Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 89: Trại mồ côi Tình Thương
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Edit: Ana + Beta: Koo
Nhóc Bạch Lục dừng lại một lúc, rồi tiếp tục giải thích: "Hơn nữa đêm qua anh cũng không khách sáo chào buổi tối, mấy lời kiểu này là lời tôi nói sau khi vơ được tiền của nhà tài trợ, nhưng anh chính là suối nguồn tiền tài của tôi, không cần nói mấy lời này với tôi. Chính xác là tối hôm qua lúc gọi điện anh cũng đâu có nói. Hôm nay vừa nối máy đã chào buổi tối tôi, có chút kì quái."
Nghe vậy, Bạch Liễu nhớ lại rằng cậu sẽ chỉ lịch sự và nhã nhặn với người xa lạ khi cầm được tiền của người ta, nói mấy lời chảy nước cũng không vấn đề gì, tương tự như lúc gọi Trương Khôi là "chủ nhân", Bạch Liễu có thể nói một cách vô cùng thoải mái, chính bản thân cậu lại không để ý đến điều này.
"Sao nhóc lại nghĩ tới việc yêu cầu Mộc Kha nói chuyện điện thoại với tôi thế?" Bạch Liễu cười hỏi. "Còn nữa, sao tối nay nhóc lại ở cùng một chỗ với Mộc Kha? Tình hình bên hai đứa như thế nào rồi?"
Điện thoại của người chơi không thể gọi điện được, nhưng điện thoại của trẻ em thì có.
Nhưng trong trường hợp rất khó để hầu hết trẻ em đều ra ngoài gọi điện thoại, để một đứa trẻ dắt theo một đứa trẻ khác, hơn nữa khi vừa kết nối đã chuyển máy cho đứa còn lại để nói chuyện thì Miêu Cao Cương - người chưa bao giờ nhận cuộc gọi từ trẻ em - phỏng chừng nghĩ cũng không nghĩ tới.
Khả năng chấp hành và vâng lời của trẻ em thấp hơn nhiều so với người lớn, đặc biệt, nếu so với những người lớn đã lăn lộn vùng vẫy tới kiệt sức trong trò chơi thì còn thấp hơn nữa. Với tiền đề để lũ nhóc này gọi điện cho bọn họ còn khó, nhóc Bạch Lục vì tiền mà nửa đêm không ngủ dắt theo Mộc Kha lạch bạch chạy khắp nơi như đứa khùng, đừng nói Miêu Cao Cương, ngay cả Bạch Liễu cũng phải bất ngờ trước việc nhóc Bạch Lục lại tuân thủ lời hứa đến vậy.
Dù biết rằng bản thân vì tiền có thể làm bất kì chuyện gì, nhưng khi nối máy và nghe thấy giọng của Mộc Kha, Bạch Liễu vẫn không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Nhóc Bạch Lục bình tĩnh thông báo: "Bởi vì ngày mai có lễ rửa tội, cô nuôi yêu cầu thông báo cho nhà đầu tư và phụ huynh, rất nhiều đứa nhóc đã ra ngoài gọi điện thoại vào tối nay, nhưng trước mắt trừ tôi thì chưa đứa nào thành công, còn có mấy đứa bị tiếng sáo dắt đi nữa. Có lẽ vì thế mà đám trẻ dị tật đã không chạy theo bọn tôi, tình hình vẫn ổn."
"Về phần tại sao tối nay tôi lại ở cùng Mộc Kha, tôi cảm thấy anh biết thừa còn hỏi." Giọng điệu của nhóc Bạch Lục vừa lạnh lùng vừa ghét bỏ, "Tối hôm qua anh không phải bảo tôi chăm sóc hai đứa nhóc sao? Nói là anh sẽ đưa cho tôi tiền, chỉ cần tôi giúp anh chăm sóc một nhỏ mù tên Lưu Giai Nghi, thêm một thằng nhóc mít ướt tên Mộc Kha. Tôi không thể liên lạc với nhỏ kia, nhưng tôi lại ở chung phòng với thằng nhóc này. Vì tiền, đêm nay lúc tôi gọi cho anh, chắc chắn tôi sẽ dắt theo nhóc đấy."
"Ý định ban đầu của tôi là cho anh nghe giọng thằng nhóc này, để anh kiểm tra xác minh cậu ta vẫn béo tốt, khóc được cười được. Nhưng không ngờ bên anh xảy ra chuyện, vậy nên tôi không lên tiếng, đưa điện thoại cho cậu ta, để cậu ta đóng giả làm đứa trẻ mà anh đầu tư."
Giọng nói của nhóc Bạch Lục hơi dừng một chút, sau đó thẳng thắn nghi ngờ Bạch Liễu: "Thật ra, tôi nghĩ tối hôm qua anh đã nói với tôi rằng anh đưa tiền để tôi giúp người chẳng qua là để hôm nay Mộc Kha nói chuyện với anh, đúng không?"
Âm thanh của Bạch Liễu mang ý cười rất nhẹ, cậu lười biếng dựa vào tường: "Nhóc nói vậy cũng được."
Khi cậu nói với nhóc Bạch Lục rằng tôi sẽ đưa tiền cho nhóc, nhóc giúp tôi chăm sóc Mộc Kha và Lưu Giai Nghi là Bạch Liễu biết rõ tối nay nhóc Bạch Lục sẽ lôi một người trong số họ ra để gọi cho cậu.
Mười bốn tuổi, sự cố chấp đối với tiền bạc lớn chưa từng có, cậu không thể từ bỏ cơ hội kiếm nhiều tiền đến như vậy, nhưng Bạch Liễu từ nhỏ đã là một người tương đối tuân thủ giao dịch giữa người với người, nên sẽ không dễ dàng lừa gạt đối tác. Cách tốt nhất nhằm xác minh giao dịch thành công là để nhóc Mộc Kha nói chuyện trực tiếp với Bạch Liễu và nói rằng nhóc ấy vẫn khỏe.
Và nhóc ấy cũng thực sự làm như vậy.
"Anh có thể bảo thẳng tôi rằng đêm nay kéo Mộc Kha ra ngoài gọi điện thoại cho anh, không cần phải vòng vo đến thế." Giọng nói của nhóc Bạch Lục mang theo âm sắc trẻ trung độc nhất vô nhị của người trẻ tuổi, nhưng vì bình tĩnh quá mức nên lại mang cảm giác có phần lạnh nhạt. "Miễn anh trả tiền, bảo tôi làm gì tôi cũng nghe."
"Nhưng rồi nhóc sẽ biết trước kế hoạch tôi định tiến hành để nhắm vào hai nhà đầu tư đối địch kia." Bạch Liễu bình tĩnh nói. "Nhóc chắc chắn sẽ đoán được tôi sẽ làm gì, gặp những uy hϊếp quái quỷ gì, biết rõ ý nghĩa của cuộc gọi này, nói không chừng lúc gọi điện nhóc sẽ kể hết sạch kế hoạch của tôi rồi kiếm bộn từ chỗ kẻ thù của tôi, đây hoàn toàn là chuyện nhóc sẽ làm ra, không phải sao?"
Nhóc Bạch Lục bên kia im lặng thật lâu.
Bạch Liễu khe khẽ cười: "Tôi không thể để cho nhóc đoán được tôi định làm gì, bởi vì nhóc chính là con nít quỷ."
"Thậm chí tôi cảm thấy trong trò chơi này, đối với tôi nhóc nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì, nhưng thật may là tôi hiểu rõ nhóc, tôi nói cho nhóc biết một sự thật như thế này nhé, Bạch Lục, tiền tài mà tôi cho nhóc chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều so với của cải của tất cả những người trên thế giới này, gia tài cả đời này của tôi, tất cả đều có thể cho nhóc."
Bạch Liễu từ từ rũ mắt xuống: "Sẽ chẳng ai trong cuộc đời này hào phóng với nhóc hơn tôi đâu, Bạch Lục ạ."
Bởi vì tôi là nhóc, nhóc là tôi, tiền bạc của nhóc và tôi sẽ lưu thông với nhau vượt thời không, nhưng bản chất vẫn thuộc sở hữu của [tôi], tiền tài của "tôi" đồng thời chia cho tôi và cậu, nhưng tiền tài của "Bạch Liễu" sẽ không mất đi một xu nào.
"Toàn bộ gia tài à?" Giọng điệu của nhóc Bạch Lục vẫn thờ ơ, nhưng trong lời nói của cậu bé lại có một sự mỉa mai không thể giải thích được. "Vậy thì ngài quả thực là một người tốt bụng, có một không hai và không hề ích kỷ chút nào, thưa ngài nhà đầu tư."
"Tôi quả thực rất ích kỷ và tham lam, cho nên tôi nhất định không đối xử với người khác như thế này." Bạch Liễu bị mỉa mai cũng chẳng hề tức giận, nụ cười vẫn treo trên mặt, không hề dao động. "Nhưng nói sao đây? Nhóc thật sự là người đặc biệt nhất đối với tôi trên [thế giới] này, vì vậy tôi chắc chắn dành tất cả cho nhóc."
Nhóc Bạch Lục không đáp lời Bạch Liễu, vẫn tiếp tục trầm mặc một cách hờ hững, vi diệu.
Bạch Liễu chậm rãi nói: "Nhưng tôi có thể hiểu những gì đang diễn ra trong đầu nhóc, nhóc hẳn đang nghĩ rằng con người là loài động vật có bản năng là ích kỷ, tôi là nhà đầu tư của nhóc, không thể nào lại vì một người xa lạ mà kiềm chế bản năng? Trên thế giới sẽ chẳng tồn tại những kẻ như vậy. Kể cả là có đi chăng nữa, thì cũng là kiểu người giả vờ lương thiện để chuộc lợi cho bản thân. Xét cho cùng, thiên hạ đâu có bữa cơm nào là miễn phí, đúng không?"
Nhóc Bạch Lục đối diện lại rơi vào trầm tư. Hiển nhiên Bạch Liễu biết rất rõ cậu bé mười bốn tuổi này đang nghĩ gì.
"Hồi bằng tuổi cậu, tôi cũng nghĩ vậy đấy." Bạch Liễu dựa vào tường, ngả đầu ra, hai mắt khép hờ.
Chính sự suy yếu của bản thân, phó bản trại mồ côi có ý nghĩa đặc biệt với cậu, và cả sự tồn tại của NPC nhóc Bạch Lục đã khiến cho Bạch Liễu rơi vào hồi tưởng một cách hiếm thấy.
Cậu năm mười bốn tuổi như thế nào nhỉ? Bạch Liễu nghĩ rằng cậu sẽ không nhớ được quá nhiều đâu.
Bởi lẽ con người quả thật là một sinh vật rất đãng trí, có khi kí ức của họ thực sự chỉ có bảy giây, và phần còn lại của trí nhớ chỉ là thứ mà con người xây dựng dựa trên chút cảm giác nông cạn của bản thân để đánh lừa và tự an ủi mình.
Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của nhóc Bạch Lục, vừa nhắm mắt lại là cậu có thể nhớ được năm mười bốn tuổi mình là người như thế nào.
Quái gở, lạnh nhạt và lạc lõng với mọi thứ xung quanh, không ai có thể hiểu được một cậu bé gầy gò chỉ luôn xem truyện kinh dị và ngóng chờ sẽ có bao nhiêu thứ truyện, thứ game kinh dị sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
Bạch Liễu mười bốn tuổi không thể che giấu biểu cảm và ẩn mình được bằng hiện tại. Khi nhìn vào người khác, ánh mắt của cậu luôn mang theo ba phần bài xích, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng "người còn sống thì né ra". Vì thế, không một đứa trẻ nào sẵn lòng đến gần cậu.
Tất nhiên, bản thân Bạch Liễu cũng có vấn đề rất lớn.
Khi đồ chơi của những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi là xe lửa hoặc khối xếp hình gỗ do những nhà hảo tâm quyên góp, thì đồ chơi yêu thích của Bạch Liễu là những con búp bê khủng bố bị cụt tay cụt chân. Khi những đứa trẻ khác đang đọc sách tranh hoặc truyện cổ tích, thì Bạch Liễu lại ở bên cạnh xem "Kí sự quý ngài Slenderman gϊếŧ người(*)", ti tỉ các thể loại kinh dị mà không biết là nhà "hảo tâm" thất đức nào đã quyên góp nó.
Nhưng khi những con người non nớt kia còn chưa bước vào xã hội, chưa tiếp xúc với đủ các thứ quy tắc đầu độc tâm hồn của người trưởng thành thì mỗi đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi cũng đã sống đi chết lại để giành giật đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon, cơ hội được cha mẹ nhận nuôi, thậm chí là cả giường chiếu lót rơm rạ khô ráo.
Không ai dạy chúng làm điều đó, việc giẫm đạp lên người khác để có cuộc sống tốt đẹp hơn là một thứ bản năng của sinh vật. Bạch Liễu nhận ra điều này từ rất sớm, nên càng ngày càng tách biệt tới những người này.
Trong trại trẻ mồ côi, có hai đứa trẻ không hề tranh giành những thứ này, một đứa là Bạch Liễu, đứa còn lại chính là Lục Dịch Trạm.
Bạch Liễu thì là bởi vì cậu không cần những thứ này. Cậu thích tiền. Mà các nhà hảo tâm nói chung thì sẽ không cho trẻ con những thứ như vậy. Còn Lục Dịch Trạm là vì cho rằng người khác cần nhiều hơn, cho nên tên ngốc này mới chủ động nhường nhịn.
Có đồ ăn ngon hơn, đồ chơi tốt hơn, cơ hội được nhận làm con nuôi,... Lục Dịch Trạm đều ngốc nghếch nhường hết, nhìn qua gương mặt hạnh phúc tươi cười của kẻ đã bóc lột thành quả của anh ta đi, lúc này chỉ cần bọn họ đơn giản nói một câu cảm ơn hời hợt đã có thể làm cho thằng nhóc khờ khạo này gãi ót cười đến toả nắng.
"Tôi đã từng nghĩ trên đời này sẽ không có loại người nào vì người khác mà nhường tất cả mọi thứ của bản thân cho họ." Giọng nói của Bạch Liễu rất nhẹ nhàng, bình tĩnh. "Cho dù có kiểu người trả giá vì người khác, thì cũng chỉ là bị thế giới này tẩy não bởi tiêu chuẩn đạo đức, rồi hun đúc tạo thành thôi. Tận tâm phụng hiến chỉ vì cảm giác thỏa mãn khi được biết ơn mang lại, suy cho cùng bản chất vẫn là làm hài lòng bản thân. "
"Trên đời không có người tốt thuần túy, chỉ có người xấu thuần túy."
Tiếng thở gấp gáp của nhóc Bạch Lục vang lên từ đầu dây bên kia, thằng bé vẫn đang kéo Mộc Kha - còn đang nhỏ giọng nức nở - chạy như bay trong trại trẻ mồ côi vào đêm khuya. Nhưng Bạch Liễu biết, cậu nhóc ấy vẫn đang nghe.
Thằng ranh con này chưa cúp máy, vì nó được trả lương theo phút, thật là một nhân viên tận tụy với công việc. Tuy là lao động trẻ em.
Bạch Liễu nói, giọng điệu mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như cậu nhớ lại chuyện gì đó rất buồn cười: "Khi tôi đinh ninh với bản thân về những ý nghĩ này, tôi lại gặp được một kẻ ngốc bằng lòng làm bạn với tôi."
