Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 56
FrostArcherAshe
18/12/2015
“Tôi thấy em xách theo một chiếc túi. Trong đó đựng gì vậy?”, Hoàng
Lâm hỏi khi đang lái xe đến bữa tiệc. Vũ Lục Hàn liếc nhìn chiếc túi
đựng bộ váy ở băng ghế sau, cười đáp:
“Em muốn đóng góp vào buổi từ thiện một bộ váy của em!”
“Thật sao?”, Hoàng Lâm cười toe toét, “Thật tuyệt vời, nó sẽ vô cùng hợp với món đồ từ thiện của tôi. Em có thể miêu tả bộ váy ấy không?”
“Vâng… váy satin màu trắng, cỡ mười… Nó chỉ đơn giản là váy suông trơn không tay với phần cổ vuông, nhưng em đã may thêm một mảnh vải ren màu hồng nhạt viền quanh cổ. Chỉ vậy thôi… em nghĩ… trông sẽ nữ tính hơn…”, Vũ Lục Hàn rụt rè đáp. Cậu nở nụ cười nửa miệng hoàn hảo.
“Em thật hiểu ý tôi! Và sẽ có tương lai sáng lạn ở công ty của tôi đấy!”, Hoàng Lâm quay sang, dành cho cô một nụ cười, “Thứ tư tuần tới đến phỏng vấn nhé?”
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn bâng khuâng đáp. Cậu vẫn muốn cô làm việc cho mình, thật tuyệt!
“Anh… có phải từ thiện một đôi giày?”, Vũ Lục Hàn bỗng dưng hỏi. Thư Sinh ngây ngô nhìn cô.
“Không! Điều gì khiến em nghĩ vậy?”
“Vì anh nói… món đồ của anh phù hợp với bộ váy của em…”, cô trở nên lúng túng.
“Ôi, cô bé của tôi, đó là một chiếc trâm cài áo đính một viên ruby 25.59 carat”, Hoàng Lâm thản nhiên nói, tựa hồ như đó là một thứ đồ trang trí cỏn con. Trong khi Vũ Lục Hàn ngồi bên cạnh đã đông cứng!
“Một… một viên ngọc 25.59 carat… để đấu giá ư?”, cô trợn tròn mắt, “Làm sao… có thể… mua được thứ đó?”
“Có đấy, bé bỏng ạ”, Thư Sinh cười giòn tan, “Viên ruby The Sunrise đã trở thành viên đá đắt đỏ sau cuộc đấu giá ở Geneva với giá chung cuộc 28.25 triệu franc Thụy Sỹ. Tôi đã đấu giá cùng một tay người Pháp qua điện thoại và dành được nó một cách vất vả vô cùng đó, cô bé ạ…”, Hoàng Lâm có vẻ tự hào. Vũ Lục Hàn sững sờ trước độ chịu chơi của chàng kiến trúc sư.
“Anh… có bao nhiêu viên đá như vậy?”, Vũ Lục Hàn thì thầm, không thể tin nổi. Hoàng Lâm cười lớn trước phản ứng buồn cười của cô.
“Em thật đáng yêu. Tôi chỉ mua một viên duy nhất thôi! Tôi định dành tặng mẹ nên cho làm thành trâm cài áo, nhưng rồi lại tìm thấy một bộ vòng cổ với viên đá mặt trăng đen hiếm hơn. Vậy nên tôi tặng mẹ bộ vòng cổ đó và giữ lại chiếc trâm cài áo này cho mình…”
Hoàng Lâm ngập ngừng đôi chút, và hạ giọng.
“Tôi định mang viên đá gắn lên nhẫn đính hôn để tặng cho cô gái mình yêu. Nhưng rốt cuộc tìm ra cô ấy thật khó…”
Vũ Lục Hàn bỗng dưng thấy thương cảm. Cậu hẹn hò thật nhiều, vậy mà rốt cuộc vẫn chưa tìm thấy tình yêu. Người như cậu, tài giỏi, có đầu óc, có năng khiếu, có tính cách tuyệt vời, gu thẩm mỹ tinh tế, vẻ ngoài đẹp trai, sự nghiệp và tiền đồ ổn định. Nhưng một người yêu thật lòng lại khó để tìm thấy.
“Vậy là… anh quyết định… mang nó đi đấu giá?”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi. Cậu gật đầu kèm nụ cười.
“Cảm ơn em. Tôi đang vô cùng băn khoăn về giá tiền đấu giá thì em lại cho tôi một ý tưởng kì diệu!”
“Ý anh là?”
“Tôi có thể… gắn nó lên bộ váy của em… và coi như bộ váy ấy là món đồ từ thiện chung được chứ?”, Hoàng Lâm liếc nhìn cô. Vũ Lục Hàn cắn môi.
“Nhưng… anh không sợ bộ váy của em sẽ làm giảm giá trị của viên ngọc sao? Ý em là… viên ngọc thật vô giá!”
“Không, tôi thấy bộ váy của em mới vô giá. Bởi em thật sự đã đặt hết tấm lòng và tâm huyết của em vào nó, điều đó trị giá hơn bất cứ viên ruby đắt tiền nào, cô bé ạ”, Hoàng Lâm đột nhiên trở nên dịu dàng. Vũ Lục Hàn cúi đầu với hai má hổng đỏ, không biết nên đáp thế nào.
Tám giờ đúng, chiếc Ferrari Enzo đi qua hai người gác cổng, tiến thẳng vào trước cửa chính căn biệt thự gia đình họ Chu. Hoàng Lâm bước xuống, mở cửa xe cho Vũ Lục Hàn, đợi cô bước ra và giao lại chìa khóa xe cho người vệ sĩ đang đứng đợi, nói với anh ta vài lời. Một người mở cánh cửa to lớn dát vàng, và Hoàng Lâm làm một cử chỉ của một quý ông lịch lãm. Vũ Lục Hàn ngập ngừng một chút, rồi rụt rè khoác tay cậu. Hoàng Lâm dường như đã quá quen thuộc nơi này, cậu đi vào tiền sảnh vô cũng lớn với sàn nhà bóng loáng như mặt gương. Căn biệt thự của gia đình Chu Bạch Thảo được xây dựng như một tòa lâu đài thu nhỏ của hoàng gia, với cột nhà cao hoành tráng, và những chiếc đèn chùm tráng lệ thành một đường thẳng tắp dọc tiền sảnh. Hai bên là bức tường bọc nhung đỏ với những khung tranh lớn mạ vàng, có ảnh chân dung của hai ông bà Chu, ảnh chân dung vô cùng xinh đẹp của Chu Bạch Thảo, ảnh chụp cả gia đình. Đi hết sảnh là một cánh cửa lớn khác, đã được mở sẵn và có những người vệ sĩ với y phục chỉnh tề đứng hai bên.
“Xin cho xem vé mời”, một người nói. Vé mời? Vũ Lục Hàn liếc mắt nhanh lên nhìn Hoàng Lâm. Cậu bình thản lấy từ túi áo trong ra một tấm thiệp mời màu vàng kim sáng. Ra vậy, người đi cùng không cần có thiệp mời.
“Xin mời Ngài”, người vệ sĩ gửi trả lại tấm thiệp và đưa tay vào bên trong bằng một cử chỉ lịch sự. Hoàng Lâm gật đầu cười xã giao, chậm rãi đưa Vũ Lục Hàn tiến sâu vào.
Hoàng Lâm và Vũ Lục Hàn đi qua cánh cửa với hai người canh cửa gác. Tiếng nhạc cổ điển đã từ xa vang lại. Họ lại đi trên một hành lang ngắn, gần cuối hành lang là hai chiếc bàn rộng trải khăn trắng kê sát cạnh nhau. Có hai cô gái đang ngồi phía sau bàn. Hoàng Lâm chậm rãi đưa Vũ Lục Hàn tiến đến gần họ.
“Xin quý Ngài cho biết tên?”, cô gái ngồi sau chiếc bàn có mái tóc vàng được búi gọn, phong thái lịch sự, khoác lên mình một bộ váy quây màu trắng.
“Hoàng Lâm và Vũ Lục Hàn”, Thư Sinh đáp. Cô gái tóc vàng lập tức viết tên hai người vào một cuốn sổ dày cộp.
“Đồ từ thiện của hai người?”, Tóc Vàng ngẩng lên hỏi. Hoàng Lâm cười nhếch miệng, quay ra đằng sau nhìn. Một người vệ sĩ đang bê theo chiếc hộp nhỏ bước vào hành lang. Cậu đợi người vệ sĩ đó đến gần mình, liền quay lại đáp.
“Bộ váy satin trắng và viên ruby The Sunrise.”
Dứt lời, Hoàng Lâm đón chiếc hộp mà cậu và cô gái nhỏ đã chuẩn bị, mở hé chiếc hộp để kiểm tra lại lần nữa. Trâm cài áo nạm viên ngọc quý được gài vào chính giữa cổ áo, đoạn tiếp giáp của hai miếng vải ren mà Vũ Lục Hàn đã may vào. Cậu hài lòng đóng hộp, trao cho cô gái ngồi cạnh. Cô gái, với mái tóc đen được tết cầu kì và mặc bộ váy quây màu trắng, kính cẩn đón lấy chiếc hộp và dán lên phần tiếp giáp của nắp một mảnh giấy vàng kim. Cô nàng tóc vàng hí húi viết xong, lại quay lên hỏi:
“Giá khởi điểm của Ngài?”
“Ba mươi triệu đô”, cậu thong thả đáp. Vũ Lục Hàn một lần nữa tròn mắt. Ba mươi triệu đô cho viên ngọc 25 carat!
