Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 31
FrostArcherAshe
17/12/2015
“Này Vũ Lục Hàn?”, hắn đột ngột lên tiếng phá tan sự im lặng giữa cả hai. Cô nhìn sang bên, thấy hắn đang nhìn mình.
“Cô… có muốn “đi đêm” một lần không?”, hắn nhìn cô cười ám muội. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn hắn. Tên khốn này đang gợi ý cái gì vậy?
“Lại nghĩ bậy”, hắn phì cười, đưa tay cốc đầu cô. Vũ Lục Hàn vẫn ngồi im, tròn mắt nhìn hắn khó hiểu. Hàm Vũ Phong tặc lưỡi, “Đi chơi buổi đêm, chỉ là đi chơi thôi!”
“À”, cô lầm bầm. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, còn chỗ nào nữa mà đi? Trong suy nghĩ của một kẻ cả ngày chỉ ru rú trong nhà, Vũ Lục Hàn vừa thấy phấn khích, vừa lo lắng.
“Đi nào”, hắn tỏ ra vô cùng thân thiện, mỉm cười. Nụ cười của hắn, thấp thoáng sau ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn dưới sân nhà hắt vào. Lúc này cô mới nhận ra, Hàm Vũ Phong vô cùng gần gũi. Hắn ấm áp một cách riêng biệt, và không phải ai cũng đủ may mắn để được cảm nhận sự ấm áp ấy.
“Tôi… phải… thay đồ đã…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt hô lên khi thấy hắn phăm phăm kéo cô xuống nhà. Hắn quay lại cười nhẹ nhàng, nháy mắt:
“Như vậy là quá đủ rồi”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Bởi vì đang trong tâm trạng rối loạn, cô chỉ xỏ vào người bộ đồ ngủ đầu tiên vớ được trong tủ, cái quần ống rộng bằng vải bông xám đã bạc màu, với cái áo cũng bằng vải bông dáng hoodie có túi thông nhau trước bụng, màu đen, đã lỗi mốt. Cô thậm chí còn không thèm mặc áo lót! Ai mà biết được sẽ ra ngoài lúc này, khi tắm xong, Vũ Lục Hàn chỉ quấn độc chiếc khăn tắm, đang sụt sùi khóc thấy lạnh, liền vội vàng mặc quần áo vô cùng ấm áp. Vũ Lục Hàn không tự nhận có bộ ngực to hấp dẫn, thực chất có vẻ ngược lại, nhưng dù ngực nhỏ, cũng không quen “thả rông” ra đường! Hắn không nhận ra điều đó sao, lại còn bảo “quá đủ”! Rõ ràng là không công bằng. Trong khi cô ăn mặc vô cùng ngớ ngẩn và xoàng xĩnh thì kẻ kia lại ăn vận vô cùng hợp mắt, như thể định sẵn là sẽ đi chơi vậy! Cô nhăn nhó đi theo hắn, không dám ý kiến nửa lời.
Hàm Vũ Phong dẫn cô xuống gara, đi sâu vào phía trong, nơi để rất nhiều motor lạ lẫm. Vũ Lục Hàn nuốt khan, không phải hắn lại thèm kiểu di chuyển lạ đời ấy rồi chứ? Hắn đi tới chiếc Kawasaki Ninja H2, dựng đối diện Ecosse Spirit. Hàm Vũ Phong có vẻ cưng chiều chiếc xe này nhất, cẩn thận từng tí một khi đến gần nó. Hắn lấy hai mũ bảo hiểm, tự tay đến gần đội nó cho cô. Vũ Lục Hàn nhận thấy, dù có thích cô hay không thì Hàm Vũ Phong vẫn là một chàng trai có chỉ số ga lăng vô cùng cao. Ngay từ lần đầu gặp lại, hắn đã làm những hành động vô cùng nhỏ như mở cửa xe, thắt dây an toàn, rót cà phê, chuẩn bị chỗ ngủ cho cô rất kĩ. Ngay cả lần đầu ngồi trên chiếc xe motor kinh khủng đằng kia, hắn cũng nhường cho cô chiếc mũ bảo hiểm duy nhất, đồng thời cũng chính tay mình đội mũ vào cho cô. Không cần biết nó có chứa đựng chút tình cảm nào không, nhưng hắn thật sự là một quý ông.
Hàm Vũ Phong cười nửa miệng nhìn cô, quay lại, chỉ đeo duy nhất chiếc găng tay bằng da mà không khoác lên mình bất cứ đồ bảo hộ nào khác, dù nó có đủ trên giá gỗ ngay gần đó. Hắn thậm chí đi đôi giày Chuck Taylor màu đen – đôi giày không thực sự phù hợp để lái một chiếc motor khủng. Vũ Lục Hàn, chắc chắn vô cùng không hợp rồi! Cô cứ nghĩ đến bản thân là lại vô cùng ngán ngẩm.
Hắn cho mở cửa gara, đội mũ, ngồi lên xe, quay lại bảo cô gái đang lúng túng nhìn hắn:
“Xin lỗi, tôi không thể mạo hiểm cho cô cảm nhận tốc độ được nữa. Vui lòng lên phía sau ngồi.”
Làm như tôi muốn “cảm nhận tốc độ” lắm vậy! – Vũ Lục Hàn rủa thầm, lạch bạch đi về phía hắn. Xe cao như vậy, cô thật sự không biết dẫm vào đâu để ngồi lên. Vũ Lục Hàn lúng túng, hắn thở dài.
“Bám vào tôi, lấy hết sức mà trèo lên. Tôi không muốn coi thường người châu Á đâu, nhưng… thấp quá!”
Anh nghĩ rằng anh không có nửa dòng máu châu Á hả? Chẳng qua nó đi đâu hết rồi, không thấy hiện lên ở đây thôi, chứ không anh có mà lên mặt được ấy…. – cô lại nhăn nhó nghĩ thầm. Vũ Lục Hàn vẫn cứ như vậy, không bao giờ dám nói những điều mình muốn, vì vậy, chỉ mình cô mới biết cô vui tính mà thôi!
