Tôi Sở Hữu Một Cửa Hàng Hán Phục

Chương 18: Mua Tiệm Tại Hiện Đại

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

23/11/2024

Giang Hoãn đã dạy cho Lâm đại nương một số cách chế biến món ăn hiện đại, Lâm đại nương làm tuy không bằng hiện đại, nhưng cũng không kém nhiều.

Điều quan trọng nhất là sau khi ăn uống no say, mỗi người đều được phục vụ một ly trà sữa khoai môn lạnh, điều này ngay lập tức chiếm được cảm tình của mọi người, ngay cả Sơn đại gia thường ngày mặt mày nghiêm túc cũng lộ ra vẻ hài lòng.

Chỉ tiếc rằng Giang Hoãn đã lén nhìn Lý Bạch nửa ngày, mà vẫn chưa thấy hắn sáng tác một bài thơ nào. Ai, thật đáng tiếc!

Sau bữa tiệc lẩu, A Lâm bận rộn với công việc. Bất kể là huấn luyện nhân viên hay tìm kiếm nhà cung cấp vải, tất cả đều do A Lâm tự tay quản lý.

Giang Hoãn thấy A Lâm làm mọi việc rất tốt, bèn nói với Lâm thúc sẽ đến trang viên ở vài ngày, rồi yên tâm trở về hiện đại.

Giang Hoãn đã đóng gói tất cả đồ đạc ở Hải Thị và gửi về quê bằng chuyển phát, rồi mang ba lô ngồi tàu cao tốc về Bình Thành.

Giang phụ, Giang mẫu đã xem qua các cửa hàng mà Giang Hoãn đã gửi, gửi cho Giang Hoãn các ưu nhược điểm của từng cửa hàng. Cửa hàng mà họ ưng ý nhất nằm ở ngõ Phan Công, phía tây thị trấn cổ, họ cũng đã hẹn được trung gian, vì vậy Giang Hoãn xuống xe là thẳng tiến đến ngõ Phan Công.

Khi Giang Hoãn đến cửa ngõ Phan Công, thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng dưới cây mơ ở đầu ngõ chờ.

Giang Hoãn tiến lại hỏi: “Xin hỏi, có phải ông Ngô Hữu Minh không ạ?”

Người đàn ông lập tức cười gật đầu, đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Ngô Hữu Minh, còn cô là Giang Hoãn, phải không?”

Giang Hoãn bắt tay, ngại ngùng nói: “Xin lỗi đã để ông phải chờ lâu.”

Ngô Hữu Minh vẫy tay: “Tôi cũng vừa mới đến không lâu, không sao cả.”

Sau đó, vừa giới thiệu về ngõ Phan Công, ông dẫn Giang Hoãn đến cửa hàng.

Giang Hoãn nhìn cửa hàng, quả thật có phần hài lòng.



Toàn bộ thị trấn cổ có tường hồng mái ngói xanh, ngõ Phan Công cũng không ngoại lệ. Ở đây nói là cửa hàng, nhưng Giang Hoãn lại cảm thấy giống như một ngôi nhà.

Ngô Hữu Minh khen: “Giang tiểu thư có con mắt tinh tường, đây vốn là một ngôi nhà, chỉ là chủ cũ đã cải tạo thành cửa hàng, và sân phía sau cũng được cải tạo thành kho.

Cửa hàng có hai tầng, bên trong đều là kết cấu gỗ, tầng một rộng một trăm ba mươi tám mét vuông, tầng hai chín mươi bốn mét vuông, phía sau còn có một sân nhỏ rộng một trăm bảy mươi mét vuông. Cửa hàng nhìn qua không khác gì so với các cửa hàng khác, chủ cũ là người bán trà, ông ấy cũng không có sửa đổi nhiều. Nhưng sân phía sau, cô hãy theo tôi đi xem thử.”

Giang Hoãn theo Ngô Hữu Minh vào sân sau. Vừa bước vào sân sau, trước mắt là con đường nhỏ bằng đá xanh rộng một mét, bên trái là vài cây trúc, bên dưới là năm sáu chậu hoa tươi.

Bên phải là một hòn non bộ, bên dưới là một hồ nước nhỏ có vài con cá.

Con đường không dài, vài bước đã đến cuối. Cuối nhà là ba căn phòng, một phòng chính ở giữa với hai bên là phòng phụ. Bên cạnh phòng phụ bên phải còn có một nhà vệ sinh, bên ngoài nhìn giống như các căn phòng khác, tổng thể không thấy lạc lõng.

Chủ cũ chỉ dùng sân sau làm kho, nên các căn phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, thuận tiện cho Giang Hoãn trang trí.

Giang Hoãn tối qua đã xem ảnh mà cha mẹ chụp, cơ bản cũng chỉ hài lòng với căn này, mặc dù diện tích lớn hơn nhiều so với dự định ban đầu, nhưng sân sau nếu chỉnh sửa một chút thì mình có thể ở được.

Xem xong, Giang Hoãn khá hài lòng, liền hỏi Ngô Hữu Minh:“Cửa tiệm này giá bao nhiêu?”

Ngô Hữu Minh khẽ hắng giọng, “Bốn trăm ba mươi vạn.”

“Cái này...” Giang Hoãn tức không nói nên lời, giá này chặt chém đắt quá!

“Cô cũng đừng vội,” Ngô Hữu Minh thấy sắc mặt Giang Hoãn đã lộ vẻ tức giận, liền nói ngay: “Giá này thật sự không phải tôi chặt chém gì cô, một phần là vì vị trí và diện tích cửa tiệm cũng khá tốt...”

“Dù có tốt thế nào, cũng không đáng hơn bốn trăm vạn, đúng không? Tôi cũng là người Bình Thành, dù thị trấn này là cổ trấn nhưng phát triển đâu có ra sao. Người Bình Thành toàn nhắm đến làm du lịch, nhưng du lịch ở Bình Thành có lọt được bảng xếp hạng toàn quốc đâu. Giá hơn bốn trăm vạn thật quá đáng!”



Ngô Hữu Minh thấy Giang Hoãn có vẻ mặt “Tôi sắp từ bỏ”, “Tôi không mua cửa tiệm này nữa” liền nhẹ nhàng nói với Giang Hoãn:

“Cô Giang có lẽ vừa mới về Bình Thành nên chưa biết, năm ngoái Bình Thành đã lên kế hoạch tổ chức lễ hội văn hóa rồi. Phong cảnh và văn hóa Bình Thành của mình, cái nào chẳng đứng top đầu quốc gia, nhưng tại sao mãi chưa nổi tiếng? Căn bản là vì chúng ta không biết cách quảng bá!

Năm ngoái thị trưởng mới lên, liền lập tức cải tổ Bình Thành. Cô nhìn mà xem, cổ trấn Bình Thành bây giờ nói quá lên là ‘một bước một tiên’. Thị trưởng còn tổ chức lễ hội văn hóa nữa, chẳng phải có nghĩa là Bình Thành sắp phát triển mạnh mẽ rồi sao!”

Điều này không thể phủ nhận, lần này về Bình Thành, cô rõ ràng thấy lượng khách du lịch ở cổ trấn đã tăng lên đáng kể so với vài năm trước, còn có nhiều người cầm điện thoại phát trực tiếp giới thiệu. Có lẽ không lâu nữa Bình Thành sẽ nổi tiếng.

Nhưng Giang Hoãn vẫn cẩn thận lấy điện thoại ra tra tin tức về lễ hội văn hóa. Sau khi xác nhận là thật, cô cũng không đồng ý với giá đó ngay, dù sao cũng là "mặc cả để trả giá mà".

Giang Hoãn nghĩ một chút rồi nói:

“Bốn trăm vạn, giá chốt, đừng trả giá nữa. Nếu không phải vì lễ hội văn hóa, hai trăm vạn tôi cũng không mua!”

Ngô Hữu Minh cười khổ, dù không có lễ hội văn hóa, tiệm này cũng đã bán ba trăm vạn rồi mà.

Hai người mặc cả hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Hoãn vẫn mua cửa tiệm này với giá bốn trăm mười vạn.

Cũng may lần này về, cô còn mang theo đôi ngọc bội hình chim nhạn với họa tiết mây cuộn đến chỗ Vương Kiến để giám định. Ban đầu định chỉ để đó phòng khi cần tiền mới bán, không ngờ một phu nhân giàu có nhìn thấy và nhất quyết đòi mua lại làm quà kỷ niệm mười năm ngày cưới, và đưa ra giá năm trăm hai mươi vạn. Giang Hoãn còn biết làm sao được, trong sự "xúc động" bởi tiền bạc, ồ không, bởi tình yêu, cô đã bán đôi ngọc bội chim nhạn mà Vương Kiến giám định có giá ba trăm vạn.

Đến trưa, Giang Hoãn và Ngô Hữu Minh ký hợp đồng. Nhìn bản hợp đồng mới tinh, từ nay, cô Giang Hoãn đã là chủ một cửa tiệm nhỏ thời hiện đại!

[Đinh!]

[Chúc mừng nhân viên 01783, Giang Hoãn, đã liên kết với cửa tiệm Hán phục.]

[Vui lòng đặt tên cho cửa tiệm Hán phục của bạn!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Sở Hữu Một Cửa Hàng Hán Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook