Tôi Sở Hữu Một Cửa Hàng Hán Phục
Chương 2: Hệ thống Hán Phục
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
14/11/2024
Giang Hoãn ngay lập tức ném điện thoại xuống đất, chạy với tốc độ nhanh nhất đời mình vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại rồi gắt gao ấn chặt xuống. Nhịp tim đập thình thịch, nhanh hơn cả khi vừa chạy xong 800 mét.
Bất chợt trong đầu Giang Hoãn vang lên một câu:
Người chết rồi, tiền còn chưa tiêu!
Thật là một điều đau khổ!
Chết tiệt! Cô vất vả như vậy để làm việc, chen chúc đi làm, ăn uống còn phải so sánh giữa Meituan và Eleme, ngay cả nguyên liệu lẩu cô cũng chỉ mua của Đức Trường.
Nếu như cuộc đời có thể bắt đầu lại, cô nhất định…
[Cô nhất định cái gì?]
A!
Giang Hoãn trợn mắt, ngất xỉu trên đất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
[Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô vẫn còn tỉnh táo.]
Giang Hoãn nghe xong hận không thể lập thức ngất đi! Cô chỉ trách mình lúc này vẫn còn có ý thức.
Thực ra, cô vẫn còn tỉnh táo. Vòi nước trong nhà vệ sinh hỏng, nước cứ nhỏ giọt không ngừng. Trong môi trường này, tiếng nước nhỏ giọt vang lên không ngừng nghỉ. Nghe mãi, tiếng nước dường như thay đổi, nghe không giống tiếng nước chảy lại giường như chính là nó.
Mồ hôi lạnh của Giang Hoãn đầu đổ ra khi nghe thấy âm thanh điện tử.
Đúng vậy, âm thanh điện tử.
Có lẽ trước đó vì quá hoảng sợ nên không để ý, nhưng khi lý trí dần hồi phục, cô có thể phân biệt rõ ràng đây là giọng điệu tiêu chuẩn, không có cảm xúc, không có âm điệu.
Giang Hoãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lẩm nhẩm một lượt các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội học rồi từ từ mở mắt.
A-men, hãy phù hộ cho con, Marx!
Lông mi cô bị mồ hôi làm ướt, khi mở mắt có chút đau. Ban đầu chỉ dám nheo mắt lại, như khi xem phim kinh dị, cẩn thận quan sát xung quanh, nhận ra nhà vệ sinh vẫn là nhà vệ sinh đó, không có ma quỷ nào hết, nước từ vòi cũng không nhỏ ra máu thì mới dám mở to mắt.
[Đừng nhìn nữa, tôi đang ở trong đầu cô.]
Giang Hoãn dựng tóc gáy, da gà nổi lên, hai tay run rẩy ôm đầu. Cô nghĩ: thà nhìn thấy nó còn hơn bị nó bám vào đầu, cái đó mới đáng sợ.
Có lẽ vì âm thanh điện tử này làm giảm bớt sự sợ hãi của Giang Hoãn, cô cũng dám cất tiếng trả lời: “Hay là cậu ra khỏi đầu tôi đi.” Tốt nhất là nhẹ nhàng một chút, đừng làm hỏng não của tôi. Câu này Giang Hoãn không dám nói ra, chỉ dám nghĩ trong lòng.
[Tôi đã ở trong đầu cô rồi làm sao mà ra được nữa?]
Giang Hoãn run rẩy, không kìm được hỏi: “Cậu có thể biết tôi đang nghĩ gì? Cậu là thứ gì vậy?”
[Tôi mới không phải là " cái thứ gì"!]
Giang Hoãn thậm chí nghe ra một chút bực bội trong giọng nói điện tử kia, điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Được, được, vậy không phải cái thứ gì.” Trước khi hiểu rõ tình huống, cô không muốn chọc giận nó.
[Tôi cũng mới không phải là "không phải thứ gì"!]
Cái hệ thống này thực sự có chút tức giận. Giang Hoãn cuối cùng cũng thả lỏng, nghĩ thầm: "Dễ bị chọc tức thế này, suy luận như trẻ con, chắc không có gì đáng sợ."
Cô tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu là gì?”
[Tôi là một hệ thống Hán phục cực kỳ lợi hại!] Giọng nói của hệ thống đầy vẻ tự đắc và khoe khoang.
Giang Hoãn thầm nghĩ, đúng là giống một đứa trẻ. Hệ thống này không phải quá xa lạ với Giang Hoãn, ai mà không biết về hệ thống và xuyên không chứ? Trong suốt những năm đại học, cô đã đọc vô số tiểu thuyết, hệ thống kiểu gì cũng từng gặp qua, nhưng không ngờ rằng chính mình cũng có hệ thống. Còn nữa, cái hệ thống Hán phục này là gì vậy, chưa bao giờ nghe tới.
Hệ thống lại nổi giận: “Gì mà gọi là ‘hệ thống Hán phục là cái gì’, nó rất lợi hại đấy nhé!”
[Tốt nhất đừng thì thầm trong đầu, ta đều nghe thấy hết.]
Giang Hoãn cạn lời, không biết hệ thống này có biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác không: “Này, hệ thống Hán phục phải không, liệu cậu có thể rời khỏi đầu tôi và đừng nghe trộm suy nghĩ của tôi được không?”
[Không nghe lén lời cô nói cũng được, nhưng để tôi rời khỏi thì không thể, tôi chỉ có thể trú ngụ trong Internet hoặc ý thức thôi.]
"Internet hoặc ý thức?" Giang Hoãn nghĩ, "Vậy cái app kỳ lạ xuất hiện trong điện thoại của tôi?"
[Đúng rồi, đó là hệ thống tôi tạo ra đấy! Đây là ứng dụng đầu tiên tôi thiết kế!]
Hệ thống vui mừng ra mặt, mặc dù lúc mới xuất xưởng nó đứng cuối, nhưng ứng dụng của nó đẹp hơn bất kỳ hệ thống nào khác!
Giang Hoãn thoáng lặng người, sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng tắm.
Nhìn thấy điện thoại nằm dưới đất, cô lo lắng không biết có hỏng không, bây giờ mà phải mua cái mới thì cô không có tiền đâu!
Mấy hôm trước kính cường lực điện thoại của cô bị vỡ, cô đã gỡ bỏ nhưng chưa kịp dán cái mới, nên bây giờ điện thoại không có lớp bảo vệ nào.
Giang Hoãn nhặt điện thoại lên, quả nhiên nó bị nứt. Mở lên thì màn hình đã có một phần xuất hiện các đường kẻ sọc .
Cô ngồi bệt xuống đất thở dài, không kiềm được bực tức, cô tự vỗ mạnh vào tay mình, "Sao lúc nãy không ném lên giường cơ chứ."
Hệ thống thấy khó hiểu vô cùng.
[Cô đang vỗ tay à? Điện thoại hỏng mà cô còn vui thế sao?]
Giang Hoãn nghẹn lời, nhận ra hành động của mình hơi ngốc, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Cậu là hệ thống mà, xem giúp tôi xem cái điện thoại hỏng rồi, có sửa được không?"
[........]
Hệ thống bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của đồng bọn của mình. Bây giờ nó chỉ muốn về nhà máy hỏi xem làm sao để đổi người hợp tác.
[Máy của cô đây là bị hỏng phần cứng, tôi làm sao sửa được?]
Giang Hoãn nghe xong mới nhận ra mình nói điều ngớ ngẩn, chỉ là buột miệng trong lúc bối rối thôi.
Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, các cửa hàng sửa điện thoại dưới lầu cũng đã đóng cửa từ lâu, tối nay chắc đành tạm dùng điện thoại vậy.
Bất chợt trong đầu Giang Hoãn vang lên một câu:
Người chết rồi, tiền còn chưa tiêu!
Thật là một điều đau khổ!
Chết tiệt! Cô vất vả như vậy để làm việc, chen chúc đi làm, ăn uống còn phải so sánh giữa Meituan và Eleme, ngay cả nguyên liệu lẩu cô cũng chỉ mua của Đức Trường.
Nếu như cuộc đời có thể bắt đầu lại, cô nhất định…
[Cô nhất định cái gì?]
A!
Giang Hoãn trợn mắt, ngất xỉu trên đất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
[Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô vẫn còn tỉnh táo.]
Giang Hoãn nghe xong hận không thể lập thức ngất đi! Cô chỉ trách mình lúc này vẫn còn có ý thức.
Thực ra, cô vẫn còn tỉnh táo. Vòi nước trong nhà vệ sinh hỏng, nước cứ nhỏ giọt không ngừng. Trong môi trường này, tiếng nước nhỏ giọt vang lên không ngừng nghỉ. Nghe mãi, tiếng nước dường như thay đổi, nghe không giống tiếng nước chảy lại giường như chính là nó.
Mồ hôi lạnh của Giang Hoãn đầu đổ ra khi nghe thấy âm thanh điện tử.
Đúng vậy, âm thanh điện tử.
Có lẽ trước đó vì quá hoảng sợ nên không để ý, nhưng khi lý trí dần hồi phục, cô có thể phân biệt rõ ràng đây là giọng điệu tiêu chuẩn, không có cảm xúc, không có âm điệu.
Giang Hoãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lẩm nhẩm một lượt các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội học rồi từ từ mở mắt.
A-men, hãy phù hộ cho con, Marx!
Lông mi cô bị mồ hôi làm ướt, khi mở mắt có chút đau. Ban đầu chỉ dám nheo mắt lại, như khi xem phim kinh dị, cẩn thận quan sát xung quanh, nhận ra nhà vệ sinh vẫn là nhà vệ sinh đó, không có ma quỷ nào hết, nước từ vòi cũng không nhỏ ra máu thì mới dám mở to mắt.
[Đừng nhìn nữa, tôi đang ở trong đầu cô.]
Giang Hoãn dựng tóc gáy, da gà nổi lên, hai tay run rẩy ôm đầu. Cô nghĩ: thà nhìn thấy nó còn hơn bị nó bám vào đầu, cái đó mới đáng sợ.
Có lẽ vì âm thanh điện tử này làm giảm bớt sự sợ hãi của Giang Hoãn, cô cũng dám cất tiếng trả lời: “Hay là cậu ra khỏi đầu tôi đi.” Tốt nhất là nhẹ nhàng một chút, đừng làm hỏng não của tôi. Câu này Giang Hoãn không dám nói ra, chỉ dám nghĩ trong lòng.
[Tôi đã ở trong đầu cô rồi làm sao mà ra được nữa?]
Giang Hoãn run rẩy, không kìm được hỏi: “Cậu có thể biết tôi đang nghĩ gì? Cậu là thứ gì vậy?”
[Tôi mới không phải là " cái thứ gì"!]
Giang Hoãn thậm chí nghe ra một chút bực bội trong giọng nói điện tử kia, điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Được, được, vậy không phải cái thứ gì.” Trước khi hiểu rõ tình huống, cô không muốn chọc giận nó.
[Tôi cũng mới không phải là "không phải thứ gì"!]
Cái hệ thống này thực sự có chút tức giận. Giang Hoãn cuối cùng cũng thả lỏng, nghĩ thầm: "Dễ bị chọc tức thế này, suy luận như trẻ con, chắc không có gì đáng sợ."
Cô tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu là gì?”
[Tôi là một hệ thống Hán phục cực kỳ lợi hại!] Giọng nói của hệ thống đầy vẻ tự đắc và khoe khoang.
Giang Hoãn thầm nghĩ, đúng là giống một đứa trẻ. Hệ thống này không phải quá xa lạ với Giang Hoãn, ai mà không biết về hệ thống và xuyên không chứ? Trong suốt những năm đại học, cô đã đọc vô số tiểu thuyết, hệ thống kiểu gì cũng từng gặp qua, nhưng không ngờ rằng chính mình cũng có hệ thống. Còn nữa, cái hệ thống Hán phục này là gì vậy, chưa bao giờ nghe tới.
Hệ thống lại nổi giận: “Gì mà gọi là ‘hệ thống Hán phục là cái gì’, nó rất lợi hại đấy nhé!”
[Tốt nhất đừng thì thầm trong đầu, ta đều nghe thấy hết.]
Giang Hoãn cạn lời, không biết hệ thống này có biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác không: “Này, hệ thống Hán phục phải không, liệu cậu có thể rời khỏi đầu tôi và đừng nghe trộm suy nghĩ của tôi được không?”
[Không nghe lén lời cô nói cũng được, nhưng để tôi rời khỏi thì không thể, tôi chỉ có thể trú ngụ trong Internet hoặc ý thức thôi.]
"Internet hoặc ý thức?" Giang Hoãn nghĩ, "Vậy cái app kỳ lạ xuất hiện trong điện thoại của tôi?"
[Đúng rồi, đó là hệ thống tôi tạo ra đấy! Đây là ứng dụng đầu tiên tôi thiết kế!]
Hệ thống vui mừng ra mặt, mặc dù lúc mới xuất xưởng nó đứng cuối, nhưng ứng dụng của nó đẹp hơn bất kỳ hệ thống nào khác!
Giang Hoãn thoáng lặng người, sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng tắm.
Nhìn thấy điện thoại nằm dưới đất, cô lo lắng không biết có hỏng không, bây giờ mà phải mua cái mới thì cô không có tiền đâu!
Mấy hôm trước kính cường lực điện thoại của cô bị vỡ, cô đã gỡ bỏ nhưng chưa kịp dán cái mới, nên bây giờ điện thoại không có lớp bảo vệ nào.
Giang Hoãn nhặt điện thoại lên, quả nhiên nó bị nứt. Mở lên thì màn hình đã có một phần xuất hiện các đường kẻ sọc .
Cô ngồi bệt xuống đất thở dài, không kiềm được bực tức, cô tự vỗ mạnh vào tay mình, "Sao lúc nãy không ném lên giường cơ chứ."
Hệ thống thấy khó hiểu vô cùng.
[Cô đang vỗ tay à? Điện thoại hỏng mà cô còn vui thế sao?]
Giang Hoãn nghẹn lời, nhận ra hành động của mình hơi ngốc, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Cậu là hệ thống mà, xem giúp tôi xem cái điện thoại hỏng rồi, có sửa được không?"
[........]
Hệ thống bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của đồng bọn của mình. Bây giờ nó chỉ muốn về nhà máy hỏi xem làm sao để đổi người hợp tác.
[Máy của cô đây là bị hỏng phần cứng, tôi làm sao sửa được?]
Giang Hoãn nghe xong mới nhận ra mình nói điều ngớ ngẩn, chỉ là buột miệng trong lúc bối rối thôi.
Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, các cửa hàng sửa điện thoại dưới lầu cũng đã đóng cửa từ lâu, tối nay chắc đành tạm dùng điện thoại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.