Khổ sở lắm cô gái đáng thương mới ngồi yên vị được trên cái yên xe “cao lênh khênh” ấy. Một phần cũng vì cô gái nhỏ sợ rằng nếu làm… xước xe, Hàm Vũ Phong sẽ quấy rầy cô đến khi cô già khọm mất, chiếc xe này đáng giá bằng nghìn lần hơn hai chục ly rượu. Và Vũ Lục Hàn vẫn còn mẹ già ở nhà nữa.
“Phiền cô ôm thật chặt vào nhé?”, hắn nói nhẹ nhàng. Qua hai lớp mũ bảo hiểm dày cộp, Vũ Lục Hàn hoàn toàn không nghe được gì. Cô chưa kịp hỏi lại, hắn đã rồ ga, phóng vọt qua cửa gara đang mở. Cô gái nhỏ hồn vía thất kinh, không biết phải nghĩ gì, ôm dính lấy kẻ cầm lái. Chỉ có Hàm Vũ Phong, được cô gái ôm, sung sướng nở nụ cười tự mãn!
Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng nhỏ. Xung quanh đã đóng cửa gần hết, duy chỉ nơi đây vẫn còn khách la liệt, bàn ghế nhựa kê đầy vỉa hè hầu như kín mít. Chiếc motor khiến hai người trở thành tâm điểm chú ý: tối muộn rồi vẫn còn người lái motor chở bạn gái ra đường sao? Chiếc motor có giá chục nghìn đô như thế, sao có thể dừng lại trước quán vỉa hè? Có phải… xe họ hỏng không?
Vũ Lục Hàn loay hoay bước (nhảy) xuống khỏi xe, chao đảo vì hắn đi với tốc độ quá khủng khiếp. Trời bắt đầu tối khiến đường phố bớt nhộn nhịp, càng thuận lợi cho kẻ kia biến thành trường đua riêng. Hàm Vũ Phong không quý chiếc xe như cô tưởng: hắn sẵn sàng dựng xe bên cạnh những chiếc xe bình thường khác, dựng sát, không hề có khoảng cách, dường như không lo lắng về chuyện sẽ bị xước xe. Vũ Lục Hàn cũng để ý, lần đầu hắn dùng siêu xe đến trường chờ cô, lại đỗ sát cổng, chỉ chừa một lối nhỏ cho người người nối đuôi nhau dắt phương tiện qua, hắn không hề ngại việc chẳng may có ai quệt vào khiến xe bị xước. Lần đi dự tiệc hôm nay, hắn cũng vô cùng thoải mái giao chìa khóa xe cho nhân viên tự đánh xe vào nơi gửi, không hề sợ chẳng may họ không quen tay lái, va quệt làm hỏng. Bây giờ cũng vậy, chiếc motor có giá chục nghìn đô đó, dựng ngoan ngoãn thành hàng như mọi người, như một chiếc xe phân phối bình thường. Cô không biết có phải vì hắn tự tin với số tiền khổng lồ trong tay sẽ mua được những chiếc xe khác thay thế, hay vì hắn quá vô tư đến mức không biết xót của. Hắn có vẻ là người yêu tốc độ, ắt sẽ vô cùng yêu xe. Chẳng lý gì hắn lại không quan tâm đến việc xe hỏng hóc. Có lẽ hắn có một lý do bí ẩn nào đấy mà hắn giữ cho riêng mình. Nhưng dù sao, cô vẫn thấy những hắn động của hắn trái ngược với tính cách lạnh lùng – nó luôn toát lên một vẻ vô cùng gần gũi. Và Vũ Lục Hàn thấy thích điều đó.
Ngay khi hắn tháo mũ bảo hiểm, Vũ Lục Hàn có thể cảm thấy những ánh mắt nhìn về phía hắn. Một người ngoại quốc bước vào quán vỉa hè đã gây nhiều sự chú ý. Một người ngoại quốc lái chiếc xe nghìn đô vào quán vỉa hè sẽ gây chú ý gấp đôi. Người ngoại quốc này lại vô cùng đẹp trai, thể hình vạm vỡ, trông như một diễn viên Hollywood đang dừng chân nghỉ ngơi. Vũ Lục Hàn đứng ngây ra, không nhận thấy trên đầu mình còn cái mũ. Hắn nhìn cô, chau mày, phì cười, vươn người tháo mũ và đưa tay chỉnh lại tóc cô vào nếp. Vũ Lục Hàn đỏ mặt lúng túng, chỉ biết đứng đực ra một chỗ.
Hàm Vũ Phong dựng xe cẩn thận, đặt mũ ngay ngắn lên xe, rồi dắt tay Vũ Lục Hàn tiến vào hàng ăn ấy. Nhân viên mừng rỡ chạy đến, hồ hởi lau sạch một chiếc bàn trống, thi nhau tóm vào cánh tay hắn đưa đến. Đúng là tư tưởng trọng nam khinh nữ còn quá lớn, nhất là đối với mỹ nam. Họ trông thấy hắn, không hề nói tiếng Anh. Hai người họ ngồi gần giữa những người khách đang ăn khác, cô thấy có người nhìn theo mình. Có lẽ cô gái nhỏ đang bị “mổ xẻ, phân tích” bởi ngoại hình xuề xòa, quá “thoải mái” đối lập hoàn toàn với mỹ nam ngoại quốc đang ngồi đối diện. Cô hờn dỗi nhìn hắn, thấy hắn cười ngạc nhiên trước biểu hiện của mình.
“Cô nhìn cái gì vậy? Sợ ăn đêm sẽ béo sao?”
“Không!”, cô phụng phịu, “Anh không cho tôi thay quần áo, rõ ràng nhìn anh đẹp hơn hẳn, còn tôi như vừa ngủ dậy, mặc tạm đồ vậy!”, cũng gần như thế, Vũ Lục Hàn chính là “hờn dỗi, mặc tạm đồ”.
“Cô nói gì vậy”, hắn bật cười. Hàm Vũ Phong mặc áo thun dài tay màu lông chuột vô cùng đơn giản, nhưng lại tôn lên thể hình vạm vỡ, tay áo dài kéo lên đến khuỷu mang đến dáng vẻ vô cùng khỏe khoắn. Hắn mặc quần kaki đen thoải mái ở nhà, nhưng thực ra trông chẳng khác quần thể thao là bao, tổng thể với chiếc áo rất vừa mắt. Còn cô thì…
“Anh muốn tôi đã xấu thì xấu một thể đó mà!”, cô lầm bầm, chống tay vào đầu gối, đỡ cằm. Hắn cúi đầu cười, khóe mắt nheo lại. Vũ Lục Hàn nhận ra, hôm nay hắn không hề vuốt keo cho mái tóc vàng hoe. Những sợi tóc rất mềm tỏa ra hương thơm đầy nam tính khiến cô đỏ mặt.
“Tôi thấy cô ổn nghĩa là cô ổn, việc gì phải nghĩ mình xấu?”, hắn vừa nói vừa cười, “So sánh bản thân với một thằng con trai, quá ngộ nghĩnh!”
Cô lập tức thấy lưng áo và hai tay nóng ran. Cô không rõ do ngại hay do xấu hổ nữa, hờn dỗi xị mặt xuống, nói vô cùng nhỏ.
“Tôi không mặc áo trong!”, cô nghĩ mãi mới ra từ nghĩ “bớt nhạy cảm”, khum tay nhoài người hết cỡ để chỉ mình hắn nghe thấy. Vũ Lục Hàn khom lưng, cố không để áo dính vào ngực.
Hàm Vũ Phong khi nghe tới điều đó, lập tức nhìn vào ngực cô, không e ngại, khiến cô đỏ mặt lấy tay che ngực. Cô định cằn nhằn kẻ dâm đãng công khai đó, thì hắn đã lên tiếng.
“Tôi nhìn mãi còn chẳng thấy. Mà chẳng cí ai tinh mắt hơn tôi đâu”, hắn buông một câu xanh rờn nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc, điều này khiến cô gái nhỏ cứng người. Hắn đang công khai chê bai cô hay đang trêu chọc một cách lịch sự vậy? Vũ Lục Hàn ngay lập tức xị mặt, khuôn mặt cô phải dài xuống vài xentimet. Hắn phì cười lắc đầu.
“Lần sau hãy nói điều này ở nhà. Thật may tôi để cô ngồi phía sau”, hắn nói. Vũ Lục Hàn hoàn toàn không hiểu câu nói đó có hàm ý gì.
Người ta mang ra một bếp nướng bằng cồn, đặt lên phía trên chảo to với miếng giấy bạc bọc kín mặt. Cô ngồi im nhìn theo từng đĩa thức ăn được đặt lên bàn: một đĩa thịt rất nhiều được tẩm ướp thơm phức, một đĩa đựng tôm, mực và cá đã lọc, cũng có một lớp gia vị; rất nhiều nấm, kèm theo cà tím và cả bí đỏ. Họ đặt gia vị và một số thứ phụ gia đầy vào chỗ trống, Hàm Vũ Phong ngồi rất bình thản nhìn theo. Ngay khi nữ nhân viên dọn hết đồ ra một cách nhanh chóng, lập tức nhìn hắn cười đon đả.
“Ngài có cần thêm thứ gì không ạ?, giọng cô gái ngọt lịm. Cách xưng hô lạ lẫm như vậy, trừ các đối tác của hắn, chưa bao giờ cô nghe thấy gọi.
“Làm ơn cho tôi hai bia, không lạnh. Cảm ơn”, hắn lịch sự đáp, khuôn miệng không hề cười. Vũ Lục Hàn chờ nhân viên đi khỏi, tròn mắt nhìn hắn.
“Cô ấy gọi anh là “Ngài” ư?”
“Họ thích vậy, tôi thì không”, hắn cười nhẹ, “Đây là nơi đầu tiên tôi đến ăn cùng Mike khi về nước, và nó khá hợp khẩu vị. Họ chỉ biết tên khai sinh của tôi, vậy nên cậu ta xui họ gọi tôi là Ngài”, hắn nhìn biểu hiện của cô, bật cười, “Mike chính là Hải Minh đó. Tôi chỉ quen gọi cậu ta như vậy!”
“À…”, Vũ Lục Hàn tỏ vẻ thấu hiểu, gật gù. Cô nhìn theo hắn thành thạo thao tác từng thứ, tự xác nhận đúng là hắn đã tới đây khá nhiều.
“Cô đã bao giờ ngồi ăn ở một nơi như thế này chưa?”, hắn nhướn mày hỏi. Vũ Lục Hàn đỏ mặt lắc đầu.
“Đó là một thiếu xót vô cùng lớn, cô gái ạ”, hắn nhìn cô nở nụ cười tuyệt đẹp, “Hãy yêu đất nước của mình hơn, đừng chỉ ngồi ru rú trong nhà như thế”
“Tôi rất yêu nước!”, cô cãi.
“Cô đã tìm hiểu được bao nhiêu điều của đất nước mình rồi?”, hắn nháy mắt, “Hay chỉ biết qua sách vở?”
Vũ Lục Hàn cứng họng, bối rối cúi đầu.
“Tôi đã dành ba tháng đi phượt dọc khắp đất nước, và nó rất tuyệt”, Hàm Vũ Phong vừa nói vừa làm. Mùi thịt nướng hấp dẫn khiến bụng cô sôi lên thật nhẹ. Bữa tối khi nãy cô thật sự không ăn được nhiều. Đồ ăn rất ngon, nhưng cô không hợp với những món như “ốc sên nướng bơ tỏi”. Vũ Lục Hàn ăn rất ít, và hình như hắn cũng vậy.
“Anh đã đi khắp đất nước này rồi sao?”, cô ngạc nhiên hỏi lại, kèm một sự thán phục. Hàm Vũ Phong gật đầu, đặt những thứ đồ chín đầu tiên vào bát cô.
“Việc đầu tiên của một người khi đặt chân đến một quốc gia chính là tìm hiểu về văn hóa của nó”, hắn tiếp tục vừa nói, vừa làm, “Ngay cả khi cô bước chân sang một vùng khác thuộc đất nước mình, cô cũng phải tìm hiểu kĩ về văn hóa, tập tục của họ, vì mỗi nơi đều có một câu chuyện rất đặc trưng”
“Tôi nghĩ là… tôi không đến nơi cũng vẫn biết…”, Vũ Lục Hàn rụt rè nói. Hắn nhìn cô, cười lớn.
“Cô nghĩ rằng sách vở là bao gồm mọi thứ? Cô có thể biết về một vùng qua sách địa lý, nhưng cô sẽ không biết đến rất nhiều thói quen vô cùng dễ thương của họ, nếu không đến tận nơi”, hắn cười mỉm, nụ cười khiến cô chao đảo, “Đây là quê hương thứ hai của tôi, nơi tôi lần đầu đặt chân đến chỉ tám năm về trước. Vậy mà tôi nghĩ tôi biết nhiều thứ hơn cô đấy, cô bé ạ.”
“Anh… mới chỉ tới đây chừng ấy năm thôi sao?”, cô tròn mắt. Chủ đề câu chuyện lại đi theo một hướng khác hoàn toàn, “Anh… năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”, cô rụt rè hỏi một vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu. Hắn nheo mắt nhìn cô.
“Cô có biết ở đất nước tôi, hỏi tuổi đối phương là một điều bất lịch sự không?”, hắn trêu chọc. Vũ Lục Hàn lập tức lộ rõ vẻ bối rối, đỏ mặt cúi đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi… không biết!”
“Điều này sách vở không có phải không?”, hắn tiếp tục chòng ghẹo, “Nhưng vì tôi là đứa con lai dễ tính, nên tôi sẽ trả lời. Khi mới về nước, tôi tròn mười bảy tuổi, và đang theo học Học viện Kinh tế Chính trị London. Tôi đã bỏ dở chương trình và về nước, tiếp tục chương trình đại học tại Học viện Kinh tế Tài chính.”, mỗi lời hắn thốt ra, cái miệng và đôi mắt Vũ Lục Hàn mở càng lớn. Một chàng thanh niên mười bảy tuổi đã học đại học, một đại học vô cùng chất lượng tại Anh, rồi về nước cũng được nhận ngay vào ngôi trường nổi tiếng về tài chính. Vậy mà cô đã nghĩ hắn thiếu thốn cuộc sống sinh viên! Bằng tuổi Hàm Vũ Phong khi ấy, Vũ Lục Hàn mới tốt nghiệp cấp ba, cắm đầu vào kì thi để lên đại học, và bỡ ngỡ đến trường rồi mất vài tuần để làm quen với nó. Cô không ngờ hắn có thể tài giỏi như vậy. Tám năm trước, hắn mười bảy tuổi. Vậy năm nay, Hàm Vũ Phong tròn hai mươi lăm. Hắn hơn cô ba tuổi, rất chính xác. Vũ Lục Hàn nuốt khan, hơn ba tuổi, mà cô đã nghĩ hắn chỉ hơn mình một tuổi là cùng. Người phương Tây luôn trưởng thành hơn độ tuổi của mình từ một đến hai tuổi. Vậy mà hắn, không lẽ là trường hợp hiếm có trẻ trung hơn tuổi của mình? Hay vì hắn có dòng máu châu Á, nên được hưởng phần “trẻ lâu”? Dù bề ngoài có trẻ, thì tâm hồn hắn cũng vô cùng trưởng thành. Đôi lúc cô nghĩ, hắn như một thanh niên đã từng trải, vô cùng dày dặn kinh nghiệm và có thể đối phó với mọi thứ trên đời.
“Anh… học sớm nhỉ?”, cô không biết nói gì, thốt ra vài câu vô cùng ngớ ngẩn như vậy. Hắn phì cười.
“Tôi bắt buộc phải đi học sớm. Tôi rời cấp ba sớm hơn bạn bè hai năm, lên đại học theo yêu cầu của bố”, và hắn ngừng hẳn. Dường như hắn không muốn nói quá nhiều về gia đình mình. Vũ Lục Hàn cũng lặng lẽ cúi đầu, gặm nhấm từng tí thông tin, không dám cả gan thắc mắc. Cô không muốn trở thành kẻ quá vô duyên.
“Tôi chưa bao giờ nói nhiều như thế này”, hắn đột nhiên cười giòn tan. Vũ Lục Hàn thấy tim mình run lên khi lắng nghe giọng cười vô cùng hiếm hoi ấy, “Và cũng chưa bao giờ cười nhiều thế này.”
“Anh… nên như vậy nhiều hơn”, cô lí nhí đáp. Hắn nhìn cô, khóe mắt nheo lại một ánh cười.
“Bởi vì cô quá ít nói”, hắn chọc, “Hai kẻ ít nói đi với nhau, không ngờ tôi lại là người nói nhiều hơn.”
Vũ Lục Hàn mỉm cười gượng gạo. Cô không biết hắn đang mỉa mai hay đang trêu đùa mình nữa.
“Thật ra… tôi rất thích cảm giác này”, hắn đột ngột trở nên dịu dàng khiến tim cô gái đập mạnh. Hắn một lần nữa gắp rất nhiều đồ ăn cho cô, giục giã. “Ăn nhiều vào. Cô cần rất nhiều sức để đi cùng tôi đêm nay đấy.”
