Chương 2
JuneHoang98
26/02/2015
Chương 2
Đã sáu năm rồi tôi chưa có về nước. Từ khi ba tôi lấy vợ khác thì tôi chẳng còn muốn sống ở căn nhà đó nữa. Ba tôi cũng chẳng ngại ngần gì tống đứa con trai là tôi đây qua nước ngoài. Tôi thật sự mong mình nhanh một chút trưởng thành, tôi sẽ không phải nhìn sắc mặt ba tôi để mà sống nữa. Ba là một người đàn ông gia trưởng, ở đâu cũng cho mình là nhất. Ông lại là một người lăng nhăng, kể cả khi đã có vợ con rồi nhưng vẫn suốt ngày kiếm gái, qua đêm bên ngoài. Tôi nhiều đêm chứng kiến mẹ tôi lén lút khóc trong nhà vệ sinh mỗi khi buổi tối ba không về nhà hoặc khiển trách mẹ vì một điều gì đó. Sau đó mẹ lại tươi cười như không mà ôm tôi ngủ, nhưng đôi mắt đỏ hoe của mẹ chính là bằng chứng tốt nhất. Mẹ cũng không biết, khi bà đang say giấc, sẽ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nấc nhẹ, và nước mắt sẽ chảy ra trong vô thức.
Tôi sống chết cũng không đồng ý về nhà. Có lẽ ba cũng không muốn ngày nào cha con gặp nhau cũng đối đầu, đồng ý mua cho tôi một căn hộ gần trường mà tôi sắp học và một chiếc xe đạp loại tốt. Căn hộ không lớn lắm, nhưng đầy đủ, yên tĩnh, rất thích hợp với tôi. Kể ra thì tôi là một người khó tính, lại không yêu thích sự ồn ào. Tôi thường ở nhà lên mạng thay vì theo đám bạn đi chơi hay dự tiệc. Tôi ngủ nướng trong khi đám bạn cùng lớp kéo nhau đi dã ngoại. Tôi xem ti vi trong khi đám bạn đến rạp chiếu. Tôi chính là không thích ở cùng nhiều người. Đây là thói quen của tôi, vì thế tôi cũng không có bạn bè gì. Cùng lắm chỉ là mấy đứa ngồi gần trong lớp lâu lâu cũng nói một hai câu gì đó. Tính tôi không phải kiêu ngạo gì, nhưng cũng chẳng phải là kiểu dễ hòa đồng. Lúc đầu cũng có vài người làm quen nói chuyện nhưng về sau thấy tôi nhàm chán cũng chẳng thèm đụng chạm gì nữa. Tôi cũng chẳng thiết tha níu kéo gì.
Sắp tới tôi sẽ vào học trường Thiên Hòa. Trường này nghe nói cũng khá tốt, là trường tư. Tôi cũng chẳng quan tâm mình học trường, miễn không thất học là được rồi, không phải sao? Nhưng mà thật không hiểu sao ông ta lại tìm cách đưa tôi vào lớp chọn của trường. lớp này toàn những học sinh thi tuyển, có điểm thi nằm trong top 40. Tôi không chắc rằng thực lực của tôi liệu có đạt đến trình độ đó không. Nếu không chẳng lẽ phải đứng chót sao? Nhưng tôi biết tôi không thể tiếp tục kháng nghị với ba nữa. Tôi biết chuyện dọn ra ngoài ở là giới hạn cuối cùng. Tôi không thể đưa ra yêu cầu nào nữa. Đã vậy chuyện tôi học thế nào chính là chuyện của tôi. Ngoài ra, tôi còn có một đặc điểm đó chính là siêu cấp lười biếng. không biết lần này nhập học có gì mới không đây? Nhưng trước mắt là lười đến hết muốn đi đâu rồi.
***********
Hôm nay trường yêu cầu học sinh lên nhận lớp và thầy cô chủ nhiệm mới trước khi năm học bắt đầu, đồng thời nghe sinh hoạt một số nội quy. Sau khi nghe thầy hiệu trưởng sinh hoạt xong, tôi đang định đi vào lớp thì thấy bóng dáng của một người con trai. Thế là tôi đứng đó, đứng yên không nhúc nhích mãi một lúc, sau đó:
-Này, Vũ, em đang nhìn gì thế? Ngơ ngẩn thế kia? Ma nhập à? Hay ngắm được anh nào rồi?
