Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
Sercet
26/09/2023
Hồng Thanh ngẩn người nhìn Tử Hằng một lúc khá lâu, có vẻ như đang cố tiêu hoá những lời mà Tử Hằng nói. Một hồi sau hắn mới hỏi lại:
"Nhận con nuôi á?"
"Ừ. Ngươi thấy thế nào? Ta muốn đưa hai cha con ngươi cùng đi với ta. Ngươi vẫn có thể ở bên Diên Diên, ta cũng có thể chăm sóc cho thằng bé, cho nó điều kiện phát triển tốt nhất. Ngươi thấy thế nào?"
Phi Diên nhận thêm một người khác làm cha. Đây là chuyện mà Hồng Thanh chưa từng nghĩ tới. Năm năm qua vốn chỉ có hai cha con hắn dựa vào nhau mà sống. Trong kế hoạch cuộc đời của hắn là nuôi Phi Diên đến khi trưởng thành, sau đó sẽ kiếm cho thằng bé một thê tử giàu có, xinh đẹp để thằng bé được sống sung sướng. Hắn cũng có thể ở ké cùng hưởng phú quý. Sự xuất hiện của Tử Hằng đã làm xáo trộn cuộc đời của hắn. Và giờ y muốn cùng hắn chia sẻ Phi Diên ư?
Hồng Thanh không tin. Tử Hằng không thích hắn, y chỉ thích Phi Diên thôi. Sao lại có thể đồng ý đưa hắn cùng đi được? Suốt ngày mắng hắn vô liêm sỉ, hám tiền còn gì, còn bảo hắn không có tư cách làm cha. Vậy mà vẫn chấp nhận đưa hắn đi cùng, tên này chẳng lẽ thừa tiền lắm sao?
Hồng Thanh nghi ngờ liệu có phải vì Tử Hằng muốn đưa Phi Diên đi nhưng sợ thằng bé không đồng ý nên bày ra trò này không? Y chấp nhận đưa hắn cùng đi là để Phi Diên chịu ngoan ngoãn đi theo y. Sau đó y sẽ tìm cách lấy lòng Phi Diên. Đến khi Phi Diên chịu chấp nhận y làm cha rồi thì sẽ nghĩ cách tống hắn đi?
Tử Hằng ngạc nhiên khi thấy Hồng Thanh nhìn mình với ánh mắt toé lửa. Hắn cứ nghĩ Hồng Thanh sẽ dễ dàng đồng ý với đề nghị của hắn chứ. Sao ánh mắt y lại có vẻ tức giận như vậy?
"Hồng Thanh, ngươi…"
"Ta không đồng ý."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta không thích."
Tử Hằng nghe mà bực mình, gân xanh nổi đầy đầu.
"Ngươi không thích? Sao ngươi có thể trả lời vô trách nhiệm như vậy? Ta rõ ràng đang tạo điều kiện rất tốt cho tương lai của Diên Diên mà. Tại sao ngươi lại không chịu suy xét mà trả lời như thế hả?"
Hồng Thanh nhíu mày, hỏi lại:
"Nếu ngươi nghĩ cho Diên nhi như thế tại sao không đưa tiền cho ta đi? Ta sẽ dùng số tiền đó lo cho thằng bé đi học."
"Ta có thể tìm cho nó những vị sư phụ tốt nhất, điều kiện đi học tốt hơn bất kì đứa trẻ nào."
"Sao ngươi cố chấp với chuyện của Diên nhi quá vậy? Nó cũng đâu phải con ruột của ngươi? Nếu thích trẻ con thế sao không cưới thê tử rồi sinh một đứa nuôi đi?"
"Ta yêu quý thằng bé như con ruột của mình. Vậy được chưa?"
"Ồ, vậy thì có gì mà không thể đưa tiền cho ta? Ngươi đưa tiền cho ta hỗ trợ ta nuôi thằng bé, còn ngươi thích thì đến thăm nó. Vẹn cả đôi đường."
"Ngươi…"
Lục Ly nhìn trời. Hai người cãi nhau nghe cứ như thê tử đòi phu quân mình cung cấp chi phí nuôi con sau khi chia tay ấy.
"Hay như vậy đi, ta sẽ hỏi ý kiến của Diên Diên. Nếu như thằng bé đồng ý đi với ta thì ngươi sẽ không phản đối chứ?"
Hồng Thanh ngẫm nghĩ một lúc lâu mới đáp:
"Được."
Phi Diên lúc này đang ở cùng với Danh Thần bên ngoài sân. Danh Thần dạy cho thằng bé đứng tấn. Phi Diên có vẻ học rất nghiêm túc. Tử Hằng đi ra ngoài nhìn thấy ngạc nhiên hỏi:
"Sao lại dạy cho nó cái này?"
"Diên Diên muốn học võ ạ."
Phi Diên nhìn thấy Tử Hằng đến nhưng không dám chạy tới. Nó vẫn nhớ cần phải đứng tấn cho đủ thời gian.
"Sao tự nhiên lại đòi học võ?"
"Sau khi thấy Hồng Thanh bị đánh bầm dập như vậy, Diên Diên hỏi xin thuộc hạ dạy võ cho nó để bảo vệ cha mình."
"Vậy à?"
Tử Hằng rất cảm động. Phi Diên là một đứa bé ngoan và hiếu thảo. Hắn tưởng tượng đến cảnh sau này Phi Diên sẽ gọi hắn là cha, cũng sẽ yêu quý hắn, dành cho hắn nhiều tình cảm như thế mà cảm thấy hạnh phúc không thôi.
"Vậy để sau khi Hồng Thanh bình phục cũng phải bắt y học võ mới được."
"Vâng. Thuộc hạ cũng nghĩ như thế. Thuộc hạ sẽ chuẩn bị bài tập phù hợp cho hắn."
"Không cần. Ta sẽ dạy."
Danh Thần kinh ngạc: "Thuộc hạ tưởng chủ tử muốn đích thân dạy võ cho Diên Diên?"
"Dĩ nhiên. Ta dạy võ cho cả hai."
Đời nào hắn để cho Danh Thần dạy võ cho Hồng Thanh chứ. Danh Thần thích y, Hồng Thanh có vẻ cũng rất tốt với kẻ này. Để hai người họ sớm tối bên nhau ai biết xảy ra chuyện gì. Cha của Phi Diên chỉ có thể là hắn thôi. Ai cũng đừng hòng dành được.
"Dạo gần đây ta thấy hình như chủ tử lườm ta hơi nhiều, có phải không nhỉ?" Danh Thần quay qua hỏi Lục Ly.
"Chắc thế."
"Ta đã gây ra tội gì vậy?"
"Ta không biết. Sao ngươi không đi hỏi thẳng chủ tử đi?"
"Nếu ta mà dám hỏi đã chẳng đứng đây nói với ngươi."
Tử Hằng ngồi ở bàn đá bên ngoài, thong thả uống trà chờ Phi Diên đứng tấn xong. Thằng bé xong bài tập lập tức chạy đến chỗ Tử Hằng.
"Hằng thúc, con xin lỗi vì lúc nãy con không thể đến chào người đàng hoàng được. Thúc đừng giận con nhé!"
"Sao ta lại giận con được. Con có lòng học võ để bảo vệ cha con. Đó là điều rất đáng quý." Tử Hằng xoa đầu thằng bé, mỉm cười hỏi: "Diên Diên này, nếu bây giờ thúc muốn nhận con làm con nuôi, con có đồng ý không?"
Phi Diên ngây thơ hỏi lại:
"Nhận con làm con nuôi á? Tức là thúc muốn làm cha nuôi của con ư?"
"Đúng vậy đấy. Con có muốn không?"
"Tại sao thúc lại muốn làm cha nuôi của con?"
"Bởi vì ta rất yêu quý con. Ta luôn muốn có được một người con trai đáng yêu như con vậy. Con có muốn gọi ta là cha không?"
