Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 39
FrostArcherAshe
18/12/2015
Vũ Lục Hàn giật mình tỉnh dậy. Cô không biết mình đã thiếp đi từ bao
giờ. Căn phòng này tối om, mùi đệm gối thơm dịu và thanh mát. Hình như
đây không phải phòng cô. Vũ Lục Hàn khẽ cựa mình. Giọng nam trầm hơi
khản đặc vang lên từ trong bóng tối khiến trái tim cô rung động.
“Nằm xuống đi. Chưa khỏe hẳn đâu”
Cô nhìn về phía bóng tối, nhận ra Hàm Vũ Phong đang ngồi trên bộ salon nơi góc phòng. Trong không gian tối tăm, cô vẫn nhận ra hắn vô cùng mệt mỏi. Hắn ngồi tựa hẳn vào ghế, hai tay buông thõng giữa đùi. Giọng hắn khản đặc, có thể đã bị cảm khi nhảy xuống bể bơi cứu cô mà chỉ mặc độc một áo len mỏng dài tay. Cô muốn nói, nhận ra giọng nói của mình cũng không hề khá hơn.
“Cảm ơn”, cô thì thầm. Hắn thở nhẹ, ngồi thẳng dậy nhìn cô.
“Cô bị điên hả?”
“Ơ… cái gì?”, Vũ Lục Hàn sững sờ trước câu hỏi của hắn, đôi mắt mở to hoang mang.
“Cô muốn tự tử thì âm thầm trong phòng mà tự tử, đã không biết bơi còn nhảy xuống bể bơi khiến mọi người một phen náo loạn, cô bị điên đúng không?”, hắn nói một lèo, gằn giọng xuống. Dù giọng hơi khàn, nó vẫn thật lạnh lẽo. Vũ Lục Hàn khẽ rùng mình.
“Tôi… không tự tử mà…”
“Tại sao cô nhảy xuống bể bơi?”, hắn lên tiếng trách móc. Cô cảm nhận một sự run rẩy nho nhỏ khi hắn lớn giọng.
“Tôi… bị trượt chân mà!”, cô hoang mang nhìn hắn, tỏ ra đáng thương. Hắn ngỡ ngàng nhìn cô, đổ người ra phía sau, cười khẩy.
“Nếu bên dưới không phải bể bơi mà là sàn gỗ, cô nghĩ giờ này cô còn sống à?”, đôi mắt nâu khói sáng lên trong bóng tối, mang theo nỗi buồn và sự sợ hãi khó nói.
Vũ Lục Hàn cúi đầu hối lỗi, tự thừa nhận bỗng dưng mình suy nghĩ thật nông cạn. Chợt cô nhận ra mình đang mặc chiếc áo… không phải áo cũ mà cũng không phải áo của mình! Mùi hương thanh mát bủa vây khiến mặt cô đỏ ửng, không những vậy, tim cô lại đập rất nhanh.
“Anh… thay đồ… cho tôi à?”, cô bàng hoàng quay sang hỏi, tiếng được tiếng mất. Trái lại, hắn vẫn bình thản.
“Chu Bạch Thảo”, hắn chỉ nói vậy. Đến lúc này cô mới nhận thấy mình đang mặc một chiếc váy len ngắn đến ngang đùi, có lẽ là váy của nàng. Cô đột nhiên xấu hổ, muốn gặp nàng cảm ơn nhưng không rõ mình có nói nổi điều đó không.
Không gian tĩnh lặng. Cô bỗng dưng thấy buồn khi nghĩ đến Chu Bạch Thảo. Họ đã là một đôi, nàng có lẽ cũng bớt ác cảm với cô mà cư xử thân thiện. Thế nhưng, Vũ Lục Hàn chưa thể chấp nhận điều đó. Cô đã có rất nhiều cơ hội, và rồi chính cô trao cơ hội ấy cho người khác. Vũ Lục Hàn buồn rầu nằm xuống, quay lưng lại hắn, kéo chăn đến sát cổ mình. Một giọt nóng hổi rơi xuống chiếc gối mềm mại mang đầy mùi hương của tóc hắn. Cô ước gì mình vẫn ngâm mình trong làn nước lạnh bể bơi. Ít ra, khi đó cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài những điều khiến cô hạnh phúc.
“Cô chưa ăn gì cả”, hắn lên tiếng. Cô không nhúc nhích. Cô còn chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Cô không đói.
“Không ăn đâu”, cô thì thầm nho nhỏ. Cô cảm nhận hắn tiến đến gần bên giường, sau lưng cô.
“Buổi trưa cô ăn ít. Bữa chiều cô bỏ. Bữa tiệc buổi tối cô cũng bỏ. Cô nghĩ mình có thể nuốt không khí để sống à?”, hắn trở nên cáu kỉnh. Hắn không hiểu, con bé này chán đời đến mức nào rồi?
“Tôi không đói thật mà”, cô thẽ thọt, kéo chăn che phủ khuôn mặt, người cong lại, cuộn tròn giữa chăn.
“Ngồi dậy ăn, ăn hết mới được ngủ”, hắn không màng đến, quỳ một chân lên giường kéo cô quay lại. Vũ Lục Hàn bỗng tỏ ra sợ hãi, đôi mắt nhìn hắn hoảng sợ như bị ép buộc. Hắn nhìn cô, người sững lại trong giây lát. Tim hắn đã chạy nhanh hơn một nhịp. Cơ thể hắn tan chảy. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn ra, đưa tay trước mặt cô, như hắn vẫn hay làm.
“Ăn một ít thôi rồi đi ngủ nhé?”, hắn trở nên dịu dàng. Trái tim bé nhỏ của Vũ Lục Hàn run lên theo từng ngữ điệu. Cô hoàn toàn đầu hàng trong việc giữ cơ thể mình ngừng rung động trước hắn.
“Không”, cô vẫn kiên quyết. Anh không nhìn được bộ dạng thảm thương của tôi thì nên trả tôi về phòng của tôi mới phải. Tôi không thích bị anh ép buộc! Cô phản đối nhưng không dám nói.
“Ngoan nào”, hắn hạ giọng dỗ dành. Cô nghĩ đến buổi tối, ở nhà hắn, cô đã khóc và cũng được hắn dỗ dành.
“Cô không ăn thì lấy đâu ra sức để tôi hành cô sống không bằng chết”, hắn cười trêu chọc. Vũ Lục Hàn cụp mắt. Bây giờ, cô cũng đang sống không bằng chết.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc, gài những sợi tóc lòa xòa phía trước ra sau tai cô. Vũ Lục Hàn rùng mình bởi hành động ấy, ngồi bó gối, dúi mặt vào giữa hai đầu gối mình lảng tránh. Hắn cười nhẹ buồn bã. Cô là đồ trẻ con, lúc nào cũng thích, nhưng đến khi có lại giận dỗi không thèm nhận.
