Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 39
Dương Thông Quái Thú
16/03/2023
Lời nói khí phách đã trấn áp tất cả mọi người ở đây.
Người chơi vừa sợ hãi vừa kích động, bởi vì Boss quan trọng nhất để qua cửa đã xuất hiện! Mọi người đều biết rằng việc tặng hoa hồng cho người đàn ông mù là chìa khóa để rời khỏi thị trấn hoa hồng.
"Trời ơi, lại là tên điên này."
"Lúc nào hắn cũng đến vào lúc này, nhanh lên, tranh thủ lúc Giáo chủ chưa đi chúng ta nên về nhà thôi."
"Còn những vị khách này phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm họ mới đến được đây..."
"Khó khăn thì có làm sao? Dù sao họ cũng..."
Người dân trong trấn sợ hãi, người mẹ và người ba bế đứa bé lên, người đàn ông tự giác đứng sát cạnh người phụ nữ.
Không chỉ vậy, tất cả bọn họ đều bắt đầu đến gần Giáo chủ, Lâm Khách nhân cơ hội đó hỏi nhỏ một cô gái đang co rúm vì sợ hãi: "Anh ta hay đến đây à?"
"Ừm." Cô gái còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Giáo chủ bất thình lình vang lên, làm cho cô gái bị nghẹn lại.
Cô gái rụt rè nhìn Giáo chủ.
Lâm Khách: "..."
Gương mặt của cậu vẫn không thay đổi, vẫn nhìn cô gái với sự quan tâm, dường như đang đợi cô ấy trả lời câu hỏi.
Cô gái hơi đỏ mặt.
Cô ngước mắt lên nhìn anh chàng đẹp trai đang hỏi mình, không biết vì sao cảm thấy yên tâm, cô nói thêm: "Đúng thế, Giáo chủ nói đúng, anh ta, anh ta hay đến đây, đó là một người điên, rất đáng sợ."
Nghe được câu trả lời của cô gái, Lâm Khách đăm chiêu.
Ở trước mắt, một người đàn ông trung niên nhìn rất được tín nhiệm đi ra, giống như những người dẫn khác, hắn cũng là một người có ngoại hình đẹp, năm tháng không thể để lại nhiều dấu vết trên người hắn, ngược lại làm cho hắn có sức hút hơn, hắn nói với người đàn ông mù ở trước mặt mọi người: "Nơi này không có thứ anh muốn, xin mời về cho."
"Đúng thế, mau trở về đi."
"Chỉ là một người phụ nữ...Có thể nói gì thật chứ?"
"Nói bậy!" Đột nhiên người đàn ông mù trở nên tức giân, gương mặt của hắn vặn vẹo, "Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã trông một bông hoa hông cho tôi ở đây, hoa hồng đâu? Anh giấu nó ở đâu rồi?"
Rõ ràng lúc hắn đến đây đã đi qua một cánh đồng hoa hồng, hoa hông vây quanh toàn bộ thị trấn, hắn vẫn không ngừng hỏi một câu hỏi, giọng nói khàn khàn quỷ dị.
Lâm Khạc thấy đầu mình "ong ong", dường như có một giọng nói luôn vang lên bên tai cậu.
"Tìm hoa hồng."
"Tìm hoa hồng..."
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo như con rắn nắm lấy cổ tay cậu, Lâm Khách sợ hãi, giật mình tỉnh lại.
Ở bên cạnh, một bóng người màu trắng vụt qua.
Giọng nói của người đàn ông mù cũng biến mất.
Dường như đối phương nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm, nhíu mũi nhạy bén của mình, ngẩng đầu nhìn về hướng giáo chủ đi đến.
Một người đẹp đẽ hào nhoáng, một kẻ chật vật nhếch nhác, tạo thành sự tương phản rất lớn về thị giác.
Dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, người đàn ong mù đã thất bại thảm hại, nhìn qua rất đáng thương.
Ánh mắt của vị Giáo chủ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên rơi trên người người đàn ông mù, "Ở đây, không có thứ anh cần tìm."