"Để con hỏi ý cha của con đã."
Tử Hằng còn đang hí hửng chờ đợi Phi Diên nói chữ "có" hắn sẽ nhào ngay tới và ôm chầm lấy thằng bé. Vậy mà nó nói phải hỏi ý kiến cha nó đã. Hắn nghe xong đã suýt té ngửa.
Phương Hồng Thanh, ngươi dạy con hay lắm!
"Sao phải hỏi ý kiến cha con chứ?"
"Cha nói không thể tùy tiện gọi người khác là cha được. Con chỉ có một người cha thôi."
"Vậy chẳng lẽ con không muốn gọi ta là cha sao? Con rất thích Hằng thúc mà?"
"Cha con bảo thúc là một tên lừa đảo xảo quyệt, nói gì cũng không thể tin."
"Phụt!" Lục Ly kìm không được bật cười. Tử Hằng lườm qua một cái, y ngay lập tức ngậm miệng.
"Thế con thấy ta có giống như những gì cha con nói không?"
Phi Diên nhìn Tử Hằng một hồi, khoé mắt đột nhiên đỏ lên, cảm giác như thằng bé sắp khóc.
"Thúc đã nói muốn bắt con đi. Vì thúc nói thế nên cha mới đưa con bỏ trốn. Vì bỏ trốn nên mới bị bắt cóc. Cha còn bị đánh nữa. Con ghét thúc!"
Tử Hằng vội vàng ôm chầm lấy Phi Diên vỗ về. Là hắn sai rồi. Những gì hắn làm đã để lại ấn tượng cho Phi Diên rất xấu. Thằng bé đã ghét hắn rồi.
"Ta xin lỗi. Lúc đó ta vì giận cha con nên nói năng lung tung thôi. Ta không định bắt con đi đâu. Ta xin lỗi. Con tha thứ cho ta nhé!"
"Thúc thật sự sẽ không bắt con đi nữa chứ?"
"Thật mà. Ta cũng đã hứa với cha con rồi. Ta sẽ không ép buộc hai người nữa. Nếu con không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không làm."
"Vậy… vậy con tha thứ cho thúc đó."
"Cảm ơn con."
Chưa bao giờ Tử Hằng cảm thấy thuyết phục trẻ con lại khó khăn như vậy nhưng có thể được thằng bé tha thứ, lại được ôm nó trong vòng tay thế này bao vất vả cũng thấy rất đáng.
"Ta có việc này muốn hỏi con."
Tử Hằng bế Phi Diên ngồi lên đùi mình, ôm lấy thằng bé dịu dàng hỏi:
"Nếu bây giờ ta muốn đưa hai cha con về nhà của ta. Ta muốn cho hai người một cuộc sống đầy đủ, không phải vất vả kiếm sống hàng ngày như trước nữa. Con có muốn không?"
"Đi với thúc sao? Về nhà thúc à?"
"Ừ. Ta rất giàu. Con biết mà. Ta sẽ lo cho cuộc sống của hai người."
"Cái đó… con muốn hỏi ý cha con."
Tử Hằng có xúc động muốn chạy vào nhà lôi Hồng Thanh ra đấm cho y một cú. Y dạy con kiểu gì mà một câu "hỏi cha con", hai câu cũng "hỏi cha con", chả có chính kiến gì cả.
(Au: chính kiến cái mốc. Thằng bé mới có năm tuổi thôi. Là do ngươi quá vô dụng)
Tử Hằng cố gắng kiềm chế bản thân mỉm cười nói tiếp:
"Vậy trước khi chúng ta vào hỏi ý kiến của cha con thì ta muốn nghe ý kiến của con trước được không? Nếu để con làm theo ý mình, con có muốn đi cùng ta không?"
Phi Diên ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:
"Nhà thúc có vườn hoa không?"
"Dĩ nhiên là có rồi. Một vườn hoa to nhất mà con chưa từng được thấy." Vườn Thượng Uyển rộng bằng mấy chục mẫu ruộng ấy chứ.
"Nhà thúc có sân rộng để chơi thả diều không?"
"Có. Con muốn sân rộng cỡ nào cũng có cả." Hắn có nguyên mấy cái sân rộng hàng mấy hecta để chơi đá cầu.
"Có hồ để bơi chứ?"
"Ta không chỉ có một mà có đến mấy cái hồ lận." Trong cung của hắn có cả hồ nước nóng để ngâm mình kìa.
"Có bạn chơi với con không?"
"Con muốn bao nhiêu đứa, ta bắt về cho con chơi."
"Dạ?" Phi Diên ngệt mặt.
Lục Ly ở bên cạnh vội ghé tai nói nhỏ: "Chủ tử, không phải nói như vậy. Là 'đưa tới', không phải 'bắt'."
Tử Hằng biết mình nói hớ vội sửa lời:
"Có rất nhiều đứa trẻ cỡ tuổi con ở chỗ ta. Con muốn có mấy đứa cùng chơi ta sẽ gọi chúng đến chơi cùng con."
"Vâng."
"Thế còn hỏi gì nữa không? Đã ưng ý chưa?"
Phi Diên suy nghĩ thêm một lúc rồi hỏi:
"Vậy Danh Thần ca ca có thể đến chơi với con không?"
Tử Hằng lườm Danh Thần cháy mắt khiến Danh Thần hoảng hồn, đứng im nhắm tịt mắt, không dám động đậy. Hắn không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà dạo gần đây toàn bị chủ tử lườm như thế.
"Không được sao ạ? Nếu thế con không muốn đi nữa."
"Được chứ. Chuyện đó dễ mà. Ta giao hắn cho con. Con muốn làm gì hắn thì làm."
Danh Thần: "..."
Chủ tử, người nỡ bán thuộc hạ để dỗ con nít à?
"Thế con có đồng ý đi cùng ta không?"
Phi Diên dõng dạc nói lớn:
"Có ạ."
* Danh Thần à, tội lớn nhất của ngươi là quyến rũ con trai của chủ tử ngươi đó.
"Nhận con nuôi á?"
"Ừ. Ngươi thấy thế nào? Ta muốn đưa hai cha con ngươi cùng đi với ta. Ngươi vẫn có thể ở bên Diên Diên, ta cũng có thể chăm sóc cho thằng bé, cho nó điều kiện phát triển tốt nhất. Ngươi thấy thế nào?"
Phi Diên nhận thêm một người khác làm cha. Đây là chuyện mà Hồng Thanh chưa từng nghĩ tới. Năm năm qua vốn chỉ có hai cha con hắn dựa vào nhau mà sống. Trong kế hoạch cuộc đời của hắn là nuôi Phi Diên đến khi trưởng thành, sau đó sẽ kiếm cho thằng bé một thê tử giàu có, xinh đẹp để thằng bé được sống sung sướng. Hắn cũng có thể ở ké cùng hưởng phú quý. Sự xuất hiện của Tử Hằng đã làm xáo trộn cuộc đời của hắn. Và giờ y muốn cùng hắn chia sẻ Phi Diên ư?
Hồng Thanh không tin. Tử Hằng không thích hắn, y chỉ thích Phi Diên thôi. Sao lại có thể đồng ý đưa hắn cùng đi được? Suốt ngày mắng hắn vô liêm sỉ, hám tiền còn gì, còn bảo hắn không có tư cách làm cha. Vậy mà vẫn chấp nhận đưa hắn đi cùng, tên này chẳng lẽ thừa tiền lắm sao?
Hồng Thanh nghi ngờ liệu có phải vì Tử Hằng muốn đưa Phi Diên đi nhưng sợ thằng bé không đồng ý nên bày ra trò này không? Y chấp nhận đưa hắn cùng đi là để Phi Diên chịu ngoan ngoãn đi theo y. Sau đó y sẽ tìm cách lấy lòng Phi Diên. Đến khi Phi Diên chịu chấp nhận y làm cha rồi thì sẽ nghĩ cách tống hắn đi?
Tử Hằng ngạc nhiên khi thấy Hồng Thanh nhìn mình với ánh mắt toé lửa. Hắn cứ nghĩ Hồng Thanh sẽ dễ dàng đồng ý với đề nghị của hắn chứ. Sao ánh mắt y lại có vẻ tức giận như vậy?
"Hồng Thanh, ngươi…"
"Ta không đồng ý."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta không thích."
Tử Hằng nghe mà bực mình, gân xanh nổi đầy đầu.
"Ngươi không thích? Sao ngươi có thể trả lời vô trách nhiệm như vậy? Ta rõ ràng đang tạo điều kiện rất tốt cho tương lai của Diên Diên mà. Tại sao ngươi lại không chịu suy xét mà trả lời như thế hả?"
Hồng Thanh nhíu mày, hỏi lại:
"Nếu ngươi nghĩ cho Diên nhi như thế tại sao không đưa tiền cho ta đi? Ta sẽ dùng số tiền đó lo cho thằng bé đi học."
"Ta có thể tìm cho nó những vị sư phụ tốt nhất, điều kiện đi học tốt hơn bất kì đứa trẻ nào."
"Sao ngươi cố chấp với chuyện của Diên nhi quá vậy? Nó cũng đâu phải con ruột của ngươi? Nếu thích trẻ con thế sao không cưới thê tử rồi sinh một đứa nuôi đi?"
"Ta yêu quý thằng bé như con ruột của mình. Vậy được chưa?"
"Ồ, vậy thì có gì mà không thể đưa tiền cho ta? Ngươi đưa tiền cho ta hỗ trợ ta nuôi thằng bé, còn ngươi thích thì đến thăm nó. Vẹn cả đôi đường."
"Ngươi…"
Lục Ly nhìn trời. Hai người cãi nhau nghe cứ như thê tử đòi phu quân mình cung cấp chi phí nuôi con sau khi chia tay ấy.
"Hay như vậy đi, ta sẽ hỏi ý kiến của Diên Diên. Nếu như thằng bé đồng ý đi với ta thì ngươi sẽ không phản đối chứ?"
Hồng Thanh ngẫm nghĩ một lúc lâu mới đáp:
"Được."
Phi Diên lúc này đang ở cùng với Danh Thần bên ngoài sân. Danh Thần dạy cho thằng bé đứng tấn. Phi Diên có vẻ học rất nghiêm túc. Tử Hằng đi ra ngoài nhìn thấy ngạc nhiên hỏi:
"Sao lại dạy cho nó cái này?"
"Diên Diên muốn học võ ạ."
Phi Diên nhìn thấy Tử Hằng đến nhưng không dám chạy tới. Nó vẫn nhớ cần phải đứng tấn cho đủ thời gian.
"Sao tự nhiên lại đòi học võ?"
"Sau khi thấy Hồng Thanh bị đánh bầm dập như vậy, Diên Diên hỏi xin thuộc hạ dạy võ cho nó để bảo vệ cha mình."
"Vậy à?"
Tử Hằng rất cảm động. Phi Diên là một đứa bé ngoan và hiếu thảo. Hắn tưởng tượng đến cảnh sau này Phi Diên sẽ gọi hắn là cha, cũng sẽ yêu quý hắn, dành cho hắn nhiều tình cảm như thế mà cảm thấy hạnh phúc không thôi.
"Vậy để sau khi Hồng Thanh bình phục cũng phải bắt y học võ mới được."
"Vâng. Thuộc hạ cũng nghĩ như thế. Thuộc hạ sẽ chuẩn bị bài tập phù hợp cho hắn."
"Không cần. Ta sẽ dạy."
Danh Thần kinh ngạc: "Thuộc hạ tưởng chủ tử muốn đích thân dạy võ cho Diên Diên?"
"Dĩ nhiên. Ta dạy võ cho cả hai."
Đời nào hắn để cho Danh Thần dạy võ cho Hồng Thanh chứ. Danh Thần thích y, Hồng Thanh có vẻ cũng rất tốt với kẻ này. Để hai người họ sớm tối bên nhau ai biết xảy ra chuyện gì. Cha của Phi Diên chỉ có thể là hắn thôi. Ai cũng đừng hòng dành được.
"Dạo gần đây ta thấy hình như chủ tử lườm ta hơi nhiều, có phải không nhỉ?" Danh Thần quay qua hỏi Lục Ly.
"Chắc thế."
"Ta đã gây ra tội gì vậy?"
"Ta không biết. Sao ngươi không đi hỏi thẳng chủ tử đi?"
"Nếu ta mà dám hỏi đã chẳng đứng đây nói với ngươi."
Tử Hằng ngồi ở bàn đá bên ngoài, thong thả uống trà chờ Phi Diên đứng tấn xong. Thằng bé xong bài tập lập tức chạy đến chỗ Tử Hằng.
"Hằng thúc, con xin lỗi vì lúc nãy con không thể đến chào người đàng hoàng được. Thúc đừng giận con nhé!"
"Sao ta lại giận con được. Con có lòng học võ để bảo vệ cha con. Đó là điều rất đáng quý." Tử Hằng xoa đầu thằng bé, mỉm cười hỏi: "Diên Diên này, nếu bây giờ thúc muốn nhận con làm con nuôi, con có đồng ý không?"
Phi Diên ngây thơ hỏi lại:
"Nhận con làm con nuôi á? Tức là thúc muốn làm cha nuôi của con ư?"
"Đúng vậy đấy. Con có muốn không?"
"Tại sao thúc lại muốn làm cha nuôi của con?"
"Bởi vì ta rất yêu quý con. Ta luôn muốn có được một người con trai đáng yêu như con vậy. Con có muốn gọi ta là cha không?"
"Để con hỏi ý cha của con đã."
Tử Hằng còn đang hí hửng chờ đợi Phi Diên nói chữ "có" hắn sẽ nhào ngay tới và ôm chầm lấy thằng bé. Vậy mà nó nói phải hỏi ý kiến cha nó đã. Hắn nghe xong đã suýt té ngửa.
Phương Hồng Thanh, ngươi dạy con hay lắm!
"Sao phải hỏi ý kiến cha con chứ?"
"Cha nói không thể tùy tiện gọi người khác là cha được. Con chỉ có một người cha thôi."
"Vậy chẳng lẽ con không muốn gọi ta là cha sao? Con rất thích Hằng thúc mà?"
"Cha con bảo thúc là một tên lừa đảo xảo quyệt, nói gì cũng không thể tin."
"Phụt!" Lục Ly kìm không được bật cười. Tử Hằng lườm qua một cái, y ngay lập tức ngậm miệng.
"Thế con thấy ta có giống như những gì cha con nói không?"
Phi Diên nhìn Tử Hằng một hồi, khoé mắt đột nhiên đỏ lên, cảm giác như thằng bé sắp khóc.
"Thúc đã nói muốn bắt con đi. Vì thúc nói thế nên cha mới đưa con bỏ trốn. Vì bỏ trốn nên mới bị bắt cóc. Cha còn bị đánh nữa. Con ghét thúc!"
Tử Hằng vội vàng ôm chầm lấy Phi Diên vỗ về. Là hắn sai rồi. Những gì hắn làm đã để lại ấn tượng cho Phi Diên rất xấu. Thằng bé đã ghét hắn rồi.
"Ta xin lỗi. Lúc đó ta vì giận cha con nên nói năng lung tung thôi. Ta không định bắt con đi đâu. Ta xin lỗi. Con tha thứ cho ta nhé!"
"Thúc thật sự sẽ không bắt con đi nữa chứ?"
"Thật mà. Ta cũng đã hứa với cha con rồi. Ta sẽ không ép buộc hai người nữa. Nếu con không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không làm."
"Vậy… vậy con tha thứ cho thúc đó."
"Cảm ơn con."
Chưa bao giờ Tử Hằng cảm thấy thuyết phục trẻ con lại khó khăn như vậy nhưng có thể được thằng bé tha thứ, lại được ôm nó trong vòng tay thế này bao vất vả cũng thấy rất đáng.
"Ta có việc này muốn hỏi con."
Tử Hằng bế Phi Diên ngồi lên đùi mình, ôm lấy thằng bé dịu dàng hỏi:
"Nếu bây giờ ta muốn đưa hai cha con về nhà của ta. Ta muốn cho hai người một cuộc sống đầy đủ, không phải vất vả kiếm sống hàng ngày như trước nữa. Con có muốn không?"
"Đi với thúc sao? Về nhà thúc à?"
"Ừ. Ta rất giàu. Con biết mà. Ta sẽ lo cho cuộc sống của hai người."
"Cái đó… con muốn hỏi ý cha con."
Tử Hằng có xúc động muốn chạy vào nhà lôi Hồng Thanh ra đấm cho y một cú. Y dạy con kiểu gì mà một câu "hỏi cha con", hai câu cũng "hỏi cha con", chả có chính kiến gì cả.
(Au: chính kiến cái mốc. Thằng bé mới có năm tuổi thôi. Là do ngươi quá vô dụng)
Tử Hằng cố gắng kiềm chế bản thân mỉm cười nói tiếp:
"Vậy trước khi chúng ta vào hỏi ý kiến của cha con thì ta muốn nghe ý kiến của con trước được không? Nếu để con làm theo ý mình, con có muốn đi cùng ta không?"
Phi Diên ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:
"Nhà thúc có vườn hoa không?"
"Dĩ nhiên là có rồi. Một vườn hoa to nhất mà con chưa từng được thấy." Vườn Thượng Uyển rộng bằng mấy chục mẫu ruộng ấy chứ.
"Nhà thúc có sân rộng để chơi thả diều không?"
"Có. Con muốn sân rộng cỡ nào cũng có cả." Hắn có nguyên mấy cái sân rộng hàng mấy hecta để chơi đá cầu.
"Có hồ để bơi chứ?"
"Ta không chỉ có một mà có đến mấy cái hồ lận." Trong cung của hắn có cả hồ nước nóng để ngâm mình kìa.
"Có bạn chơi với con không?"
"Con muốn bao nhiêu đứa, ta bắt về cho con chơi."
"Dạ?" Phi Diên ngệt mặt.
Lục Ly ở bên cạnh vội ghé tai nói nhỏ: "Chủ tử, không phải nói như vậy. Là 'đưa tới', không phải 'bắt'."
Tử Hằng biết mình nói hớ vội sửa lời:
"Có rất nhiều đứa trẻ cỡ tuổi con ở chỗ ta. Con muốn có mấy đứa cùng chơi ta sẽ gọi chúng đến chơi cùng con."
"Vâng."
"Thế còn hỏi gì nữa không? Đã ưng ý chưa?"
Phi Diên suy nghĩ thêm một lúc rồi hỏi:
"Vậy Danh Thần ca ca có thể đến chơi với con không?"
Tử Hằng lườm Danh Thần cháy mắt khiến Danh Thần hoảng hồn, đứng im nhắm tịt mắt, không dám động đậy. Hắn không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà dạo gần đây toàn bị chủ tử lườm như thế.
"Không được sao ạ? Nếu thế con không muốn đi nữa."
"Được chứ. Chuyện đó dễ mà. Ta giao hắn cho con. Con muốn làm gì hắn thì làm."
Danh Thần: "..."
Chủ tử, người nỡ bán thuộc hạ để dỗ con nít à?
"Thế con có đồng ý đi cùng ta không?"
Phi Diên dõng dạc nói lớn:
"Có ạ."
* Danh Thần à, tội lớn nhất của ngươi là quyến rũ con trai của chủ tử ngươi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.