Hàm Vũ Phong xoay người lại, vươn người lấy bát súp to được che lại bằng chiếc lồng bàn sắt nhỏ, đặt ngay nơi tủ đầu giường. Hắn cẩn thận nhấc ra, mùi nấm và khoai tây hòa quyện khiến bụng Vũ Lục Hàn sôi lên một chút. Hắn bưng bát súp vẫn còn nóng, và bắt đầu lấy từng thìa một, thổi, và đưa ra trước miệng cô. Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết lúng túng sau mỗi cử chỉ này, rụt rè ngồi im, nhìn chằm chằm vào thìa súp. Điều này không đúng lắm với một kẻ đã có bạn gái. Nhưng cô mặc kệ.
“Nóng lắm”, cô nhõng nhẽo. Mình là một con ả đang lợi dụng bạn trai người khác, cô nghĩ. Nhưng không sao, mặt dày một chút cũng được. Điều này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa đâu.
Hàm Vũ Phong cười nhẹ, lại thổi rất kĩ, rồi đưa đến trước miệng cô. Vũ Lục Hàn dù có ngại cũng phải ăn. Cô không dám nhìn hắn, chỉ nhìn vào thìa súp. Nhưng rồi cũng không nhịn được, rụt người lại, quay đầu đi. Cô không ăn thêm chút nào nữa. Hắn chau mày không hài lòng.
“Sao ăn ít như vậy?”
“Không đói”, cô nhất quyết quay đi. Hắn thở dài, định dỗ dành, cô lập tức ngắt lời hắn, “Tôi buồn ngủ lắm! Tẹo nữa đói mới ăn hết được!”
“Thôi được, ngủ đi”, hắn hạ giọng, đặt bát súp về vị trí cũ. Cô đã lập tức nằm xuống, quay lưng lại hắn, kéo chăn che kín tai. Hàm Vũ Phong nhìn cô rất lâu. Trong hắn hình thành nhiều luồng cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể gọi tên.
“Vì sao anh lại nhảy xuống cứu tôi?”, cô lí nhí hỏi, chăn vẫn quấn kín đầu, chỉ hở ra khuôn mặt.
“Vì tôi ở gần đó”, hắn đáp giọng đều đều. Vũ Lục Hàn biết là không phải. Ở thời điểm ấy, tất cả mọi người đều ở trong sảnh lớn.
“Sao anh không ở trong nhà mà lại chạy ra cứu tôi?”, cô lặp lại câu hỏi một lần nữa. Hắn ngồi yên lặng trên giường. Không thể nào nói ra.
“Không vì lí do gì cả”
“Sao lại thế?”
“Không cần phải có lí do để cứu một mạng người”, hắn thì thầm đáp lại. Tim cô nhói lên. Anh không thể nói vì anh lo cho tôi được sao?
“Vũ Lục Hàn”, hắn quay sang nhìn cô. Cô không đáp. “Thật ra tôi sợ cô chết đi sẽ không có ai trả nợ cho mình”
Câu nói nửa đùa nửa thật của hắn khiến cô phì cười, nhưng trong lòng vô cùng buồn bã. Nụ cười của cô trở nên méo mó.
“Tôi… bây giờ… không còn là người được phép đến bên cạnh cô nữa”, giọng nói của hắn thoảng qua như cơn gió, khiến cơ thể cô tê rần, lạnh lẽo.
Vũ Lục Hàn không đáp, vờ như mình đã ngủ. Hắn đã có bạn gái, dù không thích, hắn vẫn có một cô gái cần được hắn chăm sóc. Và cô gái đó không phải cô. Cô mừng vì mình không xen vào chuyện tình cảm của ai. Nhưng buồn khi mình chỉ cần bước thêm một bước là đến gần hắn, vậy mà lại lùi xuống, nhường người ta tiến lên.
Hắn khẽ thở dài, tựa vào thành giường, quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn quấn chăn kín mít, thở nhè nhẹ. Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại gối, kéo chăn xuống dưới mũi để cô dễ thở, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lí do hắn bất chấp tất cả để cứu cô, vì hắn không muốn mất cô. Hắn không chịu được khi thấy cô ngừng cử động dưới làn nước lạnh ngắt của bể bơi. Nếu cô mãi mãi không tỉnh dậy, hắn sẽ không bao giờ thoát được khỏi nỗi ám ảnh, hắn đã ở đó nhưng không cứu được cô.
Hắn cúi xuống, vô cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc cô. Vũ Lục Hàn run lên nhè nhẹ, nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô khẽ cựa mình. Cô đâu có ngủ.
“Chúc ngủ ngon, Vũ Lục Hàn”.
Năm giờ sáng, Vũ Lục Hàn cựa mình tỉnh dậy. Quang cảnh căn phòng đã dần trở nên quen thuộc, nhưng xung quanh không có ai. Cô chậm rãi ngồi dậy, có chút choáng váng. Bát súp vẫn đặt trên tủ đầu giường, bên dưới chiếc lồng bằng sắt nhỏ. Có một tờ giấy đang kẹp phía bên dưới, cô vươn người với lấy tờ giấy. Dòng chữ gọn gàng viết đều: “Ở lại đây, tôi sẽ ở phòng của cô. Chìa khóa trong ngăn kéo tủ. Nhớ ăn sáng. Hàm Vũ Phong”. Cô liếc về phía bát súp, cảm thấy bụng sôi lên nhè nhẹ. Đầu cô choáng váng, người lắc lư, chao đảo. Cô chậm chạp bước xuống giường, mở đèn lên. Căn phòng này không có cửa sổ hướng ra biển, cô thấy nó vô cùng ngột ngạt. Người cô vẫn nóng bừng, chỉ muốn cởi bỏ chiếc áo len, nhưng rồi nhận ra bên trong không có áo lót. Vũ Lục Hàn uể oải bước vào nhà tắm, rửa mặt cho bản thân tỉnh táo hơn. Ngẩng lên nhìn mình trong gương, cô thất tự ti và thất vọng khi chỉ nhìn thấy một cái xác nhợt nhạt, xanh xao, gầy gò, đầy mệt mỏi. Hai hốc mắt đã trũng sâu xuống như người mất ngủ lâu năm, nhưng mí mắt lại hơi sưng lên, phồng rộp. Cái mũi nhỏ nhắn đỏ hoe, hai bên gò má trắng bợt. Đôi môi cô nứt nẻ, nhợt nhạt, từng chữ thoát ra khỏi đó cũng thều thào, khô khốc. Mái tóc ngắn bù rù lòa xòa khiến cô phải dùng tay vuốt lại vào nếp, bàn tay run rẩy len lòi vào giữa mái tóc khô rối bù. Cô thật thảm hại – Vũ Lục Hàn thở dài. Một cô gái thế này, đối lập hoàn toàn với cô gái ngoài kia: xinh đẹp, tự tin, năng động và tràn đầy sức sống. Còn cô, trông như thể một cái xác chết trôi đang ảo tưởng mình được hồi sinh vậy!
