Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 93

FrostArcherAshe

04/02/2016

Chiếc ghế gỗ đối diện tòa nhà ACorp đã trở thành nơi hẹn gặp mới. Một tờ giấy note nhỏ được dán cẩn thận ở phía bên trong chân ghế thứ ba được Triệu Dương tìm ra. Cậu cẩn thận mở tờ giấy, trong đó chỉ ghi một địa chỉ ngắn gọn. Cậu mỉm cười, đứng dậy đi về phía chiếc Honda của mình. Cậu dán tờ giấy note bên cạnh vô lăng, lái đến địa chỉ trên tờ note. Địa chỉ ấy dẫn cậu đến một khu nhà ở khá rộng lớn, và tất nhiên cậu nhận ra ngay logo của ACorp ở ngay cổng chào. Ở được tại nơi Hàm Vũ Phong làm chủ, chắc chắn cô gái này không phải dạng chỉ theo đuổi bình thường. Cậu cho xe của mình đi thẳng xuống hầm gửi xe, thầm ghi nhớ vị trí rồi tìm đường đi lên khu chung cư. Tầng mười lăm. Căn hộ 1505.

Người mở cửa là một cô gái tóc nâu, được tết lại gọn gàng, đôi mắt sắc sảo với hàng mi giả dày cộp và eyeliner mắt mèo sắc lẹm. Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười lịch sự, mời cậu vào nhà. Triệu Dương giờ đã quen, không còn sốc lạ lẫm như lần thứ hai gặp lại cô gái này nữa. Họ đã hẹn gặp ở quán cà phê ba lần, đến lần thứ tư cô gái này mới quyết định cho cậu địa chỉ nơi mình ở.

“Thật bất ngờ, tôi không nghĩ chị sẽ cho phép một chàng trai mới gặp vài lần bước vào nhà”, Triệu Dương nói và ngồi xuống ghế. Cửa sổ đóng kín rèm. Cả căn phòng chỉ sáng nhờ hệ thống đèn âm bên trong trần nhà.

“Tôi không thể mạo hiểm hơn được nữa”, Vũ Lam ngồi xuống ghế đối diện, đặt một trai rượu vang lên bàn, “Cậu nói cô ta và chị gái cậu đều đã biết hết rồi. Nếu hai người đó hé môi, tôi rất khó gặp cậu bên ngoài. Những lần trước tôi phải khăn mũ kín mít, bất tiện lắm.”

“Chị có cần cẩn thận đến vậy không?”, Triệu Dương ngả người trên ghế, nhìn Vũ Lam rót rượu vang vào ly, “Họ đâu có biết chúng ta định làm gì?”

“Phải, tôi cũng thấy lạ…”, Vũ Lam nhấc ly rượu, ra giấu mời cậu rồi uống một hớp, “Cậu nói muốn theo đuổi Vũ Lục Hàn nhưng chị gái cậu không cho. Tôi có thể giúp gì được cho cậu chứ? Chúng ta đều có kế hoạch riêng mà?”

“Tôi biết chị có ý đồ khác”, Triệu Dương không uống rượu, “Chị trông rất khác với bức ảnh tôi nhìn thấy. Khi chị chấp nhận thay đổi thành bộ dạng này, tôi biết chị đã lên kế hoạch nào đó. Nhưng tôi chỉ thấy chị đi theo anh ta mà chẳng làm gì cả…”

“Cậu không hiểu sao, cậu nhóc?”, cái cách Vũ Lam gọi mình khiến Triệu Dương có chút khó chịu, “Tôi đã nắm rõ giờ giấc, cũng như cách sinh hoạt, làm việc của James và cô ả kia. Nếu cậu muốn thành công, cậu cần phải kiên nhẫn. Không bỏ thời gian điều tra trước đối tượng, làm sao dám liều được?”

“Nhưng cứ thế này thì muộn mất”, Triệu Dương sốt ruột cắt lời, “Chị cũng biết việc họ sẽ đi Anh vào tuần tới rồi đấy! Chị gái tôi cũng đi, đâu dễ gì để qua mặt chị ấy!”

“Thư giãn đi nào…”, Vũ Lam ngược lại tỏ ra cực kì tự tin. Ả nâng ly, thảnh thơi thưởng thức một ngụm dài. “Việc của cậu là không được để chị gái cậu đi cùng cô ả đó tới sân bay. Còn lại hãy để tôi lo…”

“Chị định làm gì?”, Triệu Dương nhăn mặt nhìn Vũ Lam. Cô gái đó chỉ nhếch môi cười. Vũ Lục Hàn chẳng bao giờ cười như vậy.

“Chỉ cần thư giãn, và tận hưởng trò chơi…”

Bảy ngày trước chuyến đi.

Vũ Lục Hàn ghé qua nhà thăm mẹ sau khi tan làm. Triệu Minh đi cùng cô và hắn, ba người nấu một bữa rất lớn để chung vui cùng hai ông bà Vũ. Mẹ cô có vẻ khá lên, bố nói rằng bà có vẻ đã trở lại như hồi trước. Từ Thiên vẫn nói không được để mẹ cô kích động, dù sao sau cơn sốc điện nhẹ, tim mẹ cô cũng không còn khỏe như trước. Bà Vũ vẫn uống đầy đủ đơn thuốc bác sĩ Từ đã kê, và bố cô thì nghỉ hưu, ở nhà cùng vợ. Vũ Lục Hàn nghĩ rằng bố mẹ cần thời gian nghỉ ngơi, có lẽ để mấy hôm nữa rồi nói về chuyến đi sắp tới. Cô sẽ đi tận một tuần, không thể để bố mẹ nghĩ rằng cô chỉ chực đợi mẹ khỏe lại là ngay lập tức đi chơi. Hắn nói nếu thu xếp được, hắn muốn đưa mẹ mình, Libby Adam, về nước để gặp bố mẹ cô. Hắn tuyệt nhiên không nhắc đến bố. Vũ Lục Hàn cũng không muốn thắc mắc. Bởi Hàm Vũ Phong làm gì cũng đều có lí do. Triệu Minh lần đầu được đến nhà cô, rất sung sướng và đã ngồi trong phòng cô nghiền ngẫm những món đồ nho nhỏ cô làm suốt cả một buổi. Vũ Lục Hàn muốn hắn để cô ở lại với bố mẹ một đêm, nhưng rồi chính bố cô lại nói rằng cô nên về “nhà trọ” cùng “bạn Triệu” để ôn thi cho tốt. Vậy là cô lưu luyến rời đi, không thể quên ánh mắt hạnh phúc kèm theo bao nhiêu hi vọng của bố và mẹ. Vũ Lục Hàn cũng không biết, liệu mình có phải đứa con hiếu thảo hay không.

Sáu ngày trước chuyến đi.

Trần Hải Minh siêng năng xuất hiện trước mặt cô và Triệu Minh. Vũ Lục Hàn nhận ra Tóc Đỏ chỉ muốn gặp cô bạn của mình, rất ý tứ luôn tạo cho cậu cơ hội. Cô thấy rằng hai người tên Minh này khá hợp nhau, từ sở thích, quan điểm cho đến cách nói chuyện – tuy Triệu Minh có vẻ hơi lấn át quá! Trần Hải Minh, vì một vài lí do khó hiểu nào đấy, luôn rất nhún nhường với cô nàng họ Triệu. Cậu thường hay gợi ý những buổi hẹn hò đơn giản vào những lúc như buổi trưa, sau khi tan học hay lúc buổi chiều, sau khi tan làm. Vũ Lục Hàn đương nhiên đi cùng hắn, còn Triệu Minh cứ nghiễm nhiên bị Trần Hải Minh cuỗm mất. Cậu hay “quyến rũ” cô gái họ Triệu bằng việc cùng đi siêu thị, cùng mua đồ, cùng nấu ăn, cùng làm bánh. “Em là bà mối của họ rồi”, hắn trêu chọc cô như vậy. Vũ Lục Hàn nhận thấy, cô cũng hi vọng hai kẻ tên Minh mê ẩm thực này có thể thành một đôi. Tuy Triệu Minh không thể hiện ra, nhưng cô biết bạn mình rất thoải mái và vui vẻ khi ở bên Tóc Đỏ. Vũ Lục Hàn cũng chẳng mong gì hơn.

Năm ngày trước chuyến đi.

Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn đi mua một số thứ cần thiết. Nói là cần thiết, thực chất hắn chỉ muốn được mua đồ đôi với cô mà thôi! Hắn có vẻ quá mức hào hứng, rất hồi hộp khi nhắc đến chuyện sẽ đưa Vũ Lục Hàn về gặp mẹ.

“Anh chưa hề đưa cô gái nào về gặp mẹ đâu”, Hàm Vũ Phong thú nhận.

“Em là người đầu tiên?”, Vũ Lục Hàn đã muốn hỏi “Vậy còn người yêu cũ của anh”, nhưng đã tự mình kìm lại được. Đúng là chẳng hay ho gì nếu hỏi ra câu ấy. Tuy vậy, yêu nhau một năm trời mà không mang về gặp mẹ, trong khi yêu cô mới chỉ mấy tháng, lại vội vàng muốn cô ra mắt mẹ mình, lại còn đòi kết hôn. Thật sự là khá khó tin. Cô không muốn nói rằng mình không tin tưởng người yêu, nhưng cô cũng không thể dập tắt sự hoài nghi trong lòng mình. Nếu hắn nói vậy để an ủi cô, cũng không sao. Vũ Lục Hàn không phải người thích để tâm vào tiểu tiết. Chỉ là, cô không thấy thoải mái khi người yêu cũ của hắn gặp người quen của cô và nói linh tinh về cô – chính xác là người yêu cũ của hắn vẫn còn yêu hắn. Điều duy nhất cô còn lăn tăn trong đầu, đó chỉ là liệu Hàm Vũ Phong có còn tình cảm với người ta?

Làm sao dám hỏi một việc vô cùng tế nhị như vậy được!

Bốn ngày trước chuyến đi.

Đã đến lúc nói chuyện với bố mẹ chưa nhỉ? Vũ Lục Hàn nắm điện thoại trong tay, tần ngần nghĩ ngợi.

Nên nói, nên nói lắm rồi – Thiên Thần trong cô trỗi dậy. Đừng nói quá muộn, sẽ khiến bố mẹ hụt hẫng và cảm thấy không được tôn trọng. Trước khi hắn kịp đặt vé máy bay và khách sạn, hay làm bất cứ động thái gì khiến cô không thể quay đầu lại, vậy hãy nói ngay với bố mẹ đi! Vấn đề là, biết phải nói thế nào?

“Bé yêu”, hắn ngọt ngào gọi vọng ra từ trên tầng, “Em có thể lên đây được không?”

Vũ Lục Hàn đang ngẩn ngơ trong bếp, lật đật chạy lên.

“Chúng ta sẽ bay vào chuyến tám giờ sáng”, hắn ôm cô vào lòng, để cô nhìn thấy màn hình laptop, “Ronnie đã đặt vé cẩn thận, anh vừa check lại rồi. Sẽ phải dậy như lúc em đi học đấy…”

Ôi, anh ấy đã đặt vé xong rồi… Vũ Lục Hàn ngại ngùng rúc vào ngực hắn.

“Vậy… chúng ta đến Anh… và đi gặp mẹ anh?”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi. Thực chất cô chỉ muốn biết hắn đã kịp tìm ra khách sạn nào để ở chưa…

“Không, chúng ta về chỗ của anh”, Hàm Vũ Phong nhoẻn cười, “Anh có nhà riêng trên phố Baker. Ngoài ra, hai năm trước, anh vừa mua một căn hộ ở One Hyde Park khu Knightbridge, bởi nó nằm gần kề công viên Hyde. Em muốn đến đâu cũng được, anh cần phải giải quyết công việc trước, rồi mới đưa em đi gặp mẹ được… Anh muốn cùng em gặp mẹ…”

Vũ Lục Hàn thấy người nóng bừng. Phải rồi, hắn đã sống mười bảy năm là một công dân Anh. Vì sao lại phải ở khách sạn chứ, khi mà nhà của hắn ở đó…

“Thế… thế còn Triệu Minh… sẽ ở đâu?”, Vũ Lục Hàn lí nhí hỏi.

“Mike cũng có nhà riêng, ở phố Victoria, Kensington. Nơi đó khá yên tĩnh, không nằm giữa thủ đô nhộn nhịp như nhà anh ở phố Baker, nhưng lại rất đẹp và riêng tư. Có thể cô bạn em sẽ ở đó cùng cậu ta. Theo như anh nhớ, hai năm trước khi anh quyết định mua căn hộ ở One Hyde Park, cậu ta cũng mua một căn ở South Bank Tower, tuy nhiên khi đó công trình ấy chưa được hoàn thiện. Mike thích nó bởi nó nằm bên sông Thames, nhìn thẳng ra London Eye. Anh cũng sẽ đưa em đến đó, nhất định rồi… Anh sẽ phải nhờ cậu ấy để mắt đến em trong khi anh đi giải quyết công việc, em sẽ được chiêm ngưỡng ngay thôi…”

“Em hiểu rồi”, Vũ Lục Hàn nhảy lên túm áo hắn, “Em chỉ cần đi theo anh là được mà!”

“Đúng vậy”, hắn mỉm cười, “Chỉ cần đi theo anh là được…”

Ba ngày trước chuyến đi.

