Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 44
FrostArcherAshe
18/12/2015
Vũ Lục Hàn lò dò bước ra ngoài. Hàm Vũ Phong đang ngồi ở mép giường,
cúi mặt xuống nhìn vào điện thoại. Cô rụt rè đến gần hắn, cố gắng đi
thật nhẹ để không làm phiền, nhưng rồi hắn vẫn nhận ra.
“Đi ăn thôi, cô ăn quá ít so với độ tuổi của mình”, hắn ngẩng lên nhìn cô, trêu chọc. Hàm Vũ Phong lúc này lại giống như Hàm Vũ Phong khi trước, trong chiếc lồng vàng hoàn hảo mọi ngày hòng canh chừng cô. Nhưng cô bây giờ không giống cô khi trước, không dám thoải mái khi đi bên cạnh hắn. Vì hắn đã-có-bạn-gái!
Hàm Vũ Phong mở cửa phòng, để Vũ Lục Hàn bước ra trước. Ngay khi cô vừa líu ríu bước ra khỏi phòng, Vũ Lục Hàn đụng mặt… Chu Bạch Thảo. Cô bỗng cảm thấy sợ hãi bất ngờ, như thể cô đang… ngoại tình với một người đàn ông có gia đình!
Chu Bạch Thảo mở to mắt, hơi bất ngờ khi thấy cô bước ra từ căn phòng của Hàm Vũ Phong, chưa kể, cô đã thay một bộ quần áo khác. Tuy vậy, nàng không tỏ ý gì khác. Trái với điệu bộ xấu hổ, đầu cúi gằm như đang nhận lỗi của Vũ Lục Hàn, hắn tỏ ra vô cùng bình thản.
“Chào em”, hắn thờ ơ nói. Chu Bạch Thảo chỉ gật nhẹ, phát ra câu chào rất nhỏ.
“Chào anh”
Từ bao giờ họ trở nên xã giao như vậy? Có phải… tại cô?
“Tiểu Hàn”, nàng gọi tên cô khiến cô lúng túng. Cô nhanh chóng ngẩng lên nhìn nàng, nhưng không dám nhìn vào mắt.
“Chút nữa chúng ta có thể gặp nhau một lát được không?”, nàng nhỏ nhẹ hỏi. Vũ Lục Hàn bỗng lo sợ vô cớ, nhưng vẫn gật đầu kèm một câu lí nhí: “Được ạ”
Khí chất sang trọng toát ra từ Chu Bạch Thảo gần như át hoàn toàn cô, khiến cô vốn đã tự ti, đứng gần nàng lại càng cảm thấy mình chỉ là phông nền để làm nổi bật vẻ đẹp hoàn hảo, ngọt ngào ấy. Hắn đứng bên cạnh cô, mỉm cười rất nhẹ.
“Bọn anh đi ăn bây giờ. Em có muốn đi cùng không?”
“Em cần nghỉ ngơi”, nàng đáp, nhìn hắn thêm một lần rồi đi thẳng. Hương nước hoa nhẹ dịu toát ra từ cô gái xinh đẹp ấy khiến Vũ Lục Hàn nín thở. Chu Bạch Thảo lấn át cô hoàn toàn!
“Đi ăn nào”, hắn dịu dàng thì thầm với cô và nắm lấy bàn tay ra mồ hôi ướp nhẹp. Vũ Lục Hàn hơi xấu hổ trước lòng bàn tay ướt, tự nắm chặt tay lại. Hắn chỉ cười trước hành động ấy, không ngần ngại nhẹ nhàng duỗi bàn tay nhỏ bé của cô, và đan ngón tay mình vào giữa những ngón tay bé nhỏ. Vũ Lục Hàn đỏ mặt vì điều đó, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Chu Bạch Thảo với những lời nhiếc móc cô sắp nhận. Không bàn đến việc hắn không phải kẻ chung thủy khi tán tỉnh cô gái khác sau lưng người yêu, mà thậm chí kẻ bị hắn tán lại thản nhiên đón nhận điều đó. Chẳng ai thích những kẻ thứ ba, Vũ Lục Hàn cũng vậy. Nhưng bây giờ, cô tự thấy xấu hổ khi bản thân mình trở thành kẻ thứ ba trong cuộc tình của người khác. Cô không có đủ dứt khoát và bản lĩnh để cự tuyệt sự ngọt ngào từ hắn. Cô, hơn ai hết, chính là kẻ có tội lỗi lớn nhất.
Sau bữa-trưa lúc gần ba giờ chiều, Vũ Lục Hàn tự động bỏ hắn cùng với đám bạn và đi tìm Chu Bạch Thảo. Cô không biết nàng đang ở đâu, nhưng cô muốn được nói chuyện với nàng, sớm càng tốt. Cô sẵn sàng để nàng trút giận, vì cô biết mình đã sai lầm hoàn toàn. Cô đi về căn phòng của Chu Bạch Thảo, tần ngần gõ cửa, trái tim đập rất mạnh. Nàng có trong phòng. Chỉ sau vài giây, Chu Bạch Thảo đã xuất hiện bên ngưỡng cửa, mái tóc còn ướt, mùi sữa tắm nhẹ dịu phảng phất quanh Vũ Lục Hàn. Nàng không trang điểm, dù vậy, gương mặt mộc vẫn vô cùng xinh đẹp. Nàng vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng oversize, cài hững hờ chỉ hai chiếc cúc ở giữa ngực, với chiếc shorts denim sáng màu. Vũ Lục Hàn có thể thấy nàng không hề mặc áo lót. Nhưng chiếc áo oversize không hề khiến nàng trở nên phải cảm mà góp phần tôn lên vẻ quyến rũ của cô gái ở độ tuổi đôi mươi. Nàng nhìn thấy cô, ánh mắt đượm buồn, lạnh lùng nói.
“Hãy đợi tôi, chúng ta sẽ đến nơi khác nói chuyện”
Chỉ có vậy, nàng lại đóng cửa, và trở ra sau vài phút, với mái tóc được sấy khô bớt, búi lên cao với vài lọn tóc ướt rủ xuống quanh mặt, vô cùng nữ tính, dịu dàng. Nàng chỉ dùng một chút son dưỡng màu hồng, trông nàng vô cùng trẻ trung, cuốn hút, và xinh đẹp. Vũ Lục Hàn lại tự ti khi nhìn ngoại hình tươi tắn, quyến rũ vô cùng ấy. Cô khép nép đi theo nàng, trong lòng không hiểu vì sao mình lại “sợ” cô gái này đến thế. Không chỉ vì nàng hơn cô một tuổi nhưng ngoại hình trẻ trung hơn muôn phần, cũng không phải bởi nước da trắng sáng, vóc dáng thon gọn, đáng ganh tị, hay khí chất vương giả toát ra từ cô gái này. Cô “sợ” nàng, bởi ánh nhìn u sầu, sắc bén luôn luôn thay đổi, chưa bao giờ mang theo chút thiện cảm. Và bởi, đi bên cạnh nàng, cô luôn thấy mình thật nhỏ bé.
Chu Bạch Thảo đi thẳng xuống quán bar phía bên dưới sảnh chính. Trong quán bar lác đác người, có lẽ sau hai đêm thác loạn với chất cồn, những cô cậu thanh niên trên tàu đã chán ngấy chúng. Chu Bạch Thảo chọn vị trí khuất nhất, chỉ gọi hai ly vang nhẹ, chờ đợi Vũ Lục Hàn. Cô không dám ngồi cạnh nàng, và khi ngồi xuống, đôi mắt chỉ biết cụp lại, không dám đối diện ánh mắt u sầu kia. Chu Bạch Thảo nhìn cô trong vài giây, rồi rất khẽ, cất tiếng:
“Tôi không hiểu nổi anh ấy thích cô ở điểm nào, Vũ Lục Hàn ạ”
Cô ngẩn ngơ nhìn nàng, có chút hoang mang hiện lên qua ánh mắt.
