Chương 14
Diên Tự Nhĩ
28/09/2024
Từ San San biết mình không còn đường lui, cô ấy rất cố gắng, cũng rất chăm chỉ học hỏi, sau khi quản lý cũ nghỉ việc đã thay tôi đảm nhiệm vị trí đó.
Từ San San và Lâm Tĩnh, đôi bạn thân trong nguyên tác, đã hành hạ lẫn nhau một thời gian, sau đó vì Lâm Tĩnh quá kiêu ngạo, ngông cuồng, sụp đổ sự nghiệp một lần, Từ San San nắm được quyền chủ động, cuối cùng không phải chịu đựng dưới tay cô ta nữa.
Tôi nghiêm túc dẫn dắt cô ấy một năm, giao công ty cho cô ấy, để cô ấy đạt được tự do tài chính, con gái cô ấy gọi tôi là mẹ nuôi.
Rất lâu sau, Lâm Việt mới biết chúng tôi hợp tác với nhau, anh ta rất sốc, cũng rất hoảng hốt, sau đó phát hiện chúng tôi thực sự chỉ cùng nhau làm việc, không liên quan gì đến anh ta, cũng căn bản không có hứng thú với anh ta, lúc này mới yên tâm.
Nhưng anh ta từ đầu đến cuối không dám gặp mặt Từ San San để ăn cơm, lần duy nhất bọn họ gọi điện thoại là khi Từ San San tìm tôi để đối chiếu hợp đồng.
Anh ta vừa nhấc máy, cô ấy lập tức nói "Sao anh lại tự tiện động vào điện thoại của người khác".
Lâm Việt tức đến c.h.ế.t đi sống lại: "Sao tôi lại không thể nghe điện thoại của cô ấy?"
Từ đó về sau, trong mắt Từ San San, anh ta chỉ là "gã đàn ông đó", hơn nữa giống như tất cả các chị em bạn dì trên đời, cô ấy cảm thấy anh ta có chút không xứng với tôi.
Nói thêm về Tống Minh, thấy Từ San San bỏ đi, lại phát triển tốt như vậy, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, rạng rỡ như thế, liền quay lại quấy rối cô ấy.
Từ San San nói: "Tôi rất bận, anh hẹn lịch với trợ lý của tôi đi."
Sau đó lịch hẹn bị đẩy tới tận hai năm sau.
Tống Minh làm ầm ĩ ở công ty, làm ầm ĩ ở nhà cô ấy, nhưng không có giấy đăng ký kết hôn nên không bị coi là bạo lực gia đình, bị bắt đi giam giữ.
Ngày anh ta ra ngoài, Lâm Việt còn mắng anh ta một trận, nói anh ta trong chuyện này rất khốn nạn, phẩm chất thấp kém! Không ra dáng đàn ông.
Sau đó anh ta ngoan ngoãn hơn nhiều.
Tống Minh rất sợ Lâm Việt không để ý đến anh ta, có chút hơi ẻo lả.
Tôi nói với Từ San San: "Cô đúng là con gái trời chọn, số mệnh đã định sẵn không có tờ giấy hôn thú đó, cũng chẳng cần thời gian suy nghĩ ly hôn gì cả, đến con gái cũng sinh xong trước cả khi bắt đầu sự nghiệp."
Từ San San bây giờ cũng nhìn nhận mọi chuyện rất lạc quan: "Tống Minh đúng là đồ bỏ đi, nhưng con gái của tôi vừa xinh vừa thông minh, cả người từ trên xuống dưới chỉ có nhiễm sắc thể X là đáng để ý."
Sau đó Từ San San đến với một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi trong công ty chúng tôi.
Cô ấy nâng đỡ anh chàng "phi công trẻ" đó, anh chàng này giành được giải Ảnh đế, vừa khóc vừa nói muốn chăm sóc con cho cô ấy, không cho chăm sóc thì sẽ hủy hợp đồng.
Tôi nói vậy thì nhanh lên, đến với nhau đi, hủy hợp đồng thì báo cáo tài chính năm sau của tôi biết làm sao đây!
Hai người liền sống chung với nhau.
Lâm Việt biết chuyện này, ghen tị đến biến dạng: "Tại sao đến bây giờ anh vẫn chỉ là bạn trai? Anh không xứng cưới em sao?"
"Người ta chỉ sống chung thôi mà."
"Chúng ta thậm chí còn chẳng sống chung!" Lâm Việt Việt càng nói càng tủi thân, "Tại sao lại như vậy chứ? Em như thế này anh thấy bất an lắm, ngày nào anh cũng bận tối mặt tối mày, về đến nhà còn phải lái xe mất nửa tiếng đi tìm em, có khi em còn chẳng có ở đó, anh cũng không biết em đang ở đâu, với ai. Đến WeChat em cũng không thèm trả lời anh!"
"Vậy thì anh dọn đến ở cùng em đi."
Từ San San và Lâm Tĩnh, đôi bạn thân trong nguyên tác, đã hành hạ lẫn nhau một thời gian, sau đó vì Lâm Tĩnh quá kiêu ngạo, ngông cuồng, sụp đổ sự nghiệp một lần, Từ San San nắm được quyền chủ động, cuối cùng không phải chịu đựng dưới tay cô ta nữa.
Tôi nghiêm túc dẫn dắt cô ấy một năm, giao công ty cho cô ấy, để cô ấy đạt được tự do tài chính, con gái cô ấy gọi tôi là mẹ nuôi.
Rất lâu sau, Lâm Việt mới biết chúng tôi hợp tác với nhau, anh ta rất sốc, cũng rất hoảng hốt, sau đó phát hiện chúng tôi thực sự chỉ cùng nhau làm việc, không liên quan gì đến anh ta, cũng căn bản không có hứng thú với anh ta, lúc này mới yên tâm.
Nhưng anh ta từ đầu đến cuối không dám gặp mặt Từ San San để ăn cơm, lần duy nhất bọn họ gọi điện thoại là khi Từ San San tìm tôi để đối chiếu hợp đồng.
Anh ta vừa nhấc máy, cô ấy lập tức nói "Sao anh lại tự tiện động vào điện thoại của người khác".
Lâm Việt tức đến c.h.ế.t đi sống lại: "Sao tôi lại không thể nghe điện thoại của cô ấy?"
Từ đó về sau, trong mắt Từ San San, anh ta chỉ là "gã đàn ông đó", hơn nữa giống như tất cả các chị em bạn dì trên đời, cô ấy cảm thấy anh ta có chút không xứng với tôi.
Nói thêm về Tống Minh, thấy Từ San San bỏ đi, lại phát triển tốt như vậy, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, rạng rỡ như thế, liền quay lại quấy rối cô ấy.
Từ San San nói: "Tôi rất bận, anh hẹn lịch với trợ lý của tôi đi."
Sau đó lịch hẹn bị đẩy tới tận hai năm sau.
Tống Minh làm ầm ĩ ở công ty, làm ầm ĩ ở nhà cô ấy, nhưng không có giấy đăng ký kết hôn nên không bị coi là bạo lực gia đình, bị bắt đi giam giữ.
Ngày anh ta ra ngoài, Lâm Việt còn mắng anh ta một trận, nói anh ta trong chuyện này rất khốn nạn, phẩm chất thấp kém! Không ra dáng đàn ông.
Sau đó anh ta ngoan ngoãn hơn nhiều.
Tống Minh rất sợ Lâm Việt không để ý đến anh ta, có chút hơi ẻo lả.
Tôi nói với Từ San San: "Cô đúng là con gái trời chọn, số mệnh đã định sẵn không có tờ giấy hôn thú đó, cũng chẳng cần thời gian suy nghĩ ly hôn gì cả, đến con gái cũng sinh xong trước cả khi bắt đầu sự nghiệp."
Từ San San bây giờ cũng nhìn nhận mọi chuyện rất lạc quan: "Tống Minh đúng là đồ bỏ đi, nhưng con gái của tôi vừa xinh vừa thông minh, cả người từ trên xuống dưới chỉ có nhiễm sắc thể X là đáng để ý."
Sau đó Từ San San đến với một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi trong công ty chúng tôi.
Cô ấy nâng đỡ anh chàng "phi công trẻ" đó, anh chàng này giành được giải Ảnh đế, vừa khóc vừa nói muốn chăm sóc con cho cô ấy, không cho chăm sóc thì sẽ hủy hợp đồng.
Tôi nói vậy thì nhanh lên, đến với nhau đi, hủy hợp đồng thì báo cáo tài chính năm sau của tôi biết làm sao đây!
Hai người liền sống chung với nhau.
Lâm Việt biết chuyện này, ghen tị đến biến dạng: "Tại sao đến bây giờ anh vẫn chỉ là bạn trai? Anh không xứng cưới em sao?"
"Người ta chỉ sống chung thôi mà."
"Chúng ta thậm chí còn chẳng sống chung!" Lâm Việt Việt càng nói càng tủi thân, "Tại sao lại như vậy chứ? Em như thế này anh thấy bất an lắm, ngày nào anh cũng bận tối mặt tối mày, về đến nhà còn phải lái xe mất nửa tiếng đi tìm em, có khi em còn chẳng có ở đó, anh cũng không biết em đang ở đâu, với ai. Đến WeChat em cũng không thèm trả lời anh!"
"Vậy thì anh dọn đến ở cùng em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.