Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 115: Trại mồ côi Tình Thương (35)
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Chương 115: Trại Mồ côi Tình Thương (35)
Edit: 1814 Hz + Beta: Koo
Nhìn bóng lưng chạy đi của Bạch Lục biến mất trong nắng sớm, trái tim Mộc Kha ngừng đập vài giây, nhóc nghĩ tới nụ cười kỳ quái của Lưu Giai Nghi, chợt nghĩ muốn giữ chặt tay Bạch Lục lại để nhóc đừng đi đến lớp học, nhưng nhóc Bạch Lục chạy quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa một phòng học khác, bình tĩnh mở khóa, nghiêng người đi vào trong.
Mộc Kha thở gấp hai lần, đột nhiên nhớ ra... Nhóc đã không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng học kia trong một tiếng đồng hồ rồi.
“Bạch Lục! Quay về!” Mộc Kha vô thức vội vàng gọi Bạch Lục trở lại, nhóc lo lắng đập vào cửa phòng học, “Phòng học này không bình thường! Anh mau ra đây!! Chúng ta mặc kệ Lưu Giai Nghi được không! Bạch Lục, hai người chúng ta mau chạy đi!”
Nhưng cho dù Mộc Kha có gào thét hay giậm chân như thế nào đi chăng nữa thì trong hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng thở không ra hơi của nhóc, âm thanh không thể nào truyền trong phòng học thủ công có đặt đạo cụ【 Yên lặng không tiếng động 】được.
Mộc Kha nhanh chóng kiệt sức vì cực lực phá cửa, nhóc ôm ngực, ngồi xổm trước cửa phòng học mà Bạch Lục đã vào, thở dốc từng cơn, đôi môi trở nên tím xanh, mà phía bên kia hành lang, cô nuôi cũng đã nghe thấy tiếng động, tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Miêu Cao Cương cũng theo ra sau, sắc mặt nó hơi phức tạp, nó nhìn Mộc Kha đang nắm chặt lấy tay nắm cửa của phòng học khác, sau đó đẩy từng ngón tay của Mộc Kha ra.
Nó lôi Mộc Kha trở lại phòng học, nhỏ giọng nói: “Mày đừng gọi nữa, nếu không sẽ kéo cô nuôi đến, Bạch Lục cũng phải gặp xui xẻo thôi, trước hết thì mày cứ đợi mười phút như Bạch Lục nói đã rồi tính sau, nó lợi hại hơn chúng ta nhiều, mày phải tin tưởng nó!”
Lồng ngực Mộc Kha phập phồng lên xuống, nhóc nhìn thoáng qua Miêu Cao Cương, há to miệng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vì thở quá gấp nên cũng không nói được gì, đành quay đầu lại. Nhóc nhìn chiếc đồng hồ làm bằng thạch anh trong lớp, yên lặng cắn môi đếm mười phút.
————————————————
Một phòng học thủ công khác.
Bạch Lục vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nhóc nhìn Lưu Giai Nghi đang ôm lấy bả vai, ngồi cuộn mình run rẩy trong góc phòng, trên người em có rất nhiều máu, ngoài ra còn có một số vết thương giống như là bị ai đó hung hăng cắn xé.
Những dấu răng đó đích thực là của một đứa trẻ như Miêu Phi Xỉ có thể làm ra.
Nhóc Bạch Lục cau mày, trong lòng hoài nghi, nghiêng về suy đoán có phải Miêu Phi Xỉ đã ức hϊếp người ta không.
Nhưng Bạch Lục cũng không dễ dàng lại gần mà lại giữ một khoảng cách nhất định, nhẹ nhàng hỏi: “Lưu Giai Nghi, Miêu Phi Xỉ đâu? Nó tấn công em phải không?”
Lưu Giai Nghi co mình rúc trong cái rương, khẽ thút thít gật đầu: “Dạ phải.”
Tay em run run, chỉ vào một cái bóng trong góc.
Bạch Lục quay đầu nhìn về phía đó, quả thực nơi đó có một bóng người cao lớn, trong đám trẻ con bọn họ thì chỉ có Miêu Phi Xỉ cao gần Bạch Lục, hiện tại bóng người này đang đứng trong góc khuất sau đống đồ thủ công bị bỏ đi, trên tay còn cầm một thứ gì đó, như chuẩn bị tấn công.
Miêu Phi Xỉ như nhìn thấy Bạch Lục đi vào nên chuẩn bị ẩn mình.
“Miêu Phi Xỉ?” Bạch Lục cầm nến, nhóc kiểm tra đồng tiền linh hồn của Miêu Phi Xỉ, bước thử từng bước để thăm dò rồi đi qua.
Có đồng tiền linh hồn trong tay, Bạch Lục không lo Miêu Phi Xỉ sẽ tấn công mình, nhóc đẩy những thứ vướng víu đóng đầy mạng nhện và tro bụi ra, cuối cùng nhìn thấy được thứ đang ẩn nấp phía sau là ánh mắt hoảng sợ của Miêu Phi Xỉ, cho dù đã gặp qua rất nhiều điều kinh khủng nhưng nhìn những thứ trước mặt cũng khiến Bạch Lục phải ngừng thở vài giây.
Miêu Phi Xỉ bị một đống dây truyền dịch trói chặt tứ chi treo trên trần nhà, hệt như một con rối, trên mu bàn tay chi chít ống tiêm, mỗi một ống tiêm đều đang đâm vào một mạch máu trong cơ thể, không ngừng hút máu vào túi truyền dịch.
Nó bị những thứ này hút máu đến độ môi khô khốc, làn da khô ráp tiều tụy như tờ giấy, tay chân không ngừng run rẩy, ngay cả đầu lưỡi cũng bị đâm đầy kim, nó chỉ có thể đau đớn thở phều phào, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Tay chân của Miêu Phi Xỉ bị treo lên, ánh mắt rệu rã, lúc nhìn thấy Bạch Lục thì liền rơi nước mắt, kêu nhỏ hai tiếng a a đầy giận dữ, thậm chí ánh mắt còn tỏa ra vài phần tuyệt vọng, trên tay nó cầm một con búp bê vải bị vô số kim tiêm đâm xuyên qua đầu, nó ăn mặc giống hệt như Miêu Phi Xỉ hiện tại.
Tiếng khóc thút thít của Lưu Giai Nghi dần biến thành tiếng cười đầy quỷ dị, em chắp tay sau lưng, chậm rãi đứng lên, xoay người, nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền, nghiêng đầu “nhìn” Bạch Lục đang đứng trước Miêu Phi Xỉ, em xinh đẹp đáng yêu lè lưỡi: “Lừa anh đó, ngu ngốc như Miêu Phi Xỉ làm sao có thể làm tổn thương em được.”
“Những vết thương này đều là em bắt anh ấy cắn, mà, chắc là em đã để lại ấn tượng xấu cho anh ấy về lần đầu tiên ăn thịt người, anh ấy vừa cắn vừa khóc, van xin em thả anh ấy đi.” Lưu Giai Nghi thản nhiên dùng tay chỉ những vết thương bị cắn trên người, cười hì hì nói, “Nhưng nếu không làm vậy thì không thể lừa anh vào được, thông minh, lạnh lùng, anh Bạch Lục chẳng giống bé ngoan bình thường chút nào cả.”