Buổi sáng, trước khi đi học, Vũ Lục Hàn đã gây cho hắn một phen sốc.

“Em muốn về nhà tối nay?”

“Vâng, tất nhiên rồi…”, cô ngập ngừng, “Em… vẫn chưa nói gì với bố mẹ…”

“Em muốn về nhà… bao lâu?”

“Đến ngày chúng ta đi”, Vũ Lục Hàn cười nịnh nọt.

“Ba ngày? Ba ngày? Thật ư? Ba ngày?”, Hàm Vũ Phong nhảy dựng lên bất ngờ, “Ba ngày ư?”

“Thôi mà…”, Vũ Lục Hàn lao vào, dùng hết sức nịnh hót, “Ngài Adam rộng rãi của em sẽ cho em về nhà ba ngày với bố mẹ…”



“Thôi đi, nghe như anh đang giam lỏng em vậy”, hắn thở dài, “Vậy thì sau khi tan làm nhé?”

Vũ Lục Hàn tít mắt cười, hôn nhanh lên môi hắn.

“Sau khi tan làm!”

Đã khá lâu rồi Hoàng Lâm chưa gặp hai người bạn của mình. Cậu một phần bị công việc dọa nạt, phải đích thân ra trận thiết kế một dự án nhà hàng cao cấp được tài trợ bởi một viên chức nhà nước. Dù có khá nhiều mối quan hệ rộng rãi để công việc trôi chảy, cậu vẫn phải thức đêm, dậy sớm để hoàn thành các bản vẽ. Thật giống như thời sinh viên còn chạy đồ án vậy, Hoàng Lâm mệt mỏi nghĩ và thèm ngủ biết bao! Mỗi khi làm việc, cậu luôn đặt một trăm phần tập trung vào đó, vậy nên cậu chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến những điều khác nữa. Thỉnh thoảng, khi ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ thì trời đã tối, Hoàng Lâm chỉ còn biết thở dài, lấy ra một điếu thuốc hoặc khui một chai rượu nhẹ lâu năm. Có một vài thời điểm trong tuần, cậu buộc phải ở lại phòng làm việc để hoàn thành bản vẽ. Những lúc ngả lưng trên chiếc trường kỷ để tiếp khách ở góc phòng, Hoàng Lâm lại vô thức nghĩ đến cô gái Chu Bạch Thảo. Thật kì lạ, cậu nghĩ, không phải Vũ Lục Hàn mà là Chu Bạch Thảo. Cậu đã quen biết nàng quá lâu để đến đêm có thể nằm và nghĩ đến nàng. Cậu nhận ra, mình chỉ quan tâm đến nàng sau “chuyện ấy”. Một kiểu “friend with benefits”. Hoàng Lâm không nghĩ sẽ có ngày cậu và nàng lại tiến triển đến vậy.

Hôm nay, Hoàng Lâm quyết định tự “giải thoát” và lái xe đến quán bar quen thuộc. Trời sáng, quán bar vắng khách, mở một bản nhạc Âu nhẹ nhàng. Không gian đột nhiên vô cùng lạ lẫm. Cậu là người đã thiết kế nội thất cho nơi này, người chủ quán bar vô cùng cảm kích và ngưỡng mộ cậu, luôn ưu ái cho Hoàng Lâm và những người bạn thân mà cậu mang đến. Bởi thế Hoàng Lâm không bao giờ tưởng tượng được cái không gian vài trăm mét vuông mà tự tay mình thiết kế lại có ngày xa lạ đến thế này. Xa lạ bởi đã quá lâu, chiếc ghế bọc da đắt tiền ở nơi góc khuất của quán không còn chứng kiến bốn người lười nhác uống rượu, tán gẫu, trêu đùa. Xa lạ bởi lúc này, chỉ một mình cậu, ngồi bên quầy bar, uống một ly rượu cay chát mà chính cậu chẳng thể gọi tên. Trống rỗng đến buồn bã.

“Lại là anh à?”

Giọng nói ấy dường như xua tan sự trống vắng vừa le lói hiện lên. Hoàng Lâm đã mỉm cười trước cả khi quay người lại.

“Lại là em sao?”, cậu không vừa đối đáp lại một câu.

Chu Bạch Thảo, cách ăn mặc đã nhã nhặn hơn, với chiếc túi Hermes Birkin Himalayan màu kem sữa hiếm có và đắt đỏ trên tay, khiến Hoàng Lâm không ngừng cười thỏa mãn. Nàng không cười, cũng chẳng đáp, nhảy lên ngồi cạnh cậu trên chiếc ghế đơn cao ngất cạnh quầy bar, yêu cầu một ly whiskey. Mái tóc đen quăn xù được tết lệch gọn gàng sau tai trái, nàng đích thị là một tiểu thư cao sang nhưng vô cùng dịu dàng.

“Dạo này em còn uống nhiều không?”, Hoàng Lâm gợi chuyện, “Anh xin lỗi, anh bận quá…”

“Vì sao anh phải xin lỗi?”, Chu Bạch Thảo vẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ, “Em đã bị viêm dạ dày vì uống nhiều rượu. Bác sĩ nói cần phải ăn kiêng, đồng thời bỏ hấp thụ các chất kích thích. Đau dạ dày rất ảnh hưởng đến những màn biểu diễn của em…”

“Thế tại sao em lại ở đây?”, Hoàng Lâm đột nhiên không thoải mái. Cậu nhìn theo ly whiskey mới được đưa ra trước mặt nàng, không ngại ngần giành lấy, “Em không được phép uống rượu.”

“Em bế tắc lắm, Hoàng Lâm ạ”, nàng không nhìn cậu, nhưng giọng nói vỡ òa, “Sự nghiệp của em có thể sẽ sụp đổ hết, bởi cuộc tuyển chọn vào đội ballet quốc gia vừa rồi em đã thất bại khi lên cơn đau bất ngờ. Bố cấm túc em cả tuần vừa rồi, còn mẹ rất buồn vì em không nghe lời họ. Em chỉ biết tập, tập và tập. Chân em rã rời và sưng húp nhưng em vẫn phải tập. Đây là đam mê của em, nhưng bây giờ một tay em hủy hoại nó rồi. Em phải làm gì hả, Hoàng Lâm? Em thất bại rồi…”

Nàng tiểu thư bất ngờ bật khóc. Chu Bạch Thảo nói, nàng luôn muốn được như nghệ sĩ ballet tôn quý Pina Bausch. Nàng sẽ là thiên nga trắng. Nàng sẽ tỏa sáng trên sân khấu, và không bao giờ đầu hàng cho đến khi nàng trở thành một vũ công nổi tiếng như mẹ của mình.

“Em sẽ làm được thôi”, Hoàng Lâm chẳng biết nói gì hơn. Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Nàng quả thật đã gầy và phờ phạc hơn hẳn. Dù vậy, nàng vẫn rất đẹp. Trong một thoáng tíc tắc, Hoàng Lâm nghĩ cậu đã rung động khi nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng còn đẫm nước của nàng.

“Em đang làm gì với cuộc đời mình thế này….”, Chu Bạch Thảo lắc đầu, nước mắt lại tuôn dài, ướt đẫm má. Hoàng Lâm không ngần ngại vòng tay ôm nàng, xoa nhẹ lưng nàng, vỗ về an ủi.

“Pina Bausch cũng từng ngã nhiều lần trên sân khấu”, cậu thì thầm, “Quan trọng là bà ấy đã đứng lên và tiếp tục tỏa sáng. Bà ấy không hề đánh mất mục tiêu của mình. Chẳng phải em vẫn còn rất nhiều cơ hội à? Em là con gái của một vũ công nổi tiếng, em lại còn phải sợ hãi điều gì?”

“Có lẽ em không giống mẹ em, có lẽ em không bao giờ được như Pina Bausch”, Chu Bạch Thảo vừa lắc đầu vừa khóc, “Bản thân em còn không tự yêu em, làm sao mong đợi mọi người yêu mến mình chứ…”

“Đừng tiêu cực như vậy, Tiểu Bạch Thảo…”, Hoàng Lâm ôm đầu cô vỗ nhẹ, cẩn thận như đang dỗ dành một đứa trẻ bị tổn thương, “Bố mẹ em rất yêu thương em… Và… cả anh nữa…”

Chu Bạch Thảo ngừng lại trước câu nói ấy. Và chính Hoàng Lâm cũng cảm thấy khó xử bất ngờ. Không khí ngay lập tức tràn ngập mùi gượng gạo. Cậu đã ngồi thẳng dậy, không dám nhìn vào mắt nàng.

“Em… sẽ ổn thôi…”, Hoàng Lâm hắng giọng, uống một hơi cạn ly rượu của mình. Chu Bạch Thảo không nói gì, cũng chẳng đòi lại ly whiskey hay yêu cầu đồ uống khác. Nàng lại nhìn về một hướng vô định, chống tay lên cằm.

“Này… em nghe nói mấy ngày nữa, anh Vũ Phong, anh Hải Minh và Vũ Lục Hàn sẽ cùng nhau đi Anh…”, Chu Bạch Thảo vu vơ nói. Nàng chẳng tỏ ra quan tâm dù ánh mắt rất buồn.

“Đi Anh?”, Hoàng Lâm sửng sốt. Cậu không nghĩ rằng ba người đó đã thân thiết như vậy. Xem ra cậu đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên cạnh bạn bè mình.

“Em nghe anh Hải Minh nói thế”, nàng thở dài, “Chúng ta đúng là những sinh vật hèn nhát. Đến mức không dám đối mặt với họ nữa…”

Nàng nói với giọng đượm buồn. Hoàng Lâm lại đẩy ly rượu về phía bartender, lặng yên không nói gì.

“Em có định đi cùng không?”

“Không, em chẳng có ham muốn gì”, nàng thẳng thừng gạt đi, “Em cần phải nhanh chóng lấy lại dũng khí để nhìn Vũ Lục Hàn ở bên cạnh Vũ Phong. Em cần phải tập trung vào sự nghiệp của mình. Em cần phải tìm ra lối thoát, Hoàng Lâm ạ…”

Nàng lại nhìn cậu bằng ánh nhìn lay động ấy. Hoàng Lâm thấy người nóng bừng lên. Rõ ràng cậu chưa hề say.

“Anh… nghĩ rằng anh là lối thoát của em…”

Chu Bạch Thảo tròn xoe mắt nhìn cậu. Rất nghiêm túc.

“Anh biết rằng mấy trò tán tỉnh của anh không có tác dụng với em mà”, nàng lắc đầu. Nhưng cậu lại vô cùng nghiêm túc.

“Anh không tán tỉnh đâu, anh thật lòng đấy…”

“Vậy thì anh say rồi…”

Nàng tặng cậu nụ cười nửa miệng đầy chất tiểu thư, rồi nhảy xuống khỏi chiếc ghế quầy bar và đi thẳng ra cửa. Hoàng Lâm nuối tiếc nhìn theo, lần thứ hai trong lòng hụt hẫng khi nàng đi mất.

Cậu chỉ là một kẻ hay thay lòng đổi dạ mà thôi.

“Lần này lại hẹn gặp ở ngoài ư?”, Triệu Dương ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên. Bên cạnh cậu là một cô gái mặc váy maxi, áo khoác lông trắng muốt đồng màu với đôi giày cao gót, tóc tết hai bên và đội mũ fedora, với chiếc kính râm che nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi môi căng mọng tô son lì đỏ chót. Vương Vũ Lam, người đã hẹn cậu ra công viên bằng tờ giấy note gấp nhỏ dán phía trong chân ghế gỗ gần ACorp Building, khoanh tay lại, dáng vẻ như một quý bà đang nghỉ mát ở Hawaii.

“Tôi đang rất tự tin, cậu nhóc ạ. Nhưng tôi cần cậu để mọi thứ diễn ra trót lọt.”

“Cần tôi?”, Triệu Dương bật cười khó chịu trước danh xưng “cậu nhóc” mà ả đặt cho. Cậu gác hai tay lên thành ghế. “Người thông minh như chị còn cần kẻ như tôi giúp đỡ ư?”

“Vì chị cậu là bạn cô ta. Tôi cần biết điểm yếu của con bé đó.”

“Theo tôi biết, Vũ Lục Hàn chẳng có điểm yếu nào”, Triệu Dương bật cười, “Điểm yếu duy nhất có lẽ chính là anh người yêu cũ quý giá của chị…”

“Cậu hãy thôi ngay kiểu ăn nói mỉa mai ấy đi!”, Vũ Lam nhăn mày khó chịu, “Bạn bè? Gia đình? Không có bất kì thứ gì để uy hiếp ư?”

“Uy hiếp? Chị định bắt cóc cô ấy thật sao?”, Triệu Dương lớn tiếng, lập tức bị Vũ Lam lấy tay che miệng.

“Đồ ngu, sao cậu cứ hét lên thế nhỉ?”, Vũ Lam trợn mắt đe dọa, “Tôi đã tìm được nơi tuyệt vời để nhốt cô ta cả tuần mà chẳng ai thèm nhòm ngó đến. Nhưng nếu không tìm được cách dụ cô ta đi, chúng ta sẽ thất bại!”

“Sao chị không thuê mấy tên côn đồ?”, Triệu Dương bực bội gạt tay Vũ Lam. Ả khoanh tay, chỉnh lại chiếc kính râm.



“Tốn kém và dễ lộ”, Vũ Lam thì thầm, “Bỗng dưng cô ta bị mấy kẻ xông vào bắt đi, chẳng may có người phát giác thì hỏng bét!”

“Vậy chị muốn để cô ấy tự động tìm đến chỗ chị?”

“Tất nhiên rồi! Nhưng cần phải có mồi dụ. Cậu hiểu không? Chúng ta không thể mang James ra dụ được, không đời nào người như anh ấy có thể…. Phải làm sao? Nếu cô ta không có điểm yếu?”

Vũ Lam căn tay, bất an. Triệu Dương yên lặng suy nghĩ.

“Chị Triệu Minh… nói… mẹ của Vũ Lục Hàn đang phải chữa trị bệnh tim…”

“Cái gì?”, Vũ Lam như kẻ ăn xin bắt được vàng. Ả dịch vào sát cậu, nhưng Triệu Minh lại nhích ra một tí. “Bệnh của bà ta thế nào? Có nặng không?”

“Vừa ra viện mấy hôm trước…”, Triệu Minh nhớ lại, “Chị Minh nói bác ấy đã ở giai đoạn cuối, khó chữa trị, chỉ có thể uống thuốc và tự giữ mình để không phát bệnh. Nếu bị xúc động sẽ rất dễ lên cơn nhồi máu cơ tim, nguy hiểm đến tính mạng… Này, không phải chị định dùng bác ấy làm mồi nhử Vũ Lục Hàn chứ? Như thế là bất nhân đấy!”

“Ồ không, tôi đâu phải kẻ độc ác đến mức ấy…”, Vũ Lam nhoẻn miệng cười, “Chỉ là… đã đến lúc phải thay đổi kế hoạch thôi…”

“Thay đổi kế hoạch?”, Triệu Dương sửng sốt. Vũ Lam bật cười, nhún vai rồi đứng dậy.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Hẹn gặp lại…”, và Vũ Lam cứ như thế bỏ đi. Triệu Dương nhìn theo ả, trong lòng tự nhiên dấy lên một nỗi bất an.

Hai ngày trước chuyến đi.

Vũ Lục Hàn sắp xếp cẩn thận từng thứ một vào chiếc vali của mình, xếp đến đâu đánh dấu vào quyển sổ tay đến đó. Mẹ cô luôn nói cần phải chuẩn bị thật đầy đủ mỗi khi ra khỏi nhà đi xa, nên cô đã viết cả ba trang danh sách dài những thứ cần mang theo mình. Chủ yếu là quần áo. Hàm Vũ Phong nói mọi tiện nghi khác rất đầy đủ, cô không cần phải mang theo quá nhiều đồ lỉnh kỉnh. Cứ đến tối, hắn lại gọi điện cả tiếng đồng hồ và nói rằng hắn nhớ cô. Vũ Lục Hàn luôn thấy ấm áp khi nghe giọng nói của hắn, yêu thương và quan tâm vừa đủ. Bố mẹ cô nghiễm nhiên vô cùng tin tưởng hắn, thậm chí còn khuyến khích cô…. đi thêm chuyến nữa sau khi tốt nghiệp. Vũ Lục Hàn không quên mua nhiều thuốc cho mẹ, và chuẩn bị đồ ăn cho bố. Không thể nhờ ai, cô chỉ biết nhờ chị hàng xóm Lý Tâm Tâm để mắt đến bố mẹ mình khi cô đi. Triệu Minh cũng vô cùng hào hứng, thậm chí còn muốn rủ cô đi mua quần áo cho chuyến đi, nhưng Vũ Lục Hàn từ chối để dành nhiều thời gian hơn cho mẹ. Trần Hải Minh vì thế đàng hoàng trở thành kẻ đi xách túi cho Triệu Minh, nhưng có vẻ cậu vô cùng tự nguyện! Tối nay, Hàm Vũ Phong lại gọi điện cho cô.

“Em có biết không, đã hai buổi tối anh phải mở máy sưởi vì chẳng có ai ôm anh cả…”, hắn mở màn. Vũ Lục Hàn cười khúc khích.

“Anh hãy làm quen đi, Hàm Vũ Phong. Em chỉ ở với anh vì hợp đồng thôi…”

“Tôi muốn cắn đôi môi thích làm loạn của cô đấy, cô Vũ ạ”, hắn rít lên trong điện thoại. Cô bật cười trước điệu bộ tức giận vờ vịt ấy, gửi một nụ hôn gió cho kẻ đang cần xoa dịu kia.

“Em rất vui vì được đi cùng anh…”

“Đừng nói vậy”, hắn thì thào, “Nước Anh sẽ là quê hương thứ hai của em đấy…”

“Thật hấp dẫn!”, cô trêu chọc. Hắn phì cười. Ôi, thật là quyến rũ khi nghe nụ cười ấy nhẹ nhàng xuyên vào tai…

“Anh bận mất rồi…”, hắn dịu dàng nói, “Anh sẽ nhắn tin cho em. Đừng làm gì quá sức đấy. Hẹn gặp lại vào sáng mai, bé yêu…”

“Hẹn gặp lại anh”, cô thỏ thẻ. Thỉnh thoảng hắn mới bận một lần.

“Anh yêu em.”

Vũ Lục Hàn đỏ mặt. “Vâng”, cô lí nhí và tắt máy. Quá ngại ngùng để nói lại một câu sến súa như vậy!

Hàm Vũ Phong mỉm cười, lại tìm kiếm một số điện thoại quốc tế. Sau vài giây chờ đợi, một giọng phụ nữ trả lời điện thoại của hắn.

“Too long, baby!”, người phụ nữ nói giọng Anh đặc trưng, xuýt xoa, “Mẹ rất nhớ con!”

Hắn thoải mái thả người trên ghế.

“Con cũng vậy”, hắn đáp, bằng giọng thuần Anh. Hắn thường xuyên sử dụng giọng Anh-Mỹ để thuận tiện trao đổi, nhưng với Mẹ, hắn luôn luôn dùng giọng nói thuần khiết của mình.

“Con sắp được nghỉ chưa?”, Libby Adam, bà mẹ kiến trúc sư lần nào cũng chỉ hỏi một câu như vậy.

“Con không có ngày nghỉ, mẹ ạ”, hắn cười, “Nhưng con muốn mẹ chuẩn bị tinh thần. Hai ngày nữa con sẽ về nước…”

“Sao cơ?”, bà Adam reo lên, “Sao lại báo muộn thế? Làm sao mẹ kịp chuẩn bị món gà… Ôi, này, không phải bây giờ về để Giáng sinh khỏi về đấy chứ?”

“Mẹ, không phải”, hắn phì cười, “Lần này con đi cùng một người đặc biệt. Con muốn mẹ gặp cô ấy. Mike và bạn gái cậu ta cũng đi cùng. Sẽ là một bữa tiệc đó, mẹ.”

“Bạn gái hả?”, bà Libby không giấu nổi vẻ hóm hỉnh, “Con có biết mẹ tưởng con bị gay không? Vậy người đó là bạn gái con đúng không? Hãy nói là đúng đi…”

“Được rồi, cô ấy là người con yêu”, hắn sung sướng khúc khích, “Mẹ chuẩn bị đón con dâu về đi…”

“What? Không phải con làm gì… ra đứa bé đấy chứ?”, mẹ hắn rú lên. Hàm Vũ Phong đông cứng trong vài giây, lầm bầm.

“Chúng con an toàn, thưa mẹ.”

“OK, OK fine”, bà Libby Adam giả bộ thở phào, đổi giọng ngọt ngào với con trai, “Bao giờ chuẩn bị lên máy bay hãy báo cho mẹ nhé. Mẹ sẽ ra sân bay đón con. À, Will gửi lời chào đến con…”

“Ông ấy đang ở đó với mẹ, phải không?”, hắn mỉm cười, “Con sẽ nhắn tin lịch trình cho mẹ. Con định giải quyết công việc trước rồi mới đưa cô ấy về gặp mẹ. Nhưng nếu mẹ phấn khích như vậy, có lẽ sẽ phải thay đổi kế hoạch một chút…”

“Gặp nhau càng sớm càng tốt mà! Mẹ muốn xem xem con bé có hợp làm con dâu mẹ không…”

“Được rồi mẹ”, hắn hít vào một hơi, “Cô ấy rất tuyệt vời, mẹ chắc chắn sẽ thích cô ấy. Nói với Will con gửi lời chào…”

“OK! I love you, baby!”

“Con cũng yêu mẹ”, hắn cười.

Ly Bourbon dang dở trên bàn tỏa mùi hương ngọt ngào. Hắn nhắm mắt lại, thỏa mãn nghĩ đến những ngày sắp tới bên cạnh người hắn yêu.

Nước Anh đang bước vào mùa đẹp nhất trong năm.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook