Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết (Phần 2: I'm No Longer A Cinderella)

Chương 11

FrostArcherAshe

08/11/2016

Bữa tiệc đang dần trở thành một "buổi thác loạn", khi mà các chàng trai mang ra những chai champagne hảo hạng và bật nút liên tục, hưởng thụ thứ rượu cay nồng bắn lên trời xối xả và gọi đó là "pháo hoa giao thừa". Trần Hải Minh cụng nguyên chai rượu với Hoàng Lâm, trong khi Triệu Minh đang khoác eo Vũ Lục Hàn, mỗi cô nàng cầm khư khư một chai rượu đã vơi nửa. Âm nhạc tăng lên một chút khi có cơn gió lạnh mát thổi qua. Mới chỉ ba giờ chiều mà không khí sôi động như một đêm tiệc mừng năm mới.

"Uống ít thôi nhé", Hàm Vũ Phong nghiêm giọng đến gần vợ, gõ nhẹ chai champagne của mình lên chai rượu của cô. Vũ Lục Hàn cười khúc khích, hai má hồng lên vì chất kích thích cuồn cuộn trong máu. Hắn vẫn luôn sợ cô say quá sẽ làm loạn chỗ này.

"Anh cũng vậy, anh đã uống hết một chai rồi mà vẫn còn uống tiếp hả?"

"Em không còn nhận ra chai rượu này nữa à?", hắn lắc đầu ngán ngẩm, cười bất lực. Vũ Lục Hàn mới uống nửa chai thôi mà đã không phân biệt được chai rượu mà hắn vẫn cầm trên tay nãy giờ. Nếu không hạn chế ngay lúc này, e rằng vợ hắn sẽ tuyên bố "Chúc mừng sinh nhật Chu Bạch Thảo" mất.

Chu Bạch Thảo vừa tự tay cắt bánh, dùng chiếc nĩa sứ gõ leng keng vào chai rượu của mình. Mọi người trong bữa tiệc tụ lại quanh nàng, nhìn theo gương mặt sáng bừng hạnh phúc ấy với một sự chờ đợi.

"Tôi có đôi lời muốn nói với các bạn", Chu Bạch Thảo đứng hẳn lên ghế, khiến Hoàng Lâm vội vã đưa tay đỡ, "Tôi rất cảm động và hạnh phúc vì bữa tiệc này, đặc biệt là những người bạn và người yêu của tôi, vì đã dành thời gian chuẩn bị một bữa tiệc chào đón tuyệt vời, và cả các bạn, những người đã đến chia vui, chào đón tôi. Bởi vậy, tôi muốn đáp lễ các bạn bằng một thông báo nhỏ..."

Không để cho mọi người có cơ hội xì xào, nàng đã ngay lập tức tiếp lời sau nụ cười tủm tỉm, "Tôi đã hoàn thành chương trình học, vì thế từ giờ tôi chính thức trở về, không phải quay lại Mỹ nữa..."

Ngoại trừ Hoàng Lâm, tất thảy mọi người đều òa lên sửng sốt. Vũ Lục Hàn ngà ngà say, hú hét rất to khi nghe tin ấy - đó là điều cô chắc chắn không bao giờ làm khi không say. Bữa tiệc tiếp tục sôi động hơn trước, Hoàng Lâm đỡ Chu Bạch Thảo bước xuống. Nàng đến gần và trao cho Vũ Lục Hàn một cái ôm thật chặt.

"Sao em không nói trước với bọn anh?", Trần Hải Minh đến bên cạnh, sự bất ngờ vẫn còn hiện trên mặt cậu rất rõ, "Nếu biết em về luôn, bọn anh đã làm hoành tráng hơn thế này rồi!"

Chu Bạch Thảo cười giòn tan, "Em muốn làm mọi người bất ngờ! Hơn nữa, bữa tiệc thế này đã là quá tuyệt, bánh rất ngon nữa. Anh còn muốn tuyệt vời hơn sao?"

"Tất nhiên rồi! Thế này là chưa đủ, nó cũng giống những bữa tiệc cuối cấp vậy!"