Bạch Lục liếc mắt, nhìn thoáng qua Miêu Phi Xỉ đang nghẹn ngào sau lưng mình, nhóc lập tức nâng nến lên, chuẩn bị tư thế sắp tấn công: “Về điểm này thì anh nghĩ em không có tư cách để nói, em cố ý không gϊếŧ chết Miêu Phi Xỉ là vì sợ anh phát hiện có gì đó bất thường nên sẽ không vào phòng học này đúng không?”
Nếu đồng tiền linh hồn trong tay có thể nhìn thấy Miêu Phi Xỉ đã chết rồi thì Bạch Lục tuyệt đối sẽ không vào.
“Kỹ năng của anh là có thể nhìn thấy trạng thái sống chết của người bị anh khống chế à?” Lưu Giai Nghi từng bước từng bước đi về trước, lầm lì đến gần chỗ Bạch Lục.
Bạch Lục giơ nến cảnh giác, giữ khoảng cách nhất định với cô bé.
Nhưng Lưu Giai Nghi cũng chẳng để ý, khuôn mặt vẫn cười ngọt ngào như cũ: “Kỹ năng khống chế linh hồn? Nhà đầu tư của anh, cũng có thể nói là anh của tương lai đã đứng nói với em về kỹ năng này, đó thực sự là một kỹ năng rất hoàn mỹ, có thể trao đổi linh hồn, chỉ cần đối phương đồng ý là được đúng không? Dù có một chút hạn chế nhưng nó cũng tương đối ổn, đó là đối với một người mới như Bạch Liễu.”
“Như là đã trở thành một hệ thống khác có thể tước đoạt, lấy đi mạng sống của người khác vậy.” Nụ cười của Lưu Giai Nghi nhạt đi, đôi mắt đầy sương của em chuyển động một chút, lộ ra vẻ kinh tởm trịch thượng, chán ghét đến cực điểm, “Tham vọng và mong muốn có thể kiểm soát được linh hồn, đây thực sự là một kỹ năng bẩn thỉu, bắt nguồn từ du͙ƈ vọиɠ của những người đàn ông trưởng thành đáng buồn nôn.”
【Hệ thống nhắc nhở: Lời nói của người chơi Lưu Giai Nghi liên quan đến , các nội dung liên quan khác đã bị hệ thống chặn lại xử lý.】
Lưu Giai Nghi từng bước từng bước đến gần nhóc Bạch Lục, càng lúc càng nhanh, Bạch Lục lùi về sau nhanh hơn.
Lưu Giai Nghi bước qua đống đồ thủ công lộn xộn, vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn, nhảy qua đống rương như một con búp bê đã lên dây cót, giọng nói nhẹ nhàng: “Bạch Lục, thì ra ở tuổi này anh cũng đã bắt đầu say mê cảm giác khống chế người khác phải không? Cái này lại giống với người đàn ông đã sinh ra em, chẳng trách lần trước trong trò chơi anh lại làm vậy với anh trai em, hóa ra đều có nguyên nhân sâu xa cả.”
Nhóc Bạch Lục cẩn thận lùi lại phía sau quan sát, vừa lui vừa sử dụng các vật phẩm để ẩn mình, đại não nhóc suy nghĩ cực nhanh: “Em muốn cứu anh mình là Lưu Hoài đúng không? Nhưng hiện tại em đang giữ máu của Miêu Phi Xỉ, cộng thêm em có khả năng cứu được Lưu Hoài nên không nhất thiết phải xuống tay với anh mà? Lưu Hoài và anh của tương lai hay bây giờ đều là quan hệ hợp tác.”
“Hợp tác?" Tiếng cười của Lưu Giai Nghi nhẹ nhàng vang vọng khắp nơi, truyền đến Bạch Lục từ bốn phương tám hướng trong phòng học, “Là kiểu hợp tác dùng đủ loại điều kiện hạn chế, sau đó dùng lời nói để chèn ép anh trai em phải lựa chọn hợp tác? Loại hợp tác đó buồn nôn đến cỡ nào chứ.”
Nhóc Bạch Lục đánh giá xung quanh phòng học, quan sát những nơi mà Lưu Giai Nghi có thể ra ngoài, giọng nhóc vẫn bình tĩnh: “Nhưng em cũng không ngăn cản, đúng chứ?”
“Rõ ràng là em có thể gọi điện nói anh trai mình là không cần đến cứu, như vậy thì anh trai em không phải bị anh ép buộc hợp tác, nhưng em lại trơ mắt nhìn anh ấy phải đau khổ lựa chọn giữa mình và em, cũng có thể nói là em đang ở đó chờ xem anh ấy lựa chọn em hay mạng sống của mình.”
“Nếu như nói đây là một cuộc hợp tác buồn nôn.” Ánh mắt nhóc Bạch Lục bình tĩnh, “Vậy thì em cũng là người tham gia và thúc đẩy mối quan hệ hợp tác này đó, Lưu Giai Nghi à.”
“Rõ ràng là em muốn thấy Lưu Hoài phải vì em mà bỏ mạng cho cuộc hợp tác này, muốn nhìn anh của em vì cứu em, bảo vệ em mà chịu bị tra tấn đến sống không bằng chết, nếu không phải đến thời khắc cuối cùng, Lưu Hoài xác định sẽ hy sinh vì em thì em thậm chí còn không chịu vạch trần nhỉ Lưu Giai Nghi? Nói đến buồn nôn cực độ thì chúng tôi còn thua kém em xa.”
Tiếng cười của Lưu Giai Nghi đột ngột ngừng lại.
Ánh sáng yếu ớt trên hành lang chợt lóe lên một chút, đợi đến lúc sáng lại lần nữa thì Bạch Lục đã thấy Lưu Giai Nghi ôm đầu một con búp bê, tay chân nó bị xé toạc sắp đứt, mặt không hề biểu cảm gì, em đứng rất gần, thở nhẹ, ngửa đầu nhìn Bạch Lục không chớp mắt.
Con búp bê trên tay Lưu Giai Nghi mặc áo sơ mi trắng, quần u, trên cổ đeo một đồng tiền xu rỗng ở giữa đầy kỳ quái, đầu bị vặn một trăm tám mươi độ, khuôn mặt nó mỉm cười đờ đẫn quái đản, cùng với Lưu Giai Nghi nhìn thẳng vào nhóc Bạch Lục.
Dù trước giờ chưa từng gặp Bạch Lục ở tương lai, nhưng thông qua miêu tả của Bạch Liễu về bản thân thì nhóc Bạch Lục cũng nhận ra con búp bê trong ngực của Lưu Giai Nghi là mình sau này.
Nhóc Bạch Lục nhìn con búp bê trong lòng Lưu Giai Nghi, hô hấp của nhóc khựng lại, vì tim đập dồn dập nên yết hầu hơi chuyển động lên xuống —— Thì ra nỗi sợ hãi khi kề cận cái chết là như thế này, thậm chí trong nháy mắt, nhóc Bạch Lục còn thất thần nghĩ, dường như cũng không đáng sợ đến vậy.
