Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 74
FrostArcherAshe
29/12/2015
Ngày hôm sau, Vũ Lục Hàn tỉnh dậy trên ghế, nhận ra mình đã ngủ quên. Cô uể oải thu dọn sách vở, chuẩn bị đến trường. Bữa sáng đã được dọn ra đầy đủ trên bàn ăn, Vũ Lục Hàn đã trải qua vài giây hồi hộp khi nghĩ
rằng Hàm Vũ Phong trở về nhà; nhưng rồi lại thất vọng vì đó là đồ ăn mua sẵn. Có lẽ lại là Juliano đã mua và chuẩn bị sẵn sàng cho cô. Vũ Lục
Hàn thở dài. Người thì không ở đây, nhưng vẫn liên tục quan tâm. Càng
ngày, cô càng thấy rõ, Hàm Vũ Phong chỉ đang thấy có lỗi và chuộc lỗi mà thôi.
Hàm Vũ Phong ngồi trong xe, nhìn theo người tài xế Thụy Sỹ đưa Vũ Lục Hàn đến trường. Hắn lại đi theo, tận mắt nhìn thấy cô vào trường rồi mới lái xe thẳng về công ty. Tòa nhà ACorp Building tọa lạc gần khu mua sắm lớn nhất thành phố, cao sáu mươi tầng với thiết kế vô cùng đặc biệt: cứ mỗi mười lăm tầng lại là một hình hộp chữ nhật, chia thành bốn hình hộp chữ nhật xếp chồng lộn xộn lên nhau, giống như trò chơi ghép hình mẫu giáo; bốn hướng cửa đều là những tấm kính chữ nhật dài trong suốt. Một thiết kế từ bộ óc siêu việt của Hoàng Lâm. Hàm Vũ Phong đỗ xe ngay trước cửa chính, lại đeo lên chiếc kính râm và cao ngạo bước vào. Hắn phớt lờ mọi lời chào hỏi của nhân viên, tiến thẳng về thang máy, đi lên tầng làm việc của mình. Phòng làm việc của ngài Chủ tịch sâu bên trong tầng năm mươi tám, đi qua một sảnh lớn sáng loáng với người thư kí riêng Ronnie luôn túc trực ở bàn làm việc ngay bên ngoài cửa phòng.
“Chào buổi sáng, ngài Adam”, Veronica, nữ nhân viên người Anh với mái tóc màu nâu đất xoăn nhẹ búi gọn gàng sau gáy, trong trang phục công sở thanh lịch màu xám, mỉm cười chào khi thấy sếp đến gần. Hắn đáp lại bằng một cái gật đầu, đẩy cửa vào phòng. Bên trong, các bóng đèn đã bật sáng. Hắn bỏ kính, nhìn người ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch quen thuộc của mình không một tia cảm xúc.
“Đến muộn quá!”, người ngồi trên chiếc ghế da đang tận hưởng không khí bên ngoài, mở toang rèm cửa sổ phía sau bàn làm việc đón ánh nắng, thấy hắn vào liền quay ghế ngược trở lại đối diện với hắn, “Trông có vẻ phờ phạc!”
Trần Hải Minh thản nhiên buông một lời nhận xét khi phát hiện Hàm Vũ Phong vẫn mặc nguyên một bộ đồ từ đêm qua. Hắn đặt chiếc kính râm lên bàn thủy tinh tiếp khách, thả mình lên chiếc ghế bành xám.
“Mệt.”
“Sao vậy? Tối qua hai người vẫn chưa làm hòa sao?”, Tóc Đỏ gác khuỷu tay lên thành ghế, chống tay lên cằm, nhìn hắn chăm chú. Hàm Vũ Phong nhắm mắt.
“Tối qua tôi không về nhà.”
“Sao cơ?”, Tóc Đỏ thốt lên ngạc nhiên, “Đừng nói với tôi cậu vẫn chơi trò tránh mặt ấy nhé! Trẻ con quá rồi!”
“Tôi không biết phải làm gì trước cô ấy cả…”, hắn thở dài. Trần Hải Minh đan hai tay vào nhau, mông lung suy nghĩ.
“Vậy là tối qua cậu lại ngủ khách sạn?”
“Không, trong xe.”
“Hả?”, Trần Hải Minh hô to, phá lên cười đắc ý, “Cậu không đùa chứ? Ông chủ của một tập đoàn bất động sản, có nhà khắp nơi, sở hữu nhiều khu chung cư cao cấp và khách sạn hạng sang… lại ngủ qua đêm trong xe ô tô? Cậu chơi được lắm!”
Hàm Vũ Phong nhăn mặt khó chịu trước tràng cười của bạn. Nếu không phải vì Trần Hải Minh nhận lời xử lý hộ việc công ty cho hắn, hắn đã đá đít cậu ra khỏi đây rồi!
“Chẳng có gì đáng cười!”
“Tôi không thể tin có ngày James Adam lại phải ngủ trong xe ô tô chỉ vì cãi nhau với bạn gái!”, Tóc Đỏ đập bàn, không thèm sợ hãi mà cười ngặt nghẽo. Cảnh tượng cậu liên tưởng ra tự khiến cậu thấy vô cùng hài hước.
“Chúng tôi không cãi nhau!”, hắn bực mình cự cãi. Trần Hải Minh cố cười nốt vài tiếng, vuốt tóc.
“Đúng vậy, vì cậu chẳng nói được gì khi đứng trước Vũ Lục Hàn!”
“Thôi ngay trò mỉa mai ấy đi”, hắn gầm gừ đe dọa. Trong khi hắn đang khổ sở tự đấu tranh thì bạn hắn lại lấy đó làm thứ pha trò. Người bạn này thật không thể tin nổi!