Vâng, đi cùng anh đêm nay…
“Cô… có muốn “đi đêm” một lần không?”, hắn nhìn cô cười ám muội. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn hắn. Tên khốn này đang gợi ý cái gì vậy?
“Lại nghĩ bậy”, hắn phì cười, đưa tay cốc đầu cô. Vũ Lục Hàn vẫn ngồi im, tròn mắt nhìn hắn khó hiểu. Hàm Vũ Phong tặc lưỡi, “Đi chơi buổi đêm, chỉ là đi chơi thôi!”
“À”, cô lầm bầm. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, còn chỗ nào nữa mà đi? Trong suy nghĩ của một kẻ cả ngày chỉ ru rú trong nhà, Vũ Lục Hàn vừa thấy phấn khích, vừa lo lắng.
“Đi nào”, hắn tỏ ra vô cùng thân thiện, mỉm cười. Nụ cười của hắn, thấp thoáng sau ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn dưới sân nhà hắt vào. Lúc này cô mới nhận ra, Hàm Vũ Phong vô cùng gần gũi. Hắn ấm áp một cách riêng biệt, và không phải ai cũng đủ may mắn để được cảm nhận sự ấm áp ấy.
“Tôi… phải… thay đồ đã…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt hô lên khi thấy hắn phăm phăm kéo cô xuống nhà. Hắn quay lại cười nhẹ nhàng, nháy mắt:
“Như vậy là quá đủ rồi”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Bởi vì đang trong tâm trạng rối loạn, cô chỉ xỏ vào người bộ đồ ngủ đầu tiên vớ được trong tủ, cái quần ống rộng bằng vải bông xám đã bạc màu, với cái áo cũng bằng vải bông dáng hoodie có túi thông nhau trước bụng, màu đen, đã lỗi mốt. Cô thậm chí còn không thèm mặc áo lót! Ai mà biết được sẽ ra ngoài lúc này, khi tắm xong, Vũ Lục Hàn chỉ quấn độc chiếc khăn tắm, đang sụt sùi khóc thấy lạnh, liền vội vàng mặc quần áo vô cùng ấm áp. Vũ Lục Hàn không tự nhận có bộ ngực to hấp dẫn, thực chất có vẻ ngược lại, nhưng dù ngực nhỏ, cũng không quen “thả rông” ra đường! Hắn không nhận ra điều đó sao, lại còn bảo “quá đủ”! Rõ ràng là không công bằng. Trong khi cô ăn mặc vô cùng ngớ ngẩn và xoàng xĩnh thì kẻ kia lại ăn vận vô cùng hợp mắt, như thể định sẵn là sẽ đi chơi vậy! Cô nhăn nhó đi theo hắn, không dám ý kiến nửa lời.
Hàm Vũ Phong dẫn cô xuống gara, đi sâu vào phía trong, nơi để rất nhiều motor lạ lẫm. Vũ Lục Hàn nuốt khan, không phải hắn lại thèm kiểu di chuyển lạ đời ấy rồi chứ? Hắn đi tới chiếc Kawasaki Ninja H2, dựng đối diện Ecosse Spirit. Hàm Vũ Phong có vẻ cưng chiều chiếc xe này nhất, cẩn thận từng tí một khi đến gần nó. Hắn lấy hai mũ bảo hiểm, tự tay đến gần đội nó cho cô. Vũ Lục Hàn nhận thấy, dù có thích cô hay không thì Hàm Vũ Phong vẫn là một chàng trai có chỉ số ga lăng vô cùng cao. Ngay từ lần đầu gặp lại, hắn đã làm những hành động vô cùng nhỏ như mở cửa xe, thắt dây an toàn, rót cà phê, chuẩn bị chỗ ngủ cho cô rất kĩ. Ngay cả lần đầu ngồi trên chiếc xe motor kinh khủng đằng kia, hắn cũng nhường cho cô chiếc mũ bảo hiểm duy nhất, đồng thời cũng chính tay mình đội mũ vào cho cô. Không cần biết nó có chứa đựng chút tình cảm nào không, nhưng hắn thật sự là một quý ông.
Hàm Vũ Phong cười nửa miệng nhìn cô, quay lại, chỉ đeo duy nhất chiếc găng tay bằng da mà không khoác lên mình bất cứ đồ bảo hộ nào khác, dù nó có đủ trên giá gỗ ngay gần đó. Hắn thậm chí đi đôi giày Chuck Taylor màu đen – đôi giày không thực sự phù hợp để lái một chiếc motor khủng. Vũ Lục Hàn, chắc chắn vô cùng không hợp rồi! Cô cứ nghĩ đến bản thân là lại vô cùng ngán ngẩm.
Hắn cho mở cửa gara, đội mũ, ngồi lên xe, quay lại bảo cô gái đang lúng túng nhìn hắn:
“Xin lỗi, tôi không thể mạo hiểm cho cô cảm nhận tốc độ được nữa. Vui lòng lên phía sau ngồi.”
Làm như tôi muốn “cảm nhận tốc độ” lắm vậy! – Vũ Lục Hàn rủa thầm, lạch bạch đi về phía hắn. Xe cao như vậy, cô thật sự không biết dẫm vào đâu để ngồi lên. Vũ Lục Hàn lúng túng, hắn thở dài.
“Bám vào tôi, lấy hết sức mà trèo lên. Tôi không muốn coi thường người châu Á đâu, nhưng… thấp quá!”
Anh nghĩ rằng anh không có nửa dòng máu châu Á hả? Chẳng qua nó đi đâu hết rồi, không thấy hiện lên ở đây thôi, chứ không anh có mà lên mặt được ấy…. – cô lại nhăn nhó nghĩ thầm. Vũ Lục Hàn vẫn cứ như vậy, không bao giờ dám nói những điều mình muốn, vì vậy, chỉ mình cô mới biết cô vui tính mà thôi!
Khổ sở lắm cô gái đáng thương mới ngồi yên vị được trên cái yên xe “cao lênh khênh” ấy. Một phần cũng vì cô gái nhỏ sợ rằng nếu làm… xước xe, Hàm Vũ Phong sẽ quấy rầy cô đến khi cô già khọm mất, chiếc xe này đáng giá bằng nghìn lần hơn hai chục ly rượu. Và Vũ Lục Hàn vẫn còn mẹ già ở nhà nữa.
“Phiền cô ôm thật chặt vào nhé?”, hắn nói nhẹ nhàng. Qua hai lớp mũ bảo hiểm dày cộp, Vũ Lục Hàn hoàn toàn không nghe được gì. Cô chưa kịp hỏi lại, hắn đã rồ ga, phóng vọt qua cửa gara đang mở. Cô gái nhỏ hồn vía thất kinh, không biết phải nghĩ gì, ôm dính lấy kẻ cầm lái. Chỉ có Hàm Vũ Phong, được cô gái ôm, sung sướng nở nụ cười tự mãn!
Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng nhỏ. Xung quanh đã đóng cửa gần hết, duy chỉ nơi đây vẫn còn khách la liệt, bàn ghế nhựa kê đầy vỉa hè hầu như kín mít. Chiếc motor khiến hai người trở thành tâm điểm chú ý: tối muộn rồi vẫn còn người lái motor chở bạn gái ra đường sao? Chiếc motor có giá chục nghìn đô như thế, sao có thể dừng lại trước quán vỉa hè? Có phải… xe họ hỏng không?
Vũ Lục Hàn loay hoay bước (nhảy) xuống khỏi xe, chao đảo vì hắn đi với tốc độ quá khủng khiếp. Trời bắt đầu tối khiến đường phố bớt nhộn nhịp, càng thuận lợi cho kẻ kia biến thành trường đua riêng. Hàm Vũ Phong không quý chiếc xe như cô tưởng: hắn sẵn sàng dựng xe bên cạnh những chiếc xe bình thường khác, dựng sát, không hề có khoảng cách, dường như không lo lắng về chuyện sẽ bị xước xe. Vũ Lục Hàn cũng để ý, lần đầu hắn dùng siêu xe đến trường chờ cô, lại đỗ sát cổng, chỉ chừa một lối nhỏ cho người người nối đuôi nhau dắt phương tiện qua, hắn không hề ngại việc chẳng may có ai quệt vào khiến xe bị xước. Lần đi dự tiệc hôm nay, hắn cũng vô cùng thoải mái giao chìa khóa xe cho nhân viên tự đánh xe vào nơi gửi, không hề sợ chẳng may họ không quen tay lái, va quệt làm hỏng. Bây giờ cũng vậy, chiếc motor có giá chục nghìn đô đó, dựng ngoan ngoãn thành hàng như mọi người, như một chiếc xe phân phối bình thường. Cô không biết có phải vì hắn tự tin với số tiền khổng lồ trong tay sẽ mua được những chiếc xe khác thay thế, hay vì hắn quá vô tư đến mức không biết xót của. Hắn có vẻ là người yêu tốc độ, ắt sẽ vô cùng yêu xe. Chẳng lý gì hắn lại không quan tâm đến việc xe hỏng hóc. Có lẽ hắn có một lý do bí ẩn nào đấy mà hắn giữ cho riêng mình. Nhưng dù sao, cô vẫn thấy những hắn động của hắn trái ngược với tính cách lạnh lùng – nó luôn toát lên một vẻ vô cùng gần gũi. Và Vũ Lục Hàn thấy thích điều đó.
Ngay khi hắn tháo mũ bảo hiểm, Vũ Lục Hàn có thể cảm thấy những ánh mắt nhìn về phía hắn. Một người ngoại quốc bước vào quán vỉa hè đã gây nhiều sự chú ý. Một người ngoại quốc lái chiếc xe nghìn đô vào quán vỉa hè sẽ gây chú ý gấp đôi. Người ngoại quốc này lại vô cùng đẹp trai, thể hình vạm vỡ, trông như một diễn viên Hollywood đang dừng chân nghỉ ngơi. Vũ Lục Hàn đứng ngây ra, không nhận thấy trên đầu mình còn cái mũ. Hắn nhìn cô, chau mày, phì cười, vươn người tháo mũ và đưa tay chỉnh lại tóc cô vào nếp. Vũ Lục Hàn đỏ mặt lúng túng, chỉ biết đứng đực ra một chỗ.
Hàm Vũ Phong dựng xe cẩn thận, đặt mũ ngay ngắn lên xe, rồi dắt tay Vũ Lục Hàn tiến vào hàng ăn ấy. Nhân viên mừng rỡ chạy đến, hồ hởi lau sạch một chiếc bàn trống, thi nhau tóm vào cánh tay hắn đưa đến. Đúng là tư tưởng trọng nam khinh nữ còn quá lớn, nhất là đối với mỹ nam. Họ trông thấy hắn, không hề nói tiếng Anh. Hai người họ ngồi gần giữa những người khách đang ăn khác, cô thấy có người nhìn theo mình. Có lẽ cô gái nhỏ đang bị “mổ xẻ, phân tích” bởi ngoại hình xuề xòa, quá “thoải mái” đối lập hoàn toàn với mỹ nam ngoại quốc đang ngồi đối diện. Cô hờn dỗi nhìn hắn, thấy hắn cười ngạc nhiên trước biểu hiện của mình.
“Cô nhìn cái gì vậy? Sợ ăn đêm sẽ béo sao?”
“Không!”, cô phụng phịu, “Anh không cho tôi thay quần áo, rõ ràng nhìn anh đẹp hơn hẳn, còn tôi như vừa ngủ dậy, mặc tạm đồ vậy!”, cũng gần như thế, Vũ Lục Hàn chính là “hờn dỗi, mặc tạm đồ”.