"Chấp nhận đi, Đầu Cà Rốt", Hoàng Lâm nhìn Trần Hải Minh, "Tôi cũng bị cô ấy giấu giếm cho đến tận khi về tới đây. Chúng ta không thể ngăn cản phụ nữ làm những gì họ muốn!"

"Nghe thật nghiêm trọng!", Chu Bạch Thảo bật cười. Nàng vẫy tay gọi Triệu Minh lại gần mình, rồi nhìn một lượt những người bạn thân thiết, "Em giấu tin vui vì cũng có lý do của em. Em đang muốn mời mọi người một bữa ăn, do chính tay em làm. Em tính mở tiệc vào tối nay để gây bất ngờ, ai dè mọi người đã gây bất ngờ trước cho em rồi!"

Vũ Lục Hàn phẩy tay. "Không có gì tuyệt bằng tiệc bể bơi đâu!"

"Em say quá rồi", Hàm Vũ Phong ngay lập tức nhắc nhở. Chu Bạch Thảo nheo mắt nhìn cảnh tượng đó, gật đầu tủm tỉm.

"Tiểu Hàn nói đúng mà. Em vẫn thấy tiệc bể bơi thật tuyệt! Vậy nên em muốn mời mọi người ở lại đây đến tối, chúng ta cứ tiếp tục bữa tiệc thôi, và có thể ăn thịt nướng ngoài sân. Những người khác, nếu họ muốn thì họ ở lại, còn không thì về. Em chỉ quan trọng chúng ta thôi. Chiều nay có ai bận gì không?"

"Anh có hẹn đi ăn với vài người ở Đài truyền hình chiều nay", Tóc Đỏ đút tay túi quần, nhưng mím môi và nhún vai, "Anh sẽ hủy nó. Hôm nay là Chủ nhật mà!"

"Tuyệt, vậy là anh và Triệu Minh ở lại được phải không?"

"Em cũng không có lịch trình gì", Triệu Minh đáp lời. Hoàng Lâm đương nhiên sẽ ở lại. Chu Bạch Thảo liền nhìn sang Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong.

"Chúng ta đi thăm bố chiều tối qua rồi phải không anh?", Vũ Lục Hàn cười toe toét, tựa vào ngực hắn, rồi lại nhích người ra xa. Hai má cô ửng hồng.

"Anh không chắc", hắn chau mày, "Nếu tiếp tục ở lại, em sẽ say mềm mất. Anh không thích."

"Ôi, thôi nào!", Tóc Đỏ hô lên, "Đây là một bữa tiệc mà! Cậu có thể ngừng kiểm soát vợ được không? Hãy để cô ấy thoải mái một chút đi! Không có chai rượu nào ở đây đủ nặng để hạ gục cô ấy đâu. Tôi còn để cho Minh Minh uống thỏa thích cơ mà!"

Hàm Vũ Phong nhăn mặt. Hắn không đồng tình với từ "kiểm soát" một chút nào.

"Say rượu không tốt. Cậu có thể để bạn gái uống say, nhưng tôi thì sẽ không để vợ say khướt như vậy đâu."

"Được rồi, được rồi!", Vũ Lục Hàn xen vào giữa, ngả vào ngực hắn. Hành động nào của cô cũng cho thấy hơi rượu phảng phất, "Em sẽ không uống nữa, ok, em sẽ chỉ uống nước hoa quả. Cho em ở lại nhé?"

"Lấy vợ rồi khó tính quá!", Hoàng Lâm cười trêu chọc, "Đầu Cà Rốt nói đúng đấy, say một chút cũng không chết được đâu! Đây là tiệc mà!"

"Anh Vũ Phong, hai người ở lại đây đi, em đảm bảo sẽ không để Tiểu Hàn uống say quá đâu!", Chu Bạch Thảo cũng dùng ánh mắt cún con để van xin. Hàm Vũ Phong thở dài. Hắn không biết do mình nghiêm khắc quá hay bạn bè dễ dãi quá nữa.

"Thôi được, bọn anh sẽ ở lại", Hàm Vũ Phong khoác vai vợ. Vũ Lục Hàn cười sung sướng trong lòng hắn, thể hiện một sự quá khích hơi không giống cô thường ngày. Vũ Lục Hàn khi say cứ như một người khác vậy.

