Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 22: Vũ khí phòng thân

Ann Nguyệtt

15/09/2023

Ban đầu mình định từ chối nhưng vì thấy ánh mắt hiền từ của bác cùng với bà Lâm nên mình đã đồng ý.

Nhà của bác rất giàu nhưng lại chỉ có một đứa con trai nhưng ông bà lại rất yêu thương con gái.

Do thân phận của mình hơi đặt biệt nên mình chỉ nhận ông bà làm ba mẹ còn cái thân phận tiểu thư gì đó thì mình xin ông bà giấu kín không có công bố cho ai ngoài những người trong nhà biết.

Phải nói nhà của ông bà Lâm rất giàu nên ông bà đã mướn hẳn rất nhiều gia sư cho mình và cả làm cho mình một cái tên mới, một thân phận mới và thậm chí ông bà còn dùng tiền của mình để giúp cô được đi học.

Suốt quãng thời gian đi học mình vẫn luôn giấu kỉ thân phận của mình. Cho đến năm 17 tuổi thì mình dọn ra ở riêng và tự kiếm tiền nuôi bản thân và vào lúc này thì mình gặp được cậu và Duy Khánh đấy.

Mình quyết định rời khỏi Lâm gia vì không muốn phải sống bám vào Lâm gia nữa vì đơn giản là mình đã nợ Lâm gia quá nhiều và bây giờ mình không muốn nợ họ thêm nữa"

Nghe câu chuyện của Lâm Mạn Mạn xong mà Diệp Viên Hi đau lòng đến khóc:

''Trời ơi bạn của tôi sau lại khổ như vậy"

Được một lúc thì Lâm Mạn Mạn nói:

"Àk cái vòng tay này chính là một vũ khí đấy, mình hi vọng sau này có thể giúp được cho cậu trong lúc nguy hiểm"

Nhìn cái vòng đơn sơ mọc mạc không có gì nỗi bật ở cô tay mình mà Diệp Viên Hi chau mài vì cô không biết cái này rốt cuộc có chứa huyền cơ gì.

Lâm Mạn Mạn nhẹ nhàng đưa tay của mình chạm vào cái vòng tay của cô rồi không biết cô nàng làm gì đó đột nhiên cái vòng tay bật thẳng ra thành một con dao nhỏ sắt lẻm.



"Khi cậu nhấn vào nơi này thì cái vòng tay sẽ bật ra thành một con dao. Lưỡi dao này được làm bằng một loại chất liêu quý hiếm và lưỡi trên lưỡi dao này sẽ luôn tiết ra một loại chất độc.

Khi cậu đâm người khác thì người đó sẽ không mất mạn vì độc mà đâu mà vết thương do con dao này gây ra sẽ rất khó lành, đồng thời khiến cho người bị thương phải chịu nỗi đau gần gấp đôi nỗi đau bình thường hơn nữa người đó sẽ hiện tượng môi thăm tím và toàn thân sẽ trở nên mệt mỏi và sức lực sẽ bị giảm súc.

Vì vậy khi sử dụng cậu phải chú ý đừng để mình bị nó làm bị thương. Với lại độ bén của con dao này cậu còn có thể cắt được một số loại vật liệu như là sắt thép mỏng."

Sau đó Lâm Mạn Mạn xoay ngước con dao lại và ấn lên cán dao một cái lập tức có một cái dây kẽm nhỏ được bật ra.

"Đây chính là thiết bị chuyên dụng bẻ khóa về điểm này thì chắc phải nhờ những người kia dạy cậu cách bẻ khóa rồi.

Ngoài cái dây kẻm ra thì bên trong đây còn chứa một thiết bị định. Còn nếu như cậu muốn liên lạc thì cậu ấn hãy ngay nút này để vòng tay của cậu kết nói với vòng tay của mình và chúng ta có thể nói chuyện với nhau được đấy"

"Wow cái này đúng là một vũ khí phòng thân quá tuyệt vời"

Tất cả những thứ tuyệt mĩ này chỉ gói gọn trong một cái vòng tay thì quả thật là quá thần kì.

Do lúc trước cô bạn kia có đưa bản thảo thiết kế và hướng dẫn cách làm vòng tay này nên trong lúc rãnh rỗi đã làm một cái chơi cho vui nhưng không ngờ giờ đây lại cần dùng đến.

Nói là làm chơi thôi chứ cô mất hết gần 3 năm để nghiên cứu rồi làm, nhất là phần con dao cô đã phải nghiên cứu rất nhiều mới làm cho thanh sắt đó bị nhiễm độc.

"Viên Hi àk, chuyện mà cậu hứa với hồn ma kia không phải là chuyện đơn giản đâu. Cậu nên biết những con người kia vô cùng tàn ác, bọn chúng không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Còn hắc đạo là nơi chỉ chứa những thành phần vô tâm vô nhân đạo. Họ sống trên những đồng tiền phi pháp và máu con người, trong thế giới đó không bao giờ tồn tại hai chữ tình người mà tồn tại hai chữ mạnh yếu.

Nếu cậu mạnh thì cậu sống, mọi người sẽ phục tùng cậu và coi trọng cậu còn nếu cậu yếu thì chỉ có một con đường chết.



Mình chỉ nói như vậy để cậu hiểu thôi còn việc cậu muốn đi con đường nào hay giúp ai thì mình không cản vì nó chính là con đường đời của cậu chỉ có một mình cậu có quyền chọn và đi mà thôi.

Nhưng cho dù là cậu có chọn như thế nào đi nữa thì mình sẽ luôn bên cạnh ủng hộ cậu, cổ vũ câu"

"Cám ơn cậu Mạn Mạn"

Hàn Chiêu Dạ nghe những lời mà Mạn Mạn nói thì tâm anh bắt đầu có một chút giao động. Đột nhiên anh không muốn cuộc sống tươi đẹp của cô vì anh mà nhóm màu toan tính và máu tanh.

"Cám ơn cậu đã nói cho mình biết những đều này nhưng mình vẫn không hối hận khi lựa chọn giúp anh ta"

"Vì sau cậu đã biết nguy hiểm nhưng vẫn chui đầu vào chứ"

"Haiz.. dù sau thì người ta cũng giúp cửa hàng của mình phát triển rồi còn cho mình tiền để làm vốn mở cửa hàng rồi còn giúp bọn mình lập kế hoạch kinh doanh nữa.

Mà con người của mình thuộc loại không muốn thiếu nợ người ta đâu, hơn nữa món nợ này còn lên đến tiền tỉ cơ"

"Nếu cậu muốn như vậy thì mình sẽ đứng phía sau ửng hộ quyết định của câu. Sau này cậu có chuyện gì thì cứ nói với mình, mình không ngần ngại giúp đỡ cậu đâu"

"Trời ơi chỉ có cậu là hiểu mình nhất"

"Được rồi cậu nghĩ ngơi đi để tối nay còn đi hành sợ nữa đó"

"ukm"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook