Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 77
FrostArcherAshe
01/01/2016
Trần Hải Minh thay mặt Hàm Vũ Phong ngồi trên ghế Chủ tịch. Buổi sáng nay Vũ Lục Hàn có một bài kiểm tra Thể dục. Hắn vốn đã can thiệp để cô
không phải học thể dục nữa, nhưng rốt cuộc không thể “cứu” cô qua được
môn mà không phải thi! Hắn đã chứng kiến cảnh cô bị ném bóng vào đầu, bị ngã lên xuống trên sân tập,… Bởi vậy, hôm nay, khi nghe tin cô phải
thi, hắn vội vã gọi điện cho Trần Hải Minh và phóng thẳng đến trường Vũ
Lục Hàn. Cậu ta định làm gì nhỉ, Tóc Đỏ nghĩ, trèo cổng vào núp trong
lùm cây?
Trần Hải Minh đang bận rộn đọc đi đọc lại một tài liệu phê duyệt của hắn thì điện thoại bàn reo lên. Cậu kẹp điện thoại vào giữa tai và vai mình, tay lật liên hồi một cuốn sách về Kinh tế.
“Có một cô gái muốn gặp Ngài, thưa Ngài”, Veronica, người thư kí được hắn thân mật gọi là Ronnie, nói qua điện thoại. Tên này hẹn cô gái nào ở đây? Trần Hải Minh nhún vai:
“Nói Chủ tịch đang bận nhé…”
Tuy nhiên, cậu chưa kịp đặt ống nghe xuống thì cửa đã mở tung. Một cô gái xồng xộc bước vào, theo sau là Ronnie đang oai oái ngăn lại bằng tiếng Anh.
“Sao… sao lại là anh?”, Vương Vũ Lam bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hải Minh, đứng sững lại. Tóc Đỏ cũng ngạc nhiên không kém, tuy giấu được sự ngạc nhiên và phô ra gương mặt vô cảm. Cậu đặt tài liệu xuống bàn, dùng tay ra hiệu cho người thư kí quay ra, đóng cửa lại. Vương Vũ Lam trợn mắt nhìn cậu, tỏ ra khó chịu; trong khi Trần Hải Minh điềm nhiên tựa lưng vào ghế, chẳng buồn đứng lên.
“Ngồi đi chứ”, cậu hất cằm về phía chiếc ghế bành. Vương Vũ Lam nhìn cậu trân trân.
“Tại sao lại là anh?”
“Vậy là cô lại đến đeo bám bạn tôi rồi…”, Trần Hải Minh nhếch miệng cười, đan hai tay vào nhau, nhìn bộ mặt tím tái vì tức giận của cô nàng xinh đẹp, “Tôi thấy bạn tôi khá là dứt khoát rồi… Còn điều gì cô không hiểu nữa?”
“Có đấy!”, Vương Vũ Lam cười khẩy, “Tôi biết thừa! Tôi biết James chỉ vì anh nên mới cự tuyệt tôi!”
“Không ai ép buộc được Hàm Vũ Phong cả…”, Tóc Đỏ nhún vai, dùng chân đẩy ghế xoay một vòng, “Cô hiểu cậu ta hơn ai hết mà…”
“Vậy thì tại sao anh ấy lại yêu một người giống hệt tôi?”, Vũ Lam giương giọng, ngẩng cao đầu, nhìn cậu đắc thắng, “Nếu đã hết yêu tôi, tại sao anh ấy phải tìm người giống tôi để yêu?”
Trần Hải Minh tắt nụ cười. Cô ta đã nhìn thấy điều đó. Cậu im lặng một lúc, đứng dậy, chậm rãi đi vòng ra phía trước bàn làm việc, tựa người vào cạnh bàn, nhét hai tay vào túi quần một cách điệu nghệ.
“Vậy thì tại sao khi cô trở về, Hàm Vũ Phong vẫn yêu người khác, mà không yêu cô?”
“Anh ấy vẫn yêu tôi! Anh ấy đã hôn tôi!”, Vũ Lam rít lên, bị chọc tức bởi sự lãnh đạm của kẻ đối diện, “Đêm qua khi tôi gặp rắc rối, anh ấy đã đến giúp tôi! Anh ấy rõ ràng chỉ không muốn làm tổn thương cô gái kia, muốn che mắt anh mà thôi!”