“Nói cho cậu nghe nè, James”, Trần Hải Minh đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt hắn, “Nếu cậu thật sự yêu Vũ Lục Hàn, thật sự muốn làm lành với Vũ Lục Hàn, rất đơn giản, chỉ cần làm thế này.”
Và Trần Hải Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc, quỳ xuống trước hắn. Hàm Vũ Phong trợn mắt nhìn cậu, nghiêng người về phía sau, giọng khinh bỉ:
“Cậu đang làm trò gì vậy?”
“Nào nào, nghe này. Hãy quỳ xuống trước Vũ Lục Hàn, nhìn sâu vào mắt nàng…”, để minh họa, cậu bỗng dưng nhìn hắn tha thiết. Điều này làm Hàm Vũ Phong sởn tóc gáy, nhăn nhó tỏ vẻ kinh dị.
“Vũ Lục Hàn, tình yêu của anh…”, Trần Hải Minh bắt đầu mơ màng, đưa tay về phía hắn, “Anh biết… anh là một thằng khốn… người đã khiến trái tim em tan nát… Nhưng giờ đây, anh xin thề với Chúa, trong tim anh không có ai ngoài em… Anh có thể để ý tới em bởi vì em giống một người mà anh yêu mến… nhưng bây giờ, sự quyến rũ của em khiến anh không thể nào rời mắt khỏi em… Anh xin lỗi, Vũ Lục Hàn. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Đó là cả một khoảng lặng sau khi Trần Hải Minh kết thúc câu nói. Hàm Vũ Phong bật dậy khỏi ghế, lùi người về phía cửa.
“Tôi đang ghê sợ thật sự đấy, Mike!”
Trần Hải Minh đứng dậy, phủi đầu gối quần, tỏ ra tổn thương, ngồi phịch xuống ghế.
“Cậu chẳng biết tí gì về phụ nữ!”, Tóc Đỏ khoanh tay nhận xét. Hắn vẫn không dám tiến lại gần cậu, đút tay vào túi quần, lớn tiếng để át đi sự bối rối khi bị bắn trúng tim đen.
“Tôi cần gì phải biết về phụ nữ! Hơn nữa, Vũ Lục Hàn không phải loại người sẽ cảm động sau khi nghe mấy câu nói ấy đâu!”
“Sai lầm!”, Tóc Đỏ cắt ngang, “Tôi đã hẹn hò với người còn nhát gan hơn Vũ Lục Hàn. Và tôi khẳng định cô ấy sẽ phải long lanh nước mắt mà tha thứ sau khi cậu nói thế! Quan trọng… là từ tấm lòng, hiểu không?”
“Cậu có vấn đề thật rồi!”, hắn nhăn nhó cằn nhằn, “Nhưng tôi không thể làm như vậy được! Vũ Lục Hàn chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy tôi!”
“Sao lại không!”, Trần Hải Minh bật dậy khiến hắn giật mình lùi lại, “Vũ Lục Hàn yêu cậu, đừng coi đó là việc gì tồi tệ nữa! Cô ấy nhất định sẽ muốn gặp cậu và lắng nghe cậu. Này, vì sao cậu luôn sợ hãi xuất hiện trước cô ấy như thế? Có phải… lại làm gì có lỗi…”
“Không!”, hắn hô lên khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Tóc Đỏ, “Tôi thật sự chấm dứt rồi! Tôi không hề gặp Emily sau ngày hôm ấy, đến cả việc sắp xếp căn hộ cho cô ấy cũng là Veronica đích thân làm mà!”
“Cậu nên như thế”, Trần Hải Minh lên giọng đe dọa, “Tôi không muốn đánh cậu thêm lần nữa đâu, đau tay lắm. Không thể tin được cậu vẫn còn bị dụ dỗ như vậy!”
“Đừng nói về chuyện ấy nữa”, hắn nghiêm túc ngắt lời. Trần Hải Minh lại ngồi xuống ghế:
“Nếu không làm gì sai, vì sao cậu lại không muốn dứt điểm với Vũ Lục Hàn?”
“Vì cô ấy nghĩ rằng tôi yêu cô ấy bởi cô ấy giống Emily”, hắn buồn rầu nói. Nỗi buồn trong giọng nói của hắn thuyết phục Trần Hải Minh tin vào một tình cảm thật, “Sự thật, tôi đúng là đã chiều chuộng, chăm lo bởi Vũ Lục Hàn quá giống Emily… Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi không còn nghĩ đến Emily nữa, mà chỉ nghĩ đến Vũ Lục Hàn. Ý tôi là… quá nhanh!”
“Chẳng có gì là quá nhanh”, Trần Hải Minh làu bàu, “Ở cùng với một người suốt ba tháng, chỉ có khúc gỗ mới không nảy sinh tí tình cảm nào!”
“Nhưng… tôi yêu Emily một năm trời… Chính cậu cũng thấy tám năm qua tôi vẫn không thể quên cô ấy…”, hắn bất lực tựa vào tường, “Vậy mà… mới ba tháng… tôi đã ngay lập tức yêu một người khác, lại còn giống hệt Emily… Ngộ nhỡ tôi cũng đang ngộ nhận thì sao?”
“Đồ chết tiệt này!”, Trần Hải Minh rít lên, “Sáng ngủ dậy, muốn nhìn thấy ai?”
“Vũ Lục Hàn…”,hắn bất ngờ bật ra câu trả lời khi cậu bạn thân đột ngột hỏi.
“Cả ngày không thấy ai thì sẽ thấp thỏm không yên?”
“Thì… Vũ Lục Hàn!”
“Ai bỗng dưng biến mất sẽ khiến cậu lo lắng nhất?”
“Vũ Lục Hàn!”, hắn sốt ruột nói. Cậu ta lại định làm gì vậy?
“Tối ngủ hay nghĩ về ai?”
“Cậu làm gì vậy?”, hắn nhăn mặt hỏi lại.
“Trả lời!”
“Vũ Lục Hàn, được chưa?”, Hàm Vũ Phong bực tức hô lên. Trần Hải Minh không màng đến sự thiếu kiên nhẫn của hắn, khoanh tay kết luận ngay lập tức:
“Vậy là không có ngộ nhận gì hết, cậu đã hoàn toàn yêu Vũ Lục Hàn! Nào, vậy đã đủ cơ sở để xuất hiện trước cô ấy chưa?”
“Cậu được lắm…”, hắn lầm bầm tức tối, “Không, tôi không thể!”
“Cậu rắc rối quá rồi! Tại sao vậy?”, lần này là Tóc Đỏ mất kiên nhẫn hét lên. Đầu óc tên này làm từ thứ gì mà có thể cứng đầu đến mức ấy! Chỉ đứng trước mặt người ta mà xin tha thứ cũng khó đến thế sao?
“Tôi… tôi cứ nhìn Vũ Lục Hàn, là lại nghĩ đến khoảnh khắc hôn Emily ở quán cà phê…”, giọng hắn nhỏ dần, “Tôi cảm thấy… tôi không có đủ tư cách để đứng nói chuyện với Vũ Lục Hàn. Tôi phải giải thích thế nào khi nói rằng tôi yêu cô ấy vì cô ấy, mà sau lưng lại còn hôn người yêu cũ? Tôi thấy có lỗi!”
“Cậu đáng ăn đòn một nghìn lần vì việc đó”, Trần Hải Minh giận dữ quắc mắt, “Nếu biết trước cậu sẽ làm như thế, tôi đã chuẩn bị sẵn một vạn tên đầu gấu chặn đường đánh cậu tan tành rồi!”
Hàm Vũ Phong im lặng. Từ sau khoảnh khắc đó, hắn chưa hề ngừng trách móc bản thân không kiềm chế được bằng lí trí. Hắn vì thế tự mình rút ra kết luận: “Listen to your brain. The heart is stupid as shit”! Đừng nghe theo lời trái tim, hãy nghe theo lời của trí óc. Trái tim là thứ ngu ngốc nhất trên đời.
“Được rồi… tôi đã có cách cứu cậu…”, Trần Hải Minh đột ngột hạ giọng, tỏ ra đăm chiêu, “Cuối tuần này Vũ Lục Hàn có rảnh không?”
“Cuối tuần cô ấy về với bố mẹ.”
“Vậy nghe đây. Ngày thứ bảy tôi có một buổi ra mắt sách. Ngay sau đó, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà, coi như đó là bữa tiệc mừng ra mắt sách mới. Cậu phải tìm mọi cách đưa Vũ Lục Hàn đến bữa tiệc, và tôi sẽ tạo điều kiện để cậu và cô ấy ở với nhau một mình… OK không?”
Hàm Vũ Phong bất động vài giây, trợn mắt nhìn Tóc Đỏ.
“Cậu đang trêu ngươi tôi hả?”, hắn bặm môi, “Nếu tôi có thể đưa Vũ Lục Hàn đến bữa tiệc của cậu thì cần gì phải sắp xếp để gặp riêng nhau nữa?”
“Thôi được…. Cậu phải bằng mọi giá có mặt ở bữa tiệc. Tôi sẽ gợi ý để Hoàng Lâm đưa Vũ Lục Hàn đi…”
“Không được!”, hắn hét lên, “Tuyệt đối không được!”
“Gì mà không được?”, Trần Hải Minh nhíu mày không hài lòng, “Không phải gần đây Hoàng Lâm với Vũ Lục Hàn khá thân thiết sao? Nhờ cậu ta, phần trăm đồng ý là cao ngất! Có gì mà không được?”
“Hoàng Lâm đang tán tỉnh Vũ Lục Hàn đấy”, hắn gầm gừ. Trần Hải Minh nhún vai, tỉnh bơ.
“Càng thuận lợi, có thêm động lực cho cậu đấy thôi! Đã ghen đến vậy thì cố mà đi nhé!”
“Cậu đang giúp tôi hay đang chế giễu tôi đấy?”, hắn đỏ bừng mặt, lần đầu tiên biểu hiện như một đứa trẻ, “Nếu chuyện này có bất trắc gì, tôi sẽ tính sổ với cậu đấy!”
“Thôi nào, ngài Adam…”, Trần Hải Minh bật cười, đi ra phía cửa. Hàm Vũ Phong thấy cậu đến gần lại lùi hai bước vào bên trong, “Tôi sắp thành ân nhân của cậu đấy, nên tính cách trả ơn thì tốt hơn! Còn nữa…”
Tóc Đỏ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Hàm Vũ Phong. Hắn giật mình, toan lùi thêm bước nữa.
“Thôi ngay mấy hành động kì thị này đi nhé!”, Tóc Đỏ giận dỗi lườm cậu, “Tôi không có hứng thú với cậu đâu, đừng tự đánh giá cao mình như thế!”
Hắn mở to mắt, giơ nắm đấm lên đe dọa, nhìn Trần Hải Minh thong thả đẩy cửa đi ra.
“Tôi cũng không có hứng thú với cậu đâu!”, hắn cố gào theo bóng người cao dong dỏng đang đắc ý đi về phía thang máy, mặt đỏ bừng. Trần Hải Minh, không đâu lại làm mấy hành động nổi da gà ấy, dọa hắn hồn vía lên mây. Nể cậu là bạn, hắn mới không gọi bảo vệ lên lôi đi đấy! Thật chẳng biết điều!
Vũ Lục Hàn đang ở thư viện cùng Triệu Minh thì điện thoại của cô nhận một tin nhắn. Cô đọc được tin nhắn, đột nhiên bật dậy, hét toáng lên. Việc hét ầm lên trong thư viện thời bây giờ chẳng còn gì lạ lẫm. Nhưng Vũ Lục Hàn hét lên lại là chuyện trong đời không ngờ sẽ xảy ra. Cô bất động nhìn quanh, mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Cô bắt gặp cái nhìn không vui của bà thủ thư, lúng túng cười trừ nói xin lỗi và ngồi xuống. Triệu Minh ngạc nhiên cúi thấp đầu hỏi cô:
“Cậu ổn chứ, bạn Vũ?”
“Ổn… mình rất ổn!”, cô xúc động lắp bắp, “Phòng… phòng nhân sự của The Fashionista vừa nhắn tin… Mình… mình vượt qua cuộc thi này rồi! Sáng thứ bảy này đến công ty để nghe hướng dẫn đợt một…”
“Ồ, chúc mừng bạn Vũ!”, Triệu Minh mỉm cười nhẹ nhàng nói, tuy thế trong lòng có chút buồn. Cô không nhận được tin nhắn nào. Không lẽ… là trượt rồi sao?
“Đừng lo, Triệu Minh”, Vũ Lục Hàn ân cần đặt tay lên bàn tay của Triệu Minh, thật lòng an ủi, “Bạn đã làm rất tốt, chắc chắn sẽ trúng tuyển thôi mà!”
“Cảm ơn…”, nàng Chủ tịch vẫn giữ nụ cười vừa phải, nhìn cô. Rồi tiếp tục cúi xuống đọc sách để che giấu sự bất an của bản thân.
“Có thể đến tối nay, tin nhắn sẽ…”, Vũ Lục Hàn chưa nói hết câu, thì điện thoại của Triệu Minh vang lên một tiêngd chuông ngắn. Hai cô gái nhìn nhau, rồi Triệu Minh khẩn trương mở điện thoại. Vũ Lục Hàn không đâu thấy hồi hộp thay cô.
“Ôi chết tiệt!”
Triệu Minh bất ngờ nói bậy khiến Vũ Lục Hàn sửng sốt. Không thể đọc ra cảm xúc của cô nàng Chủ tịch Hội học sinh sau khi đọc tin nhắn ấy.
Và rồi Triệu Minh đứng bật dậy, hét lên.
“Xin chào, thiếu gia họ Hoàng phải không?”, Trần Hải Minh cầm lái chiếc Bentley Muisanne màu xanh ngọc bích của mình, tươi cười nói chuyện qua điện thoại, “Tôi có việc cho cậu làm rồi đây!”
“Đừng nói như sếp tôi vậy chứ!”, Hoàng Lâm nhìn vào đám hồ sơ trúng tuyển trên bàn làm việc, thản nhiên cười lớn, “Cậu nghĩ ra trò ăn chơi nào rồi sao?”
“Ngạc nhiên chưa!”, Tóc Đỏ nhếch miệng, “Thứ bảy này, buổi chiều, tiệc ở nhà tôi! Đợt sách này chưa ra mắt đã có hàng nghìn người đặt trước trên mạng rồi đấy!”
“Chúc mừng, bếp trưởng!”, Hoàng Lâm rút ra tập hồ sơ của Triệu Minh, “Hi vọng bữa tiệc không quá sớm. Tôi còn phải đi ăn mừng với một vài nhân viên mới…”
“Ồ, đã có kết quả đợt đầu rồi sao?”, Trần Hải Minh cười to, “Nếu tôi không nhầm thì buổi thử việc mới diễn ra hôm qua mà? Không phải… lại lợi dụng chức quyền để…”
“Ồ không, không! Giám khảo năm nay toàn là các nhà thiết kế gạo cội, tôi không hề nhúng chàm dù chỉ một chút!”, Hoàng Lâm đọc lướt qua hồ sơ của Triệu Minh, “Tôi có chỉ tiêu hẳn hoi, chia ra nhiều đợt chỉ là để không bỏ xót người tài! Đợt một đã tìm đủ năm mươi trên tám trăm người, những người đã trượt đợt một sẽ tiếp tục mang ra so sánh với đợt hai… Chà, tôi cho một người tận hai cơ hội rồi đó!”
“Cậu muốn được vinh danh là ông chủ hào phóng nhất vũ trụ này sao?”, Trần Hải Minh nói đùa, “Nếu trong số năm mươi người đó có Vũ Lục Hàn, tôi sẽ rất vui nếu cậu có thể đưa thẳng cô ấy đến buổi ra mắt sách của tôi! Vũ Lục Hàn là học trò cưng của Bếp trưởng này rồi…”
“Tôi rất muốn!”, Hoàng Lâm nói, gấp lại hồ sơ của Triệu Minh và gác hai chân lên mặt bàn một cách vô tổ chức, “Tuy nhiên tôi lại có kế hoạch khác rồi…”
“Sao cơ?”, Tóc Đỏ vụt tắt nụ cười, “Vũ Lục Hàn không trúng tuyển?”
“Có, có!”, Thư Sinh ngoác miệng cười, “Cả cô bé ấy và bạn của cô ấy. Thực chất, kế hoạch của tôi là bạn của Vũ Lục Hàn cơ…”
“Cậu định thôn tính nhân viên của mình sao?”, Tóc Đỏ bất lực hỏi, “Vậy còn Vũ Lục Hàn?”
“Chỉ lần này, xin để cho James!”, Thư Sinh nhếch môi, “Tôi sợ ánh mắt hình viên đạn của cậu ta lắm rồi!”
“Cậu đúng là phá hỏng tâm trạng rất giỏi đấy”, Trần Hải Minh chua chát thêm, “Hẹn gặp lại vào thứ bảy!”
“Nhất định rồi!”
