Chương 156: Cái ôm
Ann Nguyệtt
16/09/2023
Quả thật kế quả không nằm ngoài dự đoán của cô, cứ chơi 5 ván bài thì điều thắng hết cả 5 ván.
"Cái danh đệ nhất sòng bài của tôi không phải chỉ là hư danh có đúng không"
"Cô Diệp đây quả thật là một kỳ tài trong giới bài bạc"
"Quá khen"
"Có chuyện gì vậy"
Lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện ra một người trong khá điển trai. Lãnh Thu Nguyệt vừa thấy thì liền chạy về phía người đàn ông ấy, miệng thì gọi:
"Anh hai"
Lãnh Minh Kỳ vừa đi vừa vuốt nhẹ mái tóc của em gái mình một cách đầy cưng chiều rồi bước đến chổ của Diệp Viên Hy.
"Cô tự xưng mình là đệ nhất sòng bài"
"Không phải tự xưng mà là người trong giới đặt cho tôi"
"Tôi không tin một bật thầy danh tiếng trong giới bài bạc lại đến chổ nhỏ nhoi này của chúng tôi"
"Tin hay không tin thì kệ anh"
"Tôi có thể chơi với cô 3 ván được không"
"Hai anh em của các người chơi tôi đấy à"
Hết em gái rồi lại đến anh trai đồi chơi với cô, cái này thì không thể nào nghi ngờ cái gọi là huyết thống được rồi. Còn cái thằng nhóc Diệp Tử Kiệt kia ngủ ở đâu rồi không biết nữa.
"Cậu ta không chơi với cô vậy tôi chơi với cô"
Lúc này từ trên cầu thang phát hiện ra một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà Diệp Viên Hy nhớ nhung.
Giây phút người đó xuất hiện thì cả người cô như tê liệt, cảm xúc đè nén hai năm cớ như vỡ òa, đôi chân nặng như chì không thể nào duy chuyển được.
Đôi mắt dần hằng lên những tia đỏ, nước mắt không hiểu sao lại chực chờ rơi, miệng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Hàn Chiêu Dạ là anh, anh vẫn chưa chết, anh đã trở về rồi"
Đến khi người đàn ông đó tiến đến thì cô đột nhiên chạy thật nhanh đến rồi ôm anh, nước mặt không nhịn được mà rơi lã chã, từng tiếng nức nỡ mong manh dần rõ ràng hơn:
"Hàn Chiêu Dạ, sao đến bây giờ anh mới về, anh có biết là em rất nhớ anh không, nhớ đến muốn điên"
Hành động của cô khiến những người ở đây bất ngờ, khi nãy cô nhanh đến nổi người đàn ông bị cô ôm không kịp phản ứng. Không gian xung quanh bị một màn này làm cho tĩnh lặng, thoáng chốc trong sòng bài chỉ còn động lại tiếng khóc và tiếng nức nỡ của người con gái mà thôi.
Đột nhiên được con gái ôm khiến anh có cảm giác muốn đưa tay lên đẩy đối phương ra nhưng kỳ lạ là khi tay của anh chỉ mới chạm vào người cô gái thì lại có cảm giác không nỡ đẩy.
Cái ôm này khiến cho anh không có cảm giác bài xích, chán ghét mà người lại còn thấy ấm áp vì thế nên bàn tay của anh cứ mãi lơ lững trên không trung và cuối cùng vổ nhẹ vào tấm lưng đang run rẩy như muốn an ủi đối phương.
Lãnh Thu Nguyệt đứng gần đó nhìn thấy cử chỉ dịu dàng của anh dành cho cô thì có phần không cam lòng. Từ trước đến nay Huân Phong không bao giờ có bất kỳ cử chỉ hay tiếp xúc quá thân thiết với người lạ, kể cả người đó là đàn ông hay phụ nữ.
Chỉ có anh hai của cô ta là Lãnh Minh Kỳ và cô ta mới có thể gần gũi và nói chuyện như những người bạn thân mà thôi. Trước kia có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh như bọn họ điều thất bại, anh luôn luôn chỉ đối tốt với một mình cô ta mà thôi.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một cô gái có thể ôm anh mà anh lại không hề có bất cứ hành động nào gọi là xa cách, ngược lại anh còn nhẹ nhàng vô lưng cô gái ấy và cái cử chỉ dịu dàng kia nữa.
Diệp Viên Hy ôm anh khóc được một lúc thì cảm nhận được xung quanh đây có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, lúc này cô mới nhớ là mình ở nơi đông người nên vội buôn anh ra rồi lao nước mắt.
Cảm giác ấm áp đột nhiên biến mất khiến Huân Phong cảm giác có chút hục hẫn nhưng rất nhanh anh nghĩ là hôm nay mình bị điên rồi nên mới có suy nghĩ như vậy.
Lao nước mắt xong cô mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt rồi lên tiếng:
"Sao anh không trở về?"
"Trở về??? Cô nhận nhằm người rồi thì phải"
"Không, rõ ràng anh là Hàn Chiêu Dạ"
Lãnh Thu Nguyệt đứng gần đó không chịu nỗi nữa nên đi về phía người đàn ông:
"Anh ấy tên Huân Phong chứ không phải Hàn Chiêu Dạ"
Chỉ một câu nói đơn giản khiến cho Diệp Viên Hy có cảm giác bản thân mình như bị rơi vào hố băng. Nhưng nhìn kỹ lại thì gương mặt, ánh mắt, đôi môi này chính là của Hàn Chiêu Dạ.
Không biết sao đột nhiên trong đầu cô có một ý nghĩ, chắc có lẽ do cô nhớ anh quá nên bây giờ sinh ra ảo giác luôn rồi. Nếu anh còn sống thì chắc chắn đã trở về rồi, nếu người này là anh thì sao lại không nhận ra cô chứ.
"Cái danh đệ nhất sòng bài của tôi không phải chỉ là hư danh có đúng không"
"Cô Diệp đây quả thật là một kỳ tài trong giới bài bạc"
"Quá khen"
"Có chuyện gì vậy"
Lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện ra một người trong khá điển trai. Lãnh Thu Nguyệt vừa thấy thì liền chạy về phía người đàn ông ấy, miệng thì gọi:
"Anh hai"
Lãnh Minh Kỳ vừa đi vừa vuốt nhẹ mái tóc của em gái mình một cách đầy cưng chiều rồi bước đến chổ của Diệp Viên Hy.
"Cô tự xưng mình là đệ nhất sòng bài"
"Không phải tự xưng mà là người trong giới đặt cho tôi"
"Tôi không tin một bật thầy danh tiếng trong giới bài bạc lại đến chổ nhỏ nhoi này của chúng tôi"
"Tin hay không tin thì kệ anh"
"Tôi có thể chơi với cô 3 ván được không"
"Hai anh em của các người chơi tôi đấy à"
Hết em gái rồi lại đến anh trai đồi chơi với cô, cái này thì không thể nào nghi ngờ cái gọi là huyết thống được rồi. Còn cái thằng nhóc Diệp Tử Kiệt kia ngủ ở đâu rồi không biết nữa.
"Cậu ta không chơi với cô vậy tôi chơi với cô"
Lúc này từ trên cầu thang phát hiện ra một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà Diệp Viên Hy nhớ nhung.
Giây phút người đó xuất hiện thì cả người cô như tê liệt, cảm xúc đè nén hai năm cớ như vỡ òa, đôi chân nặng như chì không thể nào duy chuyển được.
Đôi mắt dần hằng lên những tia đỏ, nước mắt không hiểu sao lại chực chờ rơi, miệng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Hàn Chiêu Dạ là anh, anh vẫn chưa chết, anh đã trở về rồi"
Đến khi người đàn ông đó tiến đến thì cô đột nhiên chạy thật nhanh đến rồi ôm anh, nước mặt không nhịn được mà rơi lã chã, từng tiếng nức nỡ mong manh dần rõ ràng hơn:
"Hàn Chiêu Dạ, sao đến bây giờ anh mới về, anh có biết là em rất nhớ anh không, nhớ đến muốn điên"
Hành động của cô khiến những người ở đây bất ngờ, khi nãy cô nhanh đến nổi người đàn ông bị cô ôm không kịp phản ứng. Không gian xung quanh bị một màn này làm cho tĩnh lặng, thoáng chốc trong sòng bài chỉ còn động lại tiếng khóc và tiếng nức nỡ của người con gái mà thôi.
Đột nhiên được con gái ôm khiến anh có cảm giác muốn đưa tay lên đẩy đối phương ra nhưng kỳ lạ là khi tay của anh chỉ mới chạm vào người cô gái thì lại có cảm giác không nỡ đẩy.
Cái ôm này khiến cho anh không có cảm giác bài xích, chán ghét mà người lại còn thấy ấm áp vì thế nên bàn tay của anh cứ mãi lơ lững trên không trung và cuối cùng vổ nhẹ vào tấm lưng đang run rẩy như muốn an ủi đối phương.
Lãnh Thu Nguyệt đứng gần đó nhìn thấy cử chỉ dịu dàng của anh dành cho cô thì có phần không cam lòng. Từ trước đến nay Huân Phong không bao giờ có bất kỳ cử chỉ hay tiếp xúc quá thân thiết với người lạ, kể cả người đó là đàn ông hay phụ nữ.
Chỉ có anh hai của cô ta là Lãnh Minh Kỳ và cô ta mới có thể gần gũi và nói chuyện như những người bạn thân mà thôi. Trước kia có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh như bọn họ điều thất bại, anh luôn luôn chỉ đối tốt với một mình cô ta mà thôi.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một cô gái có thể ôm anh mà anh lại không hề có bất cứ hành động nào gọi là xa cách, ngược lại anh còn nhẹ nhàng vô lưng cô gái ấy và cái cử chỉ dịu dàng kia nữa.
Diệp Viên Hy ôm anh khóc được một lúc thì cảm nhận được xung quanh đây có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, lúc này cô mới nhớ là mình ở nơi đông người nên vội buôn anh ra rồi lao nước mắt.
Cảm giác ấm áp đột nhiên biến mất khiến Huân Phong cảm giác có chút hục hẫn nhưng rất nhanh anh nghĩ là hôm nay mình bị điên rồi nên mới có suy nghĩ như vậy.
Lao nước mắt xong cô mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt rồi lên tiếng:
"Sao anh không trở về?"
"Trở về??? Cô nhận nhằm người rồi thì phải"
"Không, rõ ràng anh là Hàn Chiêu Dạ"
Lãnh Thu Nguyệt đứng gần đó không chịu nỗi nữa nên đi về phía người đàn ông:
"Anh ấy tên Huân Phong chứ không phải Hàn Chiêu Dạ"
Chỉ một câu nói đơn giản khiến cho Diệp Viên Hy có cảm giác bản thân mình như bị rơi vào hố băng. Nhưng nhìn kỹ lại thì gương mặt, ánh mắt, đôi môi này chính là của Hàn Chiêu Dạ.
Không biết sao đột nhiên trong đầu cô có một ý nghĩ, chắc có lẽ do cô nhớ anh quá nên bây giờ sinh ra ảo giác luôn rồi. Nếu anh còn sống thì chắc chắn đã trở về rồi, nếu người này là anh thì sao lại không nhận ra cô chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.