Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 24
Dương Thông Quái Thú
30/12/2022
Lâm Khách bị tỉnh do nóng.
Chăn như vật sống, quấn chặt lấy cậu.
Trên vòng đeo tay ở trước trán, số người hiển thị lại tăng vọt.
"Chu Triệu?" Cậu cảm thấy không ổn, gọi một tiếng.
"Ưm ưm ưm."
Đáp lại cậu là tiếng giãy giụa.
Lâm Khách nhíu mày, dùng hết sức gỡ chăn ra, nhưng chăn đệm hai bên như bị buộc từ bên ngoài, làm thế nào cũng không gỡ ra được. Khó khắn lắm cậu mới thò đầu ra hít một hơi, trong thoáng chốc bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Một mảnh tóc đen kịt, như sương mù bám vào tất cả các đồ vật có thể bám vào, gần như bao trùm cả căn phòng, nhìn ký túc xá rất xa lạ, giống như ở trong thế giới quái dị.
Có thể vì chiều dài sợi tóc hạn chế, khả năng di chuyển dần yếu đi, chỉ còn nhích chậm chạp.
Đối diện với giường của cậu, Chu Triệu bị bọc thành một cuộn đen sì, không ngừng vặn vẹo vì hoảng sợ, nhìn thấy Lâm Khách thò đầu ra mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà chúng ta có đắp chăn! Nếu không đã bị siết cổ đến chết! Thế mà cậu đoán như thàn."
Lâm Khách: "..." Đoán trước là không có, cảm ơn cư dân mạng.
Cậu đã trải qua khoảng thời gian cá mập nhó đánh đâu thắng đó, lúc nhìn thấy tóc cũng không quá hoảng sợ, chỉ cảm thấy quá nhiều.
Số lượng như này là quá nhiều!
Cái đầu nào có thể mọc ra nhiều tóc như này, phải có rất nhiều đầu mới đúng chứ?
Lâm Khách nheo mắt nhìn ra khe cửa, thấy bên ngoài tối đen, toàn bộ bị sợi tóc chen chúc che khuất ánh sáng, kiểu này muốn mở cửa cũng khó.
"Viện trưởng có ra ngoài không?" Cậu hỏi.
Vẻ mặt Chu Triệu buồn bã: "Không để ý nữa, lúc này cậu còn tâm trạng hỏi thăm anh ta có ra ngoài hay không à?"
Lâm Khách giơ tay lên. Tư thế ngủ của cậu cố định, gác tay lên trán, nên không giống như Chu Triệu, cả người bị trói vào trong chăn, tay trái cậu vẫn có thể hoạt động.
"Người anh em dùng đạo cụ đi, không sao đâu, tôi đã nhận ra rồi, sẽ không cướp đâu." Chu Triệu tỏ thái độ khi thấy Lâm Khách giơ tay lên.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ hắn đã để ý đến chiếc nhẫn tinh xảo từ lâu.
Lâm Khách: "Ừm."
Ngược lại cậu chưa từng nghĩ đến vẫn đề đạo cụ sẽ bị cướp mất, nhưng người vô tình, người nghe hữu ý, chiếc nhẫn dính lên tay cậu từ khi bắt đầu làm sao có thể tháo xuống.
Lúc này không có thời gian để nghĩ về mấy thứ này, Lâm Khách đè cảm giác quỷ dị xuống, nhẹ nhàng cầm một sợi tóc đen ở trên chăn.
Đúng lúc Lâm Khách đang tự hỏi chiếc nhẫn có hiệu quả hay không, kèm theo cảm giác đau đớn, lòng bàn tay hơi ngứa, đột nhiên mái tóc đen kia như bị kích thích mạnh, vặn vẹo như rắn...biên độ dao động nhỏ dần dần lan ra làm cho mái tóc trên chăn uốn lượn, thoáng chốc trên giường Lâm Khách như có màn sương đen rock and roll, sau đó từ từ nới lỏng ra.
Chu Triệu: "...Thật sự tôi sẽ không cướp, tôi, tôi chỉ tò mò, rốt cuộc đạo cụ này dùng để làm gì?"
Nhịn gần hai ngày, loại đao cụ nào mà vừa có thể trừ ta vừa có thể khống chế Boss hả? Là cấp S mà, nhưng mà là đạo cụ khống chế hay công kích? Tại sao người mới lại có đạo cụ cấp S, mà thuộc loại không dùng một lần?"
