Chương 32
JuneHoang98
26/02/2015
Chương 32
-A1 cố lên...
-A1 vô địch... Fighting!!!!
-A1 is the best....Cố lên mấy đứa...
Nhưng la lớn nhất vẫn là con nhỏ đáng ghét đó:
-Kiến Kha cố lên, tôi yêu cậuuuuuuu!!!!!!!!
Ở một bên, tụi lớp tôi đang hò hét cổ vũ ầm trời, làm mọi người trong sân ai cũng hiếu kỳ nhìn về phía này. Người kéo đến càng ngày càng đông, mà mấy đứa trong sân đá càng ngày càng đi xuống. Đây là trận thứ ba của lớp tôi, nếu trận này thắng, chúng tôi sẽ được vào chung kết khối 11. Hai trận tương đối dễ dàng, khó ăn nhất vẫn là lớp 11A2, đối thủ của chúng tôi hiện giờ. Lớp 11A2 năm ngoái giành giải nhì bóng đá nam của khối, và dĩ nhiên lớp tôi năm ngoái chính là đứng thứ ba.
Tỉ số bây giờ đang là 3-3, chúng tôi đều đang rất căng thẳng. Đối phương xem chừng cũng không hơn gì. Còn có 5 phút nữa là kết thúc, nhưng hai bên vẫn đang hoà nhau. Không chừng lát nữa sẽ phải đá tiếp hiệp phụ. Mà cả hai bên xem ra đã mệt lắm rồi. Trận đấu diễn ra vào buổi chiều, lúc tan học. Vốn đã học cả ngày vô cùng mệt mỏi lại phải ở lại thi đấu, quả thật khó mà duy trì thêm lâu hơn nữa.
-Kha, bóng đến.
Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi lung tung thì thình lình nghe tiếng của Huy Bình gọi, giật mình nhận ra bóng đã lăn tới chân mình. Tôi không kịp suy nghĩ gì cả ngay lập tức dẫn bóng về phía khung thành đồi phương. May thay lúc đó phòng thủ cũng không gắt, phần lớn ở bên kia sân, chỉ còn mình thủ môn A2 và tôi một chọi một. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì đã vôi lao tới, nhanh chóng sút bóng, nín thở theo dõi. Chỉ thấy, anh chàng thủ môn bắt truợt, bóng lệch sang một huớng khác, đồng thời, lệch ra khỏi khung thành. Tiếng than thở tiếc nuối nhanh chóng vang lên. Tôi cảm thấy tức tối, không dễ gì mới có cơ hội mà lại bị tôi làm hỏng. Lúc đó, tự dưng có người đứng bên cạnh vỗ vai tôi, nhìn qua, thì ra là Giang, cậu ta nói:
-Đừng căng thẳng quá. Mình vẫn chưa thua mà.
Ngoài sân bỗng có ai đó la lên:
-Kiến Kha. Cậu làm được mà. Bình tĩnh. Tự tin lên. Tôi biết cậu làm được.
Không có thời gian để ý xem đó là ai hét, mà tôi nghĩ chẳng tốn bao nhiêu công sức để đoán ra. Í nhất lúc này tôi đã ổn định hơn rất nhiều. Một lúc sau, chúng tôi rốt cuộc có cơ hội trở mình. Vào lúc gần cuối giờ, cuối cùng tôi cũng đã ghi được bàn thắng thứ tư cho đội. Có lẽ thủ môn 11A2 không tập trung, chủ quan cho rằng sắp hết giờ nên bóng tới không kịp xoay sợ, kết quả chỉ có thể nhìn nó bay ngang qua vai mình.
Gần như sau đó chỉ vài giây, lớp tôi đã ùa vào chiếm sân. Nhìn mấy khuôn mặt của đối thủ, có lẽ chính là không phục, có ai ngờ được lúc gần hết giờ bóng lại vào lưới chứ. Hà Vũ không nói không rằng chạy lại đưa nước cho tôi uống, tôi cũng theo thói quen nhận lấy, lại làm cho mấy đứa xung quanh ồ lên, trầm trồ, xì xào, nhất thời làm cho tôi cảm thấy không tự nhiên. Cứ như là bọn toi có gian tình không bằng. Nhưng điều tôi không ngờ tới lúc đó là, Hà Vũ đột nhiên ôm tôi, nhất thời một tiếng "ồ" nữa vang lên, sau đó cảm thấy có gì đó lướt qua má mình, hơi ấm ấm, và rất nhanh. Tôi như muốn đứng hình, chết tại chỗ. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay của lớp tôi, còn có mấy tiếng hét đầy phấn khích. Đến khi tôi nhận ra Hà Vũ vừa mới làm gì, thì đã nhanh chóng đẩy mạnh cô ta sang một bên, chui ra khỏi đám người tìm đuờng thoát thân, bỏ lại những tiếng xì xào sau lưng.
Không thể tin đuợc. Hà Vũ vừa mới hôn tôi. Mà lại là ở giữa sân truờng, ngay tại truớc mắt cả lớp như vậy. Cô ta nghĩ cái gì vậy chứ? Sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy được?
Thế là, dù mới thi xong còn rất mệt nhưng tôi bất chấp chạy ra lấy xe về. Bỏ luôn cam kết nếu thắng thì sẽ đi ăn mừng với nhóm. Bây giờ còn lo ăn uống gì nữa chứ?
Về đến nhà, lấy di động ra xem thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, không ngoài dự đoán là của Hà Vũ. Ngoài ra còn có tin nhắn:"Xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu." Tôi không nhắn lại, cũng không biết nói gì, ngồi ngẩn người nhìn điện thoại. Tiếp đó một tin nhắn khác đến, vài phút sau là một tin nhắn khác nữa. Đến cái thứ tư tôi mới chịu cầm lên điện thoại, mở từng tin đọc.
"Kiến Kha à! Tôi xin lỗi mà. Tôi không muốn làm cậu tức giận đâu"
"Không phải cậu giận thật đó chứ. Đừng nhỏ mọn như vậy mà. Pleaseeeee"
"Đừng giận nữa mà. T.T"
Thật hết cách! Nếu tôi không trả lời chắc cô ta sẽ tiếp tục nhắn nữa. Đành phải soạn một tin nhắn cực kì ngắn gọn súc tích, nhanh chóng gửi đi, ngay sau đó liền tắt nguồn, ném điện thoại lên bàn, mang quần áo đi tắm.
*************************
Chờ mỏi mòn rốt cuộc cũng chờ đuợc tin nhắn trả lời của hắn.:
"Đuợc rồi. Tôi không giận"
Vậy là hắn không giận mình nữa phải không? Cứ cho là thế đi. Vậy tại sao gọi điện lại nghe tổng đài nói máy bận chứ? Gọi thêm vài lần nữa vẫn vậy. Không phải đang trốn tôi đấy chứ? Tôi có ăn thịt hắn đâu. Chuyện buổi chiều chỉ là do xúc động nhất thời thôi chứ bộ.
Tên nhỏ mọn! Lại đi so đo với con gái! Hứ! Tên ngu ngốc! Tên đáng ghét! Tên khó ưa! Ta nguyền rủa mi. Dám không để ý tới ta sao?
Con nhỏ Hoàng Diễm chết tiệt. Tất cả là tại bà. Tại sao bà lại đi kích thích tui làm mấy chuyện vớ vẩn này? Mà tại sao tui lại điên khùng mà nghe lời bà chứ? Ngày mai bà sẽ biết tay tui! Tui hận bà, Nguyễn Hoàng Diễm!
-A1 cố lên...
-A1 vô địch... Fighting!!!!
-A1 is the best....Cố lên mấy đứa...
Nhưng la lớn nhất vẫn là con nhỏ đáng ghét đó:
-Kiến Kha cố lên, tôi yêu cậuuuuuuu!!!!!!!!
Ở một bên, tụi lớp tôi đang hò hét cổ vũ ầm trời, làm mọi người trong sân ai cũng hiếu kỳ nhìn về phía này. Người kéo đến càng ngày càng đông, mà mấy đứa trong sân đá càng ngày càng đi xuống. Đây là trận thứ ba của lớp tôi, nếu trận này thắng, chúng tôi sẽ được vào chung kết khối 11. Hai trận tương đối dễ dàng, khó ăn nhất vẫn là lớp 11A2, đối thủ của chúng tôi hiện giờ. Lớp 11A2 năm ngoái giành giải nhì bóng đá nam của khối, và dĩ nhiên lớp tôi năm ngoái chính là đứng thứ ba.
Tỉ số bây giờ đang là 3-3, chúng tôi đều đang rất căng thẳng. Đối phương xem chừng cũng không hơn gì. Còn có 5 phút nữa là kết thúc, nhưng hai bên vẫn đang hoà nhau. Không chừng lát nữa sẽ phải đá tiếp hiệp phụ. Mà cả hai bên xem ra đã mệt lắm rồi. Trận đấu diễn ra vào buổi chiều, lúc tan học. Vốn đã học cả ngày vô cùng mệt mỏi lại phải ở lại thi đấu, quả thật khó mà duy trì thêm lâu hơn nữa.
-Kha, bóng đến.
Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi lung tung thì thình lình nghe tiếng của Huy Bình gọi, giật mình nhận ra bóng đã lăn tới chân mình. Tôi không kịp suy nghĩ gì cả ngay lập tức dẫn bóng về phía khung thành đồi phương. May thay lúc đó phòng thủ cũng không gắt, phần lớn ở bên kia sân, chỉ còn mình thủ môn A2 và tôi một chọi một. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì đã vôi lao tới, nhanh chóng sút bóng, nín thở theo dõi. Chỉ thấy, anh chàng thủ môn bắt truợt, bóng lệch sang một huớng khác, đồng thời, lệch ra khỏi khung thành. Tiếng than thở tiếc nuối nhanh chóng vang lên. Tôi cảm thấy tức tối, không dễ gì mới có cơ hội mà lại bị tôi làm hỏng. Lúc đó, tự dưng có người đứng bên cạnh vỗ vai tôi, nhìn qua, thì ra là Giang, cậu ta nói:
-Đừng căng thẳng quá. Mình vẫn chưa thua mà.
Ngoài sân bỗng có ai đó la lên:
-Kiến Kha. Cậu làm được mà. Bình tĩnh. Tự tin lên. Tôi biết cậu làm được.
Không có thời gian để ý xem đó là ai hét, mà tôi nghĩ chẳng tốn bao nhiêu công sức để đoán ra. Í nhất lúc này tôi đã ổn định hơn rất nhiều. Một lúc sau, chúng tôi rốt cuộc có cơ hội trở mình. Vào lúc gần cuối giờ, cuối cùng tôi cũng đã ghi được bàn thắng thứ tư cho đội. Có lẽ thủ môn 11A2 không tập trung, chủ quan cho rằng sắp hết giờ nên bóng tới không kịp xoay sợ, kết quả chỉ có thể nhìn nó bay ngang qua vai mình.
Gần như sau đó chỉ vài giây, lớp tôi đã ùa vào chiếm sân. Nhìn mấy khuôn mặt của đối thủ, có lẽ chính là không phục, có ai ngờ được lúc gần hết giờ bóng lại vào lưới chứ. Hà Vũ không nói không rằng chạy lại đưa nước cho tôi uống, tôi cũng theo thói quen nhận lấy, lại làm cho mấy đứa xung quanh ồ lên, trầm trồ, xì xào, nhất thời làm cho tôi cảm thấy không tự nhiên. Cứ như là bọn toi có gian tình không bằng. Nhưng điều tôi không ngờ tới lúc đó là, Hà Vũ đột nhiên ôm tôi, nhất thời một tiếng "ồ" nữa vang lên, sau đó cảm thấy có gì đó lướt qua má mình, hơi ấm ấm, và rất nhanh. Tôi như muốn đứng hình, chết tại chỗ. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay của lớp tôi, còn có mấy tiếng hét đầy phấn khích. Đến khi tôi nhận ra Hà Vũ vừa mới làm gì, thì đã nhanh chóng đẩy mạnh cô ta sang một bên, chui ra khỏi đám người tìm đuờng thoát thân, bỏ lại những tiếng xì xào sau lưng.
Không thể tin đuợc. Hà Vũ vừa mới hôn tôi. Mà lại là ở giữa sân truờng, ngay tại truớc mắt cả lớp như vậy. Cô ta nghĩ cái gì vậy chứ? Sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy được?
Thế là, dù mới thi xong còn rất mệt nhưng tôi bất chấp chạy ra lấy xe về. Bỏ luôn cam kết nếu thắng thì sẽ đi ăn mừng với nhóm. Bây giờ còn lo ăn uống gì nữa chứ?
Về đến nhà, lấy di động ra xem thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, không ngoài dự đoán là của Hà Vũ. Ngoài ra còn có tin nhắn:"Xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu." Tôi không nhắn lại, cũng không biết nói gì, ngồi ngẩn người nhìn điện thoại. Tiếp đó một tin nhắn khác đến, vài phút sau là một tin nhắn khác nữa. Đến cái thứ tư tôi mới chịu cầm lên điện thoại, mở từng tin đọc.
"Kiến Kha à! Tôi xin lỗi mà. Tôi không muốn làm cậu tức giận đâu"
"Không phải cậu giận thật đó chứ. Đừng nhỏ mọn như vậy mà. Pleaseeeee"
"Đừng giận nữa mà. T.T"
Thật hết cách! Nếu tôi không trả lời chắc cô ta sẽ tiếp tục nhắn nữa. Đành phải soạn một tin nhắn cực kì ngắn gọn súc tích, nhanh chóng gửi đi, ngay sau đó liền tắt nguồn, ném điện thoại lên bàn, mang quần áo đi tắm.
*************************
Chờ mỏi mòn rốt cuộc cũng chờ đuợc tin nhắn trả lời của hắn.:
"Đuợc rồi. Tôi không giận"
Vậy là hắn không giận mình nữa phải không? Cứ cho là thế đi. Vậy tại sao gọi điện lại nghe tổng đài nói máy bận chứ? Gọi thêm vài lần nữa vẫn vậy. Không phải đang trốn tôi đấy chứ? Tôi có ăn thịt hắn đâu. Chuyện buổi chiều chỉ là do xúc động nhất thời thôi chứ bộ.
Tên nhỏ mọn! Lại đi so đo với con gái! Hứ! Tên ngu ngốc! Tên đáng ghét! Tên khó ưa! Ta nguyền rủa mi. Dám không để ý tới ta sao?
Con nhỏ Hoàng Diễm chết tiệt. Tất cả là tại bà. Tại sao bà lại đi kích thích tui làm mấy chuyện vớ vẩn này? Mà tại sao tui lại điên khùng mà nghe lời bà chứ? Ngày mai bà sẽ biết tay tui! Tui hận bà, Nguyễn Hoàng Diễm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.