“Xin mời Ngài và Cô kí tên xác nhận!”, Tóc Vàng hoàn thành xong thủ tục, xoay quyển sổ lại và trang trọng trao cây bút kim nạm vàng sáng bóng cho khách. Hoàng Lâm mỉm cười, lịch sự đón lấy, kí tên, và quay lại đưa cây bút cho Vũ Lục Hàn. Cô rụt rè cầm lấy, liếc nhìn cậu và kí tên. Một cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Hoàn thành việc trao đồ đấu giá, Thư Sinh cùng cô gái nhỏ bước vào một căn phòng khiêu vũ rộng lớn. Vũ Lục Hàn tuyệt đối kinh ngạc: một căn phòng này phải to bằng cả căn nhà của cô! Họ đang đứng trên một lan can cao, trải thảm nhung màu rượu Rum, với thành lan can bằng vàng cách điệu. Tiếng nhạc cổ điển bao trùm không gian, có một giàn nhạc sống đang chơi ở ngay bên dưới, giữa hõm cầu thang. Đứng từ trên chỉ nhìn thấy cửa sổ cao vút theo kiến trúc nhà thờ, được che rèm màu nghệ. Căn phòng bao trùm bởi ánh sáng vàng tạo thành từ chiếc đèn trùm thủy tinh khổng lồ trên trần nhà, mà Vũ Lục Hàn phải ngước lên để chiêm ngưỡng độ xa hoa của nó; và từ những chùm đèn ốp thẳng trên tường, vô cùng lộng lẫy. Hoàng Lâm dẫn cô bước xuống cầu thang. Ban công kéo dài sang hai bên hình vòng cung, dẫn về hai phía cầu thang bước xuống bên dưới. Cô nhìn thấy những vị khách đến sau cũng đang nối bước mình chậm rãi đi xuống trên cầu thang trải thảm nhung đỏ. Cô sống trong cảm giác của một ngôi sao Hollywood. Cầu thang uốn tròn hình cánh cung, ôm lấy ban nhạc sống ở giữa. Các vị khách đứng trọn giữa không gian của phòng khiêu vũ, cười nói, chào hỏi và tán chuyện rất nhẹ nhàng. Hai dãy bàn lớn trải khăn trắng kê song song nhau, thẳng chân cầu thang xuống, trên đó bày biện vô vàn món ăn nhẹ: bánh, đồ ngọt, những tháp chocolate với hai bát thủy tinh đựng dâu đỏ mọng kề bên, những chiếc đĩa bạc sáng bóng với mứt, bơ và hoa quả. Có các nam phục vụ, bảnh bao và chải chuốt trong những bộ đồng phục màu trắng, bê trên tay những chiếc khay bạc sáng đựng cocktail. Có các cô gái duyên dáng trong những chiếc đầm ôm trắng ngà, bê trên tay khay bạc đựng những ly rượu nhẹ. Thật xa hoa và lộng lẫy! Vũ Lục Hàn choáng ngợp trước khung cảnh, trước con người. Vô vàn cô gái với những bộ phục trang cổ điển nhưng không kém phần lộng lẫy, những mùi nước hoa đắt tiền vương vấn trong không khí đến ngất ngây. Khi trang điểm, Tiểu Hồng đã sử dụng loại nước hoa dạng lăn của Dolce&Gabbana cho Vũ Lục Hàn, ở hai cổ tay và ở sau tai. Cô toát lên mùi hương nhẹ dịu, rất thanh khiết chứ không đậm đà. Vũ Lục Hàn bất giác nhìn quanh trong đám thực khách để tìm gương mặt điển trai quen thuộc, nhưng rốt cuộc lại chẳng thấy đâu. Cô có chút hụt hẫng, tuy một phần hồi hộp. Hắn có tham gia bữa tiệc? Hay hắn sẽ đến muộn? Chu Bạch Thảo đâu? Sao ngay cả nàng cô cũng không hề thấy?
“Lối này, cô bé”, Hoàng Lâm đột nhiên thì thầm vào tai cô khi họ xuống đến bậc thang cuối cùng. Cậu không đi vào giữa căn phòng khiêu vũ mà rẽ ngay chân cầu thang, ngược lại nơi dàn thực khách đang tán gẫu. Họ đi xuống một đoạn và rẽ vào một căn phòng phía sâu bên trong. Một vệ sĩ trong bộ suit đen quen thuộc đứng trước cửa, cúi chào họ và gõ hai lần lên cánh cửa. Giọng Chu Bạch Thảo vang lên rất rõ ràng: “Mời vào”. Cánh cửa lập tức được người vệ sĩ mở ra, và tim Vũ Lục Hàn đập nhanh vì hồi hộp khi nhìn thấy bóng người cao lớn bên trong căn phòng ấy.
“Chúng tôi muộn năm phút, vô cùng xin lỗi!”, Hoàng Lâm lịch sự nở nụ cười nửa miệng vừa phải. Cậu nắm nhẹ lấy tay Vũ Lục Hàn và đưa cô vào bên trong phòng. Đó là một căn phòng rộng với trần nhà hình vòng cung, trải thảm nhung màu cà phê với những đường viền màu vàng kim sáng. Tường căn phòng được ốp bằng một loại đá nâu chạm khắc tinh xảo, trên đó treo rất nhiều những bức tranh được phóng lớn trong khung mạ vàng như ngoài tiền sảnh, tuy là tranh về những nàng công chúa trong hoàng tộc. Ba chiếc đèn chùm kiểu cổ với thân mạ vàng, cắm nến trắng chiếu sáng cho cả căn phòng, kèm với ánh sáng từ dàn đèn nến đế bằng vàng ốp thẳng trên tường. Hai bộ bàn ghế gỗ mịn láng kê song song nhau, sát bức tường cạnh cửa phòng. Một khung cửa sổ khung gỗ lớn được đóng kín, với rèm cửa tráng lệ có họa tiết trùng màu bức tường trong căn phòng. Bên cạnh ngay cửa sổ là một ống khói giả, cột trụ bao quanh được chạm khắc tinh tế từ đá cẩm thạch, ngay phía trên là bức hình vô cùng lớn của bố mẹ Chu Bạch Thảo. Dường như toàn bộ căn biệt thự của họ Chu là một cung điện hoàng gia thu nhỏ từ thế kỉ XIX, thêm vài phần hiện đại cho phù hợp với thực tế.
Chu Bạch Thảo đứng giữa căn phòng, lộng lẫy trong bộ váy màu trời của Zuhair Murad. Đó là bộ đầm dạ hội trong suốt nhưng không phản cảm với những điểm kim tuyến màu bạc che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Đây là bộ đồ Lý Băng Băng đã mặc trong Liên hoan phim Cannes, có điều thân hình của Chu Bạch Thảo nổi bật hơn nhờ sự hoàn hảo và thần thái quyến rũ. Mái tóc đen dài của nàng được uốn sóng to nhẹ nhàng, với lớp trang điểm có-mà-như-không tự nhiên, trong trẻo. Nàng đi kèm với bộ váy đôi khuyên tai và nhẫn kim cương của Chopard. Chu Bạch Thảo dường như đã là người đẹp nhất đêm nay, cho đến khi Vũ Lục Hàn bước vào căn phòng.
Người đầu tiên bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ là Trần Hải Minh. Cậu vẫn sở hữu vẻ phong trần thường nhật với bộ suit cổ điển màu xanh tím than, có những đường viền trắng, và đi đôi giày da trắng. Cậu chậm chạp bước đến trước Vũ Lục Hàn, bằng một vẻ khoa trương đúng nghĩa, đôi mắt mở to, gương mặt vô cùng biểu cảm, quỳ xuống trước cô, nắm lấy bàn tay còn lại của cô và hôn lên mu bàn tay trước sự bối rối kinh ngạc của Vũ Lục Hàn:
“Dio mio, ma è squisito! (Lạy Chúa tôi, thật đáng kinh ngạc!) Em xinh đẹp như một Nữ thần vậy, Tiểu Hàn! Tôi thật hối hận khi không nhận ra em sớm hơn…”, Tóc Đỏ thốt lên trước sự ngỡ ngàng của cô, và nhận lấy tràng cười dài dằng dặc của Hoàng Lâm bên cạnh.
“Chàng trai, cô gái này đêm nay thuộc về tôi.”
Tóc Đỏ tiếc nuối đứng dậy, nhìn không dứt Vũ Lục Hàn với biểu cảm hối hận khôn xiết. Cô gái mà Trần Hải Minh dẫn đi cùng, Dương Dương, với mái tóc nâu uốn sóng cầu kì, diện chiếc đầm màu nude tinh xảo của Alberta Ferratti, dậm chận hờn dỗi bên cạnh cậu và chạy đến ôm lấy cánh tay Tóc Đỏ như một sự khẳng định chủ quyền. Vũ Lục Hàn vẫn còn vô cùng hồi hộp bởi sự hiện diện của người con trai đang lạnh đạm đứng tựa lưng ở phía đối diện kia. Mái tóc của Hàm Vũ Phong được vuốt lên một cách chỉnh chu, gọn gàng. Gương mặt lạnh lẽo tột độ và đôi mắt nâu khói sắc lẹm thường trực tạo nên một loại mặt nạ vô cảm, che giấu toàn bộ cảm xúc của hắn dưới vỏ bọc điềm đạm. Hắn mặc một bộ suit đen bình thường, không khoa trương, không cách điệu; nó giống như một bộ suit bình thường hắn vẫn mặc vào những dịp quan trọng, chỉ cài thêm bông hồng đỏ ở ngực áo – một cách tình cờ. Hoàng Lâm quay sang nhìn hắn, nở nụ cười tự tin rạng rỡ:
“Tôi vẫn giữ gìn cô ấy cẩn thận. Làm phiền cậu cho tôi mượn cô gái tuyệt vời này đêm nay nhé!”
Hàm Vũ Phong không đáp, nhếch miệng cười nhẹ, đôi mắt lạnh lẽo như một nhát dao găm vào Vũ Lục Hàn đầy thách thức. Cô lúng túng cúi đầu. Đứng trước Hàm Vũ Phong, không hiểu sao mọi can đảm của cô đều bay biến mất. Cô thậm chí còn thấy sợ, cảm thấy như mình vừa ngoại tình bị bắt quả tang vậy.
Chu Bạch Thảo không nói một lời, trong tâm vô cùng kinh ngạc dù xen lẫn một sự khó chịu không nhẹ. Nàng không bao giờ nghĩ rằng Hoàng Lâm lại đi cùng cô ta đến bữa tiệc, càng không nghĩ rằng họ lại đẹp đôi đến vậy. Cậu thậm chí còn nắm tay cô ta, tự tin đứng trước bạn bè, không một chút e ngại. Cô gái kia, không lẽ đã dụ dỗ được người anh kết nghĩa này của nàng rồi? Nàng không thể để mất hai anh chàng đồng minh kết nghĩa này được, nếu không sẽ không bao giờ có được Hàm Vũ Phong. Tuy cực kì khó chịu, nhưng Chu Bạch Thảo vẫn chậm rãi mỉm cười. Dù sao thì nàng cũng làm chủ nơi này đêm nay. Và dù sao đi nữa, cô ta cũng đã sợ hãi những lời đe dọa của nàng mà tránh xa hắn. Bởi vậy, hắn không ngại chạy đến ngay lập tức khi nàng gọi. Hắn không do dự mà đồng ý cùng nàng tham gia buổi dạ hội từ thiện này. Nhờ cô ta buông tha hắn, mà nàng có được hắn đêm nay. Thế nhưng, điều nàng không ngờ, là cô ả đã quá cao tay mà quyến rũ người anh thân thiết của Chu Bạch Thảo. Cô ả đó vẫn còn ý định tiếp cận Hàm Vũ Phong của nàng. Nàng chắc chắn sẽ phải làm một điều gì đó. Để xem cô mặt dày đến đâu.
