Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 58
Dương Thông Quái Thú
29/07/2023
Chúc phúc?
Lâm Khách nhìn chằm chằm Giáo chủ, thấy mảng đỏ thẫm trước ngực hắn dẫn lan rộng ra, dượng như trái tim hắn bị người ta đâm một dao, không ngừng ứa máu ra ngoài, nhìn mà thấy sợ.
Cũng khó trách sao người dân trong trấn bảo Giáo chủ bị thương nặng.
Mặc dù Giáo chủ nói mình không bị thượng, cũng là súng mạnh hết đạn, ánh mắt của hắn mất đi sự bình tĩnh và lý trí đã từng có, lồng ngực hắn phập phồng liên tục, dường như cố gắng chống đỡ một tia tinh thần cuối cùng, mới có thể đứng ở đây.
Lúc này, hắn vươn tay phải về phía Lâm Khách, bàn tay không bị "máu tươi" dính vào: "Nhanh đến đây đi, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không thể chúc phúc cho cậu nữa, nắm lấy tay tôi, sau đó cậu sẽ có sức mạnh để tránh bị những thứ xấu xa xâm chiếm."
Nói xong, năm ngón tay khẽ động, lòng bàn tay lại nổi lên một tầng băng sương.
Kênh chat phủ kín "????". Lâm Khách không chạm vào bàn tay phải đầy băng sương của Giáo chủ, ngược lại nhìn tay trái Giáo chủ dang giấu bên trong áo một lúc, sau đó chỉ thản nhiên nói: "Tôi muốn nhận môt chúc phúc khác được không?"
Giáo chủ im lặng.
Lâm Khách đưa ra yêu cầu này, không phải là đột nhiên nghĩ ra. Lúc nãy, cậu quan sát thấy sự thay đổi hoa văn trên áo choàng của Giáo chủ...cánh hoa hông màu vàng thánh địa bị nhuộm đỏ bởi màu "máu", đường chỉ vàng dần lộ rõ dáng vẻ cánh hoa.
Cậu không cho rằng sự thay đổi này là hiệu ứng của phó bản thêm vào cho đẹp, hơn nữa Giáo chủ giơ một tay ra muốn chúc phúc cho cậu...Lâm Khách đoán trong phó bản này tồn taih hai loại chúc phúc khác nhau, chẳng qua không biết vì sao, Giáo chủ lại giấu đi một.
Quả nhiên, sau khi cậu nói muốn chúc phúc khác, ánh mắt giao chủ lộ ra sự do dự.
Một lúc sau, hắn nói, "Đó không phải là chúc phúc, mặc dù nó cho phép cậu có khả năng kỳ lạ, nhưng nó cũng sẽ làm cậu đánh mất chính mình, nó rất nguy hiểm. Đó là lời chúc nguy hiểm."
"Nguy hiểm như thế nào?" Lâm Khách hỏi tiếp.
Giáo chủ im lặng một lát, mới nói: "Cậu sẽ nhìn thấy đến cực hạn, cũng vì thế cậu có thể mất đi sự tỉnh táo và lý trí. Ngay cả khi hương hoa đến chóp mũi, nó cũng sẽ thành ngôn ngữ gợi ý, cậu sẽ thấy sự cám dỗ và âm thanh của ma quỷ."
Hóa ra việc lựa chọn chúc phúc của hoa hồng tắng có thể miễn nhiễm được ô nhiễm tinh thần, chọn chúc phúc hoa hồng đỏ có thể tích hợp vào ô nhiêm tĩnh thần.
Từ góc độ an toàn, chắc chắn sẽ chọn chúc phúc hoa hồng trắng, nhưng từ góc nhìn để qua cửa, Lâm Khách lại cho rằng chúc phúc hoa hồng đỏ có ích hơn...Có lẽ sau khi nhận được chúc phúc này, cậu có thể nghe hiểu được điều phù thủy muốn nói, sẽ biết được toàn bộ câu chuyện.
Lâm Khách gật đầu: "Được, vậy tôi chọn loại chúc phúc này."
"Vậy thì như cậu mong muốn." Cuối cùng Giáo chủ cũng đồng ý, ánh mắt sáng lên, rút bàn tay phải lạnh lẽo về, vươn tay trái ra đặt nhẹ lên vai Lâm Khách.
Bàn tay trái của hắn to và nóng, Lâm Khách cảm thấy một dòng nước ấm từ đầu vai chảy xuống, sự tê dại len đến tứ chi, tựa như có hàng vạn lông chim vờn trên da cậu, chạm đến tim cậu, làm tim câu tê dại.
Cậu không tự chủ được mím môi, ý muốn lui về sau một bước. Nhưng người đàn ông trước mặt không để ý, nắm chặt lấy vai cậu, nghiêm túc nhắm mắt, khẽ mím mỗi, dường như đang đọc chú ngữ gì đó.
Lâm Khách tê dại cả người.
Dần dần, một cảm giác kỳ lạ dần chiếm lấy cơ thể và tâm trí cậu.
Giống như một bộ phim huyền huyễn cậu đã từng xem, có tinh linh gió, tinh linh hoa, tất cả sinh vât đều có ngôn ngữ.
Bây giờ, cậu cũng nghe thấy nó.
Âm thanh bên tai trở nên rõ ràng, là gió đang nói chuyện với cậu.
"A! cậu ấy có thể nghe thấy chúng ta!"
"Hì hì, cậu bé đáng yêu, chào mừng cậu đến với thị trấn hoa hồng!"
"Ngẩng đầu lên để tôi chải tóc cho cậu, rồi tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ về Giáo chủ ~"
Câu cuối cùng, trực tiếp thổi vào tai Lâm Khách, cậu kinh hãi ngẩng đầu, sau đó tóc rối bị một cơn gió nhẹ thổi lên, lộ ra hai đôi mắt ngạc nhiên, hai con ngươi sáng linh động của cậu.
Lâm Khách nhìn chằm chằm Giáo chủ, thấy mảng đỏ thẫm trước ngực hắn dẫn lan rộng ra, dượng như trái tim hắn bị người ta đâm một dao, không ngừng ứa máu ra ngoài, nhìn mà thấy sợ.
Cũng khó trách sao người dân trong trấn bảo Giáo chủ bị thương nặng.
Mặc dù Giáo chủ nói mình không bị thượng, cũng là súng mạnh hết đạn, ánh mắt của hắn mất đi sự bình tĩnh và lý trí đã từng có, lồng ngực hắn phập phồng liên tục, dường như cố gắng chống đỡ một tia tinh thần cuối cùng, mới có thể đứng ở đây.
Lúc này, hắn vươn tay phải về phía Lâm Khách, bàn tay không bị "máu tươi" dính vào: "Nhanh đến đây đi, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không thể chúc phúc cho cậu nữa, nắm lấy tay tôi, sau đó cậu sẽ có sức mạnh để tránh bị những thứ xấu xa xâm chiếm."
Nói xong, năm ngón tay khẽ động, lòng bàn tay lại nổi lên một tầng băng sương.
Kênh chat phủ kín "????". Lâm Khách không chạm vào bàn tay phải đầy băng sương của Giáo chủ, ngược lại nhìn tay trái Giáo chủ dang giấu bên trong áo một lúc, sau đó chỉ thản nhiên nói: "Tôi muốn nhận môt chúc phúc khác được không?"
Giáo chủ im lặng.
Lâm Khách đưa ra yêu cầu này, không phải là đột nhiên nghĩ ra. Lúc nãy, cậu quan sát thấy sự thay đổi hoa văn trên áo choàng của Giáo chủ...cánh hoa hông màu vàng thánh địa bị nhuộm đỏ bởi màu "máu", đường chỉ vàng dần lộ rõ dáng vẻ cánh hoa.
Cậu không cho rằng sự thay đổi này là hiệu ứng của phó bản thêm vào cho đẹp, hơn nữa Giáo chủ giơ một tay ra muốn chúc phúc cho cậu...Lâm Khách đoán trong phó bản này tồn taih hai loại chúc phúc khác nhau, chẳng qua không biết vì sao, Giáo chủ lại giấu đi một.
Quả nhiên, sau khi cậu nói muốn chúc phúc khác, ánh mắt giao chủ lộ ra sự do dự.
Một lúc sau, hắn nói, "Đó không phải là chúc phúc, mặc dù nó cho phép cậu có khả năng kỳ lạ, nhưng nó cũng sẽ làm cậu đánh mất chính mình, nó rất nguy hiểm. Đó là lời chúc nguy hiểm."
"Nguy hiểm như thế nào?" Lâm Khách hỏi tiếp.
Giáo chủ im lặng một lát, mới nói: "Cậu sẽ nhìn thấy đến cực hạn, cũng vì thế cậu có thể mất đi sự tỉnh táo và lý trí. Ngay cả khi hương hoa đến chóp mũi, nó cũng sẽ thành ngôn ngữ gợi ý, cậu sẽ thấy sự cám dỗ và âm thanh của ma quỷ."
Hóa ra việc lựa chọn chúc phúc của hoa hồng tắng có thể miễn nhiễm được ô nhiễm tinh thần, chọn chúc phúc hoa hồng đỏ có thể tích hợp vào ô nhiêm tĩnh thần.
Từ góc độ an toàn, chắc chắn sẽ chọn chúc phúc hoa hồng trắng, nhưng từ góc nhìn để qua cửa, Lâm Khách lại cho rằng chúc phúc hoa hồng đỏ có ích hơn...Có lẽ sau khi nhận được chúc phúc này, cậu có thể nghe hiểu được điều phù thủy muốn nói, sẽ biết được toàn bộ câu chuyện.
Lâm Khách gật đầu: "Được, vậy tôi chọn loại chúc phúc này."
"Vậy thì như cậu mong muốn." Cuối cùng Giáo chủ cũng đồng ý, ánh mắt sáng lên, rút bàn tay phải lạnh lẽo về, vươn tay trái ra đặt nhẹ lên vai Lâm Khách.
Bàn tay trái của hắn to và nóng, Lâm Khách cảm thấy một dòng nước ấm từ đầu vai chảy xuống, sự tê dại len đến tứ chi, tựa như có hàng vạn lông chim vờn trên da cậu, chạm đến tim cậu, làm tim câu tê dại.
Cậu không tự chủ được mím môi, ý muốn lui về sau một bước. Nhưng người đàn ông trước mặt không để ý, nắm chặt lấy vai cậu, nghiêm túc nhắm mắt, khẽ mím mỗi, dường như đang đọc chú ngữ gì đó.
Lâm Khách tê dại cả người.
Dần dần, một cảm giác kỳ lạ dần chiếm lấy cơ thể và tâm trí cậu.
Giống như một bộ phim huyền huyễn cậu đã từng xem, có tinh linh gió, tinh linh hoa, tất cả sinh vât đều có ngôn ngữ.
Bây giờ, cậu cũng nghe thấy nó.
Âm thanh bên tai trở nên rõ ràng, là gió đang nói chuyện với cậu.
"A! cậu ấy có thể nghe thấy chúng ta!"
"Hì hì, cậu bé đáng yêu, chào mừng cậu đến với thị trấn hoa hồng!"
"Ngẩng đầu lên để tôi chải tóc cho cậu, rồi tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ về Giáo chủ ~"
Câu cuối cùng, trực tiếp thổi vào tai Lâm Khách, cậu kinh hãi ngẩng đầu, sau đó tóc rối bị một cơn gió nhẹ thổi lên, lộ ra hai đôi mắt ngạc nhiên, hai con ngươi sáng linh động của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.