Giọng Lưu Giai Nghi vô cùng thấp, em cúi đầu vuốt ve con búp bê trong ngực, giống như đang tự nhủ: “Anh biết tại sao phù thuỷ thời Trung cổ lại làm búp bê thế mạng không? Lúc bọn họ bắt đầu nguyền rủa một người hay bắt đầu yêu một người thì sẽ làm một con búp bê hình người này, hy vọng búp bê đó có thể chứa đựng linh hồn của đối phương, kẻ đáng ghét thì chết một cách tức tưởi, còn người thích thì giữ lại bên cạnh.”
Nhóc Bạch Lục đã lui đến gần tường, trông nhóc vẫn bình tĩnh: “Em làm vậy thì có khác gì Bạch Liễu không?”
Lưu Giai Nghi im lặng hồi lâu, sau đó em đột nhiên nghiêng đầu, chớp mắt mỉm cười hạnh phúc: “Về cơ bản thì đúng là không có, vậy nên sự tồn tại của em cũng vô cùng ghê tởm, không được anh trai em đối xử tốt thì cũng đáng đời.”
“Nhưng Lưu Hoài vì em mà hy sinh tất cả, em đã đạt được tất cả những gì mình muốn.” Nhóc Bạch Lục thở rất nhẹ, mũi chân cậu áp lên vách tường, ánh mắt nhìn về phía Lưu Giai Nghi đã gần sát khuôn mặt mình, “Em đã đạt được điều mà mình muốn, vậy còn không vừa lòng cái gì nữa?”
Cuối cùng Lưu Giai Nghi cũng đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt em hờ hững, đôi mắt xám mờ sương trên khuôn mặt dịu dàng non nớt sinh ra cảm giác cổ quái, ma mị, khiến người ta cảm thấy không hòa hợp, buồn bã.
Khóe miệng khóe mắt em cong lên, hệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn chưa hiểu chuyện, nhưng lời nói lại như mang theo làn sương dày bồng bềnh mơ hồ: “Bởi vì em chưa từng dám tin tưởng vào anh trai em, vì không chịu tin nên em chưa từng có được.”
Trong mắt Lưu Giai Nghi phản chiếu hình ảnh của nhóc Bạch Lục, là một cảm giác vô cùng mông lung, như là linh hồn thoát xác ẩn trong đôi mắt của cô bé vậy: “Anh của em là một người vô cùng yếu hèn, anh ấy sẽ không và cũng không dám đánh cược tất cả mọi thứ cho em.”
“Phản bội là một thói xấu của anh ấy, và anh là một kẻ tái phạm hèn mọn.”
Nhóc Bạch Lục nhìn Lưu Giai Nghi, nhớ tới điều Bạch Liễu đã nói với mình về việc của Lưu Hoài, dường như Lưu Hoài đã quen với việc phản bội người khác, từ Mục Tứ Thành đến Trương Khôi… Nếu như nói phản bội và yếu hèn là một thói quen xấu thì những người đau khổ nhất phải là những người sớm chiều ở chung.
Nhóc Bạch Lục như đã hiểu được điều gì đó, cậu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Lưu Hoài phản bội em từ khi nào?”
Cuối cùng nụ cười của Lưu Giai Nghi cũng biến mất, em nhìn thẳng vào nhóc Bạch Lục.
“Anh ấy phản bội em... từ khi nào?” Cô bé nhỏ giọng, mỉm cười, “Không bằng anh hỏi anh ấy xem, khi nào thì anh ấy mới dừng phản bội em.”
Mọi người đều dùng giọng điệu kinh tởm đó để nói chuyện với cô bé.
【Đứa con cận huyết à, chắc không thông minh lắm đâu nhỉ?】
【Quả nhiên là bị mù, lại còn là con nhãi ranh nữa chứ, sao mấy người không bỏ nó đi?】
【... Mẹ tao nói mày là con cận huyết, căn bản còn không có tên trong hộ khẩu, ngay cả học mày cũng không học được, vậy mà anh mày còn nói đi chữa mắt cho mày để mày đọc sách thi đại học, ha ha, đúng là trò cười!】
Lão đàn ông kia uống say rồi đánh đập em, cứ một tát rồi lại một tát, ép một đứa trẻ mới có mấy tuổi phải xuống đập nước mò cá, hung dữ nói nếu bắt không được bao nhiêu cân cá thì không được lên bờ.
Ở đập nước rất lạnh, một cô bé mới vài tuổi, bước xuống nước đã dềnh lên đến cổ họng, khắp nơi đều là bùn và nước, cá bên trong trơn trượt như tay chân của người chết, chúng bơi qua bơi lại xung quanh nhưng rất khó bắt được.
Em giống như người mẹ quá cố của mình, bị rơi xuống đập, không bao giờ được phép trèo lên, Lưu Giai Nghi mãi mãi sẽ không bắt được số cá để người đàn ông kia vừa ý, em đã hiểu, người đàn ông đó chỉ muốn con nhóc vô dụng này chết trong đập nước, nuôi nó chỉ lãng phí thức ăn mà thôi.
Giống như người chị và mẹ đã bị chết đuối của em vậy.
Trong lúc Lưu Hoài không ở đây, lúc đi học, Lưu Giai nghi luôn trốn ở chuồng gà hoặc chuồng heo, ở cùng với động vật, hoặc núp trong tủ âm tường hay dưới giường để đề phòng tên đàn ông kia lỡ đâu gặp chuyện gì tức giận thì sẽ về lục tung phòng lên để tìm em mà đánh.
Hầu hết thời gian em trốn không bị phát hiện thì không sao, nhưng em luôn phải đề cao cảnh giác, nếu không sẽ bị tên đàn ông kia túm tóc quật xuống đất, dùng cây trúc dính đầy nước quất vào người, hoặc là sẽ kéo đến đập nước để bắt cá.
Lúc Lưu Giai Nghi có nhận thức thì em sẽ tránh những chỗ sáng trong phòng, không để lộ ra ngoài, im lặng ôm đầu gối, đếm thời gian trôi qua, chờ Lưu Hoài tan học về nhà, em cảm nhận được cái lạnh của thôn làng vào đêm, từ làn da dần ngấm vào tận đáy lòng.
Có đôi khi em không kiềm chế được mà khóc lớn đầy thê thảm, như một kẻ điên loạn thần kinh mà những người kia thường nói đến, đánh những con vật bị nhốt cùng với mình, như thể nếu làm vậy thì sẽ giải tỏa được tâm trạng oán hận và đau khổ.
Em vĩnh viễn không dám để Lưu Hoài nhìn thấy bộ mặt này của mình, lúc đứng trước mặt Lưu Hoài, Lưu Giai Nghi luôn là cô bé dịu dàng ngoan ngoãn, lanh lợi, hồn nhiên ngây thơ vô tội, những lúc Lưu Hoài tan học trở về cô bé đều cười ngọt ngào gọi anh trai.
Ngay cả khi em vừa mới bò lên sau thời gian vùng vẫy hấp hối dưới đống bùn ở đập nước, dù cho mười phút trước em suýt bóp chết một con ngỗng đi chăng nữa.
Từ nhỏ Lưu Giai Nghi đã biết, một đứa trẻ hư hỏng sẽ không chiếm được tình yêu, em luôn biết Lưu Hoài dành tất cả tình yêu cho mình là vì em luôn giả vờ bên ngoài, cho nên bất kể khi nào, em cũng đều cảnh giác như lúc trốn trong tủ âm giường, không muốn bộ mặt thật của mình bị Lưu Hoài kéo ra, giống như cách mà người đàn ông kia đã làm, sau đó hung hăng đánh, hỏi một cách đầy thất vọng rằng tại sao lại khốn khổ như vậy?!
Hoặc là không, khi em có lộ ra bộ mặt thật trước mặt Lưu Hoài thì Lưu Hoài sẽ co rúm lại, quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn.
Vì anh trai em là một người luôn sợ hãi khi đối diện với sự thật, là một người hèn nhát.
Ký ức và ý thức dần chìm vào đáy bùn đen tối, Lưu Giai Nghi đứng trước mặt nhóc Bạch Lục, em nhìn nhóc, tròng mắt đen đầy sự chất vấn, Lưu Giai Nghi chợt cảm thấy dường như mình đã quay về căn nhà tồi tàn ở thôn làng năm cũ.
Em vừa học được rằng nấp dưới giường và tủ âm tường sẽ tránh bị người đàn ông kia đánh đập, chỉ có thể chờ Lưu Hoài trở về hoặc người đàn ông kia chìm vào giấc ngủ thì mới lén chạy ra.
Vào một ngày kia, không biết tên đàn ông đó gặp chuyện gì mà cực kỳ tức giận, lục tung cả nhà cũng không tìm được em, chờ đến khi Lưu Hoài tan học về thì gã vẫn ở đó không buông tha.
Tiếng bát đũa vỡ liên tiếp vang lên, Lưu Giai Nghi dùng hai tay che miệng mình, đến thở cũng không dám thở mạnh, em nín thở lắng nghe gã đàn ông kia buông lời nhục mạ mình.
“... Mẹ nó nay cái con nhãi ranh này cũng biết trốn rồi! Tao đang muốn tìm nó gϊếŧ thời gian một chút mà cũng không tìm được, Lưu Hoài! Lưu Hoài, mày lết đến đây ngay cho tao!”
Sau đó là tiếng bạt tai giòn giã vang lên, cậu trai đè nén tiếng khóc hoảng sợ, gã đàn ông uống ừng ực hai ngụm rượu, tiếng uống rượu vang lên, như đang trôi xuống lỗ tai của Lưu Giai Nghi, nhịp thở của em càng cấp rút, trong miệng bắt đầu dâng lên một thứ gì đó cay đắng khiến em choáng váng.
Quá trình sau đó lại như cũ, uống rượu xong người đàn ông tráng kiện dùng tay chân đập lên lưng Lưu Hoài, âm thanh đánh đập vang lên, rất nhanh dừng lại trong tiếng khóc run rẩy của Lưu Hoài.
“Mẹ nó.” Gã đàn ông say khướt bắt đầu chửi mắng, “Đệt mẹ, mày là người nối dõi duy nhất của nhà họ Lưu, tao cũng không muốn đánh mày, nhưng tao mà uống say thì sẽ ngứa tay, còn con nhãi kia lại không ở đây, nó lại trốn đi đâu rồi, nó chỉ ra lúc có mày, tao giả tiếng mày lừa nó ra mà cũng... Ức, chẳng thấy đâu.”
“Đi!” Người đàn ông nói năng không được tỉnh táo đá Lưu Hoài một phát, “Mày lừa con nghiệt chủng kia ra đây thì tao không đánh mày nữa.”
Lưu Giai Nghi đợi lâu thật lâu, đợi đến lúc mà em nghĩ rằng trời đã sáng, sau đó nghe được tiếng khóc nức nở của Lưu Hoài vang lên: “Giai Nghi, anh về rồi, em... Ra đây một chút được không?”
“Em ra đây chút được không? Bên ngoài, bên ngoài không có cha đâu! Em ra đi! Không ai đánh em đâu!”
“Em ra đây đi! Thật sự bên ngoài... chỉ có anh thôi! Anh muốn nhìn thấy em!”
Lưu Giai Nghi im lặng thật lâu, giọng nói vang lên truyền vào đôi tai nhạy bén, mang theo bùn nhơ trở thành một nùi khiến em ù tai nghe không hiểu, sau đó từ chỗ em nấp cả ngày, Lưu Giai Nghi run rẩy chui ra từ dưới giường.
Người đàn ông kia kéo tóc của em, lôi ra ngoài quật xuống đất đánh đập, bàn tay đầy mùi rượu cứ đánh thẳng vào người, gã dùng cây roi to bằng ngón út quất vào cơ thể Lưu Giai Nghi đang co quắp trên mặt đất, dùng chân đạp vào phần bụng mềm mại, mỗi lần bị đánh thì Lưu Hoài đứng bên cạnh đều sẽ nhắm mắt khẽ run rẩy.
Nhưng hắn ta không dám bước lên trước, chỉ là hèn nhát rúc vào góc tường, im lặng chờ trận cực hình này kết thúc.
Sau trận đánh tàn bạo, Lưu Hoài ôm Lưu Giai Nghi đang hấp hối vào ngực mà khóc lớn, nói anh nhất định sẽ đưa em đi, anh nhất định sẽ thi đậu đại học để dọn ra ngoài!
Em giúp anh chịu thêm mấy lần, anh nhất định sẽ đưa em đi! Nhanh thôi! Nhanh thôi!
Mà Lưu Giai Nghi chỉ là mở to đôi mắt mờ mịt không nhìn thấy gì, m nghe thấy giọng nói của Lưu Hoài dần trở nên giống gã đàn ông đó, ngón tay Lưu Giai Nghi cuộn tròn lại, chậm rãi buông lỏng xuống đất.
“Được, Giai Nghi sẽ chịu giúp anh.” Em yếu ớt ngoan ngoãn đáp lại, em biết Lưu Hoài cần cái vẻ ngoài【em gái ngoan ngoãn】để trấn an nỗi áy náy từ sâu trong nội tâm.
Lưu Hoài, anh trai của em sẽ hèn yếu như vậy mãi mãi, không dám phản kháng người đàn ông kia mà phản bội, lừa gạt em, đứng ở nhà chính u tối bên cạnh, nơi mà em vì hắn ta mà trèo ra, sau đó bị đánh, hắn ta nhắm mắt lại không dám nhìn.
Anh của em từ đầu đến cuối là một kẻ ám sát hèn nhát, ngay cả vũ khí cũng không có khả năng làm tổn thương đến người khác.
Nhưng thứ tốt nhất mà em có được trên đời này cũng chính là người anh trai hèn nhát đó.
