Chương 78: Bỏ trốn
Ann Nguyệtt
15/09/2023
Trở lại trước cửa quán bar.
Sau khi Diệp Viên Hy và Mạn Mạn đi rồi thì Châu Khải Hiên và Lệ Thảo Chi đưa mắt nhìn nhau.
Châu Khải Hiên:"Bây giờ cô đi theo tôi và không được bỏ trốn"
Nghe anh nói thì Lệ Thảo Chi ngoan ngoãn gật đầu những trong đại não của cô lại có một suy nghĩ khác:
'Có đồ ngốc mới nghe lời anh'
Tuy nghĩ thế nhưng chân cô vẫn bước theo anh ra xe còn đầu thì phụ trách nghĩ cách chạy. Sỡ dĩ cô không tin lời Diệp Viên Hy nói là vì cô biết không hề biết được những lời nói đó có bao nhiêu phần trăm là thật. Với lại cô cũng chỉ quen cô gái đó trong khi cô ấy giả làm lao công nên lúc đó cô ấy đối xử tốt với cô là chuyện bình thường.
Còn Châu Khải Hiên thì do làm chung công ty nên cô cũng từng gặp mặt anh ta thôi chứ cũng không có nói chuyện.
Hơn nữa không có gì đảm bảo bọn họ sẽ không giết cô bịch đầu mối vì cô đã biết quá nhiều chuyện của họ. Trong cái thế giới của những con người đó làm gì có những khái niệm như thành thật hay giữa lời hứa chứ.
Mặc dù đang lái xe nhưng thỉnh thoảng Châu Khải Hiên vẫn liếc mắt về phía Lệ Thảo Chi. Nhìn cái mặt đầy vẻ mưu mô kia thì anh biết thế nào tối nay ai đó cũng tìm cách bỏ trốn.
Nếu như anh thật sự để cô gái này bỏ trốn thì chắc chắn cuộc đời của mình sẽ rơi vào bế tắt bởi vì cô gái Diệp Viên Hy kia. Kể từ khi anh biết đến kế hoạch hãm hại Hàn Vân Nam kia thì anh đã không còn xem thường Diệp Viên Hy nữa.
Không biết nếu như anh mà lỡ làm trái ý của cô thì chắc kết cục cũng không đẹp hơn Hàn Vân Nam là bao. Lão đại thì hành hạ người ta về mặt thể xác, tra tấn từ từ cho đến khi con mồi chết đi hoặc cùng lắm thì giết cả nhà, cả ổ đồng bọn của người ta thôi.
Còn loại của Diệp Viên Hy là làm cho người ta đau đớn về mặt thể xác thì ít nhưng còn tâm hồn thì ối giồ ôi luôn. Sở dĩ anh biết đây không phải là kế hoạch của lão đại vì anh biết lão đại sẽ không bao giờ nghĩ đến loại chuyện như thế này.
Xe chạy được một lúc thì dừng tại một căn nhà khá nhỏ.
"Tối nay chúng ta ở đây à"
"Ừ"
"Có vợ con của anh ở đây không"
"Tôi còn độc thân thì lấy đâu ra vợ con"
"Àk"
Châu Khải Hiên mở cửa nhà ra thì bên trong toàn là một vùng tối ôm cho đến khi anh bật đèn lên thì mới có ánh sáng.
"Cô đi phía trước còn tôi đi phía sau"
"Nhà của thì làm sau tôi biết đường mà đi trước chứ"
"Cô cứ đi đi, tôi sẽ ở phía sau chỉ đường cho cô"
"Anh đây là đang sợ tôi bỏ trốn hay sau"
"Đúng vậy"
"Anh đúng là nói chuyện rất thẳng thắng"
"Bớt nói nhảm"
"....."
Đến trên phòng ngủ của mình thì anh đến tủ lấy một bộ đồ rồi nói:
''Cô ở đây đợi tôi"
"Tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi, anh cứ tắm thoải mái đi không cần để ý đến tôi đâu"
"Nhưng mà sau tôi không cảm thấy tin tưởng hai chữ ngoan ngoãn của cô vậy nhỉ"
"Thế chẳng lẽ tôi phải vào phòng tắm đứng trước mặt của anh thì anh mới tin tưởng tôi"
"Không cần"
Nói xong rồi thì anh bỏ vào nhà tắm, vừa nghe tiếp đóng cửa một cái cạch thì cô lập tức chạy đến ban công vì có đồ ngốc cũng biết cánh cửa chính đã bị anh đống chặc.
Đứng từ trên ban công nhìn xuống thì thấy chổ này cách mặt đất cũng chỉ tầm bốn hay năm mét gì đó, hơn nữa phía bên dưới chỉ còn là cỏ chỉ nên có té chắc cũng không gây ra tiếng động lớn.
Nghĩ thế cô liền nhẹ nhàng mở cánh cửa ban công và bước qua rồi từ từ thả hai chân xuống. Lúc này chỉ có hai tay cô là nắm chặt thành ban công còn chân của cô thì đu đưa trong không trung.
Đôi mắt của cô lúc này quét xuống phía dưới và tìm chổ rơi. Ngay lúc cô buông tay ra thì lại có một bàn tay rắn rỗi cắm lấy bàn tay cô rồi sau đó dần kéo cô lên.
Sau khi yên vị trên cái ban công thì lúc này cô thấy anh mắt Châu Khải Hiên đen nhánh và tràn đầy sự lạnh lẽo mà nhìn cô.
Nhìn anh lúc này trong rất đáng sợ nhưng cũng rất buồn cười. Cuối cùng cô đành phải đè nén sự sợ hãi trong lòng mà lên tiếng:
"Tôi nghĩ anh nên tấm rồi sau đó chúng ta hãy nói chuyện có được không"
Trên người của anh lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, từ trên xuống dưới đều ướt và cả cái đầu đầy xà phòng chưa được xả trong rất buồn cười.
Châu Khải Hiên nghe cô nói thế thì anh nắm tay cô rồi khéo cô vào trong:
"Anh định làm gì tôi vậy hã"
"Nếu cô không muốn tắm chung với tôi thì bớt nói lại đi". Lệ Thảo Chi nghe anh nói thì ngây lập tức im bặt.
Sau khi Diệp Viên Hy và Mạn Mạn đi rồi thì Châu Khải Hiên và Lệ Thảo Chi đưa mắt nhìn nhau.
Châu Khải Hiên:"Bây giờ cô đi theo tôi và không được bỏ trốn"
Nghe anh nói thì Lệ Thảo Chi ngoan ngoãn gật đầu những trong đại não của cô lại có một suy nghĩ khác:
'Có đồ ngốc mới nghe lời anh'
Tuy nghĩ thế nhưng chân cô vẫn bước theo anh ra xe còn đầu thì phụ trách nghĩ cách chạy. Sỡ dĩ cô không tin lời Diệp Viên Hy nói là vì cô biết không hề biết được những lời nói đó có bao nhiêu phần trăm là thật. Với lại cô cũng chỉ quen cô gái đó trong khi cô ấy giả làm lao công nên lúc đó cô ấy đối xử tốt với cô là chuyện bình thường.
Còn Châu Khải Hiên thì do làm chung công ty nên cô cũng từng gặp mặt anh ta thôi chứ cũng không có nói chuyện.
Hơn nữa không có gì đảm bảo bọn họ sẽ không giết cô bịch đầu mối vì cô đã biết quá nhiều chuyện của họ. Trong cái thế giới của những con người đó làm gì có những khái niệm như thành thật hay giữa lời hứa chứ.
Mặc dù đang lái xe nhưng thỉnh thoảng Châu Khải Hiên vẫn liếc mắt về phía Lệ Thảo Chi. Nhìn cái mặt đầy vẻ mưu mô kia thì anh biết thế nào tối nay ai đó cũng tìm cách bỏ trốn.
Nếu như anh thật sự để cô gái này bỏ trốn thì chắc chắn cuộc đời của mình sẽ rơi vào bế tắt bởi vì cô gái Diệp Viên Hy kia. Kể từ khi anh biết đến kế hoạch hãm hại Hàn Vân Nam kia thì anh đã không còn xem thường Diệp Viên Hy nữa.
Không biết nếu như anh mà lỡ làm trái ý của cô thì chắc kết cục cũng không đẹp hơn Hàn Vân Nam là bao. Lão đại thì hành hạ người ta về mặt thể xác, tra tấn từ từ cho đến khi con mồi chết đi hoặc cùng lắm thì giết cả nhà, cả ổ đồng bọn của người ta thôi.
Còn loại của Diệp Viên Hy là làm cho người ta đau đớn về mặt thể xác thì ít nhưng còn tâm hồn thì ối giồ ôi luôn. Sở dĩ anh biết đây không phải là kế hoạch của lão đại vì anh biết lão đại sẽ không bao giờ nghĩ đến loại chuyện như thế này.
Xe chạy được một lúc thì dừng tại một căn nhà khá nhỏ.
"Tối nay chúng ta ở đây à"
"Ừ"
"Có vợ con của anh ở đây không"
"Tôi còn độc thân thì lấy đâu ra vợ con"
"Àk"
Châu Khải Hiên mở cửa nhà ra thì bên trong toàn là một vùng tối ôm cho đến khi anh bật đèn lên thì mới có ánh sáng.
"Cô đi phía trước còn tôi đi phía sau"
"Nhà của thì làm sau tôi biết đường mà đi trước chứ"
"Cô cứ đi đi, tôi sẽ ở phía sau chỉ đường cho cô"
"Anh đây là đang sợ tôi bỏ trốn hay sau"
"Đúng vậy"
"Anh đúng là nói chuyện rất thẳng thắng"
"Bớt nói nhảm"
"....."
Đến trên phòng ngủ của mình thì anh đến tủ lấy một bộ đồ rồi nói:
''Cô ở đây đợi tôi"
"Tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi, anh cứ tắm thoải mái đi không cần để ý đến tôi đâu"
"Nhưng mà sau tôi không cảm thấy tin tưởng hai chữ ngoan ngoãn của cô vậy nhỉ"
"Thế chẳng lẽ tôi phải vào phòng tắm đứng trước mặt của anh thì anh mới tin tưởng tôi"
"Không cần"
Nói xong rồi thì anh bỏ vào nhà tắm, vừa nghe tiếp đóng cửa một cái cạch thì cô lập tức chạy đến ban công vì có đồ ngốc cũng biết cánh cửa chính đã bị anh đống chặc.
Đứng từ trên ban công nhìn xuống thì thấy chổ này cách mặt đất cũng chỉ tầm bốn hay năm mét gì đó, hơn nữa phía bên dưới chỉ còn là cỏ chỉ nên có té chắc cũng không gây ra tiếng động lớn.
Nghĩ thế cô liền nhẹ nhàng mở cánh cửa ban công và bước qua rồi từ từ thả hai chân xuống. Lúc này chỉ có hai tay cô là nắm chặt thành ban công còn chân của cô thì đu đưa trong không trung.
Đôi mắt của cô lúc này quét xuống phía dưới và tìm chổ rơi. Ngay lúc cô buông tay ra thì lại có một bàn tay rắn rỗi cắm lấy bàn tay cô rồi sau đó dần kéo cô lên.
Sau khi yên vị trên cái ban công thì lúc này cô thấy anh mắt Châu Khải Hiên đen nhánh và tràn đầy sự lạnh lẽo mà nhìn cô.
Nhìn anh lúc này trong rất đáng sợ nhưng cũng rất buồn cười. Cuối cùng cô đành phải đè nén sự sợ hãi trong lòng mà lên tiếng:
"Tôi nghĩ anh nên tấm rồi sau đó chúng ta hãy nói chuyện có được không"
Trên người của anh lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, từ trên xuống dưới đều ướt và cả cái đầu đầy xà phòng chưa được xả trong rất buồn cười.
Châu Khải Hiên nghe cô nói thế thì anh nắm tay cô rồi khéo cô vào trong:
"Anh định làm gì tôi vậy hã"
"Nếu cô không muốn tắm chung với tôi thì bớt nói lại đi". Lệ Thảo Chi nghe anh nói thì ngây lập tức im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.