Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 102: NGOẠI TRUYỆN THỨ NHẤT: CHU BẠCH THẢO
FrostArcherAshe
10/03/2016
(Viết dưới góc nhìn nhân vật).
Vậy là đã qua ngày cưới của Vũ Lục Hàn.
Chẳng ngờ bọn họ lại đẹp đôi như vậy, chẳng thể tin Hàm Vũ Phong cũng lãng mạn được đến thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh Vũ Phong chắc chắn không dành cho tôi.
Tôi cắm bó hoa cưới vào một bình pha lê thật đẹp, của Thụy Sỹ. Những bông hoa hồng trắng thi nhau phô diễn vẻ tươi tắn, phản chiếu lại vẻ đẹp dưới chiếc đèn trùm lớn trên đầu. Những bông hoa tội nghiệp. Bọn chúng sẽ chẳng sống được quá một tuần, nhưng chừng nào còn tươi, chúng sẽ mãi mãi tỏa sáng và hết mình góp phần làm đẹp cho khung cảnh. Chỉ có tôi, cuộc đời còn dài mà tưởng chừng muốn héo hon luôn rồi.
“Tiểu thư, cậu Hoàng Lâm đến.”
Đó là người quản gia già nghiêm túc mà bố đã đặc biệt yêu cầu phải chăm sóc tôi khi bố và mẹ đi xa. Tôi ngạc nhiên vì tôi không thấy khó chịu với người quản gia như mình nghĩ. Ông rất biết cách tạo khoảng trống riêng tư cho tôi mà vẫn có thể quản lý được chặt chẽ.
“Cháu muốn gặp anh ấy trong thư phòng”, tôi quay lại và nhìn thẳng vào ông. Mặc dù gần đây chúng tôi không hay gặp nhau ở nơi khác ngoài phòng ngủ của tôi.
“Vâng, tiểu thư.”
Vậy là ông quản gia quay đi. Tôi đứng dậy, chậm rãi đi về phía thư phòng. Tôi cũng chẳng biết hiện giờ tôi đang hi vọng vào điều gì. Người tôi yêu vừa lấy vợ, còn tôi lại chả thấy buồn.
Thư phòng là nơi cuối cùng tôi sẽ bước vào trong nhà mình. Vậy mà lúc này, tôi lại có thể thong thả đẩy chiếc cửa nặng trịch, mở đèn lên và ngồi xuống chiếc ghế tràng kỉ bọc nhung đỏ. Chờ đợi một người ở phòng đọc sách quả là một ý tưởng kì dị.
Chỉ mất vài phút sau khi tôi đến để cánh cửa lại mở ra lần nữa. Hoàng Lâm luôn là người nhanh nhẹn. Anh chào tôi bằng nụ cười quen thuộc kèm theo những bước chân sải dài về phía tôi. Thay vì ngồi xuống, anh chọn cách tựa nhẹ vào bàn kính thủy tinh và nhìn tôi. Tôi đáp lại cái nhìn ấy, có thể thấy anh đang căng thẳng dù đã cố tỏ ra bình thường. Anh căng thẳng điều gì cơ chứ? Chúng tôi đã im lặng bao lâu, tôi cũng không biết nữa.
“Chào em.”
Hoàng Lâm lên tiếng. Thú thật, tôi đã cảm thấy khó xử.
“Anh đến để chào em thôi à? Chúng ta vừa gặp nhau mà.”
“Ừ”, anh cười lẽn bẽn, “Nhưng em về vội quá…”
Quả là tôi đã rời đám cưới hơi sớm. Suốt dọc đường đi về, tôi nghĩ mình cảm thấy không khỏe vì đây là đám cưới của người mình yêu. Phải có một sức mạnh vô địch về lý trí thì mới nhận lời làm phù dâu trong đám cưới ấy. Tôi công nhận mình khá dửng dưng trước đám cưới này, vậy nên tôi về sớm cũng chẳng phải do cô dâu, hay do chú rể. Tôi bỏ về vì anh. Vì Hoàng Lâm.
“Hình như bây giờ vẫn đang là tiệc sau lễ cưới nhỉ?”
Chẳng có câu hỏi nào vô duyên hơn câu ấy. Tôi thấy mình thật ngốc.
“Ừ”, anh đáp, cười. Không hiểu do cười tôi ngốc, hay cười để không khí đỡ gượng gạo.
“Vì sao anh lại đi theo em?”
Đây lại là một câu hỏi vô duyên khác. Tôi không dám nhìn anh nữa.
“Anh không muốn bỏ lỡ em lần nữa.”
Chà, câu nói ấy cũng làm tôi khá xúc động. Nhưng đây là Hoàng Lâm mà. Anh có thể nói bất kì điều gì anh muốn, dù trái tim anh không nghĩ vậy.
“Nào, chúng ta cần nghiêm túc một chút…”
“Anh đang nghiêm túc mà”, khóe môi anh cong nhẹ. Tôi không hiểu từ bao giờ mình lại nhạy cảm đến vậy. Có lẽ từ khi đôi môi ấm áp của anh chạm nhẹ lên môi tôi, và cơ thể anh luôn ấm nóng bao bọc lấy tôi, mạnh mẽ, say mê.
“Em không biết nên phân biệt thế nào nữa”, tôi cố cười, “Nhưng này, anh biết em không thích nghe anh nói những điều vớ vẩn như thế mà. Có cảm giác em giống như những đứa con gái rẻ tiền mà anh theo đuổi vậy.”