“Tôi quen anh ấy đã tám năm”, nàng tiếp tục, “Tôi hiểu con người anh ấy. Tôi thuộc làu từng thứ nhỏ nhất về anh ấy. Tôi luôn là người đầu tiên ở bên cạnh anh ấy, mỗi khi anh say. Tôi đã rất cố gắng, thế nhưng tôi chưa bao giờ có được một phần trái tim của Hàm Vũ Phong”
Giọng nàng vỡ òa, nhưng vẫn giữ vững sự cứng rắn. Vũ Lục Hàn không biết nói gì, nhìn nàng với ánh mắt tột cùng bối rối.
“Cô có biết không, tôi đã bỏ dở tương lai sáng lạn tại ngôi trường của mình, để chạy sang học cùng trường với anh ấy, chỉ mong anh ấy cảm động. Nhưng rồi anh ấy chỉ nói duy nhất một câu…”
Nàng ngừng lại, nhìn cô, khẽ nở nụ cười nhếch miệng đầy buồn khổ. “Đừng ngu ngốc chạy theo tôi nữa! Anh ấy đã nói như vậy…”
Vũ Lục Hàn bỗng nổi lên một tia đau xót. Hàm Vũ Phong là người lạnh lùng đến nhường nào, mà lại không nhận ra tình cảm của cô gái này dành cho mình lớn đến vậy? Thế mà cô, chỉ có nửa tháng qua bên cạnh hắn. Cô hi vọng gì ở việc hắn sẽ nhận ra tình cảm của mình?
“Anh ấy là người sống tình cảm, dù bên ngoài tỏ ra lạnh lẽo”, nàng tiếp tục, không hề chờ đợi sự đáp lại từ cô, “Điều tôi biết về anh ấy, từ anh Hải Minh, đó là khi còn sống ở Anh, anh Vũ Phong đã có một cuộc tình thất bại. Anh ấy bị tổn thương rất lớn, vì đó là mối tình đầu… Bởi vậy, anh ấy không muốn mở lòng mình với bất cứ ai nữa…”
Vũ Lục Hàn trở nên ngỡ ngàng. Điều này là thật, dù hắn đã phủ nhận nó. Cô gái ấy là ai, mà khiến hắn tự đóng băng tâm hồn mình như thế?
“Tôi không được biết về cô gái ấy”, nàng khoanh tay, cười khẩy, “Mỗi khi nhắc đến cô ta, anh ấy trở nên lạnh lùng gấp bội. Và sau những lần như thế, anh ấy thường trở về nhà với hơi rượu nồng nặc. Nhưng anh ấy vô cùng tỉnh táo, chưa một lần nhìn bất cứ ai thành cô gái ấy, kể cả khi đang say…”
Cô gái nhỏ đang thở gấp. Người hắn từng yêu, quan trọng với hắn đến vậy sao?
“Điều duy nhất tôi biết… là anh ấy đã bị cô ta phản bội. Cô ta nói yêu anh, nhưng sau lưng qua lại với kẻ mà anh luôn thù ghét. Điều đó khiến anh tổn thương, về tình cảm, về cả lòng tự trọng. Anh ấy đã bỏ cô ta và ra đi ngay lập tức, không còn bất cứ một liên lạc nào nữa…”
Dây thần kinh của cô giật mạnh. Cô bàng hoàng. Vẫn có người… phản bội Hàm Vũ Phong?
“Vậy đấy… anh ấy trở nên cứng rắn, lạnh lùng như bây giờ… cũng bởi vì trong quá khứ anh đã bị tổn thương sâu sắc”, Chu Bạch Thảo tiếp tục, ngẩng lên cảm ơn người phục vụ khi ly rượu được đưa tới, “Tôi luôn tự cố gắng, trong suốt tám năm qua, gợi lại cho anh ấy con người ngọt ngào, biết yêu thương như trước kia. Tôi biết anh ấy vẫn luôn ngầm quan tâm đến người khác, anh ấy vẫn quan tâm đến tôi. Nhưng mà…”
Nàng ngừng lại một lúc lâu, nén một tiếng thở dài run rẩy. Nàng uống một ngụm rượu, liếc nhìn Vũ Lục Hàn.
“Hàm Vũ Phong không còn tin tưởng bất cứ ai nữa, kể cả… bản thân anh ấy”, nàng nói, “Anh ấy không tin mình có thể yêu thêm bất cứ ai. Vì thế… anh ấy không yêu thương ai nữa”
Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngồi nhìn Chu Bạch Thảo, với đôi mắt mở to hết cỡ.
“Vũ Lục Hàn… mọi thứ đã rất hoàn hảo. Cho tới khi cô xuất hiện”, giọng nói của Chu Bạch Thảo đột nhiên thay đổi khiến cô gái nhỏ lạnh buốt sống lưng. “Tám năm qua tôi là cô gái duy nhất ở bên cạnh anh ấy, tôi là cô gái duy nhất anh ấy đi ăn cùng, đi uống cà phê, đi xem phim cùng. Tôi là cô gái duy nhất phù hợp với Hàm Vũ Phong! Và dù anh ấy không có ý định yêu ai, tôi tin tôi có thể thay đổi điều đó!”, nàng gằn giọng mình xuống, đôi mắt nghiệm nghị mang theo chút giận giữ nhìn Vũ Lục Hàn. Cô như đứa trẻ đang bị khiển trách, sợ hãi, mồ hôi ra ướt lưng, và trái tim run lên rất mạnh theo từng lời nàng nói.
“Tôi không biết cô là ai. Tôi không biết cô từ đâu đến. Tôi không quan tâm! Nhưng tôi cũng không thể làm ngơ được! Bởi vì cô…”, Chu Bạch Thảo lên giọng, thể hiện sự mất bình tĩnh. Vũ Lục Hàn không biết nên làm gì, hay nói gì, các dây thần kinh trong người đập rất mạnh. Chu Bạch Thảo với lấy ly rượu, uống một ngụm cạn ly, đặt nó trở lại bàn và hít vào một hơi không khí để tự trấn tĩnh.
“… Vũ Lục Hàn, tôi không biết cô làm gì… Nhưng… anh ấy… thích cô”, nàng thì thầm câu nói đó với nỗi buồn trào dâng lên khóe mắt. Nhìn Chu Bạch Thảo, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thấy mình có lỗi. Thế nhưng, một cảm xúc khác dâng lên trong lòng cô, trấn áp mọi thứ. Nàng nói.. Hàm Vũ Phong thích cô! Nếu người khác nhìn thấy điều đó, thì điều đó… là thật chứ? Một niềm phấn khích lớn đang dâng lên trong lòng cô. Nếu bây giờ Vũ Lục Hàn thú nhận ngay tình cảm của mình, thì hắn… sẽ đáp lại chứ?
“Tôi… tôi xin lỗi… Tôi cần phải đi…”, Vũ Lục Hàn lập tức đứng dậy, lúng túng toan cúi chào. Chu Bạch Thảo mở to mắt, tức giận bật dậy, tóm lấy cổ tay cô kéo giật lại. Cô nhìn nàng hoang mang, vội vàng lên tiếng:
“Tôi… tôi xin lỗi vì bất lịch sự, nhưng tôi…”
“Tôi chưa xong với cô đâu!”, Chu Bạch Thảo hạ thấp giọng, đôi mắt nhìn cô mang theo một sự đe dọa, “Tôi muốn chơi công bằng, nhưng nếu cô không thôi giở trò, tôi sẽ đáp trả bằng thủ đoạn!”
“Giở… trò?”, Vũ Lục Hàn sửng sốt, trong người nóng bừng. Cô choáng váng khi đột nhiên bị kết tội.
“Đúng vậy! Cô lợi dụng Từ Thiên để Hàm Vũ Phong nổi giận, lơ là tôi! Cô qua lại một cách… mờ ám với anh Hoàng Lâm, để chia rẽ tình cảm bạn bè của hai người họ! Cô kết bạn với anh Trần Hải Minh để lôi kéo người ủng hộ! Cô cố tình nhảy xuống bể bơi, lại còn vờ vịt bị mắc kẹt trong phòng tắm để lôi kéo sự chú ý của anh ấy! Cô đừng nghĩ qua mắt được tôi! Cô thậm chí còn biết tỏ ra đáng thương, cô có biết lợi dụng lòng thương hại của người khác là hành động của những kẻ kém cỏi, bẩn thỉu không? Cô biết cô không hơn được tôi nên mới phải tỏ ra cần sự thương hại đến vậy, phải không? Tôi sẽ không để cô qua mặt bằng những trò tiểu nhân như vậy đâu!”