“Em muốn đóng góp vào buổi từ thiện một bộ váy của em!”
“Thật sao?”, Hoàng Lâm cười toe toét, “Thật tuyệt vời, nó sẽ vô cùng hợp với món đồ từ thiện của tôi. Em có thể miêu tả bộ váy ấy không?”
“Vâng… váy satin màu trắng, cỡ mười… Nó chỉ đơn giản là váy suông trơn không tay với phần cổ vuông, nhưng em đã may thêm một mảnh vải ren màu hồng nhạt viền quanh cổ. Chỉ vậy thôi… em nghĩ… trông sẽ nữ tính hơn…”, Vũ Lục Hàn rụt rè đáp. Cậu nở nụ cười nửa miệng hoàn hảo.
“Em thật hiểu ý tôi! Và sẽ có tương lai sáng lạn ở công ty của tôi đấy!”, Hoàng Lâm quay sang, dành cho cô một nụ cười, “Thứ tư tuần tới đến phỏng vấn nhé?”
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn bâng khuâng đáp. Cậu vẫn muốn cô làm việc cho mình, thật tuyệt!
“Anh… có phải từ thiện một đôi giày?”, Vũ Lục Hàn bỗng dưng hỏi. Thư Sinh ngây ngô nhìn cô.
“Không! Điều gì khiến em nghĩ vậy?”
“Vì anh nói… món đồ của anh phù hợp với bộ váy của em…”, cô trở nên lúng túng.
“Ôi, cô bé của tôi, đó là một chiếc trâm cài áo đính một viên ruby 25.59 carat”, Hoàng Lâm thản nhiên nói, tựa hồ như đó là một thứ đồ trang trí cỏn con. Trong khi Vũ Lục Hàn ngồi bên cạnh đã đông cứng!
“Một… một viên ngọc 25.59 carat… để đấu giá ư?”, cô trợn tròn mắt, “Làm sao… có thể… mua được thứ đó?”
“Có đấy, bé bỏng ạ”, Thư Sinh cười giòn tan, “Viên ruby The Sunrise đã trở thành viên đá đắt đỏ sau cuộc đấu giá ở Geneva với giá chung cuộc 28.25 triệu franc Thụy Sỹ. Tôi đã đấu giá cùng một tay người Pháp qua điện thoại và dành được nó một cách vất vả vô cùng đó, cô bé ạ…”, Hoàng Lâm có vẻ tự hào. Vũ Lục Hàn sững sờ trước độ chịu chơi của chàng kiến trúc sư.
“Anh… có bao nhiêu viên đá như vậy?”, Vũ Lục Hàn thì thầm, không thể tin nổi. Hoàng Lâm cười lớn trước phản ứng buồn cười của cô.
“Em thật đáng yêu. Tôi chỉ mua một viên duy nhất thôi! Tôi định dành tặng mẹ nên cho làm thành trâm cài áo, nhưng rồi lại tìm thấy một bộ vòng cổ với viên đá mặt trăng đen hiếm hơn. Vậy nên tôi tặng mẹ bộ vòng cổ đó và giữ lại chiếc trâm cài áo này cho mình…”
Hoàng Lâm ngập ngừng đôi chút, và hạ giọng.
“Tôi định mang viên đá gắn lên nhẫn đính hôn để tặng cho cô gái mình yêu. Nhưng rốt cuộc tìm ra cô ấy thật khó…”
Vũ Lục Hàn bỗng dưng thấy thương cảm. Cậu hẹn hò thật nhiều, vậy mà rốt cuộc vẫn chưa tìm thấy tình yêu. Người như cậu, tài giỏi, có đầu óc, có năng khiếu, có tính cách tuyệt vời, gu thẩm mỹ tinh tế, vẻ ngoài đẹp trai, sự nghiệp và tiền đồ ổn định. Nhưng một người yêu thật lòng lại khó để tìm thấy.
“Vậy là… anh quyết định… mang nó đi đấu giá?”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi. Cậu gật đầu kèm nụ cười.
“Cảm ơn em. Tôi đang vô cùng băn khoăn về giá tiền đấu giá thì em lại cho tôi một ý tưởng kì diệu!”
“Ý anh là?”
“Tôi có thể… gắn nó lên bộ váy của em… và coi như bộ váy ấy là món đồ từ thiện chung được chứ?”, Hoàng Lâm liếc nhìn cô. Vũ Lục Hàn cắn môi.
“Nhưng… anh không sợ bộ váy của em sẽ làm giảm giá trị của viên ngọc sao? Ý em là… viên ngọc thật vô giá!”
“Không, tôi thấy bộ váy của em mới vô giá. Bởi em thật sự đã đặt hết tấm lòng và tâm huyết của em vào nó, điều đó trị giá hơn bất cứ viên ruby đắt tiền nào, cô bé ạ”, Hoàng Lâm đột nhiên trở nên dịu dàng. Vũ Lục Hàn cúi đầu với hai má hổng đỏ, không biết nên đáp thế nào.