"Quyết định như vậy luôn có phải nhanh không!", Tóc Đỏ búng tay, đồng thời quay sang lườm chàng thư sinh đang đứng cạnh Chu Bạch Thảo, "Tôi cấm cậu gọi Đầu Cà Rốt. Chỉ Minh Minh mới được gọi như vậy thôi!"

Từ ngoài bể bơi nhìn vào đám bạn đang túm tụm lại cười đùa, cô gái trong bộ bikini đỏ nhăn mặt. Cô bước lên bờ, với lấy khăn bông đang vắt trên chiếc ghế gần đó và cuốn vào người. Đôi mắt cô không ngừng liếc nhìn về đám người đó. Cô nhăn mặt, lục tìm điện thoại trong túi xách và nhấn số.

"Bố à?", đôi mắt sáng lên, Mai Kiều Dung cười rạng rỡ ngay lập tức, "Bố ơi, bảo mẹ rằng có thể chiều nay con sẽ không ăn cơm đâu nhé..."

"Sao cơ?", ở phía bên kia, Mai Tuấn Chung thốt lên không hài lòng, "Con đang ở đâu vậy? Bố nghe tiếng nhạc lớn. Lại vào mấy chỗ đàn đúm à?"

"Không, bố", Mai Kiều Dung lập tức tắt nụ cười, nhăn mặt, "Con đang ở một bữa tiệc, tại nhà chị Chu Bạch Thảo. Con đã nói rồi mà? Con gái họ Chu ấy? Vừa đi du học về ấy?"

"À, con gái của Chu Thượng Khiết phải không? Lạ nhỉ, có chị gái con ở đó không?"

Mai Kiều Dung bĩu môi, trong lòng vô cùng tức tối. Bao giờ cũng thế, bố mẹ cô luôn luôn nghĩ đến Mai Kiều Giang trước. Bởi thế mà chị gái cô có được công việc ổn định, lấy được chồng giàu có, trong khi cô vừa ra trường đã phải làm công việc trang điểm làng nhàng. Bố cô thu xếp cho chị cô rất ổn thỏa, còn cô thì không. Ngay cả với bạn bè bố mẹ, họ chỉ luôn đưa Mai Kiều Giang theo và giới thiệu con gái cả của họ. Dường như trong mắt họ, cô là đứa kém cỏi, không có chút ấn tượng nào. Cô ghét Mai Kiều Giang.

"Chị ta không có đây", cô ngay lập tức đổi giọng lạnh lùng, "Bố, không lẽ con không thể chơi với con gái của Chu Thượng Khiết sao?"

"À, bố không có ý đấy. Bố cứ nghĩ cô tiểu thư đó thân thiết với chị gái con hơn..."

"Đó là bởi bố chưa bao giờ đưa con đến những bữa tiệc ở nhà này!", cô gắt lên, hậm hực quay đi khi thấy có người nhìn mình, "Bố, đó không phải vấn đề, con không gọi chỉ để nghe điều đó!"

"Được rồi, bố xin lỗi, nhưng Kiều Dung, con sẽ không được phép ở một bữa tiệc như vậy quá giờ quy định. Con đã ra khỏi nhà từ sáng mà không nói lại một lời nào cả, và giờ lại gọi điện về nói không ăn tối?"

"Bởi vì Chu Bạch Thảo muốn con ở lại đây", cô khoanh tay trước ngực, thở hắt ra, "Bố không thể cấm con được, con đã hứa sẽ ở lại rồi!"



"Con hứa với người khác mà không hỏi ý kiến bố mẹ ư?"

"Con chỉ cần bố biết là con sẽ ở lại đây đến chiều. Bố mẹ ăn cơm trước đi! Con đã lớn rồi, con không cần ai quản lý cả. Hơn nữa..."

Mai Kiều Dung cố tình kéo dài giọng rồi im lặng. Cô biết bố mình, cô biết việc ngập ngừng như vậy sẽ khiến bố cô tò mò, kèm theo một sự lo lắng. Cô luôn gọi cho Mai Tuấn Chung mà không gọi cho mẹ, vì cô biết nỗi lo lắng của bố. Cô thích điều đó.