Đúng là giật cả mình. Đang ngồi tập trung thì bị Hưng vỗ vai một cái muốn té ghế đã vậy còn oang oang cái miệng nữa. Thật là, chị đây đang làm chính sự mà giữa đường sao lại nhảy ra con kì đà thế này. Mà thật ra cái chuyện mà tôi đang làm cũng không có gì quan trọng cho lắm. Nhưng đúng là tôi đang ngắm trai thật. Cái này thì không oan uổng gì. May là mấy đứa bạn tôi không có ở đây nếu không tôi đã bị tụi nó kéo ra tra khảo, đâu được thảnh thơi như bây giờ. Đúng như những gì tôi đã nghĩ, người đó nhập học tại trường mình. Hiện giờ hắn vẫn đứng ở trước phòng giáo viên chờ giáo viên chủ nhiệm dẫn về lớp. tôi đang định xem hắn học lớp nào để sau này còn tìm. Bỗng tự nhiên giọng của cô thủ quỹ vang lên trên loa thông báo của trường yêu cầu các lớp trưởng xuống phòng tài vụ để nhận phù hiệu và mấy thứ văn phòng phẩm. Thế là đành phải lủi thủi bước đi trong tiếc nuối khi không biết hắn sẽ học lớp nào. Tự dưng có cánh tay quàng qua vai tôi kéo tôi lại. Là Hưng, nãy giờ quên mất anh ta vẫn đang đứng đây.
-Sao thế? Làm gì như người mất hồn vậy?-Hưng hỏi tôi
-Không có gì. Giờ em phải lên phòng tài vụ. Tránh đường nào. Nhanh lên nào.
Tôi hất cái tay trên vai mình ra rồi chuồn đi mất. Đi được một đoạn khá xa quay lại thì thấy anh vẫn đang đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng không dõi về phía tôi mà ngẩn ngơ nhìn nơi nào đó. Tôi dò theo ánh mắt của anh thì thấy bóng dáng của “người nào đó” liền hiểu ra, che khóe miệng đang cười mà quay đầu đi không nhìn lại thêm lần nào nữa. Cứ để Hưng ngây ngẩn trong thế giới của mình thêm chút nữa đi. Tôi tung tăn đi về phía khu vực phòng tài vụ, vẫn không quên liếc nhìn bóng dáng của hắn đang đứng cách đó vài bước rồi mới đi vào. Tự nhiên thấy mình hơi bị háo sắc hay sao ấy. Cứ nhìn người ta hoài như vậy. Mà thôi kệ đi, mình mê trai thôi chứ có mê gái đâu mà sợ. Tôi chính là con gái 100% ấy. Chỉ là về phần tích cách, thôi khỏi bàn cãi đi. Nói ra chỉ tổ làm đau lòng người.
Đợi đến khi tôi xong việc tôi sẽ đi tìm hắn xem hắn học lớp nào, chủ nhiệm là ai. Sau đó sẽ mua chuộc một người trong lớp đó làm giám điệp để điều tra con người của hắn, sở thích, tích cách, nơi ở, tên phụ huynh. Hình như cái cuối cùng không cần thiết thì phải? thôi kệ, càng nhiều người càng tốt, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Đôi khi quen biết với bậc phụ mẫu lại có nhiều ích lợi hơn. Hắc hắc…, cứ chờ đó!
***************
Chờ ở ngoài phòng giáo viên từ nãy đến giờ cũng khoảng 20’ , tôi mới gặp được cô Hồng. Cô Minh Hồng là cô chủ nhiệm của tôi. Cô đã ngoài 50, đeo kính có gọng màu đỏ sậm, khá nghiêm khắc nhưng nói chuyện khá nhẹ nhàng. Sau đó cô chỉ hỏi vài câu rồi lại bảo tôi đứng đó chờ cô. Suýt tí nữa không nhịn được chửi thề rồi. Tôi đứng đó được một lát thì quyết định tự lên lớp trước. Hôm trước tôi lên trường trình diện thì cũng tự tìm xem lớp mình nằm ở đâu. Tôi học 11A1, ở dãy A, lầu 3, phòng ngoài cùng. Sau khi lên được trên lầu, nhìn vào lớp mới của mình thì thấy cái lớp ồn như cái chợ vậy. Cứ tưởng lớp chọn của trường thì phải ngoan ngoãn, im lặng và "mọt sách" chứ. Sao không giống trong tưởng tượng của tôi chút nào. Hay là đi nhầm tầng. Không đúng, tầng cao nhất rồi mà. Nhầm phòng sao? Cũng không đúng, bảng tên lớp ghi rõ là 11A1 mà. Nếu tôi không nhầm lẫn gì thì chắc chắn là mấy người này vào nhầm phòng học. Hoặc chỉ còn một cách để lý giải đó chính là lớp này đúng là lớp mới của tôi. Đối với người thích yên tĩnh như tôi thì mấy người này quá ư là ồn ào. Phải chi trao đổi bài học thì không nói. Đằng này họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi lẳng lặng đứng đó chờ cô giáo chủ nhiệm về lớp. Cứ tự tiện mà xông vào thể nào cũng sẽ bị xem là người ngoài hành tinh. Tôi không muốn chơi nổi. Vậy nên tôi đứng đợi tiếp. Nhưng mấy đứa ngồi trong lớp vẫn ngồi tám say sưa, không thèm chú ý đến người vẫn đi qua đi lại trước hành lang là tôi đây. Nhập tâm đến thế cơ à. Hoàn toàn không xem tôi ra gì sao chứ? Đáng giận!
Nhưng mà thôi, vậy cũng tốt. Tôi đỡ phải bị hỏi linh ta linh tinh gì đó. Hình như có người đang đi về phía này thì phải.. Tóc ngắn, tướng đi khá nghênh ngang như con trai, nhưng tôi biết đó là con gái. Không phải là nhờ cái gì đó gọi là trực giác tôi mới biết cô ta là con gái mà là đồng phục nữ trường này vốn là váy, lại còn là xanh đen dài đến đầu gối, nhìn khá đơn giản nhưng dễ thương. Cô ta cũng không rời mắt khỏi tôi bất kì giây nào làm tôi nghi ngờ từ khi nào mình có sức hút như đến như vậy. Nhưng cái biểu cảm kì lạ trên mặt cô ta vẫn duy trì cho đến khi đứng trước mặt tôi rồi biến mất:
-Cậu là học sinh mới?
Đã sáu năm rồi tôi chưa có về nước. Từ khi ba tôi lấy vợ khác thì tôi chẳng còn muốn sống ở căn nhà đó nữa. Ba tôi cũng chẳng ngại ngần gì tống đứa con trai là tôi đây qua nước ngoài. Tôi thật sự mong mình nhanh một chút trưởng thành, tôi sẽ không phải nhìn sắc mặt ba tôi để mà sống nữa. Ba là một người đàn ông gia trưởng, ở đâu cũng cho mình là nhất. Ông lại là một người lăng nhăng, kể cả khi đã có vợ con rồi nhưng vẫn suốt ngày kiếm gái, qua đêm bên ngoài. Tôi nhiều đêm chứng kiến mẹ tôi lén lút khóc trong nhà vệ sinh mỗi khi buổi tối ba không về nhà hoặc khiển trách mẹ vì một điều gì đó. Sau đó mẹ lại tươi cười như không mà ôm tôi ngủ, nhưng đôi mắt đỏ hoe của mẹ chính là bằng chứng tốt nhất. Mẹ cũng không biết, khi bà đang say giấc, sẽ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nấc nhẹ, và nước mắt sẽ chảy ra trong vô thức.
Tôi sống chết cũng không đồng ý về nhà. Có lẽ ba cũng không muốn ngày nào cha con gặp nhau cũng đối đầu, đồng ý mua cho tôi một căn hộ gần trường mà tôi sắp học và một chiếc xe đạp loại tốt. Căn hộ không lớn lắm, nhưng đầy đủ, yên tĩnh, rất thích hợp với tôi. Kể ra thì tôi là một người khó tính, lại không yêu thích sự ồn ào. Tôi thường ở nhà lên mạng thay vì theo đám bạn đi chơi hay dự tiệc. Tôi ngủ nướng trong khi đám bạn cùng lớp kéo nhau đi dã ngoại. Tôi xem ti vi trong khi đám bạn đến rạp chiếu. Tôi chính là không thích ở cùng nhiều người. Đây là thói quen của tôi, vì thế tôi cũng không có bạn bè gì. Cùng lắm chỉ là mấy đứa ngồi gần trong lớp lâu lâu cũng nói một hai câu gì đó. Tính tôi không phải kiêu ngạo gì, nhưng cũng chẳng phải là kiểu dễ hòa đồng. Lúc đầu cũng có vài người làm quen nói chuyện nhưng về sau thấy tôi nhàm chán cũng chẳng thèm đụng chạm gì nữa. Tôi cũng chẳng thiết tha níu kéo gì.
Sắp tới tôi sẽ vào học trường Thiên Hòa. Trường này nghe nói cũng khá tốt, là trường tư. Tôi cũng chẳng quan tâm mình học trường, miễn không thất học là được rồi, không phải sao? Nhưng mà thật không hiểu sao ông ta lại tìm cách đưa tôi vào lớp chọn của trường. lớp này toàn những học sinh thi tuyển, có điểm thi nằm trong top 40. Tôi không chắc rằng thực lực của tôi liệu có đạt đến trình độ đó không. Nếu không chẳng lẽ phải đứng chót sao? Nhưng tôi biết tôi không thể tiếp tục kháng nghị với ba nữa. Tôi biết chuyện dọn ra ngoài ở là giới hạn cuối cùng. Tôi không thể đưa ra yêu cầu nào nữa. Đã vậy chuyện tôi học thế nào chính là chuyện của tôi. Ngoài ra, tôi còn có một đặc điểm đó chính là siêu cấp lười biếng. không biết lần này nhập học có gì mới không đây? Nhưng trước mắt là lười đến hết muốn đi đâu rồi.
***********
Hôm nay trường yêu cầu học sinh lên nhận lớp và thầy cô chủ nhiệm mới trước khi năm học bắt đầu, đồng thời nghe sinh hoạt một số nội quy. Sau khi nghe thầy hiệu trưởng sinh hoạt xong, tôi đang định đi vào lớp thì thấy bóng dáng của một người con trai. Thế là tôi đứng đó, đứng yên không nhúc nhích mãi một lúc, sau đó:
-Này, Vũ, em đang nhìn gì thế? Ngơ ngẩn thế kia? Ma nhập à? Hay ngắm được anh nào rồi?
Đúng là giật cả mình. Đang ngồi tập trung thì bị Hưng vỗ vai một cái muốn té ghế đã vậy còn oang oang cái miệng nữa. Thật là, chị đây đang làm chính sự mà giữa đường sao lại nhảy ra con kì đà thế này. Mà thật ra cái chuyện mà tôi đang làm cũng không có gì quan trọng cho lắm. Nhưng đúng là tôi đang ngắm trai thật. Cái này thì không oan uổng gì. May là mấy đứa bạn tôi không có ở đây nếu không tôi đã bị tụi nó kéo ra tra khảo, đâu được thảnh thơi như bây giờ. Đúng như những gì tôi đã nghĩ, người đó nhập học tại trường mình. Hiện giờ hắn vẫn đứng ở trước phòng giáo viên chờ giáo viên chủ nhiệm dẫn về lớp. tôi đang định xem hắn học lớp nào để sau này còn tìm. Bỗng tự nhiên giọng của cô thủ quỹ vang lên trên loa thông báo của trường yêu cầu các lớp trưởng xuống phòng tài vụ để nhận phù hiệu và mấy thứ văn phòng phẩm. Thế là đành phải lủi thủi bước đi trong tiếc nuối khi không biết hắn sẽ học lớp nào. Tự dưng có cánh tay quàng qua vai tôi kéo tôi lại. Là Hưng, nãy giờ quên mất anh ta vẫn đang đứng đây.
-Sao thế? Làm gì như người mất hồn vậy?-Hưng hỏi tôi
-Không có gì. Giờ em phải lên phòng tài vụ. Tránh đường nào. Nhanh lên nào.
Tôi hất cái tay trên vai mình ra rồi chuồn đi mất. Đi được một đoạn khá xa quay lại thì thấy anh vẫn đang đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng không dõi về phía tôi mà ngẩn ngơ nhìn nơi nào đó. Tôi dò theo ánh mắt của anh thì thấy bóng dáng của “người nào đó” liền hiểu ra, che khóe miệng đang cười mà quay đầu đi không nhìn lại thêm lần nào nữa. Cứ để Hưng ngây ngẩn trong thế giới của mình thêm chút nữa đi. Tôi tung tăn đi về phía khu vực phòng tài vụ, vẫn không quên liếc nhìn bóng dáng của hắn đang đứng cách đó vài bước rồi mới đi vào. Tự nhiên thấy mình hơi bị háo sắc hay sao ấy. Cứ nhìn người ta hoài như vậy. Mà thôi kệ đi, mình mê trai thôi chứ có mê gái đâu mà sợ. Tôi chính là con gái 100% ấy. Chỉ là về phần tích cách, thôi khỏi bàn cãi đi. Nói ra chỉ tổ làm đau lòng người.
Đợi đến khi tôi xong việc tôi sẽ đi tìm hắn xem hắn học lớp nào, chủ nhiệm là ai. Sau đó sẽ mua chuộc một người trong lớp đó làm giám điệp để điều tra con người của hắn, sở thích, tích cách, nơi ở, tên phụ huynh. Hình như cái cuối cùng không cần thiết thì phải? thôi kệ, càng nhiều người càng tốt, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Đôi khi quen biết với bậc phụ mẫu lại có nhiều ích lợi hơn. Hắc hắc…, cứ chờ đó!
***************
Chờ ở ngoài phòng giáo viên từ nãy đến giờ cũng khoảng 20’ , tôi mới gặp được cô Hồng. Cô Minh Hồng là cô chủ nhiệm của tôi. Cô đã ngoài 50, đeo kính có gọng màu đỏ sậm, khá nghiêm khắc nhưng nói chuyện khá nhẹ nhàng. Sau đó cô chỉ hỏi vài câu rồi lại bảo tôi đứng đó chờ cô. Suýt tí nữa không nhịn được chửi thề rồi. Tôi đứng đó được một lát thì quyết định tự lên lớp trước. Hôm trước tôi lên trường trình diện thì cũng tự tìm xem lớp mình nằm ở đâu. Tôi học 11A1, ở dãy A, lầu 3, phòng ngoài cùng. Sau khi lên được trên lầu, nhìn vào lớp mới của mình thì thấy cái lớp ồn như cái chợ vậy. Cứ tưởng lớp chọn của trường thì phải ngoan ngoãn, im lặng và "mọt sách" chứ. Sao không giống trong tưởng tượng của tôi chút nào. Hay là đi nhầm tầng. Không đúng, tầng cao nhất rồi mà. Nhầm phòng sao? Cũng không đúng, bảng tên lớp ghi rõ là 11A1 mà. Nếu tôi không nhầm lẫn gì thì chắc chắn là mấy người này vào nhầm phòng học. Hoặc chỉ còn một cách để lý giải đó chính là lớp này đúng là lớp mới của tôi. Đối với người thích yên tĩnh như tôi thì mấy người này quá ư là ồn ào. Phải chi trao đổi bài học thì không nói. Đằng này họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi lẳng lặng đứng đó chờ cô giáo chủ nhiệm về lớp. Cứ tự tiện mà xông vào thể nào cũng sẽ bị xem là người ngoài hành tinh. Tôi không muốn chơi nổi. Vậy nên tôi đứng đợi tiếp. Nhưng mấy đứa ngồi trong lớp vẫn ngồi tám say sưa, không thèm chú ý đến người vẫn đi qua đi lại trước hành lang là tôi đây. Nhập tâm đến thế cơ à. Hoàn toàn không xem tôi ra gì sao chứ? Đáng giận!
Nhưng mà thôi, vậy cũng tốt. Tôi đỡ phải bị hỏi linh ta linh tinh gì đó. Hình như có người đang đi về phía này thì phải.. Tóc ngắn, tướng đi khá nghênh ngang như con trai, nhưng tôi biết đó là con gái. Không phải là nhờ cái gì đó gọi là trực giác tôi mới biết cô ta là con gái mà là đồng phục nữ trường này vốn là váy, lại còn là xanh đen dài đến đầu gối, nhìn khá đơn giản nhưng dễ thương. Cô ta cũng không rời mắt khỏi tôi bất kì giây nào làm tôi nghi ngờ từ khi nào mình có sức hút như đến như vậy. Nhưng cái biểu cảm kì lạ trên mặt cô ta vẫn duy trì cho đến khi đứng trước mặt tôi rồi biến mất:
-Cậu là học sinh mới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.