Chương 37: Để ta giúp ngươi...
Sercet
26/09/2023
Hồng Thanh cảm thấy có người đụng chạm gì đó lên cơ thể mình liền mở mắt ra và sửng sốt. Có một lão già lạ mặt ngồi trên người hắn và bắt đầu tháo dây lưng trên áo hắn. Hồng Thanh giơ chân lên dộng thật mạnh vào lưng kẻ kia khiến hắn té sấp về phía trước. Hắn vung tay đấm một cú trời giáng vào thẳng mặt kẻ đó khiến hắn ngã văng ra đất. Lập tức có hai nam nhân khoẻ mạnh xuất hiện từ bên cạnh giường xông tới đè hắn lại xuống giường. Bọn chúng quá khoẻ, hắn không cử động được.
"Con đĩ, mày dám đánh tao."
Lão già kia lập tức lao tới tát liên tiếp vào mặt Hồng Thanh khiến mặt hắn sưng lên, khoé miệng chảy máu. Hồng Thanh nhổ ngụm máu trong miệng thẳng xuống tên nam nhân đang giữ chặt hắn bên trái khiến tên kia tức giận đến nghiến răng.
Bị gọi là con đĩ, bị một tên nam nhân lạ mặt cưỡi trên người, nằm trong một căn phòng toàn màu đỏ và màu hồng với không khí đầy ái muội. Hồng Thanh biết hắn đã bi bắt vào kỹ viện. Say rượu ngủ một giấc đã vào ngay giường kỹ viện rồi, lại còn bị một lão già xấu xí càn rỡ. Hắn ngầm chửi thề số hắn quá xui. Lần sau hắn không thể tùy tiện uống rượu như vậy nữa.
"Đã vào đến đây còn bày đặt làm giá à? Ban đầu vì ngươi rất đẹp nên ta định sẽ dịu dàng với ngươi một chút nhưng ngươi dám đánh ta, ta sẽ hiếp ngươi đến chết."
"Không được đâu, đại nhân. Trương mama nói con bé này là hàng cao cấp, đại nhân có thể chơi đùa tùy thích nhưng không thể chơi chết được. Nếu không bà ta không dám đưa người cho đại nhân nữa đâu."
"Chết rồi thì ta trả thêm tiền. Lão tử đã thiếu tiền của bà ta bao giờ chưa?"
Lão ta nói rồi vạch áo của Hồng Thanh ra và sửng sốt. Hai kẻ đang giữ chặt Hồng Thanh cũng kinh ngạc đến sững người.
"Ngươi… ngươi là nam nhân?"
Hồng Thanh cười khẩy nói:
"Đúng. Ta là nam nhân. Ngươi có thấy ghê tởm không?"
Lão ta sững sờ trong chốc lát rồi bật cười, nụ cười biến thái khiến Hồng Thanh sởn hết cả da gà.
"Nam nhân thì càng tốt, khỏi phải lo để lại cái thai. Ta nghe nói làm với nam nhân rất sướng, còn hơn cả làm với nữ nhân nhưng ta chưa thử bao giờ. Gặp được ngươi vừa đúng lúc để ta thử xem."
"Tên biến thái!"
"Ta luôn tự hào về điều đó. Hai người các ngươi giữ y cho chặt. Ta hưởng dụng xong sẽ để cho các ngươi."
Hai kẻ kia sướng run.
"Thật sao ạ? Cảm ơn đại nhân."
Hồng Thanh điên tiết. Bọn chúng lại còn định cưỡng bức hắn tập thể. Hồng Thanh cố gắng dãy giụa nhưng không thể. Hắn bị giữ quá chặt. Phần áo trên của hắn bị lột sạch. Lão già đó ngồi lên người hắn vuốt nhẹ làn da trắng nõn của hắn, nở nụ cười thèm muốn. Hồng Thanh nhắm mắt, bất lực gào lớn:
"Tử Hằng, mau cứu ta!"
Lập tức cánh cửa phòng bị đạp bay. Châu Tử Hằng từ bên ngoài chạy xộc vào. Lão già biến thái còn chưa thốt nên lời đã bị Tử Hằng đấm mạnh vào mặt ngã đập người vào bộ bàn ghế phía sau. Hai tên nam nhân kia lao tới muốn tấn công, tay còn chưa chạm được tới người, chúng đã bị Tử Hằng ném hết ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi… làm sao ngươi lại…"
Hồng Thanh chưa nói hết câu Tử Hằng đã trợn mắt nhìn hắn, chạm tay lên môi hắn, tức giận mà gầm lên:
"Kẻ nào đánh ngươi? Có phải lão khốn đó?"
Sau khi Hồng Thanh bị bắt đi. Lục Ly cho người toả ra khắp nơi tìm kiếm. Vì bọn chúng đi chưa lâu nên bọn họ không quá khó khăn để tìm ra vị trí của chúng. Châu Tử Hằng bắt gặp Lục Ly nên cũng đi cùng rồi tìm được Hồng Thanh ở trong kỹ viện.
Nhìn thấy những kẻ khác động chạm lên cơ thể người mà hắn trân trọng, Tử Hằng không kìm nổi tức giận, chỉ muốn chém bọn chúng ra làm trăm mảnh. Vậy mà tên khốn đó còn dám đánh y, đánh đến thế này, Tử Hằng đã nổi điên, cả người nóng bừng như đang bốc hoả.
Nhìn Tử Hằng mặt đỏ gay vì giận dữ, ánh mắt sát khí như muốn giết người Hồng Thanh nhìn cũng thấy sợ. Hắn vội ôm lấy Tử Hằng cố gắng đánh lạc hướng y.
"Ngươi đã đến rồi. Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi đến rồi."
Tử Hằng ôm chặt lấy Hồng Thanh, giọng nói rất kích động:
"Ta xin lỗi! Ta đến trễ quá! Xin lỗi!"
"Không trễ! Ngươi đến đúng lúc lắm! Đưa ta về đi. Nhanh lên!"
Tử Hằng cởi áo khoác lên người Hồng Thanh rồi ôm y đi nhanh ra khỏi phòng. Chân hắn vừa bước ra khỏi kỹ viện, Danh Thần và Lục Ly đã châm lửa đốt luôn cái kỹ viện đó. Người bên trong đã bị lùa hết ra ngoài từ trước.
...***...
"Úi da, đau!"
"Nhịn một chút. Ta sẽ rất nhẹ tay. Không sao đâu."
Tử Hằng dùng vải sạch chấm nhẹ thuốc lên vết thâm trên mặt Hồng Thanh, gương mặt thể hiện sự đau xót vô cùng. Người đã bị hắn đuổi hết ra ngoài, ngay cả nhóc Phi Diên, vì sợ Hồng Thanh không được thoải mái. Hắn biết tay chân mình không được khéo nhưng vẫn muốn tự tay chăm sóc vết thương cho người mình yêu.
Nhìn thấy sự cẩn trọng của Tử Hằng khi bôi vết thương cho mình, Hồng Thanh thấy buồn cười cũng cảm thấy ra cảm động. Y bôi vết thương cho hắn mà dường như còn xót và đau hơn cả hắn nữa. Trán y đầm đìa mồ hôi, mỗi lần chạm vào vết thương của hắn môi y đều mím lại, cố gắng chạm thật nhẹ hết mức có thể. Đúng là dễ thương quá đi mất.
Một người dịu dàng và đáng yêu như thế này hắn chỉ muốn giữ chặt bên mình, không muốn giao cho bất kì ai. Nhưng hắn… không có quyền cũng không thể làm điều đó.
"Còn đau không?"
"Không sao. Ta đỡ nhiều rồi. Cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta."
"Ta không thích nghe câu cảm ơn đó của ngươi. Ngươi bị thương, ta chăm sóc không phải là việc đương nhiên sao?"
Hồng Thanh mỉm cười. Tử Hằng đang khó chịu, hắn không muốn tránh cãi với y.
"Tại sao lại trốn ra ngoài? Sống ở nơi này khiến ngươi bức bối đến vậy sao?"
"Không có. Tại vì lâu lắm ta không được ra ngoài chơi nên mới muốn đi thôi. Lúc bình thường ta luôn dẫn Diên nhi khắp nơi, chưa bao giờ ta phải ở một chỗ lâu như vậy."
"Nếu lý do chỉ đơn giản như vậy tại sao không nói với ta? Ta có thể đưa ngươi đi. Nếu ngươi không muốn ta đi cùng thì bảo Danh Thần hay Lục Ly đưa đi cũng được mà. Sao lại phải trốn?
Hồng Thanh gãi đầu, xấu hổ nói:
"Vì… vì ta nghĩ là ngươi sẽ không chịu cho ta đi."
"Hả? Sao ta lại không muốn cho ngươi đi chứ?"
"Bởi trước đó chính ngươi nói ta muốn làm gì cũng phải để ngươi đi cùng ta, việc gì cũng không cho ta tự mình làm. Ta có phải phế nhân đâu. Ta không cần ngươi cứ phải chăm chăm dính bên người ta như vậy."
Tử Hằng tức giận nói:
"Ta làm vậy còn không phải lo lắng cho ngươi sao? Hễ cứ để sểnh ngươi ra là ngươi lại gặp chuyện. Ngươi bảo làm sao có thể không lo lắng mà yêu cầu ngươi như thế chứ? Hôm nay nếu ta không đến kịp không phải ngươi đã gặp nguy hiểm rồi sao?"
"Hôm nay là xui xẻo thôi. Trước kia không có ngươi cha con ta vẫn sống rất tốt đấy thôi."
Tử Hằng im lặng, lồng ngực nhói lên đau đớn. Đó là khoảng thời gian mà hắn nuối tiếc nhất. Hắn tiếc mình đã không thể gặp Hồng Thanh sớm hơn, như vậy sẽ bớt để cha con họ phải chịu khổ lâu như thế.
"Được rồi. Không cần bày ra vẻ mặt như thế. Không phải ta đổ tội cho ngươi. Ta… ta chỉ muốn nói vết thương của ta đã ổn, ta muốn được ra ngoài chơi mà thôi."
"Được. Đợi vết thương của ngươi ổn một chút chúng ta sẽ xuất phát. Chúng ta tiếp tục đến kinh thành. Ngươi muốn dừng ở chỗ nào chơi ta liền dừng ở đấy."
Nghe nói mình lại tiếp tục được đi xe ngựa ngắm cảnh, Hồng Thanh rất vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu ngay.
Đột nhiên Tử Hằng đè Hồng Thanh xuống giường rồi vạch áo của y ra.
"Này, ngươi làm cái gì?"
"Lão già khốn nạn kia đã làm gì ngươi chưa? Đã chạm qua chỗ nào trên cơ thể ngươi?"
"Không... không có."
"Thật sao?"
Vừa hỏi những ngón tay thon dài của Tử Hằng vừa lướt nhẹ lên làn da trắng ngần của Hồng Thanh khiến y cảm thấy nhột và kích thích. Miệng khẽ kêu "ưm" một tiếng.
Gương mặt của Hồng Thanh lúc này trong mắt Tử Hằng vô cùng mê người. Nghĩ đến cảnh lão già biến thái đó dám chạm đôi môi dơ bẩn của lão lên người Hồng Thanh, Tử Hằng một lần nữa nổi cơn giận dữ, chỉ muốn băm vằm lão ta làm trăm ngàn mảnh sau đó cho một mồi lửa đốt chúng thành tro bụi
"Tử Hằng, ngươi… định làm gì?"
Tử Hằng cúi người gặm lên cần cổ của Hồng Thanh. Hồng Thanh muốn kháng cự thì bị Tử Hằng tóm chặt hai tay của y để lên trên đầu, miệng vẫn tiếp tục mân mê vừa hôn vừa cắn xương quai xanh và ngực của Hồng Thanh.
"Ưm đừng… dừng ưm …"
Làn da thật mềm, thật thơm khiến mỗi lần chạm đến Tử Hằng đều cảm thấy kích thích. Mỗi nơi đều muốn để lại dấu vết của mình. Tiếng rên rỉ của Hồng Thanh càng khiến hắn thêm kích động muốn nghe nhiều hơn. Hắn liền ngậm lấy đầu nhũ đỏ hồng trên ngực Hồng Thanh.
"Ưm đừng… a… Dừng lại đi! Ưm…"
Tử Hằng tháo dây thắt lưng, kéo rộng áo của Hồng Thanh ra. Hắn buông tay y để quay sang ôm chặt lấy eo nhỏ, dùng lưỡi ngáy vào lỗ rốn của y. Hồng Thanh nắm lấy đầu Tử Hằng kêu lên đầy khêu gợi. Tử Hằng nắm lấy quần Hồng Thanh muốn kéo xuống. Hồng Thanh lập tức giữ tay kìm lại.
"Không được."
"Của ngươi cứng lên rồi kìa. Yên tâm, ta chỉ dùng tay giúp ngươi thôi, sẽ không làm gì khác."
"... Không cần. Ta sẽ tự làm."
"Nhưng mà…"
"Ta tự làm được."
Tử Hằng không vui. Hắn lập tức nắm quần Hồng Thanh kéo mạnh xuống.
* Nghiện mà còn ngại.
"Con đĩ, mày dám đánh tao."
Lão già kia lập tức lao tới tát liên tiếp vào mặt Hồng Thanh khiến mặt hắn sưng lên, khoé miệng chảy máu. Hồng Thanh nhổ ngụm máu trong miệng thẳng xuống tên nam nhân đang giữ chặt hắn bên trái khiến tên kia tức giận đến nghiến răng.
Bị gọi là con đĩ, bị một tên nam nhân lạ mặt cưỡi trên người, nằm trong một căn phòng toàn màu đỏ và màu hồng với không khí đầy ái muội. Hồng Thanh biết hắn đã bi bắt vào kỹ viện. Say rượu ngủ một giấc đã vào ngay giường kỹ viện rồi, lại còn bị một lão già xấu xí càn rỡ. Hắn ngầm chửi thề số hắn quá xui. Lần sau hắn không thể tùy tiện uống rượu như vậy nữa.
"Đã vào đến đây còn bày đặt làm giá à? Ban đầu vì ngươi rất đẹp nên ta định sẽ dịu dàng với ngươi một chút nhưng ngươi dám đánh ta, ta sẽ hiếp ngươi đến chết."
"Không được đâu, đại nhân. Trương mama nói con bé này là hàng cao cấp, đại nhân có thể chơi đùa tùy thích nhưng không thể chơi chết được. Nếu không bà ta không dám đưa người cho đại nhân nữa đâu."
"Chết rồi thì ta trả thêm tiền. Lão tử đã thiếu tiền của bà ta bao giờ chưa?"
Lão ta nói rồi vạch áo của Hồng Thanh ra và sửng sốt. Hai kẻ đang giữ chặt Hồng Thanh cũng kinh ngạc đến sững người.
"Ngươi… ngươi là nam nhân?"
Hồng Thanh cười khẩy nói:
"Đúng. Ta là nam nhân. Ngươi có thấy ghê tởm không?"
Lão ta sững sờ trong chốc lát rồi bật cười, nụ cười biến thái khiến Hồng Thanh sởn hết cả da gà.
"Nam nhân thì càng tốt, khỏi phải lo để lại cái thai. Ta nghe nói làm với nam nhân rất sướng, còn hơn cả làm với nữ nhân nhưng ta chưa thử bao giờ. Gặp được ngươi vừa đúng lúc để ta thử xem."
"Tên biến thái!"
"Ta luôn tự hào về điều đó. Hai người các ngươi giữ y cho chặt. Ta hưởng dụng xong sẽ để cho các ngươi."
Hai kẻ kia sướng run.
"Thật sao ạ? Cảm ơn đại nhân."
Hồng Thanh điên tiết. Bọn chúng lại còn định cưỡng bức hắn tập thể. Hồng Thanh cố gắng dãy giụa nhưng không thể. Hắn bị giữ quá chặt. Phần áo trên của hắn bị lột sạch. Lão già đó ngồi lên người hắn vuốt nhẹ làn da trắng nõn của hắn, nở nụ cười thèm muốn. Hồng Thanh nhắm mắt, bất lực gào lớn:
"Tử Hằng, mau cứu ta!"
Lập tức cánh cửa phòng bị đạp bay. Châu Tử Hằng từ bên ngoài chạy xộc vào. Lão già biến thái còn chưa thốt nên lời đã bị Tử Hằng đấm mạnh vào mặt ngã đập người vào bộ bàn ghế phía sau. Hai tên nam nhân kia lao tới muốn tấn công, tay còn chưa chạm được tới người, chúng đã bị Tử Hằng ném hết ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi… làm sao ngươi lại…"
Hồng Thanh chưa nói hết câu Tử Hằng đã trợn mắt nhìn hắn, chạm tay lên môi hắn, tức giận mà gầm lên:
"Kẻ nào đánh ngươi? Có phải lão khốn đó?"
Sau khi Hồng Thanh bị bắt đi. Lục Ly cho người toả ra khắp nơi tìm kiếm. Vì bọn chúng đi chưa lâu nên bọn họ không quá khó khăn để tìm ra vị trí của chúng. Châu Tử Hằng bắt gặp Lục Ly nên cũng đi cùng rồi tìm được Hồng Thanh ở trong kỹ viện.
Nhìn thấy những kẻ khác động chạm lên cơ thể người mà hắn trân trọng, Tử Hằng không kìm nổi tức giận, chỉ muốn chém bọn chúng ra làm trăm mảnh. Vậy mà tên khốn đó còn dám đánh y, đánh đến thế này, Tử Hằng đã nổi điên, cả người nóng bừng như đang bốc hoả.
Nhìn Tử Hằng mặt đỏ gay vì giận dữ, ánh mắt sát khí như muốn giết người Hồng Thanh nhìn cũng thấy sợ. Hắn vội ôm lấy Tử Hằng cố gắng đánh lạc hướng y.
"Ngươi đã đến rồi. Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi đến rồi."
Tử Hằng ôm chặt lấy Hồng Thanh, giọng nói rất kích động:
"Ta xin lỗi! Ta đến trễ quá! Xin lỗi!"
"Không trễ! Ngươi đến đúng lúc lắm! Đưa ta về đi. Nhanh lên!"
Tử Hằng cởi áo khoác lên người Hồng Thanh rồi ôm y đi nhanh ra khỏi phòng. Chân hắn vừa bước ra khỏi kỹ viện, Danh Thần và Lục Ly đã châm lửa đốt luôn cái kỹ viện đó. Người bên trong đã bị lùa hết ra ngoài từ trước.
...***...
"Úi da, đau!"
"Nhịn một chút. Ta sẽ rất nhẹ tay. Không sao đâu."
Tử Hằng dùng vải sạch chấm nhẹ thuốc lên vết thâm trên mặt Hồng Thanh, gương mặt thể hiện sự đau xót vô cùng. Người đã bị hắn đuổi hết ra ngoài, ngay cả nhóc Phi Diên, vì sợ Hồng Thanh không được thoải mái. Hắn biết tay chân mình không được khéo nhưng vẫn muốn tự tay chăm sóc vết thương cho người mình yêu.
Nhìn thấy sự cẩn trọng của Tử Hằng khi bôi vết thương cho mình, Hồng Thanh thấy buồn cười cũng cảm thấy ra cảm động. Y bôi vết thương cho hắn mà dường như còn xót và đau hơn cả hắn nữa. Trán y đầm đìa mồ hôi, mỗi lần chạm vào vết thương của hắn môi y đều mím lại, cố gắng chạm thật nhẹ hết mức có thể. Đúng là dễ thương quá đi mất.
Một người dịu dàng và đáng yêu như thế này hắn chỉ muốn giữ chặt bên mình, không muốn giao cho bất kì ai. Nhưng hắn… không có quyền cũng không thể làm điều đó.
"Còn đau không?"
"Không sao. Ta đỡ nhiều rồi. Cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta."
"Ta không thích nghe câu cảm ơn đó của ngươi. Ngươi bị thương, ta chăm sóc không phải là việc đương nhiên sao?"
Hồng Thanh mỉm cười. Tử Hằng đang khó chịu, hắn không muốn tránh cãi với y.
"Tại sao lại trốn ra ngoài? Sống ở nơi này khiến ngươi bức bối đến vậy sao?"
"Không có. Tại vì lâu lắm ta không được ra ngoài chơi nên mới muốn đi thôi. Lúc bình thường ta luôn dẫn Diên nhi khắp nơi, chưa bao giờ ta phải ở một chỗ lâu như vậy."
"Nếu lý do chỉ đơn giản như vậy tại sao không nói với ta? Ta có thể đưa ngươi đi. Nếu ngươi không muốn ta đi cùng thì bảo Danh Thần hay Lục Ly đưa đi cũng được mà. Sao lại phải trốn?
Hồng Thanh gãi đầu, xấu hổ nói:
"Vì… vì ta nghĩ là ngươi sẽ không chịu cho ta đi."
"Hả? Sao ta lại không muốn cho ngươi đi chứ?"
"Bởi trước đó chính ngươi nói ta muốn làm gì cũng phải để ngươi đi cùng ta, việc gì cũng không cho ta tự mình làm. Ta có phải phế nhân đâu. Ta không cần ngươi cứ phải chăm chăm dính bên người ta như vậy."
Tử Hằng tức giận nói:
"Ta làm vậy còn không phải lo lắng cho ngươi sao? Hễ cứ để sểnh ngươi ra là ngươi lại gặp chuyện. Ngươi bảo làm sao có thể không lo lắng mà yêu cầu ngươi như thế chứ? Hôm nay nếu ta không đến kịp không phải ngươi đã gặp nguy hiểm rồi sao?"
"Hôm nay là xui xẻo thôi. Trước kia không có ngươi cha con ta vẫn sống rất tốt đấy thôi."
Tử Hằng im lặng, lồng ngực nhói lên đau đớn. Đó là khoảng thời gian mà hắn nuối tiếc nhất. Hắn tiếc mình đã không thể gặp Hồng Thanh sớm hơn, như vậy sẽ bớt để cha con họ phải chịu khổ lâu như thế.
"Được rồi. Không cần bày ra vẻ mặt như thế. Không phải ta đổ tội cho ngươi. Ta… ta chỉ muốn nói vết thương của ta đã ổn, ta muốn được ra ngoài chơi mà thôi."
"Được. Đợi vết thương của ngươi ổn một chút chúng ta sẽ xuất phát. Chúng ta tiếp tục đến kinh thành. Ngươi muốn dừng ở chỗ nào chơi ta liền dừng ở đấy."
Nghe nói mình lại tiếp tục được đi xe ngựa ngắm cảnh, Hồng Thanh rất vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu ngay.
Đột nhiên Tử Hằng đè Hồng Thanh xuống giường rồi vạch áo của y ra.
"Này, ngươi làm cái gì?"
"Lão già khốn nạn kia đã làm gì ngươi chưa? Đã chạm qua chỗ nào trên cơ thể ngươi?"
"Không... không có."
"Thật sao?"
Vừa hỏi những ngón tay thon dài của Tử Hằng vừa lướt nhẹ lên làn da trắng ngần của Hồng Thanh khiến y cảm thấy nhột và kích thích. Miệng khẽ kêu "ưm" một tiếng.
Gương mặt của Hồng Thanh lúc này trong mắt Tử Hằng vô cùng mê người. Nghĩ đến cảnh lão già biến thái đó dám chạm đôi môi dơ bẩn của lão lên người Hồng Thanh, Tử Hằng một lần nữa nổi cơn giận dữ, chỉ muốn băm vằm lão ta làm trăm ngàn mảnh sau đó cho một mồi lửa đốt chúng thành tro bụi
"Tử Hằng, ngươi… định làm gì?"
Tử Hằng cúi người gặm lên cần cổ của Hồng Thanh. Hồng Thanh muốn kháng cự thì bị Tử Hằng tóm chặt hai tay của y để lên trên đầu, miệng vẫn tiếp tục mân mê vừa hôn vừa cắn xương quai xanh và ngực của Hồng Thanh.
"Ưm đừng… dừng ưm …"
Làn da thật mềm, thật thơm khiến mỗi lần chạm đến Tử Hằng đều cảm thấy kích thích. Mỗi nơi đều muốn để lại dấu vết của mình. Tiếng rên rỉ của Hồng Thanh càng khiến hắn thêm kích động muốn nghe nhiều hơn. Hắn liền ngậm lấy đầu nhũ đỏ hồng trên ngực Hồng Thanh.
"Ưm đừng… a… Dừng lại đi! Ưm…"
Tử Hằng tháo dây thắt lưng, kéo rộng áo của Hồng Thanh ra. Hắn buông tay y để quay sang ôm chặt lấy eo nhỏ, dùng lưỡi ngáy vào lỗ rốn của y. Hồng Thanh nắm lấy đầu Tử Hằng kêu lên đầy khêu gợi. Tử Hằng nắm lấy quần Hồng Thanh muốn kéo xuống. Hồng Thanh lập tức giữ tay kìm lại.
"Không được."
"Của ngươi cứng lên rồi kìa. Yên tâm, ta chỉ dùng tay giúp ngươi thôi, sẽ không làm gì khác."
"... Không cần. Ta sẽ tự làm."
"Nhưng mà…"
"Ta tự làm được."
Tử Hằng không vui. Hắn lập tức nắm quần Hồng Thanh kéo mạnh xuống.
* Nghiện mà còn ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.