Chương 68: Dỗ dành
Sercet
26/09/2023
Đường Sâm cảm thấy hai người ai cũng bừng bừng khí thế muốn đánh nhau mà hết hồn. Hắn vội nhảy vào giữa can.
"Hai vị, có gì từ từ nói. Đừng động thủ!"
"Ai nói ta muốn động thủ?" Tần Mạc quay qua nói: "Nhìn là biết tên này là dạng yếu đuối trói gà không chặt. Ta đánh hắn chỉ tổ làm bẩn tay ta."
"Ta cũng không muốn đánh nhau với biểu đệ của Tử Hằng. Gây bất hoà không cần thiết."
"Ngươi nói cứ như là đánh thắng được ta vậy. Tự tin quá rồi đó. Ta nghe nói ngươi xuất thân là thường dân, chắc không biết được những thú vui của hoàng tộc đâu nhỉ."
"Ai mà biết được. Sao ngươi không thử xem?"
"Được. Nếu ngươi thua thì sao?"
"Ta sẽ chấp nhận một yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi thua có dám chấp nhận một yêu cầu của ta không?"
Tần Mạc nghĩ mình không thể nào thua được liền lớn giọng nói:
"Nếu ta thua đừng nói một, ta sẽ làm theo ba yêu cầu bất kì của ngươi."
"Được. Một lời đã định. Đường tướng quân làm chứng nhé!"
Đường Sâm thở dài lắc đầu. Hắn can không nổi.
Tử Hằng vừa hạ triều là ngay lập tức chạy đến trường săn tìm Hồng Thanh nhưng rất ngạc nhiên là lại không thấy người đâu. Đường Sâm nói Hồng Thanh và Tần Mạc đã ra khỏi trường săn từ lâu. Tử Hằng ngạc nhiên sửng sốt.
"Tần Mạc? Thằng nhóc đó đến rồi sao?"
"Đã đến rồi ạ. Còn tranh cãi với Hồng phi nương nương một trận. Hai người họ kéo nhau ra ngoài thi đấu rồi."
"Thi đấu? Tại sao lại thi đấu? Thi cái gì?"
Đường Sâm kể lại vắn tắt cho Tử Hằng nghe về việc hai người họ gặp nhau, hiểu lầm rồi dẫn đến tranh cãi như thế nào rồi nhún vai nói: "Bệ hạ đi xem thử thế nào."
Nghe Đường Sâm nói Tử Hằng càng không khỏi cảm thấy kinh ngạc và tò mò. Hắn theo lời của Đường Sâm đến đình viện gần nhất tìm hai người kia. Hắn thấy một bàn cờ vây bày sẵn trên cái bàn đá bỏ trống. Thế cờ đang hoà. Nhìn có vẻ như hai đối thủ đã thi đấu rất kịch liệt và căng thẳng. Một thái giám đang dọn dẹp ở đó nói:
"Tâu bệ hạ, Hồng phi nương nương và thái tử Thiên Tân vừa rời đi không lâu. Nghe bảo là hình như hai vị đó muốn đấu với nhau bằng đá cầu."
Tử Hằng kinh ngạc nhìn lại bàn cờ vây. Hắn biết trình độ chơi cờ của Tần Mạc rất khá, không kém hắn là mấy. Vậy mà Hồng Thanh có thể chơi ngang ngửa với thằng nhóc này. Quen nhau đã lâu như vậy nhưng hắn không biết là Hồng Thanh có thể chơi cờ vây giỏi thế, lại còn chơi được cả đá cầu nữa.
Từ lâu hắn đã cảm thấy rất lạ. Hồng Thanh chỉ là một thường dân, không chỉ vậy còn là lớp người ở dưới đáy xã hội, nhưng những thú vui của vương tôn công tử, thậm chí là của hoàng tộc y đều rất thành thạo, cứ như thể Hồng Thanh vốn sinh ra và lớn lên là người hoàng tộc vậy. Hắn đã nhiều lần muốn hỏi Hồng Thanh điều này nhưng dường như y luôn tránh né hắn. Rốt cuộc Hồng Thanh thực sự là ai? Y còn chuyện gì không thể nói cho hắn biết?
...***...
Ở kiếp trước, Hồng Thanh đã chơi qua tất cả những thú vui của hoàng tộc. Trong đó thú vui mà hắn thích nhất, cũng chơi giỏi nhất, chính là đá cầu. Ngày đó cả hoàng cung, chẳng ai có thể đá cầu thắng hắn. Bây giờ tuy đã lâu lắm rồi hắn không chơi nhưng vừa đụng đến trái cầu, mọi ký ức ngày xưa như ùa về trong tâm trí. Hồng Thanh càng chơi càng thạo, càng chơi càng hăng. Tần Mạc theo không kịp.
Tần Mạc không nghĩ vị phi tử này của hoàng đế biểu ca của hắn lại khó đối phó như thế. Hắn cứ ngỡ Phương Hồng Thanh là thường dân. Cho dù sau khi vào cung có học qua cờ vây hay đá cầu thì cũng không thể giỏi hơn một người vốn có sở trường về những môn này giống như hắn. Vậy mà hắn chẳng thắng nổi lấy một lần. Cờ vây thì miễn cưỡng chơi hoà với y, chơi đá cầu thậm chí còn thua. Hắn tự hỏi rốt cuộc có môn gì tên này không biết chơi không vậy?
"Thế nào? Đã chịu thua chưa?" Hồng Thanh chống nạnh, hất hàm hỏi.
"Ngươi… làm sao lại chơi giỏi như vậy?"
"Nãy giờ ngươi hỏi ta câu này mấy lần không thấy chán a?"
"Nhưng… nhưng ta không cam tâm. Chúng ta đấu cái khác."
"Ngươi muốn đấu cái gì? Ta sẵn sàng chơi với ngươi bao lâu cũng được."
"Ta…" Hắn rất muốn hỏi y có môn nào chưa từng chơi qua không nhưng lại không thể mở miệng được. Thế thì quá mất mặt còn gì.
"Không cần đấu nữa. Đệ thua như vậy còn chưa đủ nhục sao?"
Tử Hằng đứng bên ngoài quan sát trận đấu nãy giờ. Hắn cũng rất bất ngờ khi thấy Hồng Thanh chơi đá cầu giỏi như thế. Hắn ôm lấy eo Hồng Thanh kéo về phía mình, nhìn Tần Mạc nghiêm giọng nói:
"Ta không có ở đây đệ liền tùy ý muốn làm gì thì làm hả? Cả người của ta cũng dám động."
"Huynh tức giận cái gì? Đệ đâu có động thủ với hắn. Hắn còn thắng đệ nữa kìa. Người tức giận lẽ ra phải là đệ mới đúng."
Hồng Thanh kéo áo Tử Hằng nói:
"Bọn ta chỉ thi đấu vui vẻ thôi. Không có làm gì quá đáng đâu."
"Trẫm còn chưa có hỏi tội ngươi đâu. Nhìn xem chơi vui vẻ đến mức y phục lấm bẩn cả rồi. Trông ngươi có chỗ nào giống phi tử của ta của trẫm nữa không?"
"Chơi đá cầu thì y phục lấm bẩn là dĩ nhiên mà."
"Đi. Về tắm rửa sạch sẽ cho trẫm."
Nói xong Tử Hằng liền kéo tay Hồng Thanh lôi xềnh xệch người đi. Tần Mạc ngẩn người nhìn theo, không thốt nên được lời nào.
"Vị phi tử này đúng thật là kì lạ."
"Chủ nhân." Một thị vệ tiến tới đưa cho Tần Mạc một cái khăn sạch.
"Mang theo thứ đó đến rồi chứ?"
"Vâng."
"Tốt. Vất vả luyện tập suốt một năm qua ta chỉ chờ đến ngày này. Cuộc thi lần này nhất định phải thắng được huynh ấy."
Tần Mạc đột nhiên sững người lại. Hình như hắn vừa quên mất cái gì đó thì phải.
...***...
Tử Hằng lôi Hồng Thanh về tẩm cung của mình rồi quăng thẳng y xuống hồ nước nhỏ bên trong cung. Hồng Thanh bị ném xuống lập tức chìm xuống đáy hồ. Tử Hằng cũng lặn xuống rồi đột ngột đỡ lấy cổ Hồng Thanh hôn xuống. Hồng Thanh cũng ôm lấy Tử Hằng hôn đáp lại. Hai người ở dưới nước ôm hôn nhau rất nồng nhiệt. Cho đến khi Hồng Thanh cảm thấy thở không nổi nữa Tử Hằng mới chịu buông hắn ra và cả hai trồi lên mặt hồ.
"Ngươi lại nổi điên cái gì vậy?"
"Trẫm phải hỏi ngươi mới đúng. Hôm nay ngươi chơi với biểu đệ của trẫm vui quá nhỉ. Tại sao ngươi chưa từng nói với trẫm là ngươi biết chơi những thứ đó?"
Hồng Thanh giật mình, mắt không tự chủ nhìn sang hướng khác. Vốn định từ từ để lộ cho Tử Hằng biết hắn có thể chơi được những trò này, rốt cuộc vì bị Tần Mạc kích động mà trong một lúc để lộ hết sạch. Giờ muốn giải thích cũng không biết nên nói thế nào.
"Chúng ta đã từng thỏa thuận với nhau từ giờ sẽ không giấu giếm nhau chuyện gì nữa. Nhưng ngươi xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng trẫm phải không?"
"Không phải thế. Sao ta lại không tin ngươi được chứ. Chỉ là… chỉ là ta không biết phải nói với ngươi thế nào."
"Nếu ngươi muốn nói thì có gì mà không thể nói được. Ngươi căn bản là không muốn nói với ta. Tắm rửa cho sạch sẽ đi. Sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi về Phụng Nghi cung.
Tử Hằng rời khỏi hồ, cởi áo quăng qua một bên rồi lấy một cái áo khoác dài treo gần đó mặc lên người. Từ đầu đến cuối hắn đều không hề quay lại nhìn Hồng Thanh lấy một lần. Hồng Thanh biết lần này Tử Hằng rất giận. Không dễ gì dỗ dành được.
Nhưng mà nếu y đã đưa hắn về tẩm cung vậy thì rõ ràng là đang chờ hắn cơ hội rồi. Hắn phải tận dụng thật tốt.
Đã qua một tuần nhang vẫn chưa thấy Hồng Thanh bước ra khiến Tử Hằng cảm thấy rất lạ. Cho dù vừa tắm rửa vừa ngâm mình cũng không đến mức kéo dài lâu đến như thế chứ. Tử Hằng sốt ruột đứng dậy định đi xem thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "oạch" phát ra từ bên trong căn phòng có hồ nước. Hắn hốt hoảng chạy vào bên trong xem, và nhìn thấy Hồng Thanh bị té ngã ngồi cạnh hồ nước. Hắn vội chạy tới đỡ y dậy.
"Không sao chứ? Sao lại bị té thế này?"
"Ta đạp phải vũng nước. Trơn quá!"
Tử Hằng nghe vậy tức giận quát lên:
"Tại sao lại không có ai vào lau dọn xung quanh thế này? Ta phải chém đầu bọn chúng. Người…"
"Đừng!" Hồng Thanh dùng tay bịt miệng Tử Hằng lại. "Trước kia không phải chính ngươi ra lệnh trong lúc chúng ta đang tắm không ai được phép vào trong sao?"
Tử Hằng giật mình nhớ ra. Im bặt không nói được câu nào.
"Ta không sao cả. Ta bị té nhẹ thôi, nghỉ ngơi xoa bóp một chút là ổn mà."
"Được. Để trẫm xoa bóp cho ngươi."
Tử Hằng nhanh chóng bế Hồng Thanh đặt ngồi lên giường. Lúc này hắn mới phát hiện Hồng Thanh mặc áo quá lỏng lẻo. Để lộ gần hết phần ngực trắng trẻo trước mắt hắn. Tim Tử Hằng đập thình thịch, không nhịn được nuốt nước bọt kìm chế bản năng. Tử Hằng hơi đỏ mặt kéo vạt áo của Hồng Thanh lại, mắng y:
"Mới tắm xong mà ăn mặc phong phanh như vậy à? Ốm thì sao?"
"Không sao. Dù gì bệ hạ cũng đâu có quan tâm ta."
"Sao trẫm lại không quan tâm ngươi?"
Tử Hằng nâng cổ chân của Hồng Thanh lên nhẹ nhàng xoa bóp. Hồng Thanh cố tình rướn người để ngón chân mình chạm vào vạt áo của Tử Hằng, nói dỗi:
"Bệ hạ bảo ta tắm xong rồi đuổi ta về cung còn không phải là không muốn quan tâm ta sao?"
"Còn không phải do ngươi…"
Tử Hằng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp chiếc áo khoác hắn vừa mới kéo lại cho kín giờ lại lỏng ra. Vạt áo tuột xuống để lộ một bên vai trần của Hồng Thanh. Gương mặt Tử Hằng đỏ bừng.
"Thanh nhi, định dùng sắc câu dẫn trẫm đấy hả?"
Hồng Thanh mỉm cười kéo áo cho lộ nốt bờ vai còn lại rồi nói:
"Đúng đấy. Ta là đang dụ dỗ bệ hạ đấy. Vậy bệ hạ đã trúng chiêu chưa?"
"Hai vị, có gì từ từ nói. Đừng động thủ!"
"Ai nói ta muốn động thủ?" Tần Mạc quay qua nói: "Nhìn là biết tên này là dạng yếu đuối trói gà không chặt. Ta đánh hắn chỉ tổ làm bẩn tay ta."
"Ta cũng không muốn đánh nhau với biểu đệ của Tử Hằng. Gây bất hoà không cần thiết."
"Ngươi nói cứ như là đánh thắng được ta vậy. Tự tin quá rồi đó. Ta nghe nói ngươi xuất thân là thường dân, chắc không biết được những thú vui của hoàng tộc đâu nhỉ."
"Ai mà biết được. Sao ngươi không thử xem?"
"Được. Nếu ngươi thua thì sao?"
"Ta sẽ chấp nhận một yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi thua có dám chấp nhận một yêu cầu của ta không?"
Tần Mạc nghĩ mình không thể nào thua được liền lớn giọng nói:
"Nếu ta thua đừng nói một, ta sẽ làm theo ba yêu cầu bất kì của ngươi."
"Được. Một lời đã định. Đường tướng quân làm chứng nhé!"
Đường Sâm thở dài lắc đầu. Hắn can không nổi.
Tử Hằng vừa hạ triều là ngay lập tức chạy đến trường săn tìm Hồng Thanh nhưng rất ngạc nhiên là lại không thấy người đâu. Đường Sâm nói Hồng Thanh và Tần Mạc đã ra khỏi trường săn từ lâu. Tử Hằng ngạc nhiên sửng sốt.
"Tần Mạc? Thằng nhóc đó đến rồi sao?"
"Đã đến rồi ạ. Còn tranh cãi với Hồng phi nương nương một trận. Hai người họ kéo nhau ra ngoài thi đấu rồi."
"Thi đấu? Tại sao lại thi đấu? Thi cái gì?"
Đường Sâm kể lại vắn tắt cho Tử Hằng nghe về việc hai người họ gặp nhau, hiểu lầm rồi dẫn đến tranh cãi như thế nào rồi nhún vai nói: "Bệ hạ đi xem thử thế nào."
Nghe Đường Sâm nói Tử Hằng càng không khỏi cảm thấy kinh ngạc và tò mò. Hắn theo lời của Đường Sâm đến đình viện gần nhất tìm hai người kia. Hắn thấy một bàn cờ vây bày sẵn trên cái bàn đá bỏ trống. Thế cờ đang hoà. Nhìn có vẻ như hai đối thủ đã thi đấu rất kịch liệt và căng thẳng. Một thái giám đang dọn dẹp ở đó nói:
"Tâu bệ hạ, Hồng phi nương nương và thái tử Thiên Tân vừa rời đi không lâu. Nghe bảo là hình như hai vị đó muốn đấu với nhau bằng đá cầu."
Tử Hằng kinh ngạc nhìn lại bàn cờ vây. Hắn biết trình độ chơi cờ của Tần Mạc rất khá, không kém hắn là mấy. Vậy mà Hồng Thanh có thể chơi ngang ngửa với thằng nhóc này. Quen nhau đã lâu như vậy nhưng hắn không biết là Hồng Thanh có thể chơi cờ vây giỏi thế, lại còn chơi được cả đá cầu nữa.
Từ lâu hắn đã cảm thấy rất lạ. Hồng Thanh chỉ là một thường dân, không chỉ vậy còn là lớp người ở dưới đáy xã hội, nhưng những thú vui của vương tôn công tử, thậm chí là của hoàng tộc y đều rất thành thạo, cứ như thể Hồng Thanh vốn sinh ra và lớn lên là người hoàng tộc vậy. Hắn đã nhiều lần muốn hỏi Hồng Thanh điều này nhưng dường như y luôn tránh né hắn. Rốt cuộc Hồng Thanh thực sự là ai? Y còn chuyện gì không thể nói cho hắn biết?
...***...
Ở kiếp trước, Hồng Thanh đã chơi qua tất cả những thú vui của hoàng tộc. Trong đó thú vui mà hắn thích nhất, cũng chơi giỏi nhất, chính là đá cầu. Ngày đó cả hoàng cung, chẳng ai có thể đá cầu thắng hắn. Bây giờ tuy đã lâu lắm rồi hắn không chơi nhưng vừa đụng đến trái cầu, mọi ký ức ngày xưa như ùa về trong tâm trí. Hồng Thanh càng chơi càng thạo, càng chơi càng hăng. Tần Mạc theo không kịp.
Tần Mạc không nghĩ vị phi tử này của hoàng đế biểu ca của hắn lại khó đối phó như thế. Hắn cứ ngỡ Phương Hồng Thanh là thường dân. Cho dù sau khi vào cung có học qua cờ vây hay đá cầu thì cũng không thể giỏi hơn một người vốn có sở trường về những môn này giống như hắn. Vậy mà hắn chẳng thắng nổi lấy một lần. Cờ vây thì miễn cưỡng chơi hoà với y, chơi đá cầu thậm chí còn thua. Hắn tự hỏi rốt cuộc có môn gì tên này không biết chơi không vậy?
"Thế nào? Đã chịu thua chưa?" Hồng Thanh chống nạnh, hất hàm hỏi.
"Ngươi… làm sao lại chơi giỏi như vậy?"
"Nãy giờ ngươi hỏi ta câu này mấy lần không thấy chán a?"
"Nhưng… nhưng ta không cam tâm. Chúng ta đấu cái khác."
"Ngươi muốn đấu cái gì? Ta sẵn sàng chơi với ngươi bao lâu cũng được."
"Ta…" Hắn rất muốn hỏi y có môn nào chưa từng chơi qua không nhưng lại không thể mở miệng được. Thế thì quá mất mặt còn gì.
"Không cần đấu nữa. Đệ thua như vậy còn chưa đủ nhục sao?"
Tử Hằng đứng bên ngoài quan sát trận đấu nãy giờ. Hắn cũng rất bất ngờ khi thấy Hồng Thanh chơi đá cầu giỏi như thế. Hắn ôm lấy eo Hồng Thanh kéo về phía mình, nhìn Tần Mạc nghiêm giọng nói:
"Ta không có ở đây đệ liền tùy ý muốn làm gì thì làm hả? Cả người của ta cũng dám động."
"Huynh tức giận cái gì? Đệ đâu có động thủ với hắn. Hắn còn thắng đệ nữa kìa. Người tức giận lẽ ra phải là đệ mới đúng."
Hồng Thanh kéo áo Tử Hằng nói:
"Bọn ta chỉ thi đấu vui vẻ thôi. Không có làm gì quá đáng đâu."
"Trẫm còn chưa có hỏi tội ngươi đâu. Nhìn xem chơi vui vẻ đến mức y phục lấm bẩn cả rồi. Trông ngươi có chỗ nào giống phi tử của ta của trẫm nữa không?"
"Chơi đá cầu thì y phục lấm bẩn là dĩ nhiên mà."
"Đi. Về tắm rửa sạch sẽ cho trẫm."
Nói xong Tử Hằng liền kéo tay Hồng Thanh lôi xềnh xệch người đi. Tần Mạc ngẩn người nhìn theo, không thốt nên được lời nào.
"Vị phi tử này đúng thật là kì lạ."
"Chủ nhân." Một thị vệ tiến tới đưa cho Tần Mạc một cái khăn sạch.
"Mang theo thứ đó đến rồi chứ?"
"Vâng."
"Tốt. Vất vả luyện tập suốt một năm qua ta chỉ chờ đến ngày này. Cuộc thi lần này nhất định phải thắng được huynh ấy."
Tần Mạc đột nhiên sững người lại. Hình như hắn vừa quên mất cái gì đó thì phải.
...***...
Tử Hằng lôi Hồng Thanh về tẩm cung của mình rồi quăng thẳng y xuống hồ nước nhỏ bên trong cung. Hồng Thanh bị ném xuống lập tức chìm xuống đáy hồ. Tử Hằng cũng lặn xuống rồi đột ngột đỡ lấy cổ Hồng Thanh hôn xuống. Hồng Thanh cũng ôm lấy Tử Hằng hôn đáp lại. Hai người ở dưới nước ôm hôn nhau rất nồng nhiệt. Cho đến khi Hồng Thanh cảm thấy thở không nổi nữa Tử Hằng mới chịu buông hắn ra và cả hai trồi lên mặt hồ.
"Ngươi lại nổi điên cái gì vậy?"
"Trẫm phải hỏi ngươi mới đúng. Hôm nay ngươi chơi với biểu đệ của trẫm vui quá nhỉ. Tại sao ngươi chưa từng nói với trẫm là ngươi biết chơi những thứ đó?"
Hồng Thanh giật mình, mắt không tự chủ nhìn sang hướng khác. Vốn định từ từ để lộ cho Tử Hằng biết hắn có thể chơi được những trò này, rốt cuộc vì bị Tần Mạc kích động mà trong một lúc để lộ hết sạch. Giờ muốn giải thích cũng không biết nên nói thế nào.
"Chúng ta đã từng thỏa thuận với nhau từ giờ sẽ không giấu giếm nhau chuyện gì nữa. Nhưng ngươi xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng trẫm phải không?"
"Không phải thế. Sao ta lại không tin ngươi được chứ. Chỉ là… chỉ là ta không biết phải nói với ngươi thế nào."
"Nếu ngươi muốn nói thì có gì mà không thể nói được. Ngươi căn bản là không muốn nói với ta. Tắm rửa cho sạch sẽ đi. Sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi về Phụng Nghi cung.
Tử Hằng rời khỏi hồ, cởi áo quăng qua một bên rồi lấy một cái áo khoác dài treo gần đó mặc lên người. Từ đầu đến cuối hắn đều không hề quay lại nhìn Hồng Thanh lấy một lần. Hồng Thanh biết lần này Tử Hằng rất giận. Không dễ gì dỗ dành được.
Nhưng mà nếu y đã đưa hắn về tẩm cung vậy thì rõ ràng là đang chờ hắn cơ hội rồi. Hắn phải tận dụng thật tốt.
Đã qua một tuần nhang vẫn chưa thấy Hồng Thanh bước ra khiến Tử Hằng cảm thấy rất lạ. Cho dù vừa tắm rửa vừa ngâm mình cũng không đến mức kéo dài lâu đến như thế chứ. Tử Hằng sốt ruột đứng dậy định đi xem thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "oạch" phát ra từ bên trong căn phòng có hồ nước. Hắn hốt hoảng chạy vào bên trong xem, và nhìn thấy Hồng Thanh bị té ngã ngồi cạnh hồ nước. Hắn vội chạy tới đỡ y dậy.
"Không sao chứ? Sao lại bị té thế này?"
"Ta đạp phải vũng nước. Trơn quá!"
Tử Hằng nghe vậy tức giận quát lên:
"Tại sao lại không có ai vào lau dọn xung quanh thế này? Ta phải chém đầu bọn chúng. Người…"
"Đừng!" Hồng Thanh dùng tay bịt miệng Tử Hằng lại. "Trước kia không phải chính ngươi ra lệnh trong lúc chúng ta đang tắm không ai được phép vào trong sao?"
Tử Hằng giật mình nhớ ra. Im bặt không nói được câu nào.
"Ta không sao cả. Ta bị té nhẹ thôi, nghỉ ngơi xoa bóp một chút là ổn mà."
"Được. Để trẫm xoa bóp cho ngươi."
Tử Hằng nhanh chóng bế Hồng Thanh đặt ngồi lên giường. Lúc này hắn mới phát hiện Hồng Thanh mặc áo quá lỏng lẻo. Để lộ gần hết phần ngực trắng trẻo trước mắt hắn. Tim Tử Hằng đập thình thịch, không nhịn được nuốt nước bọt kìm chế bản năng. Tử Hằng hơi đỏ mặt kéo vạt áo của Hồng Thanh lại, mắng y:
"Mới tắm xong mà ăn mặc phong phanh như vậy à? Ốm thì sao?"
"Không sao. Dù gì bệ hạ cũng đâu có quan tâm ta."
"Sao trẫm lại không quan tâm ngươi?"
Tử Hằng nâng cổ chân của Hồng Thanh lên nhẹ nhàng xoa bóp. Hồng Thanh cố tình rướn người để ngón chân mình chạm vào vạt áo của Tử Hằng, nói dỗi:
"Bệ hạ bảo ta tắm xong rồi đuổi ta về cung còn không phải là không muốn quan tâm ta sao?"
"Còn không phải do ngươi…"
Tử Hằng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp chiếc áo khoác hắn vừa mới kéo lại cho kín giờ lại lỏng ra. Vạt áo tuột xuống để lộ một bên vai trần của Hồng Thanh. Gương mặt Tử Hằng đỏ bừng.
"Thanh nhi, định dùng sắc câu dẫn trẫm đấy hả?"
Hồng Thanh mỉm cười kéo áo cho lộ nốt bờ vai còn lại rồi nói:
"Đúng đấy. Ta là đang dụ dỗ bệ hạ đấy. Vậy bệ hạ đã trúng chiêu chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.