Đột nhiên người đàn ông mù yên lặng hoàn toàn, giống như ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói, run rẩy nói: "Không, nhất định tôi phải tìm được nó, tôi đã phiêu dạt nhiều năm như vậy rồi, cho dù là ông trời cũng sẽ thương hại tôi, tôi nguyền rủa tất cả nhưng người lang thang lạc lối như tôi, trừ khi tôi tìm được nó, nếu không, không ai có thể rời khỏi nơi này!"
"Không ai có thể rời khỏi đây..."
Càng nói hắn càng kích động, cơ thể run rấy, hàm răng cắn chặt, giống như muốn nhai nuốt hết thảy nước mắt thành tro tàn.
Được rồi, điều kiện qua cửa rất rõ ràng.
Người chơi lộ ra vẻ không đành lòng nhưng không nói gì, đương nhiên bọn họ không thể cảm nhận được cảm xúc thống khổ của người đàn ông mù, trong lòng chỉ nghĩ, "Trời ơi, lại phải tìm hoa hông cho anh ta, rốt cuộc anh muôn bông nào?" cùng với, "Lại muốn dùng chiêu mê hoặc bằng âm thanh, may mà tôi có đạo cụ."
Người đàn ông mù đang muốn gào thét thêm một lúc nữa, mấy người chơi đau khổ móc đạo cụ ra, đang định dùng đạo cụ, lại nghe thấy giọng nói khá rõ ràng từ trong đám người truyền đến.
"Vậy tại sao anh lại tìm nó?"
Giọng nói mê hoặc dừng lại, người đàn ông mù đang phát cuồng đột nhiên dừng lại ngẩn người.
Người chơi khác và Cận Thanh Việt đều nhìn về phía Lâm Khách.
Mặt Giáo chủ đen lại.
Ánh mắt lạnh lẽo phức tạp của Giáo chủ làm cho sống lưng Lâm Khách phát lạnh, trong lòng thầm kêu khổ.
Phân thân của Lục Chu ở thế giới này đúng là có độc, dường như cậu nói chuyện với người khác một cậu là không vui, nhưng cậu cũng không có cách khác! Cậu là một nhân viên, hơn nữa còn là một nhân viên có ít điểm, sắp mất mạng đến nơi rồi. Đối tượng lần này là một người đàn ông mù, nếu vấn đều của đối phương không được giải quyết, chắc chắn không thể qua cửa.
Tất cả nên vì đối tượng mình phục vụ, đây là kim chỉ nam cơ bản của người lao động.
Lâm Khách nghĩ rất đơn giản, nếu người đàn ông mù đi vào căn nhà gạch đỏ thược về nữ phù thủy, có thể có cơ hội nói chuyện hay không còn khó nói, cho bằng nhân lúc có Giáo chủ áp chế đối phương, trao đổi thêm vài câu.
Đúng là không may, người đàn ông mù không trả lời.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ mê mang, dường như đang nghĩ về chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.
Đúng thế, tại sao hắn lại phải tìm hoa hồng? Đã rất lâu không ai hỏi hắn, trong thoang chốc hắn không biết trả lời như nào.
Mặc dù giọng nói mê hoặc của người đàn ông đã dừng lại, nhưng từng phút giây trôi qua, trong không khí tràn ngập sự nguy hiểm.
Đầu Lâm Khách hơi choáng, tinh mắt phát hiện hoa hồng trong tay Dương Nguyệt ở cách đó không xa bắt đầu tan chảy, lộ ra một cánh hồng mềm mại.
Dương Nguyệt ngẩng đầu, si ngốc nhìn người đàn ông mù, dáng vẻ như "thiếu nữ mới biết yêu."
Ánh mắt Lâm Khách không tự chủ được bị Dương Nguyệt hấp dẫn, không biết vì sao, cậu cảm thấy Dương Nguyệt so với lúc trước có vẻ động lòng người hơn rất nhiều, nếu không phải mái tóc đuôi ngựa dễ nhận biết, dường như không hề nhận ra cùng một người...Kỳ lạ là, ngoại hình vẫn không khác lúc trước.
Vừa tò mò vừa "kinh diễm", Lâm Khách khó hiểu, thậm chí không chú ý hoa hồng trên tay mình đã tan chảy, rất nhiều ánh mắt tham lam, si mê của nhiều người đều rơi trên người mình.
Cuối cùng, tầm mắt của Giáo chủ cũng di chuyển.