Chu Bạch Thảo trợn to mắt, nhìn cô với sự độc ác tột cùng. Vũ Lục Hàn cứng họng, bàng hoàng, tim đập nhanh, thở dồn dập để phản ứng lại những lời nói ấy. Cô không hề nghĩ rằng bấy lâu nay, Chu Bạch Thảo lại nhìn cô với cái nhìn tiêu cực như vậy. Adrenaline đã chạy khắp cơ thể, nhưng Vũ Lục Hàn không đáp trả được câu nào. Cô rất muốn lên tiếng để bảo vệ bản thân, nhưng vì một lí do nào đó, những từ ngữ mắc kẹt lại trong họng.
“Nếu như cô càng cố ý tiếp cận Hàm Vũ Phong, tôi sẽ còn đấu lại cô bằng những trò cô không tưởng tượng được! Và nếu cô biết điều, tránh xa người-yêu-của-tôi, thì tôi sẽ không phiền lòng đóng vai một người chị tốt bụng đâu. Nhớ nhé, Vũ Lục Hàn! Tôi! Tôi sẽ thay đổi Hàm Vũ Phong, và Tôi sẽ khiến anh ấy biết tình yêu thật sự là gì! Cô… tốt nhất nên từ bỏ đi!”
Đó là những lời cuối cùng Chu Bạch Thảo nói với cô. Nàng chậm rãi nhấc ly rượu còn đầy của cô lên, uống cạn để đẩy lui sự bức bối trong lòng. Nàng nhìn cô, nở nụ cười đắc thắng khi thấy rõ sự bàng hoàng, hỗn loạn trong ánh mắt người đối diện. Nàng đặt ly vang cạn xuống bàn, vẫy tay chào cô và quay lưng đi thẳng. Chỉ còn Vũ Lục Hàn, một mình giữa không gian tràn ngập mùi cồn lạnh buốt. Chu Bạch Thảo vô cùng căm ghét cô! Chu Bạch Thảo sẽ làm mọi cách để ngăn cách hắn và cô! Vậy, nếu biết cô ở chung một nhà với hắn, Chu Bạch Thảo sẽ làm gì? Nghĩ đến đây, Vũ Lục Hàn thấy lạnh gáy. Cô chưa bao giờ trải qua tình huống này trong đời, dù cô biết nhiều người không ưa mình, nhưng nhiều nhất họ chỉ tụ tập nói xấu vài câu, rồi cho cô vào quên lãng. Hơn hai mươi năm nay, Vũ Lục Hàn không giao tiếp với người lạ, không tranh luận với ai ngoài gia đình, đến giờ, thậm chí một câu thanh minh để bảo vệ danh dự bản thân, Vũ Lục Hàn cũng không nói được. Một cô gái nhu nhược, hèn nhát như cô, bị như vậy có là hề gì?
Vũ Lục Hàn thích Hàm Vũ Phong, nhiều đến mức có thể gọi là yêu rồi. Cô có từ bỏ hắn chỉ vì một lời đe dọa không? Cô chắc chắn sẽ không. Nhưng Chu Bạch Thảo… nàng có mọi thứ mà cô không có. Những thứ cô có, nàng có tốt hơn vạn lần. Nàng có thừa khả năng để làm những điều nàng muốn, với một kẻ – gọi chính xác là – không-có-một-chút-khả-năng-kháng-cự như Vũ Lục Hàn. Xét cho cùng, Chu Bạch Thảo không làm sai điều gì. Nàng chỉ đang bảo vệ bản thân và bảo vệ mối quan hệ của mình, trước một kẻ-thứ-ba, là Vũ Lục Hàn. Vũ Lục Hàn, dù muốn hay không, cũng không thể thổ lộ tình cảm của mình với hắn. Hàm Vũ Phong thích cô hay không cũng chưa bao giờ nói. Nếu hắn không thích cô mà chỉ là Chu Bạch Thảo ghen tuông suy diễn, thì việc cô thổ lộ với hắn, đối với hắn đâu có chút nào quan trọng. Chẳng phải chính hắn đã thừa nhận: Vũ Lục Hàn chỉ là người ngoài sao? Mải mê với những xúc cảm của bản thân, cô đã quên mục đích chính ở bên cạnh hắn: một kẻ làm thuê trả nợ. Giữa cô và Chu Bạch Thảo, chẳng có chàng trai nào ngu ngốc đến mức lao đầu vào cô!
“Đi đâu vậy? Tại sao không báo”, Hàm Vũ Phong chạy đến bên cạnh Vũ Lục Hàn khi thấy cô bước lên boong tàu. Khuôn mặt hắn lộ ra chút quan tâm và lo lắng. Cô lùi lại vài bước khi hắn đến quá gần mình.
“Tôi… đi… vệ sinh!”, cô đáp bừa. Hắn khẽ chau mày lại, rõ ràng không tin vào lí do ấy.
“Hoàng Lâm và Mike muốn rủ chúng ta ra bể bơi. Tôi định đi với họ. Cô đi cùng chứ?”, hắn hơi cúi đầu xuống để nhìn vào mắt cô, nhưng Vũ Lục Hàn chỉ đơn thuần cúi đầu. Hai tay cô vặn vẹo trước ngực.
“Thật ra… tôi hơi có chút say sóng… Có lẽ tôi sẽ về phòng nghỉ bây giờ…”
“Vậy chúng ta cùng về phòng”, hắn đáp nhanh chóng, nắm lấy bàn tay cô định kéo đi. Vũ Lục Hàn luống cuống giữ hắn lại, rụt rè rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn kia, cố gắng cười thật tươi.
“Tôi không muốn… cản trở bạn bè anh đâu! Tôi chỉ say nhẹ thôi, ngủ một chút là hết. Anh… cứ… ở lại!”
“Cô… không có chuyện gì thật chứ?”, hắn nghi ngờ hỏi lại. Cô nhìn vào mắt hắn, nở nụ cười giả tạo.
“Tôi thật sự chỉ say sóng thôi! Say sóng… mà cũng phải có người đi theo canh chừng… kể hơi quá! Tôi… phải về phòng bây giờ!”
Vũ Lục Hàn bối rối cúi đầu bỏ đi. Hắn rất nhanh tóm lấy cổ tay cô, toan nói gì đó, nhưng rồi ngưng lại. Hắn rút trong túi quần chiếc chìa khóa phòng, đặt vào lòng bàn tay cô.
“Ở phòng này đi. Tôi sẽ ở cùng Mike”
“Cảm ơn”, Vũ Lục Hàn đáp lại rất nhỏ, cúi đầu chào và đi thật nhanh. Cô không biết liệu mình sẽ giữ khoảng cách với hắn được bao lâu. Bởi kìm nén bản thân trước một người như hắn, là điều vô cùng khó như thể con tàu lọt vào miệng hố đen, nhưng vẫn phải gồng mình lên bay ngược lại sức hút của lỗ đen vũ trụ. Cô đã bị nuốt vào trong. Và cô không hề muốn đi tìm lối thoát.