"Hơn nữa cái gì? Con không thể tự ý ở lại một nơi toàn những người lạ như vậy được, ai sẽ đưa con về, ai sẽ để ý tới con? Rồi nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao bố mẹ can thiệp kịp? Nếu có chị con ở đó thì còn..."

"Bố đừng nhắc đến chị nữa!", Mai Kiều Dung cáu kỉnh gắt lên. Cô chẳng cần có chị ở đây để quản lý. Thực chất, cô chẳng cần ai quản mình, "Chẳng có ai ở đây lạ cả! Sếp của con cũng đang ở đây đấy, bố biết không?"

"Ai?", Mai Tuấn Chung nhăn mặt, "Sếp nào của con?"

"Còn ai vào đây ngoài Hàm Vũ Phong nữa?"

"Thật ấy hả?", giọng bố cô sửng sốt thật sự, "Sếp con cũng ở đó sao? Bố không nghĩ người nghiêm túc như cậu ta lại đi dự tiệc..."

"Anh ấy và chị Chu Bạch Thảo là bạn thân, bố ạ. Thực chất thì... thì anh ấy là người đã đưa con đi mua đồ bơi để dự bữa tiệc này chiều hôm qua. Anh ấy đã hỏi con... nếu anh ấy có thể đến đón, nhưng con đã từ chối và tự mình đến. Bố đừng lo, anh ấy sẽ thay bố quản lý con thôi."

Mai Kiều Dung ngừng lại một lát, hồi hộp lắng nghe sự yên lặng từ bố. Thực chất cô đâu có nói dối, Hàm Vũ Phong đã đưa cô đến cửa hiệu bán đồ lót mà. Cô chỉ "cường điệu hóa" một chút thôi, bố sẽ không cần biết. Quan trọng là, cô đã biết bố sẽ làm gì.

"Con nói thật chứ?", bố cô có vẻ hoài nghi, "Hàm Vũ Phong đã có vợ rồi, bố đi dự đám cưới của cậu ta năm ngoái mà. Làm sao có thể mời người khác đi cùng được?"

"Bố, vợ anh ấy ở nhà nên anh ấy mời con. Thật ra con và vợ anh ấy rất thân thiết với nhau, con là... đồng nghiệp của chị ấy mà, nên khi chị ấy bận, chị ấy đã muốn sếp con đưa con đi. Bố không phải lo, chẳng có gì mờ ám ở đây cả."

Cô ghét khi phải nói rằng mình thân thiết với Vũ Lục Hàn. Cô ghét Vũ Lục Hàn. Cô chỉ ước cô gái đó biến mất.

"Thế à?", bố cô thể hiện rõ nỗi lo trong giọng nói. Có thể cô đã thành công rồi, "Nếu vậy thì thật tốt, cậu ta có thể để ý đến con một chút..."

"Tất nhiên rồi bố, đừng thái quá như vậy. Con không cần ai để ý đến đâu. Thôi vậy đi nhé, con ngắt máy đây, tối con về. Bố đừng có gọi cho người ta nhờ vả quan tâm đến con đấy, ngại lắm."

"Con thật tùy tiện!"

Mai Kiều Dung ngắt máy ngay, chẳng thèm nghe bố nói hết câu. Cô đã biết bố sẽ làm gì rồi, bởi cô nắm rõ tính cách của bố trong lòng bàn tay luôn vậy. Cô cất điện thoại, kín đáo nhìn về phía đám bạn thân vẫn đang trò chuyện ở đằng kia. Cô chỉ chờ đợi và chờ đợi. Cuối cùng, cô cũng đã thấy Hàm Vũ Phong rút điện thoại ra, tách khỏi cô vợ khó chịu kia một lúc, đi về phía xa và nghe điện thoại. Cô nhanh chóng ngồi xuống mép bể bơi, thả đôi chân trần xuống bể, vờ như đang thư giãn, cảm nhận ánh mắt của Hàm Vũ Phong hướng về mình. Để tạo ra một chút quyến rũ, cô liếc mắt về phía hắn, diễn như thể mình chỉ vô tình bắt gặp, môi hé mở và đôi mắt chớp một cái tỉnh bơ. Hắn vẫn đang nghe điện thoại, ngay lập tức đưa mắt đi khi cô nhìn. Cắn câu rồi, cả Hàm Vũ Phong và bố.