Trần Hải Minh rùng mình, trợn mắt nhìn cô nàng đang bốc hỏa phía trước. Hàm Vũ Phong nói với cậu hắn ngủ ở công ty. Cậu đương nhiên chẳng nghi ngờ gì khi sáng nay đến đây đã thấy hắn, vẫn mặc một bộ đồ, không có xe bởi đêm qua hắn phải đi nhờ xe của cậu. Trần Hải Minh đương nhiên bị hắn sắp xếp một vố rồi. Bây giờ, người tức giận lại là cậu. Tuy thế, cậu vẫn điềm tĩnh mỉm cười.
“Điều đó chẳng chứng minh điều gì. Nếu bây giờ một người yêu cũ của tôi gặp chuyện cầu cứu tôi, tôi sẵn sàng chạy đến giúp. Cô đang lầm tưởng giữa lòng tốt với tình yêu đấy…”
“Anh…”
Vương Vũ Lam không biết nói gì, giận dữ quay phắt người lại, toan bỏ đi. Trần Hải Minh không chậm trễ, đế thêm một câu nói gây đau lòng nữa:
“Từ giờ, mong cô gọi Chủ tịch của chúng tôi là Hàm Vũ Phong. Không có ai là James Adam của cô nữa rồi…”
Vũ Lam đứng sững người giữ văn phòng của hắn, thở gấp, tai và mũi đỏ bừng lên vì tức tối. Cô không đáp một lời, xô cửa đi thẳng. Trần Hải Minh yên lặng nhìn theo, nheo mắt, nhớ lại buổi tối qua khi hắn đột nhiên biến mất. Nếu hắn không ngủ ở đây, liệu hắn có dại dột ngủ ở chỗ của cô ả kia không? Hàm Vũ Phong, cậu có thể che giấu mọi thứ với Vũ Lục Hàn, nhưng đừng hòng che giấu tôi!
Tóc Đỏ quay lại, không ngại đá một phát vào bàn làm việc. Miệng lầm bầm đầy hờn dỗi:
“Thằng khốn… uổng công mình ngồi cả ngày tìm hiểu về Tài chính Kinh tế, tốt bụng giúp đỡ… Để rồi tên khốn đó chạy đi tìm người yêu cũ như thế đấy! Cứ về đây, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết!”
Hàm Vũ Phong lo lắng đi qua đi lại trong sân trường của Vũ Lục Hàn. Hắn đã kịp chạy đi mua một cái áo gió cỡ lớn, có mũ trùm, để Vũ Lục Hàn không bắt gặp. Bộ dạng như tên trộm. Lớp của Vũ Lục Hàn đã xếp thành hàng, và hắn nhìn thấy cô nhỏ bé, gần cuối hàng kia, trong bộ đồng phục thể dục to hơn cỡ người. Lớp của cô sẽ phải chia thành từng nhóm để cùng nhau chơi bóng chuyền, Vũ Lục Hàn xui xẻo rơi vào nhóm đầu vì tên của cô ở nửa trên trong bảng chữ cái. Cô lại còn ở cùng nhóm với lớp trưởng – cái người mà hắn chưa hề quên đã ném quả bóng vào đầu cô. Hàm Vũ Phong sà vào chiếc ghế đá phía sau thân cây to, nhìn chằm chằm vào Vũ Lục Hàn. Nhờ hắn, cô chưa học tiết học bóng chuyền nào, bị đồng đội cho đứng hỗ trợ bên dưới. Giáo viên sẽ dựa vào kĩ thuật và độ nhạy bén của từng người để đưa ra số điểm tương đối. Vũ Lục Hàn không học môn này, khả năng điểm kém vô cùng cao!
Lượt phát bóng đầu tiên, Vũ Lục Hàn chỉ lóng ngóng chạy đi chạy lại ở phía sau. Cô lo lắng nhìn quả bóng, sự căng thẳng hiện lên rõ ràng. Khi quả bóng bay đến chỗ cô, cô đã quá bối rối mà đánh trượt, lực không mạnh, quả bóng lăn ra ngoài còn tay cô đỏ rát. Cô nhận thấy đồng đội nhìn mình không mấy khả quan, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Hàm Vũ Phong hoảng sợ không kém, nhăn nhó nhìn cô vừa ra sức thổi, vừa ra sức vẫy vẫy để dịu đi cái bỏng rát ở tay. Xót xa quá! Hắn chỉ biết thở hắt ra sốt ruột. Có nơi nào lại tổ chức cái cuộc thi dở hơi như thế này không?
Lượt giao bóng thứ hai, Vũ Lục Hàn là người phát bóng. Cô chỉ biết tung quả bóng lên trời một cách vô tổ chức, và người bạn đứng cạnh phải ngay lập tức đập mạnh cho quả bóng nảy đi trước khi rơi xuống đất. Thái độ của các bạn chơi cùng đội khiến Vũ Lục Hàn xấu hổ. Cô rõ ràng đã quá kém cỏi, làm ảnh hưởng đến cả nhóm. Hàm Vũ Phong đập ghế, đập cây, bức xúc khi Vũ Lục Hàn bị “bắt nạt”! Mấy cái thái độ kia rõ ràng đang bắt nạt người khác! Cô cứ phải chịu ấm ức như thế làm gì mà không vùng lên!
“Này bạn kia!”, giọng nói lảnh lót của một nữ sinh vang lên sau lưng hắn, “Bạn làm gì mà lại ngồi xổm trên ghế đá, lại còn đập phá lung tung vậy?”
Không may cho hắn, đó chính là Vương Tuệ Lan, cô nàng giữ chức vụ quản lý trật tự trong Hội học sinh. Hắn vô tình gây chú ý với điệu bộ khó hiểu: ngồi quay người vào lưng ghế, ngồi xổm trên ghế, đầu trùm mũ, áo khoác gió có vẻ rẻ tiền, bôi nhếch, chẳng ăn nhập với đôi giày da bóng lộn. Hắn lúng túng kéo mũ áo che kín mặt, lại còn cẩn thận buộc hai dây áo thành chiếc nơ dưới cằm, quay lại lắc đầu tỏ ý vô tội. Vương Tuệ Lan nhíu mày nhìn hắn hoài nghi, lại nghếch cổ nhìn về phía sau thân cây to lớn. Cô nhận ra lớp thể dục của Vũ Lục Hàn đang thi, và tên này có vẻ như đang định “tăm tia”em nào đấy. Vương Tuệ Lan không cần biết ngọn ngành, lớn tiếng quát mắng hắn vô liên sỉ ngay lập tức. Lớp của Vũ Lục Hàn đông con gái, tên này có ý đồ gì khi núp ở đây nhìn họ? Vương Tuệ Lan làm huyên náo cả một vùng sân trường, vô tình gây chú ý cho Vũ Lục Hàn cũng như mấy nữ sinh lớp cô đang chơi thể dục. Họ bắt đầu bàn tán về tên “nam sinh” bệnh hoạn kia. Hàm Vũ Phong nhất thời không biết làm sao, quay lại nhìn nhanh về phía Vũ Lục Hàn và phóng người chạy mất dạng. Trong một giây phút, Vũ Lục Hàn giật mình khi người đó khiến cô liên tưởng đến… một người khác. Hắn, nếu biết cô nhầm hắn với một nam sinh bệnh hoạn, chắc chắn sẽ không vui, chưa kể rất dễ giận dỗi. Tự nhiên cô muốn kể mọi thứ cho hắn nghe, tất cả. Hắn biến mất cứ như làn khói vậy, không nhìn thấy, mà cứ mãi vẫn vương.
Hàm Vũ Phong chạy ra khỏi trường, núp sau xe của mình. Hắn nhìn quanh, thấy không có ai đuổi theo, mới chậm rãi mở cửa xe và cởi bỏ áo gió. Dù sao Vũ Lục Hàn cũng thi xong rồi. Biểu hiện của cô không tệ: tóc buộc gọn gàng, mặt mày tươi tắn, bộ đổng phục tuy hơi to nhưng không ai có thể một ngày đến gặp hắn và đòi mang cô đi chỉ vì cô hình thể quyến rũ. Hắn sốt ruột nhìn ngang, ngó dọc, không ngừng liếc về phía trường học của Vũ Lục Hàn. Một bài thi thôi mà sao lâu thế! Vũ Lục Hàn có qua môn được không?
Trần Hải Minh đi đi lại lại trong văn phòng của hắn. Cậu đôi lúc dừng lại, quay mặt nhìn điện thoại trên bàn, băn khoăn giữa việc gọi hay không gọi. Ý của hắn là gì khi hôm nay bồn chồn chỉ dơn giản vì Vũ Lục Hàn thi, mà đêm qua lại tức tốc không nói một lời chạy đi giúp đỡ Vương Vũ Lam. Cô ả đó chắc chắn không nói dối. Tuy nhiên khômg thể đợi để tìm ra lý do vì sao hắn lại làm vậy. Vì hắn thật sự thương người? Thương hại? Vì hắn thật sự áy náy với Vũ Lục Hàn nên giả vờ yêu cô dù trong lòng yêu Vũ Lam? Hay vì hắn e ngại những chiêu phá đám của cậu mà âm thầm giấu nhẹm? Tóc Đỏ vốn dĩ biết, không gì có thể ép buộc Hàm Vũ Phong. Khi lý trý của hắn muốn, hắn sẽ không màng đến kết quả mà nhanh chóng tự quyết. Không phải hắn nói hắn đã cự tuyệt rồi ư? Rốt cuộc, tên đó gặp cô ta đã bao nhiêu lần rồi?
Tần ngần một lúc, Trần Hải Minh quyết định vẫn sẽ cho hắn cơ hội. Hôm nay đã là thứ sáu. Cậu cần phải chuẩn bị cẩn thận mọi thứ cho ngày mai. Ngày mai, Hàm Vũ Phong sẽ chính thức tỏ tình với Vũ Lục Hàn, qua một tay cậu sắp đặt. Có thành công hay không, đều phụ thuộc tất cả vào sự chân thành của hắn.
Vũ Lục Hàn vui vẻ chào Juliano. Môn học thể dục vừa xong, cô đã phải học lại. Vậy mà không hiểu vì lý do gì, Vũ Lục Hàn vẫn rất tươi vui.
“Ông chủ Adam…”
“Đi công tác rồi, thưa cô!”, Juliano không cảm xúc nói ra điều anh cần nói. Vũ Lục Hàn buồn thiu. Ra là đi công tác. Chẳng trách, Hàm Vũ Phong không về suốt hai hôm. Vậy là hắn cũng đâu có ghét cô!
Cô vẫn còn có cơ sở để hi vọng.
(Còn tiếp)
Trần Hải Minh đang bận rộn đọc đi đọc lại một tài liệu phê duyệt của hắn thì điện thoại bàn reo lên. Cậu kẹp điện thoại vào giữa tai và vai mình, tay lật liên hồi một cuốn sách về Kinh tế.
“Có một cô gái muốn gặp Ngài, thưa Ngài”, Veronica, người thư kí được hắn thân mật gọi là Ronnie, nói qua điện thoại. Tên này hẹn cô gái nào ở đây? Trần Hải Minh nhún vai:
“Nói Chủ tịch đang bận nhé…”
Tuy nhiên, cậu chưa kịp đặt ống nghe xuống thì cửa đã mở tung. Một cô gái xồng xộc bước vào, theo sau là Ronnie đang oai oái ngăn lại bằng tiếng Anh.
“Sao… sao lại là anh?”, Vương Vũ Lam bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hải Minh, đứng sững lại. Tóc Đỏ cũng ngạc nhiên không kém, tuy giấu được sự ngạc nhiên và phô ra gương mặt vô cảm. Cậu đặt tài liệu xuống bàn, dùng tay ra hiệu cho người thư kí quay ra, đóng cửa lại. Vương Vũ Lam trợn mắt nhìn cậu, tỏ ra khó chịu; trong khi Trần Hải Minh điềm nhiên tựa lưng vào ghế, chẳng buồn đứng lên.
“Ngồi đi chứ”, cậu hất cằm về phía chiếc ghế bành. Vương Vũ Lam nhìn cậu trân trân.
“Tại sao lại là anh?”