“Cô nói gì vậy”, hắn bật cười. Hàm Vũ Phong mặc áo thun dài tay màu lông chuột vô cùng đơn giản, nhưng lại tôn lên thể hình vạm vỡ, tay áo dài kéo lên đến khuỷu mang đến dáng vẻ vô cùng khỏe khoắn. Hắn mặc quần kaki đen thoải mái ở nhà, nhưng thực ra trông chẳng khác quần thể thao là bao, tổng thể với chiếc áo rất vừa mắt. Còn cô thì…
“Anh muốn tôi đã xấu thì xấu một thể đó mà!”, cô lầm bầm, chống tay vào đầu gối, đỡ cằm. Hắn cúi đầu cười, khóe mắt nheo lại. Vũ Lục Hàn nhận ra, hôm nay hắn không hề vuốt keo cho mái tóc vàng hoe. Những sợi tóc rất mềm tỏa ra hương thơm đầy nam tính khiến cô đỏ mặt.
“Tôi thấy cô ổn nghĩa là cô ổn, việc gì phải nghĩ mình xấu?”, hắn vừa nói vừa cười, “So sánh bản thân với một thằng con trai, quá ngộ nghĩnh!”
Cô lập tức thấy lưng áo và hai tay nóng ran. Cô không rõ do ngại hay do xấu hổ nữa, hờn dỗi xị mặt xuống, nói vô cùng nhỏ.
“Tôi không mặc áo trong!”, cô nghĩ mãi mới ra từ nghĩ “bớt nhạy cảm”, khum tay nhoài người hết cỡ để chỉ mình hắn nghe thấy. Vũ Lục Hàn khom lưng, cố không để áo dính vào ngực.
Hàm Vũ Phong khi nghe tới điều đó, lập tức nhìn vào ngực cô, không e ngại, khiến cô đỏ mặt lấy tay che ngực. Cô định cằn nhằn kẻ dâm đãng công khai đó, thì hắn đã lên tiếng.
“Tôi nhìn mãi còn chẳng thấy. Mà chẳng cí ai tinh mắt hơn tôi đâu”, hắn buông một câu xanh rờn nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc, điều này khiến cô gái nhỏ cứng người. Hắn đang công khai chê bai cô hay đang trêu chọc một cách lịch sự vậy? Vũ Lục Hàn ngay lập tức xị mặt, khuôn mặt cô phải dài xuống vài xentimet. Hắn phì cười lắc đầu.
“Lần sau hãy nói điều này ở nhà. Thật may tôi để cô ngồi phía sau”, hắn nói. Vũ Lục Hàn hoàn toàn không hiểu câu nói đó có hàm ý gì.
Người ta mang ra một bếp nướng bằng cồn, đặt lên phía trên chảo to với miếng giấy bạc bọc kín mặt. Cô ngồi im nhìn theo từng đĩa thức ăn được đặt lên bàn: một đĩa thịt rất nhiều được tẩm ướp thơm phức, một đĩa đựng tôm, mực và cá đã lọc, cũng có một lớp gia vị; rất nhiều nấm, kèm theo cà tím và cả bí đỏ. Họ đặt gia vị và một số thứ phụ gia đầy vào chỗ trống, Hàm Vũ Phong ngồi rất bình thản nhìn theo. Ngay khi nữ nhân viên dọn hết đồ ra một cách nhanh chóng, lập tức nhìn hắn cười đon đả.
“Ngài có cần thêm thứ gì không ạ?, giọng cô gái ngọt lịm. Cách xưng hô lạ lẫm như vậy, trừ các đối tác của hắn, chưa bao giờ cô nghe thấy gọi.
“Làm ơn cho tôi hai bia, không lạnh. Cảm ơn”, hắn lịch sự đáp, khuôn miệng không hề cười. Vũ Lục Hàn chờ nhân viên đi khỏi, tròn mắt nhìn hắn.
“Cô ấy gọi anh là “Ngài” ư?”
“Họ thích vậy, tôi thì không”, hắn cười nhẹ, “Đây là nơi đầu tiên tôi đến ăn cùng Mike khi về nước, và nó khá hợp khẩu vị. Họ chỉ biết tên khai sinh của tôi, vậy nên cậu ta xui họ gọi tôi là Ngài”, hắn nhìn biểu hiện của cô, bật cười, “Mike chính là Hải Minh đó. Tôi chỉ quen gọi cậu ta như vậy!”
“À…”, Vũ Lục Hàn tỏ vẻ thấu hiểu, gật gù. Cô nhìn theo hắn thành thạo thao tác từng thứ, tự xác nhận đúng là hắn đã tới đây khá nhiều.
“Cô đã bao giờ ngồi ăn ở một nơi như thế này chưa?”, hắn nhướn mày hỏi. Vũ Lục Hàn đỏ mặt lắc đầu.
“Đó là một thiếu xót vô cùng lớn, cô gái ạ”, hắn nhìn cô nở nụ cười tuyệt đẹp, “Hãy yêu đất nước của mình hơn, đừng chỉ ngồi ru rú trong nhà như thế”
“Tôi rất yêu nước!”, cô cãi.
“Cô đã tìm hiểu được bao nhiêu điều của đất nước mình rồi?”, hắn nháy mắt, “Hay chỉ biết qua sách vở?”
Vũ Lục Hàn cứng họng, bối rối cúi đầu.
“Tôi đã dành ba tháng đi phượt dọc khắp đất nước, và nó rất tuyệt”, Hàm Vũ Phong vừa nói vừa làm. Mùi thịt nướng hấp dẫn khiến bụng cô sôi lên thật nhẹ. Bữa tối khi nãy cô thật sự không ăn được nhiều. Đồ ăn rất ngon, nhưng cô không hợp với những món như “ốc sên nướng bơ tỏi”. Vũ Lục Hàn ăn rất ít, và hình như hắn cũng vậy.