"Thật kì lạ", hắn lẩm bẩm, quay về bên Vũ Lục Hàn. Cô còn đang mải cười nói với Triệu Minh, tuy nhiên vẫn nghe được câu nói thì thầm của hắn.

"Sao vậy anh? Công việc lại không ổn à?", cô nói vậy nhưng lại cười toe toét. Hai má ửng hồng của cô gợi nhớ cho hắn việc cô vẫn còn say khướt.

"Không, là một đối tác cũ gọi", hắn kéo cô ra xa để không ai nghe được, "Em có còn nhớ Mai Tuấn Chung mà anh kể không?"

"Có chứ", cô ngây ngô đáp, "Em chắc chắn người đó là anh trai Mai Kiều Dung!"

"Không, là bố", hắn thở dài, "Ông ta vừa gọi cho anh, nhờ anh để ý đến cô con gái và đưa cô gái đó về sau khi bữa tiệc kết thúc. Anh không hiểu điều gì khiến ông ta nghĩ vậy nữa. Rõ ràng đám cưới của chúng ta, cả hai vợ chồng ông ấy cùng đi mà!"

"Ồ, vậy hả", Vũ Lục Hàn nghệt ra một lúc, suy nghĩ. Hắn đã tưởng cô nổi cơn ghen cho đến khi cô vợ đột nhiên vỗ vai hắn và cười te tởn, "Tuyệt, ông ấy tin tưởng anh rồi đấy! Anh có thể gọi lại và bảo rằng anh rất sẵn lòng đưa con gái ông ấy về nhé!"

"Cái gì? Em say quá rồi!", hắn ôm đầu, lắc vai Vụ Lục Hàn nhắc nhở, "Anh phải đưa em về mà? Không đời nào anh đưa cô gái khác về nhà trong khi vợ anh còn ở đây đâu."

"Cũng được, vậy anh bảo ông ấy thế nhé", Vũ Lục Hàn thậm chí còn tỏ vẻ nuối tiếc. Cô rõ ràng chẳng hề để tâm đến việc hắn đang nói, không biết phân biệt phải trái nữa. Hắn bỗng rùng mình khi nhớ lại một kí ức cũ, lần đầu hắn gặp vợ cũng là lúc cô đang say quên trời đất thế này.

"Chúng ta sẽ bàn lại về việc uống rượu của em, sau bữa tiệc này", Hàm Vũ Phong thở hắt, khoác vai Vũ Lục Hàn quay về phía đám bạn, "Anh không muốn tưởng tượng lúc em uống mà không có anh. Thật chẳng khác nào một sự khủng bố về mặt tinh thần."

"Em đã hứa rồi, em sẽ chỉ uống nước hoa quả, được chưa!", cô quay sang nũng nịu véo má chồng, trên môi lại nở nụ cười tươi rói, "Em vẫn còn tỉnh táo lắm đấy, haha!"

Hàm Vũ Phong mím môi, lắc đầu. Không tính đến việc vợ hắn không thèm ghen khi có một ông bố nhờ hắn đưa con gái của ông ta về nhà, ngay từ việc ông bố đó đột nhiên gọi cho hắn và yêu cầu một đề nghị khó tin như thế đã vô cùng kì quặc. Hắn không biết Mai Tuấn Chung nghĩ gì khi nhờ hắn làm việc nhạy cảm như vậy, có lẽ hắn sẽ hỏi chuyện Mai Kiều Dung. Có thể ông ta là tuýp phụ huynh hay lo lắng, nhưng hắn đã là người đàn ông đã có vợ. Ông ta không nghĩ đến vợ hắn ư?

Vũ Lục Hàn lăn ra ngủ khi đồng hồ mới điểm bốn giờ. Không chỉ riêng cô, Triệu Minh, "đồng bọn" cùng cô uống rượu cũng từ bỏ cuộc chơi tạm thời vì buồn ngủ. Sau khi để hai cô gái nằm ngay ngắn trên giường, trong phòng ngủ của Chu Bạch Thảo, Hàm Vũ Phong và Trần Hải Minh thi nhau thở dài.