"Cậu ta cứ hỏi tôi sao tôi lại ở một mình, để dành đồ ăn cho tôi khi tôi đói. Khi biết tôi đang đọc mấy cuốn truyện máu me kỳ quái đấy, cậu ta cũng chỉ ngơ ra một lát, rồi lẻn ra ngoài tìm cho tôi." Giọng Bạch Liễu đều đều, "Nhưng tôi từ đầu đến cuối đều thờ ơ với cậu ta, cậu ta không hề nhận được bất kì sự cảm kích hay những gì có thể mang lại cảm giác thỏa mãn, tôi nghĩ cậu ấy sẽ sớm từ bỏ thôi. "
Nhóc Bạch Lục ở đằng kia cuối cùng cũng lên tiếng và hỏi: "Anh ấy đã bỏ cuộc rồi à?"
"Cậu ấy biến mất khỏi tôi một thời gian, tôi cứ nghĩ rằng tên đấy cuối cùng đã bỏ cuộc rồi." Bạch Liễu dừng một chút. "Vào buổi trưa của một ngày nọ, tôi nhìn thấy một con thú bông [Slenderman] ở sân sau."
Đó là một con Slenderman được làm rất vụng về. Bộ đồ thú bông được làm từ những tấm ga trải giường mà trại đã vứt đi, phần mũ thì rách tung tóe. Hệt như tác phẩm thất bại của học sinh tiểu học trong giờ thủ công. Slenderman trong bộ quần áo lam lũ khờ khờ khạo khạo này đang say hi với cậu một cách ngu ngốc.
Cuốn sách mà Bạch Liễu thường đọc nhất trong thời gian đó là [Slenderman]. Bởi lẽ, trại trẻ chưa được tặng bất kỳ cuốn sách nào khác thuộc thể loại này nữa.
Nhưng Lục Dịch Trạm đã hiểu lầm rằng Bạch Liễu thích sinh vật kì lạ trong truyền thuyết đô thị đấy. Nhóc con mười mấy tuổi đó lén lút trốn trong chăn thức đêm thứ hôm làm bộ đồ thú bông này. Sau đấy tròng lên người, đứng trước mặt Bạch Liễu nhảy nhót lung tung đến độ mồ hôi nhễ nhại. Đôi mắt của cậu vô cùng sạch sẽ, nhưng hốc mắt phiếm hồng vì thức khuya...
Lục Dịch Trạm thật sự coi Bạch Liễu như một đứa bé thích các nhân vật hoạt hình như bao trẻ em khác. Và cậu chỉ đơn giản hy vọng rằng Bạch Liễu sẽ hạnh phúc vì điều này.
Nhưng cậu không muốn Bạch Liễu cảm ơn, và tất nhiên Bạch Liễu cũng không muốn cảm ơn, bởi vì đây thực sự ...
"... Anh ta đần gớm." Nhóc Bạch Lục mặt mày không chút biểu cảm nói.
"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng thấy thế." Bạch Liễu cười nhẹ. "Tôi nhìn cậu ấy cứ như nhìn thằng ngu, sau đó lịch sự giải thích rằng tôi không phải là fan của Slenderman, tôi chỉ thích xem những cuốn truyện kinh dị. Nhìn những sinh vật kỳ dị và đáng sợ này ăn thịt những con người phạm phải sai lầm ngớ ngẩn. Tôi thích những câu chuyện khủng bố như thế."
Nhóc Bạch Lục trầm mặc một hồi nói: "Tôi cũng thích, nhưng chắc hẳn là anh ta... không thích nhỉ."
Chỉ có thể nói đã là con nít bình thường thì đều không mê nổi, lúc đó Bạch Liễu như con quái thú trong trại trẻ mồ côi, bởi vì sách tranh của cậu không hề bình thường, rất máu me, thuộc loại hình bị cô nuôi chú ý sát sao. Cảm giác cậu có khuynh hướng chống đối xã hội và những thứ tương tự như vậy. Ngay sau đó, dưới sự giám sát chặt chẽ của cô nuôi, họ đã vứt bỏ tất cả những thứ ít ỏi mà Bạch Liễu thích.
Bao gồm sách truyện, đồ chơi, thậm chí cả mấy con thú bông được Bạch Liễu nhìn thêm đôi lần. Bọn họ phòng bị Bạch Liễu y như phòng bị một tên tội phạm tiềm ẩn đang cải tạo.
Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, kiểu phòng bị này cũng đúng thôi.
Sau đấy Bạch Liễu đã kiềm chế những sở thích táo bạo của bản thân, giả làm một đứa trẻ ngoan như bao đứa trẻ khác.
Lục Dịch Trạm cũng không thích những câu chuyện và trò chơi khủng bố tới độ khác thường như vậy.
Nhưng anh không thích cũng không có nghĩa là không thể để Bạch Liễu thích, anh biết Bạch Liễu thích, nhưng cũng biết Bạch Liễu làm bộ không thích nữa.
"Cậu ấy thực sự không thích, nhưng cái tên đó nhân duyên lúc nào cũng tốt hết, chả biết cậu ta lôi từ đâu ra một đống game và truyện kinh dị." Đôi mắt Bạch Liễu vẫn nhắm nghiền, hồi tưởng lại. "Thực sự là rất nhiều. Sau đấy lại làm trò qua mắt cô nuôi để đem đến cho tôi chơi, cho tôi xem. "
Nhóc Bạch Lục lần này im lặng một hồi lâu, nhóc hỏi: "Tại sao anh ấy lại muốn làm thế?"
"Tôi cũng hỏi cậu ấy như vậy." Giọng Bạch Liễu nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy. "Cậu ấy nói, không phải chúng ta là bạn sao? Chuyện này là chuyện tớ có thể giúp được cậu, nên tớ làm đó."
Nhóc Bạch Lục nói ra câu hỏi vừa nảy lên trong đầu: "Anh làm bạn với anh ấy từ khi nào vậy? Tôi nhớ anh chưa từng đồng ý chuyện này mà, đúng không?"
"Tôi cũng không biết." Bạch Liễu nói. "Nhưng Lục Dịch Trạm đơn phương nhận định thế. Tôi có nói với cậu ấy rằng tôi là một đứa quái thai, sau này không chừng lớn lên sẽ đi phá hoại đất nước. Cậu ấy nói với tôi một cách nghiêm túc, nếu tôi đúng là kẻ xấu, cậu ấy sẽ làm cảnh sát để bắt tôi. "
Bạch Liễu cười nhẹ: "Cho nên cậu ấy bảo tôi yên tâm, cậu ấy sẽ không để tôi trở thành người xấu, bởi vì bạn của cảnh sát không thể là người xấu."
"Cậu ấy đã chơi rất nhiều game kinh dị với tôi trong rất nhiều, rất nhiều năm. Dần dà cậu ấy cũng nhận ra rõ rằng tôi không thể nào là một người bình thường được, nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng làm bạn với tôi."
"Tại sao?" Nhóc Bạch Lục lại tiếp tục đặt câu hỏi, lần này nhóc có chút hoang mang. "Hai người không hiểu nhau chút nào. Làm bạn với anh có mang lại lợi ích gì cho anh ấy không?"
"Chẳng ích lợi gì, về mọi mặt thì tôi là một kẻ phiền phức." Bạch Liễu sảng khoái thừa nhận điều này, "Tôi không giỏi làm người, nhưng người bạn đó của tôi cũng không phải vì chỗ tốt gì của tôi mà kết bạn với tôi."
Nhóc Bạch Lục: "Vì sao chứ?"
Bạch Liễu: "Cậu ấy chỉ đơn giản là muốn tôi có một người bạn."
Lí do của Lục Dịch Trạm rất đơn giản. Anh muốn làm bạn với Bạch Liễu, muốn Bạch Liễu vui vẻ, muốn Bạch Liễu có một người bạn. Không phải vì đồng cảm hay thương hại, cậu ấy chỉ nghĩ vậy nên mới làm như vậy.
Lục Dịch Trạm là con người kỳ lạ đầu tiên xuất hiện trong nhận thức của Bạch Liễu. Sự tồn tại của người này gần như lật đổ tam quan của Bạch Liễu - người này là người tốt thuần túy cao cấp, không có bất kỳ mục đích cá nhân nào, tiêu chuẩn đạo đức cực cao, nhưng lại không có não. Trong thế giới quan của Bạch Liễu, cậu ấy là một kẻ ngốc tự nguyện hiến dâng tất cả như trong sách giáo khoa nói.
Và là người bạn duy nhất trong cuộc đời của Bạch Liễu.
"Trên đời này vẫn có những người tốt thuần túy. Sự tồn tại của họ chống lại thuyết tiến hóa và bản năng của con người, vậy nên họ sống rất khổ." Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, "Nhưng họ có tồn tại, và nhóc sẽ sớm gặp được họ thôi."
Đúng vậy. Bạch Lục, nhóc rồi cũng sẽ gặp được người bạn tình nguyện cùng nhóc chơi trò chơi, giả làm Slenderman chọc nhóc cười, bầu bạn với nhóc qua bao tháng năm. Bạch Liễu nhẹ giọng nói trong lòng.
"Loại người này chắc hẳn rất ít có nhỉ?" Giọng điệu của tiểu Bạch Lục vẫn nhẹ như cũ. "Anh có thể gặp một người như này đã là kỳ tích của thế giới, tôi sẽ không gặp loại người ngu xuẩn tình nguyện trả giá vì tôi đâu."
"Nhóc sẽ." Bạch Lưu cười, "Nhóc đã gặp được tôi rồi không phải sao?"
"Tôi biết rõ nhóc là một đứa trẻ hư. Bạch Lục, tôi cũng biết nhóc có thể bán đứng tôi, nhưng tôi cuối cùng vẫn nói cho nhóc biết kế hoạch của tôi." Giọng nói Bạch Liễu nhẹ nhàng. " Nhóc rất quan trọng đối với tôi, so với kế hoạch hay kể cả là so với tôi, đều quan trọng hơn."
"Ở nơi này, nhóc là người quan trọng nhất đối với tôi." Bạch Liễu cười. "Tôi hứa, tôi sẽ là người bạn kỳ quặc đáng tin cậy của nhóc."
Lần này Bạch Lục trầm mặc lâu thật lâu, lâu đến mức Bạch Liễu cho rằng cậu đã cúp máy. Sau đấy nhóc con này lại cứng nhắc đổi chủ đề: "Anh cũng thích game kinh dị à? Đã chơi qua trò gì thú vị chưa?"
Bạch Liễu rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi trò chuyện cùng Bạch Lục: "Có, tôi đã chơi được hai trò rất hay, một trò tên là 《Thị Trấn Siren》, trò còn lại tên là 《Chuyến tàu cuối nổ tung》."
Năm mười bốn tuổi, cậu rất dễ lừa, sẽ rung động trước tên ngốc Lục Dịch Trạm hy sinh tất cả không cần hồi đáp.
Nhưng nếu là Bạch Liễu năm hai mươi bốn tuổi, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.
Bạch Liễu không có nhiều thời gian để tư vấn tâm lý cho bản thân mình năm mười bốn tuổi, hơn nữa cậu cảm thấy nhóc Bạch Lục cũng không cần. Cậu nói một tràng dài như vậy chỉ mong thuyết phục được thằng nhóc ấy có thể toàn tâm toàn ý phối hợp với cậu - vì điều có sức mê hoặc lớn nhất đối với nhóc Bạch Lục chính là điểm tích lũy, nói cách khác là tiền. Mà Bạch Liễu đã ném hết chúng cho bọn Miêu Phi Xỉ cả rồi.
Đây cũng là một điều rất nguy hiểm, tổng số điểm mà Bạch Liễu có trong tay cũng chính là tổng số tièn mà cậu có, thấp hơn bọn Miêu Phi Xỉ nhiều. Tổng số đạo cụ mà họ có cũng hơn hẳn cậu nhiều. Điều này đối với cậu là điểm chí mạng.
Nếu như ngày hôm sau Bạch Lục nhìn thấy bọn họ, thằng nhóc quỷ nhạy cảm với tiền bạc này sẽ sớm biết được điều tồi tệ rằng: Bạch Liễu không có tiền bằng cha con Miêu Phi Xỉ.
Nói ra thì thấy xấu hổ thật, nhưng khi nhóc Bạch Lục biết bọn họ có thù, căn cứ vào sự hiểu biết về thằng nhỏ này, Bạch Liễu dám chắc nó có khả năng cao sẽ chạy đi bán đứng mình. Bạch Liễu hiểu rõ năm mười bốn tuổi bản thân là loại người gì, nhìn tình hình trước mắt mà thấy thì Bạch Lục chỉ phục tùng cậu vì tiền mà thôi.
Ngay cả khi điều này sẽ dẫn đến tai họa cho chính mình, nhóc Bạch Lục cũng không quan tâm. Cậu của mười bốn tuổi là kiểu người vì tiền bán mạng như vậy đấy.
Vì vậy, Bạch Liễu cần một cái khác ngoài tiền có thể kiềm chế nhóc Bạch Lục vì tiền làm bậy, thứ này phải có sức mạnh tương đương với tiền. Trên phương diện người từng trải mà nói, vũ khí tuyệt vời để kiềm hãm cậu chính là Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm có thể kiềm chế Bạch Liễu có khát vọng tiền tài tràn ngập không làm ra hành vi phạm pháp suốt ngần ấy năm, nếu không phải là người này quá mức ngang bướng ương ngạnh thì cũng là do anh một lòng muốn làm bạn với Bạch Liễu. Ngoài ra còn một cái nữa - chính là Bạch Liễu cực kì tò mò về Lục Dịch Trạm.
Bạch Liễu là một người tương đối tò mò, luôn tràn đầy ham muốn khám phá tất cả các loại hành vi kỳ quái không phải của con người. Mà sự tò mò của cậu về Lục Dịch Trạm chưa bao giờ giảm đi trong suốt bao năm qua.
Bạch Liễu tò mò về việc Lục Dịch Trạm làm bạn với đứa quái quỷ như cậu thì có thể thành người tốt được bao lâu, động lực cho hành động ngu ngốc này là gì. Có lúc cảm giác tò mò này đã vô tình lấn át được đam mê tiền tài của Bạch Liễu.
Lục Dịch Trạm không tồn tại trong phó bản này, vì vậy Bạch Liễu mới nói với nhóc Bạch Lục rằng có một người như vậy tồn tại, và chính cậu cũng sẽ tự mình đóng vai Lục Dịch Trạm. Bạch Liễu đã dựa vào thứ có thể kiềm chế lại bản thân nhất trên người Lục Dịch Trạm - chính là sự tò mò này.
Thằng nhóc Bạch Lục này đã bắt đầu tò mò về cậu và muốn khám phá logic hành vi của cậu, đây là điểm bắt đầu của toàn bộ câu chuyện.
Như khi xưa cậu cũng từng có cảm giác như thế với Lục Dịch Trạm.
—
Lời tác giả:
Lão Lục thật sự là người hiền lành nha, làm bạn nhiều năm với 6, với cái tính keo kiệt đi ra ngoài ăn lẩu còn phải đem ba đôi đũa dùng một lần ngoài hàng về nhà của 6 còn có thể gắn bó không bỏ, còn cảm thấy 6 như thế rất tiết kiệm biết quản lý, có thể nói như tự xem bản thân là cha hiền luôn (?!)
Nhóc Bạch Lục dừng lại một lúc, rồi tiếp tục giải thích: "Hơn nữa đêm qua anh cũng không khách sáo chào buổi tối, mấy lời kiểu này là lời tôi nói sau khi vơ được tiền của nhà tài trợ, nhưng anh chính là suối nguồn tiền tài của tôi, không cần nói mấy lời này với tôi. Chính xác là tối hôm qua lúc gọi điện anh cũng đâu có nói. Hôm nay vừa nối máy đã chào buổi tối tôi, có chút kì quái."
Nghe vậy, Bạch Liễu nhớ lại rằng cậu sẽ chỉ lịch sự và nhã nhặn với người xa lạ khi cầm được tiền của người ta, nói mấy lời chảy nước cũng không vấn đề gì, tương tự như lúc gọi Trương Khôi là "chủ nhân", Bạch Liễu có thể nói một cách vô cùng thoải mái, chính bản thân cậu lại không để ý đến điều này.
"Sao nhóc lại nghĩ tới việc yêu cầu Mộc Kha nói chuyện điện thoại với tôi thế?" Bạch Liễu cười hỏi. "Còn nữa, sao tối nay nhóc lại ở cùng một chỗ với Mộc Kha? Tình hình bên hai đứa như thế nào rồi?"
Điện thoại của người chơi không thể gọi điện được, nhưng điện thoại của trẻ em thì có.
Nhưng trong trường hợp rất khó để hầu hết trẻ em đều ra ngoài gọi điện thoại, để một đứa trẻ dắt theo một đứa trẻ khác, hơn nữa khi vừa kết nối đã chuyển máy cho đứa còn lại để nói chuyện thì Miêu Cao Cương - người chưa bao giờ nhận cuộc gọi từ trẻ em - phỏng chừng nghĩ cũng không nghĩ tới.
Khả năng chấp hành và vâng lời của trẻ em thấp hơn nhiều so với người lớn, đặc biệt, nếu so với những người lớn đã lăn lộn vùng vẫy tới kiệt sức trong trò chơi thì còn thấp hơn nữa. Với tiền đề để lũ nhóc này gọi điện cho bọn họ còn khó, nhóc Bạch Lục vì tiền mà nửa đêm không ngủ dắt theo Mộc Kha lạch bạch chạy khắp nơi như đứa khùng, đừng nói Miêu Cao Cương, ngay cả Bạch Liễu cũng phải bất ngờ trước việc nhóc Bạch Lục lại tuân thủ lời hứa đến vậy.
Dù biết rằng bản thân vì tiền có thể làm bất kì chuyện gì, nhưng khi nối máy và nghe thấy giọng của Mộc Kha, Bạch Liễu vẫn không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Nhóc Bạch Lục bình tĩnh thông báo: "Bởi vì ngày mai có lễ rửa tội, cô nuôi yêu cầu thông báo cho nhà đầu tư và phụ huynh, rất nhiều đứa nhóc đã ra ngoài gọi điện thoại vào tối nay, nhưng trước mắt trừ tôi thì chưa đứa nào thành công, còn có mấy đứa bị tiếng sáo dắt đi nữa. Có lẽ vì thế mà đám trẻ dị tật đã không chạy theo bọn tôi, tình hình vẫn ổn."
"Về phần tại sao tối nay tôi lại ở cùng Mộc Kha, tôi cảm thấy anh biết thừa còn hỏi." Giọng điệu của nhóc Bạch Lục vừa lạnh lùng vừa ghét bỏ, "Tối hôm qua anh không phải bảo tôi chăm sóc hai đứa nhóc sao? Nói là anh sẽ đưa cho tôi tiền, chỉ cần tôi giúp anh chăm sóc một nhỏ mù tên Lưu Giai Nghi, thêm một thằng nhóc mít ướt tên Mộc Kha. Tôi không thể liên lạc với nhỏ kia, nhưng tôi lại ở chung phòng với thằng nhóc này. Vì tiền, đêm nay lúc tôi gọi cho anh, chắc chắn tôi sẽ dắt theo nhóc đấy."
"Ý định ban đầu của tôi là cho anh nghe giọng thằng nhóc này, để anh kiểm tra xác minh cậu ta vẫn béo tốt, khóc được cười được. Nhưng không ngờ bên anh xảy ra chuyện, vậy nên tôi không lên tiếng, đưa điện thoại cho cậu ta, để cậu ta đóng giả làm đứa trẻ mà anh đầu tư."
Giọng nói của nhóc Bạch Lục hơi dừng một chút, sau đó thẳng thắn nghi ngờ Bạch Liễu: "Thật ra, tôi nghĩ tối hôm qua anh đã nói với tôi rằng anh đưa tiền để tôi giúp người chẳng qua là để hôm nay Mộc Kha nói chuyện với anh, đúng không?"
Âm thanh của Bạch Liễu mang ý cười rất nhẹ, cậu lười biếng dựa vào tường: "Nhóc nói vậy cũng được."
Khi cậu nói với nhóc Bạch Lục rằng tôi sẽ đưa tiền cho nhóc, nhóc giúp tôi chăm sóc Mộc Kha và Lưu Giai Nghi là Bạch Liễu biết rõ tối nay nhóc Bạch Lục sẽ lôi một người trong số họ ra để gọi cho cậu.
Mười bốn tuổi, sự cố chấp đối với tiền bạc lớn chưa từng có, cậu không thể từ bỏ cơ hội kiếm nhiều tiền đến như vậy, nhưng Bạch Liễu từ nhỏ đã là một người tương đối tuân thủ giao dịch giữa người với người, nên sẽ không dễ dàng lừa gạt đối tác. Cách tốt nhất nhằm xác minh giao dịch thành công là để nhóc Mộc Kha nói chuyện trực tiếp với Bạch Liễu và nói rằng nhóc ấy vẫn khỏe.
Và nhóc ấy cũng thực sự làm như vậy.
"Anh có thể bảo thẳng tôi rằng đêm nay kéo Mộc Kha ra ngoài gọi điện thoại cho anh, không cần phải vòng vo đến thế." Giọng nói của nhóc Bạch Lục mang theo âm sắc trẻ trung độc nhất vô nhị của người trẻ tuổi, nhưng vì bình tĩnh quá mức nên lại mang cảm giác có phần lạnh nhạt. "Miễn anh trả tiền, bảo tôi làm gì tôi cũng nghe."
"Nhưng rồi nhóc sẽ biết trước kế hoạch tôi định tiến hành để nhắm vào hai nhà đầu tư đối địch kia." Bạch Liễu bình tĩnh nói. "Nhóc chắc chắn sẽ đoán được tôi sẽ làm gì, gặp những uy hϊếp quái quỷ gì, biết rõ ý nghĩa của cuộc gọi này, nói không chừng lúc gọi điện nhóc sẽ kể hết sạch kế hoạch của tôi rồi kiếm bộn từ chỗ kẻ thù của tôi, đây hoàn toàn là chuyện nhóc sẽ làm ra, không phải sao?"
Nhóc Bạch Lục bên kia im lặng thật lâu.
Bạch Liễu khe khẽ cười: "Tôi không thể để cho nhóc đoán được tôi định làm gì, bởi vì nhóc chính là con nít quỷ."
"Thậm chí tôi cảm thấy trong trò chơi này, đối với tôi nhóc nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì, nhưng thật may là tôi hiểu rõ nhóc, tôi nói cho nhóc biết một sự thật như thế này nhé, Bạch Lục, tiền tài mà tôi cho nhóc chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều so với của cải của tất cả những người trên thế giới này, gia tài cả đời này của tôi, tất cả đều có thể cho nhóc."
