Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 26
Dương Thông Quái Thú
12/01/2023
"Mẹ kiếp, làm sao cậu có thể phát hiện ra?" Chu Triệu hoảng sợ nhìn về
phía Lâm Khách, sau khi quay vào trong cô nhi viện, đến bây giờ hắn vẫn
còn tê dại cả người, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh được.
Hắn tưởng mình đã quen rồi, không ngờ khi đối mặt với cái chết vẫn còn cảm giác sợ hãi đến như vậy.
Chỉ mười mấy phút trước, hai người mới kết thúc công việc thứ đêm bốc vác, khó khăn lắm mới giải quyết xong đám "người chơi" như cương thi, chuẩn bị chào đón chiến thắng cuối cùng...nhưng trước khi viện trưởng đi ra ngoài biên giới cô nhi viện, Lâm Khách lại kéo Boss quay về!
Chu Triệu thấy rất khó hiểu, cho đến khi ánh mắt trời chói chang, hắn quay đầu lại nhìn...phát hiện cô nhi viện không chỉ đóng chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín, tường trơn bóng như mới, đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Cửa chính đã bị khóa, nếu lúc này viện trưởng rời đi, không ai có thể mở cửa giúp bọn họ, hắn và Lâm Khách sẽ bị ngăn cách trong không gian phó bản. Chu dù bọn họ dùng đủ mọi cách quay về cô nhi viện cũng sẽ mất đi điều kiện quay lại thế giới thật.
Lý thuyết đơn giản như này, làm sao mình không nghĩ tới? Chu Triệu càng nghĩ càng thấy sợ.
Hắn bị dọa thành như vậy, Lâm Khách cũng không khá hơn là bao, cậu dựa theo trực giác của bản năng để đưa ra quyết định táo bạo. Lúc này trái tim vẫn còn đập thình thịch, ngơ ngẩn nhìn hướng viện trưởng đi lên tầng, đầu ngón tay nắm chặt lấy mép bàm ăn, đầu ngón tay trắng bệch: "Tôi chỉ làm theo bản năng...Tôi không nghĩ rằng nó đơn giản như vâỵ."
Chu Triệu cười khổ, kênh chat chủ động trêu chọc tiếng lòng của hắn.
Nói thật là không có thời gian, mặc dù phải thức cả đêm để bốc vác khiến đầu óc hai người hơi choáng, nhưng trước khi điểm tám giờ sáng, cố gắng ổn định tâm trạng, Lâm Khách và Chu Triệu đều bất chấp nghỉ ngơi trước, không lập tức đi kiếm manh mối mới.
Bên trong trại trẻ mồ côi không có quá nhiều khác lạ, sự dị thường duy nhất là sạch sẽ và gọn gàng hơn...hay đơn giản là nâng cấp.
Tường màu xanh biếc cũ sờn, lúc này lại là một màu xanh cỏ tươi mới, mấy chữ lớn màu đỏ "Mặt trời nhỏ" không còn chói mắt khiến người ta chán ghét nữa, giống như mặt trời mọc, mang lại sức sống.
Nếu bạn không nhìn nó trong thế gới kinh dị, thì nó quá bình thường.
Phòng dụng cụ.
Lâm Khách cẩn thận cầm khay gỗ chất đầy mảnh ghép đổ nó lên bàn nhỏ.
Chỉ qua một đêm, số lượng mảnh ghép đã nhiều đến nỗi sắp rơi ra ngoài khay gỗ, chủ yếu bên trong là mảnh ghép vô dụng màu đen, còn có một số người chơi lộ ra cơ thể vặn vẹo cũng bị ném sang một bên.
Hai người chia đôi, mất một lúc lâu mới tìm thấy mảnh ghép cửa chính của cô nhie viện.
Trải qua khoảng thời gian kinh hãi, Chu Triệu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ vào mảnh ghép để hỏi ý kiến Lâm Khách: "Cậu cảm thấy mảnh ghép này có thể hoàn thành hay không?"
Nhìn chằm chằm vào mảnh ghép cánh cửa, Lâm Khách cũng không nắm chắc.