Vũ Lục Hàn khịt mũi, chậm chạp trở về giường. Cô hơi run lên, với lấy điều khiển điều hòa ngay gần đó. Hai mươi tám độ nhưng cô vẫn run rẩy vì lạnh. Vũ Lục Hàn quyết định tắt điều hòa, chui nửa người vào chăn, nhìn sang bát súp. Cô đói, bây giờ cô rất đói. Vũ Lục Hàn mở chiếc lồng bàn nhỏ bằng bạc, mùi nấm hương và ngô thoát ra khiến bụng cô sôi lên dữ dội. Còn rất ấm, hắn có vẻ đã yêu cầu một bát súp khác cho cô trước khi rời khỏi phòng. Vũ Lục Hàn run rẩy múc từng thìa, cái nóng rát miệng bất chợt không làm phiền đến cô, thậm chí khiến cô khoan khoái vì người cô như bừng tỉnh trở lại. Cô đang được nạp năng lượng. Mùi hương thanh mát còn phảng phất trong chốc lát khiến Vũ Lục Hàn nghĩ rằng nó toát ra từ bát súp ngô.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Vũ Lục Hàn đặt bát súp đã vơi đi một nửa lên tủ đầu giường, chậm chạp xuống khỏi giường, lật đật bước từng bước về phía cửa. Đằng sau cánh cửa là Từ Thiên.
“Em đã khỏe hơn chưa?”, anh nở nụ cười dịu dàng thường ngày, hỏi ngay khi nhìn thấy cô. Vũ Lục Hàn cười nhẹ đáp lại, thều thào.
“Đỡ hơn một chút ạ”
“Anh… vào được chứ?”, anh hỏi. Cô ngập ngừng trong giây lát, rồi đứng tránh qua một bên nhường đường cho anh vào. Từ Thiên nhanh chóng đỡ lấy cô đưa về giường, liếc nhìn bát súp đang ăn dở, mỉm cười.
“Em ăn nốt đi. Em chẳng ăn gì cả”
“Em…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt, đầu cúi gằm.
Từ Thiên ngồi xuống bên cạnh giường, lấy ra trong túi áo khoác một túi nilon nhỏ. Anh mở ra, trong đó chứa rất nhiều thuốc. Anh cẩn thận lấy từng loại thuốc, chỉ cho cô với dáng vẻ ân cần.
“Đây là thuốc hạ sốt, em nên uống ngay sau khi ăn, một ngày hai lần. Đây là thuốc chống cảm cúm, chỉ nên uống một lần, trước khi ăn tối hãy uống. Còn đây là vitamin tổng hợp, thuốc bổ để tăng cường sức khỏe, hãy uống một ngày hai lần, lúc nào cũng được”, anh đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, “Anh đã ghi toàn bộ vào đây, đọc qua một lượt nhé?”
Vũ Lục Hàn gật nhẹ, vẫn cúi gằm. Cô vặn vẹo ngón tay mình, nói nhỏ:
“Cảm ơn anh vì đã rất tốt với em”, cô lí nhí, “Em chưa làm được gì cho anh cả…”
Từ Thiên ngừng lại, nhìn cô, rồi phì cười ngoảnh đi nơi khác.
“Anh là bác sĩ cô bé ạ, bổn phận của anh là chăm sóc, quan tâm đến người khác”, anh quay lại phía cô, “Anh không cần cứ phải tốt với anh thì anh mới giúp đỡ”
“Nhưng mà…”, cô thậm chí còn cúi đầu xuống thấp hơn, “Em rất ngại…”
“Đừng ngại”, anh cười nhẹ nhàng, đặt bát súp còn ấm vào lòng bàn tay cô, “Ăn hết đi và uống thuốc. Em đang sốt nhẹ, chỉ vài tiếng nữa lại phải rời tàu xuống đảo. Em không khỏe thì không đủ sức trở về đâu”
Vũ Lục Hàn ngoan ngoãn gật đầu, ăn từng thìa nhỏ một. Từ Thiên trong lúc đó lấy sẵn thuốc, để lên tờ giấy, và rót một cốc nước nóng đặt bên cạnh. Anh gói số thuốc còn lại vào túi, cuộn lại đặt bên cạnh chiếc đèn ngủ bên tủ đầu giường.
“Em đừng để thuốc ở chỗ khó lấy”, anh nói, “Nước uống cũng nên đun sôi thường xuyên. Nhưng đừng uống nóng, để nó nguội đi một nửa rồi uống. Nếu em cần uống ngay thì hãy rót một ít nước lạnh vào trước rồi rót thêm nước nóng. Đừng uống lạnh vào lúc này nhé, cổ họng và dạ dày của em rất yếu”
Vũ Lục Hàn vâng dạ lí nhí. Cô cảm giác như đang được mẹ chăm sóc ngày nhỏ. Cô rất ít khi ốm, dù ăn uống không mấy đầy đủ nhưng sức đề kháng của Vũ Lục Hàn lại rất tốt. Hơn hai mươi năm nay, số lần cô bị ốm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Xin chào”, Trần Hải Minh từ bao giờ đã đứng ngay ngưỡng cửa, gõ lịch sự vào cánh cửa dù cô vẫn để cửa mở từ lúc Từ Thiên bước vào. Cậu đang xách theo một hộp bánh quy cỡ nhỏ trên tay, kèm hộp sữa tươi, không rõ ở đâu mà có. Từ Thiên quay sang nhìn cậu, liếc qua thứ đồ Tóc Đỏ cầm trên tay, chỉ cười nhẹ.
“Anh sẽ để cho em thoải mái. Bánh có thể ăn ngay, nhưng sữa cần phải hâm nóng trước khi uống”
Từ Thiên xoa đầu cô thêm một lần, rồi mỉm cười chào cậu và đi khỏi. Trần Hải Mình nhìn theo anh, vẫn đứng yên ngoài cửa.
“Bác sĩ dặn dò kĩ càng quá”, cậu cười hóm hỉnh nhìn cô, “Tôi vào thăm bệnh nhân được rồi chứ?”
Vũ Lục Hàn ngại ngùng gật đầu. Cậu đến gần cô, rất tự nhiên đưa tay đặt lên trán cô gái. Vũ Lục Hàn giật mình, hơi xấu hổ rụt cổ lại. Cậu nhoẻn cười, khóe mắt nheo lại.
“Chỉ hơi nóng, không đến nỗi quá tệ!”, cậu đặt hộp bánh và bịch sữa tươi lên bàn kính, “Thứ này tôi và Hoàng Lâm gửi em, hi vọng em sẽ cải thiện cơ thể bé nhỏ kia được to lên một chút”
Cô nhìn cậu ngơ ngác.