Trần Hải Minh thở dài, tựa lưng vào thành ghế. Cậu không ngờ tên Thư Sinh này lại có thể nghĩ ra lắm chiêu trò như vậy, càng không ngờ cậu ta đã lên kế hoạch tán tỉnh người khác. Vậy mà tên ngoại quốc kia luôn miệng nói Hoàng Lâm đang nhăm nhe Vũ Lục Hàn của mình. Rõ là ghen tuông quá hóa điên cuồng, cái gì cũng suy diễn được! Xem ra lần này lại đích thân cậu phải ra tay rồi!
(Còn tiếp)
Hàm Vũ Phong ngồi trong xe, nhìn theo người tài xế Thụy Sỹ đưa Vũ Lục Hàn đến trường. Hắn lại đi theo, tận mắt nhìn thấy cô vào trường rồi mới lái xe thẳng về công ty. Tòa nhà ACorp Building tọa lạc gần khu mua sắm lớn nhất thành phố, cao sáu mươi tầng với thiết kế vô cùng đặc biệt: cứ mỗi mười lăm tầng lại là một hình hộp chữ nhật, chia thành bốn hình hộp chữ nhật xếp chồng lộn xộn lên nhau, giống như trò chơi ghép hình mẫu giáo; bốn hướng cửa đều là những tấm kính chữ nhật dài trong suốt. Một thiết kế từ bộ óc siêu việt của Hoàng Lâm. Hàm Vũ Phong đỗ xe ngay trước cửa chính, lại đeo lên chiếc kính râm và cao ngạo bước vào. Hắn phớt lờ mọi lời chào hỏi của nhân viên, tiến thẳng về thang máy, đi lên tầng làm việc của mình. Phòng làm việc của ngài Chủ tịch sâu bên trong tầng năm mươi tám, đi qua một sảnh lớn sáng loáng với người thư kí riêng Ronnie luôn túc trực ở bàn làm việc ngay bên ngoài cửa phòng.
“Chào buổi sáng, ngài Adam”, Veronica, nữ nhân viên người Anh với mái tóc màu nâu đất xoăn nhẹ búi gọn gàng sau gáy, trong trang phục công sở thanh lịch màu xám, mỉm cười chào khi thấy sếp đến gần. Hắn đáp lại bằng một cái gật đầu, đẩy cửa vào phòng. Bên trong, các bóng đèn đã bật sáng. Hắn bỏ kính, nhìn người ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch quen thuộc của mình không một tia cảm xúc.
“Đến muộn quá!”, người ngồi trên chiếc ghế da đang tận hưởng không khí bên ngoài, mở toang rèm cửa sổ phía sau bàn làm việc đón ánh nắng, thấy hắn vào liền quay ghế ngược trở lại đối diện với hắn, “Trông có vẻ phờ phạc!”
Trần Hải Minh thản nhiên buông một lời nhận xét khi phát hiện Hàm Vũ Phong vẫn mặc nguyên một bộ đồ từ đêm qua. Hắn đặt chiếc kính râm lên bàn thủy tinh tiếp khách, thả mình lên chiếc ghế bành xám.
“Mệt.”
“Sao vậy? Tối qua hai người vẫn chưa làm hòa sao?”, Tóc Đỏ gác khuỷu tay lên thành ghế, chống tay lên cằm, nhìn hắn chăm chú. Hàm Vũ Phong nhắm mắt.
“Tối qua tôi không về nhà.”
“Sao cơ?”, Tóc Đỏ thốt lên ngạc nhiên, “Đừng nói với tôi cậu vẫn chơi trò tránh mặt ấy nhé! Trẻ con quá rồi!”
“Tôi không biết phải làm gì trước cô ấy cả…”, hắn thở dài. Trần Hải Minh đan hai tay vào nhau, mông lung suy nghĩ.
“Vậy là tối qua cậu lại ngủ khách sạn?”
“Không, trong xe.”
“Hả?”, Trần Hải Minh hô to, phá lên cười đắc ý, “Cậu không đùa chứ? Ông chủ của một tập đoàn bất động sản, có nhà khắp nơi, sở hữu nhiều khu chung cư cao cấp và khách sạn hạng sang… lại ngủ qua đêm trong xe ô tô? Cậu chơi được lắm!”
Hàm Vũ Phong nhăn mặt khó chịu trước tràng cười của bạn. Nếu không phải vì Trần Hải Minh nhận lời xử lý hộ việc công ty cho hắn, hắn đã đá đít cậu ra khỏi đây rồi!
“Chẳng có gì đáng cười!”
“Tôi không thể tin có ngày James Adam lại phải ngủ trong xe ô tô chỉ vì cãi nhau với bạn gái!”, Tóc Đỏ đập bàn, không thèm sợ hãi mà cười ngặt nghẽo. Cảnh tượng cậu liên tưởng ra tự khiến cậu thấy vô cùng hài hước.
“Chúng tôi không cãi nhau!”, hắn bực mình cự cãi. Trần Hải Minh cố cười nốt vài tiếng, vuốt tóc.
“Đúng vậy, vì cậu chẳng nói được gì khi đứng trước Vũ Lục Hàn!”
“Thôi ngay trò mỉa mai ấy đi”, hắn gầm gừ đe dọa. Trong khi hắn đang khổ sở tự đấu tranh thì bạn hắn lại lấy đó làm thứ pha trò. Người bạn này thật không thể tin nổi!
“Nói cho cậu nghe nè, James”, Trần Hải Minh đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt hắn, “Nếu cậu thật sự yêu Vũ Lục Hàn, thật sự muốn làm lành với Vũ Lục Hàn, rất đơn giản, chỉ cần làm thế này.”
Và Trần Hải Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc, quỳ xuống trước hắn. Hàm Vũ Phong trợn mắt nhìn cậu, nghiêng người về phía sau, giọng khinh bỉ:
“Cậu đang làm trò gì vậy?”
“Nào nào, nghe này. Hãy quỳ xuống trước Vũ Lục Hàn, nhìn sâu vào mắt nàng…”, để minh họa, cậu bỗng dưng nhìn hắn tha thiết. Điều này làm Hàm Vũ Phong sởn tóc gáy, nhăn nhó tỏ vẻ kinh dị.
“Vũ Lục Hàn, tình yêu của anh…”, Trần Hải Minh bắt đầu mơ màng, đưa tay về phía hắn, “Anh biết… anh là một thằng khốn… người đã khiến trái tim em tan nát… Nhưng giờ đây, anh xin thề với Chúa, trong tim anh không có ai ngoài em… Anh có thể để ý tới em bởi vì em giống một người mà anh yêu mến… nhưng bây giờ, sự quyến rũ của em khiến anh không thể nào rời mắt khỏi em… Anh xin lỗi, Vũ Lục Hàn. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Đó là cả một khoảng lặng sau khi Trần Hải Minh kết thúc câu nói. Hàm Vũ Phong bật dậy khỏi ghế, lùi người về phía cửa.
“Tôi đang ghê sợ thật sự đấy, Mike!”
Trần Hải Minh đứng dậy, phủi đầu gối quần, tỏ ra tổn thương, ngồi phịch xuống ghế.
“Cậu chẳng biết tí gì về phụ nữ!”, Tóc Đỏ khoanh tay nhận xét. Hắn vẫn không dám tiến lại gần cậu, đút tay vào túi quần, lớn tiếng để át đi sự bối rối khi bị bắn trúng tim đen.
“Tôi cần gì phải biết về phụ nữ! Hơn nữa, Vũ Lục Hàn không phải loại người sẽ cảm động sau khi nghe mấy câu nói ấy đâu!”
“Sai lầm!”, Tóc Đỏ cắt ngang, “Tôi đã hẹn hò với người còn nhát gan hơn Vũ Lục Hàn. Và tôi khẳng định cô ấy sẽ phải long lanh nước mắt mà tha thứ sau khi cậu nói thế! Quan trọng… là từ tấm lòng, hiểu không?”
“Cậu có vấn đề thật rồi!”, hắn nhăn nhó cằn nhằn, “Nhưng tôi không thể làm như vậy được! Vũ Lục Hàn chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy tôi!”
“Sao lại không!”, Trần Hải Minh bật dậy khiến hắn giật mình lùi lại, “Vũ Lục Hàn yêu cậu, đừng coi đó là việc gì tồi tệ nữa! Cô ấy nhất định sẽ muốn gặp cậu và lắng nghe cậu. Này, vì sao cậu luôn sợ hãi xuất hiện trước cô ấy như thế? Có phải… lại làm gì có lỗi…”
“Không!”, hắn hô lên khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Tóc Đỏ, “Tôi thật sự chấm dứt rồi! Tôi không hề gặp Emily sau ngày hôm ấy, đến cả việc sắp xếp căn hộ cho cô ấy cũng là Veronica đích thân làm mà!”
“Cậu nên như thế”, Trần Hải Minh lên giọng đe dọa, “Tôi không muốn đánh cậu thêm lần nữa đâu, đau tay lắm. Không thể tin được cậu vẫn còn bị dụ dỗ như vậy!”
“Đừng nói về chuyện ấy nữa”, hắn nghiêm túc ngắt lời. Trần Hải Minh lại ngồi xuống ghế:
“Nếu không làm gì sai, vì sao cậu lại không muốn dứt điểm với Vũ Lục Hàn?”
“Vì cô ấy nghĩ rằng tôi yêu cô ấy bởi cô ấy giống Emily”, hắn buồn rầu nói. Nỗi buồn trong giọng nói của hắn thuyết phục Trần Hải Minh tin vào một tình cảm thật, “Sự thật, tôi đúng là đã chiều chuộng, chăm lo bởi Vũ Lục Hàn quá giống Emily… Tôi cũng không biết từ bao giờ tôi không còn nghĩ đến Emily nữa, mà chỉ nghĩ đến Vũ Lục Hàn. Ý tôi là… quá nhanh!”
“Chẳng có gì là quá nhanh”, Trần Hải Minh làu bàu, “Ở cùng với một người suốt ba tháng, chỉ có khúc gỗ mới không nảy sinh tí tình cảm nào!”
“Nhưng… tôi yêu Emily một năm trời… Chính cậu cũng thấy tám năm qua tôi vẫn không thể quên cô ấy…”, hắn bất lực tựa vào tường, “Vậy mà… mới ba tháng… tôi đã ngay lập tức yêu một người khác, lại còn giống hệt Emily… Ngộ nhỡ tôi cũng đang ngộ nhận thì sao?”
“Đồ chết tiệt này!”, Trần Hải Minh rít lên, “Sáng ngủ dậy, muốn nhìn thấy ai?”
“Vũ Lục Hàn…”,hắn bất ngờ bật ra câu trả lời khi cậu bạn thân đột ngột hỏi.
“Cả ngày không thấy ai thì sẽ thấp thỏm không yên?”
“Thì… Vũ Lục Hàn!”
“Ai bỗng dưng biến mất sẽ khiến cậu lo lắng nhất?”
“Vũ Lục Hàn!”, hắn sốt ruột nói. Cậu ta lại định làm gì vậy?
“Tối ngủ hay nghĩ về ai?”
“Cậu làm gì vậy?”, hắn nhăn mặt hỏi lại.
“Trả lời!”
“Vũ Lục Hàn, được chưa?”, Hàm Vũ Phong bực tức hô lên. Trần Hải Minh không màng đến sự thiếu kiên nhẫn của hắn, khoanh tay kết luận ngay lập tức:
“Vậy là không có ngộ nhận gì hết, cậu đã hoàn toàn yêu Vũ Lục Hàn! Nào, vậy đã đủ cơ sở để xuất hiện trước cô ấy chưa?”