Phản bội và hoài nghi, đúng là anh em trời sinh một cặp.
Edit: 1814 Hz + Beta: Koo
Nhìn bóng lưng chạy đi của Bạch Lục biến mất trong nắng sớm, trái tim Mộc Kha ngừng đập vài giây, nhóc nghĩ tới nụ cười kỳ quái của Lưu Giai Nghi, chợt nghĩ muốn giữ chặt tay Bạch Lục lại để nhóc đừng đi đến lớp học, nhưng nhóc Bạch Lục chạy quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa một phòng học khác, bình tĩnh mở khóa, nghiêng người đi vào trong.
Mộc Kha thở gấp hai lần, đột nhiên nhớ ra... Nhóc đã không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng học kia trong một tiếng đồng hồ rồi.
“Bạch Lục! Quay về!” Mộc Kha vô thức vội vàng gọi Bạch Lục trở lại, nhóc lo lắng đập vào cửa phòng học, “Phòng học này không bình thường! Anh mau ra đây!! Chúng ta mặc kệ Lưu Giai Nghi được không! Bạch Lục, hai người chúng ta mau chạy đi!”
Nhưng cho dù Mộc Kha có gào thét hay giậm chân như thế nào đi chăng nữa thì trong hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng thở không ra hơi của nhóc, âm thanh không thể nào truyền trong phòng học thủ công có đặt đạo cụ【 Yên lặng không tiếng động 】được.
Mộc Kha nhanh chóng kiệt sức vì cực lực phá cửa, nhóc ôm ngực, ngồi xổm trước cửa phòng học mà Bạch Lục đã vào, thở dốc từng cơn, đôi môi trở nên tím xanh, mà phía bên kia hành lang, cô nuôi cũng đã nghe thấy tiếng động, tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Miêu Cao Cương cũng theo ra sau, sắc mặt nó hơi phức tạp, nó nhìn Mộc Kha đang nắm chặt lấy tay nắm cửa của phòng học khác, sau đó đẩy từng ngón tay của Mộc Kha ra.
Nó lôi Mộc Kha trở lại phòng học, nhỏ giọng nói: “Mày đừng gọi nữa, nếu không sẽ kéo cô nuôi đến, Bạch Lục cũng phải gặp xui xẻo thôi, trước hết thì mày cứ đợi mười phút như Bạch Lục nói đã rồi tính sau, nó lợi hại hơn chúng ta nhiều, mày phải tin tưởng nó!”
Lồng ngực Mộc Kha phập phồng lên xuống, nhóc nhìn thoáng qua Miêu Cao Cương, há to miệng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vì thở quá gấp nên cũng không nói được gì, đành quay đầu lại. Nhóc nhìn chiếc đồng hồ làm bằng thạch anh trong lớp, yên lặng cắn môi đếm mười phút.
————————————————
Một phòng học thủ công khác.
Bạch Lục vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nhóc nhìn Lưu Giai Nghi đang ôm lấy bả vai, ngồi cuộn mình run rẩy trong góc phòng, trên người em có rất nhiều máu, ngoài ra còn có một số vết thương giống như là bị ai đó hung hăng cắn xé.
Những dấu răng đó đích thực là của một đứa trẻ như Miêu Phi Xỉ có thể làm ra.
Nhóc Bạch Lục cau mày, trong lòng hoài nghi, nghiêng về suy đoán có phải Miêu Phi Xỉ đã ức hϊếp người ta không.
Nhưng Bạch Lục cũng không dễ dàng lại gần mà lại giữ một khoảng cách nhất định, nhẹ nhàng hỏi: “Lưu Giai Nghi, Miêu Phi Xỉ đâu? Nó tấn công em phải không?”
Lưu Giai Nghi co mình rúc trong cái rương, khẽ thút thít gật đầu: “Dạ phải.”
Tay em run run, chỉ vào một cái bóng trong góc.
Bạch Lục quay đầu nhìn về phía đó, quả thực nơi đó có một bóng người cao lớn, trong đám trẻ con bọn họ thì chỉ có Miêu Phi Xỉ cao gần Bạch Lục, hiện tại bóng người này đang đứng trong góc khuất sau đống đồ thủ công bị bỏ đi, trên tay còn cầm một thứ gì đó, như chuẩn bị tấn công.
Miêu Phi Xỉ như nhìn thấy Bạch Lục đi vào nên chuẩn bị ẩn mình.
“Miêu Phi Xỉ?” Bạch Lục cầm nến, nhóc kiểm tra đồng tiền linh hồn của Miêu Phi Xỉ, bước thử từng bước để thăm dò rồi đi qua.
Có đồng tiền linh hồn trong tay, Bạch Lục không lo Miêu Phi Xỉ sẽ tấn công mình, nhóc đẩy những thứ vướng víu đóng đầy mạng nhện và tro bụi ra, cuối cùng nhìn thấy được thứ đang ẩn nấp phía sau là ánh mắt hoảng sợ của Miêu Phi Xỉ, cho dù đã gặp qua rất nhiều điều kinh khủng nhưng nhìn những thứ trước mặt cũng khiến Bạch Lục phải ngừng thở vài giây.
Miêu Phi Xỉ bị một đống dây truyền dịch trói chặt tứ chi treo trên trần nhà, hệt như một con rối, trên mu bàn tay chi chít ống tiêm, mỗi một ống tiêm đều đang đâm vào một mạch máu trong cơ thể, không ngừng hút máu vào túi truyền dịch.
Nó bị những thứ này hút máu đến độ môi khô khốc, làn da khô ráp tiều tụy như tờ giấy, tay chân không ngừng run rẩy, ngay cả đầu lưỡi cũng bị đâm đầy kim, nó chỉ có thể đau đớn thở phều phào, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Tay chân của Miêu Phi Xỉ bị treo lên, ánh mắt rệu rã, lúc nhìn thấy Bạch Lục thì liền rơi nước mắt, kêu nhỏ hai tiếng a a đầy giận dữ, thậm chí ánh mắt còn tỏa ra vài phần tuyệt vọng, trên tay nó cầm một con búp bê vải bị vô số kim tiêm đâm xuyên qua đầu, nó ăn mặc giống hệt như Miêu Phi Xỉ hiện tại.
Tiếng khóc thút thít của Lưu Giai Nghi dần biến thành tiếng cười đầy quỷ dị, em chắp tay sau lưng, chậm rãi đứng lên, xoay người, nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền, nghiêng đầu “nhìn” Bạch Lục đang đứng trước Miêu Phi Xỉ, em xinh đẹp đáng yêu lè lưỡi: “Lừa anh đó, ngu ngốc như Miêu Phi Xỉ làm sao có thể làm tổn thương em được.”
“Những vết thương này đều là em bắt anh ấy cắn, mà, chắc là em đã để lại ấn tượng xấu cho anh ấy về lần đầu tiên ăn thịt người, anh ấy vừa cắn vừa khóc, van xin em thả anh ấy đi.” Lưu Giai Nghi thản nhiên dùng tay chỉ những vết thương bị cắn trên người, cười hì hì nói, “Nhưng nếu không làm vậy thì không thể lừa anh vào được, thông minh, lạnh lùng, anh Bạch Lục chẳng giống bé ngoan bình thường chút nào cả.”
Bạch Lục liếc mắt, nhìn thoáng qua Miêu Phi Xỉ đang nghẹn ngào sau lưng mình, nhóc lập tức nâng nến lên, chuẩn bị tư thế sắp tấn công: “Về điểm này thì anh nghĩ em không có tư cách để nói, em cố ý không gϊếŧ chết Miêu Phi Xỉ là vì sợ anh phát hiện có gì đó bất thường nên sẽ không vào phòng học này đúng không?”
Nếu đồng tiền linh hồn trong tay có thể nhìn thấy Miêu Phi Xỉ đã chết rồi thì Bạch Lục tuyệt đối sẽ không vào.
“Kỹ năng của anh là có thể nhìn thấy trạng thái sống chết của người bị anh khống chế à?” Lưu Giai Nghi từng bước từng bước đi về trước, lầm lì đến gần chỗ Bạch Lục.
Bạch Lục giơ nến cảnh giác, giữ khoảng cách nhất định với cô bé.
Nhưng Lưu Giai Nghi cũng chẳng để ý, khuôn mặt vẫn cười ngọt ngào như cũ: “Kỹ năng khống chế linh hồn? Nhà đầu tư của anh, cũng có thể nói là anh của tương lai đã đứng nói với em về kỹ năng này, đó thực sự là một kỹ năng rất hoàn mỹ, có thể trao đổi linh hồn, chỉ cần đối phương đồng ý là được đúng không? Dù có một chút hạn chế nhưng nó cũng tương đối ổn, đó là đối với một người mới như Bạch Liễu.”
“Như là đã trở thành một hệ thống khác có thể tước đoạt, lấy đi mạng sống của người khác vậy.” Nụ cười của Lưu Giai Nghi nhạt đi, đôi mắt đầy sương của em chuyển động một chút, lộ ra vẻ kinh tởm trịch thượng, chán ghét đến cực điểm, “Tham vọng và mong muốn có thể kiểm soát được linh hồn, đây thực sự là một kỹ năng bẩn thỉu, bắt nguồn từ du͙ƈ vọиɠ của những người đàn ông trưởng thành đáng buồn nôn.”
【Hệ thống nhắc nhở: Lời nói của người chơi Lưu Giai Nghi liên quan đến , các nội dung liên quan khác đã bị hệ thống chặn lại xử lý.】
Lưu Giai Nghi từng bước từng bước đến gần nhóc Bạch Lục, càng lúc càng nhanh, Bạch Lục lùi về sau nhanh hơn.
Lưu Giai Nghi bước qua đống đồ thủ công lộn xộn, vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn, nhảy qua đống rương như một con búp bê đã lên dây cót, giọng nói nhẹ nhàng: “Bạch Lục, thì ra ở tuổi này anh cũng đã bắt đầu say mê cảm giác khống chế người khác phải không? Cái này lại giống với người đàn ông đã sinh ra em, chẳng trách lần trước trong trò chơi anh lại làm vậy với anh trai em, hóa ra đều có nguyên nhân sâu xa cả.”
Nhóc Bạch Lục cẩn thận lùi lại phía sau quan sát, vừa lui vừa sử dụng các vật phẩm để ẩn mình, đại não nhóc suy nghĩ cực nhanh: “Em muốn cứu anh mình là Lưu Hoài đúng không? Nhưng hiện tại em đang giữ máu của Miêu Phi Xỉ, cộng thêm em có khả năng cứu được Lưu Hoài nên không nhất thiết phải xuống tay với anh mà? Lưu Hoài và anh của tương lai hay bây giờ đều là quan hệ hợp tác.”
“Hợp tác?" Tiếng cười của Lưu Giai Nghi nhẹ nhàng vang vọng khắp nơi, truyền đến Bạch Lục từ bốn phương tám hướng trong phòng học, “Là kiểu hợp tác dùng đủ loại điều kiện hạn chế, sau đó dùng lời nói để chèn ép anh trai em phải lựa chọn hợp tác? Loại hợp tác đó buồn nôn đến cỡ nào chứ.”
Nhóc Bạch Lục đánh giá xung quanh phòng học, quan sát những nơi mà Lưu Giai Nghi có thể ra ngoài, giọng nhóc vẫn bình tĩnh: “Nhưng em cũng không ngăn cản, đúng chứ?”
“Rõ ràng là em có thể gọi điện nói anh trai mình là không cần đến cứu, như vậy thì anh trai em không phải bị anh ép buộc hợp tác, nhưng em lại trơ mắt nhìn anh ấy phải đau khổ lựa chọn giữa mình và em, cũng có thể nói là em đang ở đó chờ xem anh ấy lựa chọn em hay mạng sống của mình.”
“Nếu như nói đây là một cuộc hợp tác buồn nôn.” Ánh mắt nhóc Bạch Lục bình tĩnh, “Vậy thì em cũng là người tham gia và thúc đẩy mối quan hệ hợp tác này đó, Lưu Giai Nghi à.”
“Rõ ràng là em muốn thấy Lưu Hoài phải vì em mà bỏ mạng cho cuộc hợp tác này, muốn nhìn anh của em vì cứu em, bảo vệ em mà chịu bị tra tấn đến sống không bằng chết, nếu không phải đến thời khắc cuối cùng, Lưu Hoài xác định sẽ hy sinh vì em thì em thậm chí còn không chịu vạch trần nhỉ Lưu Giai Nghi? Nói đến buồn nôn cực độ thì chúng tôi còn thua kém em xa.”
Tiếng cười của Lưu Giai Nghi đột ngột ngừng lại.
Ánh sáng yếu ớt trên hành lang chợt lóe lên một chút, đợi đến lúc sáng lại lần nữa thì Bạch Lục đã thấy Lưu Giai Nghi ôm đầu một con búp bê, tay chân nó bị xé toạc sắp đứt, mặt không hề biểu cảm gì, em đứng rất gần, thở nhẹ, ngửa đầu nhìn Bạch Lục không chớp mắt.
Con búp bê trên tay Lưu Giai Nghi mặc áo sơ mi trắng, quần u, trên cổ đeo một đồng tiền xu rỗng ở giữa đầy kỳ quái, đầu bị vặn một trăm tám mươi độ, khuôn mặt nó mỉm cười đờ đẫn quái đản, cùng với Lưu Giai Nghi nhìn thẳng vào nhóc Bạch Lục.
Dù trước giờ chưa từng gặp Bạch Lục ở tương lai, nhưng thông qua miêu tả của Bạch Liễu về bản thân thì nhóc Bạch Lục cũng nhận ra con búp bê trong ngực của Lưu Giai Nghi là mình sau này.
Nhóc Bạch Lục nhìn con búp bê trong lòng Lưu Giai Nghi, hô hấp của nhóc khựng lại, vì tim đập dồn dập nên yết hầu hơi chuyển động lên xuống —— Thì ra nỗi sợ hãi khi kề cận cái chết là như thế này, thậm chí trong nháy mắt, nhóc Bạch Lục còn thất thần nghĩ, dường như cũng không đáng sợ đến vậy.
Giọng Lưu Giai Nghi vô cùng thấp, em cúi đầu vuốt ve con búp bê trong ngực, giống như đang tự nhủ: “Anh biết tại sao phù thuỷ thời Trung cổ lại làm búp bê thế mạng không? Lúc bọn họ bắt đầu nguyền rủa một người hay bắt đầu yêu một người thì sẽ làm một con búp bê hình người này, hy vọng búp bê đó có thể chứa đựng linh hồn của đối phương, kẻ đáng ghét thì chết một cách tức tưởi, còn người thích thì giữ lại bên cạnh.”
Nhóc Bạch Lục đã lui đến gần tường, trông nhóc vẫn bình tĩnh: “Em làm vậy thì có khác gì Bạch Liễu không?”
Lưu Giai Nghi im lặng hồi lâu, sau đó em đột nhiên nghiêng đầu, chớp mắt mỉm cười hạnh phúc: “Về cơ bản thì đúng là không có, vậy nên sự tồn tại của em cũng vô cùng ghê tởm, không được anh trai em đối xử tốt thì cũng đáng đời.”
“Nhưng Lưu Hoài vì em mà hy sinh tất cả, em đã đạt được tất cả những gì mình muốn.” Nhóc Bạch Lục thở rất nhẹ, mũi chân cậu áp lên vách tường, ánh mắt nhìn về phía Lưu Giai Nghi đã gần sát khuôn mặt mình, “Em đã đạt được điều mà mình muốn, vậy còn không vừa lòng cái gì nữa?”
Cuối cùng Lưu Giai Nghi cũng đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt em hờ hững, đôi mắt xám mờ sương trên khuôn mặt dịu dàng non nớt sinh ra cảm giác cổ quái, ma mị, khiến người ta cảm thấy không hòa hợp, buồn bã.
Khóe miệng khóe mắt em cong lên, hệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn chưa hiểu chuyện, nhưng lời nói lại như mang theo làn sương dày bồng bềnh mơ hồ: “Bởi vì em chưa từng dám tin tưởng vào anh trai em, vì không chịu tin nên em chưa từng có được.”
Trong mắt Lưu Giai Nghi phản chiếu hình ảnh của nhóc Bạch Lục, là một cảm giác vô cùng mông lung, như là linh hồn thoát xác ẩn trong đôi mắt của cô bé vậy: “Anh của em là một người vô cùng yếu hèn, anh ấy sẽ không và cũng không dám đánh cược tất cả mọi thứ cho em.”
“Phản bội là một thói xấu của anh ấy, và anh là một kẻ tái phạm hèn mọn.”
Nhóc Bạch Lục nhìn Lưu Giai Nghi, nhớ tới điều Bạch Liễu đã nói với mình về việc của Lưu Hoài, dường như Lưu Hoài đã quen với việc phản bội người khác, từ Mục Tứ Thành đến Trương Khôi… Nếu như nói phản bội và yếu hèn là một thói quen xấu thì những người đau khổ nhất phải là những người sớm chiều ở chung.
Nhóc Bạch Lục như đã hiểu được điều gì đó, cậu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Lưu Hoài phản bội em từ khi nào?”
Cuối cùng nụ cười của Lưu Giai Nghi cũng biến mất, em nhìn thẳng vào nhóc Bạch Lục.
“Anh ấy phản bội em... từ khi nào?” Cô bé nhỏ giọng, mỉm cười, “Không bằng anh hỏi anh ấy xem, khi nào thì anh ấy mới dừng phản bội em.”
Mọi người đều dùng giọng điệu kinh tởm đó để nói chuyện với cô bé.
【Đứa con cận huyết à, chắc không thông minh lắm đâu nhỉ?】
【Quả nhiên là bị mù, lại còn là con nhãi ranh nữa chứ, sao mấy người không bỏ nó đi?】
【... Mẹ tao nói mày là con cận huyết, căn bản còn không có tên trong hộ khẩu, ngay cả học mày cũng không học được, vậy mà anh mày còn nói đi chữa mắt cho mày để mày đọc sách thi đại học, ha ha, đúng là trò cười!】
Lão đàn ông kia uống say rồi đánh đập em, cứ một tát rồi lại một tát, ép một đứa trẻ mới có mấy tuổi phải xuống đập nước mò cá, hung dữ nói nếu bắt không được bao nhiêu cân cá thì không được lên bờ.
Ở đập nước rất lạnh, một cô bé mới vài tuổi, bước xuống nước đã dềnh lên đến cổ họng, khắp nơi đều là bùn và nước, cá bên trong trơn trượt như tay chân của người chết, chúng bơi qua bơi lại xung quanh nhưng rất khó bắt được.
Em giống như người mẹ quá cố của mình, bị rơi xuống đập, không bao giờ được phép trèo lên, Lưu Giai Nghi mãi mãi sẽ không bắt được số cá để người đàn ông kia vừa ý, em đã hiểu, người đàn ông đó chỉ muốn con nhóc vô dụng này chết trong đập nước, nuôi nó chỉ lãng phí thức ăn mà thôi.
Giống như người chị và mẹ đã bị chết đuối của em vậy.
Trong lúc Lưu Hoài không ở đây, lúc đi học, Lưu Giai nghi luôn trốn ở chuồng gà hoặc chuồng heo, ở cùng với động vật, hoặc núp trong tủ âm tường hay dưới giường để đề phòng tên đàn ông kia lỡ đâu gặp chuyện gì tức giận thì sẽ về lục tung phòng lên để tìm em mà đánh.
Hầu hết thời gian em trốn không bị phát hiện thì không sao, nhưng em luôn phải đề cao cảnh giác, nếu không sẽ bị tên đàn ông kia túm tóc quật xuống đất, dùng cây trúc dính đầy nước quất vào người, hoặc là sẽ kéo đến đập nước để bắt cá.
Lúc Lưu Giai Nghi có nhận thức thì em sẽ tránh những chỗ sáng trong phòng, không để lộ ra ngoài, im lặng ôm đầu gối, đếm thời gian trôi qua, chờ Lưu Hoài tan học về nhà, em cảm nhận được cái lạnh của thôn làng vào đêm, từ làn da dần ngấm vào tận đáy lòng.
Có đôi khi em không kiềm chế được mà khóc lớn đầy thê thảm, như một kẻ điên loạn thần kinh mà những người kia thường nói đến, đánh những con vật bị nhốt cùng với mình, như thể nếu làm vậy thì sẽ giải tỏa được tâm trạng oán hận và đau khổ.
Em vĩnh viễn không dám để Lưu Hoài nhìn thấy bộ mặt này của mình, lúc đứng trước mặt Lưu Hoài, Lưu Giai Nghi luôn là cô bé dịu dàng ngoan ngoãn, lanh lợi, hồn nhiên ngây thơ vô tội, những lúc Lưu Hoài tan học trở về cô bé đều cười ngọt ngào gọi anh trai.