“Anh đã đi khắp đất nước này rồi sao?”, cô ngạc nhiên hỏi lại, kèm một sự thán phục. Hàm Vũ Phong gật đầu, đặt những thứ đồ chín đầu tiên vào bát cô.
“Việc đầu tiên của một người khi đặt chân đến một quốc gia chính là tìm hiểu về văn hóa của nó”, hắn tiếp tục vừa nói, vừa làm, “Ngay cả khi cô bước chân sang một vùng khác thuộc đất nước mình, cô cũng phải tìm hiểu kĩ về văn hóa, tập tục của họ, vì mỗi nơi đều có một câu chuyện rất đặc trưng”
“Tôi nghĩ là… tôi không đến nơi cũng vẫn biết…”, Vũ Lục Hàn rụt rè nói. Hắn nhìn cô, cười lớn.
“Cô nghĩ rằng sách vở là bao gồm mọi thứ? Cô có thể biết về một vùng qua sách địa lý, nhưng cô sẽ không biết đến rất nhiều thói quen vô cùng dễ thương của họ, nếu không đến tận nơi”, hắn cười mỉm, nụ cười khiến cô chao đảo, “Đây là quê hương thứ hai của tôi, nơi tôi lần đầu đặt chân đến chỉ tám năm về trước. Vậy mà tôi nghĩ tôi biết nhiều thứ hơn cô đấy, cô bé ạ.”
“Anh… mới chỉ tới đây chừng ấy năm thôi sao?”, cô tròn mắt. Chủ đề câu chuyện lại đi theo một hướng khác hoàn toàn, “Anh… năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”, cô rụt rè hỏi một vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu. Hắn nheo mắt nhìn cô.
“Cô có biết ở đất nước tôi, hỏi tuổi đối phương là một điều bất lịch sự không?”, hắn trêu chọc. Vũ Lục Hàn lập tức lộ rõ vẻ bối rối, đỏ mặt cúi đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi… không biết!”
“Điều này sách vở không có phải không?”, hắn tiếp tục chòng ghẹo, “Nhưng vì tôi là đứa con lai dễ tính, nên tôi sẽ trả lời. Khi mới về nước, tôi tròn mười bảy tuổi, và đang theo học Học viện Kinh tế Chính trị London. Tôi đã bỏ dở chương trình và về nước, tiếp tục chương trình đại học tại Học viện Kinh tế Tài chính.”, mỗi lời hắn thốt ra, cái miệng và đôi mắt Vũ Lục Hàn mở càng lớn. Một chàng thanh niên mười bảy tuổi đã học đại học, một đại học vô cùng chất lượng tại Anh, rồi về nước cũng được nhận ngay vào ngôi trường nổi tiếng về tài chính. Vậy mà cô đã nghĩ hắn thiếu thốn cuộc sống sinh viên! Bằng tuổi Hàm Vũ Phong khi ấy, Vũ Lục Hàn mới tốt nghiệp cấp ba, cắm đầu vào kì thi để lên đại học, và bỡ ngỡ đến trường rồi mất vài tuần để làm quen với nó. Cô không ngờ hắn có thể tài giỏi như vậy. Tám năm trước, hắn mười bảy tuổi. Vậy năm nay, Hàm Vũ Phong tròn hai mươi lăm. Hắn hơn cô ba tuổi, rất chính xác. Vũ Lục Hàn nuốt khan, hơn ba tuổi, mà cô đã nghĩ hắn chỉ hơn mình một tuổi là cùng. Người phương Tây luôn trưởng thành hơn độ tuổi của mình từ một đến hai tuổi. Vậy mà hắn, không lẽ là trường hợp hiếm có trẻ trung hơn tuổi của mình? Hay vì hắn có dòng máu châu Á, nên được hưởng phần “trẻ lâu”? Dù bề ngoài có trẻ, thì tâm hồn hắn cũng vô cùng trưởng thành. Đôi lúc cô nghĩ, hắn như một thanh niên đã từng trải, vô cùng dày dặn kinh nghiệm và có thể đối phó với mọi thứ trên đời.
“Anh… học sớm nhỉ?”, cô không biết nói gì, thốt ra vài câu vô cùng ngớ ngẩn như vậy. Hắn phì cười.
“Tôi bắt buộc phải đi học sớm. Tôi rời cấp ba sớm hơn bạn bè hai năm, lên đại học theo yêu cầu của bố”, và hắn ngừng hẳn. Dường như hắn không muốn nói quá nhiều về gia đình mình. Vũ Lục Hàn cũng lặng lẽ cúi đầu, gặm nhấm từng tí thông tin, không dám cả gan thắc mắc. Cô không muốn trở thành kẻ quá vô duyên.
“Tôi chưa bao giờ nói nhiều như thế này”, hắn đột nhiên cười giòn tan. Vũ Lục Hàn thấy tim mình run lên khi lắng nghe giọng cười vô cùng hiếm hoi ấy, “Và cũng chưa bao giờ cười nhiều thế này.”
“Anh… nên như vậy nhiều hơn”, cô lí nhí đáp. Hắn nhìn cô, khóe mắt nheo lại một ánh cười.
“Bởi vì cô quá ít nói”, hắn chọc, “Hai kẻ ít nói đi với nhau, không ngờ tôi lại là người nói nhiều hơn.”
Vũ Lục Hàn mỉm cười gượng gạo. Cô không biết hắn đang mỉa mai hay đang trêu đùa mình nữa.
“Thật ra… tôi rất thích cảm giác này”, hắn đột ngột trở nên dịu dàng khiến tim cô gái đập mạnh. Hắn một lần nữa gắp rất nhiều đồ ăn cho cô, giục giã. “Ăn nhiều vào. Cô cần rất nhiều sức để đi cùng tôi đêm nay đấy.”
Vâng, đi cùng anh đêm nay…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.