"Cậu nói đúng, không nên để bạn gái uống rượu quá nhiều", Trần Hải Minh đút hai tay trong túi quần, rầu rĩ nhìn bạn gái mình ngủ trên giường, "Thật mất hứng khi không có cô ấy bày trò hay tán thưởng những chiếc cupcake. Tôi nên nghe cậu từ khi họ mới chỉ uống hết nửa chai."

"Anh bạn, cậu nên nghe lời một người có vợ từ lâu rồi mới phải", hắn nhướn mày, kéo chăn che kín vai Vũ Lục Hàn, "Nhưng ngủ thế này cũng tốt. Nếu phải hoạt động liên tục từ sáng đến tận chiều tối, e là sẽ mệt mỏi và chẳng có tâm trạng để ăn mừng Chu Bạch Thảo nữa. Cứ để họ ngủ, đến khi chuẩn bị tàn tiệc này và bước sang bữa tiệc của riêng chúng ta, họ dậy cũng chưa muộn."

"Được thôi, tôi cũng đồng ý", Tóc Đỏ nhún vai, "Người đầu bếp tận tâm này sẽ gánh đỡ hai cô gái khoản nấu nướng. Kì thực tôi cũng chưa trải qua cả một ngày chỉ tiệc tùng thế này. Khá tốn sức đấy."

"Nếu muốn ngủ một chút thì cứ việc, mấy căn phòng cho khách vẫn chưa có ai động đến đâu."

"Cậu hiểu tôi thật", Trần Hải Minh nháy mắt, búng tay rồi lui ra ngoài. Cậu còn ngáp rõ to trước khi mở cửa. Hàm Vũ Phong nhìn vợ, cúi xuống hôn cô trước khi chỉnh lại điều hòa và ra khỏi phòng. Hắn cảm thấy niềm vui giảm đi một nửa khi không có Vũ Lục Hàn.

"Ồ, ngài Chủ tịch!"

Giọng nói ấy, dù vô tình, hắn cũng nhận ra như một phản xạ. Tuy nhiên loại phản xạ này hắn không hứng thú. Hàm Vũ Phong xoay người lại, Mai Kiều Dung đã đứng sau lưng hắn, trên người không mặc thêm gì, chỉ bộ bikini.

"Cô làm gì ở đây? Phòng khách ở đằng kia."

"À, vâng, em bị lạc một chút khi tìm nhà tắm. Căn nhà này lớn quá!", Mai Kiều Dung khen một câu lấy lệ. Hắn đã biết cô nói dối, nhưng lại im lặng mà không hề phản bác.

"Em đã nghe bố nói về việc gọi điện thoại cho anh", cô rụt rè lên tiếng. Hắn nhìn ánh mắt len lén sợ hãi của cô, bỗng trong lòng tự cảm thấy mình hơi đáng sợ. Hắn thả lỏng người, cười nhẹ.

"Tôi không để tâm đâu."



"Em biết, chỉ là... thật ngại quá!", Mai Kiều Dung cười xuề xòa, "Bố hay lo lắng vu vơ như vậy đấy. Em chỉ mới nhắc đến tên anh một chút trong lúc gọi điện, tất nhiên kèm theo cả chị Tiểu Hàn và vài người khác nữa, vậy mà bố đã tức tốc gọi điện nhờ anh để mắt đến em...", kèm theo đó, cô làm một dấu ngoặc kép bằng ngón tay khi nhắc đến cụm từ "để mắt". Cô đã thấy lông mày hắn khẽ nhướn lên, không biết là biểu hiện của điều gì.

"Chắc bố chỉ biết mỗi anh nên mới vậy đấy", cô kết luận nhanh, "Bình thường nếu có chị gái em thì chị ấy sẽ là người bị bố gọi điện nhờ vả. Lớn rồi mà cứ như vẫn còn bé vậy."

Hàm Vũ Phong khẽ nhếch môi. Hắn không rõ cô đang ám chỉ bản thân, hay ám chỉ bố của mình.