Bạch Liễu từ từ rũ mắt xuống: "Sẽ chẳng ai trong cuộc đời này hào phóng với nhóc hơn tôi đâu, Bạch Lục ạ."
Bởi vì tôi là nhóc, nhóc là tôi, tiền bạc của nhóc và tôi sẽ lưu thông với nhau vượt thời không, nhưng bản chất vẫn thuộc sở hữu của [tôi], tiền tài của "tôi" đồng thời chia cho tôi và cậu, nhưng tiền tài của "Bạch Liễu" sẽ không mất đi một xu nào.
"Toàn bộ gia tài à?" Giọng điệu của nhóc Bạch Lục vẫn thờ ơ, nhưng trong lời nói của cậu bé lại có một sự mỉa mai không thể giải thích được. "Vậy thì ngài quả thực là một người tốt bụng, có một không hai và không hề ích kỷ chút nào, thưa ngài nhà đầu tư."
"Tôi quả thực rất ích kỷ và tham lam, cho nên tôi nhất định không đối xử với người khác như thế này." Bạch Liễu bị mỉa mai cũng chẳng hề tức giận, nụ cười vẫn treo trên mặt, không hề dao động. "Nhưng nói sao đây? Nhóc thật sự là người đặc biệt nhất đối với tôi trên [thế giới] này, vì vậy tôi chắc chắn dành tất cả cho nhóc."
Nhóc Bạch Lục không đáp lời Bạch Liễu, vẫn tiếp tục trầm mặc một cách hờ hững, vi diệu.
Bạch Liễu chậm rãi nói: "Nhưng tôi có thể hiểu những gì đang diễn ra trong đầu nhóc, nhóc hẳn đang nghĩ rằng con người là loài động vật có bản năng là ích kỷ, tôi là nhà đầu tư của nhóc, không thể nào lại vì một người xa lạ mà kiềm chế bản năng? Trên thế giới sẽ chẳng tồn tại những kẻ như vậy. Kể cả là có đi chăng nữa, thì cũng là kiểu người giả vờ lương thiện để chuộc lợi cho bản thân. Xét cho cùng, thiên hạ đâu có bữa cơm nào là miễn phí, đúng không?"
Nhóc Bạch Lục đối diện lại rơi vào trầm tư. Hiển nhiên Bạch Liễu biết rất rõ cậu bé mười bốn tuổi này đang nghĩ gì.
"Hồi bằng tuổi cậu, tôi cũng nghĩ vậy đấy." Bạch Liễu dựa vào tường, ngả đầu ra, hai mắt khép hờ.
Chính sự suy yếu của bản thân, phó bản trại mồ côi có ý nghĩa đặc biệt với cậu, và cả sự tồn tại của NPC nhóc Bạch Lục đã khiến cho Bạch Liễu rơi vào hồi tưởng một cách hiếm thấy.
Cậu năm mười bốn tuổi như thế nào nhỉ? Bạch Liễu nghĩ rằng cậu sẽ không nhớ được quá nhiều đâu.
Bởi lẽ con người quả thật là một sinh vật rất đãng trí, có khi kí ức của họ thực sự chỉ có bảy giây, và phần còn lại của trí nhớ chỉ là thứ mà con người xây dựng dựa trên chút cảm giác nông cạn của bản thân để đánh lừa và tự an ủi mình.
Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của nhóc Bạch Lục, vừa nhắm mắt lại là cậu có thể nhớ được năm mười bốn tuổi mình là người như thế nào.
Quái gở, lạnh nhạt và lạc lõng với mọi thứ xung quanh, không ai có thể hiểu được một cậu bé gầy gò chỉ luôn xem truyện kinh dị và ngóng chờ sẽ có bao nhiêu thứ truyện, thứ game kinh dị sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
Bạch Liễu mười bốn tuổi không thể che giấu biểu cảm và ẩn mình được bằng hiện tại. Khi nhìn vào người khác, ánh mắt của cậu luôn mang theo ba phần bài xích, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng "người còn sống thì né ra". Vì thế, không một đứa trẻ nào sẵn lòng đến gần cậu.
Tất nhiên, bản thân Bạch Liễu cũng có vấn đề rất lớn.
Khi đồ chơi của những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi là xe lửa hoặc khối xếp hình gỗ do những nhà hảo tâm quyên góp, thì đồ chơi yêu thích của Bạch Liễu là những con búp bê khủng bố bị cụt tay cụt chân. Khi những đứa trẻ khác đang đọc sách tranh hoặc truyện cổ tích, thì Bạch Liễu lại ở bên cạnh xem "Kí sự quý ngài Slenderman gϊếŧ người(*)", ti tỉ các thể loại kinh dị mà không biết là nhà "hảo tâm" thất đức nào đã quyên góp nó.
Nhưng khi những con người non nớt kia còn chưa bước vào xã hội, chưa tiếp xúc với đủ các thứ quy tắc đầu độc tâm hồn của người trưởng thành thì mỗi đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi cũng đã sống đi chết lại để giành giật đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon, cơ hội được cha mẹ nhận nuôi, thậm chí là cả giường chiếu lót rơm rạ khô ráo.
Không ai dạy chúng làm điều đó, việc giẫm đạp lên người khác để có cuộc sống tốt đẹp hơn là một thứ bản năng của sinh vật. Bạch Liễu nhận ra điều này từ rất sớm, nên càng ngày càng tách biệt tới những người này.
Trong trại trẻ mồ côi, có hai đứa trẻ không hề tranh giành những thứ này, một đứa là Bạch Liễu, đứa còn lại chính là Lục Dịch Trạm.
Bạch Liễu thì là bởi vì cậu không cần những thứ này. Cậu thích tiền. Mà các nhà hảo tâm nói chung thì sẽ không cho trẻ con những thứ như vậy. Còn Lục Dịch Trạm là vì cho rằng người khác cần nhiều hơn, cho nên tên ngốc này mới chủ động nhường nhịn.
Có đồ ăn ngon hơn, đồ chơi tốt hơn, cơ hội được nhận làm con nuôi,... Lục Dịch Trạm đều ngốc nghếch nhường hết, nhìn qua gương mặt hạnh phúc tươi cười của kẻ đã bóc lột thành quả của anh ta đi, lúc này chỉ cần bọn họ đơn giản nói một câu cảm ơn hời hợt đã có thể làm cho thằng nhóc khờ khạo này gãi ót cười đến toả nắng.
"Tôi đã từng nghĩ trên đời này sẽ không có loại người nào vì người khác mà nhường tất cả mọi thứ của bản thân cho họ." Giọng nói của Bạch Liễu rất nhẹ nhàng, bình tĩnh. "Cho dù có kiểu người trả giá vì người khác, thì cũng chỉ là bị thế giới này tẩy não bởi tiêu chuẩn đạo đức, rồi hun đúc tạo thành thôi. Tận tâm phụng hiến chỉ vì cảm giác thỏa mãn khi được biết ơn mang lại, suy cho cùng bản chất vẫn là làm hài lòng bản thân. "
"Trên đời không có người tốt thuần túy, chỉ có người xấu thuần túy."
Tiếng thở gấp gáp của nhóc Bạch Lục vang lên từ đầu dây bên kia, thằng bé vẫn đang kéo Mộc Kha - còn đang nhỏ giọng nức nở - chạy như bay trong trại trẻ mồ côi vào đêm khuya. Nhưng Bạch Liễu biết, cậu nhóc ấy vẫn đang nghe.
Thằng ranh con này chưa cúp máy, vì nó được trả lương theo phút, thật là một nhân viên tận tụy với công việc. Tuy là lao động trẻ em.
Bạch Liễu nói, giọng điệu mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như cậu nhớ lại chuyện gì đó rất buồn cười: "Khi tôi đinh ninh với bản thân về những ý nghĩ này, tôi lại gặp được một kẻ ngốc bằng lòng làm bạn với tôi."