Ngay cả khi em vừa mới bò lên sau thời gian vùng vẫy hấp hối dưới đống bùn ở đập nước, dù cho mười phút trước em suýt bóp chết một con ngỗng đi chăng nữa.
Từ nhỏ Lưu Giai Nghi đã biết, một đứa trẻ hư hỏng sẽ không chiếm được tình yêu, em luôn biết Lưu Hoài dành tất cả tình yêu cho mình là vì em luôn giả vờ bên ngoài, cho nên bất kể khi nào, em cũng đều cảnh giác như lúc trốn trong tủ âm giường, không muốn bộ mặt thật của mình bị Lưu Hoài kéo ra, giống như cách mà người đàn ông kia đã làm, sau đó hung hăng đánh, hỏi một cách đầy thất vọng rằng tại sao lại khốn khổ như vậy?!
Hoặc là không, khi em có lộ ra bộ mặt thật trước mặt Lưu Hoài thì Lưu Hoài sẽ co rúm lại, quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn.
Vì anh trai em là một người luôn sợ hãi khi đối diện với sự thật, là một người hèn nhát.
Ký ức và ý thức dần chìm vào đáy bùn đen tối, Lưu Giai Nghi đứng trước mặt nhóc Bạch Lục, em nhìn nhóc, tròng mắt đen đầy sự chất vấn, Lưu Giai Nghi chợt cảm thấy dường như mình đã quay về căn nhà tồi tàn ở thôn làng năm cũ.
Em vừa học được rằng nấp dưới giường và tủ âm tường sẽ tránh bị người đàn ông kia đánh đập, chỉ có thể chờ Lưu Hoài trở về hoặc người đàn ông kia chìm vào giấc ngủ thì mới lén chạy ra.
Vào một ngày kia, không biết tên đàn ông đó gặp chuyện gì mà cực kỳ tức giận, lục tung cả nhà cũng không tìm được em, chờ đến khi Lưu Hoài tan học về thì gã vẫn ở đó không buông tha.
Tiếng bát đũa vỡ liên tiếp vang lên, Lưu Giai Nghi dùng hai tay che miệng mình, đến thở cũng không dám thở mạnh, em nín thở lắng nghe gã đàn ông kia buông lời nhục mạ mình.
“... Mẹ nó nay cái con nhãi ranh này cũng biết trốn rồi! Tao đang muốn tìm nó gϊếŧ thời gian một chút mà cũng không tìm được, Lưu Hoài! Lưu Hoài, mày lết đến đây ngay cho tao!”
Sau đó là tiếng bạt tai giòn giã vang lên, cậu trai đè nén tiếng khóc hoảng sợ, gã đàn ông uống ừng ực hai ngụm rượu, tiếng uống rượu vang lên, như đang trôi xuống lỗ tai của Lưu Giai Nghi, nhịp thở của em càng cấp rút, trong miệng bắt đầu dâng lên một thứ gì đó cay đắng khiến em choáng váng.
Quá trình sau đó lại như cũ, uống rượu xong người đàn ông tráng kiện dùng tay chân đập lên lưng Lưu Hoài, âm thanh đánh đập vang lên, rất nhanh dừng lại trong tiếng khóc run rẩy của Lưu Hoài.
“Mẹ nó.” Gã đàn ông say khướt bắt đầu chửi mắng, “Đệt mẹ, mày là người nối dõi duy nhất của nhà họ Lưu, tao cũng không muốn đánh mày, nhưng tao mà uống say thì sẽ ngứa tay, còn con nhãi kia lại không ở đây, nó lại trốn đi đâu rồi, nó chỉ ra lúc có mày, tao giả tiếng mày lừa nó ra mà cũng... Ức, chẳng thấy đâu.”
“Đi!” Người đàn ông nói năng không được tỉnh táo đá Lưu Hoài một phát, “Mày lừa con nghiệt chủng kia ra đây thì tao không đánh mày nữa.”
Lưu Giai Nghi đợi lâu thật lâu, đợi đến lúc mà em nghĩ rằng trời đã sáng, sau đó nghe được tiếng khóc nức nở của Lưu Hoài vang lên: “Giai Nghi, anh về rồi, em... Ra đây một chút được không?”
“Em ra đây chút được không? Bên ngoài, bên ngoài không có cha đâu! Em ra đi! Không ai đánh em đâu!”
“Em ra đây đi! Thật sự bên ngoài... chỉ có anh thôi! Anh muốn nhìn thấy em!”
Lưu Giai Nghi im lặng thật lâu, giọng nói vang lên truyền vào đôi tai nhạy bén, mang theo bùn nhơ trở thành một nùi khiến em ù tai nghe không hiểu, sau đó từ chỗ em nấp cả ngày, Lưu Giai Nghi run rẩy chui ra từ dưới giường.
Người đàn ông kia kéo tóc của em, lôi ra ngoài quật xuống đất đánh đập, bàn tay đầy mùi rượu cứ đánh thẳng vào người, gã dùng cây roi to bằng ngón út quất vào cơ thể Lưu Giai Nghi đang co quắp trên mặt đất, dùng chân đạp vào phần bụng mềm mại, mỗi lần bị đánh thì Lưu Hoài đứng bên cạnh đều sẽ nhắm mắt khẽ run rẩy.
Nhưng hắn ta không dám bước lên trước, chỉ là hèn nhát rúc vào góc tường, im lặng chờ trận cực hình này kết thúc.
Sau trận đánh tàn bạo, Lưu Hoài ôm Lưu Giai Nghi đang hấp hối vào ngực mà khóc lớn, nói anh nhất định sẽ đưa em đi, anh nhất định sẽ thi đậu đại học để dọn ra ngoài!
Em giúp anh chịu thêm mấy lần, anh nhất định sẽ đưa em đi! Nhanh thôi! Nhanh thôi!
Mà Lưu Giai Nghi chỉ là mở to đôi mắt mờ mịt không nhìn thấy gì, m nghe thấy giọng nói của Lưu Hoài dần trở nên giống gã đàn ông đó, ngón tay Lưu Giai Nghi cuộn tròn lại, chậm rãi buông lỏng xuống đất.
“Được, Giai Nghi sẽ chịu giúp anh.” Em yếu ớt ngoan ngoãn đáp lại, em biết Lưu Hoài cần cái vẻ ngoài【em gái ngoan ngoãn】để trấn an nỗi áy náy từ sâu trong nội tâm.
Lưu Hoài, anh trai của em sẽ hèn yếu như vậy mãi mãi, không dám phản kháng người đàn ông kia mà phản bội, lừa gạt em, đứng ở nhà chính u tối bên cạnh, nơi mà em vì hắn ta mà trèo ra, sau đó bị đánh, hắn ta nhắm mắt lại không dám nhìn.
Anh của em từ đầu đến cuối là một kẻ ám sát hèn nhát, ngay cả vũ khí cũng không có khả năng làm tổn thương đến người khác.
Nhưng thứ tốt nhất mà em có được trên đời này cũng chính là người anh trai hèn nhát đó.
Phản bội và hoài nghi, đúng là anh em trời sinh một cặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.