**********
Trời sẩm tối. Chiếc du thuyền màu kem hồng cập bến. Dàn vệ sĩ riêng của gia đình tiểu thư họ Chu đã đứng thành hàng tại bến tàu, chờ đợi để giúp đỡ từng cậu ấm, cô kim bước xuống. Cũng như lúc đi, sáu chiếc trực thăng đậu thành hàng, chờ đợi đưa khách về lại dinh thự của gia đình Chu Bạch Thảo. Vũ Lục Hàn khệ nệ bước đi, mang theo mệt mỏi bởi đã ngủ qua bữa chiều. Cô chưa bao giờ ngủ lịm đi rất sâu đến thế, giống như hơn ba ngày qua cô đã tự ngược đãi cơ thể mình. Vũ Lục Hàn bước ra đến cửa du thuyền, người vệ sĩ ngạc nhiên khi cô gái này không mang theo hành lý, cũng không dám thắc mắc mà đỡ cô bước xuống thật thành thục. Vũ Lục Hàn hơi choáng váng, nheo mắt lại nhìn vào những chiếc trực thăng, rồi theo chỉ dẫn của những người vệ sĩ đi về phía đó. Mỗi tốp năm người đi đến trực thăng, những vệ sĩ ở bên cạnh lại đỡ khách bước lên, rồi ra hiệu cho máy bay cất cánh ngay lập tức. Vũ Lục Hàn biết bốn người cô quen đều ở phía sau lưng mình, nhưng cô cũng chẳng muốn chờ đợi họ. Cô cứ thế đi theo những người xuống trước, mặc kệ, cô đâu có cần bám dính lấy ai! Thực tế, khi Hoàng Lâm gõ cửa rầm rầm phòng cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc chạy nháo nhào mở cửa vì lo… tàu chìm, Vũ Lục Hàn đã thấy Trần Hải Minh và Hàm Vũ Phong đang đợi mình, nhìn cô với ánh mắt như bốc lửa. Bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo đang khoác chặt cánh tay, nhìn cô thách thức. Vũ Lục Hàn bối rối trước cái nhìn ấy, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe Thư Sinh cằn nhằn về việc mỗi lần di chuyển lên xuống tàu, Vũ Lục Hàn lại mất tích khiến mọi người lo lắng. Cô vẫn còn ngái ngủ, nhức đầu vì bật dậy đột ngột, cứ thế khóa cửa và đi theo sau Trần Hải Minh. Cô muốn giữ khoảng cách đúng nghĩa với hắn, nhưng không thể khi hắn dường như đi chậm lại để chờ mình. Vì vậy, cô chọn đi bên cạnh Tóc Đỏ, bởi cậu là người rảo bước nhanh nhất và cách xa nhất với Hàm Vũ Phong. Ngay khi nhìn thấy đoàn người đang tay xách đủ loại vali xếp hàng xuống tàu, cô thật nhanh len vào giữa và bỏ ngoài tai những tiếng gọi tên mình. Cô, chính thức ra, cũng đâu có phải bạn bè thân thiết của họ!
Vũ Lục Hàn leo lên chiếc trực thăng thứ ba, vẫn còn nghe thấy giọng hét rất to của chàng trai tóc đỏ:
“Vũ Lục Hàn! Em đang đi lạc đấy!”
Thậm chí cả tiếng quát tháo vô cớ của Thư Sinh:
“Xuống ngay! Nếu em không xuống, tôi sẽ bắn sập cái trực thăng em ngồi!”
Vũ Lục Hàn mặc kệ, vờ vịt như không nghe thấy gì, ngồi tít vào phía bên trong. Một số người trong trực thăng nhìn ra, ngó nghiêng, rồi quay lại nói với Vũ Lục Hàn:
“Hình như bọn họ đang gọi cậu!”
Cô biết, chỉ cười giả lả, nhún vai, rồi quay đi. Chiếc trực thăng bay lên trước khi Trần Hải Minh chạy đến gần. Cậu chỉ có thể nhìn với theo, gọi tên cô, rồi bất lực và khó hiểu. Con bé này cứ thất thường, mưa nắng. Hoàng Lâm có vẻ giận giữ, tóm lấy áo chàng vệ sĩ gần đó và yêu cầu gọi cho phi công hạ cánh, nhưng anh tay đương nhiên không thể liên lạc với phi công. Hàm Vũ Phong, vẫn thong thả đi phía sau cùng Chu Bạch Thảo, nhưng trong lòng hỗn loạn vô cùng. Hắn nhìn theo chiếc trực thăng bay đi xa, tim đập mạnh liên hồi, thầm mong nó sẽ trở lại, hạ cánh, và cô gái tóc ngắn kia sẽ tươi cười ngượng ngịu chui ra khỏi máy bay với lí do “lên nhầm”. Thế nhưng nó bay mất, rất nhanh chóng, bay mất khỏi tầm mắt Hàm Vũ Phong. Hắn tức giận. Và không hơn gì Tóc Đỏ, hắn thấy bất lực vô cùng. Bất lực khi phải gào thét bên trong vỏ bọc điềm đạm như không hề bận tâm. Bất lực khi không thể giữ cô bên cạnh, để cô cứ thế bước phía trước, ngày càng xa, và rồi biến mất. Bàn tay hắn nắm chặt lại. Đi bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo nũng nịu tựa vào bờ vai, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào hương vị của chiến thắng.
Khác với lần trước, Vũ Lục Hàn không có tâm trí để ngắm cảnh. Mùa thu, chiều se lạnh, cái lạnh lẽo của buổi tối đã bao trùm lên khắp thành phố rồi. Từ trên cao, ánh đèn phản chiếu từ mọi nhà khiến thành phố này lung linh, huyền ảo biết bao. Vậy mà cô chỉ thấy độc một màu u ám, đượm buồn. Giờ cô mới biết, thành phố về đêm trông buồn đến thế!
Chẳng mất bao lâu, chiếc trực thăng hạ cánh êm ái xuống thảm cỏ xanh dài trong khuôn viên biệt thự gia đình họ Chu. Chẳng có ai ngoài những người vệ sĩ chào đón họ, vẫn làm rất tốt nhiệm vụ đỡ từng người bước xuống khỏi chiếc trực thăng, dẫn về phía những xe limousine đang chờ đợi sẵn. Về khoản chu đáo và hiếu khách, rõ ràng Chu Bạch Thảo đã làm rất tốt. Nàng luôn là người đến cuối, giống như người gác cổng với bản danh sách dày dặc tên trên tay, cầm bút đánh dấu cho từng cái tên bước qua cửa. Khi đã đầy đủ, nàng sẽ bước vào và bắt đầu bữa tiệc. Những vị khách được mời bước lên xe, theo từng nhóm ngồi trên trực thăng xuống. Vũ Lục Hàn định chờ đợi Hàm Vũ Phong, bởi cô đi cùng hắn đến, nhưng lại sợ bất tiện khi cứ phải đợi trực thăng sau bay đến mới đủ người ngồi lên xe, cô lại không nỡ làm phiền sự sắp xếp chu đáo của cô chủ bữa tiệc và những người vệ sĩ đã đi theo cả chặng đường. Cô ngoan ngoãn đi theo bốn người vừa ngồi cùng trực thăng với mình, chui vào xe và nép vào một góc. Tiếng chiếc trực thăng tiếp theo bay về gây sự chú ý đến Vũ Lục Hàn. Cô muốn biết liệu hắn có ở trên đó không, nhưng rồi quay đi khi nhận ra chiếc trực thăng này không có phần đuôi được sơn xám. Cô khẽ tựa vào kính cửa, nhắm mắt khi chiếc limousine lăn bánh.
Từng người một trên xe được đưa về tận nhà, là những căn biệt thự hoặc trung cư sang trọng trong thành phố. Người thứ tư xuống xe, tài xế quay lại, hỏi cô một cách nhã nhặn:
“Thưa tiểu thư, xin cô cho biết địa chỉ để tôi được đưa tiểu thư về tận nhà”
“À… tôi…”, Vũ Lục Hàn bị hỏi bất ngờ, giật mình ấp úng. Cô thật sự không biết địa chỉ nhà hắn. Dù có biết, cũng không thể vào khi hắn không có mặt. Cô bối rối. Trong cô bây giờ là hoang mang và sợ hãi. Cô nghĩ đến mẹ. Không chần chừ, Vũ Lục Hàn đọc địa chỉ nhà và chiếc xe lăn bánh. Cô dụi người vào chiếc ghế da, đôi mắt bỗng nhòe đi vì nước. Chỉ đến khi vô cùng mệt mỏi, Vũ Lục Hàn mới trở về với gia đình. Cô là đứa trẻ muôn phần bất hiếu. Nhưng đứa trẻ ấy không mong đợi gì hơn ngoài món canh đậu ngọt ngào tình yêu thương và cái ôm của mẹ vào buổi đêm để xua tan mệt mỏi. Bây giờ là giữa tuần. Vũ Lục Hàn sẽ về với bố mẹ.