“Xin lỗi…”, cậu gãi đầu, “Tôi hơi bất lịch sự. Sống quá lâu ở nước ngoài khiến tôi bị nhiễm cái thói bất lịch sự của họ, cứ nghĩ mình thẳng thắn nhưng thật ra thì…”
“Không sao ạ”, Vũ Lục Hàn nở nụ cười trấn an. Cậu ngồi xuống ghế sofa tiếp khách ngay cạnh đó, khom người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên đùi.
“Nhưng thật sự đó, em hơi gầy, trông rất yếu ớt”, Tóc Đỏ nói, “Hãy ăn nhiều một tí, bố mẹ em sẽ rất đau lòng nếu em yếu đuối, gầy gò quá như thế này”
“Vâng…”, cô đáp nhỏ. Cô biết bố mẹ rất xót xa cho con gái, hồi nhỏ mỗi khi đến bữa cơm, bố mẹ lại cho riêng thức ăn vào từng bát nhỏ một, bắt cô ăn hết “khẩu phần” của mình mới thôi. Đến bây giờ, mẹ cô vẫn thường xuyên gắp thức ăn vào bát cho cô mỗi khi ăn cơm. Cô cũng rất buồn khi để bố mẹ phải phiền lòng về chuyện ăn uống của mình dù cô đã lớn, nhưng cũng không biết làm gì khác, vì cô ăn một chút thôi cũng đã cảm thấy không thể ăn thêm được nữa.
“Hoàng Lâm bận một chút chuyện nên bây giờ chưa thể ghé qua thăm em”, Trần Hải Minh tiếp tục, “Em cứ ăn thật nhiều, uống thuốc và nghỉ ngơi thật thoải mái. Thật tiếc vì em lại bị như vậy…”
“Là lỗi của em mà”, cô thì thầm, “Em tự mình nghịch dại… Em…”
“Em không tự tử là tốt rồi”, cậu cười ái ngại, “Bọn tôi đã sợ chết khiếp lên được khi Từ Thiên nói em không biết bơi. Hoàng Lâm, cậu ta suýt chút nữa đã lao xuống cứu em rồi đấy, vì cậu ta đứng gần cửa nhất, lại chạy ra đầu tiên. Vậy mà không ngờ tên kia từ đâu đã nhảy ngay xuống, đúng lúc Hoàng Lâm định nhảy. Một mình tên đó không thèm ai giúp đỡ. Từ Thiên là bác sĩ mà còn không lại nổi cậu ta, ngang ngược nhất trên đời!”
Vũ Lục Hàn thấy tim mình rung rinh, nhìn cậu ngây ngốc, lắng nghe không để lọt một từ. Hàm Vũ Phong một mình cứu cô.
“Anh ấy… có bị ốm như em không?”, cô hỏi nhỏ. Trần Hải Minh nhìn cô giây lát, mỉm cười tựa mình vào ghế.
“Cậu ta chỉ hơi mất tiếng, nhưng rất khỏe. Đến bây giờ vẫn bình thường. Nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến tên đó mất bình tĩnh đến độ quát tháo người khác như vậy. Tôi thân với James cũng mười mấy năm rồi, còn chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ như thế. Tên đó luôn vô cùng bình tĩnh trong mọi tình huống. Dù có buồn bã, tức giận, cáu gắt,… cậu ta cũng chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài. Chính xác là chưa bao giờ gắt gỏng với người khác mà gào lên như vậy”
Vũ Lục Hàn ngồi im thin thít. Điều đó có thể cho cô một tia hi vọng không?
“Tiểu Hàn, em là người đã thay đổi cậu ta hoàn toàn”, Trần Hải Minh nói vô cùng nghiêm túc, “Nếu em thích cậu ta, tôi khuyên em đừng nên giấu trong lòng nữa”
Cô lặng người đi vài giây. Tất cả bọn họ đều nhìn thấy như vậy. Còn hắn, hắn có thấy rằng cô rất thích hắn không?
“Hai giờ chiều nay tàu cập bến đảo. Thích không anh?”, Chu Bạch Thảo hớn hở chạy đến bên hắn, vòng tay ôm cổ hắn từ phía sau. Hàm Vũ Phong đang ngồi lặng lẽ trên ghế xếp bên bể bơi, nhìn ra biển, hai ngón tay còn kẹp ngang điếu thuốc đang phảng phất khói. Hắn chỉ ừ nhẹ, không quay lại nhìn nàng. Chu Bạch Thảo nhăn mặt:
“Anh đừng hút thuốc nữa, em không thích!”
“Anh sẽ không hút trước mặt em, ok?”, hắn khẽ mỉm cười, toan đứng dậy. Nàng vội vàng ôm chặt lấy, thủ thỉ bên tai hắn như đang giận dỗi.
“Em sợ anh mắc bệnh!”
Hắn cười khẩy, đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi thật sâu nhưng không thở ra khói. Nàng ấm ức nhìn kẻ ngang ngược ấy, nhưng chỉ biết bất lực dụi vào bên cổ hắn. Chẳng ai điều khiển được Hàm Vũ Phong.
“Xin lỗi?”, Hoàng Lâm hắng giọng sau lưng họ. Chu Bạch Thảo quay lại nhìn, hai má hửng lên. Nàng cười e thẹn như cô gái lén cha mẹ đi gặp người thương, nhìn cậu bối rối. Hắn liếc nhìn cậu rồi lại hướng tầm nhìn ra biển.
Hoàng Lâm không nói câu gì. Cậu quay lại, chờ đợi cô gái nhỏ bước chậm rãi cạnh Trần Hải Minh đang tiến về phía mình. Nhiệm vụ của cậu đơn thuần chỉ là không để cô gái ấy phải chứng kiến những việc không hay.
Vũ Lục Hàn chầm chậm đi bên cạnh Tóc Đỏ, trái tim đập rộn lên khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong. Hắn cảm nhận được cô, đứng dậy quay đi, thở ra làn khói xám ngắt và ngay lập tức vứt điếu thuốc hút dở xuống biển. Chu Bạch Thảo nhìn thấy điều này, và cô cũng vậy. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn cô, đôi mắt lanh lợi vô cùng phức tạp. Hắn quay người lại, cô đã ở ngay trước mặt hắn.
“Em khỏe lên chưa?”, Chu Bạch Thảo lập tức hỏi với giọng niềm nở, nhìn cô cười thân thiện. Vũ Lục Hàn ngại ngùng nhoẻn miệng đáp lại, nụ cười méo mó vô cùng tội nghiệp.
“Em… cảm ơn chị”, cô lắp bắp nói, “Em… đỡ nhiều rồi…”
“Lần sau em hãy cẩn thận, sàn trơn trượt, đêm rồi nước bể bơi cũng lạnh”, nàng nói, rồi quay lại nhìn hắn, “Thật may anh đã cứu kịp cô bé, nếu không thì… Lỗi của chị sẽ rất lớn nếu mời em đi mà để em gặp nạn”
Vũ Lục Hàn chỉ biết cúi đầu, gật gật hưởng ứng. Đứng trước cô gái này, cô dường như nhỏ bé hơn hẳn. Cô luôn tự so sánh mình với nàng, khi nàng là người mọi đàn ông đều mong muốn có được trong tay, còn cô là người chẳng ai muốn bên cạnh.
