Chương 42: Hóa thân thành một lao công
Ann Nguyệtt
15/09/2023
Cô lái chiếc xe mô tô đỏ của mình chạy như một cơn gió ra khổi khu núi rồi ghé vào một của hàng bán quần áo.
Diệp Viên Hy lựa một vài bộ đồ dàng cho người trung niên rồi sau đó rời khỏi cửa hàng đến một tiệm tóc rồi lấy vài bộ tóc giả mà cô đã đặt trước.
Những người trong cửa tiệm nhìn cô với một cặp mắt dị thường và khó hiểu. Cô xuất hiện với một bộ đồ đen, trên mặt thì che một cái kín đen và khẩu trang đen nhưng lại chạy một chiếc mô tô màu đỏ rực trong thật không giống người bình thường.
Hơn nữa người bình thường thì đặt mua tóc giả thì họ yêu cầu tóc phải đen mượt rồi tạo kiểu này nọ nhưng cô thì lại đặt loại tóc có vài sợi bạc hơn nữa tóc cũng không được thẳng mà phải bù xù. Cái kiểu tóc gần giống như mấy bà lão vậy.
Nhìn những ánh mắt của mấy nhân viên nhìn mình thì cô cũng chỉ tỏ ra bình thường và hoàn toàn không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình.
Sau khi lấy tóc và trả tiền thì cô có ghé một vài chổ rồi chạy thẳng đến một tiệm nước gửi xe sau đó thì đi qua khu phòng trọ kế bên.
Mấy hôm trước cô đã liên hệ với chủ nhà trọ ở đây và đã đặt trước phòng nên bây giờ cô chỉ cần đi gặp bà chủ và lấy chìa khóa phòng.
Căn nhà trọ này nhìn qua rất nhỏ và chật hẹp, điều kiện thì cũng rất tệ.
"Sau kại không thuê chổ nào tốt hơn chứ"
Nghe Hàn Chiêu Dạ nói thì cô chỉ nhàn nhạt quay qua trả lời:
"Đây chỉ là chổ nghĩ tạm thời nên không cần phải tốt làm gì"
Nói xong thì cô bỏ mặt anh rồi đi vào nhà tắm thay một bộ đồ trong số lúc nãy mua sau đó cô quay ra đội tóc giả và dùng một ít kỹ xảo để tạo nếp nhăn trên mặt.
Giọng nói thì cô cố gắng biến đổi làm sau mà cho giống người già nhất có thể. Diệp Viên Hy nghĩ là mình nên hạn chế nói chuyện để tránh người khác phát hiện ra bản thân của mình.
Sau khi cô chuẩn bị xong tất cả thì đi qua công ty của anh vì chổ này cách công ty của anh không xa lắm.
Nhìn bộ dạng và tướng đi của cô hiện giờ thì anh chỉ biết lắc đầu:
"Cô đúng là rỗi hơi, có bao nhiêu cách để trà trộn vào Hàn thị mà không chọn lại đi chọn làm công nhân vệ sinh"
"Bằng cấp thì có thể giả được nhưng vào đó tôi không có kiến thức thì làm được gì, hơn nữa người mới như tôi mà bước vào đó thế nào cũng bị ức hiếp và khó hoạt động hơn.
Làm một và bà lão vệ sinh thì sẽ ít gây sự chú ý với lại anh nghĩ sau nếu tôi có thể dùng thân phận này mà đường đường chính vào phòng làm việc của Hàn Vân Nam"
"Tính ra cô cũng là một người gian xảo và lắm mưu kế đấy"
Nghe anh nói như vậy thì cô chỉ nhếch mép cười nhẹ rồi nói với anh:
"Cám ơn anh đã quá khen"
Rất nhanh cô đã nạp đơn xin vào làm ở Hàn thị. Sau khi phỏng vấn xong thì cô quay về căn nhà trọ rồi liên lạc với Lâm Mạn Mạn.
"Alo"
"Hình như ngày hôm nay Thi Thi xuất viện đúng không"
"Đúng vậy''
"Vậy cậu qua trước con bé đến cửa hàng củ đi rồi mình chạy qua đó"
"Ok"
Sau khi nói chuyện xong thì cô lại chạy di thay đồ ra rồi ra quán nước lấy chiếc mô tô của mình rồi phóng đi.
Vừa chạy đến cửa hàng thì trùng hợp là đám người Mạn Mạn cũng vừa chạy đến. Do cô chạy xe đội một chiếc mũ bảo hiểm che kín đầu lại thêm phong cách ăn mặt khác mội khi nên Lưu Quang Khải, Thi Thi, Lục Thập và cae Đặng Duy Khánh là không nhìn ra cô.
Còn do Mạn Mạn chơi thân với nhau với lại mỗi lần tập chạy xe được thì đều chạy qua rước cô nàng đi chơi nên cô nàng đã sớm quen với đều này.
Hơn nữa cái cách ăn mặt này của cô cũng do Mạn Mạn gớp phần chỉ dẫn cho cô.
"Cậu đến rồi sau"
Đặng Duy Khánh: "Người đó là ai vậy"
Mạn Mạn:"Cậu thật sự nhìn không ra là ai luôn sau"
Thấy Đặng Duy Khánh gật đầu thì cả cô và Mạn Mạn đều cười. Diệp Viên Hi cũng chạy xe vào đậu trong cửa hàng rồi tháo cái mũ bảo hiểm xuống.
Giấy phút ấy khiến cho những người có mặt trừ Mạn Mạn ra thì đều ngạc nhiên đến tròn xoe mắt.
Đặng Duy Khánh: "Trời ạh là cậu sau"
Diệp Viên Hy:"Cậu đúng là hỏi thừa"
"Cậu thay đổi nhiều quá làm mình không nhận ra"
Trong lúc mọi người đang trò chuyện thì ánh mắt của Lưu Quang Khải vẫn luôn âm thầm nhìn cô. Lúc cô tháo mủ bảo hiểm ra thì có một cơn gió nhẹ thỏi qua làm tóc của cô bay lên.
Lúc ấy anh chợt cảm thấy cô rất đẹp, nếu như lần đầu gặp ở bệnh viện thì ấn tượng của anh đối với cô là một cô gái hậu đậu vụn về, có đi thôi mà cũng để bị té dưới mưa. Còn bây giờ thì anh lại cảm thấy cô là một người con gái mạnh mẽ cá tính và quyến rủ.
Hàn Chiêu Dạ đứng kế bênh anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Lưu Quang Khải cứ mãi dán lên người của cô khiến anh có cảm giác khó chịu.
Diệp Viên Hy lựa một vài bộ đồ dàng cho người trung niên rồi sau đó rời khỏi cửa hàng đến một tiệm tóc rồi lấy vài bộ tóc giả mà cô đã đặt trước.
Những người trong cửa tiệm nhìn cô với một cặp mắt dị thường và khó hiểu. Cô xuất hiện với một bộ đồ đen, trên mặt thì che một cái kín đen và khẩu trang đen nhưng lại chạy một chiếc mô tô màu đỏ rực trong thật không giống người bình thường.
Hơn nữa người bình thường thì đặt mua tóc giả thì họ yêu cầu tóc phải đen mượt rồi tạo kiểu này nọ nhưng cô thì lại đặt loại tóc có vài sợi bạc hơn nữa tóc cũng không được thẳng mà phải bù xù. Cái kiểu tóc gần giống như mấy bà lão vậy.
Nhìn những ánh mắt của mấy nhân viên nhìn mình thì cô cũng chỉ tỏ ra bình thường và hoàn toàn không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình.
Sau khi lấy tóc và trả tiền thì cô có ghé một vài chổ rồi chạy thẳng đến một tiệm nước gửi xe sau đó thì đi qua khu phòng trọ kế bên.
Mấy hôm trước cô đã liên hệ với chủ nhà trọ ở đây và đã đặt trước phòng nên bây giờ cô chỉ cần đi gặp bà chủ và lấy chìa khóa phòng.
Căn nhà trọ này nhìn qua rất nhỏ và chật hẹp, điều kiện thì cũng rất tệ.
"Sau kại không thuê chổ nào tốt hơn chứ"
Nghe Hàn Chiêu Dạ nói thì cô chỉ nhàn nhạt quay qua trả lời:
"Đây chỉ là chổ nghĩ tạm thời nên không cần phải tốt làm gì"
Nói xong thì cô bỏ mặt anh rồi đi vào nhà tắm thay một bộ đồ trong số lúc nãy mua sau đó cô quay ra đội tóc giả và dùng một ít kỹ xảo để tạo nếp nhăn trên mặt.
Giọng nói thì cô cố gắng biến đổi làm sau mà cho giống người già nhất có thể. Diệp Viên Hy nghĩ là mình nên hạn chế nói chuyện để tránh người khác phát hiện ra bản thân của mình.
Sau khi cô chuẩn bị xong tất cả thì đi qua công ty của anh vì chổ này cách công ty của anh không xa lắm.
Nhìn bộ dạng và tướng đi của cô hiện giờ thì anh chỉ biết lắc đầu:
"Cô đúng là rỗi hơi, có bao nhiêu cách để trà trộn vào Hàn thị mà không chọn lại đi chọn làm công nhân vệ sinh"
"Bằng cấp thì có thể giả được nhưng vào đó tôi không có kiến thức thì làm được gì, hơn nữa người mới như tôi mà bước vào đó thế nào cũng bị ức hiếp và khó hoạt động hơn.
Làm một và bà lão vệ sinh thì sẽ ít gây sự chú ý với lại anh nghĩ sau nếu tôi có thể dùng thân phận này mà đường đường chính vào phòng làm việc của Hàn Vân Nam"
"Tính ra cô cũng là một người gian xảo và lắm mưu kế đấy"
Nghe anh nói như vậy thì cô chỉ nhếch mép cười nhẹ rồi nói với anh:
"Cám ơn anh đã quá khen"
Rất nhanh cô đã nạp đơn xin vào làm ở Hàn thị. Sau khi phỏng vấn xong thì cô quay về căn nhà trọ rồi liên lạc với Lâm Mạn Mạn.
"Alo"
"Hình như ngày hôm nay Thi Thi xuất viện đúng không"
"Đúng vậy''
"Vậy cậu qua trước con bé đến cửa hàng củ đi rồi mình chạy qua đó"
"Ok"
Sau khi nói chuyện xong thì cô lại chạy di thay đồ ra rồi ra quán nước lấy chiếc mô tô của mình rồi phóng đi.
Vừa chạy đến cửa hàng thì trùng hợp là đám người Mạn Mạn cũng vừa chạy đến. Do cô chạy xe đội một chiếc mũ bảo hiểm che kín đầu lại thêm phong cách ăn mặt khác mội khi nên Lưu Quang Khải, Thi Thi, Lục Thập và cae Đặng Duy Khánh là không nhìn ra cô.
Còn do Mạn Mạn chơi thân với nhau với lại mỗi lần tập chạy xe được thì đều chạy qua rước cô nàng đi chơi nên cô nàng đã sớm quen với đều này.
Hơn nữa cái cách ăn mặt này của cô cũng do Mạn Mạn gớp phần chỉ dẫn cho cô.
"Cậu đến rồi sau"
Đặng Duy Khánh: "Người đó là ai vậy"
Mạn Mạn:"Cậu thật sự nhìn không ra là ai luôn sau"
Thấy Đặng Duy Khánh gật đầu thì cả cô và Mạn Mạn đều cười. Diệp Viên Hi cũng chạy xe vào đậu trong cửa hàng rồi tháo cái mũ bảo hiểm xuống.
Giấy phút ấy khiến cho những người có mặt trừ Mạn Mạn ra thì đều ngạc nhiên đến tròn xoe mắt.
Đặng Duy Khánh: "Trời ạh là cậu sau"
Diệp Viên Hy:"Cậu đúng là hỏi thừa"
"Cậu thay đổi nhiều quá làm mình không nhận ra"
Trong lúc mọi người đang trò chuyện thì ánh mắt của Lưu Quang Khải vẫn luôn âm thầm nhìn cô. Lúc cô tháo mủ bảo hiểm ra thì có một cơn gió nhẹ thỏi qua làm tóc của cô bay lên.
Lúc ấy anh chợt cảm thấy cô rất đẹp, nếu như lần đầu gặp ở bệnh viện thì ấn tượng của anh đối với cô là một cô gái hậu đậu vụn về, có đi thôi mà cũng để bị té dưới mưa. Còn bây giờ thì anh lại cảm thấy cô là một người con gái mạnh mẽ cá tính và quyến rủ.
Hàn Chiêu Dạ đứng kế bênh anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Lưu Quang Khải cứ mãi dán lên người của cô khiến anh có cảm giác khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.