“Đi ăn thôi, cô ăn quá ít so với độ tuổi của mình”, hắn ngẩng lên nhìn cô, trêu chọc. Hàm Vũ Phong lúc này lại giống như Hàm Vũ Phong khi trước, trong chiếc lồng vàng hoàn hảo mọi ngày hòng canh chừng cô. Nhưng cô bây giờ không giống cô khi trước, không dám thoải mái khi đi bên cạnh hắn. Vì hắn đã-có-bạn-gái!
Hàm Vũ Phong mở cửa phòng, để Vũ Lục Hàn bước ra trước. Ngay khi cô vừa líu ríu bước ra khỏi phòng, Vũ Lục Hàn đụng mặt… Chu Bạch Thảo. Cô bỗng cảm thấy sợ hãi bất ngờ, như thể cô đang… ngoại tình với một người đàn ông có gia đình!
Chu Bạch Thảo mở to mắt, hơi bất ngờ khi thấy cô bước ra từ căn phòng của Hàm Vũ Phong, chưa kể, cô đã thay một bộ quần áo khác. Tuy vậy, nàng không tỏ ý gì khác. Trái với điệu bộ xấu hổ, đầu cúi gằm như đang nhận lỗi của Vũ Lục Hàn, hắn tỏ ra vô cùng bình thản.
“Chào em”, hắn thờ ơ nói. Chu Bạch Thảo chỉ gật nhẹ, phát ra câu chào rất nhỏ.
“Chào anh”
Từ bao giờ họ trở nên xã giao như vậy? Có phải… tại cô?
“Tiểu Hàn”, nàng gọi tên cô khiến cô lúng túng. Cô nhanh chóng ngẩng lên nhìn nàng, nhưng không dám nhìn vào mắt.
“Chút nữa chúng ta có thể gặp nhau một lát được không?”, nàng nhỏ nhẹ hỏi. Vũ Lục Hàn bỗng lo sợ vô cớ, nhưng vẫn gật đầu kèm một câu lí nhí: “Được ạ”
Khí chất sang trọng toát ra từ Chu Bạch Thảo gần như át hoàn toàn cô, khiến cô vốn đã tự ti, đứng gần nàng lại càng cảm thấy mình chỉ là phông nền để làm nổi bật vẻ đẹp hoàn hảo, ngọt ngào ấy. Hắn đứng bên cạnh cô, mỉm cười rất nhẹ.
“Bọn anh đi ăn bây giờ. Em có muốn đi cùng không?”
“Em cần nghỉ ngơi”, nàng đáp, nhìn hắn thêm một lần rồi đi thẳng. Hương nước hoa nhẹ dịu toát ra từ cô gái xinh đẹp ấy khiến Vũ Lục Hàn nín thở. Chu Bạch Thảo lấn át cô hoàn toàn!
“Đi ăn nào”, hắn dịu dàng thì thầm với cô và nắm lấy bàn tay ra mồ hôi ướp nhẹp. Vũ Lục Hàn hơi xấu hổ trước lòng bàn tay ướt, tự nắm chặt tay lại. Hắn chỉ cười trước hành động ấy, không ngần ngại nhẹ nhàng duỗi bàn tay nhỏ bé của cô, và đan ngón tay mình vào giữa những ngón tay bé nhỏ. Vũ Lục Hàn đỏ mặt vì điều đó, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Chu Bạch Thảo với những lời nhiếc móc cô sắp nhận. Không bàn đến việc hắn không phải kẻ chung thủy khi tán tỉnh cô gái khác sau lưng người yêu, mà thậm chí kẻ bị hắn tán lại thản nhiên đón nhận điều đó. Chẳng ai thích những kẻ thứ ba, Vũ Lục Hàn cũng vậy. Nhưng bây giờ, cô tự thấy xấu hổ khi bản thân mình trở thành kẻ thứ ba trong cuộc tình của người khác. Cô không có đủ dứt khoát và bản lĩnh để cự tuyệt sự ngọt ngào từ hắn. Cô, hơn ai hết, chính là kẻ có tội lỗi lớn nhất.
Sau bữa-trưa lúc gần ba giờ chiều, Vũ Lục Hàn tự động bỏ hắn cùng với đám bạn và đi tìm Chu Bạch Thảo. Cô không biết nàng đang ở đâu, nhưng cô muốn được nói chuyện với nàng, sớm càng tốt. Cô sẵn sàng để nàng trút giận, vì cô biết mình đã sai lầm hoàn toàn. Cô đi về căn phòng của Chu Bạch Thảo, tần ngần gõ cửa, trái tim đập rất mạnh. Nàng có trong phòng. Chỉ sau vài giây, Chu Bạch Thảo đã xuất hiện bên ngưỡng cửa, mái tóc còn ướt, mùi sữa tắm nhẹ dịu phảng phất quanh Vũ Lục Hàn. Nàng không trang điểm, dù vậy, gương mặt mộc vẫn vô cùng xinh đẹp. Nàng vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng oversize, cài hững hờ chỉ hai chiếc cúc ở giữa ngực, với chiếc shorts denim sáng màu. Vũ Lục Hàn có thể thấy nàng không hề mặc áo lót. Nhưng chiếc áo oversize không hề khiến nàng trở nên phải cảm mà góp phần tôn lên vẻ quyến rũ của cô gái ở độ tuổi đôi mươi. Nàng nhìn thấy cô, ánh mắt đượm buồn, lạnh lùng nói.
“Hãy đợi tôi, chúng ta sẽ đến nơi khác nói chuyện”
Chỉ có vậy, nàng lại đóng cửa, và trở ra sau vài phút, với mái tóc được sấy khô bớt, búi lên cao với vài lọn tóc ướt rủ xuống quanh mặt, vô cùng nữ tính, dịu dàng. Nàng chỉ dùng một chút son dưỡng màu hồng, trông nàng vô cùng trẻ trung, cuốn hút, và xinh đẹp. Vũ Lục Hàn lại tự ti khi nhìn ngoại hình tươi tắn, quyến rũ vô cùng ấy. Cô khép nép đi theo nàng, trong lòng không hiểu vì sao mình lại “sợ” cô gái này đến thế. Không chỉ vì nàng hơn cô một tuổi nhưng ngoại hình trẻ trung hơn muôn phần, cũng không phải bởi nước da trắng sáng, vóc dáng thon gọn, đáng ganh tị, hay khí chất vương giả toát ra từ cô gái này. Cô “sợ” nàng, bởi ánh nhìn u sầu, sắc bén luôn luôn thay đổi, chưa bao giờ mang theo chút thiện cảm. Và bởi, đi bên cạnh nàng, cô luôn thấy mình thật nhỏ bé.
Chu Bạch Thảo đi thẳng xuống quán bar phía bên dưới sảnh chính. Trong quán bar lác đác người, có lẽ sau hai đêm thác loạn với chất cồn, những cô cậu thanh niên trên tàu đã chán ngấy chúng. Chu Bạch Thảo chọn vị trí khuất nhất, chỉ gọi hai ly vang nhẹ, chờ đợi Vũ Lục Hàn. Cô không dám ngồi cạnh nàng, và khi ngồi xuống, đôi mắt chỉ biết cụp lại, không dám đối diện ánh mắt u sầu kia. Chu Bạch Thảo nhìn cô trong vài giây, rồi rất khẽ, cất tiếng:
“Tôi không hiểu nổi anh ấy thích cô ở điểm nào, Vũ Lục Hàn ạ”
Cô ngẩn ngơ nhìn nàng, có chút hoang mang hiện lên qua ánh mắt.
“Tôi quen anh ấy đã tám năm”, nàng tiếp tục, “Tôi hiểu con người anh ấy. Tôi thuộc làu từng thứ nhỏ nhất về anh ấy. Tôi luôn là người đầu tiên ở bên cạnh anh ấy, mỗi khi anh say. Tôi đã rất cố gắng, thế nhưng tôi chưa bao giờ có được một phần trái tim của Hàm Vũ Phong”
Giọng nàng vỡ òa, nhưng vẫn giữ vững sự cứng rắn. Vũ Lục Hàn không biết nói gì, nhìn nàng với ánh mắt tột cùng bối rối.
“Cô có biết không, tôi đã bỏ dở tương lai sáng lạn tại ngôi trường của mình, để chạy sang học cùng trường với anh ấy, chỉ mong anh ấy cảm động. Nhưng rồi anh ấy chỉ nói duy nhất một câu…”
Nàng ngừng lại, nhìn cô, khẽ nở nụ cười nhếch miệng đầy buồn khổ. “Đừng ngu ngốc chạy theo tôi nữa! Anh ấy đã nói như vậy…”
Vũ Lục Hàn bỗng nổi lên một tia đau xót. Hàm Vũ Phong là người lạnh lùng đến nhường nào, mà lại không nhận ra tình cảm của cô gái này dành cho mình lớn đến vậy? Thế mà cô, chỉ có nửa tháng qua bên cạnh hắn. Cô hi vọng gì ở việc hắn sẽ nhận ra tình cảm của mình?
“Anh ấy là người sống tình cảm, dù bên ngoài tỏ ra lạnh lẽo”, nàng tiếp tục, không hề chờ đợi sự đáp lại từ cô, “Điều tôi biết về anh ấy, từ anh Hải Minh, đó là khi còn sống ở Anh, anh Vũ Phong đã có một cuộc tình thất bại. Anh ấy bị tổn thương rất lớn, vì đó là mối tình đầu… Bởi vậy, anh ấy không muốn mở lòng mình với bất cứ ai nữa…”
Vũ Lục Hàn trở nên ngỡ ngàng. Điều này là thật, dù hắn đã phủ nhận nó. Cô gái ấy là ai, mà khiến hắn tự đóng băng tâm hồn mình như thế?
“Tôi không được biết về cô gái ấy”, nàng khoanh tay, cười khẩy, “Mỗi khi nhắc đến cô ta, anh ấy trở nên lạnh lùng gấp bội. Và sau những lần như thế, anh ấy thường trở về nhà với hơi rượu nồng nặc. Nhưng anh ấy vô cùng tỉnh táo, chưa một lần nhìn bất cứ ai thành cô gái ấy, kể cả khi đang say…”
Cô gái nhỏ đang thở gấp. Người hắn từng yêu, quan trọng với hắn đến vậy sao?
“Điều duy nhất tôi biết… là anh ấy đã bị cô ta phản bội. Cô ta nói yêu anh, nhưng sau lưng qua lại với kẻ mà anh luôn thù ghét. Điều đó khiến anh tổn thương, về tình cảm, về cả lòng tự trọng. Anh ấy đã bỏ cô ta và ra đi ngay lập tức, không còn bất cứ một liên lạc nào nữa…”
Dây thần kinh của cô giật mạnh. Cô bàng hoàng. Vẫn có người… phản bội Hàm Vũ Phong?
“Vậy đấy… anh ấy trở nên cứng rắn, lạnh lùng như bây giờ… cũng bởi vì trong quá khứ anh đã bị tổn thương sâu sắc”, Chu Bạch Thảo tiếp tục, ngẩng lên cảm ơn người phục vụ khi ly rượu được đưa tới, “Tôi luôn tự cố gắng, trong suốt tám năm qua, gợi lại cho anh ấy con người ngọt ngào, biết yêu thương như trước kia. Tôi biết anh ấy vẫn luôn ngầm quan tâm đến người khác, anh ấy vẫn quan tâm đến tôi. Nhưng mà…”
Nàng ngừng lại một lúc lâu, nén một tiếng thở dài run rẩy. Nàng uống một ngụm rượu, liếc nhìn Vũ Lục Hàn.
“Hàm Vũ Phong không còn tin tưởng bất cứ ai nữa, kể cả… bản thân anh ấy”, nàng nói, “Anh ấy không tin mình có thể yêu thêm bất cứ ai. Vì thế… anh ấy không yêu thương ai nữa”
Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngồi nhìn Chu Bạch Thảo, với đôi mắt mở to hết cỡ.
“Vũ Lục Hàn… mọi thứ đã rất hoàn hảo. Cho tới khi cô xuất hiện”, giọng nói của Chu Bạch Thảo đột nhiên thay đổi khiến cô gái nhỏ lạnh buốt sống lưng. “Tám năm qua tôi là cô gái duy nhất ở bên cạnh anh ấy, tôi là cô gái duy nhất anh ấy đi ăn cùng, đi uống cà phê, đi xem phim cùng. Tôi là cô gái duy nhất phù hợp với Hàm Vũ Phong! Và dù anh ấy không có ý định yêu ai, tôi tin tôi có thể thay đổi điều đó!”, nàng gằn giọng mình xuống, đôi mắt nghiệm nghị mang theo chút giận giữ nhìn Vũ Lục Hàn. Cô như đứa trẻ đang bị khiển trách, sợ hãi, mồ hôi ra ướt lưng, và trái tim run lên rất mạnh theo từng lời nàng nói.
“Tôi không biết cô là ai. Tôi không biết cô từ đâu đến. Tôi không quan tâm! Nhưng tôi cũng không thể làm ngơ được! Bởi vì cô…”, Chu Bạch Thảo lên giọng, thể hiện sự mất bình tĩnh. Vũ Lục Hàn không biết nên làm gì, hay nói gì, các dây thần kinh trong người đập rất mạnh. Chu Bạch Thảo với lấy ly rượu, uống một ngụm cạn ly, đặt nó trở lại bàn và hít vào một hơi không khí để tự trấn tĩnh.
“… Vũ Lục Hàn, tôi không biết cô làm gì… Nhưng… anh ấy… thích cô”, nàng thì thầm câu nói đó với nỗi buồn trào dâng lên khóe mắt. Nhìn Chu Bạch Thảo, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thấy mình có lỗi. Thế nhưng, một cảm xúc khác dâng lên trong lòng cô, trấn áp mọi thứ. Nàng nói.. Hàm Vũ Phong thích cô! Nếu người khác nhìn thấy điều đó, thì điều đó… là thật chứ? Một niềm phấn khích lớn đang dâng lên trong lòng cô. Nếu bây giờ Vũ Lục Hàn thú nhận ngay tình cảm của mình, thì hắn… sẽ đáp lại chứ?
“Tôi… tôi xin lỗi… Tôi cần phải đi…”, Vũ Lục Hàn lập tức đứng dậy, lúng túng toan cúi chào. Chu Bạch Thảo mở to mắt, tức giận bật dậy, tóm lấy cổ tay cô kéo giật lại. Cô nhìn nàng hoang mang, vội vàng lên tiếng:
“Tôi… tôi xin lỗi vì bất lịch sự, nhưng tôi…”
“Tôi chưa xong với cô đâu!”, Chu Bạch Thảo hạ thấp giọng, đôi mắt nhìn cô mang theo một sự đe dọa, “Tôi muốn chơi công bằng, nhưng nếu cô không thôi giở trò, tôi sẽ đáp trả bằng thủ đoạn!”
“Giở… trò?”, Vũ Lục Hàn sửng sốt, trong người nóng bừng. Cô choáng váng khi đột nhiên bị kết tội.
“Đúng vậy! Cô lợi dụng Từ Thiên để Hàm Vũ Phong nổi giận, lơ là tôi! Cô qua lại một cách… mờ ám với anh Hoàng Lâm, để chia rẽ tình cảm bạn bè của hai người họ! Cô kết bạn với anh Trần Hải Minh để lôi kéo người ủng hộ! Cô cố tình nhảy xuống bể bơi, lại còn vờ vịt bị mắc kẹt trong phòng tắm để lôi kéo sự chú ý của anh ấy! Cô đừng nghĩ qua mắt được tôi! Cô thậm chí còn biết tỏ ra đáng thương, cô có biết lợi dụng lòng thương hại của người khác là hành động của những kẻ kém cỏi, bẩn thỉu không? Cô biết cô không hơn được tôi nên mới phải tỏ ra cần sự thương hại đến vậy, phải không? Tôi sẽ không để cô qua mặt bằng những trò tiểu nhân như vậy đâu!”
