Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi
Chương 18: Chỉ có tôi mới thỏa mãn được em thôi.(H)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
31/05/2024
Theo thời gian mảnh vải rơi trên sàn ngày một nhiều, bên trong không gian cũng không ngừng quanh quẩn tiếng rên rỉ yêu kiều cùng tiếng thở dốc quyến rũ gợi tình.
Người con gái giống như bị bỏ thuốc, nhiệt tình mở rộng bản thân không chút giữ lại mặc người đàn ông chiếm đoạt.
Người đàn ông đó chính là độc của cô. Chất độc mạnh mẽ trong lúc vô tình ngỡ như đã thấm vào tận máu thịt từ lâu.
"Ư ha thầy a..."
"Mộng Mộng... Em khít quá... Nào, thả lỏng..."
"Ư ư..."
Cô vô thức lắc đầu lại không phải để từ chối. Chỉ vì khoái cảm từ những đầu ngón tay đang làm loạn đóa hoa đã bị lãng quên chẳng rõ là bao lâu lại giống như vẫn còn tươi mới trinh nguyên. Những cái hôn mút nơi bầu ngực mềm mại khiến cô oằn mình ngưỡng cổ không ngừng hút khí.
"Aaa!"
Đợi đóa hoa kia thuần thục nuốt vào vật cự đại không giống hiểu biết của mình lại giống như đã quen từ lâu, Thịnh Nhan Tuyền thét dài một tiếng rồi xịu lơ trên vai người đàn ông.
Nhưng trời đã định cô không thể nghỉ ngơi được từ trong cao trào vừa tới. Mà bởi vì cô lên đỉnh nên hang động kia trở nên ướt át, chẳng khác nào mở đường cho con quái vật đang hưng phấn vì được khai trai tiến quân thần tốc.
"A hức hức không... Không... Chậm a..."
"Được..."
Người đàn ông có thể xem là lần đầu đao thật kiếm thật ra trận lại không có sự ngây ngô như thanh niên mới lớn. Bản năng đàn ông khiến hắn với đầy đủ lý thuyết lại dễ dàng vận dụng vào trong thực tiễn mà chín nông một sâu lại sâu đến tận cùng, chọc người con gái trên người hắn không ngừng hét lớn, thở dốc yêu kiều vì hắn.
Hắn chậm, nhưng mà cái chậm kia chỉ có càng giày vò người, khiến cho khoái cảm cô chưa từng trải qua mãnh liệt như vậy lại càng thêm chết người.
Cảm nhận bên dưới không ngừng xoắn xuýt, tay lại đập bộp bộp vào lưng mình, giống như chê mình chậm, Khương đại tổng tài động tác trên thân vẫn không một khắc nào ngừng, miệng lại oán trách: "Sao em lại khó chiều như thế... Hừ!"
Hắn lại không biết lời nói của hắn vô tình đã trở thành thuốc giải, khiến cho Thịnh Nhan Tuyền trước đó bởi vì hắn chậm mà hòa hoãn lại một chút triệt để tỉnh táo.
Sau khi nhận ra tình huống gì đang xảy ra, cô xấu hổ lại giận dỗi vô cớ vùi đầu vào hỏm vai người đàn ông, tay lại càng ra sức đập bộp bộp vào ngực hắn. Trong lúc vô tình lướt qua hạ thân đang không ngừng mập hợp của hai người, kích thích từ thị giác quá lớn khiến cô rùng mình lại ngượng đến chín mặt, hai mắt nhắm tịt không dám mở ra. Sự xấu hổ của cô bất giác khiến cho mị thịt bên trong hang động kia càng thêm co rút, mút chặt đến mức ai đó đều muốn điên.
"Sao thầy a..."
Giống như nghe ra sự khác thường trong giọng nói đứt quãng của cô, Khương Tình khựng lại một chút. Sau đó giống như đáp lại cô, hai tay hắn siết chặt bờ mông trước mặt, mạnh mẽ đem nó dập xuống. Bên tai nghe âm thanh hét toáng, ánh mắt lại bị dáng vẻ duỗi lưng ưỡn mông vì khoái cảm của cô chọc ghẹo, đáy mắt hắn càng thêm nhiệt liệt, lấp lóe ánh đỏ điên cuồng.
"Là em đáp lại tôi, sao giờ em còn hỏi?"
"Không phải aaaa..."
Người con gái theo bản năng phản bác, lại vô thức thét chói tai vì hành vi mạnh bạo của hắn.
Khương Tình cười trào phúng, động tác dưới thân vẫn mạnh mẽ như vậy: "Em đúng là quỷ lật lọng."
"Không aa ư ư..."
"Em xem, nó có bao nhiêu muốn tôi."
"Ứ a!"
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hành động của hắn bỗng trở nên ngày càng ác liệt, ác ý dọng mạnh vào cái miệng nhỏ ẩn sâu nơi hang động chật hẹp của cô, bá đạo lại không chút thương xót muốn phá tan nó. Ngoài miệng hắn lại nghiến răng nói: "Nó chặt như vậy, nhất định gã ta chưa làm tới đi?"
"Ư đừng... Nói aaa..."
"Được, tôi không nói."
Dù sao hắn cũng không muốn so đo. Vừa khiến mình khó chịu lại vô tình nhắc nhở cho người con gái rào cản giữa họ mà không thể toàn tâm toàn ý vì hắn.
"Chỉ có tôi mới thỏa mãn được em thôi..."
Nhưng hắn vẫn tranh thủ khẳng định năng lực. Nghe người con gái không ngừng rên rĩ như đã đánh mất lý trí, hắn thỏa mãn, lại càng làm càng hăng. D.ục vọng đè nén nhiều năm như chỉ đợi một khoảnh khắc này mà phóng thích ra.
Phốc phốc...
Bên trong không gian nơi phòng khách xa hoa dưới ánh hoàng hôn dần lụi nhất thời chỉ còn lại tiếng thân thể mập hợp đầy khăng khít cùng tiếng thở dốc của hai con người.
Hai kẻ lạc đường cuối cùng đã tìm đúng nhau. Thứ cảm xúc như có như không kia liền điên cuồng mà bùng nổ.
...
Trong lúc mê mang, cô ngỡ mình đang mơ.
Cô nghe thấy người đàn ông trong mơ vừa chiếm hữu cô vừa nói: "Cho dù là nhân sinh thế nào, em vẫn thuộc về tôi thôi, Nhan Tuyền."
Lời nói bá đạo lại nồng đậm cảm tình như muốn nhấn chìm cô cũng khiến cô choàng tỉnh từ trong mộng mị.
Nhưng cô chẳng ngờ được rằng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt sáng trong mang theo non nớt cùng tò mò đang chăm chú nhìn mình. Cô đứng hình.
Não cô tê liệt.
Vụ gì đây?
Nhưng chưa đợi cô lý giải được thì đỉnh đầu đã vang lên một tiếng thở nam tính nặng nề. Nó chui vào tai cô lại mang theo âm sắc mị hoặc quyến rũ khiến da đầu cô tê dại.
Não cô đùng một cái nổ tung.
Đè mè... Đè mè! Đè mè!!!!!
Soát!
Cái chăn lập tức phủ kín đầu cô.
Cô ở trong chăn lại điên cuồng rên la một trận trong nội tâm nữa nhưng vẫn không giải tỏa hết được nổi lòng của mình lúc này. Đợi cô phát hiện mình không một mảnh vải che thân, bên cạnh còn ẩn hiện một thân hình khiến người chảy nước miếng, cô triệt để bùng nổ.
"Thầy biến ra ngoài cho em!!!"
...
Hơn nửa tiếng sau Thịnh Nhan Tuyền mới lủi thủi đi xuống nhà.