“Vậy là cô lại đến đeo bám bạn tôi rồi…”, Trần Hải Minh nhếch miệng cười, đan hai tay vào nhau, nhìn bộ mặt tím tái vì tức giận của cô nàng xinh đẹp, “Tôi thấy bạn tôi khá là dứt khoát rồi… Còn điều gì cô không hiểu nữa?”
“Có đấy!”, Vương Vũ Lam cười khẩy, “Tôi biết thừa! Tôi biết James chỉ vì anh nên mới cự tuyệt tôi!”
“Không ai ép buộc được Hàm Vũ Phong cả…”, Tóc Đỏ nhún vai, dùng chân đẩy ghế xoay một vòng, “Cô hiểu cậu ta hơn ai hết mà…”
“Vậy thì tại sao anh ấy lại yêu một người giống hệt tôi?”, Vũ Lam giương giọng, ngẩng cao đầu, nhìn cậu đắc thắng, “Nếu đã hết yêu tôi, tại sao anh ấy phải tìm người giống tôi để yêu?”
Trần Hải Minh tắt nụ cười. Cô ta đã nhìn thấy điều đó. Cậu im lặng một lúc, đứng dậy, chậm rãi đi vòng ra phía trước bàn làm việc, tựa người vào cạnh bàn, nhét hai tay vào túi quần một cách điệu nghệ.
“Vậy thì tại sao khi cô trở về, Hàm Vũ Phong vẫn yêu người khác, mà không yêu cô?”
“Anh ấy vẫn yêu tôi! Anh ấy đã hôn tôi!”, Vũ Lam rít lên, bị chọc tức bởi sự lãnh đạm của kẻ đối diện, “Đêm qua khi tôi gặp rắc rối, anh ấy đã đến giúp tôi! Anh ấy rõ ràng chỉ không muốn làm tổn thương cô gái kia, muốn che mắt anh mà thôi!”
Trần Hải Minh rùng mình, trợn mắt nhìn cô nàng đang bốc hỏa phía trước. Hàm Vũ Phong nói với cậu hắn ngủ ở công ty. Cậu đương nhiên chẳng nghi ngờ gì khi sáng nay đến đây đã thấy hắn, vẫn mặc một bộ đồ, không có xe bởi đêm qua hắn phải đi nhờ xe của cậu. Trần Hải Minh đương nhiên bị hắn sắp xếp một vố rồi. Bây giờ, người tức giận lại là cậu. Tuy thế, cậu vẫn điềm tĩnh mỉm cười.
“Điều đó chẳng chứng minh điều gì. Nếu bây giờ một người yêu cũ của tôi gặp chuyện cầu cứu tôi, tôi sẵn sàng chạy đến giúp. Cô đang lầm tưởng giữa lòng tốt với tình yêu đấy…”
“Anh…”
Vương Vũ Lam không biết nói gì, giận dữ quay phắt người lại, toan bỏ đi. Trần Hải Minh không chậm trễ, đế thêm một câu nói gây đau lòng nữa:
“Từ giờ, mong cô gọi Chủ tịch của chúng tôi là Hàm Vũ Phong. Không có ai là James Adam của cô nữa rồi…”
Vũ Lam đứng sững người giữ văn phòng của hắn, thở gấp, tai và mũi đỏ bừng lên vì tức tối. Cô không đáp một lời, xô cửa đi thẳng. Trần Hải Minh yên lặng nhìn theo, nheo mắt, nhớ lại buổi tối qua khi hắn đột nhiên biến mất. Nếu hắn không ngủ ở đây, liệu hắn có dại dột ngủ ở chỗ của cô ả kia không? Hàm Vũ Phong, cậu có thể che giấu mọi thứ với Vũ Lục Hàn, nhưng đừng hòng che giấu tôi!
Tóc Đỏ quay lại, không ngại đá một phát vào bàn làm việc. Miệng lầm bầm đầy hờn dỗi:
“Thằng khốn… uổng công mình ngồi cả ngày tìm hiểu về Tài chính Kinh tế, tốt bụng giúp đỡ… Để rồi tên khốn đó chạy đi tìm người yêu cũ như thế đấy! Cứ về đây, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết!”
Hàm Vũ Phong lo lắng đi qua đi lại trong sân trường của Vũ Lục Hàn. Hắn đã kịp chạy đi mua một cái áo gió cỡ lớn, có mũ trùm, để Vũ Lục Hàn không bắt gặp. Bộ dạng như tên trộm. Lớp của Vũ Lục Hàn đã xếp thành hàng, và hắn nhìn thấy cô nhỏ bé, gần cuối hàng kia, trong bộ đồng phục thể dục to hơn cỡ người. Lớp của cô sẽ phải chia thành từng nhóm để cùng nhau chơi bóng chuyền, Vũ Lục Hàn xui xẻo rơi vào nhóm đầu vì tên của cô ở nửa trên trong bảng chữ cái. Cô lại còn ở cùng nhóm với lớp trưởng – cái người mà hắn chưa hề quên đã ném quả bóng vào đầu cô. Hàm Vũ Phong sà vào chiếc ghế đá phía sau thân cây to, nhìn chằm chằm vào Vũ Lục Hàn. Nhờ hắn, cô chưa học tiết học bóng chuyền nào, bị đồng đội cho đứng hỗ trợ bên dưới. Giáo viên sẽ dựa vào kĩ thuật và độ nhạy bén của từng người để đưa ra số điểm tương đối. Vũ Lục Hàn không học môn này, khả năng điểm kém vô cùng cao!
Lượt phát bóng đầu tiên, Vũ Lục Hàn chỉ lóng ngóng chạy đi chạy lại ở phía sau. Cô lo lắng nhìn quả bóng, sự căng thẳng hiện lên rõ ràng. Khi quả bóng bay đến chỗ cô, cô đã quá bối rối mà đánh trượt, lực không mạnh, quả bóng lăn ra ngoài còn tay cô đỏ rát. Cô nhận thấy đồng đội nhìn mình không mấy khả quan, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Hàm Vũ Phong hoảng sợ không kém, nhăn nhó nhìn cô vừa ra sức thổi, vừa ra sức vẫy vẫy để dịu đi cái bỏng rát ở tay. Xót xa quá! Hắn chỉ biết thở hắt ra sốt ruột. Có nơi nào lại tổ chức cái cuộc thi dở hơi như thế này không?
Lượt giao bóng thứ hai, Vũ Lục Hàn là người phát bóng. Cô chỉ biết tung quả bóng lên trời một cách vô tổ chức, và người bạn đứng cạnh phải ngay lập tức đập mạnh cho quả bóng nảy đi trước khi rơi xuống đất. Thái độ của các bạn chơi cùng đội khiến Vũ Lục Hàn xấu hổ. Cô rõ ràng đã quá kém cỏi, làm ảnh hưởng đến cả nhóm. Hàm Vũ Phong đập ghế, đập cây, bức xúc khi Vũ Lục Hàn bị “bắt nạt”! Mấy cái thái độ kia rõ ràng đang bắt nạt người khác! Cô cứ phải chịu ấm ức như thế làm gì mà không vùng lên!
“Này bạn kia!”, giọng nói lảnh lót của một nữ sinh vang lên sau lưng hắn, “Bạn làm gì mà lại ngồi xổm trên ghế đá, lại còn đập phá lung tung vậy?”
Không may cho hắn, đó chính là Vương Tuệ Lan, cô nàng giữ chức vụ quản lý trật tự trong Hội học sinh. Hắn vô tình gây chú ý với điệu bộ khó hiểu: ngồi quay người vào lưng ghế, ngồi xổm trên ghế, đầu trùm mũ, áo khoác gió có vẻ rẻ tiền, bôi nhếch, chẳng ăn nhập với đôi giày da bóng lộn. Hắn lúng túng kéo mũ áo che kín mặt, lại còn cẩn thận buộc hai dây áo thành chiếc nơ dưới cằm, quay lại lắc đầu tỏ ý vô tội. Vương Tuệ Lan nhíu mày nhìn hắn hoài nghi, lại nghếch cổ nhìn về phía sau thân cây to lớn. Cô nhận ra lớp thể dục của Vũ Lục Hàn đang thi, và tên này có vẻ như đang định “tăm tia”em nào đấy. Vương Tuệ Lan không cần biết ngọn ngành, lớn tiếng quát mắng hắn vô liên sỉ ngay lập tức. Lớp của Vũ Lục Hàn đông con gái, tên này có ý đồ gì khi núp ở đây nhìn họ? Vương Tuệ Lan làm huyên náo cả một vùng sân trường, vô tình gây chú ý cho Vũ Lục Hàn cũng như mấy nữ sinh lớp cô đang chơi thể dục. Họ bắt đầu bàn tán về tên “nam sinh” bệnh hoạn kia. Hàm Vũ Phong nhất thời không biết làm sao, quay lại nhìn nhanh về phía Vũ Lục Hàn và phóng người chạy mất dạng. Trong một giây phút, Vũ Lục Hàn giật mình khi người đó khiến cô liên tưởng đến… một người khác. Hắn, nếu biết cô nhầm hắn với một nam sinh bệnh hoạn, chắc chắn sẽ không vui, chưa kể rất dễ giận dỗi. Tự nhiên cô muốn kể mọi thứ cho hắn nghe, tất cả. Hắn biến mất cứ như làn khói vậy, không nhìn thấy, mà cứ mãi vẫn vương.
Hàm Vũ Phong chạy ra khỏi trường, núp sau xe của mình. Hắn nhìn quanh, thấy không có ai đuổi theo, mới chậm rãi mở cửa xe và cởi bỏ áo gió. Dù sao Vũ Lục Hàn cũng thi xong rồi. Biểu hiện của cô không tệ: tóc buộc gọn gàng, mặt mày tươi tắn, bộ đổng phục tuy hơi to nhưng không ai có thể một ngày đến gặp hắn và đòi mang cô đi chỉ vì cô hình thể quyến rũ. Hắn sốt ruột nhìn ngang, ngó dọc, không ngừng liếc về phía trường học của Vũ Lục Hàn. Một bài thi thôi mà sao lâu thế! Vũ Lục Hàn có qua môn được không?
Trần Hải Minh đi đi lại lại trong văn phòng của hắn. Cậu đôi lúc dừng lại, quay mặt nhìn điện thoại trên bàn, băn khoăn giữa việc gọi hay không gọi. Ý của hắn là gì khi hôm nay bồn chồn chỉ dơn giản vì Vũ Lục Hàn thi, mà đêm qua lại tức tốc không nói một lời chạy đi giúp đỡ Vương Vũ Lam. Cô ả đó chắc chắn không nói dối. Tuy nhiên khômg thể đợi để tìm ra lý do vì sao hắn lại làm vậy. Vì hắn thật sự thương người? Thương hại? Vì hắn thật sự áy náy với Vũ Lục Hàn nên giả vờ yêu cô dù trong lòng yêu Vũ Lam? Hay vì hắn e ngại những chiêu phá đám của cậu mà âm thầm giấu nhẹm? Tóc Đỏ vốn dĩ biết, không gì có thể ép buộc Hàm Vũ Phong. Khi lý trý của hắn muốn, hắn sẽ không màng đến kết quả mà nhanh chóng tự quyết. Không phải hắn nói hắn đã cự tuyệt rồi ư? Rốt cuộc, tên đó gặp cô ta đã bao nhiêu lần rồi?
Tần ngần một lúc, Trần Hải Minh quyết định vẫn sẽ cho hắn cơ hội. Hôm nay đã là thứ sáu. Cậu cần phải chuẩn bị cẩn thận mọi thứ cho ngày mai. Ngày mai, Hàm Vũ Phong sẽ chính thức tỏ tình với Vũ Lục Hàn, qua một tay cậu sắp đặt. Có thành công hay không, đều phụ thuộc tất cả vào sự chân thành của hắn.
Vũ Lục Hàn vui vẻ chào Juliano. Môn học thể dục vừa xong, cô đã phải học lại. Vậy mà không hiểu vì lý do gì, Vũ Lục Hàn vẫn rất tươi vui.
“Ông chủ Adam…”
“Đi công tác rồi, thưa cô!”, Juliano không cảm xúc nói ra điều anh cần nói. Vũ Lục Hàn buồn thiu. Ra là đi công tác. Chẳng trách, Hàm Vũ Phong không về suốt hai hôm. Vậy là hắn cũng đâu có ghét cô!
Cô vẫn còn có cơ sở để hi vọng.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.