"Không sao, tôi cũng đã biết tính lo xa của ông Mai. Một người bố như vậy không có gì để chê trách cả, cô nên về sớm để khỏi làm bố lo lắng."

"À, vâng, về chuyện đó..."

Vẻ dằn vặt của Mai Kiều Dung khiến hắn để tâm, dù hắn chỉ muốn ra khỏi hành lang này, hoặc thầm muốn vợ hắn tỉnh dậy, mở cửa ra ngoài tìm hắn.

"Tôi nói sai điều gì à?"

"À không, không, ngài chủ tịch không sai gì hết!", Mai Kiều Dung lập tức xua tay, "Chỉ là.. trước khi đi em có tranh cãi một chút với mẹ, nên... Em đang muốn giải tỏa bản thân ở đây, em đã uống kha khá rồi. Em không muốn về lúc này, em không dám đối mặt với mẹ nữa..."

Khi không thấy người đối diện phản ứng gì, cô ngay lập tức thay đổi thái độ.

"A, em xin lỗi, em vô duyên quá. Em say một chút rồi, lại đang cần người tâm sự...", Hàm Vũ Phong chỉ gật nhẹ đầu. Cô thấy chột dạ khi mà hắn không tỏ ra thích thú chút nào, "Em tìm chị Tiểu Hàn nãy giờ, nhưng chị ấy bỗng nhiên đi đâu mất..."

Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến Vũ Lục Hàn, hắn ngay lập tức bỏ đi bộ mặt xa cách đó.

"Cô ấy uống say, đang ngủ trong phòng. Có lẽ phải một lúc nữa mới tỉnh dậy. Cô có cần tôi nói lại rằng cô đã đi tìm cô ấy không?"

Mai Kiều Dung nở nụ cười giả tạo. Cách xưng hô của hắn cũng chẳng hề thân thiện nữa. Cô cảm giác hắn chỉ đang cố tỏ ra thân thiện mà thôi. Sâu bên trong, hắn vẫn là kẻ thích phớt lờ người khác.

"Thôi ạ, hãy để chị ấy ngủ. Em sẽ đợi chị ấy tỉnh lại và nói chuyện sau... Em dù sao cũng thân thiết với chị ấy nhất thôi mà, em chỉ muốn tâm sự một chút với chị ấy thôi."

Vẫn không có tín hiệu thích thú từ hắn. Hàm Vũ Phong không thích mấy cô nàng mang nhiều tâm sự sao?

"Vậy... em đi trước đây", cô xuề xòa phẩy tay, quyết định "rút quân", "À... anh có thể chỉ cho em lối dẫn đến phòng tắm không?"

Hàm Vũ Phong ngay lập tức nghiêng người, nhìn về hướng rẽ bên trái ở cuối hành lang, "Rẽ trái ở kia, phòng thứ hai. Chỉ cần đi thẳng hành lang đó là sẽ về phòng khách. Đừng đi lạc nữa nhé, Chu Bạch Thảo không thích có người lang thang trong nhà mình đâu."

Nói dứt câu, hắn chào một cách xã giao và cười thật hời hợt. Hắn đi thật nhanh như thể đứng lâu ở đó sẽ phát điên vậy. Mai Kiều Dung nhăn mặt, hậm hực giậm chân. Có vẻ cô đã than thở quá nhiều, hắn dường như thích những người ít nói. Thật khó để gây ấn tượng với một người, khi mà không biết gu của người đó là gì.

"Khá khen cho cô!"

Lại là anh chàng khó chịu đó, Cố Y Bình. Anh ta đang đứng ở cuối hành lang, sau lưng cô, tựa lưng vào tường với nụ cười mỉa mai khốn kiếp.

"Anh nghe hết rồi ư?"

"Tất nhiên!", anh nhún vai như thể đó là điều hiển nhiên, "Kĩ năng trò chuyện của cô thật kém cỏi. Tôi cứ tưởng cô hiểu đàn ông lắm đấy!"

"Anh được tiền khi mỉa mai người khác hả", cô khoanh tay lại, hằn học nhìn anh. Cố Y Bình bật cười.

"Ước gì điều đó là sự thật, chắc tôi giàu hơn Bill Gates rồi!"