Không ổn!
Lâm Khách mê loạn, một phần trăm cảnh giác trong lòng cảnh báo cậu.
Giọng nói của người đàn ông mù lại vang lên, giống như nhạc nền, hắn ta cười si ngốc, bệnh hoạn: "Tại sao à? Cần gì lý do? Đó là bông hồng duy nhất thuộc vê tôi, không có bông hồng nào trên thế giới có thể so sánh, nó chỉ thuộc về tôi."
Đột nhiên Lâm Khách tỉnh lại, đã không biết từ lúc nào, người chơi đã vây kín xung quanh.
"Cậu cũng chỉ thuốc về tôi." Ở gần Lâm Khách nhất chính là Kỷ Hồng, người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh An Nam, không biết tại sao, An Nam lại không ở bên cạnh cô ấy.
Giờ phút này cô ta đang phát cuồng, thay vì nói giống như những người chơi khác, rơi vào cái bẫy của hoa hồng đỏ, chi bằng nói cô ta cố tình không sử dụng đạo cụ để hưởng thụ cảm giác loạn ý tình mê.
Đối với những người chơi cao cấp như bọn họ mà nói, cửa ái khó khăn trong phó bản, có đôi khi chỉ là công cụ để trợ hứng mà thôi.
Từ lúc An Nam nhắc đến đạo cụ bí ẩn trong tay Lâm Khách, cô ta đã thấy hứng thú với anh bạn nhỏ này, giờ đây lại càng cảm thấy hứng hú hơn.
Thấy đối phương sắp dính lên người mình, Lâm Khách nổi cả da gà, nhất thời cảm nhận được sự tức giận khi bị mạo phạm, đột nhiên cậu vung tay, một đấm vào thẳng mặt người phụ nữ ở trước mặt, nhưng đối phương phản ứng rất nhanh, không hề tức giận, ngược lại như say rượu, cười "khanh khách", giơ tay nâng cằm Lâm Khách.
Ánh mắt Lâm Khách lạnh lùng, không khách khí muốn bẻ ngược tay cô.
Đột nhiên, Kỷ Hồng nhâc một sợi dây chuyền vàng treo trên cổ thon dài của mình, kéo ra một chiếc đồng hồ vàng, không biết là làm gì, người chơi xung quanh đều đứng yên tại chỗ, Lâm Khách cũng cứng ngắc cả người, không thể nhúc nhích.
Kỷ Hồng nhẹ nhàng giơ tay lên trước mặt: "Còn chạy được nữa không?"
Dường như cô ta đã khổi phục lại lý trí, thậm chí còn không biết lấy một con dao găm nhỏ từ đâu ra: "Sẽ không đau đâu..."
Từ góc nhìn này, Lâm Khách nhìn thấy cách đó không xa, Cận Thanh Việt đang che chở cho một cô gái phía hoa hồng trắng, ánh mắt nhìn về phía bên này, dường như cũng rất mê mang.
Nhưng không phải kiểu mơ hồ, mà là đang chăm chú quan sát.
Lâm Khách nhíu mày, không biết có phải do mình quá mẫn cảm hay không.
Chỉ là cảnh tượng quá quỷ dị, mọi người không phát hiện ra mình mất lý trí, thế nhưng NPC vẫn đi theo cốt truyện!
Người đàn ông trung nhiên là "bô lão", địa vị rất cao, đang nói chuyện với người đàn ông mù: "Phía đông trấn đều là nhà trống, anh có thể tự tìm chỗ ở, nhưng...Mỗi căn nhà chỉ có hai giường, tốt nhất là nên không có quá nhiều người. Thức ăn trong đó đủ cho anh dùng trong bảy ngày."
Người đàn ông mù rất hài lòng, lẩm bẩm mình chỉ ở trong căn nhà kia, sau đó mỉm cười, từ từ đi sâu vào trong trấn nhỏ.
Đây rõ ràng là gợi ý cho người chơi, lúc này không có mấy ai để ý, người chơi đang miên mang đứng yên tại chỗ, người dân trong trấn đã sớm chạy tán loạn.
Toàn bộ phó bản bị rối loạn dưới sự ảnh hưởng bởi ma thuật của người đàn ông mù và hoa hồng đỏ.
Ngay cả Giáo chủ cũng rất khác thường, trong sự hoảng loạn, trang phục màu trắng của Giáo chủ mờ ảo dưới bóng đêm, trong nháy mắt như sắp hòa tan băng sương, trạng thái của hắn không tốt, ánh mắt rũ xuống, ánh mắt như muốn giết chết người nhìn về phía bên này.
"Nhanh lên, trước khi Giáo chủ quay về, chúng ta nhanh về nhà thôi."
Nhớ đến lời nói lúc trước của những người dân đã rời đi, trái tim Lâm Khách chùng xuống.
Người duy nhất có thể áp chế người đàn ông mù là Giáo chủ, nếu phó bản thiết lập Giáo chủ "không được" vào buổi tối...
Bỗng nhiên ngón tay út trai đau nhói.
Đợi một chút...Đợi một chút...
Nếu cậu có thể khôi phục lại lý trú qua kích thích, vậy...Giáo chủ có thể tỉnh lại nhờ kích thích hay không?
Lâm Khách chưa từng làm chuyện này, trong lúc nhất thời tâm trạng rất phức tạp.
Ở trước mặt, giọng nói của Kỷ Hồng dần nguy hiểm hơn: "Lúc này mà vẫn còn rảnh rổi để ý người khác à?"
Đúng là ma quỷ nói chuyện, Lâm Khách còn chưa kịp chửi bới gì, tay trái đã bị Kỷ Hồng cầm lấy.
Rõ ràng cậu thấy mí mắt Giáo chủ giật giật, trong lòng nhộn nhạo, kiên trì dùng một loại giọng nói rất trào phúng hét lớn: "Sao có thể? Nếu có thì chắc chắn chỉ nghĩ về em."
Trên người Giáo chủ như có thứ gì đó nổ tung, khí áp làm cho hoa hông vừa tan chảy lại đóng băng.
Một tiếng "rắc rắc", giống như thủy tinh vỡ vụn.
Kỷ Hồng sửng sốt, khó tin cúi đầu nhìn, bên ngoài đồng hồ đã nứt một vết rất sâu. Trong lòng cô ta giật thót.
Sau đó, cổ tay đau nhức, dao găm nhỏ văng ra ngoài, thanh niên trước mặt không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả, đẩy mạnh cô ra, vẻ mặt lạnh lùng.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Kỷ Hồng vẫn có thể "tùy cơ ứng biến", khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười vui vẻ, đồng thời kích hoạt đạo cụ bảo vệ cấp S...Phòng vệ trong phó bản không tính là phạm quy.
Cùng lúc đó, trên mặt Lâm Khách hiện lên sự khiếp sợ, trái tim đau nhói.
Loại đau đớn từ trong ra ngoài này, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, gần như làm cơ thể cậu nứt ra.
Lâm Khách nắm chặt hai tay, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Kỷ Hồng.
Kỷ Hồng nở nụ cười đằm thắm với cậu.
Vớ lời hứa của cá nhỏ, cậu sẽ không chết, nhưng sẽ rất chật vật.
Muốn nói gì đó với Kỷ Hồng để kích thích Giáo chủ, Lâm Khách chỉ thấy buồn nôn.
"Cậu thật thú vị." Hết lần này đến lần khách Kỷ Hồng cười mỉa từ từ kích thích cậu, "Trông cũng được, có muôn suy nghĩ tham gia đội chúng tôi hay không? Đạo cụ cho tôi, có thể nói chuyện với chị gái cũng được."
Lâm Khách cười lạnh.
"Thật ngại quá." Cậu chống đỡ nhìn về phía Kỷ Hồng, giọng nói bình thản, ngoại trừ hơi thở gấp gáp, dường như làm cho người ta không hề cảm nhận được đau đớn cậu đang gánh chịu, "Tôi đã có người mình thích, rất thích, ai cũng không thể..."
Một giây sau, cổ Lâm Khách căng chặt, cảm thấy khó thở.
Một bóng người màu trắng tức giận, cảm giác vừa lạ vừa quen.
Trong sự hoảng loạn, Cận Thanh Việt bình tĩnh nhìn chằm chú, rất nhiều "người đang theo đuổi" nhìn với ánh mắt không cam lòng.
Lâm Khách lại bị Boss bắt đi!
Người chơi vừa sợ hãi vừa kích động, bởi vì Boss quan trọng nhất để qua cửa đã xuất hiện! Mọi người đều biết rằng việc tặng hoa hồng cho người đàn ông mù là chìa khóa để rời khỏi thị trấn hoa hồng.
"Trời ơi, lại là tên điên này."
"Lúc nào hắn cũng đến vào lúc này, nhanh lên, tranh thủ lúc Giáo chủ chưa đi chúng ta nên về nhà thôi."
"Còn những vị khách này phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm họ mới đến được đây..."
"Khó khăn thì có làm sao? Dù sao họ cũng..."
Người dân trong trấn sợ hãi, người mẹ và người ba bế đứa bé lên, người đàn ông tự giác đứng sát cạnh người phụ nữ.
Không chỉ vậy, tất cả bọn họ đều bắt đầu đến gần Giáo chủ, Lâm Khách nhân cơ hội đó hỏi nhỏ một cô gái đang co rúm vì sợ hãi: "Anh ta hay đến đây à?"
"Ừm." Cô gái còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Giáo chủ bất thình lình vang lên, làm cho cô gái bị nghẹn lại.
Cô gái rụt rè nhìn Giáo chủ.
Lâm Khách: "..."
Gương mặt của cậu vẫn không thay đổi, vẫn nhìn cô gái với sự quan tâm, dường như đang đợi cô ấy trả lời câu hỏi.
Cô gái hơi đỏ mặt.
Cô ngước mắt lên nhìn anh chàng đẹp trai đang hỏi mình, không biết vì sao cảm thấy yên tâm, cô nói thêm: "Đúng thế, Giáo chủ nói đúng, anh ta, anh ta hay đến đây, đó là một người điên, rất đáng sợ."
Nghe được câu trả lời của cô gái, Lâm Khách đăm chiêu.
Ở trước mắt, một người đàn ông trung niên nhìn rất được tín nhiệm đi ra, giống như những người dẫn khác, hắn cũng là một người có ngoại hình đẹp, năm tháng không thể để lại nhiều dấu vết trên người hắn, ngược lại làm cho hắn có sức hút hơn, hắn nói với người đàn ông mù ở trước mặt mọi người: "Nơi này không có thứ anh muốn, xin mời về cho."
"Đúng thế, mau trở về đi."
"Chỉ là một người phụ nữ...Có thể nói gì thật chứ?"
"Nói bậy!" Đột nhiên người đàn ông mù trở nên tức giân, gương mặt của hắn vặn vẹo, "Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã trông một bông hoa hông cho tôi ở đây, hoa hồng đâu? Anh giấu nó ở đâu rồi?"
Rõ ràng lúc hắn đến đây đã đi qua một cánh đồng hoa hồng, hoa hông vây quanh toàn bộ thị trấn, hắn vẫn không ngừng hỏi một câu hỏi, giọng nói khàn khàn quỷ dị.
Lâm Khạc thấy đầu mình "ong ong", dường như có một giọng nói luôn vang lên bên tai cậu.
"Tìm hoa hồng."
"Tìm hoa hồng..."
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo như con rắn nắm lấy cổ tay cậu, Lâm Khách sợ hãi, giật mình tỉnh lại.
Ở bên cạnh, một bóng người màu trắng vụt qua.
Giọng nói của người đàn ông mù cũng biến mất.
Dường như đối phương nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm, nhíu mũi nhạy bén của mình, ngẩng đầu nhìn về hướng giáo chủ đi đến.
Một người đẹp đẽ hào nhoáng, một kẻ chật vật nhếch nhác, tạo thành sự tương phản rất lớn về thị giác.
Dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, người đàn ong mù đã thất bại thảm hại, nhìn qua rất đáng thương.
Ánh mắt của vị Giáo chủ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên rơi trên người người đàn ông mù, "Ở đây, không có thứ anh cần tìm."
Đột nhiên người đàn ông mù yên lặng hoàn toàn, giống như ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói, run rẩy nói: "Không, nhất định tôi phải tìm được nó, tôi đã phiêu dạt nhiều năm như vậy rồi, cho dù là ông trời cũng sẽ thương hại tôi, tôi nguyền rủa tất cả nhưng người lang thang lạc lối như tôi, trừ khi tôi tìm được nó, nếu không, không ai có thể rời khỏi nơi này!"