Tám giờ đúng, chiếc Ferrari Enzo đi qua hai người gác cổng, tiến thẳng vào trước cửa chính căn biệt thự gia đình họ Chu. Hoàng Lâm bước xuống, mở cửa xe cho Vũ Lục Hàn, đợi cô bước ra và giao lại chìa khóa xe cho người vệ sĩ đang đứng đợi, nói với anh ta vài lời. Một người mở cánh cửa to lớn dát vàng, và Hoàng Lâm làm một cử chỉ của một quý ông lịch lãm. Vũ Lục Hàn ngập ngừng một chút, rồi rụt rè khoác tay cậu. Hoàng Lâm dường như đã quá quen thuộc nơi này, cậu đi vào tiền sảnh vô cũng lớn với sàn nhà bóng loáng như mặt gương. Căn biệt thự của gia đình Chu Bạch Thảo được xây dựng như một tòa lâu đài thu nhỏ của hoàng gia, với cột nhà cao hoành tráng, và những chiếc đèn chùm tráng lệ thành một đường thẳng tắp dọc tiền sảnh. Hai bên là bức tường bọc nhung đỏ với những khung tranh lớn mạ vàng, có ảnh chân dung của hai ông bà Chu, ảnh chân dung vô cùng xinh đẹp của Chu Bạch Thảo, ảnh chụp cả gia đình. Đi hết sảnh là một cánh cửa lớn khác, đã được mở sẵn và có những người vệ sĩ với y phục chỉnh tề đứng hai bên.
“Xin cho xem vé mời”, một người nói. Vé mời? Vũ Lục Hàn liếc mắt nhanh lên nhìn Hoàng Lâm. Cậu bình thản lấy từ túi áo trong ra một tấm thiệp mời màu vàng kim sáng. Ra vậy, người đi cùng không cần có thiệp mời.
“Xin mời Ngài”, người vệ sĩ gửi trả lại tấm thiệp và đưa tay vào bên trong bằng một cử chỉ lịch sự. Hoàng Lâm gật đầu cười xã giao, chậm rãi đưa Vũ Lục Hàn tiến sâu vào.
Hoàng Lâm và Vũ Lục Hàn đi qua cánh cửa với hai người canh cửa gác. Tiếng nhạc cổ điển đã từ xa vang lại. Họ lại đi trên một hành lang ngắn, gần cuối hành lang là hai chiếc bàn rộng trải khăn trắng kê sát cạnh nhau. Có hai cô gái đang ngồi phía sau bàn. Hoàng Lâm chậm rãi đưa Vũ Lục Hàn tiến đến gần họ.
“Xin quý Ngài cho biết tên?”, cô gái ngồi sau chiếc bàn có mái tóc vàng được búi gọn, phong thái lịch sự, khoác lên mình một bộ váy quây màu trắng.
“Hoàng Lâm và Vũ Lục Hàn”, Thư Sinh đáp. Cô gái tóc vàng lập tức viết tên hai người vào một cuốn sổ dày cộp.
“Đồ từ thiện của hai người?”, Tóc Vàng ngẩng lên hỏi. Hoàng Lâm cười nhếch miệng, quay ra đằng sau nhìn. Một người vệ sĩ đang bê theo chiếc hộp nhỏ bước vào hành lang. Cậu đợi người vệ sĩ đó đến gần mình, liền quay lại đáp.
“Bộ váy satin trắng và viên ruby The Sunrise.”
Dứt lời, Hoàng Lâm đón chiếc hộp mà cậu và cô gái nhỏ đã chuẩn bị, mở hé chiếc hộp để kiểm tra lại lần nữa. Trâm cài áo nạm viên ngọc quý được gài vào chính giữa cổ áo, đoạn tiếp giáp của hai miếng vải ren mà Vũ Lục Hàn đã may vào. Cậu hài lòng đóng hộp, trao cho cô gái ngồi cạnh. Cô gái, với mái tóc đen được tết cầu kì và mặc bộ váy quây màu trắng, kính cẩn đón lấy chiếc hộp và dán lên phần tiếp giáp của nắp một mảnh giấy vàng kim. Cô nàng tóc vàng hí húi viết xong, lại quay lên hỏi:
“Giá khởi điểm của Ngài?”
“Ba mươi triệu đô”, cậu thong thả đáp. Vũ Lục Hàn một lần nữa tròn mắt. Ba mươi triệu đô cho viên ngọc 25 carat!