“Nằm xuống đi. Chưa khỏe hẳn đâu”
Cô nhìn về phía bóng tối, nhận ra Hàm Vũ Phong đang ngồi trên bộ salon nơi góc phòng. Trong không gian tối tăm, cô vẫn nhận ra hắn vô cùng mệt mỏi. Hắn ngồi tựa hẳn vào ghế, hai tay buông thõng giữa đùi. Giọng hắn khản đặc, có thể đã bị cảm khi nhảy xuống bể bơi cứu cô mà chỉ mặc độc một áo len mỏng dài tay. Cô muốn nói, nhận ra giọng nói của mình cũng không hề khá hơn.
“Cảm ơn”, cô thì thầm. Hắn thở nhẹ, ngồi thẳng dậy nhìn cô.
“Cô bị điên hả?”
“Ơ… cái gì?”, Vũ Lục Hàn sững sờ trước câu hỏi của hắn, đôi mắt mở to hoang mang.
“Cô muốn tự tử thì âm thầm trong phòng mà tự tử, đã không biết bơi còn nhảy xuống bể bơi khiến mọi người một phen náo loạn, cô bị điên đúng không?”, hắn nói một lèo, gằn giọng xuống. Dù giọng hơi khàn, nó vẫn thật lạnh lẽo. Vũ Lục Hàn khẽ rùng mình.
“Tôi… không tự tử mà…”
“Tại sao cô nhảy xuống bể bơi?”, hắn lên tiếng trách móc. Cô cảm nhận một sự run rẩy nho nhỏ khi hắn lớn giọng.
“Tôi… bị trượt chân mà!”, cô hoang mang nhìn hắn, tỏ ra đáng thương. Hắn ngỡ ngàng nhìn cô, đổ người ra phía sau, cười khẩy.
“Nếu bên dưới không phải bể bơi mà là sàn gỗ, cô nghĩ giờ này cô còn sống à?”, đôi mắt nâu khói sáng lên trong bóng tối, mang theo nỗi buồn và sự sợ hãi khó nói.
Vũ Lục Hàn cúi đầu hối lỗi, tự thừa nhận bỗng dưng mình suy nghĩ thật nông cạn. Chợt cô nhận ra mình đang mặc chiếc áo… không phải áo cũ mà cũng không phải áo của mình! Mùi hương thanh mát bủa vây khiến mặt cô đỏ ửng, không những vậy, tim cô lại đập rất nhanh.
“Anh… thay đồ… cho tôi à?”, cô bàng hoàng quay sang hỏi, tiếng được tiếng mất. Trái lại, hắn vẫn bình thản.
“Chu Bạch Thảo”, hắn chỉ nói vậy. Đến lúc này cô mới nhận thấy mình đang mặc một chiếc váy len ngắn đến ngang đùi, có lẽ là váy của nàng. Cô đột nhiên xấu hổ, muốn gặp nàng cảm ơn nhưng không rõ mình có nói nổi điều đó không.
Không gian tĩnh lặng. Cô bỗng dưng thấy buồn khi nghĩ đến Chu Bạch Thảo. Họ đã là một đôi, nàng có lẽ cũng bớt ác cảm với cô mà cư xử thân thiện. Thế nhưng, Vũ Lục Hàn chưa thể chấp nhận điều đó. Cô đã có rất nhiều cơ hội, và rồi chính cô trao cơ hội ấy cho người khác. Vũ Lục Hàn buồn rầu nằm xuống, quay lưng lại hắn, kéo chăn đến sát cổ mình. Một giọt nóng hổi rơi xuống chiếc gối mềm mại mang đầy mùi hương của tóc hắn. Cô ước gì mình vẫn ngâm mình trong làn nước lạnh bể bơi. Ít ra, khi đó cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài những điều khiến cô hạnh phúc.
“Cô chưa ăn gì cả”, hắn lên tiếng. Cô không nhúc nhích. Cô còn chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Cô không đói.
“Không ăn đâu”, cô thì thầm nho nhỏ. Cô cảm nhận hắn tiến đến gần bên giường, sau lưng cô.
“Buổi trưa cô ăn ít. Bữa chiều cô bỏ. Bữa tiệc buổi tối cô cũng bỏ. Cô nghĩ mình có thể nuốt không khí để sống à?”, hắn trở nên cáu kỉnh. Hắn không hiểu, con bé này chán đời đến mức nào rồi?
“Tôi không đói thật mà”, cô thẽ thọt, kéo chăn che phủ khuôn mặt, người cong lại, cuộn tròn giữa chăn.
“Ngồi dậy ăn, ăn hết mới được ngủ”, hắn không màng đến, quỳ một chân lên giường kéo cô quay lại. Vũ Lục Hàn bỗng tỏ ra sợ hãi, đôi mắt nhìn hắn hoảng sợ như bị ép buộc. Hắn nhìn cô, người sững lại trong giây lát. Tim hắn đã chạy nhanh hơn một nhịp. Cơ thể hắn tan chảy. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn ra, đưa tay trước mặt cô, như hắn vẫn hay làm.
“Ăn một ít thôi rồi đi ngủ nhé?”, hắn trở nên dịu dàng. Trái tim bé nhỏ của Vũ Lục Hàn run lên theo từng ngữ điệu. Cô hoàn toàn đầu hàng trong việc giữ cơ thể mình ngừng rung động trước hắn.
“Không”, cô vẫn kiên quyết. Anh không nhìn được bộ dạng thảm thương của tôi thì nên trả tôi về phòng của tôi mới phải. Tôi không thích bị anh ép buộc! Cô phản đối nhưng không dám nói.
“Ngoan nào”, hắn hạ giọng dỗ dành. Cô nghĩ đến buổi tối, ở nhà hắn, cô đã khóc và cũng được hắn dỗ dành.
“Cô không ăn thì lấy đâu ra sức để tôi hành cô sống không bằng chết”, hắn cười trêu chọc. Vũ Lục Hàn cụp mắt. Bây giờ, cô cũng đang sống không bằng chết.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc, gài những sợi tóc lòa xòa phía trước ra sau tai cô. Vũ Lục Hàn rùng mình bởi hành động ấy, ngồi bó gối, dúi mặt vào giữa hai đầu gối mình lảng tránh. Hắn cười nhẹ buồn bã. Cô là đồ trẻ con, lúc nào cũng thích, nhưng đến khi có lại giận dỗi không thèm nhận.