Về mặt logic, trò chơi bàn tròn của trẻ em đã xong, trong thời hạn ba ngày hai đêm, ban đêm không còn thấy ma quỷ gì nữa, tất cả những liên kết có thể tăng số lượng mảnh ghép đã hoàn thành.
Nói cách khác, tất cả các mảnh ghép họ có thể thấy bây giờ là tất cả các tài liệu có thể sử dụng trong thế giới này.
Lâm Khách cầm mảnh ghép kia lên, mím môi một lúc lâu.
"Còn có một ngày nữa," Lâm Khách đè giọng nói, bởi vì sắp đến thời hạn nên hơi nóng vội, tóc bị gãi đến rối tung, "Cứ thử đi đã, nếu sai thì thử lại."
Đây đúng là cách tốt nhất bây giờ, hai người giấu mảnh ghép ở vị trí an toàn sâu trong tủ sách, sau đó vội vàng đi xuống tầng làm bữa sáng vào lúc tám giờ.
"Không biết hôm này viện trưởng có ra ngoài hay không nữa..." Chu Triệu lo lắng, đang nói giữa chừng thì im bặt.
Trước mặt hai người, người đàn ông mặc áo blouse màu trắng đang đi từ trên cầu thang xuống, gương mặt nghiêm túc, là hình ảnh viện trưởng quen thuộc. Trạng thái của hắn so với tối qua đã tốt hơn nhiều, sắc mặt không còn tái nhợt nữa, thậm chí còn có tinh thần, liếc mắt nhìn đã thấy anh khí bức người.
Đáng tiếc đàn ông có đẹp trai đến đâu, ở trong mắt Lâm Khách cũng chỉ là manh mối, cậu nhanh chóng đáng giá ánh mắt viện trưởng, thật sự không nhìn ra gì nên mới tôi: "Chào buổi sáng."
Lâm Khách chủ động chào hỏi Boss, khiến Chu Triệu sợ đến ho sặc, hắn đang muốn rụt đầu làm điệu thấp, lại nghe thấy người đàn ông hơi gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Chào buổi sáng."
Chu Triệu: "???" Đây là Boss lạnh lùng vô tình hôm trước đây à? Hay là vì họ sắp qua cửa nên Boss mới thành bạn bè?
Trong nháy mắt, Chu Triệu thấy được hu vọng qua cửa, lập tức hồi đầy máu, nặn ra nụ cười, chao hỏi: "Chào buổi sáng!"
Viện trưởng liếc hắn một cái, lạnh lùng đi xuống tầng.
Chu Triệu: "..."
Chu Triệu: "???"
Trong thoáng chốc, Chu Triệu thấy không ổn, cảm thấy mình sắp chết, sắc mặt trắng bệch, run rẩy đi theo Lâm Khách đi xuống tầng.
Không sao, còn cứu được, trong lòng hắn tự an ủi chính mình, ít nhất hôm nay viện trưởng còn nguyện ý ra ngoài.
Kênh chat đang nhốn nháo vì viện trưởng xuất hiện, hai người lo lắng ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho vị Phật tổ này.
Đầu tiền vào trong bếp là kích hoạt đèn lồng đá, phía đối diện xuất hiện gương mặt lo lắng của Diệp Thời và Tô Tuyết.
"Mới sáng sớm suýt nữa đã dọa chết bọn tôi!" Diệp Thời nói.
Thì ra cô và Tô Tuyết lo lắng làm bữa sáng không kịp, sẽ gặp phải tình huống đặc biệt khác, đặc biệt là trước khi mặt trời mọc đã dậy chuẩn bị từ sớm. Đương lúc hai người đang đi xuống tầng, lại nghe thấy bọn nhỏ mơ ngủ khóc lóc, giống như mộng dụ, cánh cửa kẽo kẹt khiến hai người hoảng sợ.
Tô Tuyết định đi vào an ủi bọn nhỏ, nhưng Diệp Thời thấy quá nguy hiểm, chỉ đóng của lại, qua rất lâu, mãi đến khi mặt trời mọc, bọn nhỏ mới không khóc nữa.
Tính toán thời gian, chính là lúc viện trưởng muốn rời đi, lại bị Lâm Khách giữ lại.
"Vậy xem ra, viện trưởng không thể đi!"Chu Triệu nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thời lại không thể thở nhẹ nhõm được: "Vậy thì qua cửa như thế nào? Gợi ý nói là viện trưởng tưởng sữ mệnh của mình đã hoàn thành, một ngày nào đó sẽ rời đi, hoặc là yêu cầu các tình nguyện viện hoàn thành một trong những mong muốn nhỏ của mình."
Trong lòng Lâm Khách đã nhẩm đi nhẩm lại đoạn này không dưới mười lần, có thể hiểu trước khi viện trưởng rời đi, hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ của viện trưởng, nhưng bây giờ nghe lại, từ "yêu cầu" này rất đáng nghi, giống như là sau khi hoàn thành tâm nguyện nào đó, có thể viện trưởng sẽ không rời đi?
Sao lại chơi chữ như này?
Xem ra phải nói chuyện thêm với viện trưởng.
"Anh có thể làm được không?" Lâm Khách vừa dọn nguên liệu nấu ăn, vừa nói với Chu Triệu.
"Có thể, đều được, không vấn đề gì." Vẻ mặt Chu Triệu buồn bã, "Toàn bộ nghe lời cậu, tôi không có ý kiến gì."
Lâm Khách: "..."
Chu Triệu thấy thất bại, vừa châm lửa vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc là sai chỗ nào nhỉ? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra. Bọn nhỏ là do chúng ta an ủi; Người chơi là do chúng ta đuổi đi, toàn bộ cô nhi viện đã an toàn. Hắn còn không yên tâm chỗ nào?"
Lâm Khách cắt mấy miếng thịt: "Thứ nhất, người chơi chưa bị đuổi đi hết."
Chu Triệu: "?"
Lâm Khách kiên nhẫn nhắc nhở: "Bởi vì chúng ta cũng là người chơi."
Chu Triệu: "..."
Lâm Khách: "Thứ hai, toàn bộ trại trẻ mồ côi không hề an toàn, ở đây chỉ là thế giới tưởng tượng, không thể loại bỏ hết nguy hiểm được. Không phải anh cũng tức giận nên mới chặt đứt dây chuyền vàng sao? Anh thử đặt mình vào vị trí đó để suy nghĩ mà xem, có một ngày cho dù anh giết hắn, chẳng lẽ có thể quên đi đoạn lý ức khó chịu kia sao, lúc nhớ lại chuyện cũ cũng không còn tức giận nữa?"
Chu Triệu lạnh lùng: "Cho dù tôi giết hắn một trăm lần cũng không quên được, quá ác độc, làm sao có thể có loại người này chứ!"
Lâm Khách: "Vậy không phải là xong rồi sao, đêm nay chúng ta đuổi người chơi đi, tối mai bọn nhỏ vẫn gặp ác mộng, bọn họ sẽ quay trở lại. Vấn đề vẫn chưa được giải quyết."
Vẻ mặt lạnh lùng của Chu Triệu suy sụp: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Làm thế nào để giải quyết? Lâm Khách cũng không biết.
Tóm lại là viện trưởng không thể đi, không nói đến chuyện viện trưởng đi rồi có thể qua cửa hay không, viện trưởng vừa đi, khó khăn lắm mới làm bọn nhỏ ổn định lại rơi vào ác mộng hắc hóa, cậu là "nhân viên công tác" chẳng lẽ lại muốn làm đi làm lại một nghìn năm à?
Cậu không thể!
Bữa sáng ngọt ngào ra lò, sữa tươi trứng hấp đầy đủ, Chu Triệu đặc biệt chọn ra bát đĩa tinh xảo nhất, múc ra, bỗng nhiên sửng sốt.
Lâm Khách cảm thấy Chu Triệu chần chờ, quay đầu lại nhìn cũng sửng sốt theo.
Vì nhìn qua đèn lồng đá cấp S, hai bàn ăn trong hai thế giới chồng lên nhau, viện trưởng ngồi ngay ngắn giữa đám nhỏ đang cười hi hi haha, mặc dù hắn không nhìn thấy bọn nhỏ, nhưng gương mặt vẫn nhu hòa hơn rất nhiều.
