Chương 51: Bạn mới
Sercet
26/09/2023
Lúc Tử Hằng trở về tẩm cung thì thấy Lam Hiên đã tới rồi. Hồng Thanh cùng với Lam Hiên đang ngồi ngoài sân uống trà. Ở cùng với họ còn có một đứa bé xinh đẹp trông tầm tuổi Phi Diên. Cậu nhóc hơi gầy một chút, gương mặt lạnh nhạt, có vẻ hơi thiếu cảm xúc, đang ngồi chăm chăm đọc sách.
"Ngươi đến cũng nhanh đấy!"
"Bệ hạ, người về rồi." Lam Hiên kéo con trai cùng đứng dậy cúi chào.
Tử Hằng phất tay ra hiệu không cần đa lễ. Hắn quay qua Hồng Thanh hỏi:
"Diên nhi vẫn đang ngủ à?"
"Vâng. Ta định gọi con dậy nhưng…"
"Là thần bảo Thanh Thanh không cần gọi. Hoàng tử đang mệt, cứ để cho cậu bé ngủ tiếp. Lúc khác thần lại đưa Thanh Trúc đến."
"Làm phiền Lam đại nhân rồi." Hồng Thanh cảm thấy áy náy.
"Không có gì phiền cả đâu. Thần hôm nay đến đây mục đích là để thăm Thanh Thanh mà, hơn nữa cũng muốn để Thanh Trúc đến chào người."
Hồng Thanh không hiểu ý Lam Hiên lắm. Tử Hằng giải thích:
"Ta định để Diên nhi cùng đi học chung với Thanh Trúc. Hai đứa cũng xấp xỉ tuổi nhau, sẽ dễ dàng thân với nhau hơn." Hắn ngồi xuống nói nhỏ với Hồng Thanh: "Đây cũng là ý của Thẩm Minh Hiên. Ngươi thấy tính Thanh Trúc khá hướng nội, không thích tiếp xúc. Hắn hi vọng Diên nhi có thể giúp hắn thay đổi thằng bé."
Hồng Thanh nhìn cậu bé tên Thanh Trúc từ lúc đến chỉ ngồi đọc sách, hầu như không nói chuyện, cảm thấy rất trái ngược với Phi Diên nhà mình. Hắn cũng mong ở đây Phi Diên có thể có bạn để cùng chơi cho vui.
"Hai người ở đây nói chuyện nhé. Trẫm phải đi xử lý chút chuyện nếu không lão già Thẩm Minh Hiên sẽ lại càm ràm không yên."
Lam Hiên cười cười nói:
"Bệ hạ cũng đừng trách Minh Hiên. Bệ hạ đi hơn ba tháng, hàng ngày có rất nhiều vị đại thần đến làm phiền hắn. Hắn quả thật rất mệt mỏi. Thật ra sau khi biết được bệ hạ gặp được Thanh Thanh và còn đưa cả hoàng tử cùng về, hắn đã rất vui đấy. Chỉ là ngại không thể hiện ra thôi."
"Trẫm nào dám trách hắn a. Trẫm còn ngồi được trên ngai vàng hay không là còn nhờ vào hắn đó."
"Bệ hạ lại đùa rồi."
"Trẫm nói thật đấy. Mà hai người thân nhau cũng nhanh nhỉ. Mới đó đã gọi thân mật là Thanh Thanh rồi."
"Con người của Thanh Thanh rất thú vị, thần rất thích. Nếu không phải Minh Hiên nói từ trước thần cũng không nghĩ Thanh Thanh là một thường dân vẫn luôn sống nghèo khổ từ nhỏ đến giờ đâu."
Tử Hằng mỉm cười đặt tay lên vai Hồng Thanh kéo y dựa vào mình.
"Thanh nhi còn rất nhiều điều thú vị nữa mà ngươi không biết đâu. Thôi, hai người ở đây nói chuyện. Ta vào trong một lúc."
Tử Hằng hôn nhẹ lên tóc Hồng Thanh rồi bước vào trong phòng. Hồng Thanh đỏ mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu. Đang có người ngồi trước mặt mà Tử Hằng lại hành động như vậy. Lam Hiên che miệng cười nhẹ:
"Lần đầu tiên ta thấy bệ hạ hạnh phúc như vậy đấy. Hành xử cũng rất dễ thương nữa. Đều là nhờ có Thanh Thanh đấy."
"Lam đại nhân lại nói quá rồi."
"Thanh Thanh, không cần giữ kẽ trước ta. Ta biết rõ đây không phải tính cách thật của ngươi. Để có thể khiến một Châu Tử Hằng thiếu thốn tình cảm từ nhỏ thể hiện ra được mặt đáng yêu như vậy chắc chắn không phải là kiểu người dịu dàng, đơn thuần rồi."
Hồng Thanh ngạc nhiên nhìn Lam Hiên một lúc, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Hồng Thanh nở nụ cười tươi tinh quái như thường ngày nói:
"Lam đại nhân quả nhiên là một người rất tinh tế. Mới qua chưa bao lâu đã nhận ra đây không phải tính cách thật của ta rồi. Cứ phải gắng gượng gồng mình lên đúng là mệt mỏi hết sức. Ta cũng không phải cố ý làm như vậy nhưng đã vào trong cung cấm nếu không cư xử cẩn thận có thể sẽ ảnh hưởng đến Tử Hằng và cả con trai ta nữa."
"Thanh Thanh hiểu biết nhiều thật đấy. Nhưng trước mặt ta không cần phải cố giữ kẽ đâu. Ta thích chính con người thật của Thanh Thanh. Ta nói thật, ta rất quý ngươi cho nên ta thành tâm mong ngươi và bệ hạ có thể có được hạnh phúc trọn vẹn."
"Cảm ơn Lam đại nhân. Đại nhân và Thẩm tướng cũng khiến ta rất ngưỡng mộ a. Hai nam nhân lại có thể sống hạnh phúc cùng nhau lâu đến như vậy. Đại nhân chỉ cho ta bí kíp được không?"
"Ha ha. Ngươi còn có con với bệ hạ còn hỏi ta bí kíp sao? Về mặt này Minh Hiên ghen tị lắm đấy."
"Cái gì mà ghen tị. Sinh con đau muốn chết đi được. Ta không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu."
Lúc này Thanh Trúc từ nãy giờ vẫn đang đọc sách đột ngột ngẩng đầu. Thằng bé nhìn Hồng Thanh có vẻ ngạc nhiên, muốn nói gì đó lại thôi. Hồng Thanh để ý thấy liền hỏi:
"Thanh Trúc có gì muốn nói sao?"
Thanh Trúc ngượng ngùng không mở miệng. Hồng Thanh cầm một cái bánh quế hoa đưa cho thằng bé rồi nói:
"Nhóc muốn biết gì thì phải hỏi ta mới trả lời được nha. Không hỏi lúc này sẽ hối tiếc đấy."
Thanh Trúc nhìn sang cha mình. Được Lam Hiên động viên, cậu mới dám hỏi:
"Con muốn hỏi có phải vị hoàng tử kia cũng có tính cách giống như người không?"
"Ý con là sao?"
"Tức là tuy người là thường dân nhưng vẫn giữ trong mình phần nào cung cách của hoàng tộc, không phải kiểu cư xử thô lỗ, không biết phép tắc giống như…"
"Thanh Trúc!" Lam Hiên nghiêm mặt. Thanh Trúc im bặt không dám nói nữa.
"Không sao. Nhóc con này chắc chưa tiếp xúc với thường dân thực sự mới có suy nghĩ như vậy. Dĩ nhiên kiểu như ta là trường hợp đặc biệt (vì kiếp trước ta vốn là người hoàng tộc) nhưng không phải thường dân nào cũng cư xử thô lỗ như con nói đâu. Sao giờ con không thử trải nghiệm xem."
"Dạ?"
"Tiếp xúc với một đứa trẻ thường dân."
Hồng Thanh vừa nói xong để nghe từ phòng trong có tiếng ồn ào.
"Con còn buồn ngủ lắm. Không muốn dậy đâu."
"Con còn ngủ nữa là tối không ngủ được nữa đâu. Dậy vận động đi!"
"Không. Không muốn dậy."
"Có bánh quế hoa ngoài kia kìa. Không ra là cha con ăn mất phần đấy!"
Thanh Trúc nghe mà trợn mắt. Hoàng đế sao cũng cư xử ồn ào như vậy?
Một chốc sau có tiếng chân chạy rầm rập ra ngoài. Thanh Trúc thấy xuất hiện ở cửa là một cậu nhóc cỡ tuổi mình. Tóc dài xoã ngang vai hơi rối, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, gương mặt bầu bĩnh lanh lợi. Cậu nhóc đó chạy đến đĩa bánh quế hoa trên bàn nhìn xem rồi bất mãn kêu lên:
"Bánh quế hoa của con, sao chỉ còn ít thế này?"
"Con đừng nghe phụ thân nói linh tinh. Đây là đĩa bánh ta mời khách, đĩa bánh của con ở trên bàn trong phòng kìa. Mà sao con chưa chải đầu lại chạy ra đây thế hả?"
Phi Diên sờ cái đầu bù xù của mình hoảng hốt kêu lên:
"Thôi chết. Con quên mất."
Bấy giờ cậu nhóc mới nhận ra ngồi cùng cha mình còn có hai người nữa. Cậu xấu hổ nấp sau lưng cha mình.
"Hoàng tử thật năng động và khoẻ khoắn." Lam Hiên bật cười.
"Để Lam đại nhân chê cười rồi. Kìa, con chào Lam đại nhân đi. Kia là Thanh Trúc."
"Hoàng tử, thần tên Lam Hiên. Đây là con trai thần, Thanh Trúc. Sau này thằng bé sẽ cùng học với hoàng tử."
Phi Diên ngẩn người. Đây là người bạn đầu tiên của nó khi vào cung. Từ lúc bước vào nơi vừa to lớn vừa lạ lẫm này nó đã rất lo lắng nhưng vì không muốn cha và phụ thân lo cho mình nên đã không dám nói. Nơi hoàng cung này đúng là cái gì cũng có giống như lời của phụ thân hứa với nó từ trước, chỉ riêng có bạn bè là nó không thấy ai. Nơi này toàn người lớn. Gương mặt ai cũng đầy vẻ căng thẳng và lo sợ khiến nó không dám bắt chuyện. Nhưng cuồi cùng nó cũng gặp được rồi. Đứa trẻ đầu tiên bằng tuổi nó. Người bạn đầu tiên.
"Lại đây cha chải đầu cho."
Phi Diên ngồi xuống ngoan ngoãn để Hồng Thanh chải tóc, ánh mắt nhìn Thanh Trúc đầy phấn khích cứ như chực chờ muốn lao đến bên cạnh người ta bất cứ lúc nào, khiến Thanh Trúc cảm thấy ngại ngùng, ngồi sát lại gần cha mình.
"Con thu lại ánh mắt của mình đi. Đừng làm Thanh Trúc sợ."
Phi Diên bĩu môi: "Con có làm gì đâu chứ?"
"Xin lỗi nhé! Thằng bé lần đầu tiên gặp được một người bạn đồng trang lứa ở trong cung nên khá phấn khích. Thanh Trúc, đừng ngại nhé!"
"Dạ… Vâng."
Thanh Trúc cúi đầu đáp nhỏ nhưng trong lòng rõ ràng không ưa gì cậu nhóc kia. Làm gì mà nhìn cậu chằm chằm mãi như vậy chứ.
Hồng Thanh vừa chải đầu xong, Phi Diên đã hí hửng tiến đến nắm lấy cánh tay Thanh Trúc, sảng khoái nói:
"Đi! Đưa ta đi tham quan."
Thanh Trúc mặt ngơ ra giống như kiểu muốn nói: Cái gì vậy?
"Diên nhi, không phải cha đã dặn rồi sao? Muốn tham quan thì đợi lúc phụ thân rảnh rỗi sẽ đưa chúng ta đi. Con làm phiền Thanh Trúc làm gì. Hai đứa còn nhỏ, đi ở cái nơi lớn như vậy dễ lạc đường lắm."
"Không sao đâu ạ. Để thuộc hạ đi cùng hai người đó." Danh Thần tiến tới nói.
Vừa nhìn thấy Danh Thần, hai mắt Phi Diên lập tức sáng lên. Cậu nhóc nhảy tới bám lấy cánh tay Danh Thần, nói:
"Danh Thần ca ca, huynh đưa đệ đi tham quan đi!"
Thanh Trúc mở tròn mắt kinh ngạc. Là ai vừa mới túm lấy nó đòi nó đưa đi tham quan vậy? Quay sang liền muốn đổi người rồi? Thanh Trúc đứng dậy túm lấy tay áo Phi Diên kéo lại, lạnh lùng nói:
"Muốn đi tham quan phải không? Ta đưa ngươi đi."
"Được được. Chúng ta cùng đi."
Phi Diên kéo cả Danh Thần lẫn Thanh Trúc cùng đi chơi. Lam Hiên nhìn cảnh này cảm thấy rất vui. Nhìn thái độ của Thanh Trúc có vẻ rất có hứng thú với người bạn mới này. Là một việc rất tốt.
"Ảnh vệ Danh Thần có vẻ rất được lòng hoàng tử nhỉ."
"Vâng. Thời gian bọn ta ở cùng nhau cũng khá lâu. Danh Thần luôn chăm sóc tốt cho Diên nhi nên thằng bé rất quý y. Ta cũng đã làm phiền y rất nhiều."
"Thanh Thanh lại nói lời khách sáo rồi."
Lúc này có thái giám chạy vào báo:
"Nương nương, có Lan phi nương nương cầu kiến. Nói là muốn đến vấn an thánh thượng."
"Ngươi đến cũng nhanh đấy!"
"Bệ hạ, người về rồi." Lam Hiên kéo con trai cùng đứng dậy cúi chào.
Tử Hằng phất tay ra hiệu không cần đa lễ. Hắn quay qua Hồng Thanh hỏi:
"Diên nhi vẫn đang ngủ à?"
"Vâng. Ta định gọi con dậy nhưng…"
"Là thần bảo Thanh Thanh không cần gọi. Hoàng tử đang mệt, cứ để cho cậu bé ngủ tiếp. Lúc khác thần lại đưa Thanh Trúc đến."
"Làm phiền Lam đại nhân rồi." Hồng Thanh cảm thấy áy náy.
"Không có gì phiền cả đâu. Thần hôm nay đến đây mục đích là để thăm Thanh Thanh mà, hơn nữa cũng muốn để Thanh Trúc đến chào người."
Hồng Thanh không hiểu ý Lam Hiên lắm. Tử Hằng giải thích:
"Ta định để Diên nhi cùng đi học chung với Thanh Trúc. Hai đứa cũng xấp xỉ tuổi nhau, sẽ dễ dàng thân với nhau hơn." Hắn ngồi xuống nói nhỏ với Hồng Thanh: "Đây cũng là ý của Thẩm Minh Hiên. Ngươi thấy tính Thanh Trúc khá hướng nội, không thích tiếp xúc. Hắn hi vọng Diên nhi có thể giúp hắn thay đổi thằng bé."
Hồng Thanh nhìn cậu bé tên Thanh Trúc từ lúc đến chỉ ngồi đọc sách, hầu như không nói chuyện, cảm thấy rất trái ngược với Phi Diên nhà mình. Hắn cũng mong ở đây Phi Diên có thể có bạn để cùng chơi cho vui.
"Hai người ở đây nói chuyện nhé. Trẫm phải đi xử lý chút chuyện nếu không lão già Thẩm Minh Hiên sẽ lại càm ràm không yên."
Lam Hiên cười cười nói:
"Bệ hạ cũng đừng trách Minh Hiên. Bệ hạ đi hơn ba tháng, hàng ngày có rất nhiều vị đại thần đến làm phiền hắn. Hắn quả thật rất mệt mỏi. Thật ra sau khi biết được bệ hạ gặp được Thanh Thanh và còn đưa cả hoàng tử cùng về, hắn đã rất vui đấy. Chỉ là ngại không thể hiện ra thôi."
"Trẫm nào dám trách hắn a. Trẫm còn ngồi được trên ngai vàng hay không là còn nhờ vào hắn đó."
"Bệ hạ lại đùa rồi."
"Trẫm nói thật đấy. Mà hai người thân nhau cũng nhanh nhỉ. Mới đó đã gọi thân mật là Thanh Thanh rồi."
"Con người của Thanh Thanh rất thú vị, thần rất thích. Nếu không phải Minh Hiên nói từ trước thần cũng không nghĩ Thanh Thanh là một thường dân vẫn luôn sống nghèo khổ từ nhỏ đến giờ đâu."
Tử Hằng mỉm cười đặt tay lên vai Hồng Thanh kéo y dựa vào mình.
"Thanh nhi còn rất nhiều điều thú vị nữa mà ngươi không biết đâu. Thôi, hai người ở đây nói chuyện. Ta vào trong một lúc."
Tử Hằng hôn nhẹ lên tóc Hồng Thanh rồi bước vào trong phòng. Hồng Thanh đỏ mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu. Đang có người ngồi trước mặt mà Tử Hằng lại hành động như vậy. Lam Hiên che miệng cười nhẹ:
"Lần đầu tiên ta thấy bệ hạ hạnh phúc như vậy đấy. Hành xử cũng rất dễ thương nữa. Đều là nhờ có Thanh Thanh đấy."
"Lam đại nhân lại nói quá rồi."
"Thanh Thanh, không cần giữ kẽ trước ta. Ta biết rõ đây không phải tính cách thật của ngươi. Để có thể khiến một Châu Tử Hằng thiếu thốn tình cảm từ nhỏ thể hiện ra được mặt đáng yêu như vậy chắc chắn không phải là kiểu người dịu dàng, đơn thuần rồi."
Hồng Thanh ngạc nhiên nhìn Lam Hiên một lúc, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Hồng Thanh nở nụ cười tươi tinh quái như thường ngày nói:
"Lam đại nhân quả nhiên là một người rất tinh tế. Mới qua chưa bao lâu đã nhận ra đây không phải tính cách thật của ta rồi. Cứ phải gắng gượng gồng mình lên đúng là mệt mỏi hết sức. Ta cũng không phải cố ý làm như vậy nhưng đã vào trong cung cấm nếu không cư xử cẩn thận có thể sẽ ảnh hưởng đến Tử Hằng và cả con trai ta nữa."
"Thanh Thanh hiểu biết nhiều thật đấy. Nhưng trước mặt ta không cần phải cố giữ kẽ đâu. Ta thích chính con người thật của Thanh Thanh. Ta nói thật, ta rất quý ngươi cho nên ta thành tâm mong ngươi và bệ hạ có thể có được hạnh phúc trọn vẹn."
"Cảm ơn Lam đại nhân. Đại nhân và Thẩm tướng cũng khiến ta rất ngưỡng mộ a. Hai nam nhân lại có thể sống hạnh phúc cùng nhau lâu đến như vậy. Đại nhân chỉ cho ta bí kíp được không?"
"Ha ha. Ngươi còn có con với bệ hạ còn hỏi ta bí kíp sao? Về mặt này Minh Hiên ghen tị lắm đấy."
"Cái gì mà ghen tị. Sinh con đau muốn chết đi được. Ta không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu."
Lúc này Thanh Trúc từ nãy giờ vẫn đang đọc sách đột ngột ngẩng đầu. Thằng bé nhìn Hồng Thanh có vẻ ngạc nhiên, muốn nói gì đó lại thôi. Hồng Thanh để ý thấy liền hỏi:
"Thanh Trúc có gì muốn nói sao?"
Thanh Trúc ngượng ngùng không mở miệng. Hồng Thanh cầm một cái bánh quế hoa đưa cho thằng bé rồi nói:
"Nhóc muốn biết gì thì phải hỏi ta mới trả lời được nha. Không hỏi lúc này sẽ hối tiếc đấy."
Thanh Trúc nhìn sang cha mình. Được Lam Hiên động viên, cậu mới dám hỏi:
"Con muốn hỏi có phải vị hoàng tử kia cũng có tính cách giống như người không?"
"Ý con là sao?"
"Tức là tuy người là thường dân nhưng vẫn giữ trong mình phần nào cung cách của hoàng tộc, không phải kiểu cư xử thô lỗ, không biết phép tắc giống như…"
"Thanh Trúc!" Lam Hiên nghiêm mặt. Thanh Trúc im bặt không dám nói nữa.
"Không sao. Nhóc con này chắc chưa tiếp xúc với thường dân thực sự mới có suy nghĩ như vậy. Dĩ nhiên kiểu như ta là trường hợp đặc biệt (vì kiếp trước ta vốn là người hoàng tộc) nhưng không phải thường dân nào cũng cư xử thô lỗ như con nói đâu. Sao giờ con không thử trải nghiệm xem."
"Dạ?"
"Tiếp xúc với một đứa trẻ thường dân."
Hồng Thanh vừa nói xong để nghe từ phòng trong có tiếng ồn ào.
"Con còn buồn ngủ lắm. Không muốn dậy đâu."
"Con còn ngủ nữa là tối không ngủ được nữa đâu. Dậy vận động đi!"
"Không. Không muốn dậy."
"Có bánh quế hoa ngoài kia kìa. Không ra là cha con ăn mất phần đấy!"
Thanh Trúc nghe mà trợn mắt. Hoàng đế sao cũng cư xử ồn ào như vậy?
Một chốc sau có tiếng chân chạy rầm rập ra ngoài. Thanh Trúc thấy xuất hiện ở cửa là một cậu nhóc cỡ tuổi mình. Tóc dài xoã ngang vai hơi rối, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, gương mặt bầu bĩnh lanh lợi. Cậu nhóc đó chạy đến đĩa bánh quế hoa trên bàn nhìn xem rồi bất mãn kêu lên:
"Bánh quế hoa của con, sao chỉ còn ít thế này?"
"Con đừng nghe phụ thân nói linh tinh. Đây là đĩa bánh ta mời khách, đĩa bánh của con ở trên bàn trong phòng kìa. Mà sao con chưa chải đầu lại chạy ra đây thế hả?"
Phi Diên sờ cái đầu bù xù của mình hoảng hốt kêu lên:
"Thôi chết. Con quên mất."
Bấy giờ cậu nhóc mới nhận ra ngồi cùng cha mình còn có hai người nữa. Cậu xấu hổ nấp sau lưng cha mình.
"Hoàng tử thật năng động và khoẻ khoắn." Lam Hiên bật cười.
"Để Lam đại nhân chê cười rồi. Kìa, con chào Lam đại nhân đi. Kia là Thanh Trúc."
"Hoàng tử, thần tên Lam Hiên. Đây là con trai thần, Thanh Trúc. Sau này thằng bé sẽ cùng học với hoàng tử."
Phi Diên ngẩn người. Đây là người bạn đầu tiên của nó khi vào cung. Từ lúc bước vào nơi vừa to lớn vừa lạ lẫm này nó đã rất lo lắng nhưng vì không muốn cha và phụ thân lo cho mình nên đã không dám nói. Nơi hoàng cung này đúng là cái gì cũng có giống như lời của phụ thân hứa với nó từ trước, chỉ riêng có bạn bè là nó không thấy ai. Nơi này toàn người lớn. Gương mặt ai cũng đầy vẻ căng thẳng và lo sợ khiến nó không dám bắt chuyện. Nhưng cuồi cùng nó cũng gặp được rồi. Đứa trẻ đầu tiên bằng tuổi nó. Người bạn đầu tiên.
"Lại đây cha chải đầu cho."
Phi Diên ngồi xuống ngoan ngoãn để Hồng Thanh chải tóc, ánh mắt nhìn Thanh Trúc đầy phấn khích cứ như chực chờ muốn lao đến bên cạnh người ta bất cứ lúc nào, khiến Thanh Trúc cảm thấy ngại ngùng, ngồi sát lại gần cha mình.
"Con thu lại ánh mắt của mình đi. Đừng làm Thanh Trúc sợ."
Phi Diên bĩu môi: "Con có làm gì đâu chứ?"
"Xin lỗi nhé! Thằng bé lần đầu tiên gặp được một người bạn đồng trang lứa ở trong cung nên khá phấn khích. Thanh Trúc, đừng ngại nhé!"
"Dạ… Vâng."
Thanh Trúc cúi đầu đáp nhỏ nhưng trong lòng rõ ràng không ưa gì cậu nhóc kia. Làm gì mà nhìn cậu chằm chằm mãi như vậy chứ.
Hồng Thanh vừa chải đầu xong, Phi Diên đã hí hửng tiến đến nắm lấy cánh tay Thanh Trúc, sảng khoái nói:
"Đi! Đưa ta đi tham quan."
Thanh Trúc mặt ngơ ra giống như kiểu muốn nói: Cái gì vậy?
"Diên nhi, không phải cha đã dặn rồi sao? Muốn tham quan thì đợi lúc phụ thân rảnh rỗi sẽ đưa chúng ta đi. Con làm phiền Thanh Trúc làm gì. Hai đứa còn nhỏ, đi ở cái nơi lớn như vậy dễ lạc đường lắm."
"Không sao đâu ạ. Để thuộc hạ đi cùng hai người đó." Danh Thần tiến tới nói.
Vừa nhìn thấy Danh Thần, hai mắt Phi Diên lập tức sáng lên. Cậu nhóc nhảy tới bám lấy cánh tay Danh Thần, nói:
"Danh Thần ca ca, huynh đưa đệ đi tham quan đi!"
Thanh Trúc mở tròn mắt kinh ngạc. Là ai vừa mới túm lấy nó đòi nó đưa đi tham quan vậy? Quay sang liền muốn đổi người rồi? Thanh Trúc đứng dậy túm lấy tay áo Phi Diên kéo lại, lạnh lùng nói:
"Muốn đi tham quan phải không? Ta đưa ngươi đi."
"Được được. Chúng ta cùng đi."
Phi Diên kéo cả Danh Thần lẫn Thanh Trúc cùng đi chơi. Lam Hiên nhìn cảnh này cảm thấy rất vui. Nhìn thái độ của Thanh Trúc có vẻ rất có hứng thú với người bạn mới này. Là một việc rất tốt.
"Ảnh vệ Danh Thần có vẻ rất được lòng hoàng tử nhỉ."
"Vâng. Thời gian bọn ta ở cùng nhau cũng khá lâu. Danh Thần luôn chăm sóc tốt cho Diên nhi nên thằng bé rất quý y. Ta cũng đã làm phiền y rất nhiều."
"Thanh Thanh lại nói lời khách sáo rồi."
Lúc này có thái giám chạy vào báo:
"Nương nương, có Lan phi nương nương cầu kiến. Nói là muốn đến vấn an thánh thượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.