Chu Bạch Thảo trợn to mắt, nhìn cô với sự độc ác tột cùng. Vũ Lục Hàn cứng họng, bàng hoàng, tim đập nhanh, thở dồn dập để phản ứng lại những lời nói ấy. Cô không hề nghĩ rằng bấy lâu nay, Chu Bạch Thảo lại nhìn cô với cái nhìn tiêu cực như vậy. Adrenaline đã chạy khắp cơ thể, nhưng Vũ Lục Hàn không đáp trả được câu nào. Cô rất muốn lên tiếng để bảo vệ bản thân, nhưng vì một lí do nào đó, những từ ngữ mắc kẹt lại trong họng.
“Nếu như cô càng cố ý tiếp cận Hàm Vũ Phong, tôi sẽ còn đấu lại cô bằng những trò cô không tưởng tượng được! Và nếu cô biết điều, tránh xa người-yêu-của-tôi, thì tôi sẽ không phiền lòng đóng vai một người chị tốt bụng đâu. Nhớ nhé, Vũ Lục Hàn! Tôi! Tôi sẽ thay đổi Hàm Vũ Phong, và Tôi sẽ khiến anh ấy biết tình yêu thật sự là gì! Cô… tốt nhất nên từ bỏ đi!”
Đó là những lời cuối cùng Chu Bạch Thảo nói với cô. Nàng chậm rãi nhấc ly rượu còn đầy của cô lên, uống cạn để đẩy lui sự bức bối trong lòng. Nàng nhìn cô, nở nụ cười đắc thắng khi thấy rõ sự bàng hoàng, hỗn loạn trong ánh mắt người đối diện. Nàng đặt ly vang cạn xuống bàn, vẫy tay chào cô và quay lưng đi thẳng. Chỉ còn Vũ Lục Hàn, một mình giữa không gian tràn ngập mùi cồn lạnh buốt. Chu Bạch Thảo vô cùng căm ghét cô! Chu Bạch Thảo sẽ làm mọi cách để ngăn cách hắn và cô! Vậy, nếu biết cô ở chung một nhà với hắn, Chu Bạch Thảo sẽ làm gì? Nghĩ đến đây, Vũ Lục Hàn thấy lạnh gáy. Cô chưa bao giờ trải qua tình huống này trong đời, dù cô biết nhiều người không ưa mình, nhưng nhiều nhất họ chỉ tụ tập nói xấu vài câu, rồi cho cô vào quên lãng. Hơn hai mươi năm nay, Vũ Lục Hàn không giao tiếp với người lạ, không tranh luận với ai ngoài gia đình, đến giờ, thậm chí một câu thanh minh để bảo vệ danh dự bản thân, Vũ Lục Hàn cũng không nói được. Một cô gái nhu nhược, hèn nhát như cô, bị như vậy có là hề gì?
Vũ Lục Hàn thích Hàm Vũ Phong, nhiều đến mức có thể gọi là yêu rồi. Cô có từ bỏ hắn chỉ vì một lời đe dọa không? Cô chắc chắn sẽ không. Nhưng Chu Bạch Thảo… nàng có mọi thứ mà cô không có. Những thứ cô có, nàng có tốt hơn vạn lần. Nàng có thừa khả năng để làm những điều nàng muốn, với một kẻ – gọi chính xác là – không-có-một-chút-khả-năng-kháng-cự như Vũ Lục Hàn. Xét cho cùng, Chu Bạch Thảo không làm sai điều gì. Nàng chỉ đang bảo vệ bản thân và bảo vệ mối quan hệ của mình, trước một kẻ-thứ-ba, là Vũ Lục Hàn. Vũ Lục Hàn, dù muốn hay không, cũng không thể thổ lộ tình cảm của mình với hắn. Hàm Vũ Phong thích cô hay không cũng chưa bao giờ nói. Nếu hắn không thích cô mà chỉ là Chu Bạch Thảo ghen tuông suy diễn, thì việc cô thổ lộ với hắn, đối với hắn đâu có chút nào quan trọng. Chẳng phải chính hắn đã thừa nhận: Vũ Lục Hàn chỉ là người ngoài sao? Mải mê với những xúc cảm của bản thân, cô đã quên mục đích chính ở bên cạnh hắn: một kẻ làm thuê trả nợ. Giữa cô và Chu Bạch Thảo, chẳng có chàng trai nào ngu ngốc đến mức lao đầu vào cô!
“Đi đâu vậy? Tại sao không báo”, Hàm Vũ Phong chạy đến bên cạnh Vũ Lục Hàn khi thấy cô bước lên boong tàu. Khuôn mặt hắn lộ ra chút quan tâm và lo lắng. Cô lùi lại vài bước khi hắn đến quá gần mình.
“Tôi… đi… vệ sinh!”, cô đáp bừa. Hắn khẽ chau mày lại, rõ ràng không tin vào lí do ấy.
“Hoàng Lâm và Mike muốn rủ chúng ta ra bể bơi. Tôi định đi với họ. Cô đi cùng chứ?”, hắn hơi cúi đầu xuống để nhìn vào mắt cô, nhưng Vũ Lục Hàn chỉ đơn thuần cúi đầu. Hai tay cô vặn vẹo trước ngực.
“Thật ra… tôi hơi có chút say sóng… Có lẽ tôi sẽ về phòng nghỉ bây giờ…”
“Vậy chúng ta cùng về phòng”, hắn đáp nhanh chóng, nắm lấy bàn tay cô định kéo đi. Vũ Lục Hàn luống cuống giữ hắn lại, rụt rè rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn kia, cố gắng cười thật tươi.
“Tôi không muốn… cản trở bạn bè anh đâu! Tôi chỉ say nhẹ thôi, ngủ một chút là hết. Anh… cứ… ở lại!”
“Cô… không có chuyện gì thật chứ?”, hắn nghi ngờ hỏi lại. Cô nhìn vào mắt hắn, nở nụ cười giả tạo.
“Tôi thật sự chỉ say sóng thôi! Say sóng… mà cũng phải có người đi theo canh chừng… kể hơi quá! Tôi… phải về phòng bây giờ!”
Vũ Lục Hàn bối rối cúi đầu bỏ đi. Hắn rất nhanh tóm lấy cổ tay cô, toan nói gì đó, nhưng rồi ngưng lại. Hắn rút trong túi quần chiếc chìa khóa phòng, đặt vào lòng bàn tay cô.
“Ở phòng này đi. Tôi sẽ ở cùng Mike”
“Cảm ơn”, Vũ Lục Hàn đáp lại rất nhỏ, cúi đầu chào và đi thật nhanh. Cô không biết liệu mình sẽ giữ khoảng cách với hắn được bao lâu. Bởi kìm nén bản thân trước một người như hắn, là điều vô cùng khó như thể con tàu lọt vào miệng hố đen, nhưng vẫn phải gồng mình lên bay ngược lại sức hút của lỗ đen vũ trụ. Cô đã bị nuốt vào trong. Và cô không hề muốn đi tìm lối thoát.