Tốt xấu gì Chu Triệu cũng là người chơi lâu năm có đạo cụ cấp S, trong lòng luôn sùng bái với các đạo cụ cấp bậc cao. Kiểu này rất giống những nhà sưu tầm đồ cổ, chưa chắc nhìn thấy đạo cụ tốt sẽ cướp, nhưng mà sẽ muốn hỏi, ngắm nghía vời sờ.
Trước mắt muốn sờ chắc là không được, nhưng vẫn muốn hỏi một chút.
Nghe được câu hỏi, Lâm Khách dừng lại một chút, chings mình cũng đau khổ...Cậu có biết đâu? Chức năng của chiếc nhẫn cậu cũng phải từ mò mẫm. Thông tin duy nhất là đeo đạo cụ này sẽ bị Boss bắt đi bất cứ khi nào, đưa cho anh, anh có dám cầm hay không?
Cậu đã thoát khỏi chăn, tóc đen ở bốn phía như thủy triều rút xuống, lộ ra chăn đệm màu trắng lúc đầu và cả khung giường sắt.
Lúc tóc đen rút đi, thậm chí còn lưu luyến cuốn cổ tay cậu, làm cho Lâm Khách tê dại chừng mười mấy giây.
"Thực ra thì tôi cũng không rõ lắm, Thật ra đây không phải là đạo cụ lấy được trong thế giới chủ thần, là nhẫn gia truyền do cụ tổ tôi để lại." Lâm Khách thuận miệng trả lời Chu Triệu. Trước sau gì cũng phải giới thiệu nguồn gốc chiếc nhẫn, chi bằng lúc này bịa ra một cái, hơn nữa mọi người đều biết là nói dối nên nói như nào cũng được.
Không ngờ Chu Triệu lại hoảng sợ: "Nhà cậu truyền cho người độc thân à?!"
Lâm Khách: "..."
Cậu đang muốn chạy, lại nghe thấy tiếng "lạch cạch", "Két két", là tiếng cửa phòng bên mở ra.
Hai người cùng lúc cứng đờ, nhìn mái tóc bò loạn trên đất, liếc nhau một cái.
Chu Triều đè thấp giọng nói: "Ra ngoài rồi!"
Lâm Khách mím môi gật đầu, nghiêng về phía trước nghe ngóng.
Quả nhiên, theo tiếng bước chân của viện trưởng, bỗng nhiên cô nhi viện náo nhiệt hẳn lên, vô số tiếng bước chân "rầm rầm" từ bốn phương tám hướng vang lleen, thậm chí còn có tiếng hô hào, đang la hét về cái gì đó, hoàn toàn nghe không rõ.
Chỉ biết là một đống người đang la hét lung tung.
Chờ đã, âm thanh mở cửa của viện trưởng, ở bên trái?
Kết cấu của cô nhi viện quá nhỏ, cho nên Lâm Khách đã phát hiện có gì đó không đúng, trong thế giới cô nhi viện thật, nhìn từ hường trong cửa ra ngoài, phòng của bọn nhỏ ở bên phải ký túc xá của khách.
Ba tầng, người có thể ở lại chỉ có hai gian, lúc đâu Lâm Khách không để ý, nhưng giờ nhớ lại, phòng của cậu và Chu Triệu chính là phong của bọn nhỏ trong thế giới thaatk, mà vị trí phòng của viện trưởng mới là phòng của khách.
Có gì cần chú ý ở đây?
Không đợi cậu suy nghĩ thêm, phía bên ngoài lại truyền đến tiếng va chạm lẫn tiếng kêu thảm thiết, hình như viện trưởng đã đi đến điểm cuối.
Lâm Khách rất quyết đoán, nhìn thấy Chu Triệu đang dùng ghế cuốn tóc lại, lập tức lên tiếng: "Đợi đã, thả nó ra."
Đọng tác của Chu Triệu dừng lại...thả ai ra?
"Cửa mở là để ra ngoài. Anh cột chặt tóc như này, đầu bị kẹt ở cửa, người ta làm sao đi ra được." Lâm Khách giải thích, đi đến cạnh cửa, thử đẩy cửa ra ngoài.
Quả nhiên đã bị kẹt.
Chu Triệu thấy Lâm Khách muốn ra ngoài, gương mặt hơi vặn vẽo, cúi đầu nhìn cái ghế cuốn đầy tóc đen.
Ghế gỗ không giữ nổi mái tóc đén cuốn quanh, sắp bị xoay ngược lại.
Nhìn mái tóc đen trên tay, nghe âm thanh ở bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài nguy hiểm như nào, nhưng bản thân Chu Triệu biết rõ, ngày mai chính là ngày thứ ba, nếu không đi ra ngoài tìm kiếm manh mối, cuối cùng vẫn phải chết ở đây.
Hắn cắn chặt răng, thả lỏng ghế, mặc kệ mái tóc đen kéo ngã ghế về phía cửa.
Cửa mở ra một khoảng trống. Đèn trên hành lang nhấp nháy, chiếu sáng những thứ ngã trên mặt đất, và cả "đồ vật" vặn vẹo treo trên tường.
Từ từ cúi đầu, chỉ thấy ngoài cửa có ba cái đầu vặn vẹo, gương mặt thối rữa, không thấy rõ hình dáng gương mặt.
Lâm Khách nhìn thấy, hơi thở cứng lại, lui về phía sau nói: "Tôi đi ra ngoài, nếu nửa tiếng sau không thấy tôi quay về, anh phải ở yên trong phòng."
Chu Triệu suy nghĩ một lát: "Không được, mặc dù tôi ở ngốc trong này sẽ không chết, nhưng nếu đêm nay không có manh mối thì cũng không tránh khỏi cái chết."
Lâm Khách nghĩ lại đúng là như thế, nếu là cậu cũng không muốn bị bỏ ở lại trong phòng lãng phí thời gian, lập tức không nhiều lời, chỉ nói: "Vậy thì đi."
Dứt lời, kéo ghế đang kẹt ở chân giường ra chặn cửa, liền lách người ra ngoài.
Hành lang tầng ba là một mớ hỗn độn, mùi hôi thốc bốc lên ngập trời, từng khối, từng miếng gì đó, Lâm Khách không muốn tìm hiểu kỹ tránh bản thân buồn nôn. Cũng máy những "đồ vật" này như vật chết, Lâm Khách và Chu Triệu cẩn thận bước chân đi qua, cũng không nhảy lên tấn công họ. Ba cái đầu duy nhất còn sức sống, nhưng vì bị kẹt nên không đuổi kịp, đang nhảy loạn trước cửa.
Đêm nay, kiểu yên quỷ dị này không thua kém với niềm vui và tươi sáng trước đó.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Lâm Khách ngày càng lớn.
Thay vì nói nơi này như một hiện trường phim kinh dị, chi bằng nói đây là tàn dư của chiến trường, làm cho người ta cảm thấy hết thảy đều đã chấm dứt, bụi bặm lắng xuống chỉ còn sót lại hài cốt.
Càng đến gần hành lang, nhiệt độ càng giảm xuống, khiến người ta khó lòng bỏ qua. Từ dưới tầng truyền đến tiếng "sàn sạt" rất nhỏ, giống như đang kéo vật gì đó.
Chu Triệu đứng cách hành lang năm mét, gọi nhỏ Lâm Khách: "Lâm Khách. Có gì đó không đúng."
Lâm Khách giơ tay trái lên: "Tôi đi xuống trước, lúc nào gọi thì anh xuống."
Lân này Chu Triệu không từ chối, cũng không nói thêm lời cảm ơn, buồn bực gật đầu.
Lâm Khách nín thở, từ từ đi xuống cầu thang, lại dừng ở bậc thang thứ ba từ trên xuống: "..."
"Có chuyện gì thế?" Chu Triệu ở phía sau thấy Lâm Khách dừng lại, cảnh giác hỏi nhỏ.
Lâm Khách nuốt nhẹ nước bọt.
Ở trước mặt, hầm cầu thang tầng giữa, nơi bọn nhỏ thích trốn tìm chất đầy "người" nửa sống nửa chết.
Hàng trăm tay chân chất ở một chỗ, trong đó có một bàn tay khô xuất hiện ở giữa không trung, còn đeo một sợi xích vàng. Những cái đầu kia chen chúc cùng một chỗ, tròng mặt rất to nhô ra khỏi hốc mắt, đồng loạt nhìn về phía Lâm Khách.
Đột nhiên, bàn tay khô kéo dái, lao mạnh về phía Lâm Khách, đáng tiếc bản thân nó cũng là đèn cạn dầu, động tác còn chậm hơn lão già.
Lâm Khách lui về phía sau mấy bậc thang là có thể né, nhưng cậu bị hình ảnh ở trước mắt kích thích đến tối sầm mắt, dạ dày nhộn nhạo, đứng không nhúc nhích.
Ngay khi năm ngón tay kia sắp chạm vào mặt cậu, rốt cuộc Lâm Khách cũng tỉnh lại, theo bản năng giơ tay trái lên.
"A."
Ngăn cản bàn tay khô trong nháy mắt, mu bàn tay truyền đến đau đớn,, đột nhiên cậu rút tay về, kinh hoảng nhày lên bậc thang.
Trong lòng Lâm Khách kinh hãi không thua kênh chat.
Mu bàn tay đỏ một mảng, cảm giác nóng rực vãn còn rõ ràng, nhưng cảm giác đau đớn quen thuộc ở ngón tay lại không có.
Một suy nghĩ trong đầu làm cho trái tim Lâm Khách chìm xuống.
Dường như chiếc nhẫn đã thất bại.
Tại sao?
Nhẫn đeo quen tay, đột nhiên lúc này mất đi tầng bảo vệ, cảm giác an toàn của Lâm Khách hoàn toàn biến mất.
Mồ hôi lạnh dần túa ra.
Không thể hoảng loạn, lúc trước cũng không dùng mấy lần, không được hoảng hốt, người khác đều qua cửa như thế...cậu cố gắng ổn định tâm trạng bản thân, quan sát xem xung quanh có thể lấy thứ gì làm vũ khí hay không, cạy bức tường "người" ở trước mặt.
Đột nhiên, hình như không dám tin, tiên lên vài bước đẩy Lâm Khách ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm thứ gì đó.
Một lúc sau, môi Chu Triệu run rẩy, như thấy ma quỷ.
Lâm Khách nhíu mày, cảm thấy nguy hiểm, muốn kéo hắn quay về, thì hắn lên tiếng.
"Tôi nghĩ...Có lẽ cậu có thể nhận ra anh ta."
Chăn như vật sống, quấn chặt lấy cậu.
Trên vòng đeo tay ở trước trán, số người hiển thị lại tăng vọt.
"Chu Triệu?" Cậu cảm thấy không ổn, gọi một tiếng.
"Ưm ưm ưm."
Đáp lại cậu là tiếng giãy giụa.
Lâm Khách nhíu mày, dùng hết sức gỡ chăn ra, nhưng chăn đệm hai bên như bị buộc từ bên ngoài, làm thế nào cũng không gỡ ra được. Khó khắn lắm cậu mới thò đầu ra hít một hơi, trong thoáng chốc bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Một mảnh tóc đen kịt, như sương mù bám vào tất cả các đồ vật có thể bám vào, gần như bao trùm cả căn phòng, nhìn ký túc xá rất xa lạ, giống như ở trong thế giới quái dị.
Có thể vì chiều dài sợi tóc hạn chế, khả năng di chuyển dần yếu đi, chỉ còn nhích chậm chạp.
Đối diện với giường của cậu, Chu Triệu bị bọc thành một cuộn đen sì, không ngừng vặn vẹo vì hoảng sợ, nhìn thấy Lâm Khách thò đầu ra mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà chúng ta có đắp chăn! Nếu không đã bị siết cổ đến chết! Thế mà cậu đoán như thàn."
Lâm Khách: "..." Đoán trước là không có, cảm ơn cư dân mạng.
Cậu đã trải qua khoảng thời gian cá mập nhó đánh đâu thắng đó, lúc nhìn thấy tóc cũng không quá hoảng sợ, chỉ cảm thấy quá nhiều.
Số lượng như này là quá nhiều!
Cái đầu nào có thể mọc ra nhiều tóc như này, phải có rất nhiều đầu mới đúng chứ?
Lâm Khách nheo mắt nhìn ra khe cửa, thấy bên ngoài tối đen, toàn bộ bị sợi tóc chen chúc che khuất ánh sáng, kiểu này muốn mở cửa cũng khó.
"Viện trưởng có ra ngoài không?" Cậu hỏi.
Vẻ mặt Chu Triệu buồn bã: "Không để ý nữa, lúc này cậu còn tâm trạng hỏi thăm anh ta có ra ngoài hay không à?"
Lâm Khách giơ tay lên. Tư thế ngủ của cậu cố định, gác tay lên trán, nên không giống như Chu Triệu, cả người bị trói vào trong chăn, tay trái cậu vẫn có thể hoạt động.
"Người anh em dùng đạo cụ đi, không sao đâu, tôi đã nhận ra rồi, sẽ không cướp đâu." Chu Triệu tỏ thái độ khi thấy Lâm Khách giơ tay lên.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ hắn đã để ý đến chiếc nhẫn tinh xảo từ lâu.
Lâm Khách: "Ừm."
Ngược lại cậu chưa từng nghĩ đến vẫn đề đạo cụ sẽ bị cướp mất, nhưng người vô tình, người nghe hữu ý, chiếc nhẫn dính lên tay cậu từ khi bắt đầu làm sao có thể tháo xuống.
Lúc này không có thời gian để nghĩ về mấy thứ này, Lâm Khách đè cảm giác quỷ dị xuống, nhẹ nhàng cầm một sợi tóc đen ở trên chăn.
Đúng lúc Lâm Khách đang tự hỏi chiếc nhẫn có hiệu quả hay không, kèm theo cảm giác đau đớn, lòng bàn tay hơi ngứa, đột nhiên mái tóc đen kia như bị kích thích mạnh, vặn vẹo như rắn...biên độ dao động nhỏ dần dần lan ra làm cho mái tóc trên chăn uốn lượn, thoáng chốc trên giường Lâm Khách như có màn sương đen rock and roll, sau đó từ từ nới lỏng ra.
Chu Triệu: "...Thật sự tôi sẽ không cướp, tôi, tôi chỉ tò mò, rốt cuộc đạo cụ này dùng để làm gì?"
Nhịn gần hai ngày, loại đao cụ nào mà vừa có thể trừ ta vừa có thể khống chế Boss hả? Là cấp S mà, nhưng mà là đạo cụ khống chế hay công kích? Tại sao người mới lại có đạo cụ cấp S, mà thuộc loại không dùng một lần?"
Tốt xấu gì Chu Triệu cũng là người chơi lâu năm có đạo cụ cấp S, trong lòng luôn sùng bái với các đạo cụ cấp bậc cao. Kiểu này rất giống những nhà sưu tầm đồ cổ, chưa chắc nhìn thấy đạo cụ tốt sẽ cướp, nhưng mà sẽ muốn hỏi, ngắm nghía vời sờ.
Trước mắt muốn sờ chắc là không được, nhưng vẫn muốn hỏi một chút.
Nghe được câu hỏi, Lâm Khách dừng lại một chút, chings mình cũng đau khổ...Cậu có biết đâu? Chức năng của chiếc nhẫn cậu cũng phải từ mò mẫm. Thông tin duy nhất là đeo đạo cụ này sẽ bị Boss bắt đi bất cứ khi nào, đưa cho anh, anh có dám cầm hay không?
Cậu đã thoát khỏi chăn, tóc đen ở bốn phía như thủy triều rút xuống, lộ ra chăn đệm màu trắng lúc đầu và cả khung giường sắt.
Lúc tóc đen rút đi, thậm chí còn lưu luyến cuốn cổ tay cậu, làm cho Lâm Khách tê dại chừng mười mấy giây.
"Thực ra thì tôi cũng không rõ lắm, Thật ra đây không phải là đạo cụ lấy được trong thế giới chủ thần, là nhẫn gia truyền do cụ tổ tôi để lại." Lâm Khách thuận miệng trả lời Chu Triệu. Trước sau gì cũng phải giới thiệu nguồn gốc chiếc nhẫn, chi bằng lúc này bịa ra một cái, hơn nữa mọi người đều biết là nói dối nên nói như nào cũng được.
Không ngờ Chu Triệu lại hoảng sợ: "Nhà cậu truyền cho người độc thân à?!"
Lâm Khách: "..."
Cậu đang muốn chạy, lại nghe thấy tiếng "lạch cạch", "Két két", là tiếng cửa phòng bên mở ra.
Hai người cùng lúc cứng đờ, nhìn mái tóc bò loạn trên đất, liếc nhau một cái.
Chu Triều đè thấp giọng nói: "Ra ngoài rồi!"
Lâm Khách mím môi gật đầu, nghiêng về phía trước nghe ngóng.
Quả nhiên, theo tiếng bước chân của viện trưởng, bỗng nhiên cô nhi viện náo nhiệt hẳn lên, vô số tiếng bước chân "rầm rầm" từ bốn phương tám hướng vang lleen, thậm chí còn có tiếng hô hào, đang la hét về cái gì đó, hoàn toàn nghe không rõ.
Chỉ biết là một đống người đang la hét lung tung.
Chờ đã, âm thanh mở cửa của viện trưởng, ở bên trái?
Kết cấu của cô nhi viện quá nhỏ, cho nên Lâm Khách đã phát hiện có gì đó không đúng, trong thế giới cô nhi viện thật, nhìn từ hường trong cửa ra ngoài, phòng của bọn nhỏ ở bên phải ký túc xá của khách.
Ba tầng, người có thể ở lại chỉ có hai gian, lúc đâu Lâm Khách không để ý, nhưng giờ nhớ lại, phòng của cậu và Chu Triệu chính là phong của bọn nhỏ trong thế giới thaatk, mà vị trí phòng của viện trưởng mới là phòng của khách.
Có gì cần chú ý ở đây?
Không đợi cậu suy nghĩ thêm, phía bên ngoài lại truyền đến tiếng va chạm lẫn tiếng kêu thảm thiết, hình như viện trưởng đã đi đến điểm cuối.
Lâm Khách rất quyết đoán, nhìn thấy Chu Triệu đang dùng ghế cuốn tóc lại, lập tức lên tiếng: "Đợi đã, thả nó ra."
Đọng tác của Chu Triệu dừng lại...thả ai ra?
"Cửa mở là để ra ngoài. Anh cột chặt tóc như này, đầu bị kẹt ở cửa, người ta làm sao đi ra được." Lâm Khách giải thích, đi đến cạnh cửa, thử đẩy cửa ra ngoài.
Quả nhiên đã bị kẹt.
Chu Triệu thấy Lâm Khách muốn ra ngoài, gương mặt hơi vặn vẽo, cúi đầu nhìn cái ghế cuốn đầy tóc đen.
Ghế gỗ không giữ nổi mái tóc đén cuốn quanh, sắp bị xoay ngược lại.
Nhìn mái tóc đen trên tay, nghe âm thanh ở bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài nguy hiểm như nào, nhưng bản thân Chu Triệu biết rõ, ngày mai chính là ngày thứ ba, nếu không đi ra ngoài tìm kiếm manh mối, cuối cùng vẫn phải chết ở đây.
Hắn cắn chặt răng, thả lỏng ghế, mặc kệ mái tóc đen kéo ngã ghế về phía cửa.
Cửa mở ra một khoảng trống. Đèn trên hành lang nhấp nháy, chiếu sáng những thứ ngã trên mặt đất, và cả "đồ vật" vặn vẹo treo trên tường.
Từ từ cúi đầu, chỉ thấy ngoài cửa có ba cái đầu vặn vẹo, gương mặt thối rữa, không thấy rõ hình dáng gương mặt.
Lâm Khách nhìn thấy, hơi thở cứng lại, lui về phía sau nói: "Tôi đi ra ngoài, nếu nửa tiếng sau không thấy tôi quay về, anh phải ở yên trong phòng."
Chu Triệu suy nghĩ một lát: "Không được, mặc dù tôi ở ngốc trong này sẽ không chết, nhưng nếu đêm nay không có manh mối thì cũng không tránh khỏi cái chết."
Lâm Khách nghĩ lại đúng là như thế, nếu là cậu cũng không muốn bị bỏ ở lại trong phòng lãng phí thời gian, lập tức không nhiều lời, chỉ nói: "Vậy thì đi."
Dứt lời, kéo ghế đang kẹt ở chân giường ra chặn cửa, liền lách người ra ngoài.
Hành lang tầng ba là một mớ hỗn độn, mùi hôi thốc bốc lên ngập trời, từng khối, từng miếng gì đó, Lâm Khách không muốn tìm hiểu kỹ tránh bản thân buồn nôn. Cũng máy những "đồ vật" này như vật chết, Lâm Khách và Chu Triệu cẩn thận bước chân đi qua, cũng không nhảy lên tấn công họ. Ba cái đầu duy nhất còn sức sống, nhưng vì bị kẹt nên không đuổi kịp, đang nhảy loạn trước cửa.
Đêm nay, kiểu yên quỷ dị này không thua kém với niềm vui và tươi sáng trước đó.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Lâm Khách ngày càng lớn.
Thay vì nói nơi này như một hiện trường phim kinh dị, chi bằng nói đây là tàn dư của chiến trường, làm cho người ta cảm thấy hết thảy đều đã chấm dứt, bụi bặm lắng xuống chỉ còn sót lại hài cốt.
Càng đến gần hành lang, nhiệt độ càng giảm xuống, khiến người ta khó lòng bỏ qua. Từ dưới tầng truyền đến tiếng "sàn sạt" rất nhỏ, giống như đang kéo vật gì đó.
Chu Triệu đứng cách hành lang năm mét, gọi nhỏ Lâm Khách: "Lâm Khách. Có gì đó không đúng."
Lâm Khách giơ tay trái lên: "Tôi đi xuống trước, lúc nào gọi thì anh xuống."
Lân này Chu Triệu không từ chối, cũng không nói thêm lời cảm ơn, buồn bực gật đầu.
Lâm Khách nín thở, từ từ đi xuống cầu thang, lại dừng ở bậc thang thứ ba từ trên xuống: "..."
"Có chuyện gì thế?" Chu Triệu ở phía sau thấy Lâm Khách dừng lại, cảnh giác hỏi nhỏ.
Lâm Khách nuốt nhẹ nước bọt.
Ở trước mặt, hầm cầu thang tầng giữa, nơi bọn nhỏ thích trốn tìm chất đầy "người" nửa sống nửa chết.
Hàng trăm tay chân chất ở một chỗ, trong đó có một bàn tay khô xuất hiện ở giữa không trung, còn đeo một sợi xích vàng. Những cái đầu kia chen chúc cùng một chỗ, tròng mặt rất to nhô ra khỏi hốc mắt, đồng loạt nhìn về phía Lâm Khách.
Đột nhiên, bàn tay khô kéo dái, lao mạnh về phía Lâm Khách, đáng tiếc bản thân nó cũng là đèn cạn dầu, động tác còn chậm hơn lão già.
Lâm Khách lui về phía sau mấy bậc thang là có thể né, nhưng cậu bị hình ảnh ở trước mắt kích thích đến tối sầm mắt, dạ dày nhộn nhạo, đứng không nhúc nhích.
Ngay khi năm ngón tay kia sắp chạm vào mặt cậu, rốt cuộc Lâm Khách cũng tỉnh lại, theo bản năng giơ tay trái lên.
"A."
Ngăn cản bàn tay khô trong nháy mắt, mu bàn tay truyền đến đau đớn,, đột nhiên cậu rút tay về, kinh hoảng nhày lên bậc thang.
Trong lòng Lâm Khách kinh hãi không thua kênh chat.
Mu bàn tay đỏ một mảng, cảm giác nóng rực vãn còn rõ ràng, nhưng cảm giác đau đớn quen thuộc ở ngón tay lại không có.
Một suy nghĩ trong đầu làm cho trái tim Lâm Khách chìm xuống.
Dường như chiếc nhẫn đã thất bại.
Tại sao?
Nhẫn đeo quen tay, đột nhiên lúc này mất đi tầng bảo vệ, cảm giác an toàn của Lâm Khách hoàn toàn biến mất.
Mồ hôi lạnh dần túa ra.
Không thể hoảng loạn, lúc trước cũng không dùng mấy lần, không được hoảng hốt, người khác đều qua cửa như thế...cậu cố gắng ổn định tâm trạng bản thân, quan sát xem xung quanh có thể lấy thứ gì làm vũ khí hay không, cạy bức tường "người" ở trước mặt.
Đột nhiên, hình như không dám tin, tiên lên vài bước đẩy Lâm Khách ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm thứ gì đó.
Một lúc sau, môi Chu Triệu run rẩy, như thấy ma quỷ.
Lâm Khách nhíu mày, cảm thấy nguy hiểm, muốn kéo hắn quay về, thì hắn lên tiếng.
"Tôi nghĩ...Có lẽ cậu có thể nhận ra anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.