Chương 31: Nhân tài
Ann Nguyệtt
15/09/2023
"Hình như bệnh viện mình đang ở tên Thiên Ái đúng không"
"Đúng rồi"
"Vậy là mình ở chung bệnh viện với cô bé ấy rồi"
"Ngày mai mình cùng cậu đi thăm cô bé được không"
"Được"
"Này anh có thể đi tìm phòng bệnh của cô bé ấy giúp tôi được không"
"Gọi điện hay nhắn tin bảo bọn họ cho số phòng bệnh là được rồi"
"Tôi muốn tạo bất ngờ cho ba bọn họ, đi anh giúp tôi đi"
"Cô tự đi tìm đi, tôi không có rỗi hơi làm mấy chuyện đó"
"Xì anh không chịu thì thôi"
Lâm Mạn Mạn thấy cô nói chuyện với không khí thì cô nàng cũng hiểu rằng cô đang nói chuyện với ai và nghe cô nàng nói chuyện thì cô cũng hiểu được hai người họ đang nói gì.
"Mạn Mạn ơi người ta không chịu giúp bọn mình rồi nên ngày mai bọn mình phải tự lực cánh sinh tôi"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói móc mỉa mình thì liếc xéo cô một cái. Nếu bây giờ anh không phải là hồn ma và chỉ có một mình cô mới giúp được anh thì cô đã tôi đời rồi.
Ở bệnh viện Viên Hi được các bác sĩ thăm khám, kiểm tra và nghĩ ngơi đầy đủ nên sức khỏe của cô cũng đã được hồi phục rất nhanh.
...........
Buổi sáng hôm sau sau khi ăn sáng xong rồi thì cô và Mạn Mạn cùng lên đường kiếm phòng bệnh của Thi Thi.
Tên Đặng Duy Khánh kia bận làm mấy chuyện mà hôm qua cô nhờ nên hôm nay không có đến bệnh viện nê lúc sáng Mạn Mạn đã ra ngoài mua đồ ăn rồi sẳn tiện mua một ít trái cây để đi thăm Thi Thi.
Vất vã một hồi thì cô cũng tìm thấy, vừa thấy hai cô thì Lưu Quang Khải và Lục Thập đều đứng dậy vì bất ngờ.
"Hai cô sau lại đến đây"
Viên Hi:"Chúng tôi không được đến sau"
Lục Thập:''Được các cô đến đây thăm bọn tôi còn mừng nữa là"
Viên Hi:"Hôm bửa anh bị Mạn Mạn đá hai cước không biết hôm nay sau rồi"
Lục Thập:"Bọn cô là con gái mà sau đánh đấm quá trời''
Mạn Mạn:"Như vậy mới trị nổi mấy người như anh"
Lục Thập:"..."
Ba người còn lại:''Hahahaa"
Viên Hi:"Àk nãy giờ mình quên mất chuyện chính nữa"
Nói xong rồi cô đưa cho hai giỏ trái cây rồi hỏi:
"Cô bé Thi Thi thế nào rồi"
"Nhờ có cô giúp mà bây giờ con bé không sau nữa, Thi Thi mau chào hai chị đi"
"Em chào hai chị"
Tiếng nói non nớt của cô bé cất lên, nhìn sơ qua cô đoán cô bé này tầm 12 hay 13 tuổi gì đấy. Vì bị bệnh nên trong cô bé trong rất xanh xao và ốm yếu.
"Ukm Thi Thi phải mau khỏe lại nha"
"Dạ em sẽ cô gắng khỏe lại để hai anh không cần lo lắng cho em nữa"
Liếc mắt qua cô thấy trên bàn của cô bé có rất nhiều giấy, cô thấy miếng giấy trên cùng có hình vẽ của một người con gái đang chơi đu. Bức tranh này rất hài hòa rất đẹp đẽ và hài hòa.
"Bức tranh này có phải là em vẽ không vậy"
"Dạ đúng rồi ạ, trong lúc ở đây không gì làm nên em vẽ cho đỡ chán ạ"
"Vậy Thi Thi có thể cho chị xem những bức tranh mà em vẽ có được không"
"Dạ được"
Sau đó cô cầm lên xem từng bức, những bức tranh này bức nào cũng đẹp cả. Cô để ý cô bé không vẽ có một đề tài hay một mảng nào đó mà cô bé vẻ rất nhiều thứ.
Phong cảnh có, chân dung thì cô bé vẽ Lưu Quang Khải và Thập Lục, rồi các nhân vật kiểu như trong anime hoặc manga và cả thời trang.
Trời ạ cô bé này đúng là một tài năng thiên phú về vẽ đấy, những trang phụ cô bé vẽ đều rất đẹp và hình như cô chưa thấy những mẫu này ngoài thị trường. Để chắc ăn cô hơn thì cô lên tiếng nói:
"Những thiết kế này là do em tự nghĩ ra sau"
"Dạ về mảng anime thì có vài bức em vẽ theo nhưng cũng có vài bức em tự vẽ còn về thời trang thì em hoàn toàn lấy những ý tưởng của em mà vẽ ra chứ không có bắt trước ạ"
Trời ạh nhân tài đúng là một nhân tài, tuổi còn nhỏ hơn nữa cô bé này chắc cũng chưa học qua các trường lớp chuyên vẽ mà đã vẽ được như thế này.
Cô không nắm bắt và tận dụng một nhân tài như thế này thì quá lãng phí.
"Cô bé con có thể bán những thiết kế thời trang này cho chị không"
"Những bức tranh này có thể bán kiếm tiền được sau ạh"
"Tất nhiên là được"
"Vậy có nghĩa là em có thể kiếm tiền phụ giúp hai anh của em được có đúng không"
"Đúng vậy"
"Vậy thì tốt quá chị muốn mua bức nào thì em sẽ bán bức đó"
"Cô bé em học lớp mấy rồi"
"Dạ lớp 6" Đáng lẻ năm nay cô bé đã học lớp 7 nhưng do bị bệnh và phải nhập viện đều trị nên cô bé bị tụt lại một lớp.
Sau đó cô nói chuyện với Thi Thi một lúc rồi rời đi, trước khi đi cô có kêu Lưu Quang Khải đi theo mình vì cô có chút chuyện muốn nói riêng với cậu ta.
"Đúng rồi"
"Vậy là mình ở chung bệnh viện với cô bé ấy rồi"
"Ngày mai mình cùng cậu đi thăm cô bé được không"
"Được"
"Này anh có thể đi tìm phòng bệnh của cô bé ấy giúp tôi được không"
"Gọi điện hay nhắn tin bảo bọn họ cho số phòng bệnh là được rồi"
"Tôi muốn tạo bất ngờ cho ba bọn họ, đi anh giúp tôi đi"
"Cô tự đi tìm đi, tôi không có rỗi hơi làm mấy chuyện đó"
"Xì anh không chịu thì thôi"
Lâm Mạn Mạn thấy cô nói chuyện với không khí thì cô nàng cũng hiểu rằng cô đang nói chuyện với ai và nghe cô nàng nói chuyện thì cô cũng hiểu được hai người họ đang nói gì.
"Mạn Mạn ơi người ta không chịu giúp bọn mình rồi nên ngày mai bọn mình phải tự lực cánh sinh tôi"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói móc mỉa mình thì liếc xéo cô một cái. Nếu bây giờ anh không phải là hồn ma và chỉ có một mình cô mới giúp được anh thì cô đã tôi đời rồi.
Ở bệnh viện Viên Hi được các bác sĩ thăm khám, kiểm tra và nghĩ ngơi đầy đủ nên sức khỏe của cô cũng đã được hồi phục rất nhanh.
...........
Buổi sáng hôm sau sau khi ăn sáng xong rồi thì cô và Mạn Mạn cùng lên đường kiếm phòng bệnh của Thi Thi.
Tên Đặng Duy Khánh kia bận làm mấy chuyện mà hôm qua cô nhờ nên hôm nay không có đến bệnh viện nê lúc sáng Mạn Mạn đã ra ngoài mua đồ ăn rồi sẳn tiện mua một ít trái cây để đi thăm Thi Thi.
Vất vã một hồi thì cô cũng tìm thấy, vừa thấy hai cô thì Lưu Quang Khải và Lục Thập đều đứng dậy vì bất ngờ.
"Hai cô sau lại đến đây"
Viên Hi:"Chúng tôi không được đến sau"
Lục Thập:''Được các cô đến đây thăm bọn tôi còn mừng nữa là"
Viên Hi:"Hôm bửa anh bị Mạn Mạn đá hai cước không biết hôm nay sau rồi"
Lục Thập:"Bọn cô là con gái mà sau đánh đấm quá trời''
Mạn Mạn:"Như vậy mới trị nổi mấy người như anh"
Lục Thập:"..."
Ba người còn lại:''Hahahaa"
Viên Hi:"Àk nãy giờ mình quên mất chuyện chính nữa"
Nói xong rồi cô đưa cho hai giỏ trái cây rồi hỏi:
"Cô bé Thi Thi thế nào rồi"
"Nhờ có cô giúp mà bây giờ con bé không sau nữa, Thi Thi mau chào hai chị đi"
"Em chào hai chị"
Tiếng nói non nớt của cô bé cất lên, nhìn sơ qua cô đoán cô bé này tầm 12 hay 13 tuổi gì đấy. Vì bị bệnh nên trong cô bé trong rất xanh xao và ốm yếu.
"Ukm Thi Thi phải mau khỏe lại nha"
"Dạ em sẽ cô gắng khỏe lại để hai anh không cần lo lắng cho em nữa"
Liếc mắt qua cô thấy trên bàn của cô bé có rất nhiều giấy, cô thấy miếng giấy trên cùng có hình vẽ của một người con gái đang chơi đu. Bức tranh này rất hài hòa rất đẹp đẽ và hài hòa.
"Bức tranh này có phải là em vẽ không vậy"
"Dạ đúng rồi ạ, trong lúc ở đây không gì làm nên em vẽ cho đỡ chán ạ"
"Vậy Thi Thi có thể cho chị xem những bức tranh mà em vẽ có được không"
"Dạ được"
Sau đó cô cầm lên xem từng bức, những bức tranh này bức nào cũng đẹp cả. Cô để ý cô bé không vẽ có một đề tài hay một mảng nào đó mà cô bé vẻ rất nhiều thứ.
Phong cảnh có, chân dung thì cô bé vẽ Lưu Quang Khải và Thập Lục, rồi các nhân vật kiểu như trong anime hoặc manga và cả thời trang.
Trời ạ cô bé này đúng là một tài năng thiên phú về vẽ đấy, những trang phụ cô bé vẽ đều rất đẹp và hình như cô chưa thấy những mẫu này ngoài thị trường. Để chắc ăn cô hơn thì cô lên tiếng nói:
"Những thiết kế này là do em tự nghĩ ra sau"
"Dạ về mảng anime thì có vài bức em vẽ theo nhưng cũng có vài bức em tự vẽ còn về thời trang thì em hoàn toàn lấy những ý tưởng của em mà vẽ ra chứ không có bắt trước ạ"
Trời ạh nhân tài đúng là một nhân tài, tuổi còn nhỏ hơn nữa cô bé này chắc cũng chưa học qua các trường lớp chuyên vẽ mà đã vẽ được như thế này.
Cô không nắm bắt và tận dụng một nhân tài như thế này thì quá lãng phí.
"Cô bé con có thể bán những thiết kế thời trang này cho chị không"
"Những bức tranh này có thể bán kiếm tiền được sau ạh"
"Tất nhiên là được"
"Vậy có nghĩa là em có thể kiếm tiền phụ giúp hai anh của em được có đúng không"
"Đúng vậy"
"Vậy thì tốt quá chị muốn mua bức nào thì em sẽ bán bức đó"
"Cô bé em học lớp mấy rồi"
"Dạ lớp 6" Đáng lẻ năm nay cô bé đã học lớp 7 nhưng do bị bệnh và phải nhập viện đều trị nên cô bé bị tụt lại một lớp.
Sau đó cô nói chuyện với Thi Thi một lúc rồi rời đi, trước khi đi cô có kêu Lưu Quang Khải đi theo mình vì cô có chút chuyện muốn nói riêng với cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.