“Cậu được lắm…”, hắn lầm bầm tức tối, “Không, tôi không thể!”
“Cậu rắc rối quá rồi! Tại sao vậy?”, lần này là Tóc Đỏ mất kiên nhẫn hét lên. Đầu óc tên này làm từ thứ gì mà có thể cứng đầu đến mức ấy! Chỉ đứng trước mặt người ta mà xin tha thứ cũng khó đến thế sao?
“Tôi… tôi cứ nhìn Vũ Lục Hàn, là lại nghĩ đến khoảnh khắc hôn Emily ở quán cà phê…”, giọng hắn nhỏ dần, “Tôi cảm thấy… tôi không có đủ tư cách để đứng nói chuyện với Vũ Lục Hàn. Tôi phải giải thích thế nào khi nói rằng tôi yêu cô ấy vì cô ấy, mà sau lưng lại còn hôn người yêu cũ? Tôi thấy có lỗi!”
“Cậu đáng ăn đòn một nghìn lần vì việc đó”, Trần Hải Minh giận dữ quắc mắt, “Nếu biết trước cậu sẽ làm như thế, tôi đã chuẩn bị sẵn một vạn tên đầu gấu chặn đường đánh cậu tan tành rồi!”
Hàm Vũ Phong im lặng. Từ sau khoảnh khắc đó, hắn chưa hề ngừng trách móc bản thân không kiềm chế được bằng lí trí. Hắn vì thế tự mình rút ra kết luận: “Listen to your brain. The heart is stupid as shit”! Đừng nghe theo lời trái tim, hãy nghe theo lời của trí óc. Trái tim là thứ ngu ngốc nhất trên đời.
“Được rồi… tôi đã có cách cứu cậu…”, Trần Hải Minh đột ngột hạ giọng, tỏ ra đăm chiêu, “Cuối tuần này Vũ Lục Hàn có rảnh không?”
“Cuối tuần cô ấy về với bố mẹ.”
“Vậy nghe đây. Ngày thứ bảy tôi có một buổi ra mắt sách. Ngay sau đó, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà, coi như đó là bữa tiệc mừng ra mắt sách mới. Cậu phải tìm mọi cách đưa Vũ Lục Hàn đến bữa tiệc, và tôi sẽ tạo điều kiện để cậu và cô ấy ở với nhau một mình… OK không?”
Hàm Vũ Phong bất động vài giây, trợn mắt nhìn Tóc Đỏ.
“Cậu đang trêu ngươi tôi hả?”, hắn bặm môi, “Nếu tôi có thể đưa Vũ Lục Hàn đến bữa tiệc của cậu thì cần gì phải sắp xếp để gặp riêng nhau nữa?”
“Thôi được…. Cậu phải bằng mọi giá có mặt ở bữa tiệc. Tôi sẽ gợi ý để Hoàng Lâm đưa Vũ Lục Hàn đi…”
“Không được!”, hắn hét lên, “Tuyệt đối không được!”
“Gì mà không được?”, Trần Hải Minh nhíu mày không hài lòng, “Không phải gần đây Hoàng Lâm với Vũ Lục Hàn khá thân thiết sao? Nhờ cậu ta, phần trăm đồng ý là cao ngất! Có gì mà không được?”
“Hoàng Lâm đang tán tỉnh Vũ Lục Hàn đấy”, hắn gầm gừ. Trần Hải Minh nhún vai, tỉnh bơ.
“Càng thuận lợi, có thêm động lực cho cậu đấy thôi! Đã ghen đến vậy thì cố mà đi nhé!”
“Cậu đang giúp tôi hay đang chế giễu tôi đấy?”, hắn đỏ bừng mặt, lần đầu tiên biểu hiện như một đứa trẻ, “Nếu chuyện này có bất trắc gì, tôi sẽ tính sổ với cậu đấy!”
“Thôi nào, ngài Adam…”, Trần Hải Minh bật cười, đi ra phía cửa. Hàm Vũ Phong thấy cậu đến gần lại lùi hai bước vào bên trong, “Tôi sắp thành ân nhân của cậu đấy, nên tính cách trả ơn thì tốt hơn! Còn nữa…”
Tóc Đỏ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Hàm Vũ Phong. Hắn giật mình, toan lùi thêm bước nữa.
“Thôi ngay mấy hành động kì thị này đi nhé!”, Tóc Đỏ giận dỗi lườm cậu, “Tôi không có hứng thú với cậu đâu, đừng tự đánh giá cao mình như thế!”
Hắn mở to mắt, giơ nắm đấm lên đe dọa, nhìn Trần Hải Minh thong thả đẩy cửa đi ra.
“Tôi cũng không có hứng thú với cậu đâu!”, hắn cố gào theo bóng người cao dong dỏng đang đắc ý đi về phía thang máy, mặt đỏ bừng. Trần Hải Minh, không đâu lại làm mấy hành động nổi da gà ấy, dọa hắn hồn vía lên mây. Nể cậu là bạn, hắn mới không gọi bảo vệ lên lôi đi đấy! Thật chẳng biết điều!
Vũ Lục Hàn đang ở thư viện cùng Triệu Minh thì điện thoại của cô nhận một tin nhắn. Cô đọc được tin nhắn, đột nhiên bật dậy, hét toáng lên. Việc hét ầm lên trong thư viện thời bây giờ chẳng còn gì lạ lẫm. Nhưng Vũ Lục Hàn hét lên lại là chuyện trong đời không ngờ sẽ xảy ra. Cô bất động nhìn quanh, mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Cô bắt gặp cái nhìn không vui của bà thủ thư, lúng túng cười trừ nói xin lỗi và ngồi xuống. Triệu Minh ngạc nhiên cúi thấp đầu hỏi cô:
“Cậu ổn chứ, bạn Vũ?”
“Ổn… mình rất ổn!”, cô xúc động lắp bắp, “Phòng… phòng nhân sự của The Fashionista vừa nhắn tin… Mình… mình vượt qua cuộc thi này rồi! Sáng thứ bảy này đến công ty để nghe hướng dẫn đợt một…”
“Ồ, chúc mừng bạn Vũ!”, Triệu Minh mỉm cười nhẹ nhàng nói, tuy thế trong lòng có chút buồn. Cô không nhận được tin nhắn nào. Không lẽ… là trượt rồi sao?
“Đừng lo, Triệu Minh”, Vũ Lục Hàn ân cần đặt tay lên bàn tay của Triệu Minh, thật lòng an ủi, “Bạn đã làm rất tốt, chắc chắn sẽ trúng tuyển thôi mà!”
“Cảm ơn…”, nàng Chủ tịch vẫn giữ nụ cười vừa phải, nhìn cô. Rồi tiếp tục cúi xuống đọc sách để che giấu sự bất an của bản thân.
“Có thể đến tối nay, tin nhắn sẽ…”, Vũ Lục Hàn chưa nói hết câu, thì điện thoại của Triệu Minh vang lên một tiêngd chuông ngắn. Hai cô gái nhìn nhau, rồi Triệu Minh khẩn trương mở điện thoại. Vũ Lục Hàn không đâu thấy hồi hộp thay cô.
“Ôi chết tiệt!”
Triệu Minh bất ngờ nói bậy khiến Vũ Lục Hàn sửng sốt. Không thể đọc ra cảm xúc của cô nàng Chủ tịch Hội học sinh sau khi đọc tin nhắn ấy.
Và rồi Triệu Minh đứng bật dậy, hét lên.
“Xin chào, thiếu gia họ Hoàng phải không?”, Trần Hải Minh cầm lái chiếc Bentley Muisanne màu xanh ngọc bích của mình, tươi cười nói chuyện qua điện thoại, “Tôi có việc cho cậu làm rồi đây!”
“Đừng nói như sếp tôi vậy chứ!”, Hoàng Lâm nhìn vào đám hồ sơ trúng tuyển trên bàn làm việc, thản nhiên cười lớn, “Cậu nghĩ ra trò ăn chơi nào rồi sao?”
“Ngạc nhiên chưa!”, Tóc Đỏ nhếch miệng, “Thứ bảy này, buổi chiều, tiệc ở nhà tôi! Đợt sách này chưa ra mắt đã có hàng nghìn người đặt trước trên mạng rồi đấy!”
“Chúc mừng, bếp trưởng!”, Hoàng Lâm rút ra tập hồ sơ của Triệu Minh, “Hi vọng bữa tiệc không quá sớm. Tôi còn phải đi ăn mừng với một vài nhân viên mới…”
“Ồ, đã có kết quả đợt đầu rồi sao?”, Trần Hải Minh cười to, “Nếu tôi không nhầm thì buổi thử việc mới diễn ra hôm qua mà? Không phải… lại lợi dụng chức quyền để…”
“Ồ không, không! Giám khảo năm nay toàn là các nhà thiết kế gạo cội, tôi không hề nhúng chàm dù chỉ một chút!”, Hoàng Lâm đọc lướt qua hồ sơ của Triệu Minh, “Tôi có chỉ tiêu hẳn hoi, chia ra nhiều đợt chỉ là để không bỏ xót người tài! Đợt một đã tìm đủ năm mươi trên tám trăm người, những người đã trượt đợt một sẽ tiếp tục mang ra so sánh với đợt hai… Chà, tôi cho một người tận hai cơ hội rồi đó!”
“Cậu muốn được vinh danh là ông chủ hào phóng nhất vũ trụ này sao?”, Trần Hải Minh nói đùa, “Nếu trong số năm mươi người đó có Vũ Lục Hàn, tôi sẽ rất vui nếu cậu có thể đưa thẳng cô ấy đến buổi ra mắt sách của tôi! Vũ Lục Hàn là học trò cưng của Bếp trưởng này rồi…”
“Tôi rất muốn!”, Hoàng Lâm nói, gấp lại hồ sơ của Triệu Minh và gác hai chân lên mặt bàn một cách vô tổ chức, “Tuy nhiên tôi lại có kế hoạch khác rồi…”
“Sao cơ?”, Tóc Đỏ vụt tắt nụ cười, “Vũ Lục Hàn không trúng tuyển?”
“Có, có!”, Thư Sinh ngoác miệng cười, “Cả cô bé ấy và bạn của cô ấy. Thực chất, kế hoạch của tôi là bạn của Vũ Lục Hàn cơ…”
“Cậu định thôn tính nhân viên của mình sao?”, Tóc Đỏ bất lực hỏi, “Vậy còn Vũ Lục Hàn?”
“Chỉ lần này, xin để cho James!”, Thư Sinh nhếch môi, “Tôi sợ ánh mắt hình viên đạn của cậu ta lắm rồi!”
“Cậu đúng là phá hỏng tâm trạng rất giỏi đấy”, Trần Hải Minh chua chát thêm, “Hẹn gặp lại vào thứ bảy!”
“Nhất định rồi!”
Trần Hải Minh thở dài, tựa lưng vào thành ghế. Cậu không ngờ tên Thư Sinh này lại có thể nghĩ ra lắm chiêu trò như vậy, càng không ngờ cậu ta đã lên kế hoạch tán tỉnh người khác. Vậy mà tên ngoại quốc kia luôn miệng nói Hoàng Lâm đang nhăm nhe Vũ Lục Hàn của mình. Rõ là ghen tuông quá hóa điên cuồng, cái gì cũng suy diễn được! Xem ra lần này lại đích thân cậu phải ra tay rồi!
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.