"Anh thì biết gì về trò chuyện tán tỉnh chứ?", cô nheo mắt nhìn anh. Ở anh ta luôn toát lên một vẻ hợm hĩnh khó chịu, khiến cô tiếc thay cho gương mặt sáng láng kia.

"Tôi biết rất nhiều đấy, cưng ạ, tôi chưa bao giờ hết tự tin về khả năng đàm thoại của mình."

"Còn tôi thì chắc chắn anh đang quá tự kiêu rồi."

"Nhầm to, em yêu ạ, tôi chỉ không muốn tán tỉnh em mà thôi", Cố Y Bình tiến về phía cô, khoanh tay trước ngực, "Nguyên tắc đầu tiên khi bắt chuyện với đàn ông: không bao giờ than thở về vấn đề của mình. Khi chưa có ấn tượng gì với cô, chẳng có thằng đàn ông nào quan tâm đến vấn đề của cô hết. Chỉ có những kẻ khờ khạo muốn làm tình mới chịu lắng nghe câu chuyện bi thảm về cãi nhau với mẹ và uống rượu, mà tôi khá chắc ngài Chủ tịch Hoàn Hảo của cô đếch quan tâm đến ai ngoài vợ đâu. Hắn ta chỉ lắng nghe cô vì phép lịch sự mà thôi. Chà, anh ta thật kiên nhẫn mới không ngáp một cái và bỏ đi ngay từ khi cô bắt đầu giải thích về việc "bố em chỉ lo lắng nên mới gọi điện"".

Mai Kiều Dung thấy nóng nực, cơn tức giận bùng lên xen kẽ với nỗi xấu hổ. Cô bỗng thấy mình thật kém cỏi và vô duyên khi bỗng dưng nói với Hàm Vũ Phong về chuyện đó.

"Thì... anh ấy rõ ràng đang thắc mắc mà!"

"Vậy để hắn ta thắc mắc. Chẳng ai cần cô giải thích cả. Nó sẽ cho thấy cô đang mong muốn điều đó, và cô giải thích để hợp lý hóa nó. Hàm Vũ Phong là người thông minh, cô em à, cô nghĩ hắn sẽ chấp nhận lí do và bỏ qua chuyện ấy hả? Hắn sẽ đoán ra việc cô đã làm ngay thôi. Thật sự đó, cô đã hẹn hò với ai bao giờ chưa?"

"Nếu anh ngừng mỉa mai thì tôi sẽ có thái độ thân thiện hơn đấy!", Mai Kiều Dung giận dữ quay lưng, toan bỏ đi thì Cố Y Bình đã nhanh tay giữ lại.

"Tôi xin lỗi, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc", anh nén cười nói, "Nghe này, nếu muốn gây ấn tượng, cô cần phải biết cách nói chuyện trúng chủ đề mà người như anh ta sẽ quan tâm. Hiểu chứ?"

"Chẳng hạn là gì? Vấn đề xoay vòng vốn trong kinh doanh à?"

Cố Y Bình hít vào một hơi thật sâu, mím môi và lắc đầu. "Tôi sẽ giúp cô nói chuyện với đàn ông. Quyết định thế đi, giờ thì vào phòng tắm, tắm lướt qua và trở ra phòng khách ngay lập tức. Lý do của cô thật thảm hại. Rẽ trái, buồng thứ hai nhé."

"Anh..."

Mai Kiều Dung kìm nén cơn tức, bất lực nhìn Cố Y Bình nghênh ngang nước ra ngoài mà không thèm lắng nghe cô. Nếu không vì anh ta ở cùng phe, cô thật sự chỉ muốn hất một cốc nước lớn vào vẻ kiêu căng phớt đời đó.

Cô không đời nào để bị coi thường. Cô sẽ không để anh ta mỉa mai thêm một lần nào nữa. Ít ra đó là điều Mai Kiều Dung sẽ làm.

Cô sẽ có được Hàm Vũ Phong. Chỉ cần có được cái mình muốn có, cô sẽ cho tên Cố Y Bình ra bã.

Trả thù chưa bao giờ là muộn màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết (Phần 2: I'm No Longer A Cinderella)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook