Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 51: Đoàn tàu Hài Hòa (Hoàn)

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

05/07/2024

Trong thế giới này, mặc dù các vị thần đã ngủ say từ lâu, nhưng toàn bộ sinh vật ô nhiễm đều tin cuối cùng ngài cũng sẽ hồi sinh trở lại, và việc báng bổ các vị thần luôn được coi là trọng tội.

Nhìn hành vi của chủ công viên trò chơi, quả thực chính là muốn nghịch thiên —— Ồ, ông nói ông không làm?

Làm ơn, ai sẽ tin vào một cái cớ sứt sẹo như vậy chứ? Đây là muốn trắng trợn ấn đầu người khác xoa sao?

Mọi người đều biết, khi biển quảng cáo xác nhận cho thuê, công viên cũng sẽ xác nhận nội dung quảng cáo, nếu họ không muốn chạy quảng cáo thì có thể từ chối giao dịch.

Chi bằng dứt khoát nói là mình có hai nhân cách đi!

Cho nên, dù đó không phải là "âm mưu" của một mình ảo thuật gia, hắn cũng tuyệt đối là kẻ đồng phạm!

Hắn thế nhưng muốn phản kháng quyền uy của Thần, nhìn vào ngữ khí điên cuồng kia, rất có thể hắn đã phát hiện ra điều gì!

Thậm chí ảo thuật gia còn không thể giải thích: Đó là bởi vì Khương Tiều đã giành được giải thưởng lớn với quyền hạn tương ứng.

Không kiểm duyệt nội dung Khương Tiều muốn công bố, là bởi vì hắn vừa mới thu nhận Khương Tiều, dù sao cũng phải biểu hiện thành ý một chút, hơn nữa hắn cảm thấy Khương Tiều là một người thông minh, sau này còn muốn lăn lộn dưới tay mình, nhất định sẽ không làm ra chuyện tự hại bản thân, cô biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Nhưng hiện tại ảo thuật gia đã hiểu, Khương Tiều quả thật biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Cô biết việc đăng một thông báo như vậy chắc chắn sẽ mang lại rắc rối cho hắn, vốn dĩ cô cũng không cần phải lăn lộn dưới quyền mình!

Trong thời gian ngắn ngủi, đủ loại tin tức lấy công viên trò chơi làm trung tâm, truyền đi khắp nơi, ảo thuật gia muốn ngăn cản cũng không kịp.

"Hắn chính là ảo thuật gia sinh mệnh, vốn đã gần đến vị trí kia rồi! Nói không chừng thật sự có thể..."

"Nhưng vừa rồi còn có lời đồn, rằng thực lực của ảo thuật gia căn bản không mạnh như vậy, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt. Nghe nói có kẻ đã khiêu chiến thành công màn trình diễn của ảo thuật gia."

"Lời đồn này không thể tin tưởng được, hơn nữa đó còn là do một người biểu diễn nói, không chừng là hắn cố ý tung tin tức giả."

Kể cả nhân viên của công viên trò chơi, tâm tình cũng tương đối phức tạp, bọn họ lên nhầm thuyền giặc mà không hề hay biết, hiện tại còn có thể đi xuống sao?

Quan trọng nhất chính là, ảo thuật gia nói hắn biết con đường trở thành Thần, là thật ư?

Nếu là thật, bọn họ cũng không phải không thể đi theo hắn, cùng hắn "khởi nghiệp".

Có nhân viên lớn gan đã chạy đến trước mặt ảo thuật gia để bày tỏ lòng trung thành, đại ý chính là: Chúc mừng ông chủ, chúc mừng ông chủ, đã sớm biết ông chủ có phong thái của một vị Thần, chúng ta khẳng định sẽ đi theo ông!

Kết quả, ảo thuật gia tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, trực tiếp tát người nọ một cái: Ngu xuẩn!

Hắn không để ý tới nhân viên công tác kia, trực tiếp ném người sang một bên, giận dữ quát: "Khương Tiều! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"

Quyền trượng trên tay hắn đột nhiên phóng đại, có thể cho phép hắn giẫm lên, tựa như có chức năng điều hướng tự động mà bay ra ngoài, chỉ còn dư lại một tàn ảnh, lao thẳng về phía tàu Hà Giải.

Từ xa, ảo thuật gia đã nhìn thấy bóng dáng của đoàn tàu. Trên tay hắn xuất hiện một cuộn dây giống như tơ nhện, bắn về phía đuôi tàu, sau khi dính vào đoàn tàu liền dùng sức muốn ép tàu dừng lại, kéo ngược trở về.

Đồng thời, hắn còn lấy một chiếc búa mini ra, trực tiếp ném về phía đoàn tàu.

Lúc ném qua, cây búa bắt đầu phóng đại, thế nhưng lại có kích thước giống như toa tàu, nếu đập vào đoàn tàu, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Là một trong những trạm ga có lợi nhuận cao nhất, dĩ nhiên ảo thuật gia có rất nhiều đạo cụ.

Trong tàu Hà Giải, tiếp viên tàu đã kéo tốc độ nhanh nhất.

Trên khuôn mặt vốn có chút trắng bệch của hắn, lại có một loại chua xót của người chết: Vốn dĩ hắn lái chuyến tàu này, tiêu dao tự tại biết bao, nhưng từ khi trêu chọc phải người không nên trêu chọc, hiện tại mỗi đoạn đường đều có cảm giác sinh tử tốc độ.

Không phải đang chạy trốn, mà là trên đường chạy trốn.

Mọi người trong toa cũng trổ tài, đem các loại đạo cụ trên người có thể tăng tốc lấy ra dùng, may mà đoàn người do Khương Tiều cầm đầu ở trong công viên đã không ít lần kéo lông cừu, nếu không căn bản không chịu nổi tiêu hao như vậy.

Khi phát hiện đuôi tàu bị ngăn cản bởi một sợi dây nhỏ, Khương Tiều trực tiếp dọn sạch người ở toa 8, sau đó yêu cầu tiếp viên mở cửa.

"Bên ngoài rất nguy hiểm." Tiếp viên tàu do dự nói.

Toa tàu đóng kín đối với bọn họ là một loại bảo vệ.

Tuy ở đây không có sinh vật ô nhiễm tùy thời muốn kéo bọn họ xuống, nhưng trong khu vực không phải là trạm ga, ô nhiễm ẩn trong không khí không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng được.

Hơn nữa sau khi cánh cửa mở ra, không khí bên ngoài tràn vào, cũng sẽ gây ô nhiễm môi trường bên trong tàu.

Đương nhiên, nguy hiểm nhất chắc chắn vẫn là người đi ra ngoài.

Khương Tiều liền nói, "Tôi có thể. Ngay khi tôi vừa ra ngoài, anh hãy lập tức đóng cửa lại. Đợi tôi trở về rồi hẵng mở cửa ra."

Nhiều người đã cố gắng khiến cô bị ô nhiễm, nhưng đều không thành công, huống chi là ô nhiễm không khí.

Hoặc theo lời của ảo thuật gia, cô mới là nguồn ô nhiễm lớn nhất.

Trương Quyên đứng dậy nói: "Lát nữa cô ra ngoài, tôi trực tiếp mang cô quay về là được."

Khương Tiều khoát tay, nói: "Cô cứ an tĩnh nghỉ ngơi trước, sau này sẽ còn có tác dụng khác."

Một nhà tư bản giỏi sẽ không tát ao bắt cá.



Sau khi Trương Quyên dẫn cô trở về, cả người liền ở trong trạng thái suy yếu. Tuy đã sử dụng không ít linh dược, nhưng di chứng thiên phú bị tiêu hao quá mức vẫn vô cùng rõ ràng.

Trước đó cùng một toa xe với bọn họ, nữ sinh thức tỉnh thiên phú【thanh lọc】đột nhiên giơ tay lên nói: "Không cần phải đóng cửa tàu lại, em cũng có thể giúp đỡ!"

Phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, khí thế của nữ sinh nhất thời xìu xuống, cô nói: "Tuy thiên phú của em còn rất yếu, nhưng nếu uống linh dược duy trì, hẳn là còn có thể... Ý em là, nếu chị tin em."

"Được, cứ làm như vậy đi." Chuyện khiến nữ sinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, Khương Tiều thế nhưng không chuẩn bị khảo nghiệm cô một chút, liền dứt khoát đồng ý: Thật sự đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cô sao?

Lúc này, đoàn tàu đang trong tình trạng tăng tốc. Sau khi cánh cửa mở ra, Khương Tiều một tay bám vào bên ngoài, một tay cầm dao găm, chặt đứt từng sợi dây nhỏ.

Đồng thời, Khương Tiều cũng nhìn thấy cây búa đang bay đến.

Cô hô to một tiếng, "Luyến tiếc tôi đi cũng không cần phải tặng món quà lớn như vậy!"

Nhưng động tác trên tay Khương Tiều một chút cũng không chậm. Cô nhanh chóng leo trở lại mép cửa rồi nhảy một cái, từ toa 8 trực tiếp lăn vào toa 7.

Một giây kế tiếp, toa 8 bị cây búa nghiền nát đến biến dạng.

Cũng may cửa không đóng, nếu không Khương Tiều nhất định phải biến dạng cùng toa 8.

Những mảnh vỡ của của đoàn tàu bay đến, để lại trên khuôn mặt cô một vết xước.

Nếu Khương Tiều thực sự muốn liền có thể né tránh, nhưng cô cũng có chút mệt mỏi, biết vết thương nhỏ này không là gì nên chỉ nằm im không nhúc nhích.

Phía trước đoàn tàu, đột nhiên xuất hiện một bức tường màu xám đen cao chọc trời, vật chất bên trong dường như đang chuyển động, giống như sương mù tích tụ.

Nếu nhìn chằm chằm vào bức tường, sẽ không tự chủ được mà bị nó thu hút, nhưng nếu nhìn quá lâu, bạn sẽ có một loại cảm giác hồi hộp cùng tuyệt vọng.

Mà khi nhìn thấy bức tường này, tiếp viên tàu phát ra tiếng hét kinh hỉ, "Mọi người kiên trì một chút! Chúng ta đã đến bức tường của thế giới, rất nhanh liền có thể ra ngoài!"

Vốn dĩ, hắn cùng những hành khách này hoàn toàn không thể coi là "người một nhà". Người chết ở chỗ này càng nhiều, sinh vật dị hóa xuất hiện càng đông, hắn càng nhận được nhiều lợi ích.

Nhưng sau khi cùng nhau trải qua cuộc tẩu thoát vĩ đại, hắn thực sự đã nảy sinh lòng đồng cảm với bọn họ, một tiếng "mọi người" này cũng là chân thành gọi, hơn nữa chính hắn cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng.

Ngược lại trên tàu có mấy người nghe được lời nói của hắn, biểu tình có chút vi diệu. Nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, mọi người cũng không có tâm trạng đi trêu chọc.

Phía trước là hy vọng, nhưng đằng sau là một ảo thuật gia ráo riết đuổi theo.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết là vô cùng mỏng manh.

Đúng lúc này, ở sâu trong thế giới, mấy đạo khí tức đáng sợ dâng lên, hướng về phía công viên trò chơi lao tới.

Ảo thuật gia phỉ báng thần linh, cho dù Thần còn chưa thức tỉnh, những tín đồ cũng sẽ không buông tha cho hắn, "Kẻ mạo phạm Thần, đều phải chết!"

Nếu ảo thuật gia còn muốn tiếp tục đuổi theo đám người Khương Tiều, vậy công viên trò chơi hắn gầy dựng nhiều năm như vậy, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Ảo thuật gia nhìn đoàn tàu đi xa, lại quay đầu nhìn công viên trên đỉnh núi, nghiến răng, cuối cùng vẫn trở về.

Hơn nữa, hắn còn phải suy nghĩ làm thế nào để giải thích cục diện này, cũng không thể thật sự đối địch với toàn bộ thế giới.

Tàu không có ảnh hưởng của ngoại lực, cuối cùng cũng không còn xóc nảy nữa.

Khương Tiều thở phào nhẹ nhõm: Cô cố ý để lại những chữ kia trên biển quảng cáo, đương nhiên không phải chỉ để ăn miếng trả miếng. "Thần" là đại sự hàng đầu của thế giới này, sự tình nháo lớn mới có thể ràng buộc ảo thuật gia. Xem ra, kế hoạch đã thành công.

— Được rồi, cô thừa nhận, có một phần nguyên nhân thực sự là ăn miếng trả miếng. Tất nhiên cô phải đền đáp "ý tốt" vì đã đưa cô lên biển quảng cáo, giúp cô nổi tiếng như vậy.

Trong tàu truyền đến tiếng hoan hô, mọi người bắt đầu chúc mừng nhau vì đã sống sót sau tai nạn.

Khương Tiều lười biếng nói: "Còn chưa rời khỏi tàu, ai biết chút nữa sẽ có vấn đề gì?"

Tiếng hoan hô của mọi người nhất thời bị chặt đứt: Người bình thường dội nước lạnh bọn họ không sợ, nhưng năng lực của Khương Tiều, hiện tại mọi người đều xem như được mở mang tầm mắt, lời cô nói trên cơ bản đều sẽ thành sự thật!

Khương Tiều mặt vô biểu tình nói: "Tôi đùa thôi."

Hiển nhiên, người trên tàu không thích ứng với trò đùa địa ngục của cô.

Ngại thực lực của Khương Tiều, mọi người chỉ đành gượng cười hai tiếng cổ vũ, "Ha ha… vui thật."

Sau đó, bầu không khí liền chìm vào im lặng.

Trịnh Hoài đi tới kéo cô về vị trí, "Cô vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi, cô vừa mở miệng tất cả mọi người đều không dám lên tiếng."

Khương Tiều rất không vui hỏi: "Tại sao? Tôi chỉ muốn mọi người thả lỏng một chút."

Trịnh Hoài thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Khương Tiều, quên đi, vẫn là không nên nói thật, miễn cho tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.

Khương Tiều quay đầu nhìn thoáng qua nữ sinh đang rót thuốc mãnh liệt, nói: "Cảm ơn."

Nếu không nhờ nữ sinh gánh vác trọng trách thanh lọc môi trường trong toa, không để cho cửa tàu đóng lại, vừa rồi lúc ra ngoài, cô thật sự sẽ gặp nguy hiểm.



Đương nhiên, nếu buộc phải gặp loại tình huống này, đám người Trương Quyên nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa cô trở về. Bất quá Khương Tiều chỉ nhìn trước mắt, cho nên vẫn cảm ơn người ta một tiếng.

Động tác của nữ sinh bị ngừng một chút, sau đó đột nhiên đỏ bừng mặt, có chút luống cuống nói: "Không, chị không cần khách khí!"

"Tôi đáng sợ lắm sao?" Khương Tiều vẫn còn canh cánh trong lòng tiếng thở dài vừa rồi của Trịnh Hoài, cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nữ sinh, nghiêm túc truy vấn.

Khuôn mặt của nữ sinh càng đỏ hơn, "Không không, không, là chị... Quá đẹp trai!"

Trước kia nữ sinh cũng không thích nhìn thấy Khương Tiều trên màn ảnh, nhưng sau khi gặp cô, suy nghĩ liền thay đổi 180°: Ai lại không thích cô chứ!

Khuôn mặt không chút biểu tình kia quả thực rất đẹp, được không!

Hơn nữa, cô ấy còn nói "cảm ơn" với cô!

Tuy ngữ khí vẫn rất cao lãnh, nhưng nữ sinh đã tự động vì Khương Tiều lắp bộ lọc dày một mét tám, cảm thấy cô đặc biệt tốt, những tin đồn trên mạng nói xấu Khương Tiều nhất định đều là giả!

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nữ sinh, nhưng những lời này cô đều không có biện pháp nói thành lời, cuối cùng chỉ có thể tự nghẹn đến đỏ mặt, muốn nói lại thôi.

"Em mới là người phải cảm ơn, cảm ơn chị đã sẵn sàng tin tưởng em, cho em cơ hội để thể hiện. Thực ra em đã rất lo, lo mình sẽ làm hỏng chuyện."

Nữ sinh rất rõ ràng, năng lực của mình so với Khương Tiều, thật sự quá yếu.

Lúc đứng lên, thật ra cô cũng rất sợ bị Khương Tiều ghét bỏ, nhưng Khương Tiều một chút hoài nghi cũng không có, liền đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cô, đây còn không phải là tín nhiệm sao?

Bởi vì tín nhiệm, những linh dược cao cấp kia không chút do dự liền cho cô.

Trong thế giới đáng sợ này, "tín nhiệm" chính là một thứ trân quý.

Khương Tiều mặt vô biểu tình.

Trong tình huống đó, muốn nói là tín nhiệm, cũng hoàn toàn không phải. Cô sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác.

Khi đó Khương Tiều chỉ nghĩ là: Tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng trở về, giảm tối thiểu ảnh hưởng vào đoàn tàu.

Nhưng Khương Tiều không có thời gian để giải thích nhiều như vậy. Hơn nữa, có một người tự nguyện làm không công, không thể không cần. Thiên phú của nữ sinh dù yếu đến đâu, khẳng định cũng tốt hơn là không có, làm hỏng hay không ảnh hưởng cũng không lớn.

Nói đơn giản, cơ sở tín nhiệm của Khương Tiều đối với nữ sinh là: Có thì càng tốt.

Tình huống thực tế khác xa với tình huống bổ não của nữ sinh, Khương Tiều nhìn bộ dáng cảm động đến rơi lệ của cô ấy, quyết định vẫn không nói ra hiện thực tàn khốc, mà nói: "Hiện tại còn yếu cũng không quan trọng, con người sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành. Chuyện lần này, chính vì có cô đứng lên, cho nên mới có thể giảm tối thiểu tổn thất."

Khuôn mặt nữ sinh trở nên kích động, "Vâng! Em chắc chắn sẽ cố gắng phát huy giá trị của mình trong tương lai!"

Được Khương Tiều cổ vũ như vậy, ý thức trách nhiệm và sứ mệnh của nữ sinh đều xuất hiện.

Nam âu phục ngồi cách đó không xa đã trải qua đòn hiểm của xã hội, có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với các loại lời nói của tư bản.

Nghe được những lời Khương Tiều nói, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn hai người một cái, ánh mắt tương đối phức tạp: Khương Tiều thật sự giống tư bản đang dỗ dành nhân viên xuất lực.

Khó trách công ty đều thích tuyển thực tập sinh, chỉ cần mấy câu liền khích lệ được đối phương nhiệt tình xuất đầu, tư bản thích nhất!

Nhưng nam âu phục chỉ dám suy nghĩ trong lòng, đối đầu với ánh mắt Khương Tiều, hắn lập tức rụt lại.

Đúng lúc này, nữ sinh lại phấn khích nói: "Chị Khương Tiều, nghe nói chị cũng có thiên phú 【thanh lọc】, chị có thể dạy em cách trở nên mạnh mẽ hơn không? Em cũng muốn trở thành một người lợi hại như chị!"

À, cái này...

Thiết lập do mình đặt, hố cũng là tự mình đào, nên làm sao đây?

Khương Tiều chỉ biết【cắn nuốt】, trên thực tế đâu biết【thanh lọc】như thế nào!

Khương Tiều vẻ mặt cao thâm, "Cái này, bí quyết có rất nhiều..."

"Vâng!" Nữ sinh lấy một cuốn sổ tay từ túi xách ra, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ hiếu học.

Đoàn tàu xóc nảy chậm rãi phanh lại, cuối cùng cũng dừng hẳn. Cảnh tượng bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn. Hoàn cảnh quen thuộc khiến mọi người suýt nữa khóc thành tiếng.

Bọn họ vào phó bản chưa đầy một ngày, nhưng dường như đã sống cả một đời.

Khương Tiều lập tức đứng lên, nhanh chóng nói: "Chúng ta đã trở lại! Tôi còn có chuyện gấp, lần sau rồi nói!"

Nữ sinh hoang mang nghiêng đầu, vì sao cô lại cảm thấy Khương Tiều giống như đang chật vật chạy trốn?

Đây nhất định là ảo giác, Khương Tiều lợi hại như vậy, gặp phải sinh vật ô nhiễm đều giống như Định Hải Thần Châm*, chưa thấy cô sợ hãi bao giờ, sao có thể chật vật chạy trốn?

~~~

Định Hải Thần Châm (hay còn gọi là Định Hải Thần Trân Thiết): là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.

Thông báo: Từ giờ mình sẽ đổi lịch đăng thành 2-3 ngày/1-2 chương nha mn (dạo này tập văn nghệ hết cả buổi chiều, còn mỗi tối để ngồi edit thôi, nma ngồi edit - tức là ngồi bấm đt, máy tính nhìu nên bị mẹ mắng, giờ tui phải đổi lịch nè, tuần sau còn dọn nhà cửa nữa )

Chương 50 bị lỗi nên mình mới up lại á:<

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Không Có Diễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook