Chương 24: Mưa đạn
Ann Nguyệtt
15/09/2023
Trong lúc chạy qua bên này anh đã nói sơ qua cho cô về cách sử dụng súng.
Nói thật lần đầu tiên cầm súng thật trong tay thì trong lòng cô có cảm giác hơi rung sợ nhưng cô vẫn cố kiềm nén vì bây giờ thân xác của anh đang gặp nguy hiểm nên cô không thể nào sợ hãi được.
Gần đến nơi thì cô được anh hướng dẫn nắp vào một bụi cây gần đó còn bản thân mình chạy qua bên kia.
Nhưng chỉ vừa mới cách cô khoảng 5m thì cây súng trên tay anh rơi xuống và không thể nào nhặt lên được.
Nhờ ánh đến hiu hắc của bệnh viện nên cô có thể nhìn thấy anh và thông qua hành động cô biết anh đã vượt qua phạm vi có thể tiếp xục với đồ vật nên cô đã cố gắng nhít người về hướng gần anh để anh nhặt được khẩu súng.
Mới lúc đầu thì Hạn Chiêu Dạ định đi đến nơi khác bắn để bọn chúng không chú ý về hướng của cô đang trốn như xem ra không ổn rồi.
Trước mắt thấy bọn chúng sắp đưa được thân xác anh lê xe rồi thì Diệp Viên Hi cố gắng nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho anh nghe:
"Anh mau bắn đi nên không sẽ không kịp đấy"
Hàn Chiêu Dạ lúc này chần chừ mãi vì anh sợ một khi anh nổ súng thì bọn họ sẽ tìm đến nơi này và thấy được cô.
Thấy anh cứ chần chừ mãi thì Diệp Viên Hi thốt lên.
"Anh mau bắn đi, nếu như anh không bắn thì tôi sẽ bắn đấy"
Nghe lời cố nói như vậy thì ânh cũng không nghĩ ngợi nữa mà giơ súng lên bắn. Viên đạn được bắn theo một đường thẳng và ghim trúng vào tim của một tên đang đẩy anh.
Vì để thuận tiện cho việc duy chuyển nên bọn chúng đã để anh lên một chiếc xe lăng mà đẩy đi.
Do súng đã được trang bị nòng giảm thanh nên tiếng súng vừa rồi cũng không lớn lắm.
Chưa để bọn người kia kịp phản ứng thì một viên đạn nữa lại được bay ra và ghim thẳng vào mi tâm của tên kia khiến hắn mất mạng tại chổ.
Dưới những ánh đèn mờ nhạt cô có thể thấy rỏ cảnh vừa rồi diễn ra. Nó thật khủng khiếp, khủng kiếp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Đám người kia nhìn hai người trong đội của mình đã ngã xuống thì họ lập tức tìm một chổ để nắp vào tránh đạn.
Trong số đó một người nắp sau thân xác của anh và nhẹ nhàng duy chuyển thân xác của anh về phía chiếc xe kia. Do không được các xe cô quá 5m nên lúc này anh không thể nào tấn công vào chúng được.
"Hãy bắn vào bánh xe"
Hàn Chiêu Dạ vừa nghe đã hiểu được ý của cô nên không chần chừ gì mà bắn bốn viên đạn vào bốn cái bánh xe của chúng.
Vì bọn người này đi hai chiết xe nên anh đã cho mỗi chiếc hai viên vào bánh xe trước và sau của chúng.
Ngay khi viên đạn kia vừa được bắn ra thì hàn loạt các viên đạn được bắn ra về phía của anh. Lúc này anh đang đứng trong một bụi cây cách xa cô 4m hơn nữa cô đã duy chuyển nắp sau một chậu cây nên không sau.
Hàn loạt những viên đạn cứ bắn xuyên qua đám cây và người của anh khiến cô run mình.