“Chà, nặng lời quá…”, anh phì cười. Tôi vẫn thích những nụ cười tự nhiên của anh. “Gu thẩm mỹ của anh không rẻ đến vậy đâu…”
“Nhưng gu bạn gái của anh thì có”, tôi kiêu căng một chút, ngẩng cao đầu nhìn anh, “Em hơn hẳn bọn họ, đừng cố dìm em xuống.”
“Đối với anh, em lúc nào cũng khác biệt.”
Được rồi, thế là đủ lắm rồi. Tôi không thể chịu được nếu anh cứ nói chuyện lả lơi thế này. Tôi còn chẳng hiểu anh muốn gì. Anh đang cố làm gì? An ủi tôi sau đám cưới của Hàm Vũ Phong?
“Nếu anh tìm đến em để được an ủi, thì xin lỗi, lúc này em không có tâm trạng!”, tôi bực mình đứng dậy. Tâm trạng của tôi cũng lên xuống như dây đàn.
“Bạch Thảo, anh đến đây không phải vì muốn làm chuyện đó với em”, anh bước hai bước về phía tôi.
Tôi biết, dù có lùi lại thì anh cũng sẽ bắt kịp. Vì thế, tôi khoanh tay trước ngực và đứng vững, vững vàng và cứng rắn nhất có thể. Tôi đang cảm thấy thế nào? Cảm thấy rằng anh bối rối khi bị tôi bắt thóp? Sự thật là anh đang hụt hẫng vì người trong mộng của anh vừa lấy chồng, lấy bạn thân của anh, và anh không thể làm gì hơn ngoài chúc phúc cho họ? Tôi cũng vậy à? Không, tôi thực lòng thấy hạnh phúc cho Hàm Vũ Phong. Cô ấy là một cô gái tốt. Cô ấy khiến Hàm Vũ Phong hạnh phúc. Tôi chấp nhận điều đó. Tôi chẳng khó chịu. Dù bây giờ tôi cũng thật sự khó chịu. Tôi bực bội vì Hoàng Lâm. Vì anh chẳng biết cái quái gì về tôi cả.
“Chúng ta phải kết thúc kiểu này thôi, Hoàng Lâm ạ.”
“Em nói gì?”
Anh có vẻ sửng sốt.
“Kết thúc kiểu quan hệ này này! Chúng ta đã dây dưa quá nhiều rồi mà em thì không muốn thứ gì thay đổi cả! Anh hiểu không? Em muốn chúng ta luôn là bạn…”
“Nhưng anh không muốn.”
Ầm. Sấm nổ trên đầu. Các bóng điện trong nhà nổ tung. Tôi nổ tung. Hoàng Lâm vừa nói cái gì thế?
“Anh… không muốn làm bạn với em”, tôi không hỏi lại, mà nhắc lại như một câu khẳng định. Đây không còn là câu nghi vấn nữa. Anh không muốn làm bạn với tôi. Thật buồn cười thay.
“Anh không có ý như vậy!”
Anh có vẻ lúng túng. Tốt thôi. Anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn. Nói bất cứ thứ gì anh muốn. Tôi chẳng quan tâm. Tôi mặc kệ. Tôi cảm thấy thật tồi tệ, vô cùng tồi tệ. Ngay cả việc Hàm Vũ Phong lấy vợ cũng không tồi tệ đến thế này.
“Nghe em nói đây”, tôi vẫn phải cứng rắn. Tôi muốn khóc lắm rồi. “Em biết chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Em xin lỗi, nếu như biết trước em không thể dừng lại thì em sẽ không để nó xảy ra ngay từ đầu. Mong anh đừng hiểu nhầm gì cả. Sau những gì đã xảy ra, nếu chúng ta không thể làm bạn như trước, chỉ cần anh đừng coi em như người dưng là được…”
“Em đang nói gì thế?”, anh ngắt lời tôi một cách cáu kỉnh, “Em đang xuyên tạc câu nói của anh đấy!”
“Không phải đã rõ ràng quá rồi à?”
Tôi đã quay lưng lại với anh và khóc. Tôi không thể ngăn cản được những lúc bất chợt yếu đuối. Ngày xưa, tôi thường không khóc quá nhiều trước anh Vũ Phong. Tôi gần như mới chỉ khóc trước Hoàng Lâm một lần, khi say. Tôi cũng chẳng nhớ. Dù sao nó cũng chẳng vẻ vang gì.
“Anh nói là anh không muốn làm bạn em. Vì… bởi vì…”
Anh tiến đến đặt hai tay lên vai tôi. Quá lười để hất tay anh ra. Thực chất, tôi muốn được chạm vào anh, muốn được anh chạm vào. Nhưng những gì anh vừa nói thật tệ, chẳng giúp tâm trạng tôi khá lên tí nào hết.
“Nào, nhìn anh một chút được không?”
“Anh đang cố an ủi em à?”, tôi bật cười. Tôi không hiểu nó đã chứa đủ sự chua chát chưa. Anh không có vẻ gì bị lay động bởi tôi.
“Anh không muốn làm bạn em. Anh muốn làm người yêu của em. Anh yêu em rồi, Chu Bạch Thảo ạ.”
Thật.
Điên.
Rồ.
Tôi đã có thể phát điên ngay lúc ấy. Tim tôi có thể vỡ ra thành nghìn mảnh, nhưng vẫn đập, đập, đập. Tôi cảm thấy đang có lửa sôi trong lòng, và mắt tôi mờ đi nhưng tôi không khóc. Anh nhìn tôi lo lắng. Có phải do tôi im lặng quá lâu rồi không?
