Chương 68: Không thể làm một lao công mãi
Ann Nguyệtt
15/09/2023
Nếu không có mấy tên côn đồ kia phá đám thì có lẻ giờ này công ty của cô còn phát triển nhiều hơn như thế này nữa.
Người đời có câu làm người không nên quá tham lam nên cô cũng không chấp nhất đám xã hội đen đó nữa. Mà nói gì thì nói chứ cô cũng đánh cho người ta sống dở chết dở rồi còn gì.
Cảm thấy doanh thu của cửa hàng tăng lên và lợi nhuận cũng nhiều nên cô đang lên kế hoạch mở thêm chi nhánh, xưởng sản xuất và một công ty mẹ để quản lí. Đợi doanh thu trong nước ổn định rồi thì cô sẽ vươn ra thị trường nước ngoài.
Cô dự định là sẽ mướn thêm vài nhà thiết kế thời trang về thiết kế các sản phẩm đọc quyền cho thương hiệu của cửa hàng.
Cứ cái đà này cô tin chắc cửa hàng của cô sẽ là nơi buôn bán quần áo và công ty của cô sẽ là nơi tạo ra các sản phẩm thời trang nỗi tiếng. Nghĩ đến đây thôi mà trong lòng của cô đã vui như nỡ hoa rồi.
Nói để so cựa được với Hàn thị thì còn hơi xa xôi nhưng ít ra cô cũng đã bước được một chân vào giới thương trường rồi.
Lúc trước lướt điện thoại đọc mấy bài báo thấy người ta nói Hàn Chiêu Dạ có một bộ não và đôi tay vàng trong làng kinh doanh quả là không sai mà. Người đàn ông này có nhiều nước đi trong chiến lược kinh doanh mà không ai có thể ngờ đến.
Phải nói có được cơ hội làm việc với anh quả là phúc ba đời của cô. Tuy thời gian ở chung với anh không lâu nhưng cô cũng đã lĩnh hội được không ít chiêu trò trong việc kinh doanh mua bán.
Những công việc ở bên phía tổ chức thì cũng khá thuận lợi.
Lâu lâu cũng có ít lục đục nhưng nhờ có những anh em thân thương của anh dọn dẹp trước khi vụ việc đó đến được tai của cô.
Còn việc của cô chỉ là người đứng phía sau trưng cầu ý kiến của anh rồi truyền đạt lại cho bốn người kia mỗi khi có những vụ việc hay những đơn hàng lớn mà thôi.
Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ làm việc rồi nên cô thu dọn giấy tờ, tắt laptop rồi lên đường đến căn nhà trọ gần Hàn thị để hóa trang gần một bà lão lao công.
Diệp Viên Hy thấy chỉ có một mình mình đi hơn nữa lái nguyên chiếc xe ô tô đời mới đi thì không tiện cho việc đổ xe cho lắm nên cuối cùng cô quyết định lái mô tô.
Trên đường đi cô suy nghĩ bây giờ nội bộ của Hàn thị cũng đã ổn. Mà phải nói đến từ khi công ty rơi vào tay của Hàn Vân Nam thì ngày càng đi xuống.
Cô cảm thấy mình không thể nào làm một bà lão lao công mãi như vậy được. Trong những ngày làm công việc nào cô cũng đã tìm hiển các nhân viên trong công ty và có hẳn cả một danh sách để đuổi việc những người tối ngày ăn không ngồi rồi và làm một con mọt tối ngày tìm cách bòn rút tiền của công ty.
Hiện giờ tình hình nội bộ của Hàn thị cô đã nắm trong lòng bàn tay hết cả rồi, cửa hàng thì cũng đang trên đà phát triển nhanh và mạnh.
Thiết nghĩ từ bây giờ cô nên lên kế hoạch thâu tóm Hàn thị, giải quyết Hàn Vân Nam.
Nhưng để giải quyết được Hàn Vân Nam thì không phải chuyện dể dàng gì vì phía sau anh ta còn có một thế lực lớn chống lưng.
Haiz.... thế nào cũng xảy ra đại chiến nữa cho mà xem. Đến cả một người có đầu óc như Hàn Chiêu Dạ mà còn bị thế lực này hảm hại đến nỗi thành một hồn ma.
Còn cô chỉ là một cô gái bình thường, trí thông minh có giới hạn thì không biết sẽ bị hãm hại thành ra cái dạng gì nữa. Anh thì còn làm được hồn ma còn cô chắc hồn siêu phách tán luôn quá.
Vừa suy nghĩ cô vừa chạy ra nên không để ý mình đã ra đến đường lớn từ khi nào lại thêm tốc độ xe chạy cũng nhanh nên cô đã vô tình đụng trúng xe của người ta.
Lúc cô phát giác ra phía trước có xe thì cô chỉ kịp nghiên qua theo bản năng để giảm thiểu ma sát với chiếc xe kia. Theo quá tính nên cô sượt qua chiếc xe kia một cái rồi sau đó ngã xuống.
Cả người cô cũng vì thế mà ngã theo chiếc xe còn chủ nhân của chiếc xe mà cô đụng thì chẳng sau cả vì loại xe mà đối phương đi là xe hơi hơn nữa cú va chạm cửa hai chiếc xe cũng tương đối nhẹ.
Hàn Chiêu Dạ đang ngồi sau lưng của cô cũng bị té nhưng anh là hồn ma nên không sau. Trong lúc hai người ngã xuống thì anh nhanh trí đưa tay của mình lên che chắn phần đầu cho cô.
Với sự hổ trợ của anh và mọi người xung quanh đỡ cô và cả chiếc mô tô của cô dậy.
Lần này té tuy cô không bị chấn thương gì nặng nhưng phần cánh tay và chân thì bị trầy xước nhẹ.
Tên tài xế của chiếc xe bị cô đụng lúc này cũng đã xuống xe. Anh ta nhìn cô với một cặp mắt không mấy thiện cảm mà lên tiếng:
"Cô có biết chạy xe không vậy"
Người đời có câu làm người không nên quá tham lam nên cô cũng không chấp nhất đám xã hội đen đó nữa. Mà nói gì thì nói chứ cô cũng đánh cho người ta sống dở chết dở rồi còn gì.
Cảm thấy doanh thu của cửa hàng tăng lên và lợi nhuận cũng nhiều nên cô đang lên kế hoạch mở thêm chi nhánh, xưởng sản xuất và một công ty mẹ để quản lí. Đợi doanh thu trong nước ổn định rồi thì cô sẽ vươn ra thị trường nước ngoài.
Cô dự định là sẽ mướn thêm vài nhà thiết kế thời trang về thiết kế các sản phẩm đọc quyền cho thương hiệu của cửa hàng.
Cứ cái đà này cô tin chắc cửa hàng của cô sẽ là nơi buôn bán quần áo và công ty của cô sẽ là nơi tạo ra các sản phẩm thời trang nỗi tiếng. Nghĩ đến đây thôi mà trong lòng của cô đã vui như nỡ hoa rồi.
Nói để so cựa được với Hàn thị thì còn hơi xa xôi nhưng ít ra cô cũng đã bước được một chân vào giới thương trường rồi.
Lúc trước lướt điện thoại đọc mấy bài báo thấy người ta nói Hàn Chiêu Dạ có một bộ não và đôi tay vàng trong làng kinh doanh quả là không sai mà. Người đàn ông này có nhiều nước đi trong chiến lược kinh doanh mà không ai có thể ngờ đến.
Phải nói có được cơ hội làm việc với anh quả là phúc ba đời của cô. Tuy thời gian ở chung với anh không lâu nhưng cô cũng đã lĩnh hội được không ít chiêu trò trong việc kinh doanh mua bán.
Những công việc ở bên phía tổ chức thì cũng khá thuận lợi.
Lâu lâu cũng có ít lục đục nhưng nhờ có những anh em thân thương của anh dọn dẹp trước khi vụ việc đó đến được tai của cô.
Còn việc của cô chỉ là người đứng phía sau trưng cầu ý kiến của anh rồi truyền đạt lại cho bốn người kia mỗi khi có những vụ việc hay những đơn hàng lớn mà thôi.
Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ làm việc rồi nên cô thu dọn giấy tờ, tắt laptop rồi lên đường đến căn nhà trọ gần Hàn thị để hóa trang gần một bà lão lao công.
Diệp Viên Hy thấy chỉ có một mình mình đi hơn nữa lái nguyên chiếc xe ô tô đời mới đi thì không tiện cho việc đổ xe cho lắm nên cuối cùng cô quyết định lái mô tô.
Trên đường đi cô suy nghĩ bây giờ nội bộ của Hàn thị cũng đã ổn. Mà phải nói đến từ khi công ty rơi vào tay của Hàn Vân Nam thì ngày càng đi xuống.
Cô cảm thấy mình không thể nào làm một bà lão lao công mãi như vậy được. Trong những ngày làm công việc nào cô cũng đã tìm hiển các nhân viên trong công ty và có hẳn cả một danh sách để đuổi việc những người tối ngày ăn không ngồi rồi và làm một con mọt tối ngày tìm cách bòn rút tiền của công ty.
Hiện giờ tình hình nội bộ của Hàn thị cô đã nắm trong lòng bàn tay hết cả rồi, cửa hàng thì cũng đang trên đà phát triển nhanh và mạnh.
Thiết nghĩ từ bây giờ cô nên lên kế hoạch thâu tóm Hàn thị, giải quyết Hàn Vân Nam.
Nhưng để giải quyết được Hàn Vân Nam thì không phải chuyện dể dàng gì vì phía sau anh ta còn có một thế lực lớn chống lưng.
Haiz.... thế nào cũng xảy ra đại chiến nữa cho mà xem. Đến cả một người có đầu óc như Hàn Chiêu Dạ mà còn bị thế lực này hảm hại đến nỗi thành một hồn ma.
Còn cô chỉ là một cô gái bình thường, trí thông minh có giới hạn thì không biết sẽ bị hãm hại thành ra cái dạng gì nữa. Anh thì còn làm được hồn ma còn cô chắc hồn siêu phách tán luôn quá.
Vừa suy nghĩ cô vừa chạy ra nên không để ý mình đã ra đến đường lớn từ khi nào lại thêm tốc độ xe chạy cũng nhanh nên cô đã vô tình đụng trúng xe của người ta.
Lúc cô phát giác ra phía trước có xe thì cô chỉ kịp nghiên qua theo bản năng để giảm thiểu ma sát với chiếc xe kia. Theo quá tính nên cô sượt qua chiếc xe kia một cái rồi sau đó ngã xuống.
Cả người cô cũng vì thế mà ngã theo chiếc xe còn chủ nhân của chiếc xe mà cô đụng thì chẳng sau cả vì loại xe mà đối phương đi là xe hơi hơn nữa cú va chạm cửa hai chiếc xe cũng tương đối nhẹ.
Hàn Chiêu Dạ đang ngồi sau lưng của cô cũng bị té nhưng anh là hồn ma nên không sau. Trong lúc hai người ngã xuống thì anh nhanh trí đưa tay của mình lên che chắn phần đầu cho cô.
Với sự hổ trợ của anh và mọi người xung quanh đỡ cô và cả chiếc mô tô của cô dậy.
Lần này té tuy cô không bị chấn thương gì nặng nhưng phần cánh tay và chân thì bị trầy xước nhẹ.
Tên tài xế của chiếc xe bị cô đụng lúc này cũng đã xuống xe. Anh ta nhìn cô với một cặp mắt không mấy thiện cảm mà lên tiếng:
"Cô có biết chạy xe không vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.