**********
Trời sẩm tối. Chiếc du thuyền màu kem hồng cập bến. Dàn vệ sĩ riêng của gia đình tiểu thư họ Chu đã đứng thành hàng tại bến tàu, chờ đợi để giúp đỡ từng cậu ấm, cô kim bước xuống. Cũng như lúc đi, sáu chiếc trực thăng đậu thành hàng, chờ đợi đưa khách về lại dinh thự của gia đình Chu Bạch Thảo. Vũ Lục Hàn khệ nệ bước đi, mang theo mệt mỏi bởi đã ngủ qua bữa chiều. Cô chưa bao giờ ngủ lịm đi rất sâu đến thế, giống như hơn ba ngày qua cô đã tự ngược đãi cơ thể mình. Vũ Lục Hàn bước ra đến cửa du thuyền, người vệ sĩ ngạc nhiên khi cô gái này không mang theo hành lý, cũng không dám thắc mắc mà đỡ cô bước xuống thật thành thục. Vũ Lục Hàn hơi choáng váng, nheo mắt lại nhìn vào những chiếc trực thăng, rồi theo chỉ dẫn của những người vệ sĩ đi về phía đó. Mỗi tốp năm người đi đến trực thăng, những vệ sĩ ở bên cạnh lại đỡ khách bước lên, rồi ra hiệu cho máy bay cất cánh ngay lập tức. Vũ Lục Hàn biết bốn người cô quen đều ở phía sau lưng mình, nhưng cô cũng chẳng muốn chờ đợi họ. Cô cứ thế đi theo những người xuống trước, mặc kệ, cô đâu có cần bám dính lấy ai! Thực tế, khi Hoàng Lâm gõ cửa rầm rầm phòng cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc chạy nháo nhào mở cửa vì lo… tàu chìm, Vũ Lục Hàn đã thấy Trần Hải Minh và Hàm Vũ Phong đang đợi mình, nhìn cô với ánh mắt như bốc lửa. Bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo đang khoác chặt cánh tay, nhìn cô thách thức. Vũ Lục Hàn bối rối trước cái nhìn ấy, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe Thư Sinh cằn nhằn về việc mỗi lần di chuyển lên xuống tàu, Vũ Lục Hàn lại mất tích khiến mọi người lo lắng. Cô vẫn còn ngái ngủ, nhức đầu vì bật dậy đột ngột, cứ thế khóa cửa và đi theo sau Trần Hải Minh. Cô muốn giữ khoảng cách đúng nghĩa với hắn, nhưng không thể khi hắn dường như đi chậm lại để chờ mình. Vì vậy, cô chọn đi bên cạnh Tóc Đỏ, bởi cậu là người rảo bước nhanh nhất và cách xa nhất với Hàm Vũ Phong. Ngay khi nhìn thấy đoàn người đang tay xách đủ loại vali xếp hàng xuống tàu, cô thật nhanh len vào giữa và bỏ ngoài tai những tiếng gọi tên mình. Cô, chính thức ra, cũng đâu có phải bạn bè thân thiết của họ!
Vũ Lục Hàn leo lên chiếc trực thăng thứ ba, vẫn còn nghe thấy giọng hét rất to của chàng trai tóc đỏ:
“Vũ Lục Hàn! Em đang đi lạc đấy!”
Thậm chí cả tiếng quát tháo vô cớ của Thư Sinh:
“Xuống ngay! Nếu em không xuống, tôi sẽ bắn sập cái trực thăng em ngồi!”
Vũ Lục Hàn mặc kệ, vờ vịt như không nghe thấy gì, ngồi tít vào phía bên trong. Một số người trong trực thăng nhìn ra, ngó nghiêng, rồi quay lại nói với Vũ Lục Hàn:
“Hình như bọn họ đang gọi cậu!”
Cô biết, chỉ cười giả lả, nhún vai, rồi quay đi. Chiếc trực thăng bay lên trước khi Trần Hải Minh chạy đến gần. Cậu chỉ có thể nhìn với theo, gọi tên cô, rồi bất lực và khó hiểu. Con bé này cứ thất thường, mưa nắng. Hoàng Lâm có vẻ giận giữ, tóm lấy áo chàng vệ sĩ gần đó và yêu cầu gọi cho phi công hạ cánh, nhưng anh tay đương nhiên không thể liên lạc với phi công. Hàm Vũ Phong, vẫn thong thả đi phía sau cùng Chu Bạch Thảo, nhưng trong lòng hỗn loạn vô cùng. Hắn nhìn theo chiếc trực thăng bay đi xa, tim đập mạnh liên hồi, thầm mong nó sẽ trở lại, hạ cánh, và cô gái tóc ngắn kia sẽ tươi cười ngượng ngịu chui ra khỏi máy bay với lí do “lên nhầm”. Thế nhưng nó bay mất, rất nhanh chóng, bay mất khỏi tầm mắt Hàm Vũ Phong. Hắn tức giận. Và không hơn gì Tóc Đỏ, hắn thấy bất lực vô cùng. Bất lực khi phải gào thét bên trong vỏ bọc điềm đạm như không hề bận tâm. Bất lực khi không thể giữ cô bên cạnh, để cô cứ thế bước phía trước, ngày càng xa, và rồi biến mất. Bàn tay hắn nắm chặt lại. Đi bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo nũng nịu tựa vào bờ vai, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào hương vị của chiến thắng.
Khác với lần trước, Vũ Lục Hàn không có tâm trí để ngắm cảnh. Mùa thu, chiều se lạnh, cái lạnh lẽo của buổi tối đã bao trùm lên khắp thành phố rồi. Từ trên cao, ánh đèn phản chiếu từ mọi nhà khiến thành phố này lung linh, huyền ảo biết bao. Vậy mà cô chỉ thấy độc một màu u ám, đượm buồn. Giờ cô mới biết, thành phố về đêm trông buồn đến thế!
Chẳng mất bao lâu, chiếc trực thăng hạ cánh êm ái xuống thảm cỏ xanh dài trong khuôn viên biệt thự gia đình họ Chu. Chẳng có ai ngoài những người vệ sĩ chào đón họ, vẫn làm rất tốt nhiệm vụ đỡ từng người bước xuống khỏi chiếc trực thăng, dẫn về phía những xe limousine đang chờ đợi sẵn. Về khoản chu đáo và hiếu khách, rõ ràng Chu Bạch Thảo đã làm rất tốt. Nàng luôn là người đến cuối, giống như người gác cổng với bản danh sách dày dặc tên trên tay, cầm bút đánh dấu cho từng cái tên bước qua cửa. Khi đã đầy đủ, nàng sẽ bước vào và bắt đầu bữa tiệc. Những vị khách được mời bước lên xe, theo từng nhóm ngồi trên trực thăng xuống. Vũ Lục Hàn định chờ đợi Hàm Vũ Phong, bởi cô đi cùng hắn đến, nhưng lại sợ bất tiện khi cứ phải đợi trực thăng sau bay đến mới đủ người ngồi lên xe, cô lại không nỡ làm phiền sự sắp xếp chu đáo của cô chủ bữa tiệc và những người vệ sĩ đã đi theo cả chặng đường. Cô ngoan ngoãn đi theo bốn người vừa ngồi cùng trực thăng với mình, chui vào xe và nép vào một góc. Tiếng chiếc trực thăng tiếp theo bay về gây sự chú ý đến Vũ Lục Hàn. Cô muốn biết liệu hắn có ở trên đó không, nhưng rồi quay đi khi nhận ra chiếc trực thăng này không có phần đuôi được sơn xám. Cô khẽ tựa vào kính cửa, nhắm mắt khi chiếc limousine lăn bánh.
Từng người một trên xe được đưa về tận nhà, là những căn biệt thự hoặc trung cư sang trọng trong thành phố. Người thứ tư xuống xe, tài xế quay lại, hỏi cô một cách nhã nhặn:
“Thưa tiểu thư, xin cô cho biết địa chỉ để tôi được đưa tiểu thư về tận nhà”
“À… tôi…”, Vũ Lục Hàn bị hỏi bất ngờ, giật mình ấp úng. Cô thật sự không biết địa chỉ nhà hắn. Dù có biết, cũng không thể vào khi hắn không có mặt. Cô bối rối. Trong cô bây giờ là hoang mang và sợ hãi. Cô nghĩ đến mẹ. Không chần chừ, Vũ Lục Hàn đọc địa chỉ nhà và chiếc xe lăn bánh. Cô dụi người vào chiếc ghế da, đôi mắt bỗng nhòe đi vì nước. Chỉ đến khi vô cùng mệt mỏi, Vũ Lục Hàn mới trở về với gia đình. Cô là đứa trẻ muôn phần bất hiếu. Nhưng đứa trẻ ấy không mong đợi gì hơn ngoài món canh đậu ngọt ngào tình yêu thương và cái ôm của mẹ vào buổi đêm để xua tan mệt mỏi. Bây giờ là giữa tuần. Vũ Lục Hàn sẽ về với bố mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.