“Em… nói gì đi chứ…?”, anh rụt rè hỏi. Anh vẫn căng thẳng. Anh cố nhìn vào mắt tôi nhưng tôi hiểu rằng anh chẳng thu được kết quả gì.
“Em… không thích trò tán tỉnh vớ vẩn này đâu, Hoàng Lâm. Nếu anh làm thế chỉ để vượt qua cái đám cưới này thì…”
“Không, anh nói thật đấy!”, anh nắm lấy bắp tay của tôi, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi, Bạch Thảo ạ. Anh xin thề!”
“Làm sao em… em tin được?”, tôi bỗng nhiên hồi hộp. Anh đã yêu bao nhiêu cô gái rồi? Tám năm, tôi và anh từ khi quen nhau đến giờ đã tám năm rồi đấy? “Ai anh cũng tán tỉnh ngay từ lần đầu tiên gặp mà, phải không?”
“Nhưng không phải em!”, anh dịch người sát về phía tôi, “Anh không dám tán tỉnh em, dù rất muốn. Em có biết tại sao không? Vì anh sợ em từ chối, anh sẽ không thể ở bên cạnh em được. Anh chấp nhận làm bạn với em chỉ vì anh muốn được quan tâm đến em mà thôi. Em không nhận ra những người anh từng hẹn hò… đều giống em à?”
Tôi cảm thấy căn phòng này vừa lật nghiêng mười lăm độ, nghiêng ngả, quay cuồng. Tôi chẳng biết lời anh nói có thật hay không nữa. Ai mà biết có phải anh phát cuồng lên vì Vũ Lục Hàn đã lấy chồng hay không?
“Ý anh… anh bảo… những năm qua… là anh…”
“Anh… Anh thấy em yêu người khác… Anh cũng chỉ muốn tìm đến ai đó để không bị bùng nổ cảm xúc thôi…”
Hoàng Lâm có vẻ bối rối. Anh không dám nhìn vào mắt tôi. Anh gãi đầu một cách vụng về và ngồi xuống ghế. Tôi không nghĩ tôi sẽ ngồi xuống cạnh anh.
“Anh thích em, anh yêu hàng tá người khác, rồi anh lại vẫn thích em? Đó là kiểu gì vậy?”
“Không. Anh nghĩ anh đã hết tình cảm với em từ lâu rồi. Chỉ là… gần đây… em lại thổi bùng nó lên…”
Tôi hoang mang nhìn anh. Và anh cũng bất giác ngước mắt lên đối diện tôi. Cái nhìn của anh cứ như có lửa đốt. Tôi thấy người mình nóng bừng dù tôi chẳng mặc gì khác ngoài chiếc váy phù dâu bằng ren. Gần đây quả là tôi với anh có hơi… thiếu kiểm soát. Tôi cũng chẳng biết nữa. Anh cứ như một loại nam châm, lỡ chạm vào rồi rất khó để cưỡng lại.
“Kiểu quan hệ này sẽ không kéo dài được đâu…”
“Chẳng có kiểu quan hệ gì cả. Em không thể cho chúng ta được bắt đầu à?”
“Bắt đầu? Có phải đây là kiểu của anh không? Kiểu tìm đến người khác để khỏa lấp?”
“Làm ơn đi mà. Lần này anh thật sự rất… rất nghiêm túc!”
Anh đứng dậy, một lần nữa. Và anh nhìn vào tôi, một lần nữa. Tôi không hiểu tôi nên cảm thấy thế nào. Những điều anh nói… vừa khiến tôi hi vọng, đồng thời tôi lại sợ thất vọng. Đúng là sáu tháng vừa qua, anh ở bên tôi chẳng hề nhắc đến Vũ Lục Hàn, cũng chẳng nhắc đến ai. Nhưng làm sao tôi biết anh có thật lòng với tôi, hay chỉ là anh sợ khi tôi đi Mỹ, anh sẽ không thể tìm được ai để giúp anh quên Vũ Lục Hàn, để sẵn sàng lên giường với anh mà không đòi hỏi trách nhiệm. Tôi là người quá hoàn hảo đối với anh, vào lúc này. Ngay từ đầu, chúng tôi đến với nhau cũng chỉ vì muốn quên đi những người không dành cho mình.
“Em muốn anh làm bất cứ điều gì để chứng minh, anh cũng làm được”, anh tha thiết. Cái cách anh nhìn tôi khiến tôi muốn lao vào ôm lấy anh. Lúc ấy, tôi biết anh nói thật. Nhưng khi nó qua đi, tôi lại hoang mang và sợ hãi.
“Anh biết mà”, tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, “Nếu chúng ta yêu nhau… Nếu… nếu em hi vọng… Thì khi em thất vọng, em biết chắc chắn chúng ta không thể nào trở về như trước được nữa. Chúng ta sẽ thành người dưng, chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ tránh mặt nhau. Thà… thà dừng lại ngay bây giờ, thì em sẽ không… không mất anh… Giống như cách anh nghĩ…”
“Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, em biết mà!”, anh đột ngột ôm lấy gương mặt tôi. Có một chút bối rối, nhưng tôi không thể thoát khỏi bàn tay anh.
“Em không chắc chắn, anh ạ. Em không muốn làm điều gì khiến em không chắc chắn.”
“Không, xin em. Anh yêu em, từ trước đến giờ chưa lúc nào anh dám khẳng định điều ấy với bất cứ ai cả. Anh… cũng sợ. Anh sợ em không tin anh, anh sợ em không đồng ý. Bây giờ anh đang sợ run lên đây. Em có cảm thấy không? Anh biết một kẻ thích chơi bời như anh khiến em không thấy an tâm, anh cũng rất khổ sở khi không thể làm gì lúc này để chứng tỏ cho em cả. Nhưng anh… anh chỉ cần em… tin anh một lần. Anh sẽ cho em thấy… Anh…”
“Tại sao… Tại sao anh lại nói những điều này… vào hôm nay? Anh có bao nhiêu cơ hội trong suốt thời gian qua, tại sao lại là lúc này?”
Ám ảnh về người cũ của anh? Tôi có đấy. Anh đến với tôi vì bị thất tình. Công bằng mà nói, tôi cũng vậy. Tôi còn yêu Hàm Vũ Phong trong khoảng thời gian quá dài. Liệu anh có cảm thấy thiếu tin tưởng ở tôi?
“Thật lòng, Vũ Phong và Hải Minh đã giục anh nói ra từ rất lâu rồi”, anh có vẻ hối hận, “Nhưng anh sợ… em không yêu anh. Anh không muốn mất em. Thú nhận với em là hành động nhanh nhất để đánh mất em. Nhưng hôm nay, anh… Em đã hôn anh, nên anh…”
Tôi bỗng thấy điều này khá ngộ nghĩnh, vì thế, tôi phá lên cười. Anh ngơ ngác thấy rõ.
“Em… cười gì vậy?”
“Chỉ vì em hôn lên má anh mà anh quyết định tỏ tình sao?”
“Ừ”, anh cũng bật cười. Trông anh đã bớt căng thẳng. Tôi không hiểu sao, nhưng tôi cũng thấy khá dễ chịu.
“Động lực nào đã khiến anh nói những thứ sến như vậy?”
“Em, động lực là em. Ngoài ra còn Đầu Cà Rốt và Tóc Vàng Hoe nữa.”
Tôi chỉ biết lắc đầu và cười. Có thể tôi hơi điên nên đầu óc đảo lộn hết cả. Tôi thấy anh rất đáng yêu.
“Vậy… em nói sao? Em có cho anh cơ hội chứng minh không?”
Anh hỏi lại. Anh vẫn đang nâng niu khuôn mặt tôi. Tôi thừa nhận, tôi mủi lòng rồi. Tôi không còn thấy sợ hãi và nghi ngờ anh như lúc anh bước vào và bắt đầu nói. Tôi biết tôi có thể sẽ mất anh, nếu chúng tôi cùng nhận ra chúng tôi ngộ nhận tình cảm và để mất nhau. Nhưng nếu tôi nói không, tôi cũng biết rõ, tôi sẽ vô cùng hối hận.
“Anh biết không, tuần sau em đi Mỹ rồi. Em sẽ ở đó ba tháng rồi về nước khoảng một tuần, và trở lại Mỹ khoảng hai năm. Đó là chương trình đào tạo tối thiểu của họ…”
“Em nói vậy để làm gì?”, anh có vẻ hoang mang. Tôi nhún vai, đảo mắt, thở dài.
“Nếu… nếu anh đợi em được ba tháng… Thì có thể… trước khi em đi Mỹ, em sẽ…”
Hoàng Lâm vừa thở ra nhẹ nhõm. Đôi mắt anh cũng se lại, dịu dàng hơn.
“Anh đã đợi em suốt sáu tháng rồi. Anh đợi em sáu năm nữa cũng được.”
Tôi không thể ngăn mình mỉm cười.
“Vậy thì hẹn anh ba tháng nữa.”
“Nghĩa là… bây giờ em.. không đồng ý à?”
“Hoàng Lâm ạ”, tôi gỡ tay anh xuống và nhìn thẳng vào anh, “Hãy tin em, em cũng có tình cảm với anh. Em chỉ muốn chúng ta cùng tự thử thách bản thân thôi. Em cũng sẽ đợi anh, ba tháng. Anh chỉ còn tự do được ba tháng nữa thôi…”
Anh tràn đầy tình cảm. Anh thật sự yêu tôi. Tôi luôn giữ bản thân mình cứng rắn, nhưng Chúa ơi, lúc này tôi chỉ muốn sà vào lòng anh và tận hưởng mùi hương quyến rũ quen thuộc của anh một cách mãn nguyện.
“Em thật biết cách khiến người ta phát điên, theo cả hai cách”, anh khổ sở thì thầm. Tôi chỉ có thể ôm anh thật chặt. Anh đáp lại bằng vòng tay siết quanh người tôi tuyệt cùng mạnh mẽ.
“Nếu bây giờ em chưa phải bạn gái anh, thì anh có được hôn em không?”
Câu hỏi của anh khiến tôi bối rối vài giây. Đồng thời cũng vô cùng kích thích.
“Nếu em nói có, anh sẽ không nghĩ em dễ dãi chứ?”
“Không đâu”, anh cười, “Vì anh biết em chỉ nói có với người em yêu.”
“Anh sắp thành công rồi đấy, Hoàng Lâm.”
“Anh biết. Anh biết mà.”
Chúng tôi trao cho nhau ánh mắt yêu thương. Và anh cúi xuống hôn tôi, cho tôi nhớ lại đôi môi anh mềm mại đến mức nào. Giây phút ấy ngọt ngào và tuyệt vời đến mức, tôi không muốn rời xa khỏi anh nữa.
Ba tháng, được thôi. Vấn đề là, tôi sợ rằng chính tôi sẽ không chịu nổi quá ba ngày!
Vậy là đã qua ngày cưới của Vũ Lục Hàn.
Chẳng ngờ bọn họ lại đẹp đôi như vậy, chẳng thể tin Hàm Vũ Phong cũng lãng mạn được đến thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh Vũ Phong chắc chắn không dành cho tôi.
Tôi cắm bó hoa cưới vào một bình pha lê thật đẹp, của Thụy Sỹ. Những bông hoa hồng trắng thi nhau phô diễn vẻ tươi tắn, phản chiếu lại vẻ đẹp dưới chiếc đèn trùm lớn trên đầu. Những bông hoa tội nghiệp. Bọn chúng sẽ chẳng sống được quá một tuần, nhưng chừng nào còn tươi, chúng sẽ mãi mãi tỏa sáng và hết mình góp phần làm đẹp cho khung cảnh. Chỉ có tôi, cuộc đời còn dài mà tưởng chừng muốn héo hon luôn rồi.
“Tiểu thư, cậu Hoàng Lâm đến.”
Đó là người quản gia già nghiêm túc mà bố đã đặc biệt yêu cầu phải chăm sóc tôi khi bố và mẹ đi xa. Tôi ngạc nhiên vì tôi không thấy khó chịu với người quản gia như mình nghĩ. Ông rất biết cách tạo khoảng trống riêng tư cho tôi mà vẫn có thể quản lý được chặt chẽ.
“Cháu muốn gặp anh ấy trong thư phòng”, tôi quay lại và nhìn thẳng vào ông. Mặc dù gần đây chúng tôi không hay gặp nhau ở nơi khác ngoài phòng ngủ của tôi.
“Vâng, tiểu thư.”
Vậy là ông quản gia quay đi. Tôi đứng dậy, chậm rãi đi về phía thư phòng. Tôi cũng chẳng biết hiện giờ tôi đang hi vọng vào điều gì. Người tôi yêu vừa lấy vợ, còn tôi lại chả thấy buồn.
Thư phòng là nơi cuối cùng tôi sẽ bước vào trong nhà mình. Vậy mà lúc này, tôi lại có thể thong thả đẩy chiếc cửa nặng trịch, mở đèn lên và ngồi xuống chiếc ghế tràng kỉ bọc nhung đỏ. Chờ đợi một người ở phòng đọc sách quả là một ý tưởng kì dị.
Chỉ mất vài phút sau khi tôi đến để cánh cửa lại mở ra lần nữa. Hoàng Lâm luôn là người nhanh nhẹn. Anh chào tôi bằng nụ cười quen thuộc kèm theo những bước chân sải dài về phía tôi. Thay vì ngồi xuống, anh chọn cách tựa nhẹ vào bàn kính thủy tinh và nhìn tôi. Tôi đáp lại cái nhìn ấy, có thể thấy anh đang căng thẳng dù đã cố tỏ ra bình thường. Anh căng thẳng điều gì cơ chứ? Chúng tôi đã im lặng bao lâu, tôi cũng không biết nữa.
“Chào em.”
Hoàng Lâm lên tiếng. Thú thật, tôi đã cảm thấy khó xử.
“Anh đến để chào em thôi à? Chúng ta vừa gặp nhau mà.”
“Ừ”, anh cười lẽn bẽn, “Nhưng em về vội quá…”
Quả là tôi đã rời đám cưới hơi sớm. Suốt dọc đường đi về, tôi nghĩ mình cảm thấy không khỏe vì đây là đám cưới của người mình yêu. Phải có một sức mạnh vô địch về lý trí thì mới nhận lời làm phù dâu trong đám cưới ấy. Tôi công nhận mình khá dửng dưng trước đám cưới này, vậy nên tôi về sớm cũng chẳng phải do cô dâu, hay do chú rể. Tôi bỏ về vì anh. Vì Hoàng Lâm.
“Hình như bây giờ vẫn đang là tiệc sau lễ cưới nhỉ?”
Chẳng có câu hỏi nào vô duyên hơn câu ấy. Tôi thấy mình thật ngốc.
“Ừ”, anh đáp, cười. Không hiểu do cười tôi ngốc, hay cười để không khí đỡ gượng gạo.
“Vì sao anh lại đi theo em?”
Đây lại là một câu hỏi vô duyên khác. Tôi không dám nhìn anh nữa.
“Anh không muốn bỏ lỡ em lần nữa.”
Chà, câu nói ấy cũng làm tôi khá xúc động. Nhưng đây là Hoàng Lâm mà. Anh có thể nói bất kì điều gì anh muốn, dù trái tim anh không nghĩ vậy.
“Nào, chúng ta cần nghiêm túc một chút…”
“Anh đang nghiêm túc mà”, khóe môi anh cong nhẹ. Tôi không hiểu từ bao giờ mình lại nhạy cảm đến vậy. Có lẽ từ khi đôi môi ấm áp của anh chạm nhẹ lên môi tôi, và cơ thể anh luôn ấm nóng bao bọc lấy tôi, mạnh mẽ, say mê.
“Em không biết nên phân biệt thế nào nữa”, tôi cố cười, “Nhưng này, anh biết em không thích nghe anh nói những điều vớ vẩn như thế mà. Có cảm giác em giống như những đứa con gái rẻ tiền mà anh theo đuổi vậy.”
“Chà, nặng lời quá…”, anh phì cười. Tôi vẫn thích những nụ cười tự nhiên của anh. “Gu thẩm mỹ của anh không rẻ đến vậy đâu…”
“Nhưng gu bạn gái của anh thì có”, tôi kiêu căng một chút, ngẩng cao đầu nhìn anh, “Em hơn hẳn bọn họ, đừng cố dìm em xuống.”
“Đối với anh, em lúc nào cũng khác biệt.”
Được rồi, thế là đủ lắm rồi. Tôi không thể chịu được nếu anh cứ nói chuyện lả lơi thế này. Tôi còn chẳng hiểu anh muốn gì. Anh đang cố làm gì? An ủi tôi sau đám cưới của Hàm Vũ Phong?
“Nếu anh tìm đến em để được an ủi, thì xin lỗi, lúc này em không có tâm trạng!”, tôi bực mình đứng dậy. Tâm trạng của tôi cũng lên xuống như dây đàn.
“Bạch Thảo, anh đến đây không phải vì muốn làm chuyện đó với em”, anh bước hai bước về phía tôi.
Tôi biết, dù có lùi lại thì anh cũng sẽ bắt kịp. Vì thế, tôi khoanh tay trước ngực và đứng vững, vững vàng và cứng rắn nhất có thể. Tôi đang cảm thấy thế nào? Cảm thấy rằng anh bối rối khi bị tôi bắt thóp? Sự thật là anh đang hụt hẫng vì người trong mộng của anh vừa lấy chồng, lấy bạn thân của anh, và anh không thể làm gì hơn ngoài chúc phúc cho họ? Tôi cũng vậy à? Không, tôi thực lòng thấy hạnh phúc cho Hàm Vũ Phong. Cô ấy là một cô gái tốt. Cô ấy khiến Hàm Vũ Phong hạnh phúc. Tôi chấp nhận điều đó. Tôi chẳng khó chịu. Dù bây giờ tôi cũng thật sự khó chịu. Tôi bực bội vì Hoàng Lâm. Vì anh chẳng biết cái quái gì về tôi cả.
“Chúng ta phải kết thúc kiểu này thôi, Hoàng Lâm ạ.”
“Em nói gì?”
Anh có vẻ sửng sốt.
“Kết thúc kiểu quan hệ này này! Chúng ta đã dây dưa quá nhiều rồi mà em thì không muốn thứ gì thay đổi cả! Anh hiểu không? Em muốn chúng ta luôn là bạn…”
“Nhưng anh không muốn.”
Ầm. Sấm nổ trên đầu. Các bóng điện trong nhà nổ tung. Tôi nổ tung. Hoàng Lâm vừa nói cái gì thế?
“Anh… không muốn làm bạn với em”, tôi không hỏi lại, mà nhắc lại như một câu khẳng định. Đây không còn là câu nghi vấn nữa. Anh không muốn làm bạn với tôi. Thật buồn cười thay.
“Anh không có ý như vậy!”
Anh có vẻ lúng túng. Tốt thôi. Anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn. Nói bất cứ thứ gì anh muốn. Tôi chẳng quan tâm. Tôi mặc kệ. Tôi cảm thấy thật tồi tệ, vô cùng tồi tệ. Ngay cả việc Hàm Vũ Phong lấy vợ cũng không tồi tệ đến thế này.
“Nghe em nói đây”, tôi vẫn phải cứng rắn. Tôi muốn khóc lắm rồi. “Em biết chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Em xin lỗi, nếu như biết trước em không thể dừng lại thì em sẽ không để nó xảy ra ngay từ đầu. Mong anh đừng hiểu nhầm gì cả. Sau những gì đã xảy ra, nếu chúng ta không thể làm bạn như trước, chỉ cần anh đừng coi em như người dưng là được…”
“Em đang nói gì thế?”, anh ngắt lời tôi một cách cáu kỉnh, “Em đang xuyên tạc câu nói của anh đấy!”
“Không phải đã rõ ràng quá rồi à?”
Tôi đã quay lưng lại với anh và khóc. Tôi không thể ngăn cản được những lúc bất chợt yếu đuối. Ngày xưa, tôi thường không khóc quá nhiều trước anh Vũ Phong. Tôi gần như mới chỉ khóc trước Hoàng Lâm một lần, khi say. Tôi cũng chẳng nhớ. Dù sao nó cũng chẳng vẻ vang gì.
“Anh nói là anh không muốn làm bạn em. Vì… bởi vì…”
Anh tiến đến đặt hai tay lên vai tôi. Quá lười để hất tay anh ra. Thực chất, tôi muốn được chạm vào anh, muốn được anh chạm vào. Nhưng những gì anh vừa nói thật tệ, chẳng giúp tâm trạng tôi khá lên tí nào hết.
“Nào, nhìn anh một chút được không?”
“Anh đang cố an ủi em à?”, tôi bật cười. Tôi không hiểu nó đã chứa đủ sự chua chát chưa. Anh không có vẻ gì bị lay động bởi tôi.
“Anh không muốn làm bạn em. Anh muốn làm người yêu của em. Anh yêu em rồi, Chu Bạch Thảo ạ.”
Thật.
Điên.
Rồ.
Tôi đã có thể phát điên ngay lúc ấy. Tim tôi có thể vỡ ra thành nghìn mảnh, nhưng vẫn đập, đập, đập. Tôi cảm thấy đang có lửa sôi trong lòng, và mắt tôi mờ đi nhưng tôi không khóc. Anh nhìn tôi lo lắng. Có phải do tôi im lặng quá lâu rồi không?
“Em… nói gì đi chứ…?”, anh rụt rè hỏi. Anh vẫn căng thẳng. Anh cố nhìn vào mắt tôi nhưng tôi hiểu rằng anh chẳng thu được kết quả gì.
“Em… không thích trò tán tỉnh vớ vẩn này đâu, Hoàng Lâm. Nếu anh làm thế chỉ để vượt qua cái đám cưới này thì…”
“Không, anh nói thật đấy!”, anh nắm lấy bắp tay của tôi, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi, Bạch Thảo ạ. Anh xin thề!”
“Làm sao em… em tin được?”, tôi bỗng nhiên hồi hộp. Anh đã yêu bao nhiêu cô gái rồi? Tám năm, tôi và anh từ khi quen nhau đến giờ đã tám năm rồi đấy? “Ai anh cũng tán tỉnh ngay từ lần đầu tiên gặp mà, phải không?”
“Nhưng không phải em!”, anh dịch người sát về phía tôi, “Anh không dám tán tỉnh em, dù rất muốn. Em có biết tại sao không? Vì anh sợ em từ chối, anh sẽ không thể ở bên cạnh em được. Anh chấp nhận làm bạn với em chỉ vì anh muốn được quan tâm đến em mà thôi. Em không nhận ra những người anh từng hẹn hò… đều giống em à?”
Tôi cảm thấy căn phòng này vừa lật nghiêng mười lăm độ, nghiêng ngả, quay cuồng. Tôi chẳng biết lời anh nói có thật hay không nữa. Ai mà biết có phải anh phát cuồng lên vì Vũ Lục Hàn đã lấy chồng hay không?
“Ý anh… anh bảo… những năm qua… là anh…”
“Anh… Anh thấy em yêu người khác… Anh cũng chỉ muốn tìm đến ai đó để không bị bùng nổ cảm xúc thôi…”
Hoàng Lâm có vẻ bối rối. Anh không dám nhìn vào mắt tôi. Anh gãi đầu một cách vụng về và ngồi xuống ghế. Tôi không nghĩ tôi sẽ ngồi xuống cạnh anh.
“Anh thích em, anh yêu hàng tá người khác, rồi anh lại vẫn thích em? Đó là kiểu gì vậy?”
“Không. Anh nghĩ anh đã hết tình cảm với em từ lâu rồi. Chỉ là… gần đây… em lại thổi bùng nó lên…”
Tôi hoang mang nhìn anh. Và anh cũng bất giác ngước mắt lên đối diện tôi. Cái nhìn của anh cứ như có lửa đốt. Tôi thấy người mình nóng bừng dù tôi chẳng mặc gì khác ngoài chiếc váy phù dâu bằng ren. Gần đây quả là tôi với anh có hơi… thiếu kiểm soát. Tôi cũng chẳng biết nữa. Anh cứ như một loại nam châm, lỡ chạm vào rồi rất khó để cưỡng lại.
“Kiểu quan hệ này sẽ không kéo dài được đâu…”
“Chẳng có kiểu quan hệ gì cả. Em không thể cho chúng ta được bắt đầu à?”
“Bắt đầu? Có phải đây là kiểu của anh không? Kiểu tìm đến người khác để khỏa lấp?”
“Làm ơn đi mà. Lần này anh thật sự rất… rất nghiêm túc!”
Anh đứng dậy, một lần nữa. Và anh nhìn vào tôi, một lần nữa. Tôi không hiểu tôi nên cảm thấy thế nào. Những điều anh nói… vừa khiến tôi hi vọng, đồng thời tôi lại sợ thất vọng. Đúng là sáu tháng vừa qua, anh ở bên tôi chẳng hề nhắc đến Vũ Lục Hàn, cũng chẳng nhắc đến ai. Nhưng làm sao tôi biết anh có thật lòng với tôi, hay chỉ là anh sợ khi tôi đi Mỹ, anh sẽ không thể tìm được ai để giúp anh quên Vũ Lục Hàn, để sẵn sàng lên giường với anh mà không đòi hỏi trách nhiệm. Tôi là người quá hoàn hảo đối với anh, vào lúc này. Ngay từ đầu, chúng tôi đến với nhau cũng chỉ vì muốn quên đi những người không dành cho mình.
“Em muốn anh làm bất cứ điều gì để chứng minh, anh cũng làm được”, anh tha thiết. Cái cách anh nhìn tôi khiến tôi muốn lao vào ôm lấy anh. Lúc ấy, tôi biết anh nói thật. Nhưng khi nó qua đi, tôi lại hoang mang và sợ hãi.
“Anh biết mà”, tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, “Nếu chúng ta yêu nhau… Nếu… nếu em hi vọng… Thì khi em thất vọng, em biết chắc chắn chúng ta không thể nào trở về như trước được nữa. Chúng ta sẽ thành người dưng, chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ tránh mặt nhau. Thà… thà dừng lại ngay bây giờ, thì em sẽ không… không mất anh… Giống như cách anh nghĩ…”
“Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, em biết mà!”, anh đột ngột ôm lấy gương mặt tôi. Có một chút bối rối, nhưng tôi không thể thoát khỏi bàn tay anh.
“Em không chắc chắn, anh ạ. Em không muốn làm điều gì khiến em không chắc chắn.”
“Không, xin em. Anh yêu em, từ trước đến giờ chưa lúc nào anh dám khẳng định điều ấy với bất cứ ai cả. Anh… cũng sợ. Anh sợ em không tin anh, anh sợ em không đồng ý. Bây giờ anh đang sợ run lên đây. Em có cảm thấy không? Anh biết một kẻ thích chơi bời như anh khiến em không thấy an tâm, anh cũng rất khổ sở khi không thể làm gì lúc này để chứng tỏ cho em cả. Nhưng anh… anh chỉ cần em… tin anh một lần. Anh sẽ cho em thấy… Anh…”
“Tại sao… Tại sao anh lại nói những điều này… vào hôm nay? Anh có bao nhiêu cơ hội trong suốt thời gian qua, tại sao lại là lúc này?”
Ám ảnh về người cũ của anh? Tôi có đấy. Anh đến với tôi vì bị thất tình. Công bằng mà nói, tôi cũng vậy. Tôi còn yêu Hàm Vũ Phong trong khoảng thời gian quá dài. Liệu anh có cảm thấy thiếu tin tưởng ở tôi?
“Thật lòng, Vũ Phong và Hải Minh đã giục anh nói ra từ rất lâu rồi”, anh có vẻ hối hận, “Nhưng anh sợ… em không yêu anh. Anh không muốn mất em. Thú nhận với em là hành động nhanh nhất để đánh mất em. Nhưng hôm nay, anh… Em đã hôn anh, nên anh…”
Tôi bỗng thấy điều này khá ngộ nghĩnh, vì thế, tôi phá lên cười. Anh ngơ ngác thấy rõ.
“Em… cười gì vậy?”
“Chỉ vì em hôn lên má anh mà anh quyết định tỏ tình sao?”
“Ừ”, anh cũng bật cười. Trông anh đã bớt căng thẳng. Tôi không hiểu sao, nhưng tôi cũng thấy khá dễ chịu.
“Động lực nào đã khiến anh nói những thứ sến như vậy?”
“Em, động lực là em. Ngoài ra còn Đầu Cà Rốt và Tóc Vàng Hoe nữa.”
Tôi chỉ biết lắc đầu và cười. Có thể tôi hơi điên nên đầu óc đảo lộn hết cả. Tôi thấy anh rất đáng yêu.
“Vậy… em nói sao? Em có cho anh cơ hội chứng minh không?”
Anh hỏi lại. Anh vẫn đang nâng niu khuôn mặt tôi. Tôi thừa nhận, tôi mủi lòng rồi. Tôi không còn thấy sợ hãi và nghi ngờ anh như lúc anh bước vào và bắt đầu nói. Tôi biết tôi có thể sẽ mất anh, nếu chúng tôi cùng nhận ra chúng tôi ngộ nhận tình cảm và để mất nhau. Nhưng nếu tôi nói không, tôi cũng biết rõ, tôi sẽ vô cùng hối hận.
“Anh biết không, tuần sau em đi Mỹ rồi. Em sẽ ở đó ba tháng rồi về nước khoảng một tuần, và trở lại Mỹ khoảng hai năm. Đó là chương trình đào tạo tối thiểu của họ…”
“Em nói vậy để làm gì?”, anh có vẻ hoang mang. Tôi nhún vai, đảo mắt, thở dài.
“Nếu… nếu anh đợi em được ba tháng… Thì có thể… trước khi em đi Mỹ, em sẽ…”
Hoàng Lâm vừa thở ra nhẹ nhõm. Đôi mắt anh cũng se lại, dịu dàng hơn.
“Anh đã đợi em suốt sáu tháng rồi. Anh đợi em sáu năm nữa cũng được.”
Tôi không thể ngăn mình mỉm cười.
“Vậy thì hẹn anh ba tháng nữa.”
“Nghĩa là… bây giờ em.. không đồng ý à?”
“Hoàng Lâm ạ”, tôi gỡ tay anh xuống và nhìn thẳng vào anh, “Hãy tin em, em cũng có tình cảm với anh. Em chỉ muốn chúng ta cùng tự thử thách bản thân thôi. Em cũng sẽ đợi anh, ba tháng. Anh chỉ còn tự do được ba tháng nữa thôi…”
Anh tràn đầy tình cảm. Anh thật sự yêu tôi. Tôi luôn giữ bản thân mình cứng rắn, nhưng Chúa ơi, lúc này tôi chỉ muốn sà vào lòng anh và tận hưởng mùi hương quyến rũ quen thuộc của anh một cách mãn nguyện.
“Em thật biết cách khiến người ta phát điên, theo cả hai cách”, anh khổ sở thì thầm. Tôi chỉ có thể ôm anh thật chặt. Anh đáp lại bằng vòng tay siết quanh người tôi tuyệt cùng mạnh mẽ.
“Nếu bây giờ em chưa phải bạn gái anh, thì anh có được hôn em không?”
Câu hỏi của anh khiến tôi bối rối vài giây. Đồng thời cũng vô cùng kích thích.
“Nếu em nói có, anh sẽ không nghĩ em dễ dãi chứ?”
“Không đâu”, anh cười, “Vì anh biết em chỉ nói có với người em yêu.”
“Anh sắp thành công rồi đấy, Hoàng Lâm.”
“Anh biết. Anh biết mà.”
Chúng tôi trao cho nhau ánh mắt yêu thương. Và anh cúi xuống hôn tôi, cho tôi nhớ lại đôi môi anh mềm mại đến mức nào. Giây phút ấy ngọt ngào và tuyệt vời đến mức, tôi không muốn rời xa khỏi anh nữa.
Ba tháng, được thôi. Vấn đề là, tôi sợ rằng chính tôi sẽ không chịu nổi quá ba ngày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.