Tôi Thành Bạn Gái Mang Thai Của Thanh Niên Trí Thức
Chương 2: Hiểu Rõ Tình Hình 2
Linh Khê
23/06/2024
Chuyện gì thế này? Nếu không thể sinh ra thì lúc còn nhỏ đã bỏ đi rồi, giờ đã lớn đến mức này, nhìn thế nào cũng phải được năm tháng. Sao không giải quyết sớm mà chần chừ để đến lúc đứa bé đã biết đạp?
Không có ký ức của nguyên chủ, cô cuống cuồng mở ngăn kéo lục tìm, hi vọng có thể tìm thấy manh mối. Quả nhiên trong ngăn kéo có một cuốn sổ, cô mở ra xem kỹ.
Chữ viết thanh tú là nét chữ của con gái, cô lật từng trang một, cuối cùng cũng xác nhận được việc cô ấy mang thai là sự thật. Cô gái ngốc nghếch này đang phiền não vì đã chia tay với người đàn ông kia, giờ anh ta đã có bạn gái mới. Mà cái thai trong bụng cô ấy nếu muốn giải quyết thì cần chữ ký của người nhà, cô ấy không dám nói với ai, nên cứ chần chừ đến tận bây giờ.
Người đàn ông đó là ai, họ tên đầy đủ là gì, cô ấy đều không hề nhắc đến. Bụng đã lớn đến mức này, sao lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ? Phải tìm bắt anh ta chịu trách nhiệm, hoặc nói với người nhà để họ giúp đỡ giải quyết. Trong hai lựa chọn, chọn đại một cái cũng được mà, vậy mà chỉ biết trốn tránh và lo lắng.
Cô thật sự bó tay với nguyên chủ, làm việc gì cũng lề mề, dây dưa. Theo như ghi chép trong nhật ký, cái thai này có lẽ đã được sáu, bảy tháng. Tối qua dầm mưa lại còn khóc lóc cả đêm, có lẽ vì thế nên mới suy yếu rồi để cô xuyên vào.
“Tố Tố, dậy chưa? Hôm nay sao lại dậy muộn thế?”
Tiếng gõ cửa cùng giọng nói đột ngột từ bên ngoài khiến cô giật bắn mình trên giường. Hít sâu một hơi, cô cố gắng để giọng nói bình thường nhất có thể.
“Dậy rồi, dậy rồi, ra ngay đây ạ.”
“Nhanh lên, không ăn sáng là muộn làm đấy.”
“Biết rồi.”
Nguyên chủ là thanh niên trí thức trở về thành phố, không thi đại học, hiện tại được phân công bán rau ở cửa hàng. Nếu là những năm trước thì công việc này có thể xem là tốt, nhân viên bán hàng cũng được xem trọng. Nhưng đối với những người học hết cấp ba như cô thì cũng chỉ là tạm bợ. Đương nhiên thi đại học vẫn là tốt nhất.
May mà trong nhật ký có ghi lại những thông tin này, cô vừa đáp lời người bên ngoài, vừa nhanh chóng dùng dải vải dài quấn quanh bụng.
Cái bụng sáu bảy tháng không thể nào nhỏ được, siết chặt một chút cũng không sao. Sợ bị người ta phát hiện nên cô quấn chặt bụng lại. Phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện, cô cần phải kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể này, sau đó mới quyết định xem nên làm gì tiếp theo.
Không có ký ức của nguyên chủ, cô cuống cuồng mở ngăn kéo lục tìm, hi vọng có thể tìm thấy manh mối. Quả nhiên trong ngăn kéo có một cuốn sổ, cô mở ra xem kỹ.
Chữ viết thanh tú là nét chữ của con gái, cô lật từng trang một, cuối cùng cũng xác nhận được việc cô ấy mang thai là sự thật. Cô gái ngốc nghếch này đang phiền não vì đã chia tay với người đàn ông kia, giờ anh ta đã có bạn gái mới. Mà cái thai trong bụng cô ấy nếu muốn giải quyết thì cần chữ ký của người nhà, cô ấy không dám nói với ai, nên cứ chần chừ đến tận bây giờ.
Người đàn ông đó là ai, họ tên đầy đủ là gì, cô ấy đều không hề nhắc đến. Bụng đã lớn đến mức này, sao lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ? Phải tìm bắt anh ta chịu trách nhiệm, hoặc nói với người nhà để họ giúp đỡ giải quyết. Trong hai lựa chọn, chọn đại một cái cũng được mà, vậy mà chỉ biết trốn tránh và lo lắng.
Cô thật sự bó tay với nguyên chủ, làm việc gì cũng lề mề, dây dưa. Theo như ghi chép trong nhật ký, cái thai này có lẽ đã được sáu, bảy tháng. Tối qua dầm mưa lại còn khóc lóc cả đêm, có lẽ vì thế nên mới suy yếu rồi để cô xuyên vào.
“Tố Tố, dậy chưa? Hôm nay sao lại dậy muộn thế?”
Tiếng gõ cửa cùng giọng nói đột ngột từ bên ngoài khiến cô giật bắn mình trên giường. Hít sâu một hơi, cô cố gắng để giọng nói bình thường nhất có thể.
“Dậy rồi, dậy rồi, ra ngay đây ạ.”
“Nhanh lên, không ăn sáng là muộn làm đấy.”
“Biết rồi.”
Nguyên chủ là thanh niên trí thức trở về thành phố, không thi đại học, hiện tại được phân công bán rau ở cửa hàng. Nếu là những năm trước thì công việc này có thể xem là tốt, nhân viên bán hàng cũng được xem trọng. Nhưng đối với những người học hết cấp ba như cô thì cũng chỉ là tạm bợ. Đương nhiên thi đại học vẫn là tốt nhất.
May mà trong nhật ký có ghi lại những thông tin này, cô vừa đáp lời người bên ngoài, vừa nhanh chóng dùng dải vải dài quấn quanh bụng.
Cái bụng sáu bảy tháng không thể nào nhỏ được, siết chặt một chút cũng không sao. Sợ bị người ta phát hiện nên cô quấn chặt bụng lại. Phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện, cô cần phải kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể này, sau đó mới quyết định xem nên làm gì tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.