Bởi vì tìm mãi không thấy đồ của mình nên cô buộc lòng phải mặc áo tắm mà đi xuống.
Lúc cô xuống, hai cha con nhà kia đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa... À không, chỉ có Duật bé bỏng ngồi đoan chính, hai tay đặt trên dùi, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đường hoàng đáng yêu. Còn ai đó bởi vì bị cô chiếm phòng, cũng không biết đến phòng khác vệ sinh mà mặc đại một cái quần tứ giác chẳng có tí tác dụng gì, phanh cơ bụng sáu múi ngồi dạng chân thoải mái dựa lưng vào ghế. Lúc nhìn thấy cô thì ánh mắt như sói đói khiến cô rùng cả mình.
Ký ức hôm qua lại ùa về, không chỉ mặt cô mà toàn thân cô đều cảm thấy không ổn.
Vết tích về trận điên cuồng không có tiết chế ngày hôm qua không chỉ khiến cô bủn rủn toàn thân mà còn đánh nát quan điểm của cô về việc làm tình nữa. Cô vốn chẳng muốn nghĩ, nhưng mà tại sao người với người lại khác nhau đến vậy. Rồi hiện tại cô càng chắc chắn vấn đề chăn gối không hòa hợp trước đây là do Phạm Hữu Minh không bằng người. Ngẫm lại hôm qua xem... Quả thật là điên long đảo phượng, không có khoái cảm nhất, chỉ có khoái cảm hơn. Cô gần như là chết đi sống lại giữa khoái cảm không thể tưởng tượng được, rồi lại tự trầm mê vào đó.
Đối với chuyện này thật ra cô không có để trong lòng như vậy. Cô cũng không phải thiếu nữ mười tám nữa. Lúc sáng cô phản ứng như vậy cũng là vì người đàn ông kia đẩy cô vào tình huống khó xử. May mà hắn biết điều mang theo đứa con đang tò mò của mình rời đi, nếu không cô có chết cũng phải đại chiến sống còn với hắn.
Ở giữa lúc không khí càng ngày càng kỳ quái, âm thanh của Duật bé bỏng khẽ khàng vang lên: "Cô ơi, con đói bụng."
Người con gái giống như bị bỏ thuốc, nhiệt tình mở rộng bản thân không chút giữ lại mặc người đàn ông chiếm đoạt.
Người đàn ông đó chính là độc của cô. Chất độc mạnh mẽ trong lúc vô tình ngỡ như đã thấm vào tận máu thịt từ lâu.
"Ư ha thầy a..."
"Mộng Mộng... Em khít quá... Nào, thả lỏng..."
"Ư ư..."
Cô vô thức lắc đầu lại không phải để từ chối. Chỉ vì khoái cảm từ những đầu ngón tay đang làm loạn đóa hoa đã bị lãng quên chẳng rõ là bao lâu lại giống như vẫn còn tươi mới trinh nguyên. Những cái hôn mút nơi bầu ngực mềm mại khiến cô oằn mình ngưỡng cổ không ngừng hút khí.
"Aaa!"
Đợi đóa hoa kia thuần thục nuốt vào vật cự đại không giống hiểu biết của mình lại giống như đã quen từ lâu, Thịnh Nhan Tuyền thét dài một tiếng rồi xịu lơ trên vai người đàn ông.
Nhưng trời đã định cô không thể nghỉ ngơi được từ trong cao trào vừa tới. Mà bởi vì cô lên đỉnh nên hang động kia trở nên ướt át, chẳng khác nào mở đường cho con quái vật đang hưng phấn vì được khai trai tiến quân thần tốc.
"A hức hức không... Không... Chậm a..."
"Được..."
Người đàn ông có thể xem là lần đầu đao thật kiếm thật ra trận lại không có sự ngây ngô như thanh niên mới lớn. Bản năng đàn ông khiến hắn với đầy đủ lý thuyết lại dễ dàng vận dụng vào trong thực tiễn mà chín nông một sâu lại sâu đến tận cùng, chọc người con gái trên người hắn không ngừng hét lớn, thở dốc yêu kiều vì hắn.
Hắn chậm, nhưng mà cái chậm kia chỉ có càng giày vò người, khiến cho khoái cảm cô chưa từng trải qua mãnh liệt như vậy lại càng thêm chết người.
Cảm nhận bên dưới không ngừng xoắn xuýt, tay lại đập bộp bộp vào lưng mình, giống như chê mình chậm, Khương đại tổng tài động tác trên thân vẫn không một khắc nào ngừng, miệng lại oán trách: "Sao em lại khó chiều như thế... Hừ!"
Hắn lại không biết lời nói của hắn vô tình đã trở thành thuốc giải, khiến cho Thịnh Nhan Tuyền trước đó bởi vì hắn chậm mà hòa hoãn lại một chút triệt để tỉnh táo.
Sau khi nhận ra tình huống gì đang xảy ra, cô xấu hổ lại giận dỗi vô cớ vùi đầu vào hỏm vai người đàn ông, tay lại càng ra sức đập bộp bộp vào ngực hắn. Trong lúc vô tình lướt qua hạ thân đang không ngừng mập hợp của hai người, kích thích từ thị giác quá lớn khiến cô rùng mình lại ngượng đến chín mặt, hai mắt nhắm tịt không dám mở ra. Sự xấu hổ của cô bất giác khiến cho mị thịt bên trong hang động kia càng thêm co rút, mút chặt đến mức ai đó đều muốn điên.
"Sao thầy a..."
Giống như nghe ra sự khác thường trong giọng nói đứt quãng của cô, Khương Tình khựng lại một chút. Sau đó giống như đáp lại cô, hai tay hắn siết chặt bờ mông trước mặt, mạnh mẽ đem nó dập xuống. Bên tai nghe âm thanh hét toáng, ánh mắt lại bị dáng vẻ duỗi lưng ưỡn mông vì khoái cảm của cô chọc ghẹo, đáy mắt hắn càng thêm nhiệt liệt, lấp lóe ánh đỏ điên cuồng.
"Là em đáp lại tôi, sao giờ em còn hỏi?"
"Không phải aaaa..."
Người con gái theo bản năng phản bác, lại vô thức thét chói tai vì hành vi mạnh bạo của hắn.
Khương Tình cười trào phúng, động tác dưới thân vẫn mạnh mẽ như vậy: "Em đúng là quỷ lật lọng."
"Không aa ư ư..."
"Em xem, nó có bao nhiêu muốn tôi."
"Ứ a!"
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hành động của hắn bỗng trở nên ngày càng ác liệt, ác ý dọng mạnh vào cái miệng nhỏ ẩn sâu nơi hang động chật hẹp của cô, bá đạo lại không chút thương xót muốn phá tan nó. Ngoài miệng hắn lại nghiến răng nói: "Nó chặt như vậy, nhất định gã ta chưa làm tới đi?"
"Ư đừng... Nói aaa..."
"Được, tôi không nói."
Dù sao hắn cũng không muốn so đo. Vừa khiến mình khó chịu lại vô tình nhắc nhở cho người con gái rào cản giữa họ mà không thể toàn tâm toàn ý vì hắn.
"Chỉ có tôi mới thỏa mãn được em thôi..."
Nhưng hắn vẫn tranh thủ khẳng định năng lực. Nghe người con gái không ngừng rên rĩ như đã đánh mất lý trí, hắn thỏa mãn, lại càng làm càng hăng. D.ục vọng đè nén nhiều năm như chỉ đợi một khoảnh khắc này mà phóng thích ra.
Phốc phốc...
Bên trong không gian nơi phòng khách xa hoa dưới ánh hoàng hôn dần lụi nhất thời chỉ còn lại tiếng thân thể mập hợp đầy khăng khít cùng tiếng thở dốc của hai con người.
Hai kẻ lạc đường cuối cùng đã tìm đúng nhau. Thứ cảm xúc như có như không kia liền điên cuồng mà bùng nổ.
...
Trong lúc mê mang, cô ngỡ mình đang mơ.
Cô nghe thấy người đàn ông trong mơ vừa chiếm hữu cô vừa nói: "Cho dù là nhân sinh thế nào, em vẫn thuộc về tôi thôi, Nhan Tuyền."
Lời nói bá đạo lại nồng đậm cảm tình như muốn nhấn chìm cô cũng khiến cô choàng tỉnh từ trong mộng mị.
Nhưng cô chẳng ngờ được rằng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt sáng trong mang theo non nớt cùng tò mò đang chăm chú nhìn mình. Cô đứng hình.
Não cô tê liệt.
Vụ gì đây?
Nhưng chưa đợi cô lý giải được thì đỉnh đầu đã vang lên một tiếng thở nam tính nặng nề. Nó chui vào tai cô lại mang theo âm sắc mị hoặc quyến rũ khiến da đầu cô tê dại.
Não cô đùng một cái nổ tung.
Đè mè... Đè mè! Đè mè!!!!!
Soát!
Cái chăn lập tức phủ kín đầu cô.
Cô ở trong chăn lại điên cuồng rên la một trận trong nội tâm nữa nhưng vẫn không giải tỏa hết được nổi lòng của mình lúc này. Đợi cô phát hiện mình không một mảnh vải che thân, bên cạnh còn ẩn hiện một thân hình khiến người chảy nước miếng, cô triệt để bùng nổ.
"Thầy biến ra ngoài cho em!!!"
...
Hơn nửa tiếng sau Thịnh Nhan Tuyền mới lủi thủi đi xuống nhà.
Bởi vì tìm mãi không thấy đồ của mình nên cô buộc lòng phải mặc áo tắm mà đi xuống.
Lúc cô xuống, hai cha con nhà kia đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa... À không, chỉ có Duật bé bỏng ngồi đoan chính, hai tay đặt trên dùi, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đường hoàng đáng yêu. Còn ai đó bởi vì bị cô chiếm phòng, cũng không biết đến phòng khác vệ sinh mà mặc đại một cái quần tứ giác chẳng có tí tác dụng gì, phanh cơ bụng sáu múi ngồi dạng chân thoải mái dựa lưng vào ghế. Lúc nhìn thấy cô thì ánh mắt như sói đói khiến cô rùng cả mình.
Ký ức hôm qua lại ùa về, không chỉ mặt cô mà toàn thân cô đều cảm thấy không ổn.
Vết tích về trận điên cuồng không có tiết chế ngày hôm qua không chỉ khiến cô bủn rủn toàn thân mà còn đánh nát quan điểm của cô về việc làm tình nữa. Cô vốn chẳng muốn nghĩ, nhưng mà tại sao người với người lại khác nhau đến vậy. Rồi hiện tại cô càng chắc chắn vấn đề chăn gối không hòa hợp trước đây là do Phạm Hữu Minh không bằng người. Ngẫm lại hôm qua xem... Quả thật là điên long đảo phượng, không có khoái cảm nhất, chỉ có khoái cảm hơn. Cô gần như là chết đi sống lại giữa khoái cảm không thể tưởng tượng được, rồi lại tự trầm mê vào đó.
Đối với chuyện này thật ra cô không có để trong lòng như vậy. Cô cũng không phải thiếu nữ mười tám nữa. Lúc sáng cô phản ứng như vậy cũng là vì người đàn ông kia đẩy cô vào tình huống khó xử. May mà hắn biết điều mang theo đứa con đang tò mò của mình rời đi, nếu không cô có chết cũng phải đại chiến sống còn với hắn.
Ở giữa lúc không khí càng ngày càng kỳ quái, âm thanh của Duật bé bỏng khẽ khàng vang lên: "Cô ơi, con đói bụng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.