Điều này quá là hài hòa.
Chu Triệu lấy lại tình thần, quay đầu lại nhìn Lâm Khách, sau khi nhận được lời mới bưng khay lên trước mặt viện trưởng. Hắn mở miệng, nhưng lại không dám nói câu "Mời dùng bữa", yên lặng bảo vệ mạng mình.
Không ngờ viện trưởng cũng im lặng, còn không nhìn một cái, yên lặng nhìn bữa sáng trên bàn, giống như đó không phải là một bữa sáng. Cả ngưởi tản ra khí tức lạnh lùng, gần như đông cứng Chu Triệu.
Lần thứ hai Chu Triệu luống cuống liếc nhìn Lâm Khách.
Trong ánh mắt trong suốt có ý, "Nếu viện trưởng không ăn cơm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa cậu và anh ta tốt, cậu đến khuyên một câu đi."
Lâm Khách: "..."
Cậu cố gắng làm, lấy cái thìa nhỏ trong bếp, đặt bên cạnh dao đĩa tinh xảo trước mặt viện trưởng.
"Mời..." Lâm Khách còn chưa nói hết câu, đã thấy bàn tay to của người đàn ông cầm thìa lên.
Sau đó, ước chừng mất mười lăm phút, viện trưởng rất nghiêm túc, cúi đầu ăn xong bữa sáng, uống xong sữa.
Chu Triệu nghẹn không nói được gì, Lâm Khách cũng không nói gì, khi cậu đang định tiến lên dọn đồ ăn, tay lại xuyên qua đĩa, trong thoáng chốc, viện trưởng và dao đĩa đều biến mất.
Lâm Khách đứng trước chỗ trống, sửng sốt trong tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy Chu Triệu, Diệp Thời và Tô Tuyết cũng đang kinh ngạc.
Cậu và Chu Triệu nhìn nhau...Không biết vì sao, sau khi viện trưởng ăn xong, hai người đều quay về thế giới thật.
Điều kiện xuyên qua, dĩ nhiên lại thay đổi rồi.
(*) 1551: Trong tiếng Trung, 1551 còn có một nghĩa là khóc, có chút khác với từ 5555 có nghĩa là huhuhu. (Nguồn: từ-điển.com).
Hắn tưởng mình đã quen rồi, không ngờ khi đối mặt với cái chết vẫn còn cảm giác sợ hãi đến như vậy.
Chỉ mười mấy phút trước, hai người mới kết thúc công việc thứ đêm bốc vác, khó khăn lắm mới giải quyết xong đám "người chơi" như cương thi, chuẩn bị chào đón chiến thắng cuối cùng...nhưng trước khi viện trưởng đi ra ngoài biên giới cô nhi viện, Lâm Khách lại kéo Boss quay về!
Chu Triệu thấy rất khó hiểu, cho đến khi ánh mắt trời chói chang, hắn quay đầu lại nhìn...phát hiện cô nhi viện không chỉ đóng chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín, tường trơn bóng như mới, đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Cửa chính đã bị khóa, nếu lúc này viện trưởng rời đi, không ai có thể mở cửa giúp bọn họ, hắn và Lâm Khách sẽ bị ngăn cách trong không gian phó bản. Chu dù bọn họ dùng đủ mọi cách quay về cô nhi viện cũng sẽ mất đi điều kiện quay lại thế giới thật.
Lý thuyết đơn giản như này, làm sao mình không nghĩ tới? Chu Triệu càng nghĩ càng thấy sợ.
Hắn bị dọa thành như vậy, Lâm Khách cũng không khá hơn là bao, cậu dựa theo trực giác của bản năng để đưa ra quyết định táo bạo. Lúc này trái tim vẫn còn đập thình thịch, ngơ ngẩn nhìn hướng viện trưởng đi lên tầng, đầu ngón tay nắm chặt lấy mép bàm ăn, đầu ngón tay trắng bệch: "Tôi chỉ làm theo bản năng...Tôi không nghĩ rằng nó đơn giản như vâỵ."
Chu Triệu cười khổ, kênh chat chủ động trêu chọc tiếng lòng của hắn.
Nói thật là không có thời gian, mặc dù phải thức cả đêm để bốc vác khiến đầu óc hai người hơi choáng, nhưng trước khi điểm tám giờ sáng, cố gắng ổn định tâm trạng, Lâm Khách và Chu Triệu đều bất chấp nghỉ ngơi trước, không lập tức đi kiếm manh mối mới.
Bên trong trại trẻ mồ côi không có quá nhiều khác lạ, sự dị thường duy nhất là sạch sẽ và gọn gàng hơn...hay đơn giản là nâng cấp.
Tường màu xanh biếc cũ sờn, lúc này lại là một màu xanh cỏ tươi mới, mấy chữ lớn màu đỏ "Mặt trời nhỏ" không còn chói mắt khiến người ta chán ghét nữa, giống như mặt trời mọc, mang lại sức sống.
Nếu bạn không nhìn nó trong thế gới kinh dị, thì nó quá bình thường.
Phòng dụng cụ.
Lâm Khách cẩn thận cầm khay gỗ chất đầy mảnh ghép đổ nó lên bàn nhỏ.
Chỉ qua một đêm, số lượng mảnh ghép đã nhiều đến nỗi sắp rơi ra ngoài khay gỗ, chủ yếu bên trong là mảnh ghép vô dụng màu đen, còn có một số người chơi lộ ra cơ thể vặn vẹo cũng bị ném sang một bên.
Hai người chia đôi, mất một lúc lâu mới tìm thấy mảnh ghép cửa chính của cô nhie viện.
Trải qua khoảng thời gian kinh hãi, Chu Triệu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ vào mảnh ghép để hỏi ý kiến Lâm Khách: "Cậu cảm thấy mảnh ghép này có thể hoàn thành hay không?"
Nhìn chằm chằm vào mảnh ghép cánh cửa, Lâm Khách cũng không nắm chắc.
Về mặt logic, trò chơi bàn tròn của trẻ em đã xong, trong thời hạn ba ngày hai đêm, ban đêm không còn thấy ma quỷ gì nữa, tất cả những liên kết có thể tăng số lượng mảnh ghép đã hoàn thành.
Nói cách khác, tất cả các mảnh ghép họ có thể thấy bây giờ là tất cả các tài liệu có thể sử dụng trong thế giới này.
Lâm Khách cầm mảnh ghép kia lên, mím môi một lúc lâu.
"Còn có một ngày nữa," Lâm Khách đè giọng nói, bởi vì sắp đến thời hạn nên hơi nóng vội, tóc bị gãi đến rối tung, "Cứ thử đi đã, nếu sai thì thử lại."
Đây đúng là cách tốt nhất bây giờ, hai người giấu mảnh ghép ở vị trí an toàn sâu trong tủ sách, sau đó vội vàng đi xuống tầng làm bữa sáng vào lúc tám giờ.
"Không biết hôm này viện trưởng có ra ngoài hay không nữa..." Chu Triệu lo lắng, đang nói giữa chừng thì im bặt.
Trước mặt hai người, người đàn ông mặc áo blouse màu trắng đang đi từ trên cầu thang xuống, gương mặt nghiêm túc, là hình ảnh viện trưởng quen thuộc. Trạng thái của hắn so với tối qua đã tốt hơn nhiều, sắc mặt không còn tái nhợt nữa, thậm chí còn có tinh thần, liếc mắt nhìn đã thấy anh khí bức người.
Đáng tiếc đàn ông có đẹp trai đến đâu, ở trong mắt Lâm Khách cũng chỉ là manh mối, cậu nhanh chóng đáng giá ánh mắt viện trưởng, thật sự không nhìn ra gì nên mới tôi: "Chào buổi sáng."
Lâm Khách chủ động chào hỏi Boss, khiến Chu Triệu sợ đến ho sặc, hắn đang muốn rụt đầu làm điệu thấp, lại nghe thấy người đàn ông hơi gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Chào buổi sáng."
Chu Triệu: "???" Đây là Boss lạnh lùng vô tình hôm trước đây à? Hay là vì họ sắp qua cửa nên Boss mới thành bạn bè?
Trong nháy mắt, Chu Triệu thấy được hu vọng qua cửa, lập tức hồi đầy máu, nặn ra nụ cười, chao hỏi: "Chào buổi sáng!"
Viện trưởng liếc hắn một cái, lạnh lùng đi xuống tầng.
Chu Triệu: "..."
Chu Triệu: "???"
Trong thoáng chốc, Chu Triệu thấy không ổn, cảm thấy mình sắp chết, sắc mặt trắng bệch, run rẩy đi theo Lâm Khách đi xuống tầng.
Không sao, còn cứu được, trong lòng hắn tự an ủi chính mình, ít nhất hôm nay viện trưởng còn nguyện ý ra ngoài.
Kênh chat đang nhốn nháo vì viện trưởng xuất hiện, hai người lo lắng ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho vị Phật tổ này.
Đầu tiền vào trong bếp là kích hoạt đèn lồng đá, phía đối diện xuất hiện gương mặt lo lắng của Diệp Thời và Tô Tuyết.
"Mới sáng sớm suýt nữa đã dọa chết bọn tôi!" Diệp Thời nói.
Thì ra cô và Tô Tuyết lo lắng làm bữa sáng không kịp, sẽ gặp phải tình huống đặc biệt khác, đặc biệt là trước khi mặt trời mọc đã dậy chuẩn bị từ sớm. Đương lúc hai người đang đi xuống tầng, lại nghe thấy bọn nhỏ mơ ngủ khóc lóc, giống như mộng dụ, cánh cửa kẽo kẹt khiến hai người hoảng sợ.
Tô Tuyết định đi vào an ủi bọn nhỏ, nhưng Diệp Thời thấy quá nguy hiểm, chỉ đóng của lại, qua rất lâu, mãi đến khi mặt trời mọc, bọn nhỏ mới không khóc nữa.
Tính toán thời gian, chính là lúc viện trưởng muốn rời đi, lại bị Lâm Khách giữ lại.
"Vậy xem ra, viện trưởng không thể đi!"Chu Triệu nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thời lại không thể thở nhẹ nhõm được: "Vậy thì qua cửa như thế nào? Gợi ý nói là viện trưởng tưởng sữ mệnh của mình đã hoàn thành, một ngày nào đó sẽ rời đi, hoặc là yêu cầu các tình nguyện viện hoàn thành một trong những mong muốn nhỏ của mình."
Trong lòng Lâm Khách đã nhẩm đi nhẩm lại đoạn này không dưới mười lần, có thể hiểu trước khi viện trưởng rời đi, hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ của viện trưởng, nhưng bây giờ nghe lại, từ "yêu cầu" này rất đáng nghi, giống như là sau khi hoàn thành tâm nguyện nào đó, có thể viện trưởng sẽ không rời đi?
Sao lại chơi chữ như này?
Xem ra phải nói chuyện thêm với viện trưởng.
"Anh có thể làm được không?" Lâm Khách vừa dọn nguên liệu nấu ăn, vừa nói với Chu Triệu.
"Có thể, đều được, không vấn đề gì." Vẻ mặt Chu Triệu buồn bã, "Toàn bộ nghe lời cậu, tôi không có ý kiến gì."
Lâm Khách: "..."
Chu Triệu thấy thất bại, vừa châm lửa vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc là sai chỗ nào nhỉ? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra. Bọn nhỏ là do chúng ta an ủi; Người chơi là do chúng ta đuổi đi, toàn bộ cô nhi viện đã an toàn. Hắn còn không yên tâm chỗ nào?"
Lâm Khách cắt mấy miếng thịt: "Thứ nhất, người chơi chưa bị đuổi đi hết."
Chu Triệu: "?"
Lâm Khách kiên nhẫn nhắc nhở: "Bởi vì chúng ta cũng là người chơi."
Chu Triệu: "..."
Lâm Khách: "Thứ hai, toàn bộ trại trẻ mồ côi không hề an toàn, ở đây chỉ là thế giới tưởng tượng, không thể loại bỏ hết nguy hiểm được. Không phải anh cũng tức giận nên mới chặt đứt dây chuyền vàng sao? Anh thử đặt mình vào vị trí đó để suy nghĩ mà xem, có một ngày cho dù anh giết hắn, chẳng lẽ có thể quên đi đoạn lý ức khó chịu kia sao, lúc nhớ lại chuyện cũ cũng không còn tức giận nữa?"
Chu Triệu lạnh lùng: "Cho dù tôi giết hắn một trăm lần cũng không quên được, quá ác độc, làm sao có thể có loại người này chứ!"
Lâm Khách: "Vậy không phải là xong rồi sao, đêm nay chúng ta đuổi người chơi đi, tối mai bọn nhỏ vẫn gặp ác mộng, bọn họ sẽ quay trở lại. Vấn đề vẫn chưa được giải quyết."
Vẻ mặt lạnh lùng của Chu Triệu suy sụp: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Làm thế nào để giải quyết? Lâm Khách cũng không biết.
Tóm lại là viện trưởng không thể đi, không nói đến chuyện viện trưởng đi rồi có thể qua cửa hay không, viện trưởng vừa đi, khó khăn lắm mới làm bọn nhỏ ổn định lại rơi vào ác mộng hắc hóa, cậu là "nhân viên công tác" chẳng lẽ lại muốn làm đi làm lại một nghìn năm à?
Cậu không thể!
Bữa sáng ngọt ngào ra lò, sữa tươi trứng hấp đầy đủ, Chu Triệu đặc biệt chọn ra bát đĩa tinh xảo nhất, múc ra, bỗng nhiên sửng sốt.
Lâm Khách cảm thấy Chu Triệu chần chờ, quay đầu lại nhìn cũng sửng sốt theo.
Vì nhìn qua đèn lồng đá cấp S, hai bàn ăn trong hai thế giới chồng lên nhau, viện trưởng ngồi ngay ngắn giữa đám nhỏ đang cười hi hi haha, mặc dù hắn không nhìn thấy bọn nhỏ, nhưng gương mặt vẫn nhu hòa hơn rất nhiều.
Điều này quá là hài hòa.
Chu Triệu lấy lại tình thần, quay đầu lại nhìn Lâm Khách, sau khi nhận được lời mới bưng khay lên trước mặt viện trưởng. Hắn mở miệng, nhưng lại không dám nói câu "Mời dùng bữa", yên lặng bảo vệ mạng mình.
Không ngờ viện trưởng cũng im lặng, còn không nhìn một cái, yên lặng nhìn bữa sáng trên bàn, giống như đó không phải là một bữa sáng. Cả ngưởi tản ra khí tức lạnh lùng, gần như đông cứng Chu Triệu.
Lần thứ hai Chu Triệu luống cuống liếc nhìn Lâm Khách.
Trong ánh mắt trong suốt có ý, "Nếu viện trưởng không ăn cơm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa cậu và anh ta tốt, cậu đến khuyên một câu đi."
Lâm Khách: "..."
Cậu cố gắng làm, lấy cái thìa nhỏ trong bếp, đặt bên cạnh dao đĩa tinh xảo trước mặt viện trưởng.
"Mời..." Lâm Khách còn chưa nói hết câu, đã thấy bàn tay to của người đàn ông cầm thìa lên.
Sau đó, ước chừng mất mười lăm phút, viện trưởng rất nghiêm túc, cúi đầu ăn xong bữa sáng, uống xong sữa.
Chu Triệu nghẹn không nói được gì, Lâm Khách cũng không nói gì, khi cậu đang định tiến lên dọn đồ ăn, tay lại xuyên qua đĩa, trong thoáng chốc, viện trưởng và dao đĩa đều biến mất.
Lâm Khách đứng trước chỗ trống, sửng sốt trong tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy Chu Triệu, Diệp Thời và Tô Tuyết cũng đang kinh ngạc.
Cậu và Chu Triệu nhìn nhau...Không biết vì sao, sau khi viện trưởng ăn xong, hai người đều quay về thế giới thật.
Điều kiện xuyên qua, dĩ nhiên lại thay đổi rồi.
(*) 1551: Trong tiếng Trung, 1551 còn có một nghĩa là khóc, có chút khác với từ 5555 có nghĩa là huhuhu. (Nguồn: từ-điển.com).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.