“Xin mời Ngài và Cô kí tên xác nhận!”, Tóc Vàng hoàn thành xong thủ tục, xoay quyển sổ lại và trang trọng trao cây bút kim nạm vàng sáng bóng cho khách. Hoàng Lâm mỉm cười, lịch sự đón lấy, kí tên, và quay lại đưa cây bút cho Vũ Lục Hàn. Cô rụt rè cầm lấy, liếc nhìn cậu và kí tên. Một cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Hoàn thành việc trao đồ đấu giá, Thư Sinh cùng cô gái nhỏ bước vào một căn phòng khiêu vũ rộng lớn. Vũ Lục Hàn tuyệt đối kinh ngạc: một căn phòng này phải to bằng cả căn nhà của cô! Họ đang đứng trên một lan can cao, trải thảm nhung màu rượu Rum, với thành lan can bằng vàng cách điệu. Tiếng nhạc cổ điển bao trùm không gian, có một giàn nhạc sống đang chơi ở ngay bên dưới, giữa hõm cầu thang. Đứng từ trên chỉ nhìn thấy cửa sổ cao vút theo kiến trúc nhà thờ, được che rèm màu nghệ. Căn phòng bao trùm bởi ánh sáng vàng tạo thành từ chiếc đèn trùm thủy tinh khổng lồ trên trần nhà, mà Vũ Lục Hàn phải ngước lên để chiêm ngưỡng độ xa hoa của nó; và từ những chùm đèn ốp thẳng trên tường, vô cùng lộng lẫy. Hoàng Lâm dẫn cô bước xuống cầu thang. Ban công kéo dài sang hai bên hình vòng cung, dẫn về hai phía cầu thang bước xuống bên dưới. Cô nhìn thấy những vị khách đến sau cũng đang nối bước mình chậm rãi đi xuống trên cầu thang trải thảm nhung đỏ. Cô sống trong cảm giác của một ngôi sao Hollywood. Cầu thang uốn tròn hình cánh cung, ôm lấy ban nhạc sống ở giữa. Các vị khách đứng trọn giữa không gian của phòng khiêu vũ, cười nói, chào hỏi và tán chuyện rất nhẹ nhàng. Hai dãy bàn lớn trải khăn trắng kê song song nhau, thẳng chân cầu thang xuống, trên đó bày biện vô vàn món ăn nhẹ: bánh, đồ ngọt, những tháp chocolate với hai bát thủy tinh đựng dâu đỏ mọng kề bên, những chiếc đĩa bạc sáng bóng với mứt, bơ và hoa quả. Có các nam phục vụ, bảnh bao và chải chuốt trong những bộ đồng phục màu trắng, bê trên tay những chiếc khay bạc sáng đựng cocktail. Có các cô gái duyên dáng trong những chiếc đầm ôm trắng ngà, bê trên tay khay bạc đựng những ly rượu nhẹ. Thật xa hoa và lộng lẫy! Vũ Lục Hàn choáng ngợp trước khung cảnh, trước con người. Vô vàn cô gái với những bộ phục trang cổ điển nhưng không kém phần lộng lẫy, những mùi nước hoa đắt tiền vương vấn trong không khí đến ngất ngây. Khi trang điểm, Tiểu Hồng đã sử dụng loại nước hoa dạng lăn của Dolce&Gabbana cho Vũ Lục Hàn, ở hai cổ tay và ở sau tai. Cô toát lên mùi hương nhẹ dịu, rất thanh khiết chứ không đậm đà. Vũ Lục Hàn bất giác nhìn quanh trong đám thực khách để tìm gương mặt điển trai quen thuộc, nhưng rốt cuộc lại chẳng thấy đâu. Cô có chút hụt hẫng, tuy một phần hồi hộp. Hắn có tham gia bữa tiệc? Hay hắn sẽ đến muộn? Chu Bạch Thảo đâu? Sao ngay cả nàng cô cũng không hề thấy?
“Lối này, cô bé”, Hoàng Lâm đột nhiên thì thầm vào tai cô khi họ xuống đến bậc thang cuối cùng. Cậu không đi vào giữa căn phòng khiêu vũ mà rẽ ngay chân cầu thang, ngược lại nơi dàn thực khách đang tán gẫu. Họ đi xuống một đoạn và rẽ vào một căn phòng phía sâu bên trong. Một vệ sĩ trong bộ suit đen quen thuộc đứng trước cửa, cúi chào họ và gõ hai lần lên cánh cửa. Giọng Chu Bạch Thảo vang lên rất rõ ràng: “Mời vào”. Cánh cửa lập tức được người vệ sĩ mở ra, và tim Vũ Lục Hàn đập nhanh vì hồi hộp khi nhìn thấy bóng người cao lớn bên trong căn phòng ấy.
“Chúng tôi muộn năm phút, vô cùng xin lỗi!”, Hoàng Lâm lịch sự nở nụ cười nửa miệng vừa phải. Cậu nắm nhẹ lấy tay Vũ Lục Hàn và đưa cô vào bên trong phòng. Đó là một căn phòng rộng với trần nhà hình vòng cung, trải thảm nhung màu cà phê với những đường viền màu vàng kim sáng. Tường căn phòng được ốp bằng một loại đá nâu chạm khắc tinh xảo, trên đó treo rất nhiều những bức tranh được phóng lớn trong khung mạ vàng như ngoài tiền sảnh, tuy là tranh về những nàng công chúa trong hoàng tộc. Ba chiếc đèn chùm kiểu cổ với thân mạ vàng, cắm nến trắng chiếu sáng cho cả căn phòng, kèm với ánh sáng từ dàn đèn nến đế bằng vàng ốp thẳng trên tường. Hai bộ bàn ghế gỗ mịn láng kê song song nhau, sát bức tường cạnh cửa phòng. Một khung cửa sổ khung gỗ lớn được đóng kín, với rèm cửa tráng lệ có họa tiết trùng màu bức tường trong căn phòng. Bên cạnh ngay cửa sổ là một ống khói giả, cột trụ bao quanh được chạm khắc tinh tế từ đá cẩm thạch, ngay phía trên là bức hình vô cùng lớn của bố mẹ Chu Bạch Thảo. Dường như toàn bộ căn biệt thự của họ Chu là một cung điện hoàng gia thu nhỏ từ thế kỉ XIX, thêm vài phần hiện đại cho phù hợp với thực tế.
Chu Bạch Thảo đứng giữa căn phòng, lộng lẫy trong bộ váy màu trời của Zuhair Murad. Đó là bộ đầm dạ hội trong suốt nhưng không phản cảm với những điểm kim tuyến màu bạc che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Đây là bộ đồ Lý Băng Băng đã mặc trong Liên hoan phim Cannes, có điều thân hình của Chu Bạch Thảo nổi bật hơn nhờ sự hoàn hảo và thần thái quyến rũ. Mái tóc đen dài của nàng được uốn sóng to nhẹ nhàng, với lớp trang điểm có-mà-như-không tự nhiên, trong trẻo. Nàng đi kèm với bộ váy đôi khuyên tai và nhẫn kim cương của Chopard. Chu Bạch Thảo dường như đã là người đẹp nhất đêm nay, cho đến khi Vũ Lục Hàn bước vào căn phòng.
Người đầu tiên bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ là Trần Hải Minh. Cậu vẫn sở hữu vẻ phong trần thường nhật với bộ suit cổ điển màu xanh tím than, có những đường viền trắng, và đi đôi giày da trắng. Cậu chậm chạp bước đến trước Vũ Lục Hàn, bằng một vẻ khoa trương đúng nghĩa, đôi mắt mở to, gương mặt vô cùng biểu cảm, quỳ xuống trước cô, nắm lấy bàn tay còn lại của cô và hôn lên mu bàn tay trước sự bối rối kinh ngạc của Vũ Lục Hàn:
“Dio mio, ma è squisito! (Lạy Chúa tôi, thật đáng kinh ngạc!) Em xinh đẹp như một Nữ thần vậy, Tiểu Hàn! Tôi thật hối hận khi không nhận ra em sớm hơn…”, Tóc Đỏ thốt lên trước sự ngỡ ngàng của cô, và nhận lấy tràng cười dài dằng dặc của Hoàng Lâm bên cạnh.
“Chàng trai, cô gái này đêm nay thuộc về tôi.”
Tóc Đỏ tiếc nuối đứng dậy, nhìn không dứt Vũ Lục Hàn với biểu cảm hối hận khôn xiết. Cô gái mà Trần Hải Minh dẫn đi cùng, Dương Dương, với mái tóc nâu uốn sóng cầu kì, diện chiếc đầm màu nude tinh xảo của Alberta Ferratti, dậm chận hờn dỗi bên cạnh cậu và chạy đến ôm lấy cánh tay Tóc Đỏ như một sự khẳng định chủ quyền. Vũ Lục Hàn vẫn còn vô cùng hồi hộp bởi sự hiện diện của người con trai đang lạnh đạm đứng tựa lưng ở phía đối diện kia. Mái tóc của Hàm Vũ Phong được vuốt lên một cách chỉnh chu, gọn gàng. Gương mặt lạnh lẽo tột độ và đôi mắt nâu khói sắc lẹm thường trực tạo nên một loại mặt nạ vô cảm, che giấu toàn bộ cảm xúc của hắn dưới vỏ bọc điềm đạm. Hắn mặc một bộ suit đen bình thường, không khoa trương, không cách điệu; nó giống như một bộ suit bình thường hắn vẫn mặc vào những dịp quan trọng, chỉ cài thêm bông hồng đỏ ở ngực áo – một cách tình cờ. Hoàng Lâm quay sang nhìn hắn, nở nụ cười tự tin rạng rỡ:
“Tôi vẫn giữ gìn cô ấy cẩn thận. Làm phiền cậu cho tôi mượn cô gái tuyệt vời này đêm nay nhé!”
Hàm Vũ Phong không đáp, nhếch miệng cười nhẹ, đôi mắt lạnh lẽo như một nhát dao găm vào Vũ Lục Hàn đầy thách thức. Cô lúng túng cúi đầu. Đứng trước Hàm Vũ Phong, không hiểu sao mọi can đảm của cô đều bay biến mất. Cô thậm chí còn thấy sợ, cảm thấy như mình vừa ngoại tình bị bắt quả tang vậy.
Chu Bạch Thảo không nói một lời, trong tâm vô cùng kinh ngạc dù xen lẫn một sự khó chịu không nhẹ. Nàng không bao giờ nghĩ rằng Hoàng Lâm lại đi cùng cô ta đến bữa tiệc, càng không nghĩ rằng họ lại đẹp đôi đến vậy. Cậu thậm chí còn nắm tay cô ta, tự tin đứng trước bạn bè, không một chút e ngại. Cô gái kia, không lẽ đã dụ dỗ được người anh kết nghĩa này của nàng rồi? Nàng không thể để mất hai anh chàng đồng minh kết nghĩa này được, nếu không sẽ không bao giờ có được Hàm Vũ Phong. Tuy cực kì khó chịu, nhưng Chu Bạch Thảo vẫn chậm rãi mỉm cười. Dù sao thì nàng cũng làm chủ nơi này đêm nay. Và dù sao đi nữa, cô ta cũng đã sợ hãi những lời đe dọa của nàng mà tránh xa hắn. Bởi vậy, hắn không ngại chạy đến ngay lập tức khi nàng gọi. Hắn không do dự mà đồng ý cùng nàng tham gia buổi dạ hội từ thiện này. Nhờ cô ta buông tha hắn, mà nàng có được hắn đêm nay. Thế nhưng, điều nàng không ngờ, là cô ả đã quá cao tay mà quyến rũ người anh thân thiết của Chu Bạch Thảo. Cô ả đó vẫn còn ý định tiếp cận Hàm Vũ Phong của nàng. Nàng chắc chắn sẽ phải làm một điều gì đó. Để xem cô mặt dày đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.