Hàm Vũ Phong xoay người lại, vươn người lấy bát súp to được che lại bằng chiếc lồng bàn sắt nhỏ, đặt ngay nơi tủ đầu giường. Hắn cẩn thận nhấc ra, mùi nấm và khoai tây hòa quyện khiến bụng Vũ Lục Hàn sôi lên một chút. Hắn bưng bát súp vẫn còn nóng, và bắt đầu lấy từng thìa một, thổi, và đưa ra trước miệng cô. Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết lúng túng sau mỗi cử chỉ này, rụt rè ngồi im, nhìn chằm chằm vào thìa súp. Điều này không đúng lắm với một kẻ đã có bạn gái. Nhưng cô mặc kệ.
“Nóng lắm”, cô nhõng nhẽo. Mình là một con ả đang lợi dụng bạn trai người khác, cô nghĩ. Nhưng không sao, mặt dày một chút cũng được. Điều này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa đâu.
Hàm Vũ Phong cười nhẹ, lại thổi rất kĩ, rồi đưa đến trước miệng cô. Vũ Lục Hàn dù có ngại cũng phải ăn. Cô không dám nhìn hắn, chỉ nhìn vào thìa súp. Nhưng rồi cũng không nhịn được, rụt người lại, quay đầu đi. Cô không ăn thêm chút nào nữa. Hắn chau mày không hài lòng.
“Sao ăn ít như vậy?”
“Không đói”, cô nhất quyết quay đi. Hắn thở dài, định dỗ dành, cô lập tức ngắt lời hắn, “Tôi buồn ngủ lắm! Tẹo nữa đói mới ăn hết được!”
“Thôi được, ngủ đi”, hắn hạ giọng, đặt bát súp về vị trí cũ. Cô đã lập tức nằm xuống, quay lưng lại hắn, kéo chăn che kín tai. Hàm Vũ Phong nhìn cô rất lâu. Trong hắn hình thành nhiều luồng cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể gọi tên.
“Vì sao anh lại nhảy xuống cứu tôi?”, cô lí nhí hỏi, chăn vẫn quấn kín đầu, chỉ hở ra khuôn mặt.
“Vì tôi ở gần đó”, hắn đáp giọng đều đều. Vũ Lục Hàn biết là không phải. Ở thời điểm ấy, tất cả mọi người đều ở trong sảnh lớn.
“Sao anh không ở trong nhà mà lại chạy ra cứu tôi?”, cô lặp lại câu hỏi một lần nữa. Hắn ngồi yên lặng trên giường. Không thể nào nói ra.
“Không vì lí do gì cả”
“Sao lại thế?”
“Không cần phải có lí do để cứu một mạng người”, hắn thì thầm đáp lại. Tim cô nhói lên. Anh không thể nói vì anh lo cho tôi được sao?
“Vũ Lục Hàn”, hắn quay sang nhìn cô. Cô không đáp. “Thật ra tôi sợ cô chết đi sẽ không có ai trả nợ cho mình”
Câu nói nửa đùa nửa thật của hắn khiến cô phì cười, nhưng trong lòng vô cùng buồn bã. Nụ cười của cô trở nên méo mó.
“Tôi… bây giờ… không còn là người được phép đến bên cạnh cô nữa”, giọng nói của hắn thoảng qua như cơn gió, khiến cơ thể cô tê rần, lạnh lẽo.
Vũ Lục Hàn không đáp, vờ như mình đã ngủ. Hắn đã có bạn gái, dù không thích, hắn vẫn có một cô gái cần được hắn chăm sóc. Và cô gái đó không phải cô. Cô mừng vì mình không xen vào chuyện tình cảm của ai. Nhưng buồn khi mình chỉ cần bước thêm một bước là đến gần hắn, vậy mà lại lùi xuống, nhường người ta tiến lên.
Hắn khẽ thở dài, tựa vào thành giường, quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn quấn chăn kín mít, thở nhè nhẹ. Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại gối, kéo chăn xuống dưới mũi để cô dễ thở, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lí do hắn bất chấp tất cả để cứu cô, vì hắn không muốn mất cô. Hắn không chịu được khi thấy cô ngừng cử động dưới làn nước lạnh ngắt của bể bơi. Nếu cô mãi mãi không tỉnh dậy, hắn sẽ không bao giờ thoát được khỏi nỗi ám ảnh, hắn đã ở đó nhưng không cứu được cô.
Hắn cúi xuống, vô cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc cô. Vũ Lục Hàn run lên nhè nhẹ, nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô khẽ cựa mình. Cô đâu có ngủ.
“Chúc ngủ ngon, Vũ Lục Hàn”.
Năm giờ sáng, Vũ Lục Hàn cựa mình tỉnh dậy. Quang cảnh căn phòng đã dần trở nên quen thuộc, nhưng xung quanh không có ai. Cô chậm rãi ngồi dậy, có chút choáng váng. Bát súp vẫn đặt trên tủ đầu giường, bên dưới chiếc lồng bằng sắt nhỏ. Có một tờ giấy đang kẹp phía bên dưới, cô vươn người với lấy tờ giấy. Dòng chữ gọn gàng viết đều: “Ở lại đây, tôi sẽ ở phòng của cô. Chìa khóa trong ngăn kéo tủ. Nhớ ăn sáng. Hàm Vũ Phong”. Cô liếc về phía bát súp, cảm thấy bụng sôi lên nhè nhẹ. Đầu cô choáng váng, người lắc lư, chao đảo. Cô chậm chạp bước xuống giường, mở đèn lên. Căn phòng này không có cửa sổ hướng ra biển, cô thấy nó vô cùng ngột ngạt. Người cô vẫn nóng bừng, chỉ muốn cởi bỏ chiếc áo len, nhưng rồi nhận ra bên trong không có áo lót. Vũ Lục Hàn uể oải bước vào nhà tắm, rửa mặt cho bản thân tỉnh táo hơn. Ngẩng lên nhìn mình trong gương, cô thất tự ti và thất vọng khi chỉ nhìn thấy một cái xác nhợt nhạt, xanh xao, gầy gò, đầy mệt mỏi. Hai hốc mắt đã trũng sâu xuống như người mất ngủ lâu năm, nhưng mí mắt lại hơi sưng lên, phồng rộp. Cái mũi nhỏ nhắn đỏ hoe, hai bên gò má trắng bợt. Đôi môi cô nứt nẻ, nhợt nhạt, từng chữ thoát ra khỏi đó cũng thều thào, khô khốc. Mái tóc ngắn bù rù lòa xòa khiến cô phải dùng tay vuốt lại vào nếp, bàn tay run rẩy len lòi vào giữa mái tóc khô rối bù. Cô thật thảm hại – Vũ Lục Hàn thở dài. Một cô gái thế này, đối lập hoàn toàn với cô gái ngoài kia: xinh đẹp, tự tin, năng động và tràn đầy sức sống. Còn cô, trông như thể một cái xác chết trôi đang ảo tưởng mình được hồi sinh vậy!
Vũ Lục Hàn khịt mũi, chậm chạp trở về giường. Cô hơi run lên, với lấy điều khiển điều hòa ngay gần đó. Hai mươi tám độ nhưng cô vẫn run rẩy vì lạnh. Vũ Lục Hàn quyết định tắt điều hòa, chui nửa người vào chăn, nhìn sang bát súp. Cô đói, bây giờ cô rất đói. Vũ Lục Hàn mở chiếc lồng bàn nhỏ bằng bạc, mùi nấm hương và ngô thoát ra khiến bụng cô sôi lên dữ dội. Còn rất ấm, hắn có vẻ đã yêu cầu một bát súp khác cho cô trước khi rời khỏi phòng. Vũ Lục Hàn run rẩy múc từng thìa, cái nóng rát miệng bất chợt không làm phiền đến cô, thậm chí khiến cô khoan khoái vì người cô như bừng tỉnh trở lại. Cô đang được nạp năng lượng. Mùi hương thanh mát còn phảng phất trong chốc lát khiến Vũ Lục Hàn nghĩ rằng nó toát ra từ bát súp ngô.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Vũ Lục Hàn đặt bát súp đã vơi đi một nửa lên tủ đầu giường, chậm chạp xuống khỏi giường, lật đật bước từng bước về phía cửa. Đằng sau cánh cửa là Từ Thiên.
“Em đã khỏe hơn chưa?”, anh nở nụ cười dịu dàng thường ngày, hỏi ngay khi nhìn thấy cô. Vũ Lục Hàn cười nhẹ đáp lại, thều thào.
“Đỡ hơn một chút ạ”
“Anh… vào được chứ?”, anh hỏi. Cô ngập ngừng trong giây lát, rồi đứng tránh qua một bên nhường đường cho anh vào. Từ Thiên nhanh chóng đỡ lấy cô đưa về giường, liếc nhìn bát súp đang ăn dở, mỉm cười.
“Em ăn nốt đi. Em chẳng ăn gì cả”
“Em…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt, đầu cúi gằm.
Từ Thiên ngồi xuống bên cạnh giường, lấy ra trong túi áo khoác một túi nilon nhỏ. Anh mở ra, trong đó chứa rất nhiều thuốc. Anh cẩn thận lấy từng loại thuốc, chỉ cho cô với dáng vẻ ân cần.
“Đây là thuốc hạ sốt, em nên uống ngay sau khi ăn, một ngày hai lần. Đây là thuốc chống cảm cúm, chỉ nên uống một lần, trước khi ăn tối hãy uống. Còn đây là vitamin tổng hợp, thuốc bổ để tăng cường sức khỏe, hãy uống một ngày hai lần, lúc nào cũng được”, anh đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, “Anh đã ghi toàn bộ vào đây, đọc qua một lượt nhé?”
Vũ Lục Hàn gật nhẹ, vẫn cúi gằm. Cô vặn vẹo ngón tay mình, nói nhỏ:
“Cảm ơn anh vì đã rất tốt với em”, cô lí nhí, “Em chưa làm được gì cho anh cả…”
Từ Thiên ngừng lại, nhìn cô, rồi phì cười ngoảnh đi nơi khác.
“Anh là bác sĩ cô bé ạ, bổn phận của anh là chăm sóc, quan tâm đến người khác”, anh quay lại phía cô, “Anh không cần cứ phải tốt với anh thì anh mới giúp đỡ”
“Nhưng mà…”, cô thậm chí còn cúi đầu xuống thấp hơn, “Em rất ngại…”
“Đừng ngại”, anh cười nhẹ nhàng, đặt bát súp còn ấm vào lòng bàn tay cô, “Ăn hết đi và uống thuốc. Em đang sốt nhẹ, chỉ vài tiếng nữa lại phải rời tàu xuống đảo. Em không khỏe thì không đủ sức trở về đâu”
Vũ Lục Hàn ngoan ngoãn gật đầu, ăn từng thìa nhỏ một. Từ Thiên trong lúc đó lấy sẵn thuốc, để lên tờ giấy, và rót một cốc nước nóng đặt bên cạnh. Anh gói số thuốc còn lại vào túi, cuộn lại đặt bên cạnh chiếc đèn ngủ bên tủ đầu giường.
“Em đừng để thuốc ở chỗ khó lấy”, anh nói, “Nước uống cũng nên đun sôi thường xuyên. Nhưng đừng uống nóng, để nó nguội đi một nửa rồi uống. Nếu em cần uống ngay thì hãy rót một ít nước lạnh vào trước rồi rót thêm nước nóng. Đừng uống lạnh vào lúc này nhé, cổ họng và dạ dày của em rất yếu”
Vũ Lục Hàn vâng dạ lí nhí. Cô cảm giác như đang được mẹ chăm sóc ngày nhỏ. Cô rất ít khi ốm, dù ăn uống không mấy đầy đủ nhưng sức đề kháng của Vũ Lục Hàn lại rất tốt. Hơn hai mươi năm nay, số lần cô bị ốm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Xin chào”, Trần Hải Minh từ bao giờ đã đứng ngay ngưỡng cửa, gõ lịch sự vào cánh cửa dù cô vẫn để cửa mở từ lúc Từ Thiên bước vào. Cậu đang xách theo một hộp bánh quy cỡ nhỏ trên tay, kèm hộp sữa tươi, không rõ ở đâu mà có. Từ Thiên quay sang nhìn cậu, liếc qua thứ đồ Tóc Đỏ cầm trên tay, chỉ cười nhẹ.
“Anh sẽ để cho em thoải mái. Bánh có thể ăn ngay, nhưng sữa cần phải hâm nóng trước khi uống”
Từ Thiên xoa đầu cô thêm một lần, rồi mỉm cười chào cậu và đi khỏi. Trần Hải Mình nhìn theo anh, vẫn đứng yên ngoài cửa.
“Bác sĩ dặn dò kĩ càng quá”, cậu cười hóm hỉnh nhìn cô, “Tôi vào thăm bệnh nhân được rồi chứ?”
Vũ Lục Hàn ngại ngùng gật đầu. Cậu đến gần cô, rất tự nhiên đưa tay đặt lên trán cô gái. Vũ Lục Hàn giật mình, hơi xấu hổ rụt cổ lại. Cậu nhoẻn cười, khóe mắt nheo lại.
“Chỉ hơi nóng, không đến nỗi quá tệ!”, cậu đặt hộp bánh và bịch sữa tươi lên bàn kính, “Thứ này tôi và Hoàng Lâm gửi em, hi vọng em sẽ cải thiện cơ thể bé nhỏ kia được to lên một chút”
Cô nhìn cậu ngơ ngác.
“Xin lỗi…”, cậu gãi đầu, “Tôi hơi bất lịch sự. Sống quá lâu ở nước ngoài khiến tôi bị nhiễm cái thói bất lịch sự của họ, cứ nghĩ mình thẳng thắn nhưng thật ra thì…”
“Không sao ạ”, Vũ Lục Hàn nở nụ cười trấn an. Cậu ngồi xuống ghế sofa tiếp khách ngay cạnh đó, khom người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên đùi.
“Nhưng thật sự đó, em hơi gầy, trông rất yếu ớt”, Tóc Đỏ nói, “Hãy ăn nhiều một tí, bố mẹ em sẽ rất đau lòng nếu em yếu đuối, gầy gò quá như thế này”
“Vâng…”, cô đáp nhỏ. Cô biết bố mẹ rất xót xa cho con gái, hồi nhỏ mỗi khi đến bữa cơm, bố mẹ lại cho riêng thức ăn vào từng bát nhỏ một, bắt cô ăn hết “khẩu phần” của mình mới thôi. Đến bây giờ, mẹ cô vẫn thường xuyên gắp thức ăn vào bát cho cô mỗi khi ăn cơm. Cô cũng rất buồn khi để bố mẹ phải phiền lòng về chuyện ăn uống của mình dù cô đã lớn, nhưng cũng không biết làm gì khác, vì cô ăn một chút thôi cũng đã cảm thấy không thể ăn thêm được nữa.
“Hoàng Lâm bận một chút chuyện nên bây giờ chưa thể ghé qua thăm em”, Trần Hải Minh tiếp tục, “Em cứ ăn thật nhiều, uống thuốc và nghỉ ngơi thật thoải mái. Thật tiếc vì em lại bị như vậy…”
“Là lỗi của em mà”, cô thì thầm, “Em tự mình nghịch dại… Em…”
“Em không tự tử là tốt rồi”, cậu cười ái ngại, “Bọn tôi đã sợ chết khiếp lên được khi Từ Thiên nói em không biết bơi. Hoàng Lâm, cậu ta suýt chút nữa đã lao xuống cứu em rồi đấy, vì cậu ta đứng gần cửa nhất, lại chạy ra đầu tiên. Vậy mà không ngờ tên kia từ đâu đã nhảy ngay xuống, đúng lúc Hoàng Lâm định nhảy. Một mình tên đó không thèm ai giúp đỡ. Từ Thiên là bác sĩ mà còn không lại nổi cậu ta, ngang ngược nhất trên đời!”
Vũ Lục Hàn thấy tim mình rung rinh, nhìn cậu ngây ngốc, lắng nghe không để lọt một từ. Hàm Vũ Phong một mình cứu cô.
“Anh ấy… có bị ốm như em không?”, cô hỏi nhỏ. Trần Hải Minh nhìn cô giây lát, mỉm cười tựa mình vào ghế.
“Cậu ta chỉ hơi mất tiếng, nhưng rất khỏe. Đến bây giờ vẫn bình thường. Nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến tên đó mất bình tĩnh đến độ quát tháo người khác như vậy. Tôi thân với James cũng mười mấy năm rồi, còn chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ như thế. Tên đó luôn vô cùng bình tĩnh trong mọi tình huống. Dù có buồn bã, tức giận, cáu gắt,… cậu ta cũng chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài. Chính xác là chưa bao giờ gắt gỏng với người khác mà gào lên như vậy”
Vũ Lục Hàn ngồi im thin thít. Điều đó có thể cho cô một tia hi vọng không?
“Tiểu Hàn, em là người đã thay đổi cậu ta hoàn toàn”, Trần Hải Minh nói vô cùng nghiêm túc, “Nếu em thích cậu ta, tôi khuyên em đừng nên giấu trong lòng nữa”
Cô lặng người đi vài giây. Tất cả bọn họ đều nhìn thấy như vậy. Còn hắn, hắn có thấy rằng cô rất thích hắn không?
“Hai giờ chiều nay tàu cập bến đảo. Thích không anh?”, Chu Bạch Thảo hớn hở chạy đến bên hắn, vòng tay ôm cổ hắn từ phía sau. Hàm Vũ Phong đang ngồi lặng lẽ trên ghế xếp bên bể bơi, nhìn ra biển, hai ngón tay còn kẹp ngang điếu thuốc đang phảng phất khói. Hắn chỉ ừ nhẹ, không quay lại nhìn nàng. Chu Bạch Thảo nhăn mặt:
“Anh đừng hút thuốc nữa, em không thích!”
“Anh sẽ không hút trước mặt em, ok?”, hắn khẽ mỉm cười, toan đứng dậy. Nàng vội vàng ôm chặt lấy, thủ thỉ bên tai hắn như đang giận dỗi.
“Em sợ anh mắc bệnh!”
Hắn cười khẩy, đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi thật sâu nhưng không thở ra khói. Nàng ấm ức nhìn kẻ ngang ngược ấy, nhưng chỉ biết bất lực dụi vào bên cổ hắn. Chẳng ai điều khiển được Hàm Vũ Phong.
“Xin lỗi?”, Hoàng Lâm hắng giọng sau lưng họ. Chu Bạch Thảo quay lại nhìn, hai má hửng lên. Nàng cười e thẹn như cô gái lén cha mẹ đi gặp người thương, nhìn cậu bối rối. Hắn liếc nhìn cậu rồi lại hướng tầm nhìn ra biển.
Hoàng Lâm không nói câu gì. Cậu quay lại, chờ đợi cô gái nhỏ bước chậm rãi cạnh Trần Hải Minh đang tiến về phía mình. Nhiệm vụ của cậu đơn thuần chỉ là không để cô gái ấy phải chứng kiến những việc không hay.
Vũ Lục Hàn chầm chậm đi bên cạnh Tóc Đỏ, trái tim đập rộn lên khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong. Hắn cảm nhận được cô, đứng dậy quay đi, thở ra làn khói xám ngắt và ngay lập tức vứt điếu thuốc hút dở xuống biển. Chu Bạch Thảo nhìn thấy điều này, và cô cũng vậy. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn cô, đôi mắt lanh lợi vô cùng phức tạp. Hắn quay người lại, cô đã ở ngay trước mặt hắn.
“Em khỏe lên chưa?”, Chu Bạch Thảo lập tức hỏi với giọng niềm nở, nhìn cô cười thân thiện. Vũ Lục Hàn ngại ngùng nhoẻn miệng đáp lại, nụ cười méo mó vô cùng tội nghiệp.
“Em… cảm ơn chị”, cô lắp bắp nói, “Em… đỡ nhiều rồi…”
“Lần sau em hãy cẩn thận, sàn trơn trượt, đêm rồi nước bể bơi cũng lạnh”, nàng nói, rồi quay lại nhìn hắn, “Thật may anh đã cứu kịp cô bé, nếu không thì… Lỗi của chị sẽ rất lớn nếu mời em đi mà để em gặp nạn”
Vũ Lục Hàn chỉ biết cúi đầu, gật gật hưởng ứng. Đứng trước cô gái này, cô dường như nhỏ bé hơn hẳn. Cô luôn tự so sánh mình với nàng, khi nàng là người mọi đàn ông đều mong muốn có được trong tay, còn cô là người chẳng ai muốn bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.