lang. Bởi vì quá nhiều nên vẫn còn vài thi thể chưa được đưa đi, để lộn xộn khắp hành lang phòng phẫu thuật, khiến nơi đây hệt như một nhà xác nhỏ.

Thỉnh thoảng sẽ có y tá vẻ mặt chết lặng đến đẩy thi thể của đứa trẻ đi. Đôi lúc vô tình va trúng tường, sẽ trông thấy bàn tay nhỏ màu xanh tím bên dưới tấm vải, ở trên tay đầy rẫy vết hoen tử thi.

Những vết hoen và một số chỗ sưng tấy phồng lên trên thi thể đứa trẻ, tựa như họa tiết nấm trải rộng khắp mu bàn tay, nhìn như thể giây tiếp theo một cây nấm sẽ trồi lên khỏi lớp da của tử thi.

Mùi nấm lên men buồn nôn bao trùm toàn bộ phòng phẫu thuật, cứ như nấm mà mấy đứa trẻ ăn nhầm khiến chúng tử vong đã lấy thi thể mới làm môi trường sinh trưởng lên men, tạo ra mùi hư thối nồng nặc nhưng lại tràn trề sức sống của loài sinh vật ấy.

Bạch Liễu bình tĩnh thu lại ánh mắt đánh giá của bản thân, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dịch Trạm, chờ đi qua phòng phẫu thuật mới nhẹ giọng hỏi: “Ông chắc chắn mấy đứa trẻ vừa chết tối qua? Mức độ phân hủy của mấy thi thể không đúng lắm.”

“Ừ.” Lục Dịch Trạm xoa xoa trán, “Giờ mà mấy vết hoen tử thi xuất hiện dày đặc như vậy là quá sớm, cả thời gian thi thể cứng lại cũng không đúng.”

Bạch Liễu liếc mắt nhìn Lục Dịch Trạm: “Sao lại không đúng?”

Lục Dịch Trạm nghe thấy Bạch Liễu hỏi thì dừng lại, anh tựa vào tường châm một điếu thuốc rồi hít vài hơi. Khói thuốc lượn lờ nơi góc cầu thang, điều này cũng cho thấy hiện tại tâm trạng Lục Dịch Trạm không tốt chút nào.

“Các vết hoen tử thi được xác nhận là nổi lên trên cơ thể lũ trẻ vài phút sau khi tử vong, tốc độ xuất hiện và lan ra rất nhanh. Tình huống này chỉ xảy ra khi tử vong hơn 24 tiếng mới phải.” Lục Dịch Trạm dùng ngón tay cái cầm bật lửa day nhẹ lên lông mày, muốn đôi mày đang nhíu dãn ra một chút, nhưng có vẻ không hiệu quả, “Cơ thể cứng ngắc…Cũng như vậy, sau khi chết cơ thể đã nhanh chóng cứng đờ. Rạng sáng nay bắt đầu tiến vào giai đoạn mềm và thối rữa, nhưng những chuyện này bình thường đáng lẽ tử vong hơn 24 tiếng mới xuất hiện.”

“Giống như là…” Lục Dịch Trạm hơi ngập ngừng, anh nói tiếp “Mấy đứa trẻ bị ngộ độc này đã chết trước khi được đưa tới bệnh viện.”

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lúc này đã đến cầu thang của tầng cấp cứu bệnh nhi. Từ cánh cửa mở một nửa của lối thoát hiểm có thể nhìn thấy xác trẻ em được trùm kín đầu trong phòng bệnh, còn có mấy y tá đang đưa thi thể vào bọc đựng xác.

Khuôn mặt của những đứa trẻ không có màu trắng xanh như người chết, mà là những vệt lấm tấm đủ sắc màu đang lan ra.

Bạch Liễu biết có một số vụ ngộ độc nấm sẽ gây ra hiện tượng giống như dị ứng của viêm da. Nhưng những vết đốm lấm tấm trên da mặt đứa trẻ đã dày đến mức trông như một bài kiểm tra mù màu, còn phồng lên bên trên bề mặt da. Bạch Liễu không mắc hội chứng trypophobia(*) nhưng khi nhìn thấy mấy thứ này cũng cảm thấy không khỏe cho lắm.

(*) Hội chứng sợ lỗ là một hội chứng ám ảnh khi ta quan sát các vật có lỗ nhỏ hoặc vết thâm, được đề xuất lần đầu tiên tại một diễn đàn trực tuyến năm 2005. Nó không được chính thức công nhận là rối loạn tâm thần, nhưng có thể thuộc phạm vi rộng của ám ảnh cụ thể nếu sợ hãi có liên quan và nỗi sợ hãi quá mức và đau khổ.)

Cảm giác như ẩn dưới da người đang phủ đầy những cây nấm chưa mọc.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: Ở nước ta tôi tìm được thông tin là các bạn phải kết hôn nhiều năm và một bên không có khả năng sinh sản thì mới có thể nhận con nuôi. Ở đoạn của chị Điểm với Lục Dịch Trạm có thay đổi một chút. Chế độ trại trẻ mồ côi cũng không giống hiện thực, bởi vì nước ta không cho phép cá nhân hoàn toàn chịu trách nhiệm tổ chức một trải trẻ mồ côi, nhất định phải có zf tham gia tổ chức, để có thể đảm bảo sự an toàn của các bạn nhỏ, chuyện này thật sự rất tốt.

Hầu hết các chế độ trong thế giới trò chơi đã được sửa đổi, những giả thiết này là để phù hợp với trò chơi, mong mọi người không mang nó vào hiện thực. Đây là một thế giới trò chơi với những giải thiết hư cấu, không tuân theo chuẩn mực thông thường, cảm ơn cảm ơn (che mặt).

Editor có lời muốn nói:

Mong các bạn không xé Tawil/Tạ Tháp/ Spades × Bạch Liễu dưới phần cmt ạ! Tụi mình xoá nhiều quá thì sẽ block đấy, ncl không ship crackcanon làm ơn!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook