Chương 82: Phần thưởng
Sercet
26/09/2023
Tử Hằng đưa hai cha con về cung Vĩnh Tâm của mình. Phi Diên rất tự giác trở về phòng, mặc cho cha mình tự đối phó. Khi đi còn kéo theo Danh Thần cùng đi với mình. Danh Thần không nhịn được tò mò hỏi:
“Hồng phi đã múa trên sân khấu sao? Còn trước mặt rất nhiều người?”
Phi Diên nhìn thái độ Danh Thần khi hỏi câu này thật giống phụ hoàng của mình. Nó không thích chút nào. Nó bĩu môi đáp:
“Đúng vậy. Cha múa rất đẹp, còn đạt được giải nhất kia.”
Danh Thần tối sầm mặt. Hắn không phải tức vì bản thân không được xem, hắn chỉ tiếc thôi. Hắn tức là tại sao người được nhìn thấy cảnh tượng đó không phải là chủ tử mà lại là thái tử Thiên Tân. Y là cái gì mà được hưởng sự may mắn đó?
Hồng Thanh bị bỏ lại một mình trong phòng với Tử Hằng, cảm thấy lo lắng vô cùng. Tử Hằng từ lúc vào phòng thì không nói năng gì, chỉ lặng lặng đi tắm. Nếu là bình thường chắc chắn y sẽ kéo hắn cùng vào tắm rồi cả hai sẽ cùng đùa giỡn, làm chuyện thân mật. Bây giờ thì chẳng thèm nói một câu. Hồng Thanh tự cảm thấy mình lo lắng thêm nữa cũng chẳng để làm gì. Thay vào đó hắn đi mở hộp quà bí mật mà mình nhận được.
Chiếc hộp này trông bên ngoài cũng giống như những chiếc hộp bình thường, chỉ khác là được chạm khắc tinh xảo một chút. Nhưng khi mở ra thì hắn mới biết hoá ra là một cơ quan. Bản thân chiếc hộp là một cơ quan được thiết kế để giấu đồ mà muốn mở nó phải theo một trình tự đặc biệt nào đó, nếu không dù có đập vỡ hộp thì vật chứa bên trong cũng tự hủy theo. Hiện tại những cơ quan như thế này thật sự rất hiếm, giá trị của nó phải nghìn lượng bạc, thậm chí liên thành. Thế mà một vật quý giá thế này cứ vậy giao cho hắn.
Người khác có lẽ không biết mở cơ quan này nhưng hắn biết. Ở kiếp trước, cha của hắn là Khang vương quyền lực chỉ đứng sau hoàng đế. Cơ quan tinh xảo kiểu này hắn đã từng tiếp xúc qua. Hồng Thanh ngồi lặng một chút lục lại ký ức rồi sau đó bắt đầu hành động. Hắn mở rất nhanh, chỉ mất vài giây.
Hồng Thanh nhìn thứ bên trong hộp ngẩn người mất một lúc. Hắn thực không hiểu tại sao phần thưởng lại là thứ này. Đây chẳng phải là một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng màu đỏ sao? Thứ dành cho nữ nhân này sao lại tặng cho hắn? Không lẽ họ biết hắn là đoạn tụ nên tặng thứ này à? Không phải. Cho dù có biết cũng không nên đem tặng một thứ biến thái như vậy chứ. Đưa tặng cho hắn cả một cơ quan quý giá như thế lại đi tặng cái thứ quái quỷ này?
“Đây là cái gì thế?” Giọng nói của Tử Hằng đột ngột vang lên phía sau khiến Hồng Thanh giật mình, vội vàng đứng lên giấu thứ kia ra sau lưng.
Tử Hằng nhếch môi cười. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn vẫn nhận ra được đó là một tấm vải lụa đỏ. Thứ này nếu mà đem mặc lên người của Hồng Thanh chắc sẽ quyến rũ lắm.
Hồng Thanh nhìn ánh mắt của Tử Hằng nhìn mình cũng thấy được y có suy nghĩ biến thái gì trong đầu rồi. Hắn dứt khoát nói:
“Ta sẽ không mặc nó đâu.”
“Ngươi mang thứ này đến đây không phải để mặc cho ta xem sao?”
“Không phải ta mang đến. Đây là phần… phần thưởng.”
“Ồ? Hội thơ Cảnh Minh lại thưởng cho ngươi cái này. Đúng là thú vị.” Tử Hằng đột ngột tiến tới áp sát Hồng Thanh, ghé tai hắn thì thầm: “Nếu ngươi không muốn mặc vậy thì thoát y múa cho ta xem.”
Hồng Thanh đỏ mặt vặc lại:
“Tại sao ta phải thoát y múa chứ? Lúc ta múa ở đó mặc rất kín đáo nhé.”
“Vậy tại sao ngươi chưa bao giờ múa cho ta xem? Hả? Lại thoải mái đi múa trước nhiều người như vậy cũng không muốn mua cho phu quân của ngươi xem?”
Hồng Thanh lúng túng: “Không phải ta không muốn múa cho ngươi xem. Chỉ là ta… ta không nhớ ra.”
“Cái gì?”
“Ta nói thật đó. Ngày xưa ta có học múa một lần nhưng vì lâu quá không đụng tới nên quên mất. Thấy người ta múa… mới nhớ ra.”
Tử Hằng đột nhiên bóp lấy cằm Hồng Thanh, nổi giận hỏi lại hắn:
“Ngươi xem ta là đồ ngốc hả? Dùng cái lý do như thế?”
“Ta nói thật mà.”
Hắn đúng là quên thật. Chuyện xảy ra từ kiếp trước lại không phải là chuyện vui vẻ mấy, nếu không phải gặp dịp như ở hội thơ Cảnh Minh hắn có lẽ cũng sẽ không nhớ ra. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản là lâu rồi mình chưa múa không biết có còn nhớ không. Hắn mới muốn múa thử xem khả năng của mình có thể lấy giải không. Hơn nữa cũng do Phi Diên thích phần thưởng đó. Nếu hắn biết phần thưởng là thứ này thì còn lâu hắn mới lấy.
“Nếu ngươi giận như vậy bây giờ ta múa cho ngươi xem. Nhưng sẽ không thoát y.”
Tử Hằng thò tay lấy tấm lụa đỏ giấu sau lưng Hồng Thanh đưa cho hắn và nói:
“Thế thì mặc cái này vào rồi nhảy, hoặc là thoát y nhảy. Ngươi chọn đi!”
Hồng Thanh nhìn vào chiếc áo lụa đó. Nó mỏng như vậy, mặc vào chẳng phải thấy hết bên trong sao? Nếu thoát y thì càng không phải nói làm gì. Bình thường hắn sẽ không chịu mặc đâu. Nhưng hắn cũng thấy mình có lỗi với y thật. Lần đầu tiên múa lại không phải múa cho y xem, y giận cũng phải. Có điều mặc thứ này mà múa… Mặt hắn có dày thật nhưng biến thái như thế hắn theo không lại.
“Muốn ta mặc nó cũng được nhưng ta có thể mặc thêm một bộ y phục nữa bên trong được không? Nếu không ta cũng không có can đảm mà múa đâu.”
Tử Hằng đứng nhìn Hồng Thanh một lúc, nghĩ lại cảm thấy mình cũng có chút hơi quá, nhưng chuyện hôm nay không phạt thì không được. Hắn nghĩ một lúc rồi đột nhiên quay vào trong phòng, lôi từ trong một cái rương lớn ra một cái áo khoác trắng đưa nó cho Hồng Thanh. Hồng Thanh nhìn nó mà méo mặt. Cái áo trắng này cũng bằng lụa, mỏng có kém gì cái áo đỏ kia đâu.
“Sao hả? Ta làm theo ý ngươi rồi đấy. Mặc vào rồi múa đi.”
Hồng Thanh thở dài một hơi. Thôi vậy, mặc hai cái còn đỡ hơn mặc một cái. Hắn đem hai cái áo kia đi vào sau bình phong mặc vào. Tử Hằng ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn. Hồng Thanh mặc xong rồi nhìn lại vẫn thấy được lờ mờ cơ thể của mình qua lớp vải mỏng tang. Gương mặt đỏ bừng xấu hổ.
“Xong chưa? Ra đây đi chứ!”
“Ta… ta vẫn thấy không ổn lắm.”
Tử Hằng lập tức đi vào sau bình phong lôi Hồng Thanh ra. Đến lúc lôi ra rồi hắn mới sững sốt nhìn. Gương mặt cũng không tự chủ mà ửng Hồng. Hồng Thanh xấu hổ muốn dùng áo khác che thì bị Tử Hằng ngăn lại.
“Cứ vậy mà múa đi. Nếu không ta sẽ bắt ngươi lột một cái áo ra đấy.”
Hồng Thanh mím môi. Múa thì múa. Dù sao cũng chỉ có mỗi Tử Hằng nhìn thấy. Hồng Thanh lấy cái quạt của mình bắt đầu múa. Không có nhạc nên hắn vừa múa miệng vừa nghêu ngao hát. Điệu múa của hắn nhẹ nhàng, lại chậm rãi nên không tốn nhiều sức nhưng vẫn giữ được vẻ cuốn hút, quyến rũ vốn có.
Có lẽ vì lần đầu tiên trong đời múa trước mặt người mà mình yêu, lại còn trong trang phục quá khêu gợi thế này khiến Hồng Thanh múa không được tự nhiên lắm, có động tác còn hơi lệch nhịp. Nhưng từ đầu đến cuối Tử Hằng đều chỉ nhìn hắn và mỉm cười dịu dàng, thậm chí có chút bị mê hoặc. Hồng Thanh không hề biết rằng mỗi cử động của hắn hiện tại đều khiến Tử Hằng phải khắc chế tận lực để không đè hắn ra “ăn sạch” ngay tại chỗ.
Điệu múa kết thúc, Hồng Thanh cảm thấy mệt hơn lúc múa ở Hội thơ Cảnh Minh khi đó. Trống ngực đập thình thịch, cả gương mặt đều đỏ hồng. Không biết Tử Hằng có thích điệu múa gượng gạo của hắn không.
Đột ngột Hồng Thanh cảm thấy mình bị ôm chầm lấy từ phía sau. Tử Hằng hít hà trên cổ, trên tóc hắn khiến hắn thấy nhồn nhột.
“Ta chưa tắm. Hôi lắm.”
“Không hôi. Ta thích. Thanh nhi múa đẹp thật đấy. Cũng rất khêu gợi nữa.”
“Ưm… Ngươi thích là được rồi.”
Tử Hằng đi nhiên rất thích. Hắn còn đang cảm ơn trời đất đã ban cho hắn một thê tử vừa tài năng, vừa mê người như vậy. Hắn biết lúc múa Thanh nhi của hắn hơi run nên động tác có đôi lúc trật nhịp, nhưng điều đó chẳng phải là vấn đề. Sự quyến rũ của y đã lấp đầy những khuyết điểm đó rồi.
Hồng Thanh giật mình khi cảm thấy có một vật vừa cứng vừa nóng cạ vào phía sau mình. Mặt hắn đỏ lựng như quả cà chua. Tử Hằng không hề mặc quần.
“Ngươi… Tại sao lại càng ngày càng biến thái thế hả?”
Tử Hằng không nói gì, cúi người bế Hồng Thanh lên rồi quăng thẳng lên giường.
“Đợi đã! Để ta tắm trước…”
“Làm xong rồi tắm.”
Tử Hằng cởi phăng chiếc áo khoác của hắn quăng xuống đất nhưng vẫn để y phục trên người Hồng Thanh. Không chỉ vậy hắn lấy từ đâu ra một cái dây thừng rồi xoẹt xoẹt một cái trói hai tay Hồng Thanh lại trên đỉnh đầu. Hồng Thanh vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói:
“Ngươi bày cái trò gì đây hả? Cởi trói mau!”
“Thanh nhi, hôm nay là ngươi có lỗi với ta. Ngươi đã nói sẽ đền bù cho ta mà.”
“Ta nói thế hồi nào chứ?”
“Ngươi đã nói thế. Mọi thứ trên cơ thể ngươi đều đang nói thế. Thanh nhi, đêm nay ngươi đừng hòng ngủ.”
Hồng Thanh nhìn gương mặt lạnh lùng của người kia mà giật mình hoảng sợ. Hắn cứ tưởng là y nguôi giận rồi chứ.
“Phu quân, chúng ta có thể từ từ thương lượng được không?”
“Không thương lượng gì cả.”
Tử Hằng cúi xuống hôn Hồng Thanh một nụ hôn thật sâu.
“Hồng phi đã múa trên sân khấu sao? Còn trước mặt rất nhiều người?”
Phi Diên nhìn thái độ Danh Thần khi hỏi câu này thật giống phụ hoàng của mình. Nó không thích chút nào. Nó bĩu môi đáp:
“Đúng vậy. Cha múa rất đẹp, còn đạt được giải nhất kia.”
Danh Thần tối sầm mặt. Hắn không phải tức vì bản thân không được xem, hắn chỉ tiếc thôi. Hắn tức là tại sao người được nhìn thấy cảnh tượng đó không phải là chủ tử mà lại là thái tử Thiên Tân. Y là cái gì mà được hưởng sự may mắn đó?
Hồng Thanh bị bỏ lại một mình trong phòng với Tử Hằng, cảm thấy lo lắng vô cùng. Tử Hằng từ lúc vào phòng thì không nói năng gì, chỉ lặng lặng đi tắm. Nếu là bình thường chắc chắn y sẽ kéo hắn cùng vào tắm rồi cả hai sẽ cùng đùa giỡn, làm chuyện thân mật. Bây giờ thì chẳng thèm nói một câu. Hồng Thanh tự cảm thấy mình lo lắng thêm nữa cũng chẳng để làm gì. Thay vào đó hắn đi mở hộp quà bí mật mà mình nhận được.
Chiếc hộp này trông bên ngoài cũng giống như những chiếc hộp bình thường, chỉ khác là được chạm khắc tinh xảo một chút. Nhưng khi mở ra thì hắn mới biết hoá ra là một cơ quan. Bản thân chiếc hộp là một cơ quan được thiết kế để giấu đồ mà muốn mở nó phải theo một trình tự đặc biệt nào đó, nếu không dù có đập vỡ hộp thì vật chứa bên trong cũng tự hủy theo. Hiện tại những cơ quan như thế này thật sự rất hiếm, giá trị của nó phải nghìn lượng bạc, thậm chí liên thành. Thế mà một vật quý giá thế này cứ vậy giao cho hắn.
Người khác có lẽ không biết mở cơ quan này nhưng hắn biết. Ở kiếp trước, cha của hắn là Khang vương quyền lực chỉ đứng sau hoàng đế. Cơ quan tinh xảo kiểu này hắn đã từng tiếp xúc qua. Hồng Thanh ngồi lặng một chút lục lại ký ức rồi sau đó bắt đầu hành động. Hắn mở rất nhanh, chỉ mất vài giây.
Hồng Thanh nhìn thứ bên trong hộp ngẩn người mất một lúc. Hắn thực không hiểu tại sao phần thưởng lại là thứ này. Đây chẳng phải là một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng màu đỏ sao? Thứ dành cho nữ nhân này sao lại tặng cho hắn? Không lẽ họ biết hắn là đoạn tụ nên tặng thứ này à? Không phải. Cho dù có biết cũng không nên đem tặng một thứ biến thái như vậy chứ. Đưa tặng cho hắn cả một cơ quan quý giá như thế lại đi tặng cái thứ quái quỷ này?
“Đây là cái gì thế?” Giọng nói của Tử Hằng đột ngột vang lên phía sau khiến Hồng Thanh giật mình, vội vàng đứng lên giấu thứ kia ra sau lưng.
Tử Hằng nhếch môi cười. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn vẫn nhận ra được đó là một tấm vải lụa đỏ. Thứ này nếu mà đem mặc lên người của Hồng Thanh chắc sẽ quyến rũ lắm.
Hồng Thanh nhìn ánh mắt của Tử Hằng nhìn mình cũng thấy được y có suy nghĩ biến thái gì trong đầu rồi. Hắn dứt khoát nói:
“Ta sẽ không mặc nó đâu.”
“Ngươi mang thứ này đến đây không phải để mặc cho ta xem sao?”
“Không phải ta mang đến. Đây là phần… phần thưởng.”
“Ồ? Hội thơ Cảnh Minh lại thưởng cho ngươi cái này. Đúng là thú vị.” Tử Hằng đột ngột tiến tới áp sát Hồng Thanh, ghé tai hắn thì thầm: “Nếu ngươi không muốn mặc vậy thì thoát y múa cho ta xem.”
Hồng Thanh đỏ mặt vặc lại:
“Tại sao ta phải thoát y múa chứ? Lúc ta múa ở đó mặc rất kín đáo nhé.”
“Vậy tại sao ngươi chưa bao giờ múa cho ta xem? Hả? Lại thoải mái đi múa trước nhiều người như vậy cũng không muốn mua cho phu quân của ngươi xem?”
Hồng Thanh lúng túng: “Không phải ta không muốn múa cho ngươi xem. Chỉ là ta… ta không nhớ ra.”
“Cái gì?”
“Ta nói thật đó. Ngày xưa ta có học múa một lần nhưng vì lâu quá không đụng tới nên quên mất. Thấy người ta múa… mới nhớ ra.”
Tử Hằng đột nhiên bóp lấy cằm Hồng Thanh, nổi giận hỏi lại hắn:
“Ngươi xem ta là đồ ngốc hả? Dùng cái lý do như thế?”
“Ta nói thật mà.”
Hắn đúng là quên thật. Chuyện xảy ra từ kiếp trước lại không phải là chuyện vui vẻ mấy, nếu không phải gặp dịp như ở hội thơ Cảnh Minh hắn có lẽ cũng sẽ không nhớ ra. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản là lâu rồi mình chưa múa không biết có còn nhớ không. Hắn mới muốn múa thử xem khả năng của mình có thể lấy giải không. Hơn nữa cũng do Phi Diên thích phần thưởng đó. Nếu hắn biết phần thưởng là thứ này thì còn lâu hắn mới lấy.
“Nếu ngươi giận như vậy bây giờ ta múa cho ngươi xem. Nhưng sẽ không thoát y.”
Tử Hằng thò tay lấy tấm lụa đỏ giấu sau lưng Hồng Thanh đưa cho hắn và nói:
“Thế thì mặc cái này vào rồi nhảy, hoặc là thoát y nhảy. Ngươi chọn đi!”
Hồng Thanh nhìn vào chiếc áo lụa đó. Nó mỏng như vậy, mặc vào chẳng phải thấy hết bên trong sao? Nếu thoát y thì càng không phải nói làm gì. Bình thường hắn sẽ không chịu mặc đâu. Nhưng hắn cũng thấy mình có lỗi với y thật. Lần đầu tiên múa lại không phải múa cho y xem, y giận cũng phải. Có điều mặc thứ này mà múa… Mặt hắn có dày thật nhưng biến thái như thế hắn theo không lại.
“Muốn ta mặc nó cũng được nhưng ta có thể mặc thêm một bộ y phục nữa bên trong được không? Nếu không ta cũng không có can đảm mà múa đâu.”
Tử Hằng đứng nhìn Hồng Thanh một lúc, nghĩ lại cảm thấy mình cũng có chút hơi quá, nhưng chuyện hôm nay không phạt thì không được. Hắn nghĩ một lúc rồi đột nhiên quay vào trong phòng, lôi từ trong một cái rương lớn ra một cái áo khoác trắng đưa nó cho Hồng Thanh. Hồng Thanh nhìn nó mà méo mặt. Cái áo trắng này cũng bằng lụa, mỏng có kém gì cái áo đỏ kia đâu.
“Sao hả? Ta làm theo ý ngươi rồi đấy. Mặc vào rồi múa đi.”
Hồng Thanh thở dài một hơi. Thôi vậy, mặc hai cái còn đỡ hơn mặc một cái. Hắn đem hai cái áo kia đi vào sau bình phong mặc vào. Tử Hằng ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn. Hồng Thanh mặc xong rồi nhìn lại vẫn thấy được lờ mờ cơ thể của mình qua lớp vải mỏng tang. Gương mặt đỏ bừng xấu hổ.
“Xong chưa? Ra đây đi chứ!”
“Ta… ta vẫn thấy không ổn lắm.”
Tử Hằng lập tức đi vào sau bình phong lôi Hồng Thanh ra. Đến lúc lôi ra rồi hắn mới sững sốt nhìn. Gương mặt cũng không tự chủ mà ửng Hồng. Hồng Thanh xấu hổ muốn dùng áo khác che thì bị Tử Hằng ngăn lại.
“Cứ vậy mà múa đi. Nếu không ta sẽ bắt ngươi lột một cái áo ra đấy.”
Hồng Thanh mím môi. Múa thì múa. Dù sao cũng chỉ có mỗi Tử Hằng nhìn thấy. Hồng Thanh lấy cái quạt của mình bắt đầu múa. Không có nhạc nên hắn vừa múa miệng vừa nghêu ngao hát. Điệu múa của hắn nhẹ nhàng, lại chậm rãi nên không tốn nhiều sức nhưng vẫn giữ được vẻ cuốn hút, quyến rũ vốn có.
Có lẽ vì lần đầu tiên trong đời múa trước mặt người mà mình yêu, lại còn trong trang phục quá khêu gợi thế này khiến Hồng Thanh múa không được tự nhiên lắm, có động tác còn hơi lệch nhịp. Nhưng từ đầu đến cuối Tử Hằng đều chỉ nhìn hắn và mỉm cười dịu dàng, thậm chí có chút bị mê hoặc. Hồng Thanh không hề biết rằng mỗi cử động của hắn hiện tại đều khiến Tử Hằng phải khắc chế tận lực để không đè hắn ra “ăn sạch” ngay tại chỗ.
Điệu múa kết thúc, Hồng Thanh cảm thấy mệt hơn lúc múa ở Hội thơ Cảnh Minh khi đó. Trống ngực đập thình thịch, cả gương mặt đều đỏ hồng. Không biết Tử Hằng có thích điệu múa gượng gạo của hắn không.
Đột ngột Hồng Thanh cảm thấy mình bị ôm chầm lấy từ phía sau. Tử Hằng hít hà trên cổ, trên tóc hắn khiến hắn thấy nhồn nhột.
“Ta chưa tắm. Hôi lắm.”
“Không hôi. Ta thích. Thanh nhi múa đẹp thật đấy. Cũng rất khêu gợi nữa.”
“Ưm… Ngươi thích là được rồi.”
Tử Hằng đi nhiên rất thích. Hắn còn đang cảm ơn trời đất đã ban cho hắn một thê tử vừa tài năng, vừa mê người như vậy. Hắn biết lúc múa Thanh nhi của hắn hơi run nên động tác có đôi lúc trật nhịp, nhưng điều đó chẳng phải là vấn đề. Sự quyến rũ của y đã lấp đầy những khuyết điểm đó rồi.
Hồng Thanh giật mình khi cảm thấy có một vật vừa cứng vừa nóng cạ vào phía sau mình. Mặt hắn đỏ lựng như quả cà chua. Tử Hằng không hề mặc quần.
“Ngươi… Tại sao lại càng ngày càng biến thái thế hả?”
Tử Hằng không nói gì, cúi người bế Hồng Thanh lên rồi quăng thẳng lên giường.
“Đợi đã! Để ta tắm trước…”
“Làm xong rồi tắm.”
Tử Hằng cởi phăng chiếc áo khoác của hắn quăng xuống đất nhưng vẫn để y phục trên người Hồng Thanh. Không chỉ vậy hắn lấy từ đâu ra một cái dây thừng rồi xoẹt xoẹt một cái trói hai tay Hồng Thanh lại trên đỉnh đầu. Hồng Thanh vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói:
“Ngươi bày cái trò gì đây hả? Cởi trói mau!”
“Thanh nhi, hôm nay là ngươi có lỗi với ta. Ngươi đã nói sẽ đền bù cho ta mà.”
“Ta nói thế hồi nào chứ?”
“Ngươi đã nói thế. Mọi thứ trên cơ thể ngươi đều đang nói thế. Thanh nhi, đêm nay ngươi đừng hòng ngủ.”
Hồng Thanh nhìn gương mặt lạnh lùng của người kia mà giật mình hoảng sợ. Hắn cứ tưởng là y nguôi giận rồi chứ.
“Phu quân, chúng ta có thể từ từ thương lượng được không?”
“Không thương lượng gì cả.”
Tử Hằng cúi xuống hôn Hồng Thanh một nụ hôn thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.