"Không ai có thể rời khỏi đây..."
Càng nói hắn càng kích động, cơ thể run rấy, hàm răng cắn chặt, giống như muốn nhai nuốt hết thảy nước mắt thành tro tàn.
Được rồi, điều kiện qua cửa rất rõ ràng.
Người chơi lộ ra vẻ không đành lòng nhưng không nói gì, đương nhiên bọn họ không thể cảm nhận được cảm xúc thống khổ của người đàn ông mù, trong lòng chỉ nghĩ, "Trời ơi, lại phải tìm hoa hông cho anh ta, rốt cuộc anh muôn bông nào?" cùng với, "Lại muốn dùng chiêu mê hoặc bằng âm thanh, may mà tôi có đạo cụ."
Người đàn ông mù đang muốn gào thét thêm một lúc nữa, mấy người chơi đau khổ móc đạo cụ ra, đang định dùng đạo cụ, lại nghe thấy giọng nói khá rõ ràng từ trong đám người truyền đến.
"Vậy tại sao anh lại tìm nó?"
Giọng nói mê hoặc dừng lại, người đàn ông mù đang phát cuồng đột nhiên dừng lại ngẩn người.
Người chơi khác và Cận Thanh Việt đều nhìn về phía Lâm Khách.
Mặt Giáo chủ đen lại.
Ánh mắt lạnh lẽo phức tạp của Giáo chủ làm cho sống lưng Lâm Khách phát lạnh, trong lòng thầm kêu khổ.
Phân thân của Lục Chu ở thế giới này đúng là có độc, dường như cậu nói chuyện với người khác một cậu là không vui, nhưng cậu cũng không có cách khác! Cậu là một nhân viên, hơn nữa còn là một nhân viên có ít điểm, sắp mất mạng đến nơi rồi. Đối tượng lần này là một người đàn ông mù, nếu vấn đều của đối phương không được giải quyết, chắc chắn không thể qua cửa.
Tất cả nên vì đối tượng mình phục vụ, đây là kim chỉ nam cơ bản của người lao động.
Lâm Khách nghĩ rất đơn giản, nếu người đàn ông mù đi vào căn nhà gạch đỏ thược về nữ phù thủy, có thể có cơ hội nói chuyện hay không còn khó nói, cho bằng nhân lúc có Giáo chủ áp chế đối phương, trao đổi thêm vài câu.
Đúng là không may, người đàn ông mù không trả lời.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ mê mang, dường như đang nghĩ về chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.
Đúng thế, tại sao hắn lại phải tìm hoa hồng? Đã rất lâu không ai hỏi hắn, trong thoang chốc hắn không biết trả lời như nào.
Mặc dù giọng nói mê hoặc của người đàn ông đã dừng lại, nhưng từng phút giây trôi qua, trong không khí tràn ngập sự nguy hiểm.
Đầu Lâm Khách hơi choáng, tinh mắt phát hiện hoa hồng trong tay Dương Nguyệt ở cách đó không xa bắt đầu tan chảy, lộ ra một cánh hồng mềm mại.
Dương Nguyệt ngẩng đầu, si ngốc nhìn người đàn ông mù, dáng vẻ như "thiếu nữ mới biết yêu."
Ánh mắt Lâm Khách không tự chủ được bị Dương Nguyệt hấp dẫn, không biết vì sao, cậu cảm thấy Dương Nguyệt so với lúc trước có vẻ động lòng người hơn rất nhiều, nếu không phải mái tóc đuôi ngựa dễ nhận biết, dường như không hề nhận ra cùng một người...Kỳ lạ là, ngoại hình vẫn không khác lúc trước.
Vừa tò mò vừa "kinh diễm", Lâm Khách khó hiểu, thậm chí không chú ý hoa hồng trên tay mình đã tan chảy, rất nhiều ánh mắt tham lam, si mê của nhiều người đều rơi trên người mình.
Cuối cùng, tầm mắt của Giáo chủ cũng di chuyển.
Không ổn!
Lâm Khách mê loạn, một phần trăm cảnh giác trong lòng cảnh báo cậu.
Giọng nói của người đàn ông mù lại vang lên, giống như nhạc nền, hắn ta cười si ngốc, bệnh hoạn: "Tại sao à? Cần gì lý do? Đó là bông hồng duy nhất thuộc vê tôi, không có bông hồng nào trên thế giới có thể so sánh, nó chỉ thuộc về tôi."
Đột nhiên Lâm Khách tỉnh lại, đã không biết từ lúc nào, người chơi đã vây kín xung quanh.
"Cậu cũng chỉ thuốc về tôi." Ở gần Lâm Khách nhất chính là Kỷ Hồng, người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh An Nam, không biết tại sao, An Nam lại không ở bên cạnh cô ấy.
Giờ phút này cô ta đang phát cuồng, thay vì nói giống như những người chơi khác, rơi vào cái bẫy của hoa hồng đỏ, chi bằng nói cô ta cố tình không sử dụng đạo cụ để hưởng thụ cảm giác loạn ý tình mê.
Đối với những người chơi cao cấp như bọn họ mà nói, cửa ái khó khăn trong phó bản, có đôi khi chỉ là công cụ để trợ hứng mà thôi.
Từ lúc An Nam nhắc đến đạo cụ bí ẩn trong tay Lâm Khách, cô ta đã thấy hứng thú với anh bạn nhỏ này, giờ đây lại càng cảm thấy hứng hú hơn.
Thấy đối phương sắp dính lên người mình, Lâm Khách nổi cả da gà, nhất thời cảm nhận được sự tức giận khi bị mạo phạm, đột nhiên cậu vung tay, một đấm vào thẳng mặt người phụ nữ ở trước mặt, nhưng đối phương phản ứng rất nhanh, không hề tức giận, ngược lại như say rượu, cười "khanh khách", giơ tay nâng cằm Lâm Khách.
Ánh mắt Lâm Khách lạnh lùng, không khách khí muốn bẻ ngược tay cô.
Đột nhiên, Kỷ Hồng nhâc một sợi dây chuyền vàng treo trên cổ thon dài của mình, kéo ra một chiếc đồng hồ vàng, không biết là làm gì, người chơi xung quanh đều đứng yên tại chỗ, Lâm Khách cũng cứng ngắc cả người, không thể nhúc nhích.
Kỷ Hồng nhẹ nhàng giơ tay lên trước mặt: "Còn chạy được nữa không?"
Dường như cô ta đã khổi phục lại lý trí, thậm chí còn không biết lấy một con dao găm nhỏ từ đâu ra: "Sẽ không đau đâu..."
Từ góc nhìn này, Lâm Khách nhìn thấy cách đó không xa, Cận Thanh Việt đang che chở cho một cô gái phía hoa hồng trắng, ánh mắt nhìn về phía bên này, dường như cũng rất mê mang.
Nhưng không phải kiểu mơ hồ, mà là đang chăm chú quan sát.
Lâm Khách nhíu mày, không biết có phải do mình quá mẫn cảm hay không.
Chỉ là cảnh tượng quá quỷ dị, mọi người không phát hiện ra mình mất lý trí, thế nhưng NPC vẫn đi theo cốt truyện!
Người đàn ông trung nhiên là "bô lão", địa vị rất cao, đang nói chuyện với người đàn ông mù: "Phía đông trấn đều là nhà trống, anh có thể tự tìm chỗ ở, nhưng...Mỗi căn nhà chỉ có hai giường, tốt nhất là nên không có quá nhiều người. Thức ăn trong đó đủ cho anh dùng trong bảy ngày."
Người đàn ông mù rất hài lòng, lẩm bẩm mình chỉ ở trong căn nhà kia, sau đó mỉm cười, từ từ đi sâu vào trong trấn nhỏ.
Đây rõ ràng là gợi ý cho người chơi, lúc này không có mấy ai để ý, người chơi đang miên mang đứng yên tại chỗ, người dân trong trấn đã sớm chạy tán loạn.
Toàn bộ phó bản bị rối loạn dưới sự ảnh hưởng bởi ma thuật của người đàn ông mù và hoa hồng đỏ.
Ngay cả Giáo chủ cũng rất khác thường, trong sự hoảng loạn, trang phục màu trắng của Giáo chủ mờ ảo dưới bóng đêm, trong nháy mắt như sắp hòa tan băng sương, trạng thái của hắn không tốt, ánh mắt rũ xuống, ánh mắt như muốn giết chết người nhìn về phía bên này.
"Nhanh lên, trước khi Giáo chủ quay về, chúng ta nhanh về nhà thôi."
Nhớ đến lời nói lúc trước của những người dân đã rời đi, trái tim Lâm Khách chùng xuống.
Người duy nhất có thể áp chế người đàn ông mù là Giáo chủ, nếu phó bản thiết lập Giáo chủ "không được" vào buổi tối...
Bỗng nhiên ngón tay út trai đau nhói.
Đợi một chút...Đợi một chút...
Nếu cậu có thể khôi phục lại lý trú qua kích thích, vậy...Giáo chủ có thể tỉnh lại nhờ kích thích hay không?
Lâm Khách chưa từng làm chuyện này, trong lúc nhất thời tâm trạng rất phức tạp.
Ở trước mặt, giọng nói của Kỷ Hồng dần nguy hiểm hơn: "Lúc này mà vẫn còn rảnh rổi để ý người khác à?"
Đúng là ma quỷ nói chuyện, Lâm Khách còn chưa kịp chửi bới gì, tay trái đã bị Kỷ Hồng cầm lấy.
Rõ ràng cậu thấy mí mắt Giáo chủ giật giật, trong lòng nhộn nhạo, kiên trì dùng một loại giọng nói rất trào phúng hét lớn: "Sao có thể? Nếu có thì chắc chắn chỉ nghĩ về em."
Trên người Giáo chủ như có thứ gì đó nổ tung, khí áp làm cho hoa hông vừa tan chảy lại đóng băng.
Một tiếng "rắc rắc", giống như thủy tinh vỡ vụn.
Kỷ Hồng sửng sốt, khó tin cúi đầu nhìn, bên ngoài đồng hồ đã nứt một vết rất sâu. Trong lòng cô ta giật thót.
Sau đó, cổ tay đau nhức, dao găm nhỏ văng ra ngoài, thanh niên trước mặt không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả, đẩy mạnh cô ra, vẻ mặt lạnh lùng.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Kỷ Hồng vẫn có thể "tùy cơ ứng biến", khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười vui vẻ, đồng thời kích hoạt đạo cụ bảo vệ cấp S...Phòng vệ trong phó bản không tính là phạm quy.
Cùng lúc đó, trên mặt Lâm Khách hiện lên sự khiếp sợ, trái tim đau nhói.
Loại đau đớn từ trong ra ngoài này, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, gần như làm cơ thể cậu nứt ra.
Lâm Khách nắm chặt hai tay, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Kỷ Hồng.
Kỷ Hồng nở nụ cười đằm thắm với cậu.
Vớ lời hứa của cá nhỏ, cậu sẽ không chết, nhưng sẽ rất chật vật.
Muốn nói gì đó với Kỷ Hồng để kích thích Giáo chủ, Lâm Khách chỉ thấy buồn nôn.
"Cậu thật thú vị." Hết lần này đến lần khách Kỷ Hồng cười mỉa từ từ kích thích cậu, "Trông cũng được, có muôn suy nghĩ tham gia đội chúng tôi hay không? Đạo cụ cho tôi, có thể nói chuyện với chị gái cũng được."
Lâm Khách cười lạnh.
"Thật ngại quá." Cậu chống đỡ nhìn về phía Kỷ Hồng, giọng nói bình thản, ngoại trừ hơi thở gấp gáp, dường như làm cho người ta không hề cảm nhận được đau đớn cậu đang gánh chịu, "Tôi đã có người mình thích, rất thích, ai cũng không thể..."
Một giây sau, cổ Lâm Khách căng chặt, cảm thấy khó thở.
Một bóng người màu trắng tức giận, cảm giác vừa lạ vừa quen.
Trong sự hoảng loạn, Cận Thanh Việt bình tĩnh nhìn chằm chú, rất nhiều "người đang theo đuổi" nhìn với ánh mắt không cam lòng.
Lâm Khách lại bị Boss bắt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.