"Cậu ta cứ hỏi tôi sao tôi lại ở một mình, để dành đồ ăn cho tôi khi tôi đói. Khi biết tôi đang đọc mấy cuốn truyện máu me kỳ quái đấy, cậu ta cũng chỉ ngơ ra một lát, rồi lẻn ra ngoài tìm cho tôi." Giọng Bạch Liễu đều đều, "Nhưng tôi từ đầu đến cuối đều thờ ơ với cậu ta, cậu ta không hề nhận được bất kì sự cảm kích hay những gì có thể mang lại cảm giác thỏa mãn, tôi nghĩ cậu ấy sẽ sớm từ bỏ thôi. "
Nhóc Bạch Lục ở đằng kia cuối cùng cũng lên tiếng và hỏi: "Anh ấy đã bỏ cuộc rồi à?"
"Cậu ấy biến mất khỏi tôi một thời gian, tôi cứ nghĩ rằng tên đấy cuối cùng đã bỏ cuộc rồi." Bạch Liễu dừng một chút. "Vào buổi trưa của một ngày nọ, tôi nhìn thấy một con thú bông [Slenderman] ở sân sau."
Đó là một con Slenderman được làm rất vụng về. Bộ đồ thú bông được làm từ những tấm ga trải giường mà trại đã vứt đi, phần mũ thì rách tung tóe. Hệt như tác phẩm thất bại của học sinh tiểu học trong giờ thủ công. Slenderman trong bộ quần áo lam lũ khờ khờ khạo khạo này đang say hi với cậu một cách ngu ngốc.
Cuốn sách mà Bạch Liễu thường đọc nhất trong thời gian đó là [Slenderman]. Bởi lẽ, trại trẻ chưa được tặng bất kỳ cuốn sách nào khác thuộc thể loại này nữa.
Nhưng Lục Dịch Trạm đã hiểu lầm rằng Bạch Liễu thích sinh vật kì lạ trong truyền thuyết đô thị đấy. Nhóc con mười mấy tuổi đó lén lút trốn trong chăn thức đêm thứ hôm làm bộ đồ thú bông này. Sau đấy tròng lên người, đứng trước mặt Bạch Liễu nhảy nhót lung tung đến độ mồ hôi nhễ nhại. Đôi mắt của cậu vô cùng sạch sẽ, nhưng hốc mắt phiếm hồng vì thức khuya...
Lục Dịch Trạm thật sự coi Bạch Liễu như một đứa bé thích các nhân vật hoạt hình như bao trẻ em khác. Và cậu chỉ đơn giản hy vọng rằng Bạch Liễu sẽ hạnh phúc vì điều này.
Nhưng cậu không muốn Bạch Liễu cảm ơn, và tất nhiên Bạch Liễu cũng không muốn cảm ơn, bởi vì đây thực sự ...
"... Anh ta đần gớm." Nhóc Bạch Lục mặt mày không chút biểu cảm nói.
"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng thấy thế." Bạch Liễu cười nhẹ. "Tôi nhìn cậu ấy cứ như nhìn thằng ngu, sau đó lịch sự giải thích rằng tôi không phải là fan của Slenderman, tôi chỉ thích xem những cuốn truyện kinh dị. Nhìn những sinh vật kỳ dị và đáng sợ này ăn thịt những con người phạm phải sai lầm ngớ ngẩn. Tôi thích những câu chuyện khủng bố như thế."
Nhóc Bạch Lục trầm mặc một hồi nói: "Tôi cũng thích, nhưng chắc hẳn là anh ta... không thích nhỉ."
Chỉ có thể nói đã là con nít bình thường thì đều không mê nổi, lúc đó Bạch Liễu như con quái thú trong trại trẻ mồ côi, bởi vì sách tranh của cậu không hề bình thường, rất máu me, thuộc loại hình bị cô nuôi chú ý sát sao. Cảm giác cậu có khuynh hướng chống đối xã hội và những thứ tương tự như vậy. Ngay sau đó, dưới sự giám sát chặt chẽ của cô nuôi, họ đã vứt bỏ tất cả những thứ ít ỏi mà Bạch Liễu thích.
Bao gồm sách truyện, đồ chơi, thậm chí cả mấy con thú bông được Bạch Liễu nhìn thêm đôi lần. Bọn họ phòng bị Bạch Liễu y như phòng bị một tên tội phạm tiềm ẩn đang cải tạo.
Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, kiểu phòng bị này cũng đúng thôi.
Sau đấy Bạch Liễu đã kiềm chế những sở thích táo bạo của bản thân, giả làm một đứa trẻ ngoan như bao đứa trẻ khác.
Lục Dịch Trạm cũng không thích những câu chuyện và trò chơi khủng bố tới độ khác thường như vậy.
Nhưng anh không thích cũng không có nghĩa là không thể để Bạch Liễu thích, anh biết Bạch Liễu thích, nhưng cũng biết Bạch Liễu làm bộ không thích nữa.
"Cậu ấy thực sự không thích, nhưng cái tên đó nhân duyên lúc nào cũng tốt hết, chả biết cậu ta lôi từ đâu ra một đống game và truyện kinh dị." Đôi mắt Bạch Liễu vẫn nhắm nghiền, hồi tưởng lại. "Thực sự là rất nhiều. Sau đấy lại làm trò qua mắt cô nuôi để đem đến cho tôi chơi, cho tôi xem. "
Nhóc Bạch Lục lần này im lặng một hồi lâu, nhóc hỏi: "Tại sao anh ấy lại muốn làm thế?"
"Tôi cũng hỏi cậu ấy như vậy." Giọng Bạch Liễu nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy. "Cậu ấy nói, không phải chúng ta là bạn sao? Chuyện này là chuyện tớ có thể giúp được cậu, nên tớ làm đó."
Nhóc Bạch Lục nói ra câu hỏi vừa nảy lên trong đầu: "Anh làm bạn với anh ấy từ khi nào vậy? Tôi nhớ anh chưa từng đồng ý chuyện này mà, đúng không?"
"Tôi cũng không biết." Bạch Liễu nói. "Nhưng Lục Dịch Trạm đơn phương nhận định thế. Tôi có nói với cậu ấy rằng tôi là một đứa quái thai, sau này không chừng lớn lên sẽ đi phá hoại đất nước. Cậu ấy nói với tôi một cách nghiêm túc, nếu tôi đúng là kẻ xấu, cậu ấy sẽ làm cảnh sát để bắt tôi. "
Bạch Liễu cười nhẹ: "Cho nên cậu ấy bảo tôi yên tâm, cậu ấy sẽ không để tôi trở thành người xấu, bởi vì bạn của cảnh sát không thể là người xấu."
"Cậu ấy đã chơi rất nhiều game kinh dị với tôi trong rất nhiều, rất nhiều năm. Dần dà cậu ấy cũng nhận ra rõ rằng tôi không thể nào là một người bình thường được, nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng làm bạn với tôi."
"Tại sao?" Nhóc Bạch Lục lại tiếp tục đặt câu hỏi, lần này nhóc có chút hoang mang. "Hai người không hiểu nhau chút nào. Làm bạn với anh có mang lại lợi ích gì cho anh ấy không?"
"Chẳng ích lợi gì, về mọi mặt thì tôi là một kẻ phiền phức." Bạch Liễu sảng khoái thừa nhận điều này, "Tôi không giỏi làm người, nhưng người bạn đó của tôi cũng không phải vì chỗ tốt gì của tôi mà kết bạn với tôi."
Nhóc Bạch Lục: "Vì sao chứ?"
Bạch Liễu: "Cậu ấy chỉ đơn giản là muốn tôi có một người bạn."
Lí do của Lục Dịch Trạm rất đơn giản. Anh muốn làm bạn với Bạch Liễu, muốn Bạch Liễu vui vẻ, muốn Bạch Liễu có một người bạn. Không phải vì đồng cảm hay thương hại, cậu ấy chỉ nghĩ vậy nên mới làm như vậy.
Lục Dịch Trạm là con người kỳ lạ đầu tiên xuất hiện trong nhận thức của Bạch Liễu. Sự tồn tại của người này gần như lật đổ tam quan của Bạch Liễu - người này là người tốt thuần túy cao cấp, không có bất kỳ mục đích cá nhân nào, tiêu chuẩn đạo đức cực cao, nhưng lại không có não. Trong thế giới quan của Bạch Liễu, cậu ấy là một kẻ ngốc tự nguyện hiến dâng tất cả như trong sách giáo khoa nói.
Và là người bạn duy nhất trong cuộc đời của Bạch Liễu.
"Trên đời này vẫn có những người tốt thuần túy. Sự tồn tại của họ chống lại thuyết tiến hóa và bản năng của con người, vậy nên họ sống rất khổ." Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, "Nhưng họ có tồn tại, và nhóc sẽ sớm gặp được họ thôi."
Đúng vậy. Bạch Lục, nhóc rồi cũng sẽ gặp được người bạn tình nguyện cùng nhóc chơi trò chơi, giả làm Slenderman chọc nhóc cười, bầu bạn với nhóc qua bao tháng năm. Bạch Liễu nhẹ giọng nói trong lòng.
"Loại người này chắc hẳn rất ít có nhỉ?" Giọng điệu của tiểu Bạch Lục vẫn nhẹ như cũ. "Anh có thể gặp một người như này đã là kỳ tích của thế giới, tôi sẽ không gặp loại người ngu xuẩn tình nguyện trả giá vì tôi đâu."
"Nhóc sẽ." Bạch Lưu cười, "Nhóc đã gặp được tôi rồi không phải sao?"
"Tôi biết rõ nhóc là một đứa trẻ hư. Bạch Lục, tôi cũng biết nhóc có thể bán đứng tôi, nhưng tôi cuối cùng vẫn nói cho nhóc biết kế hoạch của tôi." Giọng nói Bạch Liễu nhẹ nhàng. " Nhóc rất quan trọng đối với tôi, so với kế hoạch hay kể cả là so với tôi, đều quan trọng hơn."
"Ở nơi này, nhóc là người quan trọng nhất đối với tôi." Bạch Liễu cười. "Tôi hứa, tôi sẽ là người bạn kỳ quặc đáng tin cậy của nhóc."
Lần này Bạch Lục trầm mặc lâu thật lâu, lâu đến mức Bạch Liễu cho rằng cậu đã cúp máy. Sau đấy nhóc con này lại cứng nhắc đổi chủ đề: "Anh cũng thích game kinh dị à? Đã chơi qua trò gì thú vị chưa?"
Bạch Liễu rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi trò chuyện cùng Bạch Lục: "Có, tôi đã chơi được hai trò rất hay, một trò tên là 《Thị Trấn Siren》, trò còn lại tên là 《Chuyến tàu cuối nổ tung》."
Năm mười bốn tuổi, cậu rất dễ lừa, sẽ rung động trước tên ngốc Lục Dịch Trạm hy sinh tất cả không cần hồi đáp.
Nhưng nếu là Bạch Liễu năm hai mươi bốn tuổi, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.
Bạch Liễu không có nhiều thời gian để tư vấn tâm lý cho bản thân mình năm mười bốn tuổi, hơn nữa cậu cảm thấy nhóc Bạch Lục cũng không cần. Cậu nói một tràng dài như vậy chỉ mong thuyết phục được thằng nhóc ấy có thể toàn tâm toàn ý phối hợp với cậu - vì điều có sức mê hoặc lớn nhất đối với nhóc Bạch Lục chính là điểm tích lũy, nói cách khác là tiền. Mà Bạch Liễu đã ném hết chúng cho bọn Miêu Phi Xỉ cả rồi.
Đây cũng là một điều rất nguy hiểm, tổng số điểm mà Bạch Liễu có trong tay cũng chính là tổng số tièn mà cậu có, thấp hơn bọn Miêu Phi Xỉ nhiều. Tổng số đạo cụ mà họ có cũng hơn hẳn cậu nhiều. Điều này đối với cậu là điểm chí mạng.
Nếu như ngày hôm sau Bạch Lục nhìn thấy bọn họ, thằng nhóc quỷ nhạy cảm với tiền bạc này sẽ sớm biết được điều tồi tệ rằng: Bạch Liễu không có tiền bằng cha con Miêu Phi Xỉ.
Nói ra thì thấy xấu hổ thật, nhưng khi nhóc Bạch Lục biết bọn họ có thù, căn cứ vào sự hiểu biết về thằng nhỏ này, Bạch Liễu dám chắc nó có khả năng cao sẽ chạy đi bán đứng mình. Bạch Liễu hiểu rõ năm mười bốn tuổi bản thân là loại người gì, nhìn tình hình trước mắt mà thấy thì Bạch Lục chỉ phục tùng cậu vì tiền mà thôi.
Ngay cả khi điều này sẽ dẫn đến tai họa cho chính mình, nhóc Bạch Lục cũng không quan tâm. Cậu của mười bốn tuổi là kiểu người vì tiền bán mạng như vậy đấy.
Vì vậy, Bạch Liễu cần một cái khác ngoài tiền có thể kiềm chế nhóc Bạch Lục vì tiền làm bậy, thứ này phải có sức mạnh tương đương với tiền. Trên phương diện người từng trải mà nói, vũ khí tuyệt vời để kiềm hãm cậu chính là Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm có thể kiềm chế Bạch Liễu có khát vọng tiền tài tràn ngập không làm ra hành vi phạm pháp suốt ngần ấy năm, nếu không phải là người này quá mức ngang bướng ương ngạnh thì cũng là do anh một lòng muốn làm bạn với Bạch Liễu. Ngoài ra còn một cái nữa - chính là Bạch Liễu cực kì tò mò về Lục Dịch Trạm.
Bạch Liễu là một người tương đối tò mò, luôn tràn đầy ham muốn khám phá tất cả các loại hành vi kỳ quái không phải của con người. Mà sự tò mò của cậu về Lục Dịch Trạm chưa bao giờ giảm đi trong suốt bao năm qua.
Bạch Liễu tò mò về việc Lục Dịch Trạm làm bạn với đứa quái quỷ như cậu thì có thể thành người tốt được bao lâu, động lực cho hành động ngu ngốc này là gì. Có lúc cảm giác tò mò này đã vô tình lấn át được đam mê tiền tài của Bạch Liễu.
Lục Dịch Trạm không tồn tại trong phó bản này, vì vậy Bạch Liễu mới nói với nhóc Bạch Lục rằng có một người như vậy tồn tại, và chính cậu cũng sẽ tự mình đóng vai Lục Dịch Trạm. Bạch Liễu đã dựa vào thứ có thể kiềm chế lại bản thân nhất trên người Lục Dịch Trạm - chính là sự tò mò này.
Thằng nhóc Bạch Lục này đã bắt đầu tò mò về cậu và muốn khám phá logic hành vi của cậu, đây là điểm bắt đầu của toàn bộ câu chuyện.
Như khi xưa cậu cũng từng có cảm giác như thế với Lục Dịch Trạm.
—
Lời tác giả:
Lão Lục thật sự là người hiền lành nha, làm bạn nhiều năm với 6, với cái tính keo kiệt đi ra ngoài ăn lẩu còn phải đem ba đôi đũa dùng một lần ngoài hàng về nhà của 6 còn có thể gắn bó không bỏ, còn cảm thấy 6 như thế rất tiết kiệm biết quản lý, có thể nói như tự xem bản thân là cha hiền luôn (?!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.