Hôm nay lần đầu tiên trong đời cô tận mắt và được chứng kiến thứ gọi là cơn mưa đạn. Trước kia cô chỉ xem qua phim ảnh, bây giờ thì cô đã được tận mắt và thực hành. Đây đúng thật là một thể loại hành động mạo hiểm mà.
"Cô hành động rồi hay sau"
Chước Tư và cả Hàn Mặc nghe tiếng súng phía dưới nên bọn anh nghĩ là cô đã ra khỏi xe và hành động. Đối với cô chuyện này là việc vô cùng nguy hiểm vì dù sau cô cũng chỉ là một người bình thường không hề có một tí kinh nghiệm gì về những chuyện này.
"Nếu tôi mà không hành động thì chắc giờ này lão đại của các ạn đã bị người ta đưa lên xe cho đi bán muối rồi"
"Bán muối là gì"
Những con người này thật là.
"Giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Những phát súng lúc nãy là do lão đại của các anh được bắn đấy.
Hiện giờ các anh cứ ở trong đó đi, còn bên bọn người kia hiện giờ đã có hai người chết còn hai chiếc xe kia thì đã bị lão đại của bọn anh bắn thủng lốp nên bây giờ bọn họ không thể chạy xe thoát được."
Bọn chúng bắn được một lúc không thấy anh bắn đạn đáp trả thì tưởng anh đã chết rồi nên bọn chúng dần tiến ra khỏi nơi ẩn trú nhưng nhìn mặt người nào người nấy vẫn còn chứa rất nhiều phòng bị.
Mới lúc đầu thì bọn chúng có khoảng 8 người nhưng đã bị anh bắn chết hết hai người nên còn 6 người. Hiện giờ có 3 người đang cầm súng hướng về phía cô còn ba người còn lại thì xem đang chỉa súng về hướng của cô và anh.
Do cô và anh chỉ ở được khoảng cách gần nên chổ cô đang núp cũng bị bọn chúng dòm ngó.
"Tiêu diệt sạch sẽ đám người này"
Diệp Viên Hi lập tức hiểu ý của anh mà truyền lời lại cho hai người kia.
Nói thật lần đầu tiên cầm súng thật trong tay thì trong lòng cô có cảm giác hơi rung sợ nhưng cô vẫn cố kiềm nén vì bây giờ thân xác của anh đang gặp nguy hiểm nên cô không thể nào sợ hãi được.
Gần đến nơi thì cô được anh hướng dẫn nắp vào một bụi cây gần đó còn bản thân mình chạy qua bên kia.
Nhưng chỉ vừa mới cách cô khoảng 5m thì cây súng trên tay anh rơi xuống và không thể nào nhặt lên được.
Nhờ ánh đến hiu hắc của bệnh viện nên cô có thể nhìn thấy anh và thông qua hành động cô biết anh đã vượt qua phạm vi có thể tiếp xục với đồ vật nên cô đã cố gắng nhít người về hướng gần anh để anh nhặt được khẩu súng.
Mới lúc đầu thì Hạn Chiêu Dạ định đi đến nơi khác bắn để bọn chúng không chú ý về hướng của cô đang trốn như xem ra không ổn rồi.
Trước mắt thấy bọn chúng sắp đưa được thân xác anh lê xe rồi thì Diệp Viên Hi cố gắng nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho anh nghe:
"Anh mau bắn đi nên không sẽ không kịp đấy"
Hàn Chiêu Dạ lúc này chần chừ mãi vì anh sợ một khi anh nổ súng thì bọn họ sẽ tìm đến nơi này và thấy được cô.
Thấy anh cứ chần chừ mãi thì Diệp Viên Hi thốt lên.
"Anh mau bắn đi, nếu như anh không bắn thì tôi sẽ bắn đấy"
Nghe lời cố nói như vậy thì ânh cũng không nghĩ ngợi nữa mà giơ súng lên bắn. Viên đạn được bắn theo một đường thẳng và ghim trúng vào tim của một tên đang đẩy anh.
Vì để thuận tiện cho việc duy chuyển nên bọn chúng đã để anh lên một chiếc xe lăng mà đẩy đi.
Do súng đã được trang bị nòng giảm thanh nên tiếng súng vừa rồi cũng không lớn lắm.
Chưa để bọn người kia kịp phản ứng thì một viên đạn nữa lại được bay ra và ghim thẳng vào mi tâm của tên kia khiến hắn mất mạng tại chổ.
Dưới những ánh đèn mờ nhạt cô có thể thấy rỏ cảnh vừa rồi diễn ra. Nó thật khủng khiếp, khủng kiếp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Đám người kia nhìn hai người trong đội của mình đã ngã xuống thì họ lập tức tìm một chổ để nắp vào tránh đạn.
Trong số đó một người nắp sau thân xác của anh và nhẹ nhàng duy chuyển thân xác của anh về phía chiếc xe kia. Do không được các xe cô quá 5m nên lúc này anh không thể nào tấn công vào chúng được.
"Hãy bắn vào bánh xe"
Hàn Chiêu Dạ vừa nghe đã hiểu được ý của cô nên không chần chừ gì mà bắn bốn viên đạn vào bốn cái bánh xe của chúng.
Vì bọn người này đi hai chiết xe nên anh đã cho mỗi chiếc hai viên vào bánh xe trước và sau của chúng.
Ngay khi viên đạn kia vừa được bắn ra thì hàn loạt các viên đạn được bắn ra về phía của anh. Lúc này anh đang đứng trong một bụi cây cách xa cô 4m hơn nữa cô đã duy chuyển nắp sau một chậu cây nên không sau.
Hàn loạt những viên đạn cứ bắn xuyên qua đám cây và người của anh khiến cô run mình.
Hôm nay lần đầu tiên trong đời cô tận mắt và được chứng kiến thứ gọi là cơn mưa đạn. Trước kia cô chỉ xem qua phim ảnh, bây giờ thì cô đã được tận mắt và thực hành. Đây đúng thật là một thể loại hành động mạo hiểm mà.
"Cô hành động rồi hay sau"
Chước Tư và cả Hàn Mặc nghe tiếng súng phía dưới nên bọn anh nghĩ là cô đã ra khỏi xe và hành động. Đối với cô chuyện này là việc vô cùng nguy hiểm vì dù sau cô cũng chỉ là một người bình thường không hề có một tí kinh nghiệm gì về những chuyện này.
"Nếu tôi mà không hành động thì chắc giờ này lão đại của các ạn đã bị người ta đưa lên xe cho đi bán muối rồi"
"Bán muối là gì"
Những con người này thật là.
"Giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Những phát súng lúc nãy là do lão đại của các anh được bắn đấy.
Hiện giờ các anh cứ ở trong đó đi, còn bên bọn người kia hiện giờ đã có hai người chết còn hai chiếc xe kia thì đã bị lão đại của bọn anh bắn thủng lốp nên bây giờ bọn họ không thể chạy xe thoát được."
Bọn chúng bắn được một lúc không thấy anh bắn đạn đáp trả thì tưởng anh đã chết rồi nên bọn chúng dần tiến ra khỏi nơi ẩn trú nhưng nhìn mặt người nào người nấy vẫn còn chứa rất nhiều phòng bị.
Mới lúc đầu thì bọn chúng có khoảng 8 người nhưng đã bị anh bắn chết hết hai người nên còn 6 người. Hiện giờ có 3 người đang cầm súng hướng về phía cô còn ba người còn lại thì xem đang chỉa súng về hướng của cô và anh.
Do cô và anh chỉ ở được khoảng cách gần nên chổ cô đang núp cũng bị bọn chúng dòm ngó.
"Tiêu diệt sạch sẽ đám người này"
Diệp Viên Hi lập tức hiểu ý của anh mà truyền lời lại cho hai người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.