Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 62
FrostArcherAshe
18/12/2015
Tàn tiệc. Hoàng Lâm đến bên cạnh ngỏ ý muốn đưa Vũ Lục Hàn về nhà. Cô nhìn hắn một lúc, không nhận lại được một biểu hiện nào, đành quay lưng theo cậu ra về. Hắn chắc còn muốn nán lại làm một số việc tạ lỗi với
Chu Bạch Thảo, cô nghĩ thế, nàng không hề vui vẻ một chút nào từ khi bắt đầu bữa tiệc.
Trần Hải Minh cảm thấy bất an khi Từ Thiên và Vũ Lam còn chưa ra về, vậy mà Vũ Lục Hàn đã để Hàm Vũ Phong ở lại, bỏ đi trước; trong khi đó Dương Dương cũng cần phải về nhà sớm. Cậu không thể nán lại nữa, Chu Bạch Thảo có vẻ đang giận hắn, nàng thì làm được gì? Cậu tỏ ra sốt ruột đến gần hắn, ghé tai nói nhỏ đủ để mình hắn nghe.
“Hi vọng cậu sẽ về sớm mà không gây ra thêm rắc rối nào!”
“Nghe như một lời đe dọa”, hắn cười khẩy. Tóc Đỏ nhếch mép cười, ôn tồn khoác vai Dương Dương đi dần về phía cửa. Hàm Vũ Phong là người dứt khoát, ít nhất là vô cùng dứt khoát trong công việc. Nhưng còn trong chuyện tình cảm, Trần Hải Minh không thể nói chắc hắn dứt khoát được bao nhiêu.
Chiếc xe đỏ dừng lại chính xác trước con ngõ nhà Vũ Lục Hàn. Cô nhìn Hoàng Lâm với vẻ biết ơn, mỉm cười nhẹ nhàng chào tạm biệt cậu. Hoàng Lâm cũng đáp lại bằng nụ cười quen thuộc, mở cửa xe cho cô kèm theo một câu nói đùa:
“Đêm nay gần như là hoàn hảo bên cạnh em, cô bé của tôi!”
“Em rất tiếc vì đã không khiêu vũ với anh…”, Vũ Lục Hàn lại tưởng đó là thật, bối rối tỏ ra hối lỗi. Thư Sinh bật cười, hồn nhiên đáp:
“Tôi không trách em vì điều đó, bé ạ”, cậu tủm tỉm, “Chỉ tiếc là khi đồng hồ điểm mười hai giờ, công chúa của tôi biến mất…”
“Ồ… hẹn gặp anh vào ngày thứ Tư!”, cô ngúng nguẩy đáp. Hoàng Lâm cười sảng khoái, gật đầu đồng tình.
“Tôi sẽ luôn ở công ty vào hôm ấy”, cậu đáp. Cô không biết nói gì hơn, chui ra khỏi xe và vẫy tay chào tạm biệt cậu. Sau một cái hôn gió không rõ là thật hay đùa, Hoàng Lâm cho xe lăn bánh. Cô còn đứng nhìn theo một lát rồi rảo bước về nhà. Khi cô đang lục tìm chìa khóa, một giọng nam gắt gỏng đột ngột vang lên từ trong bóng đêm của con ngõ khiến Vũ Lục Hàn giật mình sợ hãi.
“Cô làm cái quái gì ở ngoài này?”
Vũ Lục Hàn nheo mắt, nhận ra người đứng trước mình là anh chàng hàng xóm cách cô hai ngôi nhà, vừa mới lấy vợ vài tháng trước, chưa có con. Từ hơi thở của anh ta toát lên mùi rượu nồng, cô đã cố không nhăn mặt để giữ vẻ lịch sự, nhã nhặn đáp:
“Anh Trương… em là Vũ Lục Hàn! Anh có nhận ra không? Nhà anh ở phía trên kia mà!”
Anh hàng xóm họ Trương đó nhìn xoáy vào Vũ Lục Hàn, tròng mắt thu lại bằng hạt đậu nhỏ giữa con mắt vốn đã ti hí đó.
“Phải rồi… phải rồi…”, anh ta lè nhè, thở ra hơi cồn. Vũ Lục Hàn thấy buồn nôn. “Cô không phải vợ tôi thì là ai?”
“Không! Vợ anh đang đợi anh trong căn nhà kia kìa! Anh nên về ngay kẻo chị ấy mong…”, cô lùi lại một chút, dù biết khi say người ta chẳng phân biệt nổi đúng sai – cô đã trải qua cảm giác đó – và sẽ rất khó để nói lý, nhưng dường như anh ta chỉ không nhận ra được nhà mình mà thôi. Vũ Lục Hàn đã sờ thấy chìa khóa, nhanh chóng thò tay vào tìm ổ khóa để vào nhà một cách nhanh nhất. Bây giờ đã là nửa đêm, con ngõ nhà cô thường yên ắng, sự tĩnh lặng bây giờ cùng với một người đàn ông say rượu khiến cô bất an.
Hàng xóm Trương đột nhiên giật lấy chìa khóa trên tay Vũ Lục Hàn, khiến cô không kịp trở tay. Anh ta đút luôn vào túi quần của mình, cô gái nhỏ chỉ biết đờ đẫn nhìn theo trong tích tắc đó. Cô bắt đầu hoảng hốt khi anh ta nở nụ cười nham nhở mùi rượu.
“Rõ ràng cô là vợ tôi… Cô định lừa tôi để dan díu với thằng nhân tình của cô phải không?”, người hàng xóm rít lên. Vũ Lục Hàn vô cùng sợ hãi. Cô muốn nhấn chuông để cầu cứu bố mẹ, nhưng lại lo sợ mẹ cô vì lo lắng cho cô mà căng thẳng, lên bệnh. Tốt nhất là nhấn chuông chính căn hộ của anh ta. Vợ anh ta sẽ ra mở cửa và lôi ông chồng say khướt của mình về. Vũ Lục Hàn chậm rãi lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh hàng xóm với hi vọng anh ta tỉnh rượu, nhận ra mình. Cô lùi một bước, anh ta tiến hai bước về phía cô.
“Cô nói đi! Thằng chó đẻ đó là ai?”, người hàng xóm hung dữ gắt gỏng. Dường như gia đình anh ta gặp trục trặc, vì thế anh ta mới đi uống rượu đến nỗi say khướt thế này. Không thể tin mình từng như anh ta bây giờ, Vũ Lục Hàn nhăn nhó cảm thán.
“Anh Trương… là em, Vũ Lục Hàn! Vợ anh đang ở trong nhà!”, cô cố gắng thuyết phục kẻ say rượu này cô không phải vợ hắn, nhưng họ Trương vẫn một mực hung hãn nhìn cô.
“Bao nhiêu lần? Mày ngủ với thằng đó bao nhiêu lần?”, anh hàng xóm gầm lên, lao vào chộp lấy cổ tay Vũ Lục Hàn, ghì mạnh vào bức tường bê tông ngay cạnh đó. Lưng cô đập vào tường, ê ẩm, nhưng cơn đau đó không đủ lấn át nỗi sợ hãi đang dâng lên đầy khóe mắt cô. Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cô tự trấn an bản thân, nhưng trái tim đập dữ dội. Phải cách một đoạn nữa mới đến nhà hàng xóm Trương. Vợ anh ta không đi tìm chồng sao? Anh ta sắp làm loạn cả cái ngõ lên rồi!
“Anh hãy… từ từ nói chuyện nào…”, Vũ Lục Hàn tuy bị giữ tay nhưng vẫn cố nhích thêm vài bước về phía nhà người hàng xóm, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Bây giờ đã muộn lắm rồi… Chúng ta vào nhà giải quyết được không?”
“Mày định đi đâu?”, anh ta gầm lên, kéo giật tay cô lại, “Mày định bỏ trốn cùng thằng nhân tình của mày hả? Tao nói cho mày biết…”
Người hàng xóm gần như điên loạn trong khi Vũ Lục Hàn bất lực nhìn quanh. Cô không muốn làm náo động đến bố mẹ mình, nhưng đã tới nước này, có lẽ phải cầu cứu thôi! Cô đang ở rất gần chuông cửa căn nhà tiếp giáp cạnh nhà mình. Chỉ cần cố một chút là với được rồi! Vũ Lục Hàn nhìn anh ta, chậm chạp đưa tay lên hòng bấm chuông cửa. Người hàng xóm say rượu đang hết lời trút giận, bỗng nhiên nhìn thấy cái tay của cô, tóm lấy ấn vào tường. Vũ Lục Hàn nhăn nhó nhìn hắn, không còn sợ hãi mà trở nên mất kiên nhẫn.
“Tôi đã nói là anh nhầm người rồi! Tôi không phải vợ anh!”, cô tức tối hét lên, cầu cho anh ta tỉnh táo đôi chút mà nhìn lại. Thay vào đó, kẻ say rượu đó trợn trừng mắt, hô lên:
“Mày dám lừa tao à? Mày muốn lợi dụng để bỏ tao đi với thằng khốn kia chứ gì? Hôm nay tao phải dạy dỗ mày…”
Và anh ta vung tay định tát cô. Vũ Lục Hàn lấy cái tay không bị giữ, nhanh chóng che mặt, rụt cổ lại, nhắm tịt mắt. Cô đã chờ đợi cái tát giáng xuống mình, nhưng vài giây qua đi, không có chuyện gì xảy ra. Cô hé mắt nhìn, thầm nghĩ anh ta đã bình tĩnh lại và nhận ra sự nhầm lẫn. Nhưng không, cánh tay thô bạo kia bị giữ lại trên không trung, bởi bàn tay rắn chắc của Hàm Vũ Phong!
“Chắc anh không nghe rõ cô ấy nói. Cô ấy đã nói cô ấy không phải vợ anh”, hắn thong thả nói, nhưng ánh mắt sắc lẹm thể hiện một nét hung dữ. Người hàng xóm trong cơn say, vốn không biết phải trái, nhưng lại bị khí chất của hắn đàn áp, tự giằng tay lại, gắt gỏng bỏ đi.
“Không phải thì thôi!…”
Anh ta xiêu vẹo đâm vào tường, trượt người xuống. Vũ Lục Hàn vội vàng nhìn hắn, chạy đến nhà hàng xóm Trương và nhấn chuông. Sau một lúc, đèn trong nhà bật sáng và cô vợ chạy ra mở cổng.
“Chị Trương, anh Trương uống rượu say quá ngất ở đằng kia rồi!”, cô nói vậy và chỉ cho người vợ hoảng hốt thấy đức ông chồng của mình đang nằm sõng soài giữa đường. Người vợ hoảng loạn chạy đến lay gọi, hắn thấy vậy liền xốc anh chàng say rượu lên vai và quay sang nhìn người vợ, nói một câu như ra lệnh:
“Vào nhà mở cửa.”
Người vợ bối rối trước hắn, lập bập chạy vào mở sẵn cửa, nhờ hắn đặt chồng mình xuống chiếc salon màu xám. Chị Trương rối rít cúi đầu xin lỗi, đưa Hàm Vũ Phong ra tận cổng và cảm ơn hai người. Con ngõ trở lại vẻ tĩnh lặng. Lúc này, Vũ Lục Hàn mới bối rối khi hắn xuất hiện ở đây.
“Anh không về nhà sao?”, cô rụt rè hỏi. Hắn điềm tĩnh cười.
“Tôi nói hẹn gặp em ở nhà em mà. Em quên rồi à?”
“Không… em nghĩ giờ đã muộn lắm rồi…”, cô đỏ mặt. Hắn chậm rãi đi bên cạnh cô về trước cửa nhà.
“Nếu tôi không ghé qua đây, em định thoát khỏi tên bợm rượu đó thế nào?”, hắn hỏi với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt và giọng nói hoàn toàn đáng sợ. Cô cúi đầu như một đứa trẻ đang hối lỗi.
“Em… sẽ bấm chuông nhà bên cạnh… Anh ấy rất tốt, chỉ là say thôi…”
“Em có nhớ em từng bị một tên say rượu ăn hiếp không?”, hắn nheo mắt, nhớ lại cảnh tượng khiến hắn chú ý đến cô vào ngày đầu họ gặp nhau.
“Anh Trương không ăn hiếp được em đâu!”, cô cười trừ, “Thực tế em gần như đã gọi cửa nhà bên cạnh rồi!”
“Thôi nào”, hắn nghiêm túc nói, “Tôi sẽ không để bất cứ ai, ngoại trừ tôi, đưa em về nhà đâu!”, hắn tỏ vẻ cáu kỉnh.
“Đây là khu nhà em mà! Chuyện gì có thể xảy ra được chứ!”, Vũ Lục Hàn phì cười trước biểu hiện của hắn. Họ đã đứng trước cổng nhà cô.
“Nếu em đã đọc ‘End in tears’ của Ruth Rendell, tôi chắc chắn không muốn em trở thành Amber Marshalson*”, hắn nhíu mày trước thể hiện thiếu nghiêm túc của cô. Vũ Lục Hàn nhăn nhó, nhưng lại rất thoải mái vẽ một nụ cười.
*Amber Marshalson là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết trinh thám End in tears của Ruth Rendell. Cô bị một người giết ngay trước cửa nhà mình sau khi rời hộp đêm và đi quá giang xe của bạn. Người bạn của cô đã thả cô trước con dốc đi vào nhà, và Marshalson đã bị giết cách nhà chỉ vài mét. Amber có mẹ kế, cô mang thai rồi sinh con khi chỉ mới mười bảy tuổi.
“Em không có một bà mẹ kế nào, càng không có một đứa con trai vào năm mười bảy tuổi!”, cô trêu ghẹo. Hắn chỉ biết nhăn mặt, cùng lúc ấy, Vũ Lục Hàn nhận ra chìa khóa nhà không nằm trong tay mình.
“Ôi, anh Trương đã giật lấy chìa khóa của em và nhét vào túi quần rồi!”, cô thốt lên trước sự ngạc nhiên tột cùng của Hàm Vũ Phong. Có ai lại mải giúp người khác mà để bản thân bị nhốt ở ngoài không? Trần đời chỉ có mình Vũ Lục Hàn!
“Đừng đánh thức bố mẹ em. Em có muốn… về nhà tôi..?”, hắn bỗng nhiên ngập ngừng. Cô tròn mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào nhà. Nếu bây giờ rời đi cùng hắn, cô sẽ trở thành một cô nàng dễ dãi. Dẫu vậy, cô yêu hắn, và một phần cũng chẳng muốn gọi bố mẹ. Cô không biết sẽ nói thế nào khi người cầm chìa khóa của cô lại là anh hàng xóm! Vì thế, Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
“Nếu anh không phiền…”
“Tôi luôn chào đón em!”, hắn cười thỏa mãn, đưa tay ra chờ đợi. Hành động quen thuộc này bỗng nhiên thật ngọt ngào. Cô nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay hắn, chậm rãi đi theo Hàm Vũ Phong. Cô thực sự cũng đã thấm mệt, vài ly cocktail cũng đủ hạ bệ sức khỏe của cô, kèm theo cơn nhức nhối ê ẩm mang lại bởi đôi giày cao gót này. Vũ Lục Hàn cũng chán cảnh mỗi khi di chuyển lại phải kéo nhẹ gấu váy lên. Đã qua mười hai giờ đêm, nàng Lọ Lem trở lại kiếp ô sin được rồi! Cô tự nhủ sẽ nhắn tin cho bố mẹ sau vậy.
Hàm Vũ Phong đưa cô đến căn penthouse trong khách sạn của mình. Lần thứ hai quay lại đây, Vũ Lục Hàn vẫn không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó. Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn. Căn penthouse với bốn bề là những tấm kính trong suốt, phản chiếu lại toàn thành phố lộng lẫy bên dưới, cảnh tượng Vũ Lục Hàn chưa từng thấy trong đời. Hắn chỉ mở những bóng đèn sáng nhẹ lờ mờ, cởi áo vest vắt lên thành ghế. Hắn đến gần, đặt hai tay lên vai khiến cô giật mình quay lại.
“Em có mệt không?”
Câu hỏi mang đầy sự quan tâm dịu dàng lần đầu tiên cô được nghe từ hắn khiến lòng cô lâng lâng như có hàng ngàn con bướm bay lượn. Cô quay lại nhìn, lắc đầu.
“Em rất khỏe!”
“Không đâu, chân em đang sưng tấy lên trong đôi giày Louboutin ấy. Người em căng cứng lên trong bộ váy này và đôi mắt em đang vô cùng mệt mỏi rồi…”, hắn thì thầm. Vũ Lục Hàn thở dài. Cô đúng là đang cần nghỉ ngơi.
“Dù vậy, em vẫn rất đẹp…”, hắn tràn ngập cảm xúc, nhìn vào mắt cô. Vũ Lục Hàn đã bị knock-out hoàn toàn!
“Cảm ơn, Ngài Đẹp trai!”, cô buông một câu nói đùa. Hắn phì cười, và hôn nhẹ lên môi cô.
“Em cần đi tắm và đi ngủ. Nào, cho phép tôi dẫn em đi một vòng quanh đây…”, hắn tủm tỉm cười, nắm tay Vũ Lục Hàn, chờ đợi cô rút chân khỏi đôi giày Lọ Lem. Hắn đưa cô đến căn phòng thứ ba, bên cạnh phòng làm việc, theo trí nhớ của Vũ Lục Hàn. Phòng ngủ. Phảng phất một mùi hương mát lạnh, dịu ngọt. Mùi hương của hắn. Hắn vẫn chỉ mở bóng đèn sáng thấp, chỉ cho cô cánh cửa nhà tắm chìm ở trên tường.
“Em có thể mặc đồ của tôi. Nước luôn nóng cho em. Đừng tắm lâu quá nhé!”, hắn ân cần dặn dò. Cảm giác được quan tâm thật tuyệt! Vũ Lục Hàn gật gật đầu, kéo váy nhón chân đi vào nhà tắm. Tim cô vẫn còn đập rất mạnh sau mỗi sự gần gũi ngọt ngào hắn mang lại. Không gì có thể đánh bại cảm giác được người mình yêu đáp lại tình cảm của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ mình và Hàm Vũ Phong sẽ yêu nhau. Có một chút chóng vánh, nhưng sẽ là hợp lý thôi. Có mấy ai ở chung một nhà với nhau, hàng ngày nhìn thấy nhau, mà không nảy sinh tình cảm? Ngay cả trước kia, Vũ Lục Hàn có cảm xúc với Từ Thiên, cũng chỉ qua một lần gặp mặt!
Hơi nóng của nước khiến cô khoan khoái, như gột sạch đi những mệt mỏi buổi tối này. Lớp trang điểm đã trôi hết, cô rửa mặt thật kĩ càng để không bỏ xót chỗ nào. Dù nó khiến cô xinh đẹp hơn, nhưng trên mặt có vài lớp bột khiến làn da cô cảm thấy bí bách. Cô gội qua mái tóc đã có nhiều hóa chất, dù chỉ là uốn xoăn tạm thời, Vũ Lục Hàn cũng không thích mùi thuốc làm xoăn. Xong xuôi, cô lau khô tóc, và mặc vào chiếc áo choàng tắm. Hắn thật kì lạ khi đồng ý cho cô mượn đồ nhưng lại không đưa cho cô khi cô còn trong nhà tắm. Dù sao đi nữa, xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng này cũng khiến Vũ Lục Hàn vô cùng e ngại. Cô kéo vạt áo trước che kín ngực, ngại ngùng thò ra ngoài. Tên ngoại quốc không biết ngại kia đang ngồi ngay bên cạnh bộ quần áo đặt trên giường, chăm chú nhìn vào điện thoại… của cô! Vũ Lục Hàn tức tốc đi ra, lập tức ý kiến:
“Không có ý gì cả nhưng đó là điện thoại của em!”
“Hoàng Lâm vừa nhắn tin cho em”, hắn vô cảm đáp, ngước lên nhìn cô rồi lại cúi đầu xuống, “Em và cậu ta nhắn tin nhiều như vậy sao?”
“Chỉ mới gần đây thôi…”, cô lúng túng giải thích. Chính xác là từ chiều tối ngày hôm qua, khi cô làm ở quán cà phê. Cũng đâu thể gọi là nhiều!
“Cậu ta định làm gì? Tán tỉnh em?”, hắn có vẻ bực tức, vẫn không ngừng nhìn vào điện thoại của cô. Vũ Lục Hàn xị mặt.
“Em không biết, nhưng anh nên ra khỏi phòng một lát bởi em cần mặc đồ!”
“Tôi sẽ không nhìn đâu”, hắn đáp cho có, tỏ ra bực bội với những tin nhắn của Hoàng Lâm. Tên khốn này định âm mưu điều gì vậy?
Vũ Lục Hàn với lấy bộ đồ bên cạnh hắn, đành nhượng bộ chạy vào nhà tắm, nhanh chóng thay ra. Hắn để ý những tin nhắn của người khác làm gì? Cô yêu hắn là quá đủ rồi!
“Ôi… kẹo dẻo! Cậu ta đang gạ hôn em đó, mà em lại nghĩ rằng em sẽ được tặng kẹo sao?”, hắn rên lên và hờn dỗi đặt điện thoại của cô xuống cạnh mình, “Em có thật sự ngây thơ không hay đang muốn giả vờ không biết gì!”
“Em chỉ đùa thôi!”, cô thốt lên, không nghĩ rằng hắn lại phản ứng trẻ con như vậy. Cô đang lọt thỏm trong chiếc áo phông lớn của hắn, và… không mặc quần! Áo của Hàm Vũ Phong, đối với cô, như một chiếc váy vậy! Cô biết hắn cố tình chọn áo to cho cô và không hề có một cái quần tử tế nào. Vũ Lục Hàn lúc này cảm thấy ngại, gạt phăng ngay chủ đề “tin nhắn”.
“Anh… không đưa quần cho em ư?”, cô đỏ mặt nói. Hàm Vũ Phong tròn mắt, thản nhiên nhìn cô.
“Làm gì có! Không phải cái áo này che đến cả đầu gối của em rồi sao?”
“Nhưng em đang ở cùng anh! Em không…”, cô đỏ mặt cãi lại. Bình thường ở nhà, Vũ Lục Hàn cùng lắm là không mặc áo lót, chứ chưa bao giờ không mặc… quần! Cô chỉ mặc váy một số lúc, trước khi ngủ. Và khi chuyển sang ở cùng Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn chưa bao giờ mặc quần ngắn trên đầu gối, nữa là không-mặc-váy, cũng không-mặc-quần!
“Tôi cần phải đi tắm. Em nên chấm dứt trò nhắn tin với Hoàng Lâm trước khi tôi nổi điên lên”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng cắt ngang, đứng dậy và bỏ vào phòng tắm. Vũ Lục Hàn đứng ngây giữa phòng, hắn có phải bị say rồi không? Cô cúi xuống nhặt điện thoại của mình lên, đọc tin nhắn mới nhất Hoàng Lâm gửi.
“Đã về đến nhà an toàn. Em chuẩn bị ngủ chưa?”
Cô nhắn lại ngay. “Em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ. Anh cũng nên ngủ sớm, chúc anh ngủ ngon.”
Rồi cô thở dài. Điện thoại của cô chưa từng cho ai đụng vào bao giờ, đừng nói đến việc đọc hết tin nhắn rồi nổi giận vô cớ như tên ngoại lai khó chiều kia. Vũ Lục Hàn xị mặt ngồi xuống giường, cùng lúc Thư Sinh trả lời lại tin nhắn.
“Thành thật mà nói, tôi không thể quên được hình ảnh xinh đẹp của em. Tôi không biết có thể ngủ được không…”
Cô rùng mình khe khẽ. Anh ấy đang đùa hay đang nghiêm túc thế?
“Vâng, Hoàng Tử cũng phải tương tư Lọ Lem mất một ngày rưỡi, cho đến khi tìm được người đi vừa đôi giày…”, cô tủm tỉm cười khi gửi đi tin nhắn đó. Chắc chắn Hoàng Lâm cũng sẽ cười.
“Tôi sẽ phải tương tư em tận hai ngày. Có cách nào để tôi được gặp em trước ngày thứ Tư không?”
Anh ấy có ý gì vậy? Không phải… muốn một cuộc hẹn chứ?
Vũ Lục Hàn chưa kịp suy nghĩ thì đã giật mình hoảng hốt bởi cánh tay rắn chắc choàng lấy từ phía sau. Mùi hương của hắn hòa quyện cùng sữa tắm, xộc lên bao trùm lấy cô. Trong một giây, đầu óc cô tù mù, điên đảo. Cô đánh rơi điện thoại của mình.
“Đi ngủ thôi”, hắn thì thầm vào tai cô. Vũ Lục Hàn lập bập đáp lại.
“Em… em ngủ ở đâu?”
“Ở đây. Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ thôi”, hắn mờ ám trả lời, hôn nhẹ lên vành tai cô. Rùng mình, Vũ Lục Hàn khẽ cựa mình để nới lỏng vòng tay của hắn.
“Ở… đây?”
“Chúng ta đã ngủ chung giường một lần rồi, em còn phải e ngại điều gì?”, hắn bật cười. Cô trợn tròn mắt, khi ấy hắn đâu có yêu cô?
“Đi ngủ nào, sáng mai em còn phải đi học”, hắn giục, kéo chiếc chăn to sụ ra. Vũ Lục Hàn cuống quít với lấy điện thoại của mình, nhanh chóng đứng dậy. Cô… vẫn chưa có quần mặc!
“Em… thế này… không tiện!”, cô lúng túng nói, tay kéo thấp vạt áo, khom người. Hắn nhìn cô vô tội, dịch người vào phía trong, nắm lấy tay cô kéo lại.
“Tôi sẽ không nhìn dù chỉ một chút. Thề đấy. Giờ đi ngủ thôi!”
Giọng nói của hắn mang một vẻ hấp dẫn chết tiệt. Vũ Lục Hàn nhanh chóng chui vào chăn, thầm trách mình dễ dãi, nhưng thật ra vì cô yêu hắn nên phần thích thú vẫn nhiều hơn. Ai lại không thích được ngủ bên cạnh người mình yêu?
“Em đã nhắn tin cho bố mẹ chưa?”, hắn ôn tồn hỏi, tắt hết các công tắc đèn. Căn phòng tối om, tĩnh lặng.
“Em… đang…”, Vũ Lục Hàn lúng túng, liền nhắn ngay cho bố tin báo mình đang ở nhà bạn. Cô chỉ nói đã đánh rơi chìa khóa, phòng ngày mai người hàng xóm mang trả lại cho bố mẹ cô. Xong xuôi, cô mở lại tin nhắn của Hoàng Lâm, nhìn chằm chằm hồi lâu, quyết định lờ đi. Cô sẽ giả vờ mình đã ngủ.
“Em… và Hoàng Lâm… là thế nào?”, hắn bỗng dưng cất tiếng hỏi. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ mắc lỗi, đang bị hỏi tội.
“Chỉ là mối quan hệ… bình thường!”, cô đáp.
“Cậu ta đang tán tỉnh em”, giọng hắn có phần gay gắt, “Chắc chắn đang tán tỉnh em.”
“Nhưng em đâu có gì…”
“Có”, hắn ngắt lời. Một khoảng lặng thật dài và khi Vũ Lục Hàn toan hỏi, hắn lại tiếp tục, “Em có những thứ… vô cùng quyến rũ…”
Tim cô đập mạnh đến nỗi, Vũ Lục Hàn lo sợ hắn sẽ nghe thấy trong không gian tĩnh mịch này. Đập mạnh hơn cả tiếng kim giây đồng hồ chuyển động.
“Anh… không nhầm chứ?”
“Không.”
“Vậy ý anh là Hoàng Lâm cũng thích những thứ anh thích?”, cô cố tình đổi giọng. Cô cảm thấy hắn vừa quay sang nhìn mình.
“Nói chuyện đủ rồi, đi ngủ!”
Hàm Vũ Phong đột nhiên cắt đứt câu chuyện khiến cô có phần hụt hẫng. Vũ Lục Hàn đã mong hắn sẽ nhắc lại rằng hắn yêu cô, một lần nữa, và rằng cô là người yêu của hắn, Hoàng Lâm không thể tán tỉnh cô. Vậy mà hắn hoàn toàn lảng tránh. Sau giây phút hạnh phúc vẻn vẹn trong bữa tiệc, Hàm Vũ Phong tuy thể hiện tình cảm với cô, nhưng chẳng thấy một sự mãnh liệt, mới mẻ nào. Trước kia, dù không cần nói yêu cô, hắn vẫn làm những điều tương tự như vậy. Hắn thậm chí không nhắc lại thêm một lần nào nữa, cô biết, có thể hắn ngại, cũng có thể vì cô chưa nói yêu hắn, hắn chẳng thể làm khác hơn. Vũ Lục Hàn quay sang nhìn người con trai đang quay lưng lại mình kia. Cô chỉ có thể nhìn, mà không dám chạm vào hắn. Hắn vẫn có một vẻ xa cách mà cô không biết làm sao để lý giải. Thật giống như… những lời nói yêu cô chỉ là nhất thời lỡ miệng thôi vậy.
Trần Hải Minh cảm thấy bất an khi Từ Thiên và Vũ Lam còn chưa ra về, vậy mà Vũ Lục Hàn đã để Hàm Vũ Phong ở lại, bỏ đi trước; trong khi đó Dương Dương cũng cần phải về nhà sớm. Cậu không thể nán lại nữa, Chu Bạch Thảo có vẻ đang giận hắn, nàng thì làm được gì? Cậu tỏ ra sốt ruột đến gần hắn, ghé tai nói nhỏ đủ để mình hắn nghe.
“Hi vọng cậu sẽ về sớm mà không gây ra thêm rắc rối nào!”
“Nghe như một lời đe dọa”, hắn cười khẩy. Tóc Đỏ nhếch mép cười, ôn tồn khoác vai Dương Dương đi dần về phía cửa. Hàm Vũ Phong là người dứt khoát, ít nhất là vô cùng dứt khoát trong công việc. Nhưng còn trong chuyện tình cảm, Trần Hải Minh không thể nói chắc hắn dứt khoát được bao nhiêu.
Chiếc xe đỏ dừng lại chính xác trước con ngõ nhà Vũ Lục Hàn. Cô nhìn Hoàng Lâm với vẻ biết ơn, mỉm cười nhẹ nhàng chào tạm biệt cậu. Hoàng Lâm cũng đáp lại bằng nụ cười quen thuộc, mở cửa xe cho cô kèm theo một câu nói đùa:
“Đêm nay gần như là hoàn hảo bên cạnh em, cô bé của tôi!”
“Em rất tiếc vì đã không khiêu vũ với anh…”, Vũ Lục Hàn lại tưởng đó là thật, bối rối tỏ ra hối lỗi. Thư Sinh bật cười, hồn nhiên đáp:
“Tôi không trách em vì điều đó, bé ạ”, cậu tủm tỉm, “Chỉ tiếc là khi đồng hồ điểm mười hai giờ, công chúa của tôi biến mất…”
“Ồ… hẹn gặp anh vào ngày thứ Tư!”, cô ngúng nguẩy đáp. Hoàng Lâm cười sảng khoái, gật đầu đồng tình.
“Tôi sẽ luôn ở công ty vào hôm ấy”, cậu đáp. Cô không biết nói gì hơn, chui ra khỏi xe và vẫy tay chào tạm biệt cậu. Sau một cái hôn gió không rõ là thật hay đùa, Hoàng Lâm cho xe lăn bánh. Cô còn đứng nhìn theo một lát rồi rảo bước về nhà. Khi cô đang lục tìm chìa khóa, một giọng nam gắt gỏng đột ngột vang lên từ trong bóng đêm của con ngõ khiến Vũ Lục Hàn giật mình sợ hãi.
“Cô làm cái quái gì ở ngoài này?”
Vũ Lục Hàn nheo mắt, nhận ra người đứng trước mình là anh chàng hàng xóm cách cô hai ngôi nhà, vừa mới lấy vợ vài tháng trước, chưa có con. Từ hơi thở của anh ta toát lên mùi rượu nồng, cô đã cố không nhăn mặt để giữ vẻ lịch sự, nhã nhặn đáp:
“Anh Trương… em là Vũ Lục Hàn! Anh có nhận ra không? Nhà anh ở phía trên kia mà!”
Anh hàng xóm họ Trương đó nhìn xoáy vào Vũ Lục Hàn, tròng mắt thu lại bằng hạt đậu nhỏ giữa con mắt vốn đã ti hí đó.
“Phải rồi… phải rồi…”, anh ta lè nhè, thở ra hơi cồn. Vũ Lục Hàn thấy buồn nôn. “Cô không phải vợ tôi thì là ai?”
“Không! Vợ anh đang đợi anh trong căn nhà kia kìa! Anh nên về ngay kẻo chị ấy mong…”, cô lùi lại một chút, dù biết khi say người ta chẳng phân biệt nổi đúng sai – cô đã trải qua cảm giác đó – và sẽ rất khó để nói lý, nhưng dường như anh ta chỉ không nhận ra được nhà mình mà thôi. Vũ Lục Hàn đã sờ thấy chìa khóa, nhanh chóng thò tay vào tìm ổ khóa để vào nhà một cách nhanh nhất. Bây giờ đã là nửa đêm, con ngõ nhà cô thường yên ắng, sự tĩnh lặng bây giờ cùng với một người đàn ông say rượu khiến cô bất an.
Hàng xóm Trương đột nhiên giật lấy chìa khóa trên tay Vũ Lục Hàn, khiến cô không kịp trở tay. Anh ta đút luôn vào túi quần của mình, cô gái nhỏ chỉ biết đờ đẫn nhìn theo trong tích tắc đó. Cô bắt đầu hoảng hốt khi anh ta nở nụ cười nham nhở mùi rượu.
“Rõ ràng cô là vợ tôi… Cô định lừa tôi để dan díu với thằng nhân tình của cô phải không?”, người hàng xóm rít lên. Vũ Lục Hàn vô cùng sợ hãi. Cô muốn nhấn chuông để cầu cứu bố mẹ, nhưng lại lo sợ mẹ cô vì lo lắng cho cô mà căng thẳng, lên bệnh. Tốt nhất là nhấn chuông chính căn hộ của anh ta. Vợ anh ta sẽ ra mở cửa và lôi ông chồng say khướt của mình về. Vũ Lục Hàn chậm rãi lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh hàng xóm với hi vọng anh ta tỉnh rượu, nhận ra mình. Cô lùi một bước, anh ta tiến hai bước về phía cô.
“Cô nói đi! Thằng chó đẻ đó là ai?”, người hàng xóm hung dữ gắt gỏng. Dường như gia đình anh ta gặp trục trặc, vì thế anh ta mới đi uống rượu đến nỗi say khướt thế này. Không thể tin mình từng như anh ta bây giờ, Vũ Lục Hàn nhăn nhó cảm thán.
“Anh Trương… là em, Vũ Lục Hàn! Vợ anh đang ở trong nhà!”, cô cố gắng thuyết phục kẻ say rượu này cô không phải vợ hắn, nhưng họ Trương vẫn một mực hung hãn nhìn cô.
“Bao nhiêu lần? Mày ngủ với thằng đó bao nhiêu lần?”, anh hàng xóm gầm lên, lao vào chộp lấy cổ tay Vũ Lục Hàn, ghì mạnh vào bức tường bê tông ngay cạnh đó. Lưng cô đập vào tường, ê ẩm, nhưng cơn đau đó không đủ lấn át nỗi sợ hãi đang dâng lên đầy khóe mắt cô. Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cô tự trấn an bản thân, nhưng trái tim đập dữ dội. Phải cách một đoạn nữa mới đến nhà hàng xóm Trương. Vợ anh ta không đi tìm chồng sao? Anh ta sắp làm loạn cả cái ngõ lên rồi!
“Anh hãy… từ từ nói chuyện nào…”, Vũ Lục Hàn tuy bị giữ tay nhưng vẫn cố nhích thêm vài bước về phía nhà người hàng xóm, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Bây giờ đã muộn lắm rồi… Chúng ta vào nhà giải quyết được không?”
“Mày định đi đâu?”, anh ta gầm lên, kéo giật tay cô lại, “Mày định bỏ trốn cùng thằng nhân tình của mày hả? Tao nói cho mày biết…”
Người hàng xóm gần như điên loạn trong khi Vũ Lục Hàn bất lực nhìn quanh. Cô không muốn làm náo động đến bố mẹ mình, nhưng đã tới nước này, có lẽ phải cầu cứu thôi! Cô đang ở rất gần chuông cửa căn nhà tiếp giáp cạnh nhà mình. Chỉ cần cố một chút là với được rồi! Vũ Lục Hàn nhìn anh ta, chậm chạp đưa tay lên hòng bấm chuông cửa. Người hàng xóm say rượu đang hết lời trút giận, bỗng nhiên nhìn thấy cái tay của cô, tóm lấy ấn vào tường. Vũ Lục Hàn nhăn nhó nhìn hắn, không còn sợ hãi mà trở nên mất kiên nhẫn.
“Tôi đã nói là anh nhầm người rồi! Tôi không phải vợ anh!”, cô tức tối hét lên, cầu cho anh ta tỉnh táo đôi chút mà nhìn lại. Thay vào đó, kẻ say rượu đó trợn trừng mắt, hô lên:
“Mày dám lừa tao à? Mày muốn lợi dụng để bỏ tao đi với thằng khốn kia chứ gì? Hôm nay tao phải dạy dỗ mày…”
Và anh ta vung tay định tát cô. Vũ Lục Hàn lấy cái tay không bị giữ, nhanh chóng che mặt, rụt cổ lại, nhắm tịt mắt. Cô đã chờ đợi cái tát giáng xuống mình, nhưng vài giây qua đi, không có chuyện gì xảy ra. Cô hé mắt nhìn, thầm nghĩ anh ta đã bình tĩnh lại và nhận ra sự nhầm lẫn. Nhưng không, cánh tay thô bạo kia bị giữ lại trên không trung, bởi bàn tay rắn chắc của Hàm Vũ Phong!
“Chắc anh không nghe rõ cô ấy nói. Cô ấy đã nói cô ấy không phải vợ anh”, hắn thong thả nói, nhưng ánh mắt sắc lẹm thể hiện một nét hung dữ. Người hàng xóm trong cơn say, vốn không biết phải trái, nhưng lại bị khí chất của hắn đàn áp, tự giằng tay lại, gắt gỏng bỏ đi.
“Không phải thì thôi!…”
Anh ta xiêu vẹo đâm vào tường, trượt người xuống. Vũ Lục Hàn vội vàng nhìn hắn, chạy đến nhà hàng xóm Trương và nhấn chuông. Sau một lúc, đèn trong nhà bật sáng và cô vợ chạy ra mở cổng.
“Chị Trương, anh Trương uống rượu say quá ngất ở đằng kia rồi!”, cô nói vậy và chỉ cho người vợ hoảng hốt thấy đức ông chồng của mình đang nằm sõng soài giữa đường. Người vợ hoảng loạn chạy đến lay gọi, hắn thấy vậy liền xốc anh chàng say rượu lên vai và quay sang nhìn người vợ, nói một câu như ra lệnh:
“Vào nhà mở cửa.”
Người vợ bối rối trước hắn, lập bập chạy vào mở sẵn cửa, nhờ hắn đặt chồng mình xuống chiếc salon màu xám. Chị Trương rối rít cúi đầu xin lỗi, đưa Hàm Vũ Phong ra tận cổng và cảm ơn hai người. Con ngõ trở lại vẻ tĩnh lặng. Lúc này, Vũ Lục Hàn mới bối rối khi hắn xuất hiện ở đây.
“Anh không về nhà sao?”, cô rụt rè hỏi. Hắn điềm tĩnh cười.
“Tôi nói hẹn gặp em ở nhà em mà. Em quên rồi à?”
“Không… em nghĩ giờ đã muộn lắm rồi…”, cô đỏ mặt. Hắn chậm rãi đi bên cạnh cô về trước cửa nhà.
“Nếu tôi không ghé qua đây, em định thoát khỏi tên bợm rượu đó thế nào?”, hắn hỏi với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt và giọng nói hoàn toàn đáng sợ. Cô cúi đầu như một đứa trẻ đang hối lỗi.
“Em… sẽ bấm chuông nhà bên cạnh… Anh ấy rất tốt, chỉ là say thôi…”
“Em có nhớ em từng bị một tên say rượu ăn hiếp không?”, hắn nheo mắt, nhớ lại cảnh tượng khiến hắn chú ý đến cô vào ngày đầu họ gặp nhau.
“Anh Trương không ăn hiếp được em đâu!”, cô cười trừ, “Thực tế em gần như đã gọi cửa nhà bên cạnh rồi!”
“Thôi nào”, hắn nghiêm túc nói, “Tôi sẽ không để bất cứ ai, ngoại trừ tôi, đưa em về nhà đâu!”, hắn tỏ vẻ cáu kỉnh.
“Đây là khu nhà em mà! Chuyện gì có thể xảy ra được chứ!”, Vũ Lục Hàn phì cười trước biểu hiện của hắn. Họ đã đứng trước cổng nhà cô.
“Nếu em đã đọc ‘End in tears’ của Ruth Rendell, tôi chắc chắn không muốn em trở thành Amber Marshalson*”, hắn nhíu mày trước thể hiện thiếu nghiêm túc của cô. Vũ Lục Hàn nhăn nhó, nhưng lại rất thoải mái vẽ một nụ cười.
*Amber Marshalson là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết trinh thám End in tears của Ruth Rendell. Cô bị một người giết ngay trước cửa nhà mình sau khi rời hộp đêm và đi quá giang xe của bạn. Người bạn của cô đã thả cô trước con dốc đi vào nhà, và Marshalson đã bị giết cách nhà chỉ vài mét. Amber có mẹ kế, cô mang thai rồi sinh con khi chỉ mới mười bảy tuổi.
“Em không có một bà mẹ kế nào, càng không có một đứa con trai vào năm mười bảy tuổi!”, cô trêu ghẹo. Hắn chỉ biết nhăn mặt, cùng lúc ấy, Vũ Lục Hàn nhận ra chìa khóa nhà không nằm trong tay mình.
“Ôi, anh Trương đã giật lấy chìa khóa của em và nhét vào túi quần rồi!”, cô thốt lên trước sự ngạc nhiên tột cùng của Hàm Vũ Phong. Có ai lại mải giúp người khác mà để bản thân bị nhốt ở ngoài không? Trần đời chỉ có mình Vũ Lục Hàn!
“Đừng đánh thức bố mẹ em. Em có muốn… về nhà tôi..?”, hắn bỗng nhiên ngập ngừng. Cô tròn mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào nhà. Nếu bây giờ rời đi cùng hắn, cô sẽ trở thành một cô nàng dễ dãi. Dẫu vậy, cô yêu hắn, và một phần cũng chẳng muốn gọi bố mẹ. Cô không biết sẽ nói thế nào khi người cầm chìa khóa của cô lại là anh hàng xóm! Vì thế, Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
“Nếu anh không phiền…”
“Tôi luôn chào đón em!”, hắn cười thỏa mãn, đưa tay ra chờ đợi. Hành động quen thuộc này bỗng nhiên thật ngọt ngào. Cô nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay hắn, chậm rãi đi theo Hàm Vũ Phong. Cô thực sự cũng đã thấm mệt, vài ly cocktail cũng đủ hạ bệ sức khỏe của cô, kèm theo cơn nhức nhối ê ẩm mang lại bởi đôi giày cao gót này. Vũ Lục Hàn cũng chán cảnh mỗi khi di chuyển lại phải kéo nhẹ gấu váy lên. Đã qua mười hai giờ đêm, nàng Lọ Lem trở lại kiếp ô sin được rồi! Cô tự nhủ sẽ nhắn tin cho bố mẹ sau vậy.
Hàm Vũ Phong đưa cô đến căn penthouse trong khách sạn của mình. Lần thứ hai quay lại đây, Vũ Lục Hàn vẫn không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó. Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn. Căn penthouse với bốn bề là những tấm kính trong suốt, phản chiếu lại toàn thành phố lộng lẫy bên dưới, cảnh tượng Vũ Lục Hàn chưa từng thấy trong đời. Hắn chỉ mở những bóng đèn sáng nhẹ lờ mờ, cởi áo vest vắt lên thành ghế. Hắn đến gần, đặt hai tay lên vai khiến cô giật mình quay lại.
“Em có mệt không?”
Câu hỏi mang đầy sự quan tâm dịu dàng lần đầu tiên cô được nghe từ hắn khiến lòng cô lâng lâng như có hàng ngàn con bướm bay lượn. Cô quay lại nhìn, lắc đầu.
“Em rất khỏe!”
“Không đâu, chân em đang sưng tấy lên trong đôi giày Louboutin ấy. Người em căng cứng lên trong bộ váy này và đôi mắt em đang vô cùng mệt mỏi rồi…”, hắn thì thầm. Vũ Lục Hàn thở dài. Cô đúng là đang cần nghỉ ngơi.
“Dù vậy, em vẫn rất đẹp…”, hắn tràn ngập cảm xúc, nhìn vào mắt cô. Vũ Lục Hàn đã bị knock-out hoàn toàn!
“Cảm ơn, Ngài Đẹp trai!”, cô buông một câu nói đùa. Hắn phì cười, và hôn nhẹ lên môi cô.
“Em cần đi tắm và đi ngủ. Nào, cho phép tôi dẫn em đi một vòng quanh đây…”, hắn tủm tỉm cười, nắm tay Vũ Lục Hàn, chờ đợi cô rút chân khỏi đôi giày Lọ Lem. Hắn đưa cô đến căn phòng thứ ba, bên cạnh phòng làm việc, theo trí nhớ của Vũ Lục Hàn. Phòng ngủ. Phảng phất một mùi hương mát lạnh, dịu ngọt. Mùi hương của hắn. Hắn vẫn chỉ mở bóng đèn sáng thấp, chỉ cho cô cánh cửa nhà tắm chìm ở trên tường.
“Em có thể mặc đồ của tôi. Nước luôn nóng cho em. Đừng tắm lâu quá nhé!”, hắn ân cần dặn dò. Cảm giác được quan tâm thật tuyệt! Vũ Lục Hàn gật gật đầu, kéo váy nhón chân đi vào nhà tắm. Tim cô vẫn còn đập rất mạnh sau mỗi sự gần gũi ngọt ngào hắn mang lại. Không gì có thể đánh bại cảm giác được người mình yêu đáp lại tình cảm của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ mình và Hàm Vũ Phong sẽ yêu nhau. Có một chút chóng vánh, nhưng sẽ là hợp lý thôi. Có mấy ai ở chung một nhà với nhau, hàng ngày nhìn thấy nhau, mà không nảy sinh tình cảm? Ngay cả trước kia, Vũ Lục Hàn có cảm xúc với Từ Thiên, cũng chỉ qua một lần gặp mặt!
Hơi nóng của nước khiến cô khoan khoái, như gột sạch đi những mệt mỏi buổi tối này. Lớp trang điểm đã trôi hết, cô rửa mặt thật kĩ càng để không bỏ xót chỗ nào. Dù nó khiến cô xinh đẹp hơn, nhưng trên mặt có vài lớp bột khiến làn da cô cảm thấy bí bách. Cô gội qua mái tóc đã có nhiều hóa chất, dù chỉ là uốn xoăn tạm thời, Vũ Lục Hàn cũng không thích mùi thuốc làm xoăn. Xong xuôi, cô lau khô tóc, và mặc vào chiếc áo choàng tắm. Hắn thật kì lạ khi đồng ý cho cô mượn đồ nhưng lại không đưa cho cô khi cô còn trong nhà tắm. Dù sao đi nữa, xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng này cũng khiến Vũ Lục Hàn vô cùng e ngại. Cô kéo vạt áo trước che kín ngực, ngại ngùng thò ra ngoài. Tên ngoại quốc không biết ngại kia đang ngồi ngay bên cạnh bộ quần áo đặt trên giường, chăm chú nhìn vào điện thoại… của cô! Vũ Lục Hàn tức tốc đi ra, lập tức ý kiến:
“Không có ý gì cả nhưng đó là điện thoại của em!”
“Hoàng Lâm vừa nhắn tin cho em”, hắn vô cảm đáp, ngước lên nhìn cô rồi lại cúi đầu xuống, “Em và cậu ta nhắn tin nhiều như vậy sao?”
“Chỉ mới gần đây thôi…”, cô lúng túng giải thích. Chính xác là từ chiều tối ngày hôm qua, khi cô làm ở quán cà phê. Cũng đâu thể gọi là nhiều!
“Cậu ta định làm gì? Tán tỉnh em?”, hắn có vẻ bực tức, vẫn không ngừng nhìn vào điện thoại của cô. Vũ Lục Hàn xị mặt.
“Em không biết, nhưng anh nên ra khỏi phòng một lát bởi em cần mặc đồ!”
“Tôi sẽ không nhìn đâu”, hắn đáp cho có, tỏ ra bực bội với những tin nhắn của Hoàng Lâm. Tên khốn này định âm mưu điều gì vậy?
Vũ Lục Hàn với lấy bộ đồ bên cạnh hắn, đành nhượng bộ chạy vào nhà tắm, nhanh chóng thay ra. Hắn để ý những tin nhắn của người khác làm gì? Cô yêu hắn là quá đủ rồi!
“Ôi… kẹo dẻo! Cậu ta đang gạ hôn em đó, mà em lại nghĩ rằng em sẽ được tặng kẹo sao?”, hắn rên lên và hờn dỗi đặt điện thoại của cô xuống cạnh mình, “Em có thật sự ngây thơ không hay đang muốn giả vờ không biết gì!”
“Em chỉ đùa thôi!”, cô thốt lên, không nghĩ rằng hắn lại phản ứng trẻ con như vậy. Cô đang lọt thỏm trong chiếc áo phông lớn của hắn, và… không mặc quần! Áo của Hàm Vũ Phong, đối với cô, như một chiếc váy vậy! Cô biết hắn cố tình chọn áo to cho cô và không hề có một cái quần tử tế nào. Vũ Lục Hàn lúc này cảm thấy ngại, gạt phăng ngay chủ đề “tin nhắn”.
“Anh… không đưa quần cho em ư?”, cô đỏ mặt nói. Hàm Vũ Phong tròn mắt, thản nhiên nhìn cô.
“Làm gì có! Không phải cái áo này che đến cả đầu gối của em rồi sao?”
“Nhưng em đang ở cùng anh! Em không…”, cô đỏ mặt cãi lại. Bình thường ở nhà, Vũ Lục Hàn cùng lắm là không mặc áo lót, chứ chưa bao giờ không mặc… quần! Cô chỉ mặc váy một số lúc, trước khi ngủ. Và khi chuyển sang ở cùng Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn chưa bao giờ mặc quần ngắn trên đầu gối, nữa là không-mặc-váy, cũng không-mặc-quần!
“Tôi cần phải đi tắm. Em nên chấm dứt trò nhắn tin với Hoàng Lâm trước khi tôi nổi điên lên”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng cắt ngang, đứng dậy và bỏ vào phòng tắm. Vũ Lục Hàn đứng ngây giữa phòng, hắn có phải bị say rồi không? Cô cúi xuống nhặt điện thoại của mình lên, đọc tin nhắn mới nhất Hoàng Lâm gửi.
“Đã về đến nhà an toàn. Em chuẩn bị ngủ chưa?”
Cô nhắn lại ngay. “Em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ. Anh cũng nên ngủ sớm, chúc anh ngủ ngon.”
Rồi cô thở dài. Điện thoại của cô chưa từng cho ai đụng vào bao giờ, đừng nói đến việc đọc hết tin nhắn rồi nổi giận vô cớ như tên ngoại lai khó chiều kia. Vũ Lục Hàn xị mặt ngồi xuống giường, cùng lúc Thư Sinh trả lời lại tin nhắn.
“Thành thật mà nói, tôi không thể quên được hình ảnh xinh đẹp của em. Tôi không biết có thể ngủ được không…”
Cô rùng mình khe khẽ. Anh ấy đang đùa hay đang nghiêm túc thế?
“Vâng, Hoàng Tử cũng phải tương tư Lọ Lem mất một ngày rưỡi, cho đến khi tìm được người đi vừa đôi giày…”, cô tủm tỉm cười khi gửi đi tin nhắn đó. Chắc chắn Hoàng Lâm cũng sẽ cười.
“Tôi sẽ phải tương tư em tận hai ngày. Có cách nào để tôi được gặp em trước ngày thứ Tư không?”
Anh ấy có ý gì vậy? Không phải… muốn một cuộc hẹn chứ?
Vũ Lục Hàn chưa kịp suy nghĩ thì đã giật mình hoảng hốt bởi cánh tay rắn chắc choàng lấy từ phía sau. Mùi hương của hắn hòa quyện cùng sữa tắm, xộc lên bao trùm lấy cô. Trong một giây, đầu óc cô tù mù, điên đảo. Cô đánh rơi điện thoại của mình.
“Đi ngủ thôi”, hắn thì thầm vào tai cô. Vũ Lục Hàn lập bập đáp lại.
“Em… em ngủ ở đâu?”
“Ở đây. Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ thôi”, hắn mờ ám trả lời, hôn nhẹ lên vành tai cô. Rùng mình, Vũ Lục Hàn khẽ cựa mình để nới lỏng vòng tay của hắn.
“Ở… đây?”
“Chúng ta đã ngủ chung giường một lần rồi, em còn phải e ngại điều gì?”, hắn bật cười. Cô trợn tròn mắt, khi ấy hắn đâu có yêu cô?
“Đi ngủ nào, sáng mai em còn phải đi học”, hắn giục, kéo chiếc chăn to sụ ra. Vũ Lục Hàn cuống quít với lấy điện thoại của mình, nhanh chóng đứng dậy. Cô… vẫn chưa có quần mặc!
“Em… thế này… không tiện!”, cô lúng túng nói, tay kéo thấp vạt áo, khom người. Hắn nhìn cô vô tội, dịch người vào phía trong, nắm lấy tay cô kéo lại.
“Tôi sẽ không nhìn dù chỉ một chút. Thề đấy. Giờ đi ngủ thôi!”
Giọng nói của hắn mang một vẻ hấp dẫn chết tiệt. Vũ Lục Hàn nhanh chóng chui vào chăn, thầm trách mình dễ dãi, nhưng thật ra vì cô yêu hắn nên phần thích thú vẫn nhiều hơn. Ai lại không thích được ngủ bên cạnh người mình yêu?
“Em đã nhắn tin cho bố mẹ chưa?”, hắn ôn tồn hỏi, tắt hết các công tắc đèn. Căn phòng tối om, tĩnh lặng.
“Em… đang…”, Vũ Lục Hàn lúng túng, liền nhắn ngay cho bố tin báo mình đang ở nhà bạn. Cô chỉ nói đã đánh rơi chìa khóa, phòng ngày mai người hàng xóm mang trả lại cho bố mẹ cô. Xong xuôi, cô mở lại tin nhắn của Hoàng Lâm, nhìn chằm chằm hồi lâu, quyết định lờ đi. Cô sẽ giả vờ mình đã ngủ.
“Em… và Hoàng Lâm… là thế nào?”, hắn bỗng dưng cất tiếng hỏi. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ mắc lỗi, đang bị hỏi tội.
“Chỉ là mối quan hệ… bình thường!”, cô đáp.
“Cậu ta đang tán tỉnh em”, giọng hắn có phần gay gắt, “Chắc chắn đang tán tỉnh em.”
“Nhưng em đâu có gì…”
“Có”, hắn ngắt lời. Một khoảng lặng thật dài và khi Vũ Lục Hàn toan hỏi, hắn lại tiếp tục, “Em có những thứ… vô cùng quyến rũ…”
Tim cô đập mạnh đến nỗi, Vũ Lục Hàn lo sợ hắn sẽ nghe thấy trong không gian tĩnh mịch này. Đập mạnh hơn cả tiếng kim giây đồng hồ chuyển động.
“Anh… không nhầm chứ?”
“Không.”
“Vậy ý anh là Hoàng Lâm cũng thích những thứ anh thích?”, cô cố tình đổi giọng. Cô cảm thấy hắn vừa quay sang nhìn mình.
“Nói chuyện đủ rồi, đi ngủ!”
Hàm Vũ Phong đột nhiên cắt đứt câu chuyện khiến cô có phần hụt hẫng. Vũ Lục Hàn đã mong hắn sẽ nhắc lại rằng hắn yêu cô, một lần nữa, và rằng cô là người yêu của hắn, Hoàng Lâm không thể tán tỉnh cô. Vậy mà hắn hoàn toàn lảng tránh. Sau giây phút hạnh phúc vẻn vẹn trong bữa tiệc, Hàm Vũ Phong tuy thể hiện tình cảm với cô, nhưng chẳng thấy một sự mãnh liệt, mới mẻ nào. Trước kia, dù không cần nói yêu cô, hắn vẫn làm những điều tương tự như vậy. Hắn thậm chí không nhắc lại thêm một lần nào nữa, cô biết, có thể hắn ngại, cũng có thể vì cô chưa nói yêu hắn, hắn chẳng thể làm khác hơn. Vũ Lục Hàn quay sang nhìn người con trai đang quay lưng lại mình kia. Cô chỉ có thể nhìn, mà không dám chạm vào hắn. Hắn vẫn có một vẻ xa cách mà cô không biết làm sao để lý giải. Thật giống như… những lời nói yêu cô chỉ là nhất thời lỡ miệng thôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.